← Ch.093 | Ch.095 → |
Mười chín con gà con lại trở thành đối tượng tâm điểm để Liễu Nha Nhi chăm sóc.
Vì thế Liễu Nha Nhi còn năn nỉ cha Liễu chặt trúc về làm một cái lồng gà lớn.
Ban ngày thả gà con ra ngoài để bọn chúng tự tìm một ít cỏ dại, côn trùng, chờ đến khi trời tối lại chạy về lồng gà.
Cứ như vậy ngày qua này, gà con màu vàng dần lớn lên chuyển sang màu xám nâu, cả ngày chạy khắp nơi tìm thức ăn không cần phải để ý quá nhiều nữa.
Đậu tằm sau chân núi cũng từ màu xanh chuyển thành màu đen.
Đậu tằm đã chín không cần hái chỉ cần trực tiếp nhỏ cả gốc phơi ở ngoài sân.
Thừa dịp mấy ngày trời có năng đem ra phơi, dùng gậy đập mấy lần, hạt đậu tằm đã tự mình rụng ra.
Đậu tằm bỏ vỏ và cùng bụi bẩn, còn lại đều bỏ hết vào bao tải.
Chờ đến khi làm xong thùng gỗ là có thể bắt đầu làm nước tương.
Tiền thị lấy đòn gánh và cân ra, để cha Liễu một đầu bà một đầu nâng cân, chờ đến khi cân hết mấy bao đậu tằm lại không thể tin được nói: "Trời ạ! Chỉ một mẫu đất lại có thể trồng được ba trăm cân đậu tằm, còn không cần phải chăm bón."
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ, chính là vì không chăm bón nên một mẫu mới có ba trăm cân.
Nếu được bón phân đầy đủ, sản lượng ít nhất cũng phải năm trăm cân.
Múc một phần đậu tằm trong bao tải ra, ngâm trong nước, đúng lúc ngày mai có thể làm đậu hoa lan.
"A - đậu ngon quá, thơm quá a!"
"Được, vậy các ngươi đừng ăn hết đó, để lại cho ta một ít."
"Tê -"
"Ca đợi lát nữa về rồi ăn tiếp, đưa một ít qua cho Siêu ca đi."
Đậu tằm đã làm xong để ráo nước, bỏ vào dầu nóng.
Lửa không thể quá lớn nếu không đậu sẽ bị cháy, cũng không thể quá nhỏ, lửa quá nhỏ dầu không đủ nóng sẽ khiến đậu không được xốp giòn.
Hai huynh đệ nói chuyện một hồi chỉ có Tần mộc cảm thấy hụt hẫng, ngay cả đậu hoa lan trong miệng cũng cảm thấy đắng chát.
Nói tới đậu hoa lan, đó là đồ ăn vặt kiếp trước khi còn nhỏ Liễu Nha Nhi thường ăn.
Khi đó trong nhà quá nghèo, bánh kẹp, sô cô la gì đó, một ăn cũng không nhìn thấy mấy lần.
Nhưng có đứa trẻ nào lại không tham ăn? Bà nội thường nấu một ít đậu hoa lan, rang một ít đậu phồng cho bọn họ ăn vặt.
Liễu Nha Nhi trợn mắt, tức giận nói: "Một bồn lớn như vậy, chúng ta có là thùng cơm cũng không thể ăn hết sạch trong một lúc."
Đậu đã nấu chín vớt ra khỏi dầu, bỏ vào trong bồn.
Nhân lúc còn nóng bỏ thêm một chút muối tinh, quấy đều một lúc, một phần đậu hoa lan thơm ngon giòn xốp đã hoàn thành.
Đậu tằm ngâm một đêm đã không còn cứng khẽ dùng kéo cắt một cái thành lỗ hổng.
Tần Mộc nhìn dáng vẻ Liễu Đông Thanh ăn cũng có hơi thàm, lại xấu hổ chủ động đi lấy.
Nhưng Liễu Nha Nhìn nhìn ra được hắn đang ngại, lấy chén múc một ít cho hắn, còn dặn hắn cẩn thận nóng.
"Tần Mộc ca đang nghĩ gì vậy? Đậu sắp đổ ra ngoài rồi!"
Đậu hoa lan vừa làm xong còn rất nóng, Liễu Đông Thanh vội vàng bốc một hạt bị nóng đến mức nhe răng há miệng.
Dù có như vậy hắn cũng không nỡ ném hạt đậu đó đi, chỉ nhẹ nhàng thổi mấy cái lại bỏ vào miệng.
"A, không... Không nghĩ gì cả!" Lúc này Tần Mộc mới phát hiện cái chén trong tay bị nghiêng, đậu hoa lan cũng sắp đổ xuống đất.
Nghe ra giọng điệu của muội muội có hơi tức giận, Liễu Đông Thanh vội vàng giải thích: "Ai nha, ta... không phải chỉ thuận miếng nói đùa thôi sao.
Ta lập tức đi đưa cho Ngô Siêu."
Từ sau khi Ngô nương tử chuyển đến đây, Nha Nhu luôn miệng gọi Siêu ca trước Siêu ca sau.
Tuy nói tính cách Ngô Siêu không tệ, đáng để kết giao.
Nhưng không biết vì sao nhìn hắn gần gũi với Nha Nhi như vậy, trong lòng Tần Mộc cảm thấy không thoải mái.
"Cũng tốt cái gì?" Liễu Nha Nhi hỏi.
"Đương nhiên, có ai lại không thích ăn thịt!"
"Nha Nhi thích ăn thịt thỏ sao?" Tần Mộc ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tuy nói Tần Mộc ở Liễu gia gần một năm, nhưng dù sao hắn cũng họ Tần, nhà này lại họ Liễu.
Bất kể cha Liễu và Vương tị đối tốt với hắn như thế nào, từ đầu đến cuối hắn đều xem mình là người ngoài làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận.
"Trong thôn Quan Kiều có một lão thợ săn trước đây cha ta từng học nghề đi săn từ chỗ ông ấy.
Ta muốn nhân dịp đang nhàn rỗi đi theo lão thợ săn học nghê, cũng tốt..."
"Trong bồn còn rất nhiều đậu, muốn ăn lại tới đây lấy." Linh hồn Liễu Nha Nhi dù sao cũng là người lớn có thể nhìn ra được Tần Mộc đang mất tự nhiên.
Tần Mộc ấp úng nửa ngày, cuối cùng chỉ nói một câu không có gì.
Thật ra hắn muốn đi học nghề, săn một ít thúc hoang mang vào thành bán lấy tiền cũng có thể mua một ít đồ trong nhà.
Nếu hôm nào bán được nhiều tiền hắn còn có thể mua một ít đồ thú vị cho Nha Nhi.
Hắn từng nghe nương hắn nói, cô nương gia luôn thích được tặng quà.
Cũng không biết Liễu thúc có đồng ý để hắn đi theo lão thợ săn học nghề hay không.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |