Tôi đâu có ác?
← Ch.52 | Ch.54 → |
Lâm Miểu Miểu không phải một người phức tạp, cô sẽ không gây sự vô cớ, sẽ không bới móc chuyện làm phiền người khác, nhưng chính người như vậy, một khi trỗi dậy mới càng đáng sợ. Anh chưa về đến hoa viên Thế Kỷ, Lâm Miểu Miểu đã đi rồi, Tông Chính cũng không trông chờ chị Chu có thể giữ người lại, cô chính là một người như vậy, trong chuyện quan trọng một khi đưa ra quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi.
Tông Chính rất tính cách của cô, nhưng hiện tại lại rất căm ghét tính cách dứt khoát không dây dưa này của cô.
Anh thay đổi đường đi đến sân bay, lúc gần đến sân bay, rốt cuộc cũng nhận được thông tin chuyến bay của Lâm Miểu Miểu, anh lập tức gọi điện thoại cho Tổng công ty Quản lý bay, sau khi nhận được lời đồng ý của đối phương, trái tim buộc chặt của anh cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Biết người không chạy được, một bụng tức giận kia của anh thật sự có thể nói càng ngày càng lớn hơn.
Đến bây giờ Tông Chính cũng không nghĩ ra Lâm Miểu Miểu chạy trốn như con thiêu thân để làm gì, anh chỉ biết, cô không nói nói tiếng nào đã muốn đi. Nhưng Lâm Miểu Miểu là người có tiền án tiền sự, hai năm trước âm thầm rời khỏi, hai năm sau mới xuất hiện, vừa nghĩ đến khả năng này, phổi Tông Chính gần như muốn nổ tung, chỉ hận không thể san bằng sân bay quốc tếở Z thị.
Lâm Miểu Miểu em có bản lĩnh, thì tự mình chèo thuyền quay về nước Y đi!
Cho nên nói, chó biết cắn người không kêu, người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, mới gọi là đáng sợ, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới.
Tông Chính lao vùn vụt trên đường, đến sân bay, xe phanh kẹt một cái đậu luôn ở giữa đường, thậm chí còn quên rút chìa khóa xe. Một nhân viên công tác mặc đồng phục sân bay chắc đã nhận được tin tức, trông thấy Tông Chính liền ra đón, Tông Chính theo sau đối phương, còn chưa đi hai bước đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, gọi một tiếng "anh".
Anh quay sang nhìn, không ngờ lại là Tông Nhan.
Nhìn lại lần nữa, anh hơi sửng sốt, đứng bên cạnh Tông Nhan là một người phụ nữ tóc dài đến thắt lưng, Trương Vi.
Được một lúc, Tông Nhan đã kéo Trương Vi bước nhanh về phía anh. Trương Vi ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, bỗng nhiên có cảm giác như cách một đời người.
Đời người có bao nhiêu lần ba năm?Thời gian đẹp nhất của một người con gái, có thêm mấy cái ba năm?
Cô quen biết Tông Chính rất sớm, anh là thiên chi kiêu tử nhà họ Tông, cô luôn luôn biết mình cần gì, cho nên dũng cảm đi theo đuổi, khi mười lăm tuổi, cô giống như người điên đuổi theo Tông Chính, mất ba năm ròng rã, cuối cùng cô cũng trở thành bạn gái của Tông Chính, thêm ba năm nữa, trong đoạn tình cảm dốc hết tâm can này, cô từng đau khổ, từng vui vẻ, từng bị thương máu chảy đầm đìa, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, mãi cho đến năm 20 tuổi, nhận được thư mời của nước Mĩ.
Lý tưởng hay tình yêu?
Nếu Trương Vi là đấu sĩ tình yêu, cô sẽ không chút do dự lựa chọn tình yêu, nhưng nếu là một Trương Vi mình đầy thương tích thì sao?
Cô cũng sẽ mệt mỏi, cô suy nghĩ rất lâu, rất lâu, rồi tìm đến Tông Chính, giống như một tên ăn mày hèn mọn, hỏi anh một vấn đề.
Tông Chính trầm mặc rất lâu, nói với cô ba chữ, nhưng không phải ba chữ mà cô muốn nhất.
Cho dù ba năm đã qua đi, nhưng mỗi lần Trương Vi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, đều cảm thấy đau đớn, thật xin lỗi? Vì sao phải nói xin lỗi, nói một câu yêu cô khó đến vậy sao?Coi như lừa gạt cô cũng không sao cả, ngay cả lừa gạt cũng không muốn ư?
Cô dứt khoát xoay người rời đi, nhưng mà sau khi đến nước Mĩ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi ấy, cô lấy dũng khí gọi điện thoại cho Tông Chính, muốn nói chuyện này cho anh biết, lại bị những lời lạnh lùng của anh làm thương tích đầy mình một lần nữa.
Tất cả đều đã kết thúc, những lời cô muốn nói đã không kịp nữa rồi, kết thúc rồi. Cô tự nói với mình, đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, không có anh, cô cần phải sống tốt hơn so với trước.
Chỉ là, mỗi khi đến đêm khuya vắng người, nỗi đau đục khoét xương tủy, sẽ từ dưới lớpda, lan tràn ra khắp cả.
Ba năm trôi qua, Trương Vi tưởng rằng thời gian có thể khiến cô quên hết tất cả, hai người cách nửa địa cầu, cô chỉ có thể tình cờ biết được tin tức của anh qua Tông Nhan, qua bạn bè.
Khi anh đính hôn với Lâm Tư, cô từng hỏi chính mình, có hối hận không?Nếu như không rời đi, có lẽ cô còn kết hôn với anh, có lẽ có ngày cô có thể dùng tình cảm chân thành làm anh rung động.
Quãng thời gian đó, cô gần như luyện tập và biểu diễn điên cuồng, cho đến khi Tông Nhan nói cho cô biết, cuộc liên hôn giữa hai nhà Tông Lâm thất bại, thời khắc đó, cô mới phát hiện, quên một người thì ra khó đến vậy.
Quãng thời gian đó, mỗi ngày Trương Vi đều hỏi bản thân mình, có muốn liên lạc với anh không, rõ ràng tự nói với mình phải hết hi vọng, phải quên đi, phải bắt đầu lại một lần nữa, nhưng trước sau vẫn không bỏ xuống được, nhưng cô lại không cho phép mình quay đầu lại.
Trở về làm gì chứ?Lúc vừa xa nhau, cô vẫn ảo tưởng, một ngày nào đó Tông Chính bỗng nhiên phát hiện tình cảm giành cho cô, xuất hiện ở trước mặt cô.
Ba năm, không một cuộc điện thoại, ngay cả một lời thăm hỏi đơn giản cũng không có, anh giống như biến mất hoàn toàn khỏi sinh mệnh của cô, dường như ba năm tuổi trẻ ấy không hề tồn tại.
Một người đàn ông lạnh lùng vô tình như vậy, làm thế nào cô quay đầu đây? Lại tiếp tục dùng những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp nhất, dốc hết tâm can, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đi chờ đợi một người đàn ông chưa bao giờ yêu mình ư?
Một năm rồi lại một năm, Trương Vi vẫn không kìm chế được chú ý tới tin tức của anh, vào mỗi đêm cô đơn, ôm hồi ức đã qua đi vào giấc ngủ, cô rốt cuộc vẫn không buông xuống được, cho đến hơn một tháng trước, vì một chuyện ngoài ý muốn, dây thần kinh ở chân của cô bị tổn thương khiến cô không bao giờ có thể múa những điệu có độ khó cao nữa, lúc đó suy nghĩ của cô đều là màu xám, nhưng đáy lòng lại vang lên một âm thanh rất nhỏ: Trở về tìm anh đi.
Nhưng mà ̣vào lúc cô đưa ra quyết định, Tông Nhan nói cho cô tin tức Tông Chính kết hôn, Trương Vi không rõ cảm xúc thật trong lòng, nhiều năm như vậy bên cạnh Tông Chính vẫn không có ai, không chỉ một lần cô ảo tưởng, có lẽ anh cũng hối hận, có lẽ còn đang đợi cô, có lẽ......
Dường như vươn tay ra là có thể bắt được người đàn ông ấy một lần nữa, giây phút đó cô nằm trên giường bệnh, giống như lạc mất hồn phách, tự hỏi rốt cuộc buông xuống cái gì đây.
Ba năm, Trương Vi tưởng rằng thời gian sẽ giống như cỏ dại ngoài bãi tha ma, chôn cất đau đớn, cô cho rằng một ngày nào đó sẽ quên được người đàn ông ấy, chỉ là cô không dám thừa nhận mà thôi, trong lòng cô vẫn nghĩ đến anh.
Gặp lại Tông Chính, ký ức, thời gian giống như quay ngược lại, cô bỗng nhiên nhớ tới mùa xuân mười lăm tuổi năm ấy, Tông Chính che ô đi trong mưa, những hạt mưa lất phất rơi xuống đất, còn anh lại giống như mưa phùn rơi vào trong lòng cô.
Cô dùng ba năm để quên, nhưng nếu không quên được thì sao?
Rốt cuộc cần dũng cảm đến mức nào mới quên được đây?
Tại sao vẫn không quên được?
Rốt cuộc là yêu anh hay hận anh? Hay là không cam lòng?
Cho dù là loại nào, cô làm sao có thể nhìn anh sống hạnh phúc yên ổn với một người phụ nữ khác chứ?
Làm sao anh có thể sau khi đẩy một người phụ nữ tới vực thẳm, lại chia ngọt sẻ bùi với một người phụ nữ khác được cơ chứ?
Trương Vi đoán, có lẽ là vì nỗi đau anh gây ra cho cô quá sâu, cho nên cô mới không quên được anh.
Đã như vậy......
Nếu cô và anh không thể ở bên nhau, cô sẽ đem tất cả đau khổ mình nhận được trả lại hết cho anh, nhìn anh giãy dụa thống khổ.
Có lẽ khi đó, cô có thể quên anh thực sự.
Côtheo bước chân Tông Nhan đi về phía anh, dường như mỗi một bước tới gần anh đều giống như bước qua muôn sông nghìn núi.
Cô đứng im trước mặt anh, hơi ngửa đầu, cười yếu ớt.
"A Chính...... đã lâu không gặp." Câu này, cô nghĩ tới rất nhiều lần, ở một con phố bất ngờ gặp nhau, sau đó mỉm cười thản nhiên, chào hỏi nhau giống như bạn bè, đáng tiếc, nỗi đau của cô khắc quá sâu, quên mất giả bộ thản nhiên như thế nào, cho nên...... A Chính yêu quý, anh sao có thể hạnh phúc được chứ?
Người đàn ông trước mặt dường như sững sờ trong giây lát, sau đó trả lời khách sáo xa lạ: "Đã lâu không gặp."
"Anh, sao anh lại tới đây? "Tông Nhan cười hì hì hỏi một câu, cũng không đợi Tông Chính trả lời, tự cô lại tìm nguyên nhân, "Có phải anh biết hôm nay chị Vy quay về không?"
"Chị chỉ nói với mấy người bọn em, không phải bảo em không cần nói cho người khác sao?" Giọng của Trương Vi rất nhẹ nhàng, nói lời trách mắng, nghe vào lại giốngsự bất đắc dĩ của một người chị cả với đứa em gái bé bỏng tinh nghịch hơn, Tông Nhan lập tức kêu oan: "Em thật không có nói, nhưng anh em có thể tra ghi chép lịch bay nha!"
Tông Nhan nghĩ gì, Tông Chính đương nhiên rõ, nếu là thường ngày, có lẽ anh sẽ mặc nó, không thèm để ý, nhưng bây giờ tâm trạng của anh không thể nào tốt được, anh còn đang vội tìm Lâm Miểu Miểu, tuy rằng chuyến bay đã lùi lại nửa tiếng, nhưng chưa bắt được người, anh không thể an tâm.
"Anh còn có việc, đi trước đây."Lời này Tông Chính nói với Tông Nhan, nói xong lại gật đầu với Trương Vi, chuẩn bị đi.
Tông Nhan vội vàng kéo cánh tay anh, lúc này cô cũng hiểu rõ Tông Chính đến sân bay chắc là có chuyện khác, "Anh, anh muốn rời khỏi Z thị? Buổi tối đón gió tẩy trần cho chị Vy, anh có thể đến không?"
Tông Chính hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn trả lời Tông Nhan, "Anh đang tìm người, buổi tối có thời gian thì sẽ đi, anh đi trước."
Tông Chính vừa muốn nhấc chân, lúc này mới nhìn thấy một người quen đang đứng ngay phía trước, Tông Chính cũng không có ấn tượng tốt gì với Lý Minh, lúc đi qua bên cạnh anh ta, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn xem người này không tồn tại. Nhưng Lý Minh lại quay mặt sang, mang theo nụ cười không ấm không nóng: "Cuộc sống của Tông thiếu thật là bận bịu, vợ mới vừa đi, lại có bạn đến."
Tông Chính bỗng nhiên dừng bước chân, chậm rãi quay sang, ánh mắt lạnh như băng, từ lúc Lâm Miểu Miểu bắt đầu cúp điện thoại, anh đã tích một bụng lửa giận, vừa nãy bị Tông Nhan quấy rầy phải ép mình tiếp tục đè nén, lúc này bạo phát với Lý Minh cũng chẳng hay ho gì, huống hồ trong lời này của Lý Minh còn có ý tứ khác, anh ta biết Lâm Miểu Miểu vừa mới đi, hoặc có thể nói anh ta đưa Lâm Miểu Miểu tới sân bay?
Cơn giận Tông Chính kìm nén suýt nữa bùng nổ, cô không nhận điện thoại của anh, không cho anh tiễn, thế nhưng bây giờ lại để một người đàn ông khác đưa đi?
"Người tháo vát như Tông thiếu, lúc rảnh rỗi tới đón bạn bè, sao lại không có thời gian đưa vợ mình cơ chứ, cũng không tốn nhiều thời gian, bớt chút thời gian vừa đi vừa về là được." Lý Minh chống lại ánh mắt lạnh thấu xương của Tông Chính, không có chút giận giữ cười cười.
Tông Chính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta, cũng từ từ nở nụ cười, giọng nói bình thường nhưng lại châm biếm rất rõ ràng: "Ai cũng nói cậu hai Lý giải quyết công việc khôn khéo, cũng chỉ có cậu hai Lý mới có thể nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường này, cho nên anh cứ giữ lại cho mình dùng đi." Anh cũng lười tranh cãi với đối phương, anh còn chưa nghĩ ra Lâm Miểu Miểu đang ầm ĩ cái gì, bây giờ còn xuất hiện một tên đàn ông, giúp cô, bênh vực cô, bây giờ anh chỉ muốn mau chóng tìm được Lâm Miểu Miểu, sau đó....... sau đó lại......
Mấy người đưa mắt nhìn bóng lưng Tông Chính rời đi, ý tứ trong mắt lại khác nhau rất nhiều, ánh mắt của Trương Vi lập tức chuyển lên trên mặt Lý Minh, cuộc đối thoại vừa rồi của Tông Chính và Lý Minh, lửa bắn ra bốn phía, khoảng cách lại không xa, cô hòa Tông Nhan đứng cạnh nghe đại khái, Trương Vi trong lòng khẽ động, cười chào hỏi, "Cậu hai Lý, tới tiễn bạn à?"
Lý Minh cười một tiếng, "Coi là vậy đi."
Tông Nhan thì lại nói thẳng, trực tiếp hỏi: "Lâm Miểu Miểu vừa đi đúng không? Anh tiễn cô ta?"
Lý Minh cũng không phủ nhận, cười trả lời: "Tiện đường đưa bạn mà thôi, tôi còn có việc, đi trước."
Trương Vi bỗng nhiên gọi anh lại, cười mời: "Buổi tối có một buổi gặp mặt nhỏ, anh có thể tới không?"
Lý Minh quay đầu lại cười, dừng lại một chút rồi nói: "Vô cùng vinh hạnh."
Chờ sau khi Lý Minh rời đi, Tông Nhan có chút ngạc nhiên hỏi: "Quan hệ giữa anh ta và anh em hình như không tốt lắm, mời anh ta đến......"
Trương Vi cười nói: "Nhan Nhan, có nhiều bạn bè lúc nào cũng tốt, trước đây không phải em rất khâm phục anh ta sao?"
Quả thực Tông Nhan từng khâm phục Lý Minh, Lý Minh tuy là con riêng, nhưng bất luận là bề ngoài, năng lực, hay là phong thái, đều hơn cậu cả chính tông của nhà họ Lý, ở Z thị không ai dám xem thường anh, hơn nữa là phụ nữ, đối với cảnh ngộ thảm thương của người đàn ông, lúc nào cũng có một phần mềm yếu như vậy cả.
Cô nhíu mày hỏi, "Anh ta thế nào lại trở thành bạn của Lâm Miểu Miểu rồi?"
"Có thể là đồng bệnh tương lân chăng?"Trương Vi không để ý nhiều đáp, sau khi gặp mặt hai người bạn tốt khác đến đón cô, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn Tông Chính đã sớm không nhìn thấy bóng.
← Ch. 52 | Ch. 54 → |