← Ch.35 | Ch.37 → |
21 Góc nhìn của nam chính
Rất lâu sau, ta mới từ góc phố bước ra, nhìn quanh, trong đám đông không còn bóng dáng người mà ta ngày nhở đêm mong.
Ta biết sự nhạy bén của nàng, dù chỉ thoáng qua một lần, chắc hẳn nàng đã nhận ra ta.
Nhưng nàng cuối cùng không muốn gặp ta, nên đã đi rất dứt khoát.
Hà Nhị đứng bên cạnh ta, ánh mắt phức tạp, đầy vẻ tức giận: "Tướng quân, phu nhân đi rồi."
"Ừ." Ta có chút thất vọng, nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi quay người nói: "Đi thôi."
"Tướng quân! Ngài định như thế này đến bao giờ?!" Giọng của Hà Nhị lộ rõ sự bực bội: "Từ khi nào Trấn Bắc Vương quyết đoán g. i. ế. c địch của chúng ta lại trở nên do dự thế này?"
"Từ Thành Hồn Dương đến trấn Lục Hợp, dù là ngựa nhanh nhất cũng phải chạy ba canh giờ, ngài lúc nào cũng tranh thủ thời gian, không quản ngày đêm đến đây chỉ để nhìn một cái, chẳng phải ngài muốn gặp phu nhân sao? Phu nhân không phải đang ở đây sao? Đến rồi lại cứ trốn tránh nàng."
"Giữa phu the có chuyện gì không nói được? Đúng, ta biết, cha của phu nhân bị ngài bắt vào ngục, nhưng đó là do ông ấy phạm pháp, giả mạo thánh chỉ, cấu kết với Hung Nô, từng tội một đều là tội chết. Hơn nữa, ngài đã lao tâm lao lực để bảo vệ gia đình nhà họ Tự, phu nhân cũng không phải người không hiểu lý lẽ."
"Nếu không được, thì... cùng lắm là quỳ trên tấm ván giặt đồ thôi."
Nói đến đoạn cuối, giọng của hắn ta đột nhiên hạ thấp, vô thức xoa đầu gối của mình, đồng thời ánh mắt cũng bắt đầu lơ đãng nhìn vào đầu gối của ta.
Ta nhìn hắn ta một cái, lắc đầu.
"Tướng quân à! Nương ơi! Thê tử đã bỏ đi rồi, lúc này ngài còn cần gì thể diện? Ở Bắc Cương chúng ta không cầu kỳ như người kinh thành, cúi đầu trước thê tử, không tính là mất mặt."
"Không phải vì thể diện, nếu chỉ là quỳ trên tấm ván giặt đồ có thể giải quyết mọi việc, ta có gì mà không vui lòng?" Ta cười khổ.
"Vậy tại sao? Ta cảm thấy phu nhân vẫn có tình cảm với tướng quân." Hà Nhị gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
"Vì nàng hiểu chuyện." Ta cúi đầu thở dài, vũ khí ta đã sử dụng để lợi dụng nàng bây giờ trở thành khoảng cách lớn như trời đất giữa ta và nàng.
Chính vì nàng hiểu chuyện, nên dù biết mình bị lợi dụng, nàng vẫn chọn hợp tác với ta, và ta không biết nàng đã phải đấu tranh thế nào để đưa ra quyết định này.
Trước khi cô mẫu ta ban hôn cho ta và nàng, ta đã biết nàng.
Chính xác mà nói, khắp kinh thành không ai không biết, không ai không nghe danh.
Nhà Tự Thái phó có viên ngọc quý, đức hạnh nổi bật giữa các tiểu thư quý tộc kinh thành, tài hoa văn chương không thua kém bất kỳ nam nhi nào, bảy bước thành thơ chỉ là chuyện thường.
Ta cũng từng tò mò, thậm chí có người trong bữa tiệc lén chỉ cho ta thấy nàng trong đám tiểu thư danh giá.
Một nhóm thiếu nữ chen chúc đứng bên hồ sen cho cá ăn, nàng là người nổi bật nhất, y phục trong đám không phải là đẹp nhất, nhưng khí chất trong suốt của nàng lại khiến người ta nhìn vào không thể rời mắt.
Nàng thích cười, đôi mắt cong cong, như những bông hoa nguyệt quế nở rộ khắp núi Bắc Cương vào mùa hè, nhìn thôi cũng thấy vui.
Có người đùa hỏi ta: "Nếu là Tự Như Vi, ngài nghĩ sao?"
Ta chưa từng nghĩ sẽ có điều gì với nàng, dù sao một cô nương tốt như vậy, đi theo ta cũng thật đáng tiếc, chỉ cười mà đáp: "Minh châu dù tốt, không phải là viên ta mong muốn."
Khi đó, ta vừa đổi tên họ cho đứa con còn lại của nhà họ Trương thành Liễu Nhu Nhi, đặt nàng trong phủ để chăm sóc. Để tránh bị cô mẫu thúc giục chuyện thành thân, cũng để tránh nhiều phiền phức không cần thiết, ta dứt khoát tuyên bố suốt đời không lấy thê tử.
Dự định sau vài năm, khi mọi chuyện lắng xuống, sẽ lặng lẽ giả c. h. ế. t và đưa người đi.
Hung Nô chưa diệt, Bắc Cương chưa bình, lấy thê tử cũng chỉ làm lỡ tuổi xuân của người khác.
Chỉ là sau này, tình thế không do người quyết định.
Thân phận của Liễu Nhu Nhi đặc biệt, dù ta bảo vệ nàng trong phủ, nhưng giấu được người ngoài, không giấu được cô mẫu ta.
Nhà họ Trương tham ô quân lương là trọng tội, vì chuyện này mà Bắc Cương lâm vào hỗn loạn, Hung Nô ở phía bắc rục rịch muốn động. Có thể để nàng ta sống đã là sự khoan hồng ngoài pháp luật, làm sao cô mẫu ta có thể cho phép Liễu Nhu Nhi ở bên ta? Hơn nữa, việc ta không lấy thê tử sinh con cũng là nỗi lo của cô mẫu.
Vì vậy sau này mới có chuyện ban hôn.
Ta không nghĩ đến nàng, cũng không nghĩ cô mẫu ta sẽ chọn nàng cho ta.
Vụ án tham ô quân lương bề ngoài nhìn như do nhà họ Trương gây ra, nhưng ta càng điều tra càng thấy kinh hãi, họ tự cho là che giấu kỹ, đẩy mọi chuyện lên nhà họ Trương, nhưng ta vẫn phát hiện ra điều kỳ quặc, manh mối chỉ về kinh thành, chỉ về Thái tử đang nắm giữ quyền cao.
Tự Thái phó cũng mập mờ lôi kéo ta.
Về phần cô mẫu ta dường như cũng khác xưa, lúc này lại gả nàng cho ta.
Ta nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt quỳ gối, cầu xin cô mẫu thu hồi mệnh lệnh.
Ta lẽ ra nên cùng từ chối, nhưng khi nhìn vào mắt cô mẫu, ta hiểu lần này không thể nói không, ta cần sự ủng hộ của cô mẫu, ủng hộ việc phản công Hung Nô, thay vì bị động phòng thủ như hiện tại.
Vì vậy, ta đã im lặng.
Lúc bái đường, Liễu Nhu Nhi làm loạn, ta biết rõ việc rời đi của mình có ý nghĩa gì đối với nàng, nhưng cuối cùng ta vẫn làm.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |