Truyện:Nhàn Thê Đương Gia - Chương 162 (cuối)

Nhàn Thê Đương Gia
Trọn bộ 162 chương
Chương 162 (cuối)
Phiên ngoại 9: Trưởng Tử đính hôn kí
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Mẫu thân kính yêu:

Có câu nói, một ngày không thấy, như cách ba thu. Nương a, Tiểu Nhàn đã hơn vạn năm không gặp người, người có nhớ Tiểu Nhàn hay không?

Con biết Nương nhất định là rất nhớ Tiểu Nhàn!

Không nên xấu hổ, cũng không cần sợ lão cha của con, yên tâm can đảm mà nói lên những gì trong lòng của người nha!

Lại nói lão cha có mắng người hay không? Có đánh người hay không? Có tìm Nhị nương tam nương cho con hay không?

Vừa nghĩ tới việc con không có ở đó quản lý mỗi ngày lão cha sẽ giày vò lấy mẫu thân, khiến mẫu thân con thích nhất hàng ngày phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, Tiểu Nhàn con khó lòng nào có thể ngủ an bình được nha!

Trước kia con có thể ăn tám chén thịt kho tàu, hôm nay lúc viết thơ nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Nương, con liền cảm thấy bi ai, chỉ ăn được có bốn chén.

Bất quá Nương, người yên tâm, cuộc sống như vậy sẽ không lâu nữa đâu. Nhi tử Tiểu Nhàn anh tuấn tiêu sái khả ái biết điều như con đã tìm được thê tử, ít ngày nữa sẽ đem nàng ấy trở về để gặp người nha.

Đến lúc đó, con liền dẫn mẫu thân đi lưu lạc thiên nhai, người rốt cuộc không cần nhìn vẻ mặt chết của lão cha nữa!

Vì để lúc đó có khí lực, Tiểu Nhàn con đây quyết định chịu đựng bi thống lại đi ăn một chút gì để bổ sung sức khỏe.

Nương, người nhất định phải chịu đựng, không thể khuất phục dưới ác chế của lão cha, chờ Tiểu Nhàn con chiến thắng trở về nha.

Đứa con ngoan ngoãn, Nhàn kính thượng.

........

Trong tửu lâu Lẫm Nhàn.

Tôn tiên sinh Phòng thu chi ánh mắt thê lương nhìn qua bên ngoài cửa sổ đã tràn ngập sắc xuân, cảm thán: "Ánh nắng tươi sáng, lữ khách cũng phong phú như vậy, đáng tiếc a đáng tiếc......"

Một giọng nói thanh thúy của nữ nhân tiếp lời: "Đáng tiếc cái gì?"

Tôn tiên sinh xoay đầu lại, mới phát hiện tiếp lời hắn chính là một cô gái, một trong hai vị khách nhân trong nội đường.

Đôi mắt sáng rỡ của cô gái này rất thiện lương, nở nụ cười yếu ớt nhẹ nhàng, vô cùng thanh lệ.

Tôn tiên sinh nhất thời nghĩ đến một câu thơ:

Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.

Một cô gái tướng mạo xuất sắc như vậy, Tôn tiên sinh khẳng định bản thân hắn chưa từng nhìn thấy trong cái trấn nhỏ này.

Mặc dù Tôn tiên sinh có tiếp xúc với chưỡng quỹ nhà mình, mấy vị yêu nghiệt nhà phu nhân, hoặc là loại bằng hữu y hệt tiên nhân, nhưng khi nhìn rõ dung mạo của cô gái này, vẫn phải cảm thấy kinh hãi.

Trong nội đường khách nhân là một nam tử tóc trắng, đang cùng cô gái này ngồi cùng một chỗ. Chẳng qua nam nhân này ẩn giấu ở nơi bóng tối ít người, Tôn tiên sinh nhìn không rõ dung mạo của hắn. Chỉ nhìn thấy một ít mái tóc bạc trắng của hắn, Tôn tiên sinh cũng có thể đoán được nam nhân này nhất định là phụ thân của cô nương kia.

Người xinh đẹp bình thường cũng sẽ có chút đặc quyền.

Thí dụ như nếu như để cho người thường hỏi Tôn tiên sinh vấn đề này, nói không chừng hắn sẽ vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, bực bội không muốn trả lời. Nhưng nếu đây là câu hỏi của một mỹ nhân... vậy thì bất đồng rồi.

Tôn tiên sinh cẩn thận từng li từng tí nhìn ra người đang đứng ở đại môn đón gió kia, lúc này mới dùng mu bàn tay che kín khóe miệng, nhỏ giọng nói, "Không dối gạt cô nương, chưởng quỹ chúng ta có tâm bệnh. Chỉ cần thư tín của Đại công tử tới, chưởng quỹ liền cảm thấy không khỏe. Hôm nay thư tín của tiểu đại công tử lại tới. Này còn không phải sao, ngài nhìn đi, ngoài cửa cái người có sắc mặt bất biến kia chính là chưỡng quỷ của ta. Ngài nói một chút, chủ nhân của ta đứng ở chỗ đó, giống như ác quỷ vậy, thì người nào dám đi vào nữa chứ? Một tháng này, cũng có nửa tháng là do... nguyên nhân này, mà trong điếm không thể nào làm ăn, đây không phải là buộc chúng ta đi tìm việc khác sao? Ai, ta nói, chưởng quỹ nếu như nhớ tiểu công tử, trực tiếp cho gọi hắn về là được chứ gì......"

Vừa dứt lời, chỉ thấy vị "Ác quỷ" đứng trước cửa kia ánh mắt sáng như đuốc càn quét tới đây: "Ngươi nói cái gì?" Thanh âm chậm chạp trầm thấp, nhưng mà có một loại cảm giác không giận mà uy, rất có tính uy hiếp nha.

Tôn tiên sinh cả người run rẩy, lập tức đứng vững nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, bi thương hạ quyết tâm: "Chưởng quỹ, ta sai rồi. Cho dù trong điếm không có lợi nhuận, cho dù trong điếm có lỗ, tiểu nhân vẫn sẽ cùng tồn tại với tửu lâu Lẫm Nhàn, quán còn người còn, quán mất người mất!"

"Ác quỷ" cũng không vì vậy mà bỏ qua cho phòng thu chi, trong ánh mắt của bức tượng Phật kia nhiều hơn vài phần tàn bạo.

Tôn tiên sinh mở to mắt, lần nữa cường điệu lên: "Chưởng quỹ ngài chính là thần thánh trên trời hạ phàm, anh tuấn uy vũ, cao lớn bất phàm. Những người nói ngài là 'ác quỷ' kia đúng là có mắt không tròng mà!" Hắn không chút nào để ý bản thân trở thành một thành viên của đám người "Có mắt không tròng" đó, chỉ sợ lại bị chưởng quỹ trừng như vậy lần nữa, hắn không chỉ có mắt không tròng, e rằng còn vô ý trở thành một xác chết nha —— hắn bị hoảng sợ rồi!

Thoáng cái tăng lên đến "Thiên thần", song mỗ chưởng quỹ vẫn giữ vẻ mặt băng hàn như cũ.

Tôn phòng thu chi vắt hết óc tiếp tục suy nghĩ, thật sự nghĩ không ra trong lời của mình còn có nơi nào đắc tội với chưỡng quỹ, vẻ mặt đưa đám, co lại thành một đoàn: "Chưởng quỹ, ngài nể mặt của phu nhân đi, nói nhỏ với tiểu nhân, tiểu nhân rốt cuộc sai ở nơi nào a?"

Nghe được một từ "Phu nhân" này, sắc mặt của Vân Lẫm rốt cục cũng trở nên hòa hoãn, gật đầu mở lòng từ bi: "Ngươi nói Gia nhớ đến tên tiểu tử kia sao?"

Phòng thu chi nháy mắt mấy cái: "Đúng vậy a."

Vân Lẫm nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy: "Gia chỉ muốn tên tiểu tử kia vĩnh viễn đừng trở lại! Trở lại một lần ta cắt đứt chân của hắn một lần!"

Tôn tiên sinh: "......" cả đời hắn, chưa từng gặp phải một vị chưởng quỹ biến thái như vậy!

Hai người bên cạnh góc bàn: "......" Không hổ là phụ thân của Chiến thiếu niên, suy nghĩ quả nhiên không giống người thường mà!

*****

Edit: Funny1107

"Con chuột lớn con chuột lớn, không chịu ăn gạo! Bé gái ba tuổi, chẳng chịu nhìn ta. Ta đem bé gái, vào cõi yên vui. Cõi yên vui cõi yên vui, nơi nào đắc chí như ta." Thất nhàn vén rèm lên, từ phía sau đi ra.

Tôn tiên sinh kỳ quái hỏi: "Phu nhân, ngài đang nói gì vậy?"

Thất nhàn cười như không cười nhìn chủ quản nhà mình một cái: "Ta đang nói, trong điếm này không biết từ đâu chạy ra một con chuột thật lớn, đem những bức thư tín của ta, gặm đi rất nhiều. Tôn tiên sinh, ngươi nhìn một cái, sổ sách trong điếm của ta còn may mắn hay không vậy?"

Tôn tiên sinh càng thêm nghi ngờ: vệ sinh trong điếm là do hắn chịu trách nhiệm mà, mỗi quý hắn đều mua thuốc diệt chuột mà, mỗi góc hắn đều người quét dọn thật sạch sẽ, hơn nữa là do hắn kiểm tra thông qua, theo lý thuyết không nên có con chuột nào có thể lọt lưới mới đúng nha! Làm sao nghe thấy thanh âm này của phu nhân, con chuột này ở trong điếm này ngây người cũng không phải chỉ là một hai ngày, con này to gan nhỉ, lại dám dùng thư tín của tiểu công tử mà lý sự nha!

Tôn tiên sinh nghe không hiểu, không có nghĩa là Vân Lẫm cũng nghe không hiểu.

Vân Lẫm nhìn Thất nhàn nở nụ cười đầy ý vị thâm trường, trong lòng liên tục hừ hừ: đừng tưởng rằng nói hắn là con chuột, hắn không nghe ra! Nếu không phải nhìn thấy Thất Nhàn trước mặt, cái gia thư chó má của tên tiểu tử thúi kia đã bị hắn đem đốt sạch rồi!

Hừ! Đã mấy năm như vậy rồi, tên tiểu tử bất hiếu kia tà tâm vẫn không chết đi, khuyến khích Nương của hắn cùng lão cha của hắn làm ầm ĩ. Tiểu tử kia còn dám trở lại? Hắn liền ngày ngày ở nơi này canh chừng, mới không để cho tiểu tử kia vào cửa nhà!

Càng nhớ đến tên tiểu tử bất hiếu kia, Vân Lẫm càng cảm thấy tức giận, nhưng mà hắn lại không thể khiến cho Thất Nhàn tức giận. Cho nên, một đôi mắt lạnh nhạt, như gió thu quét qua những chiếc lá rụng liền quét qua Tôn tiên sinh đang ở một bên.

Đáng thương cho phòng thu chi tiên sinh nằm thẳng cẳng cũng bị trúng thương nha!

Hắn chỉ cảm thấy tản băng Tuyết Sơn dường như đang tan rả sụp đổ xuống, phần phật hướng về phía sau lưng hắn mà đánh tới.

Tôn tiên sinh trong lòng không những rơi lệ mà máu huyết cũng đều chảy xuống hết nha: hắn rốt cuộc vừa nói sao chỗ nào rồi? Hắn sửa vẫn không được sao? Chưởng quỹ, không cần dọa người như vậy nha! Nếu tiếp tục như vậy, hắn cần phải giảm thọ mười năm rồi đi!

Nhìn thấy thân thể của tiên sinh phòng thu chi run rẩy, một nét mặt già nua cảm thấy bi thống đến nổi muốn nhỏ giọt lệ nha, Thất nhàn buồn cười phân phó: "Gọi Cẩu Tử đi kiểm tra một chút, nhìn xem con chuột lớn này rốt cuộc giấu ở nơi nào."

Tôn phòng thu chi như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt nghẹn ngào, đáp liễu thanh: "Dạ, tiểu nhân đi liền." Mũi chân không ngừng như điên liền hướng hậu đường chạy trốn.

Chỉ nghe từ phía sau ác quỷ chưởng quỹ nhà mình kia trong lỗ mũi lạnh lùng hừ một tiếng.

Phòng thu chi tiên sinh chạy trốn càng thêm nhanh, hận không được sử dụng cả tay chân, tứ chi ...song song, lúc đó hắn mới thấy thỏa mãn được. Đều do hắn cũng là người lớn tuổi, Tôn tử của hắn cũng đã tám tuổi rồi, ở trước mặt người khác chưa từng có lúc liên tục bất ổn như vậy chứ?

Nhưng mà, Tôn tiên sinh cũng không coi đây là sự hổ thân. Bởi vì, trong nhiều năm vô số lần trải qua những kinh nghiệm thực tế xương máu nói cho hắn biết: lúc này không chạy trốn, mạng nhỏ khó bảo toàn a!

Thất nhàn đi tới bên cạnh Vân Lẫm, cười giỡn nói: "Lão gia, con chuột trong điếm của ta có thể phân biệt được thư tín của tiểu Nhàn, cái nào là thư tín của tiểu muội nha. Hơn nữa hắn dường như cùng Tiểu Nhàn có cừu oán nữa, chỉ nhìn chằm chằm thư của Tiểu Nhàn mà gặm cắn. Chàng nói xem, con chuột mập mạp trong điếm của ta có phải rất thông minh hay không?"

Vân Lẫm liếc nàng một cái: "Hồ nháo!"

Thất nhàn vừa định cãi lại, chỉ thấy Vân Lẫm tự mình cởi áo ngoài xuống khoác lên trên người nàng.

"Mấy ngày trước đây cảm mạo vừa mới hết, làm sao lại không chú ý rồi? Đi ra ngoài cũng không lại mang thêm xiêm y!" Hơi trách cứ, giọng nói ôn hòa.

Thất nhàn sửng sốt, giờ mới hiểu được ý tứ câu "Hồ nháo" của Vân Lẫm.

Trong lòng nàng nóng lên, sẳng giọng: "Lão gia, mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều rồi. Huống chi, thân thể của ta cũng không còn yếu như vậy nữa?"

Vân Lẫm giúp Thất nhàn đem nút áo từng cái một cài vào cho xong: "Tiết hàn mùa xuân Thu Đông lại lạnh. Nơi này không thể so với trong nhà được, hơn nữa những năm gần đây nàng cũng đừng nên xem thường."

Thất nhàn cả kinh, sờ sờ vẻ mặt thật ra vẫn còn trẻ con của mình: "Lão gia, ta thật giống như mới ba mươi mà." Cái gì gọi là không thể so với lúc còn trẻ? Nàng rõ ràng còn rất trẻ tuổi a!

Vân Lẫm nghiêm trang: "Tiểu tử kia không phải nói muốn kết hôn với thê tử sao? Đã nhanh muốn làm nãi nãi của người ta rồi, còn trẻ cái gì?"

Thất nhàn khuôn mặt hắc tuyến: ba mươi tuổi mà đã trải qua ba đời người rồi sao? Nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt đâu!

Nàng vừa nhẫn vừa nhìn, rốt cục nhịn không được: "Lão gia, thật ra thì chàng không cần để ý số tuổi của chàng......"

Vân Lẫm đi ngang qua một cái, một câu cắt đứt: "Tuổi của gia sao? Tuổi của gia vừa vặn phù hợp với nàng!"

Thất nhàn khóe miệng co quắp: quả nhiên, vị gia này vẫn rất để ý đến việc vị khách nhân hôm qua nói vẻ mặt của hắn già, nhìn giống như cha của nàng vậy.

Vân Lẫm vì xác minh lời của mình, tiện tay chỉ ngón tay vào nam nhân tóc trắng trong nội đường: "Gia so với hắn, chẳng lẽ còn không đủ xứng nàng sao?"

Thất nhàn: "......" Hôm nay người nằm mà cũng bị trúng thương rất nhiều nha!

Hai người bàn bên cạnh: "......" Ra khỏi cửa cũng nên mang theo áo chống đạn đi, đạn lạc thật là đáng sợ!

*****

Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Bị đạn lạc đập trúng người nào đó sờ sờ lỗ mũi, vô hạn ủy khuất nói với cô gái bên cạnh: "Nương tử, vi phu năm nay mới có ba mươi hai, dường như mới đến tuổi lập nghiệp thôi mà?"

Nương tử nhà hắn trấn định uống một ngụm: "Đúng, tuổi của chàng so với chưởng quỹ còn xứng đôi với vị phu nhân kia hơn."

Vừa dứt lời, ánh mắt bất mãn của hai nam nhân liền bắn đến đây càn quét, cộng thêm "Ba" một tiếng giòn vang.

Thất Nhàn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên tay Vân Lẫm không biết từ lúc nào đã có thêm một đoạn gỗ vụn, mà trên khung cửa rõ ràng cũng bị thiếu mất một mảnh.

Khóe mắt Thất Nhàn run lên, nàng không nghi ngờ chút nào nếu như người kia mới vừa rồi đứng bên cạnh Vân Lẫm, Vân Lẫm sẽ dùng cái tay này bấm vào chính cổ hắn.

Nam nhân tóc trắng dường như cũng cảm giác được bầu không khí bất thiện đến từ người nào đó, quay người, đúng lúc đụng phải ánh mắt không chút thiện ý của người nào đó đang nhìn kiều thê của mình.

Quay đầu, liền trừng về ánh mắt của nam nhân nào đó đang lộ ra hung quang.

Một người vô cùng sắc sảo, một người thì thâm trầm nội liễm; bốn mắt nhìn nhau, nhất thời Thiên Lôi kết hợp với địa hỏa.

"Vị huynh đài này, nương tử nhà ta thiên tiên tuyệt sắc, ta không ngần ngại ngươi nhìn nàng nhiều hơn một chút đâu." Vẻ mặt nở nụ cười bất cần đời.

"Chưa đẹp bằng phu nhân ta." Giọng nói lãnh đạm.

"......" Hắn bây giờ là đang so sánh phu nhân của ai xinh đẹp hơn sao?

Được rồi, tạm thời coi như trong mắt nam nhân này phu nhân của hắn là Tây Thi đi. Nam nhân tự điều chỉnh lại sắc mặt, tiếp tục nói, "Ý của ta là ta không ngần ngại để huynh đài ngươi thưởng thức nương tử nhà ta, nhưng mà ngươi cũng nên biết có chừng mực là được."

"Chưa đẹp bằng phu nhân ta."

"...... Ta hiện tại cũng không phải đang nói phu nhân ngươi."

"Chưa đẹp bằng phu nhân ta."

"......" Tóc trắng nam nhân bị đả kích lớn, nhân cơ hội nhào vào ngực nương tử nhà mình làm nũng, "Nương tử, chẳng lẽ ta nói không phải tiếng người sao? Người này thật là khó khai thông nha!"

Nương tử nhà hắn cảm khái vạn phần vuốt ve đầu hắn như vuốt ve con chó nhỏ: "Không trách ngươi, ta cũng không thể hiểu."

Trong nhà này chỉ có một người có thể hiểu được suy nghĩ của vị gia này, Thất Nhàn không khỏi che cái trán, im lặng rên rỉ: không cần phải nói, vị gia này lại phát bệnh rồi! Người này hẳn còn rất cố chấp cái với câu nói "Nương tử nhà ta thiên tiên tuyệt sắc" đi, đằng sau đoán chừng là do nghe không lọt tai rồi.

Nàng ho khụ, tiến lên mấy bước: "Thật ngại quá, hai vị khách nhân, gia chủ nhà ta không có ác ý."

Đối diện hai người ngẩng đầu nhìn nàng.

Thất Nhàn lúc này mới nhìn thấy tướng mạo của hai người này: nam nhân dùng câu nói "Thiên tiên tuyệt sắc" để hình dung nương tử nhà hắn quả thật không sai, đôi mắt kia, lông mày kia, dường như được trời cao khắc họa lên vẻ tinh xảo; không nói đến nàng kia, còn nam nhân này, bên cạnh dung nhan cũng giống như ngọc thạch, một đầu chỉ bạc kia phù hợp với tuấn nhan, lại càng thêm yêu dị và tà tứ.

Hai người này, quả nhiên là người được tạo hóa sủng ái mà, trời đất tạo nên một đôi.

Thất Nhàn đánh giá hai người trong nháy mắt, hai người đối diện cũng đang đánh giá nàng cùng Vân Lẫm.

Phụ mẫu của Chiến thiếu niên, quả thật không phải người bình thường. Hai người này mặc dù ở nơi sơn dã, nhưng thêm vào đó chính là khí độ bất phàm. Chưởng quỹ khí phách nội liễm, tính cách chưởng quỹ phu nhân đại khái cũng là người vô cầu; mặc dù diện mạo không tính là quá mức, nhưng khí chất cùng ý vị trên người bọn họ tuyệt đối là khó có thể quên.

Hai người như vậy, khó trách sinh ra một Chiến thiếu niên tuyệt thế như thế.

"Phu nhân không cần nói xin lỗi, chúng ta chẳng qua là chưa quen với Chiến Gia...... được rồi, chúng ta có lời muốn nói." Nữ nhân đứng lên, cười yếu ớt đáp.

Chiến Gia? Một nữ nhân tuyệt sắc như vậy, hơn nữa xưng hô này, hẳn là năm kia do người nào đó phong lưu rồi?

Thất Nhàn nháy mắt mấy cái, xoay người lại: "Lão gia, người cũ chàng quen biết sao?"

Vân Lẫm nhìn một cái là có thể nhìn ra tâm tư nữ nhân này, đối với cái loại vấn đề nhàm chán nọ, căn bản là không để ý.

Ngược lại nữ nhân kia cũng nhìn ra manh mối, vội vàng bảo vệ thanh danh của mình: "Phu nhân có thể có chút hiểu lầm, chúng ta là vì Chiến Ái Nhàn mà đến."

"A?" Thất Nhàn xấu hổ sờ sờ lỗ mũi, "Thì ra là bằng hữu của Tiểu Nhàn a."

Sắc mặt nữ nhân đối diện trong nháy mắt có chút vặn vẹo: "Nói đúng ra, hẳn là coi như là nhạc phụ nhạc mẫu."

Hai mắt tỏa sáng của Thất Nhàn: "Nguyên lai là thân gia a. Tiểu Nhàn thật là không hiểu chuyện, hai người muốn tới đây, hắn làm sao lại không đề cập tới một tiếng rồi?"

Sắc mặt nữ nhân thâm thúy một lần nữa: "Hắn không biết chúng ta sẽ đến, quả thật không nên trách hắn. Chẳng qua là do hắn bắt cóc nữ nhi của ta, chúng ta đuổi theo hắn tới đây mà thôi."

"Bắt cóc sao?" Thất Nhàn thoáng cái nắm bắt được mấu chốt của vấn đề, nhăn mặt nhíu mày, "Chẳng lẽ thân gia hai người không đồng ý hôn sự của Tiểu Nhàn cùng lệnh ái sao? Tiểu Nhàn nhà ta có chỗ nào không tốt sao?"

Kèm theo lời nói của Thất Nhàn, Vân Lẫm giẫm lên đoạn cửa bị gãy phát ra tiếng động.

Hai người một xướng một họa, điệu bộ này, căn bản là một bộ dạng khi hàng hóa đã ra ngoài, đại khái sẽ không đổi lại —— nếu muốn từ hôn, để mạng lại!

Nam nhân đang ngồi rốt cục không nhịn được, vỗ lên bàn: "Nhưng hài tử nhà ta mới năm tuổi thôi mà!"

Một đôi này, chính là Vu Kinh Vũ cùng Độc Cô Huyền đến đây để tìm kiếm ái nữ.

Vốn nghĩ còn đang muốn hăng hái mà khuyên nhủ một chút đột nhiên Thất Nhàn tức giận, dựa vào Vân Lẫm yếu ớt nói: "Lão gia a, con của chàng càng ngày càng có bản lĩnh rồi! Hiện tại cũng giở thủ đoạn lừa bán nhi đồng đi!"

Vân Lẫm chắp tay vẫn không nhúc nhích: "Đó cũng là con của nàng."

Thất Nhàn lặng yên tự thôi miên mình: "Đây không phải là con ta, không phải là con ta......" Hoàn toàn khác với người bao che khuyết điểm mới vừa rồi.

Kinh Vũ suy nghĩ, rốt cục mở miệng: "Phu nhân, ta tên là Vu Kinh Vũ."

Thất Nhàn nhìn nàng thấy ánh mắt nóng bỏng của nàng: "Thật là đúng dịp, trước đây thật lâu, ta biết một người, cũng gọi là Vu Kinh Vũ."

Kinh Vũ liếm liếm đôi môi: "Quả thật thật là đúng dịp, trước đây thật lâu, ta cũng đã đọc qua một quyển tên là 《 Kinh Thi 》 thi tập."

Hai người đột nhiên nhìn nhau cười: mặc dù đã định cư tại dị giới này, đã sớm không còn nhớ những chuyện khó khăn của năm xưa nữa; nhưng mà có thể ở chỗ này gặp lại cố nhân, loại vui sướng chưa từng được đoán trước này có thể so sánh với nơi hạn hán lâu năm bắt gặp được điềm lành.

....

Hai nữ nhân tay nắm tay đi vào nội đường, để các nàng ở nơi đất khách quê người này có thể gặp được bằng hữu, lưu lại hai nam nhân nhìn nhau không thuận mắt, mắt to trừng mắt nhỏ.

Độc Cô Huyền còn đang vì chuyện vừa rồi trong lòng nghẹn khuất, cho nên trừng càng hăng say.

Đã lường trước được Vân Lẫm xoay người lại, tiếp tục chắp tay trông về phong cảnh phía xa.

Một cổ oán khí trong lòng của Độc Cô Huyền trong nháy mắt không có nơi giải tỏa, hắn càng không phải là người chịu được sự tịch mịch, nếu nói núi không chuyển thì nước cũng sẽ chuyển, phụ thân Chiến thiếu niên bất động, mình sẽ không đi theo hắn sao?

Cho nên, hắn đi tới bên cạnh Vân Lẫm, lạnh lùng hừ nói: "Con của ngươi bắt cóc con gái của ta, khoản nợ này làm như thế nào đây?"

"Chưa đẹp bằng phu nhân của ta." Âm thanh không có chút nào gợn sóng.

"......" Độc Cô Huyền trong nháy mắt cảm thấy thời gian đảo lộn rồi, lại nhớ tới một khắc đồng hồ trước. Hắn đột nhiên cảm thấy không giải quyết cái vấn đề này, nói chuyện với nhau căn bản không cách nào có thể tiến hành được nha.

Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, thử dò xét nói: "Vẻ đẹp thùy mị của Chiến phu nhân quả thật hơn người."

Quả nhiên, Vân Lẫm lúc này mới thỏa mãn gật đầu, hỏi: "Lúc trước ngươi muốn nói gì?"

Độc Cô Huyền khóe miệng co quắp một lúc lâu mới khôi phục trở lại, hắn nhất thời cảm thấy cùng nam nhân này không thể dùng chiến thuật quanh co, phải tốc chiến tốc thắng mới được. Cái tư duy này, căn bản không có cùng cấp bậc với hắn nha...!

"Bởi vì có chút nguyên nhân, Tiểu Tử của ta là hài tử duy nhất. Cho nên, nếu như muốn kết hôn nữ nhi nhà ta, vậy tương lai nhi tử ngươi sẽ phải giúp nữ nhi của ta gánh vác một chút trách nhiệm, đến lúc đó hắn thì không thể thường bên cạnh các ngươi. Các ngươi nếu như không đồng ý, vậy coi như hôn sự này nên hủy bỏ sớm thôi."

"Không thể túc trực bên cạnh?" Vân Lẫm quay đầu lại liếc hắn một cái. Đây là không phải nói tiểu tử kia sau này sẽ không đem chủ ý đánh lên người Thất Nhàn nữa sao?

Độc Cô Huyền gật đầu, có chút bất đắc dĩ.

Hắn biết Chiến thiếu niên đã nhiều năm, cho nên đối với Chiến thiếu niên đương nhiên hiểu rõ. Thật ra đã sớm thay nữ nhi nhà mình định ra Chiến thiếu niên, trong lòng hắn cũng có chút ít tư tâm. Một mặt sau này nữ nhi có người coi chừng, có một tấm lá chắn cường lực như Chiến thiếu niên, nữ nhi căn bản không sợ bị người khác khi dễ; hai là hắn nghĩ sớm một chút thối vị nhượng quyền lại chỉ cần ngày ngày phụng bồi Kinh Vũ là được, năm năm sai lầm vĩnh viễn là vết thương trong lòng hắn, hắn chỉ cảm thấy làm sao để có thể bù đắp lại sự bất mãn cùng những sai sót trong cuộc sống trước đó.

Mà khi hắn nói đến vấn đề yêu cầu thành thân, chính là tương đương với việc ở rể, người bình thường chắc là không đồng ý rồi? Dù sao, người nào dễ dàng đem nhi tử của mình ở rể người khác được kia chứ? Nhìn đôi phu thê Chiến gia, cũng không phải là người bình thường vì quyền thế thế mà thay đổi.

Đang lúc Độc Cô Huyền cho là chuyện này muôn vàn khó khăn, lại nghe Vân Lẫm vỗ tay nói: "Tốt! Chờ tiểu tử kia trở lại, liền cho bọn hắn thành thân."

"A?" Lúc này Độc Cô Huyền hoàn toàn bị quay đến mức hồ đồ rồi. Chuyện này, xoay chuyển không phải là quá nhanh sao? Hơn nữa, hắn làm sao tựa hồ nghe thấy trong lời nam nhân có hàm chứa một tia vui sướng như vậy?

Mặc dù, giọng nói nam nhân từ đầu đến cuối cũng không có biến đổi gì. Nhưng hắn khẳng định, bên trong câu nói này, nhiều hơn mấy phần tùy ý càng thể hiện sự vui vẻ.

Vân Lẫm tiếp tục nhìn phong cảnh.

Độc Cô ảo tưởng vài giây, chỉ càng thêm khẳng định một chuyện, suy nghĩ của nam nhân này không phải người bình thường có thể sánh bằng.

Nhưng dù bất kể như thế nào, mục đích của hắn coi như đã đạt được. Mặc dù kết quả giống như có ngoài dự đoán một chút, Tiểu Tử nhà hắn cũng nhỏ tuổi một chút, nhưng mà sớm một chút định ra thì không phải là hắn có thể sớm một chút thoái vị sao? Tóm lại, là một chuyện tốt.

Cho nên, tâm tình cũng trở nên vui vẻ thuận theo Vân Lẫm nhìn về phía xa xăm.

Trong suốt vạn phần, vô cùng bao la.

......

Lúc này Chiến thiếu niên Ái Nhàn đang lạc bên trong khe núi vẫn không biết âm mưu của lão cha nhà hắn, chỉ đột nhiên hung hăng hắt hơi một cái.

Hắn xoa bóp lỗ mũi, ồm ồm nói: "Nhất định là mẫu thân ta lại nhớ ta."

Sau lưng cây trúc lộ ra một chiếc vòng hoa trên đầu của một tiểu nữ nhi, Tiểu đại nhân thở dài: "Chiến, chàng rốt cuộc có biết đường hay không a?"

Chiến thiếu niên giơ chân: "Cưng à, làm sao nàng có thể chất vấn năng lực phu quân của mình là ta đây chứ? Nhớ năm đó......"

Tiểu cô nương một câu nói toạc ra chân tướng: "Nhớ năm đó, chàng vừa bỏ thuyền vừa bỏ lỡ xe ngựa mới có thể một người một đường hướng về phía nam đi, còn tưởng rằng đang quay trở lại bến tàu, mới hồ đồ gặp được phụ mẫu của ta sao?"

Vẻ mặt kiêu ngạo của Chiến thiến niên liền biến thành ngồi xổm dưới tàng cây vẽ vòng tròn: bị người yêu nhà mình khinh bỉ là chuyện khiến người ta cảm thấy buồn bực cỡ nào nha! Mặc dù đây là sự thật không sai......

Dĩ nhiên thời điểm hắn ngồi xổm xuống, hắn vẫn nhớ đem Tiểu cô nương dựa vào bóng cây.

Mặt trời đã đem làn da của Chiến thiếu niên trở thành một màu mật ong khỏe mạnh, mặc dù hắn không ngần ngại mình biến thành cái dạng gì, nhưng hắn để ý đến Tiểu Tử nhà hắn nha. Làn da của Tiểu Tử nhà hắn giống như bánh bao, vừa trắng vừa mềm. Cho nên, hắn càng phải bảo vệ.

Phía sau, Tiểu cô nương vươn ra bàn tay nhỏ bé, vỗ vỗ bả vai Chiến thiếu niên: "Vậy chúng ta nên đi hướng nào đây?"

Chiến thiếu niên dùng một ngón tay hướng về phía bên trái: "Nếu không, chúng ta đi thử một chút?"

Tiểu Tử không chút do dự chỉ hướng bên phải, quyết định nói: "Đi bên này!"

Chiến thiếu niên bỗng chốc ánh mắt long lanh như nước, rất ủy khuất: "Nếu đã quyết định, còn hỏi ta làm cái gì?"

Tiểu Tử rất thất vọng: "Không có ngươi, cũng quyết định không được a. Bởi vì sự thật chứng minh, chỉ cần loại bỏ quyết định của ngươi, liền nhất định sẽ là phương hướng chính xác."

Chiến thiếu niên lần nữa mang nội thương lên đường.

Ánh mặt trời chiếu vào cả vùng đất, đem thân ảnh nhỏ nhắn của hai người kéo dài.

....

Xa xa, hai nữ nhân dựa vào cửa sổ, nói chuyện xưa, thảo luận chuyện hôm nay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai nam nhân đứng cạnh cửa chắp tay làm như trò chuyện với nhau thật vui vẻ, khóe miệng như ẩn như hiện vài tia mỉm cười, chân mày nơi khóe mắt nhưng lại gợn sóng ngọt ngào.

Không cần lắm lời, hai người chỉ liếc mắt nhìn, liền biết đối phương cùng mình đều cảm thấy hạnh phúc như nhau.

Người nào từng biết trước được rằng, năm đó hai nữ nhân oai phong một cõi lại gặp tình cảnh như vậy?

Người nào biết trước được rằng, vốn tưởng kết thúc, nhưng chẳng qua chỉ là do ông trời lại ban tặng cho ngươi... một quãng đường bắt đầu khác mà thôi......

Chàng đang ở bên ngoài ngắm phong cảnh, ta ở bên cửa sổ nhìn chàng.

Khắp nơi đều là phong cảnh.

Người nào có thể nói không phải chứ?

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-162)