← Ch.048 | Ch.050 → |
Đoàn tàu dừng trong một thung lũng, trật bánh thành hình chữ S kỳ dị.
Trên sườn núi, một đám người ăn mặc rách rưới lao xuống tàu, trên tay đều cầm vũ khí.
Từ Trọng Cửu nhìn thoáng qua, tuy không rõ lai lịch đám người này nhưng cũng biết mình rơi vào tay họ sẽ chẳng khác nào dê vào miệng sói. Cửa toa khóa chặt, anh mở cửa sổ, quay lại kéo Minh Chi tới rồi đẩy cô ra ngoài.
Minh Chi đang hôn mê, đổ người ra như một con cá khô phơi nắng.
Trong lúc làm vậy, tay chân anh vẫn bị xích sắt trói chặt. Từ Trọng Cửu lục soát người Minh Chi để tìm chìa khóa nhưng không thấy, chắc cô sợ anh nhân cơ hội khống chế mình mà đã giấu đi. Không ngờ giữa chừng lại gặp chuyện, khiến anh muốn di chuyển cũng khó, phải kéo lê cô đi, xem như cô tự chuốc lấy phiền phức.
Hai bên đường ray toàn là đá lởm chởm, ngã xuống chắc chắn sẽ bị thương, nhưng tiếng hô bên ngoài ngày càng gần, không cho phép anh có thời gian chuẩn bị kỹ càng. Anh nhảy ra ngoài, lăn xuống đất để giảm lực va chạm nhưng vẫn bị đá đâm vào vài chỗ, nhất là bờ vai đã bị thương, đau đến buốt.
Từ Trọng Cửu chẳng có thời gian xót xa cho mình, anh túm lấy áo Minh Chi kéo cô ra ngoài. Do lực kéo yếu, Minh Chi ngã chúi xuống đè lên người anh, hai người nằm chồng lên nhau.
Từ Trọng Cửu lật người, để hai tay Minh Chi vòng qua cổ mình, tay bị xích của anh nắm lấy cổ tay cô, lưng cong lên rồi bắt đầu leo lên dốc. Anh dồn hết sức lực, chỉ mong kịp thoát khỏi tầm bắn của bọn chúng trước khi chúng kịp lên tàu. Hành lý thì chẳng kịp nghĩ đến, giữ được mạng đã là tốt.
Người trên tàu cũng bắt đầu phản ứng, những ai gan dạ cũng tìm đường chạy trốn, có vài người trong số đó không phải người thường, các người lính lập tức phản ứng, giao đấu với đám cướp.
Tiếng đạn bay vù vù, hành khách hét lên sợ hãi.
Lúc này ai gan dạ hơn sẽ thắng, dần dần hai bên phân rõ cao thấp, phía toa của họ tiếng súng dần giảm đi. Với tiếng nổ "bùng" vang lên, một kẻ gan to hơn trời bắn mở cửa toa, đám người chen chúc tràn vào như ong vỡ tổ. Các người lính không chịu nổi bèn nhảy qua cửa sổ, tham gia cùng dòng người chạy thoát thân.
Những điều này Từ Trọng Cửu không biết, sự vận động mạnh đầu tiên sau thời gian dài bệnh tật khiến anh thở như trâu, mồ hôi chảy ròng ròng. Chuyện tệ hơn là cú sốc khiến Minh Chi tỉnh lại đôi chút. Cô bắt đầu nôn mửa, mỗi lần nấc lại nôn ra một ít, Từ Trọng Cửu chỉ còn biết thầm cảm ơn vì lúc nãy cô ăn lê chứ không phải vịt kho.
Vừa leo đến đỉnh dốc thì một quả lựu đạn nổ tung sau lưng anh vài chục mét. Bị đợt đất đá cuốn theo lao về phía trước, anh phải dồn sức mới giữ cho Minh Chi không trượt xuống dốc.
Đám người đi sau anh quá đông, bọn cướp lập tức phát hiện "con đầu đàn" và đuổi theo. Một quả lựu đạn nổ tung, mảnh đạn văng tung tóe, nhiều người bỏ cuộc ngồi nguyên tại chỗ kêu la cầu xin.
Từ Trọng Cửu cố gắng đứng dậy cõng Minh Chi trên lưng, cúi thấp người, mắt hoa lên, miệng sùi bọt ráng sức chạy lên đỉnh dốc. Vất vả lắm mới leo qua, đường xuống dốc lại gập ghềnh, lại cõng người, chân anh chùn xuống, cả hai như lăn tròn, theo đà đụng xuống đám cỏ cao ngang nửa người, khiến vô số sinh vật trong đó giật mình bay đi.
Từ Trọng Cửu không dám động đậy, Minh Chi cũng ngất lịm lần nữa, hai người im lặng nằm yên. Ruồi muỗi chim chóc thấy hai người không còn nguy hiểm, vòng vài vòng rồi đậu xuống.
May mắn là bọn cướp đã có mẻ bội thu, chẳng buồn đuổi theo hai người, cho dù không ngã chết thì cũng chẳng trông có vẻ gì là con mồi béo bở.
Thung lũng ồn ào suốt một hồi lâu rồi cũng trở lại yên tĩnh.
Từ Trọng Cửu đưa tay đập chết vài con muỗi no tròn, thở dài ngồi dậy. Người anh đầy bùn đất, khắp mình mẩy đau đớn không chừa chỗ nào, chưa kể mùi máu, mồ hôi và mùi nôn trộn lẫn.
Tất cả là tại người phụ nữ này gây ra!
Anh hận đến mức đạp mạnh vào chân Minh Chi một cái, nếu không phải tại cô, giờ này anh vẫn là một quyền huyện trưởng trẻ tuổi đầy triển vọng, là con rể quý của nhà họ Quý, làm sao có thể bị bọn thổ phỉ đuổi giết đến mức mất nửa cái mạng.
Cú đá này lại khiến Minh Chi tỉnh lại, cô từ từ mở mắt. Nhìn lên là trời, xung quanh là cỏ, quanh đầu có một đám muỗi đen ngòm đang bay vo ve.
"Sao vậy?" Minh Chi sờ sờ đầu, trên đầu bị va đập một cục u to, có lẽ không chỉ một, máu thì đã ngừng chảy.
"Bọn thổ phỉ cướp của." Từ Trọng Cửu nói ngắn gọn với cô, trong lúc chạy trốn anh đã mất một chiếc giày, giờ ngón chân cái đau nhói. Anh chẳng còn giữ được dáng vẻ, ngồi phịch xuống bãi cỏ cởi tất ra xem. Có lẽ do va vào đá, toàn bộ móng ngón chân cái đã biến mất, chỉ còn lại lớp thịt nát bươm.
Từ Trọng Cửu ngắt mấy lá cỏ, bỏ vào miệng nhai nát rồi đắp bã vào ngón chân. Xỏ tất vào, anh hỏi, "Đi được không?"
Nửa mặt Minh Chi dính đầy máu, người không ra người ngợm không ra ngợm gật đầu, "Đi thôi."
Từ Trọng Cửu kéo kéo sợi xích trên tay và chân mình, bực bội nói, "Giúp tôi mở ra."
Trong lúc chạy trốn anh nào còn quan tâm đến thứ khác, da ở cổ tay và mắt cá chân đều bị trầy xước, đỏ tấy sưng phồng, cứ như đeo bốn cái vòng bằng thịt.
Minh Chi nhìn quanh một lúc, không thấy vali đâu, lắc đầu nói, "Chìa khóa không có trên người."
Từ Trọng Cửu cũng biết. Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn không dám quay lại tìm vali, chỉ đành đến khi tìm được chợ rồi tính tiếp.
"Đi thôi." Anh ủ rũ đi trước.
Minh Chi đi được vài bước lại bắt đầu nôn, Từ Trọng Cửu nghe thấy tiếng ọe ọe liền khó chịu, "Có thể nhịn một chút không? Chẳng ăn gì, có gì mà nôn ra chứ?"
Mỗi bước đi Minh Chi đều cảm thấy mặt đất dưới chân chao đảo, như đang ở trên thuyền khiến cô hoa mắt chóng mặt buồn nôn. Cô thà rằng lúc này trong dạ dày có chút thức ăn, nôn khan càng khó chịu hơn, cổ họng cứ đau rát.
Từ Trọng Cửu đưa tay lên trán, nheo mắt nhìn quanh chẳng thấy dấu hiệu nào của nhà dân. Chỉ có những cây tạp méo mó, cỏ dại cao ngang hông, ngay cả những con chim bay qua cũng gầy gò nhỏ bé.
Bọn họ đã rơi vào nơi khỉ ho cò gáy.
Từ Trọng Cửu thở dài, "Xin lỗi." Càng trong lúc này, càng chỉ có thể cùng nhau cố gắng mới vượt qua được. Anh khập khiễng đi tới ôm Minh Chi vào lòng, "Xin lỗi, vừa rồi giọng điệu của tôi không tốt."
Từ Trọng Cửu càu nhàu, Minh Chi chẳng thấy gì, ngược lại còn hơi vui mừng, sớm biết anh không phải người tốt rồi, xem, lộ nguyên hình ra rồi. Thế mà anh lại đến gần nói năng nhỏ nhẹ, cô bỗng nhiên thấy cay mũi, nước mắt trào ra. Cô cố gắng mở to mắt muốn kìm nén những giọt nước mắt đó lại, nhưng chỉ là vô ích, hai hàng lệ chảy đến đầu mi rơi lã chã xuống má, gần như không dừng lại được.
Cô cứng giọng, "Không sao, chúng ta mau đi thôi."
Cứ thế đi mãi không thấy bóng người, lại tiếp tục đi.
Phía trước có tiếng xào xạc, Từ Trọng Cửu dừng bước, kéo Minh Chi ra chắn trước mặt mình.
Người từ trong bụi cỏ chui ra cũng có ý nghĩ tương tự, trong nháy mắt hai bên im lặng đối diện nhau.
Chỉ vài giây sau, hai bên đồng thời thở phào nhẹ nhõm, "Các người là... ?"
Ba người đối diện mặc quân phục chỉnh tề, chính là những người lính vừa chạy thoát.
Từ Trọng Cửu nói với họ, anh là quyền huyện trưởng một huyện nhỏ ở Giang Nam, cùng Minh Chi vô tình rơi vào tay bọn cướp, bị bắt cóc đến đây.
Đối phương nghe xong nhìn nhau, "Trước đây có phải đoàn trưởng Thẩm từng làm huyện trưởng ở đó không?"
"Hình như chỗ đó gọi là Mai Thành?"
"Đúng đúng đúng!" Từ Trọng Cửu mừng rỡ, "Các anh quen biết anh ấy? Anh ấy là cấp trên của tôi."
Đối phương vỗ đùi, "Ôi chao, sao lại lỡ mất nhau thế này? Anh ấy ở lại Trường Sa không đến đây, nếu không thì các người đã gặp được rồi."
Minh Chi đã chắc chắn, hôm đó không phải cô hoa mắt, người đi một mình trên đường trong cơn mưa lớn chính là Thẩm Phượng Thư, chỉ là không biết vì sao anh ấy lại bỏ công việc chạy đến đây. Mà sau khi Ngô Khiếu Hùng chết, cách xử lý tình hình rối ren trong thành, chẳng phải là phong cách quen thuộc của anh ấy sao, cứng rắn mà lý trí. Bất kể mục đích anh ấy đến đây là gì, Minh Chi biết chắc chắn rằng, đối với những việc mình đã làm, Thẩm Phượng Thư ngoài tức giận ra còn sẽ trừng phạt cô.
Cô sa sầm mặt tức tối nghĩ, hừ! Mình sợ anh ấy chắc.
Trong phút chốc, Minh Chi bình tĩnh nghĩ ra tám mười cách, kết thúc của mỗi cách đều là: Không ai quản được mình.
Từ Trọng Cửu gần như có thể nghe thấy tiếng Minh Chi nghiến răng, anh vẫn thản nhiên tiếp tục trò chuyện với đối phương, khéo léo dò hỏi thân phận của họ. Thì ra họ là cấp dưới của một lão đốc quân họ Tạ, lão đốc quân này xuất thân từ trường võ bị, thời trẻ là thập trưởng của tân quân Bắc Dương, sau gia nhập quân cách mạng, lập nhiều chiến công rồi giữ chức quân trưởng của đội quân thứ hai của một bộ nào đó. Đốc quân Tạ cũng là cấp trên của Thẩm Phượng Thư, rất coi trọng và cất nhắc vị tướng tâm phúc này, sau khi Thẩm Phượng Thư bị thương ông ấy còn nhiều lần nhờ vả quan hệ, giúp anh ấy được một chức vụ trong chính phủ.
Một người lính buồn bã nói, "Lão tướng quân bị bọn thổ phỉ bắt đi rồi, chúng tôi cũng không biết phải làm sao."
Lẽ ra bỏ mặc cấp trên chạy trốn là phạm quân kỷ, nhưng Từ Trọng Cửu khuyên, "Bên mình thế đơn lực yếu, các anh không chạy ra chẳng phải là tự dâng mình vào đó sao, đến một người truyền tin cũng không có."
Nghe anh nói một hồi, quả thật có lý. Mấy người lính lập tức trút bỏ gánh nặng, "Đúng vậy, chúng ta phải nhanh chóng báo tin để có người đến cứu."
Minh Chi thấy bọn họ nói chuyện rôm rả, khẽ mỉm cười, cũng không biết bao giờ mới có thể đi ra khỏi đây. Chắc hẳn bọn thổ phỉ bắt người cũng không phải để nuôi không, người nào đổi được tiền thì đổi, không đổi được thì giết, nếu đợi bọn họ báo tin cho người đến cứu, e rằng lão tướng quân đã sớm mất mạng.
Từ Trọng Cửu liếc thấy Minh Chi cười lạnh, liền coi như không thấy, vẫn nói cười vui vẻ với mấy người lính. Đến tối tìm được chỗ nghỉ ngơi, anh cười tủm tỉm đến gần Minh Chi, "Em cẩn thận xem giúp tôi cái lưng một chút, cứ thấy hơi đau."
Minh Chi ban đầu tưởng anh đến nói chuyện cứu người, trong lòng đề phòng anh, nhưng lại cảm thấy dù có nói ra cũng không sao, trả lời anh không được là được, không ngờ anh lại chẳng hề nhắc đến.
Từ Trọng Cửu vén áo lên để lộ tấm lưng.
Minh Chi giật mình, trên lưng anh chi chít vô số vết thương nhỏ do đá bắn vào, có những vết vẫn còn dính cả những viên đá nhỏ, không biết suốt dọc đường anh đã nhịn thế nào.
Người này... Cô vừa chua xót vừa cảm động, thật sự không biết nên nói anh thế nào cho phải.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |