Thiên tài luyện võ đưa ta sổ đen
← Ch.17 | Ch.19 → |
Nhìn chữ to màu đỏ kia, trong lòng ta đột nhiên sợ hãi. Ta nuốt nước bọt, lấy tư cách là người đọc thoại bản võ hiệp những tình huống máu chó thường xảy ra lúc này, hơn nữa còn kèm theo những sự kiện kỳ lạ, ta không tránh khỏi lo lắng. Ngẩng đầu nhìn lại, đã đi đến giữa khu rừng. Ta vội vàng kéo dây cương, "Đi mau!"
Lông mày tiểu quỷ nhăn lại, rút cánh tay bị thương về, không hài lòng nói, "Ta vừa mới coi bản đồ, đi qua khu rừng này có một khách điếm."
Ta gượng cười, "Cho dù có khách điếm cũng sẽ là Long Môn khách điếm.
Tiểu quỷ cười nhạo nói, "Cặn bã lá gan ngươi thật nhỏ."
"Cài này gọi là thận trọng." Ta dùng lực kéo dây cương, để cho ngựa thay đổi hướng đi, ở cái địa phương không rõ lai lịch này thì tốt hơn nên nhanh chóng thoát khỏi.
Sắc trời bắt đầu tối, không còn thấy rõ đường đi nữa. Quay lại đường cũ, càng chạy càng cảm thấy không đúng lắm. Ban nãy mới vô, dựa theo quãng đường ngựa đi được, sớm nên chạy ra bên ngoài rồi chứ. Gió đêm mát rượi, vô cùng quỷ dị, lướt nhẹ qua mặt càng thấy lạnh lẽo. Ta hít một hơi lạnh, "Xong rồi, chắc chắn khu rừng này có bày trận pháp, là cái gì gọi là Qủy Đả Tường đó."
Tiểu quỷ ngáp một cái, "Mau đi vào rừng tìm người bày ra trận pháp quyết đấu cao thấp một phen đi, như vậy chẳng cần lãng phí thời gian chạy lòng vòng, còn phải lo lắng phòng bị, dù là người hay quỷ cứ giải quyết hắn trước mới tốt."
Ta run một cái, "Lấy võ công của ta, đi đấu chính diện chẳng khác nào bảo hắn xử đẹp ta đi."
Hắn chán đến nỗi duỗi lưng ngáp, "Vậy ngươi cứ tiếp tục đi đi, ta vào bên trong ngủ một giấc."
"Đứng lại!" Ta nắm chặt bả vai hắn, "Không được đi, ta sợ bóng tối sợ quỷ sợ gặp cao thủ."
"..."
Thành công giữ hắn lại, ta hài lòng bắt hắn cầm lồng đèn soi đường cho ta, chẳng mấy chốc biến hắn thành lồng đèn, muốn nhìn rõ cũng cực kì khó khăn nha.
Xe ngựa cũng không đi qua quá xa, thì hết đường, đạp cỏ xanh mà đi tiếp, tiếng côn trùng kêu vô tình dọa người.
"Cặn bã, ta đói bụng."
"Ta cũng đói bụng."
Một tay tiểu quỷ cầm lồng đèn, một tay chống má, ngọn đèn dầu đung đưa dao động.
Hình như bánh xe va vào tảng đá, xe bỗng dưng nghiêng cao về phía bên trái. Chuyện này vốn là việc nhỏ, ai ngờ dầu trong lồng đèn tràn ra ngoài, rơi trúng vào da ngựa, khiến con ngựa bị bỏng. Ngựa lập tức hí một tiếng, mạnh mẽ tháo chạy, dây cương bị tuột khỏi tay, xe ngựa hướng về phía trước chạy như điên.
"A a a! Cặn bã ngươi là tên ngu ngốc đần độn!"
"A a a! Ngươi cầm lồng đèn cũng không xong còn dám quay lại cắn ta."
Xe ngựa điên khiến bụng ta quay cuồng, thò người ra định nắm lại dây cương, nhưng thân ngựa chạy khiến xe di chuyển, căn bản không có biện pháp khống chế tình cảnh này.
Ngựa càng chạy càng nhanh, lại không thấy rõ đường phía trước. Ầm một tiếng, bánh xe lại cán trúng hòn đá, cả xe ngựa đều bị hất văng. Ta vốn đã chuẩn bị tinh thần nên giữ bản thân thật chặt, nhưng tiểu quỷ giống như đồ vật, nhẹ nhàng bị hất ra ngoài. Vô thức đưa tay chụp hắn, không bắt được, ầm một tiếng nữa, chính mình cũng bị văng ra ngoài.
Căn cứ theo tình huống, thuận thế mà làm, xoay người 360 độ hoàn hảo, hơi nghiêng ngã rơi xuống, ta bình an vô sự rồi. Ta lau mồ hôi, thời điểm quan trọng dùng khinh công vẫn rất có ích.
Tuy nhiên tiểu quỷ nằm ở phía trước không nhúc nhích...
Ta chạy lên, ngồi xuống tính ôm hắn vào lòng, tay vừa chạm đến, hắn đã gào thét, "Đau..."
"Đau chỗ nào? Ta băng bó cho ngươi."
"Chỗ nào cũng đau. Cặn bã, có phải cánh tay với chân của ta đã tàn phế rồi không, còn xương sống của ta có bị gãy hay không?"
Sờ trên người, tìm hỏa chiết, cuối cùng cũng có ánh sáng. Chiếu trên người hắn, thiếu chút nữa khóc. Toàn thân đều là máu, vậy mà giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như không có gì.
"Ngươi đừng di chuyển, ráng nhịn đau, để ta xem ngươi bị thương chỗ nào."
Sự thực chứng minh vết thương của tiểu quỷ không phải nặng bình thường... Ta đi tìm cây, xé áo buộc lại cho hắn, buồn bã không thôi, "Nếu để ngươi vào trong xe ngựa ngủ thì đâu có xảy ra chuyện này."
Khuôn mặt tiểu quỷ kiềm nén đau đớn, cắn chặt răng, đợi băng bó xong, mới nói, "Hừ, không phải ai cũng có thể làm tiên tri, cặn bã ngươi càng không thể đâu."
Cuối cùng ta có một kết luận, cảm thấy thật bối rối, "Được, đừng nói lời độc ác nữa, ta hứa về sau sẽ bồi thường cho ngươi."
Hắn lườm ta một cái, "Cho ta cắn chân gà của ngươi một cái là được."
Ta dở khóc dở cười, "Ta đâu có gà..." Giật mình nhớ lại, giận dữ, "Tay ngươi mới đúng là chân gà!"
Cõng hắn tiếp tục đi về phía trước, tìm thử xem nơi này có gia đình thợ săn nào hay không, còn xe ngựa đã sớm biến mất không thấy đâu.
Sợ hắn bị đau, nên mỗi bước đi ta cực kì cẩn thận, thành ra tốc độ cũng hết sức chậm.
Dường như tiểu quỷ đã ngủ gục trên lưng ta, ta lại càng không dám đi nhanh. Nhưng mà hắn cũng không tính là nhẹ, đi được nửa canh giờ, miệng lưỡi khô khan, ngược lại hắn ngáy ò ó o.
Đêm khuya thanh tĩnh, không biết tên côn trùng nào bỗng nhiên kêu to. Cánh rừng sâu như vậy, mà không có con thú nào xuất hiện, nói nơi này bình thường ma cũng không tin huống chi là ta. Đang định tìm một nơi nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng ngựa kêu, âm thanh truyền vào tai, toàn thân ta rung động, bước chân cũng hơi nhanh một chút.
Ta vội vã, khiến tiểu quỷ thức giấc, nhỏ giọng kêu, "Đau..."
Cổ hơi nóng, giống như có cái gì bắn tung tóe tới, ta đưa tay sờ thử, giơ tới trước mắt xem, chính xác là máu. Đúng vậy... ngã từ trên xe ngựa xuống, thân thể bé nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu được nội thương, "Tiểu quỷ... ngươi ráng chịu đựng, ta lập tức mang ngươi đi tìm đại phu."
Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy hối hận vì một chuyện đã làm, mặc dù tên tiểu quỷ thần bí này là nhị ma đầu, nhưng hắn không làm chuyện gì xấu cũng không phải người xấu, ta hy vọng hắn có thể tiếp tục sống vui vẻ.
Lại nghe ngựa hí một lần nữa, tiếng vang đã gần hơn ban nãy.
Đi phía trước khoảng chừng mười trượng, xuyên qua một đám bụi gai, lập tức thấy ánh sáng của ngọn đèn dầu. Ta mừng rỡ, quái thú nơi này cũng không thể ngăn cản quyết tâm cứu người của ta. Nhanh chóng chạy tới đằng kia, không thấy xe ngựa đâu, chỉ có ngựa bị buộc ở trên thân cây, mà phía trước mặt, là một căn nhà gỗ nhỏ, nhìn vào cửa sổ, có ngọn đèn dầu, nhưng không thấy người nào.
Ta quan sát một lúc, trong rừng cây u ám lại xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ quỷ dị như vậy, trong lòng thật sự kinh hoảng, vừa mở miệng, mới phát hiện bản thân vì quá sợ, giọng nói cũng run rẩy, "Xin hỏi có ai không? Bằng hữu ta bị thương, có thể cho ta ít thuốc trị thương được không?"
Không nghe tiếng trả lời, cũng không thấy tiếng người đứng dậy, chỉ là cái cửa kia, đột nhiên mở ra. Dọa ta sợ đến mức muốn khóc, run rẩy cõng tiểu quỷ đến trước cửa, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người áo trắng. Áo trắng phất phới râu bạc trắng cũng nhẹ nhàng phất phới, toàn diện đều giống như tiên nhân, vừa rồi ta còn tưởng là thái sư phụ.
Hắn cúi đầu nhìn, lạnh giọng, "Xe ngựa kia là của ngươi? Nó làm hư một căn phòng của ta, ta đang muốn tìm ngươi tính sổ."
Ta khó khăn nuốt nước miếng, căn bản là phòng của huynh đài cũng không bền vững nha, một con chim bay đến cũng khiến cọc gỗ rớt xuống đất rồi, "Ta sửa giúp ngài."
Ta gần như muốn đẩy hắn ra xông vào bên trong tìm dược, thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cũng không có vẻ là dễ dàng nói chuyện. Các nguyên tắc luật lệ của danh môn chính phái mà bọn người sư phụ dạy ta, đều ném về phía sau, yên lặng dơ tay định đánh lén hắn, cứu tiểu quỷ vẫn quan trọng hơn.
Lập tức tung đòn, thấy hắn thờ ơ, nghĩ rằng ta sắp thành công rồi, bỗng nhiên tay dừng lại, đã bị hắn bắt được cổ tay, sau đó chưởng gió bổ nhào đến trước mặt. Ta kinh ngạc nhìn hắn, này, tên này xuất thủ từ khi nào vậy. Thế mới biết ta gặp phải thế ngoại cao nhân, đúng là tự tìm đường chết mà. Lệ rơi đầy mặt, "Đại hiệp, ra hạ sách này là ta bất đắc dĩ thôi, đại nhân đại lượng buông tha cho ta đi. Chỉ cần ngài cứu tiểu quỷ này, hắn vì ta mà bị thương, nếu không kịp thời cứu chữa... Đại hiệp, ngài có đang nghe ta nói chuyện hay không?"
Hắn không những không nghe, căn bản là không để ý ta là cái thể loại gì rồi. Nắm chặt cổ tay ta không buông, lông mày nhéo lại rồi lại giãn ra, sắc mặt bỗng nhiên dịu đi, vô cùng xúc động, "Rốt cuộc cũng tìm được."
"Hả?"
Chớp mắt một cái khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nhìn ta chằm chằm nói, "Cứu hắn cũng được, nhưng ngươi phải bái ta làm sư phụ."
Ta dứt khoát từ chối, "Không được đâu, như vậy là phản bội sư môn."
Hắn cười lạnh, "Chẳng qua là công phu phái Hoa Sơn thôi, lão phu đem toàn bộ tuyệt học cả đời truyền lại cho ngươi, sau đó ngươi có thể xưng bá thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vậy mà ngươi không muốn à."
... Lão gia hỏa này, rõ ràng còn nói khoát hơn cả trong thoại bản, ngài không có việc gì làm sao! Không phải nói nhảy vực mới có thể gặp được anh hùng à, tại sao cái Khoái Hoạt Lâm quái dị này cũng trở thành truyền thuyết rồi. Ta yên lặng ngậm một bụm máu, "Không được..."
Hắn giận dữ hất cổ tay của ta, đẩy ta lui xuống một bước, hình như đụng phải vết thương tiểu quỷ, hắn đau đớn rên một tiếng. Trong lòng ta căng thẳng, "Đại hiệp, ta làm nha hoàn cho ngài được không, sau khi rời khỏi đây ngài muốn lấy bao nhiêu vàng bạc cũng được, nhưng chuyện phản bội sư môn..."
"Vết thương của hẳn rất nghiêm trọng, nếu không chữa trị ngay, chắc chắn phải chết."
Ta sững người, nếu để cho sư phụ biết, nhất định sẽ đánh ta, sau đó trục xuất khỏi sư môn. Nhưng mà tình hình hiện giờ... không sai... học được tuyệt thế võ công, mới có thể chống lại tân sư phụ, cớ gì không làm. Như thế nào lại... không làm. Ta nhắm mắt lại, đáy mắt hơi ẩm ướt, "Được."
&&&&&&&
Ta ngồi ở bên giường nhìn tiểu quỷ bị cuốn thành bánh trưng, sắc mặt đã không còn trắng như lúc nãy nữa, bỏ qua những thủ pháp chữa trị cao siêu kia. Nghĩ đến về sau chính mình cũng có thể sử dụng chân khí cường đại như vậy để trị thương, bỗng có chút kích động.
Khẽ lau khóe mắt ẩm ướt, hít hít cái mũi. Nhìn xung quanh căn phòng một lượt, ngoài thô sơ, cũng chỉ có thô sơ. Bỏ qua chỗ chế dược, ta đi thẳng đến bàn, chân thành nói, "Đại hiệp, ngài ép ta như vậy, không phải là việc anh hùng nên làm."
Hắn yên lặng nói: "Ta vốn không phải là đại hiệp."
Nghe lời nói đó, ta lại chân thành giải thích, "Ngài nha, đi theo lối khu rừng này ra ngoài, đứng ở trên đường một lát cũng kiếm được một đống người như ta. Ngài bảo bọn họ bái ngài làm sư phụ, nhất định có thể truyền thụ hết võ học. Ta vẫn nên làm nha hoàn của ngài đi.
Lông mi dài của hắn nhíu lại, "Ngươi là võ học kì tài ngàn năm khó học, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Ta trợn mắt thật lớn, chờ chút... trăm năm đã đủ khoa trương, ta, ta còn là ngàn năm!
Cho nên nói... năm đó thái sư phụ cầm cánh tay bắp chân của ta, vẻ mặt thật tình nói "Gân cốt dẻo giai, thiên tài luyện võ" là nói sự thật?
Quao quao, quả thực là sự thật! Biết vậy năm đó ta không nên đốt sổ đen!
← Ch. 17 | Ch. 19 → |