Rừng sâu kinh hung
← Ch.056 | Ch.058 → |
Editor: Nam Cung Như
Cố Khuynh Thành cười đến mập mờ: "Thì ra là Thích cô nương cùng Quân công tử......"
Còn chưa nói hết, bên cạnh truyền đến " Rắc" một tiếng. Mấy người quay đầu lại, chỉ thấy đôi đũa trong tay Chiến Sênh Ca gãy làm hai, Bản thân hắn còn đang cầm ly rượu, làm như không có cảm giác
Thất Nhàn nhìn cặp đũa ngà bị bẽ gãy, trong lòng bất đắc dĩ. Nam nhân này hỏa khí thật lớn a!. Lại nhìn Chiến Sênh Ca, hắn nhấp nhẹ rượu, ánh mắt không biết dừng lại ở đâu, không thấy rõ cảm xúc bên trong
" Người đâu, đổi lại đôi đũa mới" Cố Khuynh Thành vội vàng hô
Sau đó quay lại nhìn Thất Nhàn, tiếp tục chủ đề dang dở: " Cô nương, ngươi chẳng lẽ cùng Quân công tử..."
"Bốp"
Thanh thúy một tiếng, mấy người lần nữa đảo mắt, chỉ thấy chén rượu trong tay Chiến Sênh Ca lại trở thành vật hy sinh, vỡ nát.
Thất Nhàn nhếch miệng, nam nhân này, không muốn ngồi yên ăn cơm sao?
" Chiến đương gia, công lực thật tốt"
Quân Nghị không khỏi than thở, có thể dùng tay bóp nát chén rượu như thế, cho thấy công lực người này rất bất phàm. Cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng, chính là không tiến hành song song cùng một lúc
Một câu kia làm cho Thất Nhàn đầy hắc tuyến*, không khí này là lúc để hắn tán thưởng sao? Quân Nghị này có phải nên nhìn trước rồi nói chuyện sau hay không a! (là vẻ mặt như thế này: ==)
Quả nhiên Chiến Sênh Ca trực tiếp coi thường Quân Nghị, chỉ quay đầu nói với Cố Khuynh Thành: " Ly rượu"
" Có"
Cố Khuynh Thành vội vàng đồng ý. Nàng suy cho cùng cũng là người nhanh nhẹn, thoáng cái đã hiểu ý. Một mặt vừa gọi người mang ly rượu khác tới, mặt khác nói với Quân Nghị: " Quân công tử, Chiến ca ca bình thường không thích nói chuyện, ngươi bỏ qua cho"
Không thích nói chuyện? Thất Nhàn bỉu môi, rõ ràng không thèm để người ta vào trong mắt. Nàng cũng không phải chưa từng thấy, trước kia là Lâm Duẫn Chi, bây giờ Quân Nghị. Dường như nam nhân ở bên người nàng, hắn đều có thể tự động khinh thường
Quân Nghị ngược lại tốt tính xua tay: " Cá tính như thế, Quân Nghị hiểu".
Thất Nhàn liếc hắn một cái, cách hiểu của hắn còn kém xa lắm đấy.
Cố Khuynh Thành đương nhiên không dám nhắc lại đề tài này.
Trong bữa cơm, Cố Khuynh Thành ôm một bụng ngờ vực, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm Thất Nhàn, Quân Nghị và Chiến Sênh Ca mỗi người một tâm sự. Quân Nghị ánh mắt ôn nhu nhìn Thất Nhàn, Chiến Sênh Ca thì vẫn luôn luôn tạo áp lực bên trong, Thác Bạt Quy nhìn cái này một chút, xem cái kia một chút.
Thất Nhàn thở dài, ai, thật là khó nuốt nổi một bữa ăn nha!
Cố Khuynh Thành quả thật là một nha đầu thích giở trò, sau khi ăn cơm xong, Cố Khuynh Thành kéo Thất Nhàn vài cái, nói khó khăn lắm vài người bạn mới ở chung một chỗ, nhất định muốn theo nàng đi chơi một ngày mới được. Về phần lá thư trước đây, hiện giờ chỉ còn chờ Cố Thanh Ảnh hồi âm là được
Mấy người không chịu nổi Cố Khuynh Thành đeo bám dai dẳng, đương nhiên đáp ứng
" Chiến ca ca, theo chúng ta đi săn thú thật sao?" Cố Khuynh Thành quay đầu lại hỏi Chiến Sênh Ca
"Ừ." Chiến Sênh Ca không mặn không nhạt ứng lên tiếng
Câu trả lời này làm Cố Khuynh Thành thất thần thật lâu, thật ra, nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không trông chờ hắn đồng ý. Dù sao hắn cũng chưa bao giờ đáp ứng chuyện như vậy.
Mấy người họ cưỡi ngựa cao, lắc lư đi ở trong rừng.
Thất Nhàn toét miệng, hiện tại đang là đông đi xuân tới. Tối đa bây giờ cũng có thể coi là đầu mùa xuân. Săn thú?. Có thể săn được gì chứ?
Một canh giờ trôi qua, một con thỏ cũng không có.
Thất Nhàn nhàm chán, duỗi duỗi thắt lưng: " Cố tiểu thư, chúng ta trở về thôi. Bọn chúng còn đang ngủ đông"
Cố Khuynh Thành không cam lòng, thật vất vả mới có người chơi cùng. Nàng làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy: " Các ngươi đợi chút, ta lên phía trước xem như thế nào, ta không tin, không có gì cả" Vừa nói, liền giục ngựa chạy đi
Thất Nhàn bĩu môi, thật là nha đầu tính tình nôn nóng
Bên tai truyền đến thanh âm trong trẻo của Quân Nghị: " Chiến huynh, Quân Nghị đối với công phu của ngươi, rất khâm phục, không biết có cơ hội lĩnh giáo hay không?"
Yên lặng một vài giây, thanh âm của Quân Nghị lại vang lên: " Không biết sư phụ của huynh là ai? Nội lực lại thâm hậu như thế"
Như cũ không ai đáp hắn.
Thất Nhàn thấy vậy không khỏi thở dài. Quân Nghị này đúng là không tới Hoàng Hà không từ bỏ ý định, dọc đường đi cứ tìm đề tài muốn cùng Chiến Sênh Ca kết làm bằng hữu. Đáng tiếc, Chiến đương gia hắn không cảm kích, trực tiếp bỏ ngoài tai hết những lời tên này nói.
Lúc này, Thác Bạt Quy bên cạnh, cũng không nhịn được lôi kéo tay áo Thất Nhàn, nhẹ giọng nói: " Người kia có phải cố ý không để ý đến Quân Nghị không?"
Nội tâm Thất Nhàn cảm thấy buồn cười, Thác Bạt Quy này, ngay cả tiểu hài tử cũng có thể thấy được Chiến Sênh Ca đang giận dỗi, cái đầu gỗ của Quân Nghị kia cho đến giờ còn không hiểu rõ
Đang muốn trả lời, thì thình lình đằng trước truyền tới thanh âm thanh thúy của Cố Khuynh Thành, nhưng mang theo một chút hoảng sợ: " Cứu mạng a!". Tiếng võ ngựa càng ngày càng gần
Mấy người giương mắt, lại thấy Cố Khuynh Thành kinh hoảng thúc ngựa chạy về, phía sau là cả bầy ong vò vẻ
Thất Nhàn mồ hôi lát đát, Đại tiểu thư này làm sao chạy đi đút đầu vào tổ ong vò vẽ a!
"Chạy mau!" Chỉ nghe Quân Nghị hô một tiếng.
Mấy người lập tức quay đầu ngựa lại, vung roi, sau đó chạy băng băng
Mắt thấy ong vò vẽ càng ép càng gần, Thất Nhàn hướng về phía mọi người hô một tiếng: " Người nào có hỏa chiết tử*?" (*đồ quẹt lửa)
Chiến Sênh Ca liếc nhìn nàng một cái, móc hỏa chiết tử ném tới.
Thất Nhàn nhận lấy, nhảy xuống ngựa, lăn đến bên cạnh đống cỏ khô, nhanh chóng đánh lửa, nắm một nắm cỏ đốt lên, khói bay về phía bọn ong vò vẽ.
Hun khói quả nhiên có thể làm cho đàn ong thối lui, tuy nhiên vẫn có vài con ong bay đến, chích lên mặt Thất Nhàn
Chiến Sênh Ca phi thân, nhặt lên một nhánh cỏ khô, "lả tả" hai tiếng, mấy con ong lọt lưới kia bị chém làm hai.
Thất Nhàn ở phía trước quơ cây đuốc, Chiến Sênh Ca ở phía sau đầu che chở, trong lúc nhất thời, Quân Nghị nhìn đến hoa mắt, hai người này phối hợp vì sao ăn ý như thế
Ong vò vẽ đến nhanh, đi cũng nhanh, bất quá, chỉ trong chốc lát đã biến mất
" Cố tiểu thư, ngươi đi tìm động vật sống, sao lại tìm ong tới đây?" Thất Nhàn ném bó đuốc trong tay xuống, trêu ghẹo nói
"Ta không cẩn thận.... ." Cố khuynh thành ấp úng, có chút ngượng ngùng.
Nói đến đây, thanh âm đột nhiên ngừng lại, Thất Nhàn giương mắt, chỉ thấy Cố Khuynh Thành trừng lớn hai mắt, trong mắt đều không thể tin được.
Thất Nhàn có dự cảm bất thường, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng gầm nhẹ và tiếng bước chân dồn dập
Thất Nhàn quay đầu lại nhìn, một con gấu lớn trong mắt lộ hung quang, đang đi tới, thân thể lay động thoáng một cái đi về phía bọn họ
Thất nhàn miệng giật giật. Rất tốt! Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, ong vò vẽ sợ cây đuốc bay mất, lại có một con gấu lớn đến đây
Lúc nãy, Thác Bạt Quy, do tuổi còn nhỏ, kinh hoảng, liền thúc ngựa chạy.
Tiếng động đằng trước, chọc giận gấu đen, nó graooooo lên một tiếng, nhìn chằm chằm Thác Bạt Quy rồi nhào tới
Quân Nghị rút ra hắc thiết đại đao, đợi nó xông tới, lại thấy con gấu bàn tay vung lên, ngăn chặn thế công của đại đao. Khí lực của người làm sao so được với mãnh thú. Quân Nghị tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đại khái là, công kích của Quân Nghị đã chọc giận con gấu, nó ném bỏ Quân Nghị rồi gầm loạn vài tiếng, liền hướng bốn phía đập loạn, làm xao động cả cánh rừng.
Quân Nghị bận rộn dùng đao chống đỡ mặt đất để bảo vệ Thác Bạt Quy và Cố Khuynh Thành
Giương mắt, lại thấy Thất Nhàn bị quét bay ra ngoài, trong bụng kinh hãi. Rồi lại không thể bỏ lại Thác Bạt Quy cùng Cố khuynh thành, đi cứu Thất Nhàn. Trong lúc nhất thời, nội tâm bách chuyển thiên hồi.
Thất Nhàn nhìn Quân Nghị đang chặt chẽ bảo vệ hai người Thác Bạt Quy, sau đó lại thấy hắn khẩn trương bất đắc dĩ nhìn nàng, trong tâm đột nhiên không khỏi phức tạp.
Không đợi tiếp tục rơi xuống, Thất Nhàn đột nhiên phát hiện, thân thể được che chắn ở phía sau, nàng ngẩng đầu lại, đã thấy tấm lưng cương nghị của Chiến Sênh Ca ở trước mặt nàng
← Ch. 056 | Ch. 058 → |