Thất Nhàn bị oan
← Ch.019 | Ch.021 → |
Chỉ thấy tay phải Ân Tứ Nương kia từ trên cao hung hăng giáng xuống, mắt thấy sẽ rơi xuống mặt Thất Nhàn.
Thất Nhàn lắc mình một cái, tránh được. Nàng không ngốc, sao có thể ngoan ngoãn đợi cho Ân Tứ Nương đánh chứ?
Ân Tứ Nương đánh một cái vào trong hư không, nên thân trên bị chênh vênh, toàn bộ thân mình đổ về phía trước."A" một tiếng, Ân Tứ Nương cư nhiên ngã về phía trước.
Thất Nhàn không khỏi nghĩ mà sợ, sờ sờ mặt mình. Một cái tát này của Ân Tứ Nương đủ ác a, nếu thật sự đáp lên trên mặt mình, phỏng chừng mặt sẽ không còn là mặt trẻ con phì nộn, mà thành Trư Bát Giới.
Ân Tứ Nương quỳ rạp trên mặt đất hơn nửa ngày không lên tiếng. Thất Nhàn yếu ớt hô: "Tỷ tỷ, ngươi......" sẽ không ngã chết đi.
Lúc này, tiểu nha đầu cùng đi theo Ân Tứ Nương đẩy mạnh Thất Nhàn ra, vọt tới bên người Ân Tứ Nương, khóc nức nở hô:"Phu nhân, ngài không có việc gì đi? Tiểu thiếu gia không có việc gì đi?"
Tiểu thiếu gia? Là người nào? Thất Nhàn lúc này mới nhớ tới trong bụng Ân Tứ Nương còn có một đứa bé. Nha đầu kia làm sao một mực chắc chắn đó là tiểu thiếu gia, vạn nhất là cái bé gái thì sao?
Bất quá xem tư thế Ân Tứ Nương té ngã, đó là bụng đụng trước a. Chậc chậc, thật không may a. Đứa nhỏ này không xong, một nửa là phải chết.
Hóa ra không phải nữ nhân này ngã chết, mà là đứa bé trong bụng kia a. Thất Nhàn không phải thánh mẫu, tự nhiên sẽ không quan tâm đến sinh tử của người khác, nhất là người đó còn chưa có xuất hiện. Chính là, nếu như chết ở sân mình, vậy thì rất rủi ro cho nàng.
Lúc này, lại nghe Ân Tứ Nương cực kỳ thống khổ "Ai u" một tiếng, đưa tay xoa bụng mình, hô một tiếng sắc nhọn:"Hài tử của ta!"
Hình như là đáp lời tiếng kêu của nàng, phần hạ thể của Ân Tứ Nương lúc này trào ra dòng máu đỏ tươi. Ân Tứ Nương quay đầu nhìn thoáng qua, lại quát to một tiếng tê tâm liệt phế thật dài: "A –" sau đó cư nhiên hoa lệ hôn mê bất tỉnh.
Thất Nhàn nhíu mày. Nàng trải qua là khóa huấn luyện tinh anh của Bạch gia, máu người cùng máu gà nàng làm sao phân biệt không được? Hạ thể Ân Tứ Nương này sao có thể chảy ra máu người, rõ ràng là máu gà mới đúng. Chẳng lẽ Ân Tứ Nương này hoài thai không phải người, mà là gà?
Mặc kệ nàng hoài thai loại nào, cho dù là trư hay là rùa đều được, nhưng lại biểu diễn ở trong viện của nàng, phỏng chừng mình là sẽ bị liên lụy mà không nói rõ được.
Tiểu nha đầu lại hoảng sợ quát to:"Phu nhân, phu nhân! Người tới a, người mau tới a!"
Tựa hồ vì đáp lời tiếng hô của tiểu nha đầu, một đám nữ nhân cư nhiên hùng dũng tiến vào. Xiêm y màu sắc rực rỡ, không phải đám hậu viện kia thì là đám nào?
Thất Nhàn khóe mắt không khỏi run rẩy một chút, nhóm nữ nhân này là đã thương lượng trước a, thế nào lại khéo như vậy, cố tình vào lúc này lại đến đây?
Nhìn đến tình cảnh trong phòng, một đám nữ nhân hoa dung thất sắc, "A –""A –" tiếng kêu sợ hãi không dứt bên tai.
Thất Nhàn rất muốn che lỗ tai mình. Nhóm nữ nhân này làm sao lại thế này? Chạy đến trong viện nàng để so ai có đê-xi-ben cao nhất hay sao?
Đột nhiên, có bóng người nghĩ lên cái gì: "Nhanh đi bẩm báo gia!" Nói xong, liền có người vội vàng đi.
Thất Nhàn đen mặt. Đám nữ nhân này phản ứng thật đúng là thú vị. Thật giống nhau, nhìn đến tình cảnh như vậy không phải trước hết là nên tìm đại phu sao? Các nàng ngược lại, cư nhiên tìm Chiến Sanh Ca trước! Quả nhiên, tâm tư con người khó dò a!
"Đây là có chuyện gì?"
"Nói, có phải ngươi làm hay không?"
"Không nghĩ tới nữ nhân này ác độc như thế, chiếm sủng ái của gia không nói, ngay cả đứa nhỏ của gia cũng không buông tha!"
......
Một đám nữ nhân vây quanh Thất Nhàn, líu ríu như nồi áp suất sắp nổ tung. Giống như Thất Nhàn chính là người giết đứa nhỏ Ân Tứ Nương đắc tội người khác. Một đám hung thần ác sát không cho Thất Nhàn cơ hội nói chuyện.
Thất Nhàn nhếch miệng. Đám nữ nhân này tập luyện quá tốt đi, nói có thứ tự còn khẳng định như vậy, tự xem mình là Sherlock Holmes hả, giống như mình thấy ở ngay tại hiện trường.
"Sao lại thế này?" thanh âm thản nhiên của Chiến Sanh Ca truyền vào.
Các nữ nhân lập tức nhu thuận đứng qua một bên, hoàn toàn bất đồng cùng với khí thế bức người vừa mới đối với Thất Nhàn.
Thất Nhàn cau mày. Đám nữ nhân hậu viện này đều có thể đi xướng tuồng đi, người người đều là cao thủ thay đổi sắc mặt a!
Chiến Sanh Ca đi đến, nhìn lướt qua Ân Tứ Nương té xỉu trên mặt đất, lại nhìn liếc mắt Thất Nhàn một cái, hỏi:"Rốt cuộc sao lại thế này?"
Không đợi Thất Nhàn trả lời, một tiếng"Gia" suy yếu truyền vào trong tai mọi người — nằm té trên mặt đất Ân Tứ Nương từ từ tỉnh dậy.
Thất Nhàn không khỏi âm thầm buồn cười. Tỉnh lúc này cũng thật là đúng lúc. Sớm không tỉnh muộn không tỉnh, cố tình ở lúc Chiến Sanh Ca hỏi mà tỉnh lại. Biện pháp hay! Lời là từ miệng người bị hại nói ra, nói thế nào cũng đều đúng.
Quả nhiên, không ngoài Thất Nhàn sở liệu. Ân Tứ Nương nằm ở trong lòng tiểu nha đầu, khóc như mưa:"Gia, đứa nhỏ chúng ta không còn......" Khóc vài tiếng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn về Thất Nhàn, nói:"Là nàng, là cái kia tiện nhân này không chấp nhận được mẫu tử chúng ta, cố ý đẩy ngã ta...... Đáng thương con của ta, còn chưa có nhìn thấy phụ thân mẫu thân của mình, liền...... Liền......" Trong lúc nhất thời, Ân Tứ Nương làm như cực kỳ bi thống, nức nở lên.
Thất Nhàn khóe miệng bắt đầu không ngừng run rẩy. Vu hãm! Tuyệt đối là vu hãm trắng trợn!
Lúc này, Thất Nhàn mới sáng tỏ. Nữ nhân này mang máu gà đến trong viện nàng, thì ra là có âm mưu này a. Nhưng, kiểu này có phải cũ một chút hay không?
Lúc này, đám nữ nhân của hắn dồn dập mở miệng, làm như vì Ân Tứ Nương bị tổn thương mà bất bình.
"Gia, ngài nhất định phải vì Ân phu nhân làm chủ!"
"Gia, sao có thể dễ dàng thả nữ nhân nhiễu loạn hậu viện này!"
"Gia, ngày thường nữ nhân này được sủng mà kiêu, ở hậu viện làm mưa làm gió. Hôm nay, lại làm ra chuyện hại người như vậy. Lưu trữ người như vậy ở hậu viện, bảo chúng ta làm sao có thể an tâm?"
......
Một đám oán giận trào dâng, cái gì được sủng mà kiêu, nhiễu loạn hậu viện, nói giống như sự thật đúng như vậy.
Thất Nhàn cau mày. Cao thủ, thật sự là rất cao! Đầu tiên là Ân Tứ Nương đổi trắng thay đen, kế đến là tập thể hậu viện lên án, hy vọng đem nàng lập tức đánh vào địa ngục không cho nàng xoay người kia.
Chiến Sanh Ca nhìn về phía Thất Nhàn, con ngươi sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc gì: "Ngươi nói như thế nào?"
"Tiện thiếp không có lời nào để nói." Thất Nhàn buông mắt. Muốn nàng ở chỗ này phản bác sự lên án của một đoàn nữ nhân này, thật đúng là chuyện khó khăn. Huống hồ, nàng cho tới bây giờ đều tin tưởng, hành động so với nói chuyện hữu hiệu hơn nhiều lắm!
Chiến Sanh Ca vừa mở mắt: "Người tới, đem Nhị thập ngũ phu nhân dẫn đi, ngày sau sẽ xử lý!"
Thất Nhàn bĩu môi. Đây là đãi ngộ "Người một nhà"trong miệng Chiến Nhược Thủy sao?
Ngẫm lại cũng đúng, mình hiện tại xem như người hiềm nghi "Giết hại" đứa nhỏ của hắn, hắn không đem mình bầm thây muôn vạn miếng ngay tại chỗ, đại khái đã xem như mở một bên lưới. Mình bất quá cũng chỉ là một cái tiểu thiếp của Chiến Sanh Ca mà thôi, cho dù nhờ có Hỉ Nhi một phen hồ nháo bị nghĩ lầm cái gọi là "Người một nhà" kia, nhưng sao có thể trông cậy vào hắn vì mình mà làm được chút gì chứ?
Nhưng thật ra Hỉ Nhi lập tức nóng nảy, vọt ra, quỳ gối trước mặt Chiến Sanh Ca:"Gia, chuyện này thật sự không liên quan phu nhân. Là Ân phu nhân chính mình ngã xuống. Ân phu nhân muốn đánh phu nhân chúng ta, không nghĩ tới chính mình bị ngã xuống. Gia, ngài không thể trách phu nhân chúng ta......"
Lúc này, một cái nữ tử mặc áo xanh tiến lên vài bước:"Ngươi nha đầu kia, nói dối cái gì? Ta xem chủ tử nào, sẽ có cái dạng nô tài đó! Nha đầu ngươi cũng thiếu giáo huấn!"Nói xong, liền giơ lên tay phải, hướng lên mặt Hỉ Nhi.
Xông lên, một tay bắt được cổ tay nàng ta, nàng ta kêu như thế nào đều không vùng vẫy ra được. Nữ tử áo xanh ngẩng đầu, đã thấy Thất Nhàn đứng trước mặt mình, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng ta. Đáy mắt kia độc ác tuyệt tình, làm nữ tử áo xanh không khỏi run người một cái.
Chê cười! Người của Cơ Thất Nhàn nàng khi nào thì đến phiên người khác động thủ?
"Ầm ĩm đủ chưa?" Chiến Sanh Ca trầm giọng mở miệng.
Áo xanh nữ tử vội vàng bỏ Thất Nhàn ra, vâng dạ lui xuống.
"Hỉ Nhi, ngươi không cần lo lắng. Ta không sao." Thất Nhàn an ủi Hỉ Nhi gấp đến độ khóc lên.
Lại liếc mắt lướt Ân Tứ Nương một cái, trên mặt nữ nhân đúng là chợt lóe qua vẻ mừng thầm.
Thất Nhàn hừ lạnh, nữ nhân này có phải cao hứng quá sớm hay không?
← Ch. 019 | Ch. 021 → |