Truyện:Nhàn Thê Đương Gia - Chương 137

Nhàn Thê Đương Gia
Trọn bộ 162 chương
Chương 137
Trở về Nam Cương
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Tiểu Chi

Ngày này, màu máu nhiễm đỏ cả hoàng cung Nam Vũ.

Cung thành, bốn phía, mười mặt trên đài cao, mai phục nơi nơi.

Cung thủ căng tên, vây quanh đoàn người Long Hành Phong.

Phượng Lai một thân y phục thiên tử thêu từ chỉ vàng, chậm rãi bước lên đài cao, đứng sau cung thủ mà quan sát.

Long Hành Phong ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt trào phúng, lạnh lùng của Phượng Lai. Trong lúc nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lại trong nháy mắt, giữ vững lòng mình.

"Phá tan cửa thành này, chính là thiên hạ của chúng ta!" Long Hành Phong giơ đao lên cao, hô.

"Xông lên!" Đám tử sĩ bảo vệ bên người hắn đồng loạt lên tiếng trả lời.

"Bắn tên!" Trên đài, đội trưởng đội cung thủ hạ lệnh.

Những mũi tên nhọn như mưa bay hướng xuống trung tâm vòng vây.

Đoàn người được Long Hành Phong mang theo đều có năng lực, cực lực bảo vệ chủ, liều chết chống cự, vậy mà lại có thể tạo nên một con đường sống giữa vòng vây chết chóc.

"Long Hành Phong!" Thình lình nghe một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng cất cao, Long Hành Phong đứng giữa biển máu, quay mắt, khi thấy rõ động tác của Phượng Lai, đôi con ngươi mở lớn đầy kinh ngạc.

Chỉ thấy trên tay Phượng Lai là một cây cung đã căng tên, lúc này đại cung đã căng lên gần thành hình trăng tròn. Đích đến, chính là hắn.

Đột nhiên, Long Hành Phong giống như nhớ ra cái gì đó, động tác trong tay chậm lại.

Vành mắt Phượng Lai không tự giác đong đầy nước, nhắm mắt, tay phải buông lỏng cung.

“Vút”, mũi tên phá gió, hướng về người mặc bào đen nhuộm đỏ màu máu ở dưới.

Thời gian, trong nháy mắt như dừng lại.

Chỉ có mũi tên kia phá tan không gian, cấp tốc tiếp cận mục tiêu.

“Phụt” Long Hành Phong không thể tin cúi đầu nhìn mũi tên xuyên qua ngực, chưa kịp liếc mắt nhìn Phượng Lai một cái, chậm rãi chậm rãi ngã xuống.

Bên tai ong ong, như nghe được tiếng nói thanh thanh như tiếng chuông của một thiếu nữ: “Phong ca ca, Phượng Nhi hôm nay rất ngoan nha! Vậy nên, dạy ta bắn tên, được không?”

......

“Vương gia! Vương gia!” Bên tai là tiếng hô kinh hoảng của đám tử sĩ.

Bỏ mình, binh bại như núi đổ.

Chỉ nghe “lạch cạch” một tiếng, đại cung trong tay Phượng Lai rơi xuống đất.

Nàng chậm rãi ngửa đầu lên trời. Nhìn mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, đôi con ngươi sáng long lanh.

Cách đó không xa, trở lại từ hướng một nhà Thất Nhàn rời đi, Cố Thanh Ảnh nhìn thấy một màn cuối cùng này. Ngẩng đầu ngắm Phượng Lai trên đài cao, ánh mắt toát lên vẻ dị thường.

“Lão gia, chúng ta cứ như vậy mà rời đi, có phải rất có lỗi với Phượng Lai hay không? Không giúp nàng thu dọn tàn cục sao?” Bên trong xe ngựa, Thất Nhàn nghiêng đầu hỏi.

Sau khi Vân Lẫm biết trong bụng nàng lại có bảo bảo, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, nói phải chạy về Nam Cương để dưỡng thai thật tốt.

Thật là, sự kiện Long Thành Phong mới chấm dứt hôm qua. Hôm nay, bọn họ đã trên đường đi rồi.

“Kế tiếp. chính là chuyện của nàng. Đừng nhúng tay vào, sẽ chỉ làm nàng khó xử mà thôi.” Vân Lẫm nói: “Huống hồ, không phải đã để người ở lại sao?”

Da trán nhảy nhảy, chỉ chỉ mỗ sói lông vàng trước mặt đang trừng mắt nhìn mình hồi lâu: “Nhưng rốt cuộc, tại sao nó cũng ở đây?”

Chết tiệt, xe ngựa của hắn cùng Thất Nhàn, sao lại khăng khăng nhiều thêm ba “thứ” không nên tồn tại?

Thoáng liếc mắt một cái thấy mỗ tiểu quỷ đang làm tiểu chuột túi bám lấy Thất Nhàn, Vân Lẫm chọn coi khinh.

Lần nữa liếc mắt nhìn con chó béo đang quỳ rạp trên nền xe mà xum xoe với con sói vàng, hắn đây cũng có thể hiểu.

Nhưng mà, cái cục màu vàng lười biếng, cực độ ngạo mạn, vẫy đuôi cũng lười vẫy kia, là đến từ đâu? Ngại nơi này chưa đủ “thứ” làm đèn lồng sao?

“Đó là lễ vật do Phượng Lai đưa đến, hợp thành một đôi với Cẩu Nhi đấy.” Thất Nhàn cười nói:”Ta đổi Trữ Vương gia lấy vợ cho Cẩu Nhi, cũng không thiệt.” Hoàn toàn xếp Cố Thanh Ảnh cùng Cẩu Nhi ngang một bậc.

Kỳ thật, Thất Nhàn hiểu rất rõ Phượng Lai, Thất Khuyển Lang này vốn của Long Hành Phong tặng, giữ nó lại chỉ tổ càng thêm đau lòng, tất nhiên phải tiễn nó đi càng xa càng tốt.

Lúc này, đối viện Nữ đế Nam Vũ, là một nam nhân một thân áo tím cà lơ phất phơ, trên mặt là nụ cười tươi ngập tràn vẻ yêu nghiệt.

“Hắt xì” đột nhiên hắt hơi một cái thật to, nhưng cũng không làm tổn hại vẻ đẹp của hắn chút nào.

Cố Thanh Ảnh dùng sức chà chà cái mũi, khóe mắt giật giật, rốt cuộc là ai đang nói xấu sau lưng hắn thế?

“Sao ngươi còn ở đây?” Phượng Lai ngẩng đầu liếc nhìn người này một cái: “Không đi cùng bọn Dực Vương gia sao?”

“Ai cha cha, Xấu Phượng nàng thật là không hiểu lòng ta.” Cố Thanh Ảnh cười khoe răng trắng: ” Giúp nàng nhiều việc như vậy, cư nhiên muốn qua cầu rút ván sao ? Vậy mà muốn đuổi ta đi?”

Cây bút trong tay Phượng Lai run run. Xấu Phượng? Nàng thật sự rất xấu sao? Cúi đầu, không thèm để ý đến người này.

Cố Thanh Ảnh cướp lấy cây bút trong tay Phượng Lai, chống lại đôi mắt đang trợn trừng của nàng: “Nam Vũ cảnh đẹp người đẹp, ta đây sao bỏ đi được?” Trong mắt là vẻ chân thật chưa từng có trước đây.

Phượng Lai nhìn hắn một hồi lâu: “Đưa bút cho ta.”

Ôi chao? Cố Thanh Ảnh giật mình sửng sốt một chút, phản ứng này của Xấu Phượng là như thế nào? Ngơ ngác đưa cây bút qua.

Phượng Lai tiếp lấy, cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Trong xe ngựa, Thất Nhàn nghiêng người dựa vào gối lụa, thiu thiu ngủ. Từ sau khi trong bụng lại có tiểu oa oa, nàng liền ngủ nhiều hơn bình thường một chút.

Mà một bên, lại là bầu không khí giương cung bạt kiếm —- Vân Lẫm đang đoạt quyền ôm nương tử cùng tiểu tử có tính luyến mẫu nhà mình.

Chỉ thấy Tiểu Ái Nhàn hai tay vòng quanh ngực, học bộ dáng thần hộ mệnh, ngồi trước người Thất Nhàn, ngoan độc trừng mắt phóng điện với lão cha nhà mình.

Mẹ mẹ của hắn, chỉ có thể được hắn ôm, cho dù là cha của hắn, cũng đừng hòng cướp, hừ.

Vân Lẫm hừ lạnh hai tiếng: “Tránh ra!” Đè thấp giọng xuống, sợ phá hỏng giấc ngủ của Thất Nhàn.

Tiểu tử kia cố tình không chịu thua hắn. Khinh thường phun một tiếng “thiết”, dụi dụi đầu nhỏ, để lại cho cha hắn một cái ót lưa thưa vài cọng cỏ. Thật không thèm đem tôn nghiêm của cha hắn để vào mắt.

Vân Lẫm lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình, vươn tay đến, xách mỗ tiểu quỷ thích đối nghịch với cha nó lên. Tiểu tử kia khua khua cái chân béo múp, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, mình đã nhẹ nhàng “vèo”, lại là một đường cong xinh đẹp.

“Bụp” một tiếng, tiểu tử kia đáp xuống cái bụng mềm nhũn của mỗ chó mập.

Cẩu Nhi đang vui vẻ ngủ đột nhiên cảm thấy bụng mình lún xuống, “gâu” một tiếng than đau. Kẻ nào chết tiệt, cư nhiên chọi đá ta? Chờ ta đây tỉnh ngủ, nhất định sẽ cho mi đẹp mặt. “Gừ gầu”, mỗ chó ngốc ngay cả lèm nhèm mắt, tiếp tục ngủ.

Tiểu Ái Nhàn đi xuống, ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn lão cha.

Vân Lẫm hết bị mỗ “tiểu nhân” cản trở, ôm ôn hương nhuyễn ngọc của nương tử nhà mình, đáy lòng âm thầm sảng khoái.

Tiểu tử kia nghiến mấy cái răng sữa vừa mới mọc, “ken két ken két” vang lên. Rất có tinh thần phấn đấu giẫm lên cái bụng của Cẩu Nhi, cưỡi lên lưng Tiểu Kim.

Tiểu Kim quay đầu, miễn cưỡng liếc mắt nhìn tiểu tử kia một cái, không phản ứng.

Tiểu tử kia tiếp tục “trèo đèo lội suối”, “hự hự” bước từng bước đòi xông lên, đúng hơn là bò từng chút lên trên. “Lạch bạch lạch bạch”, mặc kệ chân vòng kiềng, tiểu tử kia “chạy tới” bên cạnh Vân Lẫm. Nâng chân bó lên, đá lên người Vân Lẫm, miệng còn liên tục than: “Xấu xa! Đánh đánh!”

Da mặt Vân Lẫm rốt cuộc không nhịn được run lên một hồi. Bị con nhà mình đánh, còn là một tiểu oa oa đánh, phỏng chừng hắn chính là người đầu tiên trong lịch sử đi. Giơ lên một tay, lại nhấc Tiểu Ái Nhàn lên giữa không trung.

Lúc này Tiểu Ái Nhàn lập tức hô lên: “Mẹ mẹ!”

“Ầm ĩ gì chứ?” Thất Nhàn bất đắc dĩ trợn mắt. Hai cha con này, đúng thật không yên mà.

Đập vào mắt chính là ánh mắt đáng thương hề hề, thập phần vô tội của tiểu tử cùng khuôn mặt sắp nổi bão của mỗ nam nhân.

Lại thở dài, cứu tiểu tử kia ra khỏi trảo của mỗ băng, ôm vào trong ngực. Khi khối băng kia trừng mắt muốn phát tác, Thất Nhàn lập tức dựa vào lồng ngực của khối băng :”Vầy không phải được sao? ”

Tiểu Ái Nhàn cùng Vân Lẫm hung hăng liếc nhau, đều tự “hừ” một tiếng, sau đó dời mắt đi.

Thất Nhàn bất giác buồn cười, không hổ là cha con, thật rất ăn ý.

Tiểu tử kia âm thầm than thờ, ta cố gắng gượng để lão cha ngươi ôm mẹ chút vậy.

Vân Lẫm lại nghĩ, làm cách nào mới có thể khiến hai lão già kia không chút động tĩnh ôm tiểu tử kia đi.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền lọt vào một cái đầu, có chút tội nghiệp: “Đồ đệ Tiểu Nhàn ngoan ngoan, cho vi sư ôm một cái được không?”

Theo sau là một tiếng mắng không kiên nhẫn: “Đi vào!”

Tử lão nhân liền bị đá vào trong. Giận dỗi quay đầu, đối mặt với Tro lão nhân tao nhã: “Lão già chết tiệt, đá mông ta làm gì?”

Tro lão đầu phủi phủi y phục, ngồi xuống: “Không đá ngươi, ngươi còn định nằm trên nóc bao lâu?”

“Tử lão đầu, vạch trần ta chi?” Vẻ mặt Tử lão đầu rõ ràng giận dữ. Hắn nằm úp trên nóc là thật, đây không phải chỉ vì nhớ đồ đệ nhà mình thôi sao. Nhưng tiểu tử kia có mẫu thân là liền quên tên sư phụ, mỗi ngày đều dính bên người Thất nha đầu. Còn để sư phụ hắn phải tự mình đến nghênh đón.

“Ngươi còn gì để giữ sao?” Tro lão đầu khinh thường lườm hắn một cái.

“Ngươi…..Tro lão đầu, ta muốn tuyệt giao với ngươi!” Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

......

Một phen khẩu chiến ác liệt.

Khóe miệng Thất Nhàn co rút, tốt rồi. Giờ thì khỏi ngủ. Thật là càng lúc càng náo nhiệt. Hai người này, thúc xe đến đây chỉ để cãi nhau sao?

Tiểu Ái Nhàn dùng sức dụi vào lồng ngực mẫu thân, chui rồi lại chui. Mẹ mẹ rất mềm, hắn mới không thèm chạy đi với sư phụ râu bạc đâu.

Cơ mặt Vân Lẫm run lên vài hồi, lạnh lùng quát: “Đi xuống!”

Hả? Hai lão đầu đang khắc khẩu liền im bặt.

Tử lão đầu nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu: “Không thể tay không đi xuống…..”

Không đợi hắn nói xong, Vân Lẫm lạnh mắt: “Đi xuống!”

Tử lão đầu lập tức kéo tay Tro lão đầu, cười làm lành: “Được được! Đi xuống! Chúng ta đi xuống!”

Lui tới cửa, Tử lão đầu bất khuất, quay đầu không buông tha, lại hỏi một câu: “Không thể thương lượng một chút s….”

Lời còn chưa dứt, liền bị mỗ tiểu quỷ đạp một cái, người theo đuôi xe, rớt ra ngoài.

Tro lão đầu nhìn Tử lão đầu u một cục trên đầu, khóe miệng run run, thực tự giác nhảy vào một chiếc xe ngựa khác. Cái nhà này, hắn không dám đụng vào.

Ngày đẹp trời có gió khổi, mang theo tình cảm nồng nàng sưởi ấm lòng người.

Nhị Tuyệt đang đánh xe quay đầu nhìn vào “chồng người” bên trong xe, một nhà dựa vào một chỗ ấm áp ngủ, khóe miệng không nhịn được hiện lên ý cười chan chứa.

Lại nhìn hai lão đầu đang đấu võ mồm đến đỏ mặt tía tai bên xe ngựa kia, lại thấy vui vẻ lần nữa.

Cách đó không xa, Hải Đường cùng Lâm Duẫn Chi như cũ chơi trò nàng chạy chàng truy, đúng là một hình ảnh pha đầy tính nghệ thuật.

Đột nhiên nhớ tới chính mình, khó trách cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nguyên lai chỉ có mình là người cô đơn. Haizz…Nhược Thủy rốt cuộc đi nơi nào rồi?

Crypto.com Exchange

Chương (1-162)