Vay nóng Tima

Truyện:Nhàn Thê Bất Hạ Đường - Chương 04

Nhàn Thê Bất Hạ Đường
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Bạch Nhạc Ninh lén lút nhéo Trần Hiểu Ý một phen, đi đến cửa ra vào mới phát hiện, Từ học đệ thân hình thon dài, so với mình còn cao hơn một cái đầu nữa, cô không thể không ngẩng mặt lên mà nói chuyện, "Từ học đệ, đã làm phiền cậu đến đây thông báo cho chúng tôi, cậu nếu có việc thì cứ đi trước, chúng tôi sẽ đến văn phòng sau."

Từ Tinh Danh cũng không vô lễ, lễ phép cười yếu ớt một chút, liền xoay người rời đi.

Mới vừa đi ra ngoài vài bước, hắn dường như là nhớ tới chuyện gì, chuyển hướng đối với Bạch Nhạc Ninh nói: "Bạch học tỷ, nếu chị chưa nhận lời ai, em thành tâm mời chị làm bạn nhảy của em, hy vọng chị có thể nhận lời, cám ơn." Nói xong hắn cúi đầu xuống, vuốt vuốt cằm một chút, gót chân xoay lại, tao nhã mà rời đi.

Trần Hiểu Ý không tiếng động ra vẻ cười cợt mà chọc, "Khốc! Như thế nào, Ninh Ninh đại mỹ nữ của chúng ta có đồng ý hay không? Hay là phải về nhà thương lượng với tên trúc mã nhà cậu, sau đó đi mới quyết định?"

Phía sau im lặng hơn nữa ngày, cũng không đợi Bạch Nhạc Ninh đáp lại, Trần Hiểu Ý quay đầu thì thấy, đã thấy gương mặt của Bạch Nhạc Ninh đỏ bừng, hai mắt trợn trừng.

"Uy, cậu không sao chứ?" Trần Hiểu Ý mạnh mẽ kêu lên, "Thực bị tên dễ nhìn kia câu hồn phách đi rồi hả? Chậc chậc, xong rồi, tên trúc mã nhà cậu!" Nói xong, cô lại vỗ vỗ đầu mình, "Nhưng mà, như thế nào mà tớ lại cảm thấy cái tên Từ Tinh Danh kia có vẻ quen mắt?"

"Ở trong mắt của cậu, nam sinh nào có diện mạo tốt tất cả đều giống nhau, đương nhiên là cảm thấy nhìn quen mắt rồi." Phục hồi tinh thần lại Bạch Nhạc Ninh huých tay cô, "Còn không mau đi? Giáo sư đã đợi chúng ta lâu rồi đó."

Trần Hiểu Ý nhún nhún vai, không có biện pháp, ai bảo cô chính là thích xem những người đẹp trai?

Kỳ thật không chỉ Trần Hiểu Ý nhìn Từ Tinh Danh thấy quen mắt, ngay cả Bạch Nhạc Ninh cũng có cảm giác giống như đã gặp qua hắn ở đâu rồi thì phải, nhất là giọng nói của Từ Tinh Danh, khí chất, còn có mặt mũi cùng hình dáng, làm cho cô liếc mắt nhìn một cái liền có loại cảm giác thân thiết không hiểu vì sao.

Từ Tinh Danh mỉm cười làm cho lòng của cô trở nên rối loạn, khủng bố hơn nữa là lúc hắn mời cô làm bạn nhảy, cô cảm thấy chân tay luống cuống, hai má nóng bỏng.

Như thế nào có khả năng? Cô rõ ràng đã có Bạc ca ca rồi, vì cái gì mà lại như vậy? Chẳng lẽ cô gặp phải tiếng sét ái tình sao?

Bạch Nhạc Ninh cắn môi, bị vấn đề này làm cho phức tạp, thẳng đến khi tan học về nhà sau vẫn bị cuốn theo cảm xúc, buổi sáng đưa quà sinh nhật cho Bạc Cạnh cô còn ngượng ngùng, bây giờ thì đã hoàn toàn bị tâm lý bối rối thay thế, nếu như không có Bạc Cạnh thong dong ngồi vào trước mặt của cô, chỉ sợ Bạch Nhạc Ninh còn đắm chìm vào trong cảm xúc của mình.

Khi Bạch Nhạc Ninh bước vào cửa, Bạc Cạnh canh đúng thời gian đã ngồi sẵn ở phòng khách, liền phát hiện cô có cái gì đó không bình thường, hơn nữa hắn còn chú ý tới, loại này dị thường không phải là đến từ lúc cô cùng hắn trở thành người yêu.

Nói cách khác, tiểu nha đầu thấy hắn cư nhiên không thẹn thùng, điều này thật bất thường.

Nắm chặt thời cơ thừa dịp Bạch Nhạc Ninh vẫn còn đang xuất thần, thành công trộm hương, Bạc Cạnh cười khẽ bắt được tay cô lúc cô đang hét lên, thuận thế đem cô kéo vào trong lòng, "Không phải đã đáp ứng làm bạn gái của anh sao, như thế nào còn như vậy?"

Bạch Nhạc Ninh nghe được giọng nói của hắn, mở to hai mắt nhìn, cô không ngừng rút tay mình về, sau đó hai tay đồng thời ôm lấy mặt của Bạc Cạnh, chỉ huy hắn đổi biểu tình, "Đừng cười! Ai nha, nói anh không dược cười! tốt, mắt khép lại một chút! A, không đúng, trợn to một chút! Miệng! Miệng đừng nhúc nhích...... A!"

Cuối cùng, tiểu nha đầu kinh hô: "Giống thật nha!"

Bạc Cạnh nhướng mày, "Giống cái gì?" Không thể nào, bạn gái bé nhỏ của hắn mới đây đã dám đối với hắn động tay động chân? Lúc buổi sang còn xấu hổ đến mức không dám mở mắt nhìn hắn, đến bây giờ cùng hắn gần trong gang tấc lại không chút nào để ý, bây giờ mới qua có vài giờ, vì cái gì hắn có loại cảm giác nghiêng trời nghiêng đất như vậy?

Chỉ nghe tiểu nha đầu còn đang sợ hãi than, "Thật sự giống như đúc!"

Bạc Cạnh vẫn có kiên nhẫn hướng dẫn: "Giống như cái gì?"

Tiểu nha đầu ngơ ngác nhìn hắn, "Từ học đệ......"

"Học đệ?" Bạc Cạnh lần này mắt híp lại, hắn thay đổi phương hướng, chuyển mặt giơ lên tờ giấy trong tay, "Nha đầu, em giải thích cho anh."

Bạch Nhạc Ninh rốt cục theo mê cung đi ra, nhớ tới buổi sáng chính mình thông qua phương pháp truyển giấy mà đồng ý yêu cầu của hắn, lúc này mới trở nên xấu hổ, "Ách......"

Bạc Cạnh tự nhiên sẽ không cho cô cơ hội trốn tránh, vặn bung hai tay cô đang che mặt, ti bỉ mượn ưu thế đang sẵn có, đem Bạch Nhạc Ninh áp đảo ở sô pha, trên cao nhìn xuống nhìn cô, "Nếu đồng ý rồi thì không được đổi ý, bằng không anh liền trừng phạt em." Nói xong, hắn liền lấy việc công thành việc tư làm mẫu, mong chờ đôi môi mọng này đã lâu, nặng nề mà cắn một ngụm, "Giống như vậy."

Bạch Nhạc Ninh xấu hổ đến nói không ra lời, sau một lúc lâu mới nỉ non một câu.

"Ân?" Bạc Cạnh không nghe được.

"Cái gì?" Bạc Cạnh vẫn như cũ không có nghe rõ ràng, bất quá hắn có biện pháp làm nha đầu này giải thích, "Nếu không nói rõ ràng, đừng trách sao anh trừng phạt em!"

Bạch Nhạc Ninh hít sâu một hơi, ghé vào lỗ tai hắn kêu lên: "Em nói anh là đồ sói háo sắc!"

Bạc Cạnh mỉm cười, "Nếu anh là sói háo sắc, vậy thì về sau những chuyện mà anh muốn làm với em, còn không đem em trực tiếp dọa hôn mê?"

Bạch Nhạc Ninh lấy tay vịn bàn, đẩy mình ra khỏi người của Bạc Cạnh, luống cuống tay chân đi đến chỗ khác trên sô pha, vẻ mặt hơi chút đề phòng nhìn hắn, "Chẳng lẽ anh thật sự giống như tiểu Ý Ý nói, không kiềm được thú tính, đem em ăn sạch sao?"

Bạc Cạnh thất bại mà ca thán, "Mấy đứa tụi em, bình thường cùng nhau nói linh tinh cái gì thế......" Hắn cũng rất muốn ăn cô, nhưng mà vấn đề là cô chỉ mới có nhiêu đây tuổi?

Cảnh báo được giải trừ, Bạch Nhạc Ninh quệt miệng, bò lại qua bên người Bạc Cạnh, đem đầu nhẹ nhàng mà tựa vào trên vai hắn, "Rõ ràng là anh nói......" Năm ngón tay toàn bộ khởi công, liều mạng lắc lắc phía sau lưng tên trúc mã, "Hừ, bồi thường nụ hôn đâu tiên của người ta đi!"

Bạc Cạnh không khỏi buồn cười nói: "Nụ hôn đầu tiên? Anh nhớ rõ người nào đó lúc tám tuổi đã đem nụ hôn đầu tiên cho anh đây này?"

Bạch Nhạc Ninh không thuận theo không buông tha, "Cái kia không tính!"

Bạc Cạnh nhấc tay đầu hàng, "Được, không tính, không tính, kia Ninh Ninh muốn dùng cái gì biện pháp làm cho anh bồi thường nụ hôn đầu tiên của em?" Đáy mắt nổi lên một chút ý cười xấu xa, "Hôn lại anh sao?"

Bạch Nhạc Ninh đánh lên tay hắn, tức giận bò lên người hắn, trong mắt bắt đầu có hơi nước, "Anh bắt nạt em! Không thèm làm bạn gái anh nữa! Cái gì chứ, bạn trai người ta đối với bạn gái thực tốt, Bạc ca ca thực quá phận, vừa đáp ứng anh, liền thay đổi bản thân!"

Bạc Cạnh vội vàng giữ chặt Bạch Nhạc Ninh, đem cô một lần nữa ấn vào trong lòng mình, gắt gao ôm trấn an.

Sau một lúc lâu, hắn sắc mặt hơi khó coi, ho khan vài tiếng mới nói: "Ninh Ninh, anh chỉ là...... Thật là hạnh phúc ......" Cho nên có chút vong hình.

Bạch Nhạc Ninh như nữ vương hừ một tiếng, tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lời giải thích này.

Bạc Cạnh không ngừng cố gắng, "Anh giải thích được không? Nếu không như vậy đi, vì biểu đạt thành ý của anh, tuần sau, dùng thân thể già cỗi này của anh hồi báo, đến trường học cũ làm bạn nhảy của em?"

Bạch Nhạc Ninh hừ nói, "Anh cũng biết nói bản thân mình xương cốt đã già yếu đi còn làm em mất mặt thêm, em mới không thèm!" Lại nghĩ tới Từ Tinh Danh, "Hơn nữa, đã muốn có người muốn mời em, tuy rằng em còn chưa đồng ý với hắn."

Bạc Cạnh ánh mắt nguy hiểm nheo lại, "Là cái tên Từ học đệ lúc nãy sao?"

Người đàn ông mà ghen tị là đáng sợ nhất, đã qua nửa ngày mà hắn cư nhiên còn có thể nhớ rõ lời nói vô ý ban nãy của cô.

Bạch Nhạc Ninh hết nhìn đông lại nhìn tây, chột dạ cực kì, cô có ý đồ cứu vãn tình huống, "Không, không phải...... Em là nói giỡn thôi! Kỳ thật là...... Là em phải chủ trì vũ hội cho nên không thể khiêu vũ...... Ách, không đúng......"

Không xong, cô thế nhưng đã quên Bạc ca chính là trưởng bối của mình, đối với việc trường học tổ chức Thánh Đản vũ hội tuyệt đối biết rõ thậm chí còn biết chi tiết nữa là.

"Ninh Ninh yêu dấu......" Bạc Cạnh uy hiếp nắm thật cánh tay của Bạch Nhạc Ninh ở trên lưng, "Em càng nói như vậy, Bạc ca ca lại càng muốn đi, nếu không muốn anh đi, em nói cho anh biết cái tên giống anh là ai, anh nghĩ là mình phải ở nhà buổi tối bình bình an an làm luận văn."

Mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Bạch Nhạc Ninh trước sự kiên trì của Bạc Cạnh hoàn toàn bỏ mình, "Từ Tinh Danh." Nói cũng không sao, dù sao Bạc ca ca cũng sẽ không chạy đến trường học hỏi thăm người này?

Sau đó, Bạc Cạnh lộ ra vẻ mặt "ra là vậy", "Anh đã sớm đoán chỉ có tên "không sợ thiên hạ đại loạn" này."

"Sao?"

Gặp Bạch Nhạc Ninh hoang mang nhìn mình, Bạc Cạnh giải thích nói: "Hắn là em họ của anh, tụi anh cũng gặp mặt qua vài lần, chính là không nghĩ tới rằng hắn thật sự chạy nơi này để đi học, bất quá hắn đã có vị hôn thê định sẵn, muốn em làm bạn nhảy, cũng là chuyện bình thường, không có ý tứ gì đặc biệt."

Em gái của Bạc mẹ, năm đó ở Mĩ du học, cùng một giáo sư hơn mình đến hai mươi tuổi yêu nhau, tốt nghiệp xong không hề để ý đến người trong nhà phản đối, kiên quyết gả cho đối phương, sau đó cũng không về nước lần nào. Vài năm sau bởi vì chồng qua đời, dì của Bạc Cạnh lúc này mới mang theo con trở lại, nhiều năm qua quan hệ căng thẳng cùng người thân trong gia đình cũng dịu đi nhiều, trước mắt, mẹ con bọn họ sẽ ở tại nhà bà ngoại của Bạc Cạnh.

Đáng tiếc Bạc Cạnh cùng bên ngoại cũng không thân, liền hắn xem ra, năm đó cha hắn nhanh chóng cưới người vợ mới vào nhà, bà ngoại hắn đã không thích, mà cha hắn lại làm loạn muốn tự tử, cho nên ảnh hưởng rất lớn đến cảm giác của bà đối với mình, thậm chí trong tang lễ của cha hắn không có ai bên nhà ngoại tham dự.

Bạc Cạnh sinh hoạt cùng nhà ngoại cũng không liên quan nhau từ đó, Bạch Nhạc Ninh đối với chuyện năm xưa cũng mơ hồ có chút hiểu biết, hiện tại khi nghe hắn nói Từ Tinh Danh là em họ của hắn, nhất thời thông suốt.

Thì ra là hắn có vị hôn thê, thì ra mình không phải bị hắn hấp dẫn, mà là bị chỗ tương tự trên người hắn với Bạc ca ca hấp dẫn.

Tâm tính khẩn trương của cô được lơi lỏng xuống dưới, Bạch Nhạc Ninh không khỏi thầm than thật may mắn, cũng may là cô ăn ngay nói thẳng, bằng không vĩ đại như Bạc ca ca, nếu làm bạn nhảy của mình, vậy thì một năm rưỡi tới, các nữ sinh tuyệt đối đem cô trở thành phạm nhân giống nhau mỗi ngày thẩm vấn.

Nghĩ như vậy, Bạch Nhạc Ninh nhịn không được mặt mày hớn hở, "Bạc ca ca, em nói anh biết, anh cũng phải hết lòng tuân thủ lời hứa đó nha! Ngày đó em sẽ cố gắng trở về sớm một chút, cùng mọi người hạnh phúc qua một đêm!"

Bạc Cạnh trên mặt không nói, nhưng trong lòng lại cười: Nha đầu, năm ngoái anh một bên vội vàng hoàn thành luận văn tốt nghiệp, một bên phải chuẩn bị khảo nghiệm của sở nghiên cứu, bỏ lỡ cơ hội làm bạn nhảy của em, em cho là năm nay anh còn phạm sai lầm tương tự sao?

Ngày hôm sau, Bạch Nhạc Ninh ở lễ đường của trường học lễ, hỗ trợ những học sinh trong ban cán sự bố trí hội trường của vũ hội, lại lần nữa nhìn thấy Từ Tịnh Danh đồng dạng bị nắm ở đây hỗ trợ.

Năm nhất bên này có Từ Tinh Danh, năm hai bên này có Bạch Nhạc Ninh cùng Trần Hiểu Ý, ba người này cho dù có mặc đơn giản nhất, bình thường nhất đồng phục của học sinh, nhưng lại giống như ba điểm phát sáng vậy, vừa đứng ở bên kia, chẳng sợ một câu cũng không nói, cũng có thể hấp dẫn phần đông ánh mắt.

Bất quá trong ban cán sự, cũng không sự nhàn rỗi mà chú ý bọn họ, nho nhỏ oanh động qua đi, tất cả mọi người tiếp tục công việc trên tay của mình.

Rốt cục Bạch Nhạc Ninh thừa dịp mọi người đều đang làm việc, căn bản không có biện pháp phân thân chú ý liền đi tới gần Từ Tinh Danh, trịnh trọng cự tuyệt lời mời của hắn, "Từ học đệ, thực xin lỗi, khiêu vũ của tớ rất tệ, cho nên không thể đảm nhiệm vị trí bạn nhảy của cậu được."

Từ Tinh Danh vẻ mặt hơi mơ hồ, trong chốc lát mới lạnh nhạt đáp lại nói: "Bạch học tỷ về sau cư gọi tôi là Tinh Danh đi, dù sao sớm muộn gì cũn là người một nhà, không cần khách khí."

Bạch Nhạc Ninh cắn nhanh môi dưới, liều mạng kiềm chế máu nóng chảy lên đến ót, không xác định được rằng mình có phải hay không đang bị người học đệ lạnh lùng này trêu chọc, hay là hắn cũng biết chuyện của mình cùng Bạc ca ca? Bằng không như thế nào mà lại nói ra lời này?

Công tác chuẩn bị cho vũ hội bắt đầu khẩn cấp tiến hành, một tuần nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, mỗi ngày đều bình an trôi qua.

Trong lúc này, Bạch Nhạc Ninh cự tuyệt vô số lời mời sâu xa của vô số bạn học cùng học đệ, dù sao năm trước cô cũng không khiêu vũ, năm nay cũng thế.

Hậu trường của lễ đường trong phòng hóa trang, Trần Hiểu Ý một bên điều chỉnh tóc giả, một bên tiếp đón học muội bên cạnh, giúp cô đem khóa của lễ phục kéo lên.

Chờ lúc không có người, Trần Hiểu Ý lén lút hỏi người đang hoá trang Bạch Nhạc Ninh: "Cái tên ngựa tre nhà cậu thật sự không đến hả? Thật sự cậu không đáp ứng lời mời của tên tiểu tử kia sao!"

Từ miệng của Bạch Nhạc Ninh, cô cũng biết được quan hệ của cô với Bạc Cạnh, đồng thời cũng biết Từ Tinh Danh cùng Bạc Cạnh là anh em bà con, cho nên cô phản ứng rất trực tiếp, "Tớ đã nói nhìn tên đó rất quen mà!"

Mặc dù có chút khinh thường Bạc Cạnh dùng những thủ đoạn cũ rich để theo đuổi con gái, nhưng mà Trần Hiểu Ý nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, dù sao không có bạn nhảy Bạch Nhạc Ninh cũng rất nguy hiểm, nam sinh nào mạnh dạn cũng có thể mạnh mẽ đem cô kéo tới sàn nhảy khiêu vũ, đây là chuyện bi ai của việc không có hộ hoa sứ giả, năm trước vẫn là do cô đã luyện qua không thủ đạo được mấy ngày mới đem được Ninh Ninh trong đám người đông đúc đi ra, cuối cùng hai người phải trốn ở phía sau hậu trường, mới tránh được một kiếp.

Năm nay chỉ sợ bi kịch lại tiếp tục tái diễn.

Trần Hiểu Ý đã sớm nghe nói đám nam sinh bị cự tuyệt năm nay người người xoa tay, chuẩn bị mở ra thân thủ của mình, mà cô phải bồi bạn trai của mình, cho nên không có biện pháp giống như năm trước chiếu cố Bạch Nhạc Ninh.

"Bằng không, tớ gọi anh tớ tới? Như vậy thì được rồi!" Trần Hiểu Ý đánh tay một cái, cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, "Tốt! Tớ gọi liền cho hắn, làm cho hắn nhanh đến đây hộ hoa......"

"Ai, không cần!" Bạch Nhạc Ninh giữ chặt tay cô, "Điều này sao có thể chứ, anh của cậu cũng có bạn gái muốn cùng nhau trải qua một đêm, đừng làm loạn bọn họ."

Trần Hiểu Ý còn muốn nói thêm gì đó, chợt nghe bên ngoài phòng hóa trang có người gõ cửa, "Chuẩn bị xong chưa? Vũ hội sắp bắt đầu rồi!"

Hiện tại nói cái gì đều đã muộn, Trần Hiểu Ý phải cùng Bạch Nhạc Ninh cùng nhau mở cửa đi ra ngoài, trước khi lên đài, cô dặn đi dặn lại: "Phải nắm bắt thời cơ, chạy nhanh trốn vào trong cái tường mà năm ngoái chúng ta đã trốn biết chưa! Tuy rằng hơi buồn, nhưng đỡ hơn bị một đám nam sinh chia năm xẻ bảy!"

Bạch Nhạc Ninh gật đầu liên tục.

Ai ngờ lời này, bị Từ Tinh Danh đứng ở bên người các cô cũng đang chờ đợi lên đài nghe được, hắn chỉ chỉ tay, mặt không chút thay đổi nói với Bạch Nhạc Ninh: "Học sinh mới chúng tôi đều biết hai người năm ngoái trốn ở đâu, dù sao anh họ cũng ở bên ngoài, chị cũng không cần né."

Bạch Nhạc Ninh ngạc nhiên.

Hiệu trưởng của Thánh Đản đọc diễn văn vừa lúc chấm dứt, rèm được kéo ra, cô vội vàng điều chỉnh ngọt ngào tươi cười, mặt khác cùng ba người chủ trì cùng nhau lượng tướng.

Trước khi vũ hội bắt đầu học sinh các cấp thay nhau trình diễn tiết mục, tiết mục đang biểu diễn, Bạch Nhạc Ninh núp ở phía sau, cẩn thận thừa dịp ngọn đèn lóe sáng tìm kiếm Bạc Cạnh.

Kết quả là không cần tốn nhiều sức, ngay tại hàng ghế đều liền thấy được Bạc Cạnh.

Hàng thứ nhất sao? Bạc Cạnh ca ca tại sao lại ngồi ở hàng thứ nhất?

Trần Hiểu Ý thấy cô như vậy nên giải thích nghi hoặc này, "Cậu làm sao thế? Bạc ca ca của cậu là chúng ta "học sinh vinh dự" của trường chúng ta đó nha, trong phòng họp triển lãm cúp, bằng khen, huy chương... có một nửa là công lao của hắn a! Cậu tưởng, người như vậy đến trường học cũ, hiệu trưởng có thể không cho hắn mặt mũi sao?"

Bạch Nhạc Ninh vô lực rên rỉ, "Chỉ sợ hắn đến mọi người đều biết, cho nên tớ mới không dám cho hắn đến a!"

Trần Hiểu Ý chỉ trích: "Có bạn trai vĩ đại như vậy không tốt sao? Làm sao mà phải giấu? Phải đem ra ngoài khoe ra, đừng có để trong nhà mà ấp ủ?"

Bạch Nhạc Ninh vô lực phất tay, "Cậu không biết đâu." Chủ yếu là do hai người bọn họ cách nhau quá xa, cô sợ nha!

"Tớ không hiểu."

Trần Hiểu Ý sửa sang lại váy một chút, lảo đảo cùng nam sinh khác lên đài giới thiệu chương trình.

Vài lần giới thiệu chương trình tiếp theo, Bạch Nhạc Ninh mỗi lần lên đài, có thể cảm giác được tầm mắt của Bạc Cạnh, nhìn chằm chằm mình không buông, đầu cô cứ ong ong cả lên cuối cùng chấm dứt câu thoại cuối cùng trong kịch bản, rồi nhanh chóng nhấc váy bỏ chạy.

Khả năng hôm nay nhất định là náo động một phen, bởi vì hiệu trưởng không sợ thời thế không loạn lên tiếng đắc ý nói: "Mọi người trước không vội uống ta không hay, phải biết rằng, cho dù các bạn cho tôi lên sân khấu hai lần, tôi nghĩ là mình không cần thiết đi lên đâu."

Xôn xao lớn hơn nữa, trong đó còn kèm theo âm thanh hi hi ha ha cười đùa.

Bạc Cạnh nhẹ đứng lên, thong dong đi trên trước sân khấu, đi đến trước mặt hiệu trưởng. Hắn vừa đứng dưới ngọn đèn, học sinh dưới đài lập tức im lặng.

Hiệu trưởng đắc ý dào dạt, "Chú ý, lời khen này thật sự đúng người đó nha? Để cho tôi tới giới thiệu một chút, vị này, chính là học sinh từ trước tới nay đạt thành tích cực kì cao, đạt được vinh dự nhiều nhất, đã tận hết sức lực làm cho tủ kính tại nhà triển lãm chật ních cúp cùng giấy khen tốt nghiệp, Bạc Cạnh!"

Dưới đài "Oa" lên một tiếng, không biết là người nữ sinh nào hô trước "Đẹp trai quá", tiếp theo lễ đường liền oanh động, không đếm được bao nhiêu tiếng gào tràn ngập toàn bộ đại sảnh, các nam sinh hưng phấn kích động, thậm chí yêu cầu vị học trưởng truyền kỳ này nói một chút kinh nghiệm đọc sách của mình, các nữ sinh còn tiếp tục truy vấn "Anh có bạn nhảy chưa?", "Có thể cùng chúng em khiêu vũ sao" những vấn đề như vậy.

Bạc Cạnh làm một tư thế im lặng, thản nhiên cười, "Đêm nay khả năng làm cho các vị thất vọng rồi, tôi ban đầu đến đây không phải là làm vật triển lãm như thầy hiệu trưởng đã nói, làm cho nhiều người chiêm ngưỡng." Ngữ khí thong dong ưu nhã làm cho trên đài, dưới đài rộ lên tiếng cười, làm cho không khí thoải mái.

Trần Hiểu Ý mới vừa ở hậu trường, liều mạng kéo Bạch Nhạc Ninh đang muốn chạy trốn, miệng lẩm bẩm: "Vậy anh ấy tới làm cái gì?"

Giống như trả lời vấn đề của cô, Bạc Cạnh tiếp theo thả ra vài quả bom siêu cấp, "Kỳ thật tôi là lấy một thân phận đơn giản nhất đến tham gia vũ hội của trường học cũ." Dưới đài học sinh tự động im lặng, chờ đợi hắn công bố đáp án.

Bạch Nhạc Ninh giãy dụa, đau khổ cầu xin Trần Hiểu Ý:"Mau thả tớ đi! Tớ muốn trốn đi......"

Từ Tinh Danh yên lặng liếc nhìn cô một cái, trực tiếp đem cô trong tay Trần Hiểu Ý kéo ra, áp cô trước sân khấu, đẩy về phía trong lòng của Bạc Cạnh, sau đó công thành lui thân, tiêu diêu tự tại mà bỏ đi.

Lúc này Bạc Cạnh vừa dứt lời: "Bởi vì trong cuộc đời của tôi, người con gái mà tôi yêu quý sau mẹ của tôi ngay tại nơi này, mục đích của tôi đến đây là muốn cùng cô ấy khiêu vũ."

Vũ hội bắt đầu, Bạc Cạnh trong tầm mắt nóng rực của mọi người, nhàn nhã dắt tay Bạch Nhạc Ninh, bắt đầu khiêu vũ.

"Anh không phải nói không tới sao? Vậy luận văn của anh làm sao bây giờ, mặc kệ sao?" Bạch Nhạc Ninh một bên đi theo bước chân của Bạc Cạnh xoay tròn một vòng, một bên nho nhỏ oán giận: "Anh làm em thảm thật rồi!"

Bạc Cạnh vô tội nói: "Anh không nói là anh không đến, còn bài luận văn thì sẽ tìm thời gian chậm rãi viết là được, dù sao cũng không cần phải giao gấp."

Bạch Nhạc Ninh tức giận nói, "Anh, anh thật là âm hiểm!"

Bạc Cạnh cũng không giải thích, chỉ cười mang cô xoay một vòng, tránh thoát tầm nhìn của đám nam nữ sinh đang nhìn họ.

Hoa khôi của quốc trung bộ như vậy mà đã có bạn trai chính thức, mà còn là Bạc học trưởng vĩ đại, điều này làm cho các nam sinh không khỏi có chút uể oải.

Bạc Cạnh mang đến hỗn loạn thật lâu không thôi, nam sinh vẫn còn đang thảo luận Bạc Cạnh xuất sắc như thế nào thật xứng với Bạch Nhạc Ninh nhưng tuổi tác có chút chênh lệch, còn các nữ sinh thì đang ôm ngực, ảo tưởng người con gái kế tiếp được Bạc Cạnh ôm trong ngực, sẽ là chính mình.

Nhưng Bạc Cạnh cùng Bạch Nhạc Ninh nhảy xong điệu thứ nhất liền rời khỏi lễ đường.

Đối mặt với đám người đang hỗn loạn, Trần Hiểu Ý thở dài: "Biện pháp hay, thật sự là rất cao chiêu, cư nhiên mượn tên của hiệu trưởng đến trường học cũ ra oai phủ đầu với tình địch, thuận tiện cấp danh hiệu 'Bạc Cạnh sở hữu' cho Ninh Ninh, thật là giảo hoạt a! Xem, ngay cả hiệu trưởng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt."

Từ Tinh Danh nghe được cảm thán của cô, không cho là đúng nói: "Trước giờ hắn luôn là tên phúc hắn, không biết độ lượng là gì, đến bây giờ cũng không phải là chuyện ngày ngày một, ngày hai."

Trần Hiểu Ý lúc này tỏ vẻ bản thân trong lòng thật kinh ngạc, "Sao? Cậu có lầm không? Ninh Ninh mỗi lần đều nói tên kia đối với nó có bao nhiêu tốt, bao nhiêu dịu dàng, luyến tiếc nó làm cho nó thực bực mình, ở nhà đều làm mọi thứ cho nó, sủng nó......"

Từ Tinh Danh gặp bộ dạng kinh ngạc của Trần Hiểu Ý, liền nói với cô một câu "Hiếm thấy nhiều quái", lại phát hiện cô cũng không có cùng bạn trai khiêu vũ, trong lòng sáng tỏ, không khỏi trào phúng nói:"Như thế nào, bị bạn trai bỏ sao?"

Trần Hiểu Ý mặt nhếch lên, "Phách chân bị ta bắt được, hừ, có đảm phách chân sẽ chỉ hảo giác ngộ!"

Từ Tinh Danh nhíu nhíu lông mày, một lát sau mới ảm đạm vươn tay phải, "Vừa lúc tôi không có bạn nhảy, chị cũng không hy vọng bị một đám nam sinh truy không có chỗ trốn?" Nói cách khác, hai chúng ta phải hợp tác với nhau, nếu không sẽ bị người khác bao vây chia sẻ.

Trần Hiểu Ý bất đắc dĩ, tuy rằng thực không muốn cùng khôi băng ngàn năm không tan này cùng khiêu vũ, nhưng mà trước mắt tựa hồ cũng không có lựa chọn khác, vì thế thục nữ đưa tay đặt lên vai của hắn, đồng thời không quên nhắc nhở: "Nói trước, chị đây chính là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nếu như có người hỏi đến......"

Từ Tinh Danh lạnh nhạt nói: "Không cần chị nói tôi cũng sẽ chủ động làm sáng tỏ, tôi cũng không bị bại não đến mức cùng Trần học tỷ đặc biệt như vậy kết giao."

Trần Hiểu Ý lâm vào chán nản, sau một lúc lâu mới oán hận nói: "Kỳ thật, anh em bà con nhà cậu đầu óc đều phúc hắc như vậy hả?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)