Nằm ngay đơ như lợn chết
← Ch.094 | Ch.096 → |
Editor: Hà Linh Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đám người Chiến Nhược Thủy đang tìm trại trên núi bị bỏ hoang nhiều năm để dừng chân. Hình như chỗ này lúc trước chính là chỗ ở của bọn cướp đường, nhà giam các kiểu đều có sẵn.
Hai người Thất Nhàn cùng Hải Đường chật vật bị Nhị Tuyệt áp giải vào trong lao, tài sản trên người bị cướp sạch không còn tí nào.
Nhỉ Tuyệt cởi khăn che mặt màu đen xuống, đeo lên mặt nạ da người do Chiến Nhược Thủy chuẩn bị sẵn cho hắn.
Dù sao thì trong trại của mình mà vẫn đeo khăn đen thì đúng là chuyện kì quái, càng khiến người ta nghi ngờ hơn. Huống chi còn có Nhạc Nhi vốn rất quen thuộc với người trong Chiến gia nữa.
"Vương phi!" Vừa mở cửa nhà lao, Hỉ Nhi liền nhổm lên, hai mắt đẫm lệ.
Nhạc Nhi cũng đã tỉnh lại. Bản thân nàng là người có võ công, một chưởng đánh xuống cũng không làm nàng ngất được bao lâu. Lúc này gắt gao nhìn chằm chằm Thất Nhàn.
"Nhạc Nhi, ngươi thế nào?" Thất Nhàn hỏi, tỏ vẻ ân cần.
"Nô tỳ không có việc gì." Nhạc Nhi đáp rồi đứng dậy tiến lên phía trước, "Nô tỳ thất trách khiến vương phi phải chịu khổ rồi."
"Nói linh tinh ít thôi!" Nhị Tuyệt lại bắt đầu kêu gào..."Hai người nha hoàn các ngươi chắc cũng chẳng có mấy tài sản gì. Giữ các ngươi lại chỉ tổ phí lương thực trong trại của ta. Có thời gian thì tranh thủ tâm sự đi. Qua đợt này sẽ có người đến xem người. Đến lúc đó, nữ đều đem bán vào kĩ viện cho ta." Hắn lại quay đầu nói với bọn hộ vệ hoàng gia trong ngục, "Còn nam thì bán ra ngoại quốc làm cu li đi!" Trong giọng nói cố ý tăng thêm vẻ thô bỉ.
Nói xong thì hỏa khí trong lòng bọn hộ vệ 'ầm ầm' nổi lên, lại dám đem đám tinh binh bọn họ đi làm cu li sao? Đây không phải là vũ nhục bọn họ trắng trợn sao? Mấy tên sơn tặc này đúng là vô pháp vô thiên mà!
Đừng có để bọn hắn thoát được ra ngoài, nếu không thì không thể không đem bọn này phanh thây ra làm nghìn mảnh!
Hỉ Nhỉ nghiêng đầu, nghĩ mãi không ra. Giọng nói này tuy đã cố tình cường điệu, nhưng đáy âm sang sảng này sao lại quen thuộc đến thế? Nhưng mà người này râu tóc xồm xoàm, vẻ mặt hung thần ác sát, nàng không có khả năng biết a!
Nhạc Nhi cụp mắt nhìn xuống, không có ý chống cự gì.
Thất Nhàn lườm Nhạn Nhi, nha đầu kia mà nhu thuận như vậy thì tuyệt đối có vấn đề.
Nhỉ Tuyệt tất nhiên cũng đặc biệt chú ý nha đầu này, ẩn núp trong Chiến gia một thời gian lâu như vậy mà không ai phát giác được, thật đúng là một nha đầu tâm tư tinh vi xảo trá. Hách Liên Vân Lam đã dám phái nàng đến đây thì nha đầu này tất nhiên là vô cùng tinh ranh rồi.
Thấy Nhạc Nhi mãi không có phản ứng, Nhị Tuyệt quay người, nhấc chân rời khỏi phòng giam.
Bỗng nhiên thấy cần cổ tê dại. Trong đầu hắn chỉ kịp mắng một câu, nha đầu chết tiệt kia, không nhẹ tay một chút được sao?
Thất Nhàn giương mắt nhìn, kẻ ra tay chính là Nhạc Nhi vừa rồi còn giả bộ ngoan ngoãn!
Nhạc Nhi thầm hầm hè trong lòng, cái tên trước mắt chính là kẻ đánh nàng hôn mê, tất nhiên là nàng muốn ăn miếng trả miếng.
Hai hắc y nhân bảo vệ bên ngoài thấy có biến cố, vung đại đao lên nhắm vào Nhạc Nhi.
Nhạc Nhi vung hai ống tay áo lên, hai cây ngân châm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bay ra, chui vào trong cơ thể hai hắc y nhân.
Hai người kia lập tức ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, lòng Thất Nhàn trầm xuống, rõ ràng đây là độc châm. Nha đầu Nhạc Nhi thì ra còn giấu chiêu này!
Nhạc Nhi tiến lên vài bước, đẩy bên hông Nhị Tuyệt, tìm chìa khóa phòng giam cho đám hộ vệ.
Đám đàn ông như chim vỡ tổ thoát ra khỏi nhà lao, lúc này líu ríu, không ngừng phẫn nộ lên án.
"Những kẻ này làm càn quá mức! Chúng ta phá nơi ở của bọn hắn đi!"
"Dám ngang nhiên đối xử với chúng ta như vậy! Phải đánh cho bọn chúng quỳ dưới đất kêu cha gọi mẹ mới được!"
"Đúng! Nếu không thì tôn nghiêm của chúng ta ở đâu?"
...
Bọn hộ vệ từng người dõng dạc nói, hoàn toàn quên mất là chính mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người ta mới có thể bị tóm tới chỗ này.
Thất Nhàn bất đắc dĩ ho vài tiếng: "Các vị, hay là chúng ta rời khỏi chỗ này rồi hãy nói sau, thế nào? Dù sao nơi này cũng là địa bàn của đám sơn tặc kia. Nếu gặp lại có xung đột gì thì đối với chúng ta cũng không phải là chuyện tốt gì."
Dù sao người nên gặp cũng gặp rồi, thứ cần bố trí cũng đã bố trí rồi. Không cần ở lại trong trại này đóng kịch làm gì. Việc Nhạc Nhi làm chính ra lại rất hợp thời, tránh cho nàng phải tìm cách tiễn mấy vị hộ vệ 'đại nhân' này xuống núi.
"Vâng! Vương phi nói rất đúng!" Nhạc Nhi nói tiếp, "Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là hộ tống vương phi mà thôi. Cái ổ sơn tặc này thì chỉ cần phái đại binh đến tiêu diệt là được."
Nói toàn những câu có lý.
Bọn hộ vệ vốn chỉ muốn xả cục tức trong lòng, chiếm được mấy cái lợi nhỏ mà thôi. Nếu là động thủ thật thì tất nhiên bọn hắn không nắm được phần thắng.
Lúc này vừa vặn có người đưa bậc thang đến để xuống rồi.
Mọi người vây quanh Thất Nhàn, cẩn thận đi ra phía ngoài.
Khóe mắt Thất Nhàn thấy thân ảnh Nhạc Nhi chợt lóe lên. Chỉ thấy Nhạc Nhi đi tới bên người Nhị Tuyệt đang nằm vật xuống, cánh tay trái vung lên, lại có một cây ngân châm bay ra, thẳng tới tử huyệt của Nhị Tuyệt.
Thất Nhàn nheo mắt, Nhạc Nhi này đúng là cực kì cẩn thận, đến lúc này mà vẫn không quên giết người diệt khẩu.
Khóe miệng nàng cong lên mỉm cười. Không tồi...
Còn chưa nghĩ xong, Thất Nhàn tinh mắt đột nhiên nhìn đến bên trán Nhị Tuyệt, khoé miệng không khỏi co giật. Đây rốt cuộc là tay nghề của ai, mới bao lâu thời gian, mà chỗ thái dương cái mặt na da người kia đã cuộn lên nếp nhăn?
Nàng quét mắt một vòng nhìn Nhạc Nhi, nha đầu kia có vẻ còn muốn dò xét người trên mặt đất.
Nàng vội vàng nhẹ kêu một tiếng: "Nhạc Nhi! Mau tới đây! Đừng để lạc khỏi đội!" Trong miệng vẫn là ân cần, lại có chút than thở. Nếu Nhị Tuyệt lúc này bị bại lộ thì khỏi cần nói cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đây rốt cuộc là mặt nạ ai làm? Trở về, nhất định phải hủy biển hiệu của người kia!
Nhạc Nhi quay đầu lại, chạy chầm chậm tới phía Thất Nhàn. Tuy nhiên trong lòng nàng lại có cảm giác đã gặp tên sơn tặc này ở đâu đó, nhưng mấy thứ này cũng không quan trọng. Dù sao người cũng đã chết hết không phải sao? Độc châm của nàng tẩm các loại chất độc, vốn là vũ khí bí mật của nàng. Độc châm này kiến huyết phong hầu*, Người nào không hề phòng bị mà trúng châm này thì chưa từng có ai sống sót. (*Chạm vào máu là chết. )
Cả đoàn người nối đuôi nhau đi ra cửa nhà lao, chìm vào trong màn đêm.
Trong phòng giam khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn ánh nến mờ ảo lập lòe.
Đột nhiên, trên trần nhà có một người phi thân xuống, híp mắt nhìn chằm chằm một hồi lâu vào đám tù nhân chạy trốn xa xa, sau đó mới miễn cưỡng hô một tiếng: "Tất cả đứng dậy đi."
Hai thủ vệ mặc áo đen bị trúng ngân châm lúc trước lập tức đứng lên: "Chiến quản gia."
"Được rồi, các ngươi cũng khổ cực rồi, xuống nghỉ ngơi đi." Chiến Nhược Thủy phân phó.
"Dạ, vâng." Hai người cùng nói rồi đi ngay ra ngoài.
Chiến Nhược Thủy quay đầu lại nhìn tên đầu heo đang nằm ngay đơ giả chết nào đó, nhíu mày, mắng một tiếng: "Đừng có giả bộ nữa! Đi xa cả rồi! Tranh thủ thời gian bắt đầu làm việc đi!"
Người nào đó vẫn không nhúc nhích.
Chiến Nhược Thủy mắt căng thẳng. Có chuyện gì xảy ra rồi? Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây, Chiến Nhược Thủy vội vã ngồi xổm xuống, "Roẹt" một tiếng, mạnh bạo giật mở xiêm y của Nhị Tuyệt.
Bên trong là tấm sắt Thất Nhàn yêu cầu bọn hắn deo trên người, bên trên lộ ra ngân châm lạnh lẽo bị bẻ cong, lẳng lặng nằm trên miếng sắt.
Ngón tay đưa đến gần kiểm tra hơi thở của Nhị Tuyệt, vẫn trầm ổn, ấm áp.
Tâm Chiến Nhược Thủy buông lỏng, không có việc gì là tốt rồi.
Đột nhiên nhớ tới một chưởng lúc nãy của Nhạc Nhi! Hắn không khỏi hắc tuyến liên tục, cái tên này rõ ràng là bị Nhạc Nhi kia đánh cho bất tỉnh rồi, hiện tại vẫn còn ngủ khò khò ở đây.
Lại liếc mắt lườm kẻ nào đó quần áo bị mình kéo tới không ngay ngắn nằm trên mặt đất, người này, đúng là tên đại ngu ngốc!
Nhấc chân, bỏ đi.
Cái tên này, thích ngủ trong hầm lò lạnh như băng thì cứ để cho hắn ngủ thoải mái đi! Cũng tiện thể để hắn nhớ cho kĩ, đừng có để người ta đánh lén dễ dàng như thế.
Cho đến khi Nhị Tuyệt tỉnh lại, thấy mình quần áo không ngay ngắn thì rất buồn bực, đến nỗi đem ánh mắt thông cảm nhìn Chiến Nhược Thủy, trong lòng hắn đã xác định Chiến Nhược Thủy là loại người đoạn tụ. Chẳng trách chưa bao giờ thấy Chiến Nhược Thủy đi tới hoa lâu, cũng chưa bao giờ thấy hắn thân mật với nữ nhân nào. Hóa ra, rốt cục là hắn có cái ham mê không muốn bị người khác biết a...
Cái này tất nhiên là nói sau.
Sau khi đoàn người của Thất Nhàn 'trốn thoát' khỏi nhà tù, kéo theo Cẩu Nhi ngồi ở ngoài cửa có chút uể oải kém phấn chấn, liền đi thẳng tới chuồng ngựa. Quả nhiên là ngựa và xe của bọn hắn vẫn để ở đó.
Chung quanh ngược lại cũng không có ai trông coi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ngoài đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, nghe thấy ở đại sảnh truyền đến tiếng cạn chén, la hét, chúc mừng. Bọn sơn tặc này đại khái đều tụ tập ở một chỗ ăn mừng nên mới trông coi không cẩn thận.
Chẳng lẽ thật coi họ như một đàn dê béo chờ làm thịt hay sao? Trong lòng mọi người phẫn uất. Hiện tại cứ đắc ý đi, chờ bọn hắn ra khỏi cái ổ này, chắc chắn sẽ gọi người đến tiêu diệt!
"Thừa dịp bọn cướp này mua vui, không phòng bị gì, chúng ta nhất cử tiêu diệt gọn không được sao?" Có người khẩu khí thật sự không thể nhẫn được nữa, hăng hái nói ra.
Lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy! Chúng ta vừa vặn có thể đánh úp làm bọn hắn trở tay không kịp!"
Di di di? Mấy tên này đúng là không sợ chết! Rõ ràng không thể nào thắng được, đã bị thua một lần, còn chuẩn bị ăn đòn thêm lần nữa sao? Thất Nhàn chậc lưỡi kỳ lạ. Lần đầu không biết địch mạnh hay yếu liền xông lên đánh, có thể nói là lỗ mãng; lần thứ hai rõ ràng có thể phân biệt được tình hình địch mạnh ta yếu, lại vẫn đòi đánh nhau thì phải gọi là ngu xuẩn rồi!
Dũng khí đáng khen, chỉ tiếc không đủ đầu óc!
Chẳng qua, mấy cái này cũng không phải chuyện của nàng. Dù sao những người này đều là của Hách Liên Vân Lam. Những kẻ này vượt không qua mặt bàn thì bọn nàng lại càng có nhiều cơ hội.
Chỉ là, nếu lại đánh thêm lần nữa thì vở kịch này đến lúc nào mới diễn cho hết đây?
Chính vào lúc này, lại nghe một người hắng giọng: "Kẻ nào đấy?"
Thất Nhàn mừng húm, một cái hắng giọng này là được rồi, thật là quá hợp ý nàng.
Quả nhiên một đám hộ vệ bắt đầu kinh hoàng rối loạn.
"Bị phát hiện rồi!"
"Làm sao bây giờ?"
...
Thất Nhàn ném cho Hải Đường bên cạnh một cái nháy mắt.
Hải Đường ngầm hiểu, lại đùa cợt kêu lên: "Thế này thì biết làm sao đây? Đều là do mấy người các ngươi, vừa rồi cứ nói nhảm. Bây giờ thì tốt rồi, khiến người ta tới tận đây rồi, ta cũng không muốn vào kĩ viện đâu...hu...hu.. hu...." Nói xong che mặt giả vờ khóc mấy tiếng.
Quả nhiên là một câu càng khiến cả nhóm người bàng hoàng.
Không muốn vào kĩ viện sao? Khóe mắt Thất Nhàn nhếch lên. Lời này thật đúng là thiếu sức thuyết phục. Cái Hoa hồ điệp này chẳng phải là tú bà trong kĩ viện hay sao?
"Mọi người yên lặng." Nhạc Nhi nhíu mày, phất phất tay, hơi có chút phong cách lãnh tụ, "Bây giờ việc cần làm nhất là rời khỏi đây. Mọi người tản ra thành các nhóm, buộc ngựa cho thật chắc, nhanh lên!"
Mọi người vốn đang cuống quit trong lòng, lúc này có người lên tiếng, tất nhiên là lập tức làm theo lời người ta phân phó.
Đại khái là có người ra lệnh, trong nháy mắt, việc chuẩn bị đã làm xong xuôi.
Lúc này trong đại sảnh truyền tới từng tiếng vỗ bàn, tiếng binh khí bị xách lên.
Nhạc Nhi đem mấy người Thất Nhàn kéo lên xe ngựa, hô một tiếng: "Đi!"
Nhóm hộ vệ vội vàng chạy như bay ra khỏi trại, nơi khiến bọn hắn phải chịu nhục lần này.
Phía sau loáng thoáng cây đuốc, từ đại sảnh vội vàng đuổi tới chuồng ngựa. Trong bóng tối, đám quân hộ vệ chạy xa xa ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy một đám điểm đỏ.
Đám người giương đuốc chạy đến dừng bước, Chiến Nhược Thủy cầm đầu cùng Lâm Duẫn Chi nhìn nhau cười.
"Vương phi, Cẩu Nhi sao lại có bộ dạng thế này chứ? Trước kia vốn hung dữ mà?" Nhạc nhi nhìn về phía Thất Nhàn, trong mắt lóe sáng. Đột nhiên xuất hiện sơn tặc, có cảm giác quen thuộc không hiểu được, hơn nữa Cẩu Nhi lại có phản ứng không bình thường. Nàng muốn không nghi cũng khó.
Thất nhàn thở dài: "Cẩu Nhi hình như là bị bỏ thuốc rồi." Nàng lại dừng một chút, vô cùng lo lắng nói, "Đợi đến nơi nào dừng chân tìm đại phu cho Cẩu Nhi xem sao."
Vốn biết nha đầu Nhạc Nhi không dễ lừa, nàng đã cho Cẩu Nhi ăn chút thuốc an thần từ sáng sớm, khiến Nhạc Nhi cũng không còn gì để nói.
Quả nhiên Nhạc Nhi nhìn Cẩu Nhi có vẻ mang bệnh, trong lòng lặng lẽ hoài nghi có phải mình quá đa nghi hay không?
"Nhạc Nhi, ngươi có nhớ lúc ngươi rời khỏi Chiến gia, ta đã nói gì không?" Thất Nhàn đưa mắt nhìn Nhạc Nhi mà nói. Nếu Nhạc Nhi không còn gì để hỏi thì đến lượt nàng làm khó dễ rồi.
"Nhớ rõ ạ!" Mắt Nhạc Nhi tối sầm lại.
Nợ máu trả bằng máu! Đây là lời nói quyết tuyệt lúc trước của chủ mẫu Chiến gia!
"Nhạc Nhi không đem chuyện đó bẩm báo cho bệ hạ phải không?" Thất Nhàn vuốt ve lông trắng của Cẩu Nhi. Hẳn là như thế, nếu không thì sao Vân Lam lại phái Nhạc Nhi đi theo mình, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình một cái. Đây không phải là công khai nói rằng hắn đã giết Chiến Sênh Ca sao?
"Vâng." Nhạc Nhi cúi đầu nói. Hôm đó nàng trở lại hoàng cung, chỉ nói chủ tử Chiến gia đã chết, không cần ở lại Chiến gia nữa mà thôi. Nếu nàng ăn ngay nói thật, tất nhiên bệ hạ sẽ giận dữ, nhất định diệt trừ mối họa lớn là chủ mẫu. Dù sao bệ hạ là thiên tử, sao có thể cho phép người bên ngoài nói những lời cản quấy như vậy.
"Nhạc Nhi, ngay từ đầu ta đã biết rõ ngươi từ đâu tới, ta không biết ngươi có tâm tư gì, thay chủ tử ngươi làm những việc táng tận lương tâm kia. Nhưng ta vẫn coi ngươi là Nhạc Nhi ngày đó trong Thương Nhu Uyển của ta. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, câu nói ngày đó của ta vẫn có hiệu lực đến giờ. Mặc kệ người đó là bệ hạ hay là tên ăn mày!" Thất Nhàn kiên định nói.
Ngày đó, Chiến Sênh Ca giả chết, thực ra là có một ít công lao của Vân Lam. Những hoả dược đó là có thật, chẳng qua Vân Lẫm thông minh, lại có Cố Thanh Ảnh ở bên chỉ điểm, mới có thể tránh thoát một kiếp nạn kia.
Chỉ có điều, khoản nợ kia, tất nhiên là phải đòi lại.
Cho dù không đòi nợ, Vân Lam cũng chưa bao giờ có ý định buông tha bọn họ, không phải sao?
Đây chính là tiên hạ thủ vi cường, chân lý từ xưa.
Chỉ là Nhạc Nhi này đối với nàng cũng không tệ. Cho nên nàng không muốn mình đến lúc đó đích thân kết liễu nàng, khiến nha đầu này trở thành một con cờ trong cuộc chiến hoàng quyền.
Người đối tốt với nàng, cho tới bây giờ nàng đều ghi tạc trong lòng.
Cho nên nàng mới cho Nhạc Nhi có cơ hội tự mình lựa chọn
Nhạc Nhi cắn chặt môi dưới, tay nắm thành nắm đấm, cúi đâu không biết đang nghĩ gì.
Hỉ Nhi quay đầu, nhìn sang Thất Nhàn, rồi lại nhìn qua Nhạc Nhi, không rõ không khí trong xe này sao lại trở nên nghiêm túc như vậy.
Hải Đường liếc mắt nhìn Thất Nhàn, khóe miệng khẽ cong lên. Nữ nhân này, nên nói là nàng tâm địa thiện lương hay là đang tính kế, muốn đào một góc tường của Hách Liên Vân Lam, khiến cho trận địa của hắn suy sụp đây?
← Ch. 094 | Ch. 096 → |