← Ch.085 | Ch.087 → |
Rạng đông.
Từ Trọng Cửu mở mắt cử động, Minh Chi cũng theo đó tỉnh giấc, quãng thời gian hai người nương tựa lẫn nhau cô đã thành thói quen, vừa chăm sóc anh vừa đề phòng anh.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, lưng cô, cuối cùng dừng lại trên vùng bụng bằng phẳng, khẽ nói: "Lúc đó tôi thật sự không biết."
Minh Chi biết anh đang nói chuyện đứa bé, trong lòng run lên nhưng giọng nói vẫn bình thản, "Tôi cũng không hiểu, ai biết lại trùng hợp như vậy..." Nhưng cuối cùng lại không nói tiếp được.
Từ sau khi chuyện xảy ra, đây là lần đầu tiên hai người nhắc đến, đều cảm thấy vô cùng lúng túng. Từ Trọng Cửu thở dài, anh chạy đến bệnh viện mới biết chuyện, lúc ấy vừa giận vừa sốt ruột lại có phần bất ngờ, "Em yên tâm..."
Nói được nửa chừng cũng không nói tiếp được, bản thân cũng không biết muốn bày tỏ điều gì, là nhất định sẽ báo thù cho cô, hay là lời hứa trọn đời. Nghĩ vậy anh không khỏi bật cười, nói suông còn không bằng để thời gian chứng minh.
Hai người im lặng, Từ Trọng Cửu nhẹ nhàng ôm Minh Chi vào lòng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, "Biết đủ là được, chuyện như nhà họ Mã sau này đừng làm nữa."
Minh Chi yên lặng dựa vào vai anh, nghe vậy cười nói, "Tôi là kẻ hám tiền, chui vào trong đống tiền rồi không ra được."
Từ Trọng Cửu siết chặt cánh tay, siết đến mức Minh Chi nghẹt thở. Anh mới ghé vào tai cô nói rất nhiều, đều là sự bố trí của các thế lực. Anh tỉ mỉ phân tích cho cô nghe, lần này đúng là lá cờ ông chủ Cố đã giúp cô đỡ được không ít phiền phức. Nhưng mật ít ruồi nhiều, cô lại không thiếu tiền, hà tất phải dùng tuổi xuân tươi đẹp đi tranh giành địa bàn với đám lưu manh, cho dù có giành được nhưng cô cũng không có người, lấy đâu ra người chống đỡ trông coi.
Hơn nữa thời cuộc rất xấu, chiến tranh sắp nổ ra, có nhiều địa bàn cũng không mang đi được, tự trói buộc mình còn không bằng nắm chắc tiền bạc muốn đi đâu cũng được.
Minh Chi im lặng lắng nghe, âm thầm tính toán. Đương nhiên Bảo Sinh có thể dùng được; mấy người lần trước theo cô kiếm được một khoản, cũng bằng lòng làm việc cho cô; người thì tự nhiên là không đủ, nhưng cũng không phải vấn đề; càng loạn càng có cơ hội.
Từ Trọng Cửu dặn dò một hồi, nhìn sắc mặt Minh Chi cũng hiểu cô không nghe lọt tai mấy, bèn lắc đầu cười. May mà anh còn có sắp xếp khác, đoán Minh Chi đơn thương độc mã cũng không thể làm nên sóng gió gì, bảo vệ cô bình an hẳn là không khó.
"Em đấy!" Anh vừa tức giận vừa buồn cười, "Thằng nhóc mới đến ở dưới lầu giống hệt em, nhìn thì thật thà nhưng bụng dạ lắm mưu."
Nói gì vậy! Minh Chi dùng sức đẩy Từ Trọng Cửu suýt nữa ngã xuống. Cô xoay người xuống giường tự mình sửa soạn, xong mới phát hiện Từ Trọng Cửu cũng đã ăn mặc chỉnh tề.
Anh vuốt mái tóc ngắn ngủn của mình trước gương, người trong gương mắt sáng mày rậm, thần thái phấn chấn, "Tôi đi đây." Anh không nói khi nào quay lại, Minh Chi cũng không hỏi, chỉ có mẹ Bảo Sinh lúc tiễn ra ngoài không nhịn được hỏi, "Tiên sinh, thằng Bảo Sinh này không hiểu chuyện, hay là ngài mang nó theo bên mình, dạy dỗ nó chút quy củ."
Tối qua Từ Trọng Cửu và Bảo Sinh giao đấu tuy ngắn, nhưng mẹ Bảo Sinh biết Bảo Sinh chắc chắn đã thua. Chị ấy nghĩ thầm con trai không bằng đi theo tiên sinh, một là làm tai mắt cho cô chủ, dễ nắm bắt hành tung của tiên sinh, hai là Bảo Sinh đã lớn rồi, thêm hai năm nữa phải tránh mặt cô chủ.
Từ Trọng Cửu làm như không nghe thấy, không trả lời, sải bước rời đi trong ánh sáng ban mai.
Lúc ăn sáng Minh Chi mới nhớ tới lời Từ Trọng Cửu, liền chú ý đến Lý A Đông.
Cùng là thiếu niên nhà nghèo, Bảo Sinh có phần ngây thơ không sợ trời đất, Lý A Đông tướng mạo thanh tú, cử chỉ rụt rè, Minh Chi nghĩ đến lời nhận xét của Từ Trọng Cửu, thầm nghiến răng: Chẳng phải là do bất đắc dĩ hay sao? Hai năm nay cô đã sớm thay đổi thành thẳng thắn, mọi chuyện đều bày ra bàn mà nói. Lúc trước đúng là cô có ý đồ xấu muốn phá hoại hôn sự của Sơ Chi, nhưng cũng đã bị trừng phạt đích đáng rồi.
*****
Bây giờ đưa Minh Chi đi học là dùng xe hơi thuê bên ngoài. Cô lên xe, Bảo Sinh cũng chui vào theo, mặt mày ủ rũ ấp úng xin lỗi, "Chị, em làm chị mất mặt."
Chỉ có mấy chiêu mà cậu đã bại dưới tay Từ Trọng Cửu, phụ lòng Minh Chi bỏ tiền cho cậu học võ.
Minh Chi trừng mắt nhìn cậu một hồi, thấy cậu không hiểu mình sai ở đâu, liền tức đến bật cười, "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được rình ngoài cửa sổ. Lần sau còn tái phạm chị sẽ tự tay đánh em."
Bảo Sinh uất ức nói, "Anh ta muốn đến thì đến, không muốn đến thì thôi, là ý gì chứ! Chị, chị là người có bản lĩnh, đâu phải dựa vào anh ta mà sống, sao không cho anh ta một trận? Nếu em với chị không phải đối thủ của anh ta, em sẽ mời sư huynh ra tay, đảm bảo đánh cho anh ta tâm phục khẩu phục, không dám ba lòng hai dạ nữa."
Mẹ Bảo Sinh và Bảo Sinh là ân nhân của Minh Chi lúc cô khốn khó nhất, ngoài Từ Trọng Cửu ra, cũng chỉ có hai người họ là thật lòng quan tâm cô, vì vậy Minh Chi bằng lòng nuông chiều Bảo Sinh một chút.
Cô lắc đầu cười nói, "Không cần, anh ấy và chị..." Cô vốn định nói "đã xác định lẫn nhau", nhưng trước vẻ chăm chú lắng nghe của Bảo Sinh, Minh Chi nuốt lời lại, trẻ con biết gì chứ, những lời này cùng lắm chỉ có thể nói với con gái lẫn nhau một chút, nhưng nếu mang ra thảo luận với một đứa trẻ thì chẳng phải quá xấu hổ hay sao.
Thế là Minh Chi đổi thành: "Chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào."
Bảo Sinh tuy nhỏ nhưng láu lỉnh, đã đoán ra ý của Minh Chi từ nét mặt cô, trong lòng không phục. Trong mắt cậu, Từ Trọng Cửu còn không bằng cậu ấm nhà họ Cố, Cố thiếu gia thường xuyên đưa đón Minh Chi, lễ tết đều có quà cáp đủ loại, ân cần chu đáo, còn Từ Trọng Cửu thì sao? Nếu anh ta đối xử tốt với chị, sao lại để chị bị thương ngã ngoài đường. Một người đàn ông nếu không đưa tiền, cũng không ở bên cạnh, vậy thì cần anh ta làm gì?
Nhưng chị sẽ không thích nghe.
Sẽ có một ngày em nắm được bằng chứng vạch trần bộ mặt thật của tên họ Từ. Bảo Sinh quyết tâm, không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ nói sang chuyện khác.
Mấy ngày sau, Minh Chi hỏi chị Lý có muốn cho Lý A Đông đi học không, sau này cô sẽ tìm cách cho cậu ta vào trường thương mại, học phí cô sẽ lo.
Chị Lý mừng rỡ, chị ấy sợ nhất là Minh Chi để ý đến Lý A Đông, rồi cho cậu ta đi theo Bảo Sinh đánh nhau gây sự, vào trường chuyên môn thì khác, sau này có thể kiếm được việc làm kế toán, cơm áo không lo. Lời khách sáo thì vẫn phải nói, "Làm sao dám phiền cô chủ như vậy, học phí tôi có, chỉ là A Đông tư chất kém, vào trường phải nhờ cô chủ giúp đỡ."
Minh Chi chỉ nói là chuyện nên làm, hai năm nay chị Lý làm việc chu đáo, A Đông cũng ngoan ngoãn nghe lời. Dán hộp diêm không phải kế sinh nhai lâu dài, nên cô mới giúp nghĩ cách.
Nhưng cả hai người đều không ngờ, Bảo Sinh biết chuyện lại lén đánh A Đông một trận, "Mày là cái thá gì? Suốt ngày giả vờ đáng thương."
A Đông bị đánh một trận, tìm cơ hội nói với Minh Chi muốn học võ. Cậu ta khăng khăng nói muốn rèn luyện sức khỏe, Minh Chi dở khóc dở cười, "Học võ không phải trò chơi, cậu xem vết thương trên người Bảo Sinh thì biết. Học văn hay học võ đều như nhau, chỉ cần làm người có ích là được."
A Đông bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Minh Chi, "Cô chủ, tôi xin cô."
Cậu nhóc gầy gò nhỏ bé, tuy đã mười ba tuổi nhưng trông vẫn như mười tuổi, vì căng thẳng mà miệng hơi há ra, vẻ mặt vừa muốn khóc vừa không dám khóc. Minh Chi gần đây thu nhập khá, ở trường lại được tiếp thu nhiều tư tưởng tự lực tự cường, lúc này mềm lòng liền kéo A Đông dậy, "Tôi đồng ý. Nhưng cậu vẫn phải đến trường học chữ, học võ có thể tranh thủ thời gian khác học thêm. Trước tiên cậu hãy chạy bộ đi, khi nào mập lên thì bắt đầu học võ."
A Đông đến đây một thời gian, đã nghe mẹ kể không ít chuyện về Minh Chi, thấy cô đồng ý liền ngẩng đầu nhìn với vẻ biết ơn, vừa vặn chạm phải ánh mắt Minh Chi.
Minh Chi thầm nghĩ, chẳng lẽ lúc đó mình trông như thế này sao? Vẻ mặt đáng thương quả nhiên không được người ta yêu thích.
Vì đã có ý muốn giúp đỡ, cô kiên nhẫn nói với A Đông về việc sắp xếp thời gian cùng một số lưu ý cụ thể. Còn với chị Lý, để A Đông tự đi nói, kẻo chị ấy lại tưởng cô dụ dỗ A Đông đi làm tay sai.
Tối trước khi đi ngủ, Minh Chi lại nhớ đến vẻ mặt của A Đông, không khỏi lấy gương ra ngắm bản thân, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy chỗ nào giống cậu ta, bèn gạt chuyện này ra sau đầu. Tuy cô có chịu chút khổ sở, nhưng hiện giờ những gì cô muốn đã đạt được, để sau này có được nhiều hơn, bây giờ tự nhiên phải dành nhiều tâm sức vào việc kinh doanh.
Tiếp theo đều là những chuyện nhỏ nhặt. Có ông chủ Cố ra mặt, nhà họ Mã không dám phản đối, nhưng những va chạm nhỏ vẫn liên tục xảy ra, Minh Chi không thể không tự mình xử lý từng việc một. Trải qua vài trận đấu, cô có chút tiếng tăm, có người thông qua ông chủ Cố muốn tìm cô làm việc. Ông chủ Cố kể lại cho cô nghe như một câu chuyện cười, "Có một vạn tám nghìn mà cũng dám sai bảo con, người của ta chỉ làm việc lớn, không có mười vạn tám nghìn thì đừng nói."
Cách đây không lâu ông chủ Cố đã quyên góp một khoản tiền lớn cho quân đội ở Tây Nam, được phong một chức vụ nhàn tản là ủy viên quân sự, "Hôm trước ta vốn định sắp xếp cho con làm chút việc cho đất nước, không ngờ ủy viên trưởng lại có chỉ thị khác."
Minh Chi nghe xong chỉ mỉm cười, không nói tốt cũng không nói xấu. Cố Quốc Hoàn nhân lúc cha mình đang uống trà, liền kéo cô ra ngoài nghe hát, lần này có rất nhiều danh giác* nổi tiếng, là một buổi biểu diễn hiếm có.
*Danh giác là chỉ những nghệ sĩ nổi tiếng, đặc biệt là các nghệ sĩ kinh kịch, hoặc nghệ sĩ trong các loại hình sân khấu truyền thống khác.
Trong vườn rất đông khách, phần lớn là người Minh Chi không quen biết, Cố Quốc Hoàn giới thiệu từng người cho cô nghe, kèm theo những lời nhận xét ngắn gọn, ai béo lùn hay mang bầu bảy tám tháng, hay nhà ai có vợ lớn vợ bé đánh nhau loạn xạ, lúc can ngăn bị cào rách mặt; hoặc ai là loại người trước mặt cười nói ngọt ngào, sau lưng thì đâm chọc.... .
Ánh nắng đầu hè chói chang khiến Minh Chi toát mồ hôi đầm đìa. Cố Quốc Hoàn dẫn cô đến đình nghỉ mát bên hồ, gió thổi từ mặt nước mang theo hơi mát lạnh lẫn mùi tanh. Bên bờ hoa lựu nở rộ, trên mặt nước lá sen xanh mướt, Minh Chi ngẩn ngơ, mãi đến khi Cố Quốc Hoàn dùng quạt gõ nhẹ vào tay cô mới sực tỉnh.
"Bên kia là nhà họ Quý đến từ Mai Thành, họ mới mua một chiếc tàu định chạy vận tải biển, đang bàn chuyện hợp tác với chúng ta. Cô con gái lớn nhà họ đã nhìn cô một lúc lâu rồi, hai người quen nhau à? Cô ấy quả là nữ trung hào kiệt, tuổi còn trẻ mà đã thông thạo kinh doanh, nghe nói việc nhà họ Quý đều do cô ấy quán xuyến." Cậu ta hạ giọng, "Hơn nữa, còn là một mỹ nhân."
← Ch. 085 | Ch. 087 → |