← Ch.081 | Ch.083 → |
Từ Trọng Cửu hắt hơi một cái rõ to.
Đám bạn xấu lập tức cười nham nhở, "Cô em nào đang nhớ đến cậu đấy?"
Từ Trọng Cửu cũng cười ha hả, "Để tôi nghĩ xem nào." Anh nhướng mày một cách phong tình rồi cà lơ phất phơ nói, "Đếm không xuể."
Mọi người đều biết anh đẹp trai, có không ít phụ nữ tự nguyện ngã vào lòng, nên không cho rằng lời anh nói là khoác lác, ngược lại còn cười ầm lên, "Đúng thế, với cái mặt của anh thì có thể đi làm trai bao được rồi."
Lúc này đã là rạng sáng, sau một đêm dài căn phòng đầy khói thuốc, mấy người ngồi bên bàn bài có vẻ mệt mỏi, người thì nuốt thuốc, kẻ thì mải mê trêu ghẹo cô gái bên cạnh, chỉ có Từ Trọng Cửu một mình ngậm điếu thuốc trên môi, thờ ơ đánh bài. Anh xa nhà đã lâu, vừa trở về đã hẹn gặp mọi người ở câu lạc bộ, giết thời gian nửa ngày, cũng coi như nắm được tình hình gần đây.
Chuyện ở phía Bắc đã được đăng báo, coi như là một lời cảnh cáo cho những kẻ có ý đồ xấu, nhưng trong thời buổi này, người người đều có toan tính riêng, cũng khó nói có tác dụng được bao nhiêu. Chỉ cần nhìn đám người xung quanh, tiền trong chảo dầu sôi cũng dám vớt ra tiêu, nào quản đến tiếng tăm sau này, càng không nói đến sống chết của người khác. Từ Trọng Cửu cũng không có lòng yêu nước thương dân, nhưng tiếp xúc với Thẩm Phượng Thư lâu ngày, tuy anh biết đồng tiền đi liền khúc ruột, nhưng quả thật có những người khác biệt, chỉ là những người như vậy quá ít ỏi.
Lúc này Từ Trọng Cửu bất giác cảm thấy chán nản, trong lòng dâng lên một nỗi cô đơn: "Liệu còn cứu vãn được không?" Nhìn quanh, ai ai cũng chỉ hận không có chỗ kiếm tiền, bên này vừa cầm được tiền, bên kia đã ăn chơi phung phí, tán gia bại sản thì nghĩ cách ra ngoài kiếm chác. Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, những người trong phòng nghe thấy náo nhiệt liền tỉnh táo hẳn, ra hiệu cho người ra ngoài dò la. Người hầu đi một lát rồi quay lại nói có người thua bạc, về nhà lấy giấy tờ nhà đất muốn gỡ gạc, em gái đuổi theo đến tận đây, là một nữ sinh khá đanh đá, đang chỉ vào mặt đám đàn ông mắng chửi. Người hầu nhìn Từ Trọng Cửu cười nói, "Chắc là Từ tiên sinh quen biết. Là cậu năm Thẩm, trước đây cậu ta là khách quen của câu lạc bộ nhưng gần đây không thấy đến, không ngờ hôm nay lại đến gây chuyện..."
Từ Trọng Cửu cũng cười, anh đương nhiên nhớ cậu năm Thẩm, mấy món bất động sản mà hắn bán ra đúng là rẻ mà tốt. Nhà họ Thẩm đã phân chia tài sản, không biết động vào của hồi môn của cô em gái nào mà người ta phải đuổi đến tận đây làm ầm ĩ. Nhưng chỉ là lấy trứng chọi đá, câu lạc bộ đã quen với những cảnh tượng này, tự có cách giải quyết.
Vừa nói, tiếng ồn bên ngoài dần nhỏ lại, chắc là đã có người ra can thiệp, Từ Trọng Cửu và những người khác lại chơi bài một lúc, thấy trời sắp sáng, mọi người ngáp ngắn ngáp dài rồi giải tán.
Dù Từ Trọng Cửu còn trẻ khỏe, nhưng sau một chuyến đi dài lại thức trắng đêm, mắt anh khô rát, đầu ong ong, thỉnh thoảng lại thấy choáng váng, cổ họng như bị lửa đốt. Anh biết không ổn rồi, người từng bị bệnh nặng không thể quá sức, đây là cơ thể đang phát ra tín hiệu.
Anh dựa vào xe nghỉ ngơi một lát, tuy mệt nhưng không ngủ được, đủ thứ chuyện cứ lởn vởn trong đầu, chợt nhớ đến Minh Chi, không biết cô đã dậy chưa. Nhìn đồng hồ chắc là đã dậy rồi, cô là người siêng năng, mùa hè lẫn mùa đông đều không ngừng luyện tập, khóe miệng Từ Trọng Cửu khẽ nhếch lên, đúng là còn trẻ, ngay cả anh cũng cảm thấy không chịu nổi những gian khổ đó.
Anh ngáp dài một cái, khởi động xe định rời đi.
Vừa quẹo qua góc phố, Từ Trọng Cửu đã thấy một màn kịch sống động: cậu Năm và cô Tám nhà họ Thẩm đang đánh nhau túi bụi.
Nói đúng ra là cô Tám đang vung nắm đấm về phía cậu Năm, chỉ là cô ta chưa từng qua huấn luyện, lại chẳng có chút sức lực nào nên những cú đấm này chẳng hề có kết cấu, cùng lắm chỉ giúp cậu Năm thư giãn gân cốt. Không đau không ngứa, cậu Năm dù sao cũng thấy áy náy đành im lặng ôm đầu chịu trận.
Từ Trọng Cửu dừng xe bấm còi, hạ cửa kính xuống chào hai người rồi chủ động đề nghị đưa cả hai về nhà.
Cậu Năm như được đại xá gần như nhảy lên xe, còn cô Tám thì đỏ bừng mặt, nước mắt lưng tròng, do dự một hồi rồi cũng lên xe.
Từ Trọng Cửu hỏi thăm tình hình nhà họ Thẩm, mới biết bà cụ Thẩm đã dẫn đứa cháu út đến nhà họ Quý nghỉ hè. Mới đầu hè cần gì phải đi tránh nóng, rõ ràng là bà cụ giả vờ không biết chuyện, tránh cho mấy đứa con cháu bất tài đến cầu xin, dù sao cũng đã phân chia nhà cửa rồi, giúp thì khó mà không giúp cũng khó.
Cậu Năm cười khẩy, "Lúc trước bà nội sắp xếp cho tôi một mối hôn sự tốt đẹp lắm! Chỉ nói cô ta dễ sinh nở, giúp nhà họ Thẩm nối dõi tông đường, giờ thì con cái đầy đàn rồi, bà nội lại chẳng quan tâm nữa." Hắn hừ một tiếng, dù sao cũng đã rút kinh nghiệm, không dám trước mặt người khác mà mắng Thẩm Phượng Thư nữa.
Cô Tám sau khi lên xe ngửi thấy mùi thuốc lá, rượu và phấn son trên người Từ Trọng Cửu, đang cảm thấy không thoải mái, nghe vậy liền nổi giận nhưng cố kìm nén không chửi thề, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ giận dỗi này của cô ta có đôi phần giống Minh Chi, Từ Trọng Cửu nhìn thấy liền buồn cười, cũng không khuyên can hai người nũa, vẫn thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.
Cậu Năm nói đến hứng thú, lại nhớ đến chuyện Minh Chi hủy hôn, "Không ngờ em họ Hai lại là người lợi hại, gần đây tôi mới biết con trai độc nhất của ông chủ Cố tiếng tăm lừng lẫy ở Thượng Hải lại để ý đến cô ta." Hắn cười hề hề, "Nếu cô ta trở thành chị dâu chúng ta, thì chẳng còn chuyện tốt này nữa đâu."
Cô Tám ngồi phía sau nghe mà sốt ruột, bèn lên tiếng mỉa mai, "Chuyện tốt gì chứ! Chẳng qua là đầu lĩnh đám du côn, có ra gì!"
Hai anh em, anh một lời tôi một câu, người thì trách cả nhà không ai quan tâm đến mình, kẻ thì trách anh trai bất tài, khiến Minh Chi không liên quan cũng phải chịu bao lời ra tiếng vào sau lưng, tóm lại là cô Tám khăng khăng cho rằng sớm muộn gì Minh Chi cũng lưu lạc đầu đường xó chợ, đi vào vết xe đổ của mẹ ruột.
Từ Trọng Cửu tức giận đến bật cười, hai anh em này nói hăng say quá lại quên mất mối quan hệ giữa anh và Minh Chi, anh không tin là họ không biết, chẳng qua là kiêu căng ngạo mạn, không coi Minh Chi và anh ra gì. Trong lòng anh thầm mắng vài tiếng, "lưu lạc" ư? Với tài sản hiện tại của Minh Chi, chỉ cần cô không đột nhiên thay đổi tính nết, e là dùng cả đời cũng không hết. Cho dù cô có thích cuộc sống xa hoa thì với bản lĩnh của mình, cô cũng tự kiếm đủ tiền trang trải, huống hồ còn có anh nữa.
Cậu Năm và cô Tám cãi nhau chí chóe rồi về nhà, đến hôm sau người nhà nhận được quà Từ Trọng Cửu gửi đến, người lớn trẻ con đều có phần, cô Tám được tặng một cây bút máy bằng vàng. Sau khi cất kỹ món quà, cô Tám không khỏi suy nghĩ miên man: cô ta nói anh Năm không xứng làm anh trai, ngay cả cây bút máy của cô ta cũng lấy đi bán, không ngờ Từ Trọng Cửu lập tức mua một cây khác tặng cô ta. Chẳng lẽ anh có ý với cô ta?
Nghĩ đến đây, mặt cô Tám nóng bừng, ôi, vậy thì không ổn lắm, anh đã từng đính hôn với Sơ Chi, tuy không thành, nhưng dù sao cũng không hay lắm.
Mấy hôm sau, Từ Trọng Cửu lại cho người gửi đến một món đồ: giấy tờ nhà đất mà hôm đó cậu Năm thua bạc.
Tim cô Tám đập thình thịch, đúng là nhắm vào cô ta rồi. Nói đi cũng phải nói lại, anh và Sơ Chi đã từ hôn từ lâu, cả hai đều có quyền tự do lựa chọn.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng bồn chồn, chỉ hận Từ Trọng Cửu không nói rõ ràng.
Nhưng nếu anh nói ra thì có nên đồng ý hay không đây. Cô Tám lại thêm một nỗi niềm tâm sự.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |