← Ch.088 | Ch.090 → |
Chớp mắt một ngày đã đến ngày mười lăm tháng giêng, xem như chân chính bước qua một năm mới.
Tuy nói bây giờ vẫn là mùa đông, ngoài ruộng không cần phải làm gì.
Nhưng người nhà nông sao có thể ngồi an nhàn một chỗ? Mới qua ngày mùng năm tháng giêng không có việc làm vẫn ra ruộng mấy ngày.
Cha Liễu cũng ra ruộng vài lần.
Mấy ngày trước có sương lạnh, hắn sợ cây cải dầu bị đông lạnh, mỗi ngày đều chạy ra ruộng ba lần.
Nhìn thấy cây cải dầu mọc bình thường, mới yên lòng.
Người lớn bắt đầu bận rộn, mấy đứa nhỏ cũng không rảnh rỗi.
Liễu Đông Thanh lại dẫn Liễu Nha Nhi và Tần Mộc ra mảnh đất dưới chân núi khai hoang.
Năm trước bọn họ khai hoang được khoảng mười mẫu đất, còn lại ước chừng khoảng mười mẫu.
Liễu Nha Nhi nghĩ mấy người chỉ cần vất vả một chút, khai hoang toàn bộ mảnh đất kia ra.
Nhà bọn họ không cần nộp thuế, muốn trồng cái gì cũng được.
Chờ đến sau này chăm bón cho đất tốt lên lại trồng cây cải dầu, càng có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua bút.
Cỏ dại khô héo không tốn bao nhiêu sức lực, cắt cỏ dại bỏ sang một bên phơi mấy ngày lại kéo đến chỗ không đốt, dùng làm phân thì không thể tốt hơn.
"Ca, con thỏ!" Liễu Nha Nhi đang cắt cỏ dại lại nhìn thấy trong bụi cỏ phía trước có một con thỏ hoang màu xám.
Chỉ tiếc nàng nói quá lớn làm thỏ hoang giật mình.
Chỉ trong nháy mắt thỏ hoang đã chạy đi.
Liễu Nha Nhi ném cỏ dại trong tay, vội vàng đuổi theo.
Trò chuyện một hồi, Liễu Đông Thanh đột nhiên hỏi: "Nha Nhi, hôm qua có phải muội rất muốn đi xem hội đèn lồng không?"
Liễu Nha Nhi lẩm bẩm: "Đi tới đó sẽ tốn tiền ca có biết không? Bây giờ nhà ta cũng chẳng còn bao nhiêu tiền!"
Liễu Đông Thanh phủi đất trên người Liễu Nha Nhi xuống, thầm nghĩ: Còn có thể nói năng mạnh mẽ như vậy, xem ra bị ngã không đau.
"Muốn, sao có thể không muốn đi được? Vậy sai nãi nãi cho muội tiền tới đó, sao muội lại không đi?"
"Nha Nhi bị ngã có đau không?"
"Nha Nhi, muội đừng buồn.
Chờ đến khi khai xuân, ta vào núi bắt thú rừng bán lấy tiền đưa muội đi xem hội.
Không có hội đèn lồng nhưng mỗi ngày mười lăm mỗi tháng sẽ có hội chợ." Khi còn nhỏ Tần Mộc và cha hắn đã từng đi xem một lần, nhiều người náo nhiệt, Nha Nhi nhất định sẽ thích."
Liễu Đông Thanh và Tần Mộc nhìn thấy cũng chạy theo.
Chỉ là còn chưa đuổi được thỏ, Liễu Nha Nhi chạy theo quá vội, ngã lăn xuống đất.
Hôm qua là Tết Nguyên Tiêu, ở huyện thành có tổ chức hội đèn lồng, nghe nói rất náo nhiệt.
Tiền thị thương mấy đứa nhỏ, đưa cho Liễu Nha Nhi hai mươi văn tiền, để nàng và Liễu Đông Thanh, Tần Mộc tới hội đèn lồng, muốn ăn gì cũng có thể mua một ít.
Liễu Nha Nhi bò dậy phi phi mấy tiếng, phun bùn đất trong miệng ra, nói: "Xem như hôm nay con thỏ này mệnh tốt, nếu lần sau để muội gặp được nó, nhất định sẽ bắt nó cắt làm tám miếng, chiên xong lại làm thịt kho tàu.
Hừ!"
Hai người chạy phía trước nghe thấy tiếng Liễu Nha Nhi ngã, vội quay lại.
Liễu Nha Nhi híp mắt, tức giận nói: "Ca không muốn đi sao?"
"Nha!Nha Nhi đang bắt đầu tính lễ hỏi rồi sao? Tần Mộc, ngươi có nghe thấy không? Tích góp nhiều tiền một chút, bằng không Nha Nhi không chịu đâu." Liễu Đông Thanh trêu ghẹo.
Một đoạn nhạc nhỏ đi qua, mấy người lại quay về làm cỏ.
Vừa làm vừa nói chuyện vui vẻ.
"Liễu... Đông... Thanh!"
Nói thật, lúc đó trong lòng Liễu Nha Nhi bị lay động.
Nàng tới thế giới này gần một năm, ngoại trừ đưa hàng đến Bách Vị Lâu mấy lần nhưng dường như chưa từng đi dạo thăm thú bao giờ.
Càng không nói tới chuyện tham gia lễ hội.
Nhưng trước mắt trong nhà không còn nhiều tiền, lại không có thêm khoản thu nào.
Nếu dựa vào nước tương vậy ít nhất cũng phải nửa năm nữa.
Tình trạng hiện tại như vậy một văn tiền cũng chỉ hận không thể bẻ thành hai nửa, sao còn có thể đi dạo hội đèn lồng.
"Không cần đâu, Tàn Mộc ca nếu bắt được thú cứ bán lấy tiền tích góp chờ trưởng thành cưới vợ."
Tần Mộc đầu tiên là sửng sốt, sau đó đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta, không phải đang định hỏi ngươi có muốn uống hay không sao?"
Tần Mộc là người nhanh nhạy cầm ấm nước chạy tới, rót một chén nước cho Liễu Nha Nhi, lại không hỏi Liễu Đông Thanh có khát hay không.
Liễu Đông Thanh đỡ trán... Muội muội hắn tốt xấu gì cũng là nữ nhi của tú tài, không nói tới chuyện biết cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú gì đó nhưng ít nhất cũng phải bình tĩnh nhẹ nhàng một chút.
Nhưng Nha Nhi lại ngược lại thích xem náo nhiệt nhất, đặc biệt là thích nhìn người ta đánh nhau, cũng không biết cái tính này học được từ ai.
Mảnh đất sau chân chúi một thiếu niên vội vàng chạy đi, phía sau còn có một thiếu nữ giơ tay điên cuồng đuổi theo, còn có một thiếu niên cầm cỏ khô, nhìn hai người đang đuổi nhau cười vui vẻ.
"Uổng cho ta và ngươi ở cùng một phòng, còn xem ngươi là huynh đệ tốt, trong lòng trong mắt ngươi lại chỉ có Nha Nhi."
"A... Cứu mạng, Tần Mộc mau cứu ta!"
Liễu Đông Thanh còn muốn nói, liền nghe Liễu Nha Nhi nói: "Ca nghe xem có phải người trong thôn cãi nhau hay không?"
Liễu Đông Thanh dựng lỗ tai lên, hình như có thấp thoáng có tiếng khóc còn có tiếng Trương thị mắng chửi.
"Hình như đúng rồi! Muội nghe thấy tiếng nương Hổ Tử đang mắng người, muội đi xem." Không đợi Liễu Đông Thanh trả lời, Liễu Nha Nhi đã đứng dây chạy về thôn.
Hai người chạy mệt rồi liền ngỗi bệt xuống đất, mở miệng thở dốc.
← Ch. 088 | Ch. 090 → |