← Ch.014 | Ch.016 → |
<images>
"Liễu Nha Nhi tiện nhân nhà ngươi, không nhìn ra ngươi lai rất biết diễn trò! Nương ta bị ngươi gài bẫy một trận, hôm nay xem ta thu thập ngươi thế nào?" Phì nha vừa nói, một tay nắm cổ áo Liễu Nha Nhi, một tay muốn đánh lên mặt nàng. Liễu Đông Thanh nhìn thấy muốn duỗi tay đẩy Phì Nha ra, chỉ là tay còn chưa đụng tới Phì Nha đã bị ca ca Phì Nha đánh vào đầu, ngã xuống ruộng.
Liễu Đông Thanh không cam lòng yếu thế, bò lên ôm chặt Hổ Tử, kéo người hắn xuống cùng. Mà tay Phì Nha đang đánh tới cũng bị Liễu Nha Nhi tránh đi. Đúng là không thể nhịn được nữa, không cần tiếp tục chịu đựng.
Nếu Phì Nha đã không biết xấu hổ, vậy hôm nay Liễu Nha Nhi sẽ dạy cho Phì Nha biết nên làm người như thế nào. Đừng nhìn Phì Nha mập mạp nhưng cũng chỉ là mập giả.
Cả năm cơm còn không đủ ăn, sao người có thể béo được? Chẳng qua là nhìn béo mà thôi, thật ra chẳng có bao nhiêu sức lực. Liễu Nha Nhi linh hoạt dùng chân móc một chân của Phì Nha, Phì Nha mất thăng bằng ngã xuống bờ ruộng.
Liễu Nha Nhi nhân cơ hội cưỡi lên, Phì Nha muốn đứng dậy lại không thoát được, bất đắc dĩ phải dùng tay túm chặt tóc Liễu Nha Nhi, trong miệng còn mắng mấy lời không đúng đắn: Liễu Nha Nhi tiện nhân nhà ngươi, muốn lật trời sao dám đánh ta? Sao chổi, mới sinh ra đã khắc chết nương, đáng bị bắt nạt mỗi ngày.
Sao chổi như ngươi sớm hay muộn cũng sẽ khắc chết nãi nãi ngươi, cha ngươi và ca ngươi mà thôi."Liễu Nha Nhi bị túm tóc đau đớn, lại bị Phì Nha mắng cho tức giận, lại mạnh mẽ dùng sức tắt thẳng vào mặt Phì Nha. Phì Nha bị đánh bật khóc, lớn tiếng cầu cứu gọi ca ca.
Nhưng ca ca nàng ta cũng đang bị Liễu Đông Thanh đánh thành một cục, sao có thể ra tay giúp nàng ta?Phì Nha không còn có cách nào chỉ có thể giãy giụa loạn xạ, nhục mạ Liễu Nha Nhi. Liễu Nha Nhi ngồi trên người Phì Nha, kẹp chặt nàng ta.
Nhìn đầu tóc bị kéo xuống cùng Phì Nha hùng hổ chửi rủa mình, đột nhiên máu nóng bốc lên, lại tát thêm một cái: "Lão nương không phát uy ngươi nghĩ lão nương là mèo bệnh có phải không? A, đúng là miệng ngươi không sạch sẽ, ngươi cũng không biết xấu hổ! Nếu nương ngươi không biết dạy ngươi làm người như thế nào vậy để ta tới dạy cho ngươi.""Còn mắng hay không?" Chát lại thêm một cái."Liễu Nha Nhi, tiện......""Còn mắng đúng không? Mắng tiếp đi! Hôm nay cô nãi nãi cho ngươi mắng đủ! Mắng đi!" chát, thêm một cái tát."Ô ô ô, ca......" Phì nha mặt sưng đỏ, khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng."Còn mắng hay không?" Liễu Nha Nhi nâng cao tay, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hạ xuống."Không...... Ta không mắng! Ô ô ô, ta sai rồi!""Còn bặt nạt người khác không?""Không...... Không bắt nạt! Ta cũng không dám nữa! Ô ô ô......"Đột nhiên Liễu Nha Nhi quay đầu, nhìn chằm chằm bọn nhỏ đang vây xem ở bờ ruộng, âm trầm trầm hỏi: "Các ngươi thì sao?"Đám nhỏ trên bờ ruộng co rụt người lại.
Lúc này đầu tóc Liễu Nha Nhi rối tung, ánh mắt lại u ám hung dữ, tựa như quỷ dạ xoa bò ra khỏi mặt đất. Bọn họ không thể ngờ được, Liễu Nha Nhi nhút nhát như chim cút ngày xưa lại có thể trở nên tàn nhẫn dọa người như vậy. Liễu Nha Nhi thổi bay lọn tóc che mắt, lại nói: "Ngậm chặt miệng lại cho ta, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, ta mặc kệ người đó là ai, chỉ cần là các ngươi gặp một lần đánh một lần! Nghe chưa?""Nghe...... Nghe rồi!" Bọn họ đồng thanh đáp lại, trong đó có cả Phì Nha. Liễu Nha Nhi vừa lòng gật gật đầu, lại quay đầu hỏi Phì Nha: "Về đi, biết nói với ngươi nhà như thế nào chưa?""Ngã...... ngã!""Tốt, thông minh! Được rồi, trời sắp tối rồi về nhà hết đi!" Liễu Nha Nhi khẽ vỗ vỗ trên mặt Phì Nha mấy cái, sau đó mới đứng dậy khỏi người nàng ta. Mặt trời đã lặn về hướng tây, người nên dạy dỗ cũng đã dạy dỗ.
Liễu Nha Nhi xoa tay, lại vỗ bùn đất trên người.
Gọi Liễu Đông Thanh đi về nhà. Giờ phút này nhìn bóng dáng Liễu Nha Nhi xa xa, trông cực kỳ giống một nữ hiệp, phất áo, che giấu công danh. Thấy huynh muội Liễu gia đã đi xa, đám trẻ đứng trên bờ ruộng mới dám lên tiếng.
Trong đó có một tên béo hỏi: "Các ngươi nói có phải Liễu Nha Nhi rớt xuống sông, đả thông hai mạch Nhâm Đốc biến thành nữ hiệp hay không? Bằng không sao nàng có thể đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, trước đây ngay cả nói lớn cũng không dám nói!""Ta thấy là do ngươi xem nhiều thoại bản thì có, còn cái gì mã nữ hiệp? Là nữ quỷ thì có! Chì là sau này chúng ta đừng trêu chọc nàng ta, thật sự quá đáng sợ!" Đứa trẻ đnag nói chuyện nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Liễu Nha Nhi, không nhịn được rùng mình..
← Ch. 014 | Ch. 016 → |