Truyện:Nhà Có Sói Đói - Chương 34

Nhà Có Sói Đói
Trọn bộ 72 chương
Chương 34
Yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi Tô Nhiên lôi Tô Y về nhà liền nhốt bản thân lại trong phòng. Từ đầu chí cuối một câu cũng không nói với cô.

Tô Y muốn đi gõ cửa nói chuyện với anh, nhưng lại không dám. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân giống như là đứa bé làm chuyện sai lầm. Cô thà bị anh trai đánh mấy cái hoặc là mắng cô một trận, mà không phải là giống như bây giờ, không để ý đến cô.

Cơm tối Tô Y làm một bàn những món ăn Tô Nhiên thích ăn nhất, giống như cố tình muốn lấy lòng anh, còn pha loại trà ngon cho anh. Sau khi gõ cửa phòng Tô Nhiên một cái, Tô Y cẩn thận khẽ gọi: "Anh, ăn cơm. Em làm....." Lời cô còn chưa nói xong, Tô Nhiên mặt vô biểu tình đã mở cửa đi ra ngoài.

"Anh, vừa rồi anh mới ngủ à?"

"Không có!"

"Vậy sao anh vẫn không chịu ra?" —— Còn không nói chuyện cùng cô.

"Không muốn nhìn thấy em!" Tô Nhiên đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, giọng nói lạnh như băng.

"Anh, anh đừng tức giận."

"Anh vì sao phải tức giận?"

"Em cùng cậu ta không phải là cái loại quan hệ đó. Chúng em quen biết không bao lâu, hơn nữa em cũng không có thích cậu ta." Tô Y ngồi xuống đối dịn Tô Nhiên, trong lòng vẫn còn thấp thỏm bất an.

Bên này, Tô Nhiên nghe đến đó trong lòng thoáng tốt hơn một chút. Chẳng qua là vẫn không chịu nói chuyện với cô. Sau đó lại ăn được một nửa liền quăng đũa trở về phòng.

Tô Y một mình yên lặng ăn cơm xong lại dọn dẹp bàn ăn một lần, nhìnt hấy bên ngoài trời đầy mây, gió rất lớn. Vì vậy đi đến ban công thu quần áo, đóng cửa sổ lại. Trở lại phòng khách, nghiêm túc xếp quần áo. Một nửa là của cô, một nửa là của Tô Nhiên, tất cả đều thoang thoảng mùi molly thơm ngát.

Tô Y cất quần áo của bản thân vào phòng xong, đang chuẩn bị đưa quần áo cho Tô Nhiên, liền nghe thấy anh lên tiếng.

Hoàng thượng hạ thánh chỉ gọi: "Hai, vào trong phòng!"

Tô Y lĩnh mệnh ôm quần áo đi tới mở cửa. Trong phòng rất tối, chỉ có một chút ánh sáng đèn neon dưới đường xuyên qua cửa sổ. Tô Y theo bản năng đưa tay bật đèn ——

"Đừng bật đèn!" Hoàng thượng lại đột nhiên giáng thánh chỉ rồi.

Tay Tô Y rất nghe lời dừng lại, vội vàng mở to hai mắt tìm kiếm Tô Nhiên ở trong phòng. Sau đó nhìn thấy anh đang ngồi dưới đất dựa vào mép giường, đối mặt với bầu trời âm u ngoài cửa sổ.

"Em qua đây!"

"Dạ." Tô Y để quần áo xuống, thần xui quỷ khiến đi qua.

Mới vừa đi tới bên cạnh anh, liền bị anh dùng sức lôi kéo, ngồi xuống dưới đất. Tô Nhiên đưa tay kéo cổ cô qua, lấn đến gần cô, nói: "Bắt đầu từ bây giờ em quay mặt vào tường một tiếng đồng hồ cho anh!"

"Tại sao?" Tô Y nói xong lliền vươn tay gỡ cái tay của anh đang bóp chặt tay cô, rất rất là đau!

Tô Nhiên cười tà gia tăng sức lực, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Y cách anh càng ngày càng gần. Gần đến mức có thể ngửi thấy được hơi thở mang hương vị ngọt ngào của cô. Anh cảm thấy buồng tim bắt đầu khuấy động. Tô Nhiên vì che giấu luống cuống của bản thân, sưng mặt lên nói: "Mới vừa rồi em không có tỉnh lại sao? Vẫn không biết bản thân đã phạm lỗi gì thì quay mặt vào tường thêm một tiếng đồng hồ nữa."

Tô Y giận mà không dám nói gì, bĩu môi. Nếu chống cự không có hiệu quả, vậy thì đầu hàng thôi. Vì vậy cái miệng nhỏ nhắn ngượng ngùng cười một tiếng lấy lòng."Được được được, chỉ cần anh không tức giận nữa, em sẽ quay mặt vào tường. Ai bảo em phạm phải sai lầm. Ha ha ——" Đây không phải là vu oan giá họa sao!

Tô Nhiên đối với lần này cảm thấy hài lòng, "Được, bây giờ bắt đầu quay mặt vào tường đi! Vì đề phòng em lén đi ra ngoài, anh sẽ chịu khổ một chút ôm em."

"Vậy anh sẽ rất mệt mỏi nha? Không cần ôm em." Cô cũng không phải là heo!

Mặt Tô Nhiên âm trầm lại lần nữa đến gần, gần đến sắp đụng vào cái miệng nhỏ nhắn của Tô Y, "Xem ra là em tiềm thức muốn chạy trốn!"

Tô Y dùng sức lui về phía sau, "Không không, tuyệt đối không có! Em nào dám, aiz, anh ngồi ở đây làm gì? Còn không mở đèn."

"Anh thích như vậy, không cần em quan tâm!"

"Quả nhiên là uống lộn thuốc ——"

"Hôm nay hai người, đã tiến đến trình độ nào rồi?"

"Cái gì trình độ gì?"

Tô Nhiên than thở, rất là bất đắc dĩ nói: "Cái đó, hôn ——"

"A!" Tô Y làm bộ dáng ngây thơ vô tội."Đoán thử xem nào?"

"Nha đầu chết tiệt kia! Nói mau!" Vốn là đủ ngột ngạt rồi, hỏi bà xã của mình người đàn ông khác hôn cô như thế nào? Để cho bản thân bị cắm sừng, đầu gỗ ngu xuẩn!

"Khụ khụ —— Em nói, em nói. Ai nha, cái này vốn không gọi là hôn, chỉ đụng một cái, không tới hai giây em liền đẩy cậu ta ra. Thật đó."

"Này còn không sai biệt lắm." Những lời này dường như nói có chút kỳ quái!

"Thật ra thì nếu em có chuẩn bị tâm lý cũng sẽ không đẩy cậu ta ra ——" Tô Y nói xong liền cảm giác cánh tay sắt xiết chặt cổ tay hơn."Ai nha, đau quá!"

Tô Nhiên trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh nói: "Không biết thẹn!"

Bởi vì bóng đêm càng sâu, cộng thêm trời đầy mây, Tô Y không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Tô Nhiên ở phía đối diện. Chỉ cảm thấy cả người anh tản ra khí lạnh, vốn là gió ở ngoài cửa sổ lớn, lần này bên cạnh còn tùy thời thổi đến hơi lạnh của tủ lạnh. Tô Y không tự chủ sợ run cả người."Anh, anh có lạnh hay không?" Giọng nói vô cùng nịnh hót.

Tô Nhiên nâng lên một cái tay khác gõ một cái trên đỉnh đầu của cô."Em còn biết quan tâm anh sao? Em là cái đồ không tim không phổi thì có."

Tô Y xoa xoa chỗ mới vừa bị tập kích, ngu ngốc buồn bực nói: "Em như thế nào lại không tim không phổi nữa?"

Tô Nhiên liếc mắt lạnh trừng cô, nhìn thấy con ngươi tinh khiết trong suốt của cô lóe ra ánh sáng vô tội, thở dài một cái."Như em vậy chính là không tim không phổi."

"A! Sấm chớp! Lập tức muốn có sấm chớp, em đi đóng cửa sổ lại." Tô Nhiên nhất thời thất thần buông lỏng tay để con dê con tránh thoát. Tô Y đứng lên đi qua đưa tay đóng cửa sổ lại. Vừa đúng lúc này một tia chớp đánh xuống, "rầm ầm" hơn nữa còn có một tiếng thét đột nhiên xuất hiện thét chói tai.

Âm thanh kỳ quái kia dĩ nhiên không phải do Tô Y phát ra!

Tô Y vốn là không sợ những thứ sấm sét này, nhưng vừa rồi bên cửa sổ thủy tinh nhìn thấy gương mặt tái nhợt còn có âm thanh thét chói tai. Cô rõ ràng nghe được rất chân thật. Cái này lại không giống. Cô chợt cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng đứng, da đầu tê dại, tim đập rộn lên, hai chân nhũn ra. Không kịp suy nghĩ nhiều, xoay người một cái liền nhảy lên chiếc giường lớn của Tô Nhiên. Cái đầu chôn dưới gối, giống như là con đà điểu.

Tô Nhiên đi tới vỗ vỗ lưng của cô, nhịn cười, giải hận nói: "Đó là anh kêu! Ngu ngốc!"

Tô Y chui cái đầu từ dưới gối ra ngoài, gương mặt khiếp sợ vẫn còn oán trách."Tại sao anh lại thất đức như vậy? Hù chết em!"

"Em không phải là cái gì cũng không sợ hay sao?"

"Ai nói a! Lúc còn bé em sợ nhất là bị bệnh ——" Tô Y theo bản năng che miệng, giương mắt cẩn thận nhìn Tô Nhiên. Lại nhìn thấy trong con ngươi đen nhánh giống như chứa nước mắt. Cô không nên nói lời này, làm cho hai người nhớ lại những năm tháng chua cay lúc nhỏ.

Tô Y nghiêng người nằm ở giữa giường. Hai tay Tô Nhiên gối dưới đầu nằm ở mép giường. Bên ngoài thỉnh thoảng xẹt qua tia chớp tạo thành từng cái sấm chớp. Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại một đêm mưa lớn nhiều năm về trước.

..........

Một năm kia, Tô Y năm tuổi, Tô Nhiên chín tuổi, đang ở căn nhà vừa mới dọn lên trấn trên một tháng. Có một ngày buổi chiều Tô Y ngủ bị cảm lạnh, đến hơn 8 giờ tối liền bắt đầu sốt cao. Bởi vì mẹ phải làm thêm giờ, cho nên trong nhà chỉ còn lại mình Tiểu Nhiên.

Tiểu Nhiên vội vàng mặc cái áo mưa cho em gái, lấy ra mấy đồng tiền lẻ không còn dư lại mấy trong nhà. Sau đó cõng em gái dưới cơn mưa lớn cộng thêm ban đêm từng bước một hướng trạm y tế duy nhất ở đầu thôn chạy đi. Đến trước cửa trạm y tế, cước bộ của Tiểu Nhiên bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó không do dự nữa liền đẩy cửa đi vào.

Tiểu Nhiên gõ cửa mấy cái, mở cửa là con trai của bác sĩ. Cậu ta vừa nhìn thấy Tô Nhiên liền dùng lực đẩy ra ngoài."Lăn đi! Ba tôi sẽ không xem bệnh cho cậu. Ba ba, chính là cái đồ chó con không có ba này, xế chiều hôm nay cậu ta đánh con." Nói xong còn chỉ khuôn mặt sưng húp của bản thân cho ba mình xem.

Xế chiều hôm nay Tô Nhiên xác thực là có đánh cậu ta. Bởi vì cậu ta dẫn một đám con nít mắng cậu cùng em gái là cá đồ con hoang không có cha. Mắng cậu cái gì cậu cũng có thể chịu được. Duy chỉ có không thể mắng mẹ cùng Y Y của cậu. Cho nên Tô Nhiên liền dùng sức mạnh vượt trội đánh đám trẻ hư này.

Cho nên, hiện tại cái đồ có ba làm bác sĩ liền quan báo tư thù. Ông ta ngăn cản ở cửa nói với Tô Nhiên là sẽ không tiêm thuốc cho em gái của cậu. Ai bảo cậu đánh con trai của ông. Trừ phi cậu quỳ ở nơi này, quỳ đến khi nào em gái của cậu truyền xong dịch mới thôi.

Tô Y dùng ý thức còn xót lại khóc kêu anh trai bản thân không cần truyền dịch, chúng ta về nhà đi.... Sau đó chỉ nhìn thấy, Tô Nhiên "ầm" một tiếng, quỳ xuống trước mặt cậu nhóc nhục mạ cậu.

Cho đến khi Tô Y truyền dịch xong, cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể yếu ớt đi xuống giường, lôi kéo tay áo Tô Nhiên khóc đến gương mặt tràn đầy nước mắt."Anh trai, thật xin lỗi, sau này Y Y không bao giờ...... không bao giờ....... ngã bệnh..... nóng rần lên......"

Tiểu Nhiên đau lòng thay em gái mới năm tuổi lau nước mắt, chuẩn bị đứng lên. Nhưng do đã quỳ gối một tiếng đồng hồ, chân đã sớm chết lặng. Tiểu Y thấy anh trai trước mặt mình ngã xuống, lại giùng giằng đứng lên. Nhưng cô một chút cũng không giúp được. Khoảnh khắc đó cô hận bản thân nhỏ yếu vô năng, hận bản thân chỉ biết liên lụy anh trai. Cũng hận thằng nhóc khi dễ người, cùng người ba làm bác sĩ lãnh huyết vô tình kia.

Tiểu Nhiên ngồi xổm trước mặt cô, dịu dàng nói: "Anh trai cõng em về."

Nước mắt Tiểu Y đổ ào ào xuống, "Em không muốn anh cõng, em tự đi."

"Nghe lời, em tự đi sẽ rất chậm. Anh trai cõng em sẽ nhanh hơn, bằng không mẹ về nhà không thấy hai chúng ta sẽ lo lắng."

Tiểu Y cảm thấy lời anh trai nói có lý, vì vậy lại bò lên lưng Tiểu Nhiên. Khoảnh khắc kia, cô thật hy vọng bản thân có thể lớn nhanh lên một chút, trưởng thành rồi có thể không liên lụy anh trai nữa. Trưởng thành thì có thể làm cho anh trai hạnh phúc vui vẻ. Nhưng mà bây giờ cô đã trưởng thành, lời thề ban đầu cô có thực hiện sao? Cô có phải vẫn luôn bỏ quên anh trai hay không đây?

............

Tô Y nghĩ tới đây đã sớm lệ rơi đầy mặt. Bàn tay ấm áp dừng lại ở khóe mắt của cô, làm cho cô không khỏi cảm thấy ấm áp.

Tô Nhiên thay cô nhẹ nhàng au nước mắt. Giọng nói vô cùng êm ái nói: "Cô nhóc ngốc, cũng đã qua." Vừa rồi anh cũng nhớ lại những năm tháng kia. Chẳng qua là anh cũng không cảm thấy khổ. Bởi vì anh có thể bảo vệ mẹ cùng Y Y bình an tiêu sái đến bây giờ, đối với anh mà nói chính là thỏa mãn lớn nhất.

Tô Y ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Anh, có phải từ trước đến nay em đều không cho anh bớt lo?"

Tô Nhiên cưng chiều nhéo mặt cô một cái, ôm cô vào trong ngực."Ừ, đúng là không để cho anh bớt lo." Cũng không phải sao? Một chút anh không nhìn thì bà xã nhỏ của anh liền bị người đàn ông khác hôn, có thể bớt lo mới là lạ.

Tô Y nghe xong lại khóc nữa. Cọ cọ trong ngực anh, cũng thuận tiện lau nước mắt nước mũi."Anh ——"

"Hả?"

"Nếu em không phải em gái của anh thì tốt biết bao nhiêu."

Tô Nhiên lập tức ngơ ngẩn, cô nhóc ngu ngốc này rốt cục thông suốt rồi sao? Nhưng mà anh còn chưa kịp vui mừng, câu nói tiếp theo của cô thiếu chút nữa làm cho anh tức hộc máu.

Tô Y giống như rất tự hào nói: "Nếu em là chị gái của anh thì có thể chăm sóc anh rồi."

Tô Nhiên không vui đánh cô một cái, thật là mất hứng! Đúng là sát phong cảnh! "Ngủ! Anh không muốn nghe em nói chuyện nữa."

"Biết."

"Câm miệng!"

"Vâng."

"Bảo em đừng lên tiếng!"

......

Bên ngoài hạ xuống mưa to, sắc trời hơn tối. Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Nhiên ôm cô gái nhỏ trong ngực, cảm thụ hơi thở chung của hai người. Cuộc sống như thế, anh từng chờ đợi mười mấy năm, mà hôm nay, cũng gần đến rồi.

"Nhóc con, em có nghĩ tới hay không, anh không chỉ là anh trai?"

Trong phòng lẳng lặng, không trả lời, Tô Nhiên cúi đầu xem xét, cô gái ngu ngốc kia vậy mà lại ngủ thiếp đi. Thật là đồ không tim không phổi! Nhưng mà, nhìn cô ngủ an tĩnh như vậy chắc là cảm thấy giờ phút này rất thoải mái đi.

Nhưng mà, trong lúc lơ đãng, lại thấy khóe mắt Tô Y chảy ra một dòng lệ. Y Y, em đang trách anh sao? Trách anh luôn can thiệp, quản lý em sao? Nhưng mà, em là guy nhất của anh, là tất cả của anh. Làm sao anh có thể đem em chấp tay đưa cho người khác?

Thở dài, Tô Nhiên từ từ cúi đầu, yêu thương hôn lên vệt nước mắt nơi khóe mắt của cô. Nhóc con, em cũng biết, anh yêu em nhiều như thế nào. Nếu như em đồng ý, anh muốn như vậy cùng em cả đời.

*****

Mấy ngày nay Tô Y không dám chủ động liên lạc với Hạ Vũ Hiên, ngược lại vừa đến thời gian tan lớp, cậu ta sẽ tới trường học đón cô.

Vừa bắt đầu mỗi lần cô đều kiếm cớ cự tuyệt ý tốt của cậu ta. Chẳng qua là lần này không được, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Hạ Vũ Hiên.

Hạ Vũ Hiên nhìn thấy cô đi tới, đưa tay xoa xoa mái tóc xù của cô, cực kỳ quyến luyến nói: "Tôi muốn trở về Anh quốc."

Tô Y gạt rụng móng vuốt đang giày xéo mái tóc của mình, trong lòng một nửa nhẹ nhỏm, một nửa mất mác."Tốt lắm, đi mau đi mau."

"Em sẽ nhớ tôi đấy." Hạ Vũ Hiên kề sát vào gần cô cười đến khuôn mặt đắc ý.

Tô Y cúi đầu nói lầm bầm."Không thể nào." Nhớ cũng sẽ không thừa nhận.

Hạ Vũ Hiên biết cô không dám thừa nhận, kéo cô vào trong lòng, thâm tình nói: "Nhưng mà tôi sẽ nhớ tới em."

Tô Y run lẩy bẩy nổi da gà, "Không cần."

"Nếu không tôi sẽ thường bay trở về nhìn em."

"Không cần đốt tiền như vậy."

"Tiểu Y thật tốt, đã biết thay tôi tiết kiệm tiền rồi!"

"Thôi đi, ai thèm quản cậu."

"Chẳng qua tôi xong xuôi công việc rồi sẽ trở về. Ha ha."

"Cậu ————" Tô Y bị ép buộc kéo vào trong ngực tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trái cà tím.

Lúc này đã có rất nhiều học sinh lục tục đi ra khỏi trường học, trong đám người trà trộn Tô Nhiên không tìm ra bà xã nhỏ của mình. Anh ở phòng học của cô tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bóng dáng của bà xã nhỏ, vừa mới chuẩn bị đi đến trước cổng trường gọi điện thoại cho cô. Thật khéo, từ xa xa anh đã nhìn thấy một thằng nhóc tóc đỏ đang ôm bà xã nhỏ của mình, còn ở khoảng cách gần như vậy.

Tô Nhiên tức sùi bọt mép, tựa như tia chớp xông tới, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chia rẻ hai tình nhân đang "thâm tình ôm nhau"."Hai người đang làm gì đó!!"

Cái này không phải là nói nhảm hay sao? Người ta đang ôm nhau nha. ······ -_-

Tô Y vừa nhìn thấy anh trai xuất hiện, trong lòng lập tức không biết là nên vui mừng hay nên sợ. Chẳng qua là rúc cổ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Nhiên.

Hạ Vũ Hiên thấy thế không khỏi cười, lôi kéo tay Tô Y liền kéo cô vào trong ngực."Anh là anh trai của Tiểu Y? Chúng tôi đang qua lại, rất hân hạnh được biết anh."

Đang qua lại? Tô Y cả kinh mãnh liệt ngẩng đầu, liền đối mặt cặp mắt có thể phun ra lửa của Tô Nhiên. Giống như là sói sám lớn muốn ăn cô bé quàng khăn đỏ!

Sói xám lớn hướng về phía Hạ Vũ Hiên khẽ mỉm cười, đặc biệt ôn hòa hỏi Tô Y, "Là như vậy sao?"

Tô Y bị dọa đến hai chân run rẩy mà không ngừng cười khổ."Ha ha, còn chưa phải." Vốn là cũng không có mà.

Tô Nhiên hài lòng ngoắc ngoắc tay với cô. Tô Y giống như chú chó nhỏ nhìn thấy chủ nhân, tránh thoát khỏi cánh tay của Hạ Vũ Hiên trở lại bên cạnh anh.

Ách, thật đáng thương ——

Tô Nhiên ôm lấy bà xã nhỏ nghe lời, thưởng cho cô một nụ hôn lên má."Ngoan, hiện tại không thể tìm bạn trai. Mau nói cho người ta, đừng chậm trễ thanh xuân của người khác."

Hạ Vũ Hiên dù bận vẫn ung dung nhìn hai anh em trong truyền thuyết. Người anh trai này như thế nào lại thấy giống như là tình địch. Cho nên ở trước mặt cậu lại hôn cô. Thật là biến thái mà! = =

Tô Y bối rối nhìn Hạ Vũ Hiên, liên tục nháy mắt với cậu ta."Cậu đi về trước đi, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu. Hôm nay tôi về nhà cùng anh trai, cũng không cần cậu tiễn."

Hạ Vũ Hiên vười."A, không sao, tôi có thể đưa cả hai về."

Tô Nhiên cũng cười, "Cám ơn ý tốt của cậu, tôi say xe."

Tô Y囧, "Ách, tôi cũng say xe."

Hạ Vũ Hiên: Tiểu Y đáng thương, bị anh trai của cô hù dọa thành cái bộ dạng gì, cái gì cũng phụ họa theo. Cô có bị say xe hay không cậu còn không biết sao?

Tô Nhiên: Y Y, câu này có thể không nói, nhưng mà em nói càng làm cho anh vui vẻ!

"Vậy cũng tốt, tôi đi trước." Hạ Vũ Hiên thấy Tô Y vẫn lắc lắc điện thoại di động trong tay, nhất thời sáng tỏ. Cũng không kiên trì nữa, lái xe rời đi.

Tô Nhiên kéo tay Tô Y cầm thật chặt trong lòng bàn tay, có ý tốt nhắc nhở cô."Y Y, em quên ngày đó ông lão xem bói nói với em cái gì sao?" Bước dự phòng kia không có tác dụng sao?

Tô Y nhớ lại, "A, nhớ, ông ấy nói chúng ta rất nhanh liền có thể tìm thấy ba!"

Đầu Tô Nhiên đầy vạch đen."Anh không phải nói cái này."

"Vậy anh nói cái nào?"

"Ông ấy nói ý trung nhân của em cùng một họ với em!"

Tô Y bừng tỉnh đại ngộ."A, cái này à, nhưng mà em không biết người đàn ông nào họ Tô nha!"

(╰_╯)# "Anh không phải là đàn ông hay sao?"

"Nhưng anh là anh trai của em! Không tính!"

"Ngốc chết được! Về nhà!!" Sói xám lớn lại nội thương ——

...........

Hai anh em về đến nhà, Tô Y đuối lý tự động tự giác làm cơm cho Tô Nhiên. Sau đó lại ngoan ngoãn dọn dẹp vệ sinh trong nhà. Rốt cục chờ đến 3:30 chiều, cô cảm thấy cơ hội tới, nói với anh cô đi xuống lầu mua giấy vệ sinh.

Tô Nhiên nhất thời khinh thường liền thả con cừu nhỏ đi.

Anh nào biết con cừu nhỏ dị thường ngoan ngoãn kia lại đi tìm Hồng Thái Lang nương tựa!

Tô Y đi chưa được một lát, An Tiểu Nhược liền hấp tấp chạu tới nhà Tô Nhiên, đứng ở bên ngoài điên cuồng ấn chuông cửa.

1 phút đồng hồ sau, cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Tô Nhiên."An Tiểu Nhược, đến tìm Y Y à? Em ấy ——"

"Không phải. Em đến tìm anh." An Tiểu Nhược thuận khí, "Mẹ em muốn mời hai người đến nhà ăn cơm. Em đã gọi điện thoại nói với Tô Y rồi, cậu ấy từ siêu thị đi ra ngoài liền trực tiếp đến nhà em. Cho nên em là đặc biệt tới đón anh."

Tô Nhiên mỉm cười nhìn đồng hồ trên tay một chút."Dù sao hiện tại thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi siêu thị tìm Y Y, sau đó cùng nhau đi."

An Tiểu Nhược bận rộn vươn tay ra ngăn cản, tiếp tục nói ra lời lừa gạt."Đến lúc ấy cậu ấy tự đón taxi đi, trước tiên anh cùng em đến nhà em đi. Ba em muốn đánh vài bàn cờ tướng với anh, bàn cờ cũng đã bày ra xong, chờ em mang anh về nhà thôi đó." Anh trai Tô Nhiên, đừng trách em, em đây cũng là vì hạnh phúc của Y Y nhà anh nha.

Tô Nhiên đổi quần áo xong liền cùng An Tiểu Nhược đến nhà họ An. Vừa mới tới cửa, ba An liền kích động vui mừng bật lên từ trên ghế sô pha, cực kỳ nhiệt tình lôi kéo tay Tô Nhiên."Đại tác giả cuối cùng cũng tới rồi, mau tới đánh cờ với chú."

Sau đó, trong thời gian kế tiếp, An Tiểu Nhược cùng mẹ An chỉ nghe thấy ba An không ngừng tái diễn những câu như vậy:

"Đi lại lần nữa, đi lại lần nữa, chỉ một lần!"

"A? Tại sao lại chết rồi?"

"Đi lại! Là chú lơ đãng."

"Con ăn nhanh như vậy làm gì?! Chú còn chưa có qua sông!"

......

Gần 4:30, điện thoại phòng khách vang lên. Mẹ an từ trong phòng bếp đi tới bắt điện thoại, bên kia lập tức truyền tới một giọng nói phụ nữ cực kỳ cao decibel.

"Xin chào thông gia! Chúng ta nhanh chọn ngày cho cặp vợ chồng son đi!" Là mẹ của Lục Hàn Tịch.

Trên mặt của mẹ An hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng."Bà nhầm số rồi ạ."

"Đây không phải là nhà của Tiểu Nhược sao?"

"Làm sao bà biết tên của con gái nhà tôi? ——"

"Vậy thì đúng rồi, tôi là mẹ chồng tương lai của Tiểu Nhược nha! Con tôi cùng con gái bà thông gia đã tự định chung thân rồi. Bên thông gia còn không biết? Bọn nhỏ cũng đã sống chung."

Mẹ An nghe đến đó liền quơ múa cánh tay nổi giận lôi đình."Lão bà chết tiệt! Đừng có mà nói lời vũ nhục con gái của tôi! Con bé ngay cả bạn trai còn chưa có. Bà lượn đi cho tôi!" Sau đó "rụp" một tiếng cúp điện thoại. Nửa lôi nửa kéo cặp cổ An Tiểu Nhược đi vào phòng cô thẩm vấn.

Tô Nhiên bất đắc dĩ cười cười, sư phụ~, cô thật sự đảo loạn người nhà họ An rồi. Đối diện, ba An vẫn còn đang nhíu mày khổ sở suy tư bước cờ kế tiếp nên đi như thế nào. Lúc này, điện thoại di động của An Tiểu Nhược lại vang lên.

Tô Nhiên hướng phòng của cô gọi một tiếng có điện thoại. Nhưng mà người bên trong một chút phản ứng cũng không có, đoán chừng lúc này mẹ An đang thẩm vấn khí thế ngút trời đâu.

Tô Nhiên nghĩ lại có lẽ là Y Y gọi tới cũng không chừng, vừa hay cô cũng nên sắp tới rồi. Vì vậy đứng lên cầm lấy di động của An Tiểu Nhược, quả nhiên là Tô Y gọi tới. Anh nhận điện thoại còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy cô lên tiếng.

"Tiểu Nhược, kế điệu hổ ly sơn thành công không? Không thể để cho cái lão yêu tinh anh trai làm hư chuyện tốt của mình nha. A, xe bus tới, trước không nói nữa, chúng ta nhắn tin nói chuyện."

Tô Nhiên cố đè xuống tức giận, nhìn vẻ mặt kinh sợ của An Tiểu Nhược từ trong phòng ra ngoài, cúp điện thoại di động mỉm cười, nói: "Tiểu Nhược, thành thật khai đi, nếu không tự nhận lấy hậu quả."

An Tiểu Nhược vội vã lắc đầu giống như sắp đứt ra vậy, giả vờ ngay ngốc nói: "Ha ha, chính là mời anh ăn cơm mà thôi."

"Sau đó để cho tên tiểu tử chết tiệt kia cùng Y Y ra ngoài hẹn hò đúng không? Nói cho anh biết thời gian, địa điểm! Tô Nhiên tiếp tục nhàn nhã xoay tròn điện thoại di động của cô. Anh nói cách để cho cô ngoan ngoãn nói thật."Em cũng đã thấy qua tính tình của mẹ Lục Hàn Tịch rồi chứ? Nếu để cho cô ấy biết con trai bảo bối của mình bị người khác nhìn thấy ——"

"5 giờ tại quán bar!" An Tiểu Nhược vội vã bật thốt ra lời trước lời đe dọa. Trong lòng lại mắng, Tô Nhiên, anh quá hèn hạ! Tiểu Y còn có thiếu gia Thịnh Hạ, thật xin lỗi hai người. Lão yêu quái quá kinh khủng, mình có nhược điểm trong tay anh ta, cho nên mình không đấu lại anh ta. Trước thời gian liền tử trận ————

Tô Nhiên hài lòng để điện thoại trở lại trong tay An Tiểu Nhược, hòa ái dễ gần vỗ vỗ vai cô, vô cùng ôn nhu nói: "Tiểu Nhược biểu hiện rất tốt, thời khắc mấu chốt vẫn đứng về bên phía anh trai. Hôm nào anh mời em ăn cơm. Anh còn có việc, phải đi bắt cô nhóc không nghe lời rồi. Gặp lại!"

*****

Tô Y thừa dịp Tô Nhiên không chú ý liền gởi tin nhắn cho Hạ Vũ Hiên, hỏi cậu địa điểm gặp mặt, nói bản thân khoảng 4-5 giờ chiều là có thể ra ngoài. Hạ Vũ Hiên gởi tới cho cô một địa chỉ, là một bán bar ở gần trung tâm mua sắm. Tô Y trước kia từng đi đến quán bar này rồi, nhưng mà cho tới hôm nay mới biết thì ra đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Hạ.

Tô Y cũng không biết Hạ Vũ Hiên thích cái gì, nghĩ tới nghĩ lui liền đi đến cửa hàng gần đó chọn mua một thằng nhóc búp bê tóc đỏ cười đến cực xấu. Cô cảm thấy bộ dáng nó cười đặc biệt giống với Hạ Vũ Hiên.

4:50 phút, Tô Y ôm theo túi quà tặng được bao bọc xinh đẹp xuống xe taxi, đẩy cửa quán bar khép hờ, nhất thời cảm giác được một cỗ sát khí nồng đậm!

Đúng lúc ấy thì, sau lưng đến gần hai người, Tô Y cảnh giác quay đầu lại, liền nhìn thấy Tả Hữu Hộ Pháp đeo kính đen thường hay xuất hiện bên cạnh Hạ Vũ Hiên, anh trai kính đen hôm nay cũng không có đeo mắt kính, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ lo lắng.

Tiểu Tả nói với Tô Y: "Hôm nay thiếu gia không cho chúng tôi đi theo. Mới vừa rồi tôi gọi cho cậu ấy muốn hỏi cô đã đến rồi chưa nhưng mà cậu ấy không bắt máy. Tôi lo lắng có thể gặp chuyện không may......." Lời còn chưa dứt, ba người nhất tề nhìn về phía trên lầu, quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Bởi vì trên lầu truyền ra âm thanh đánh nhau! Còn có tiếng thủy tinh bể!

Tô Y cũng không quản hai người Tiểu Tả, Tiểu Hữu ngăn cản, giành trước cất bước xông tới. Hạ Vũ Hiên, cậu không thể có chuyện!

Cùng lúc đó, Tiểu Hữu cũng điều động bảo vệ bình thường hay an bày ở quán cà phê hoặc phòng ăn gần quán đến. Tô Y chạy đến lầu hai, đẩy cánh cửa nhã gian, lấy can đảm hô to một tiếng: "Cảnh sát đến rồi!"

Tô Nhiên cùng Hạ Vũ Hiên kề vai chiến đấu vốn chiếm thế thượng phong, chợt nghe sau lưng xuất hiện giọng nói của Tô Y, hai người nhất thời phân tâm. Tô Nhiên quay đầu nhìn về phía cô cấp bách hô một câu: "Mau rời khỏi nơi này!"

Đúng lúc này, người đàn ông vạm vỡ đối diện nắm chặt thời cơ, nhấc lên một cái ghế, "bốp" một cái đập vào đầu anh. Tô Nhiên liếc khóe mắt nhìn thấy liền nhanh chóng nâng lên cánh tay trái khó khăn ngăn cản. Nhưng mà cái ót đột nhiên truyền đến một trận đau đớn đột ngột, tầm mắt trước mắt tối sầm. Tô Nhiên chậm rãi rũ xuống cánh tay trái đau đến mất đi tri giác, ngã xuống.

Hạ Vũ Hiên vốn là phải ra tay giúp anh, nhưng mà hai tay lại bị đối phương kiềm chế. Chỉ cảm thấy đầu óc hôn mê, một bên mặt chảy xuống một dòng chất lỏng ấm áp, máu đỏ tươi chảy xuống. Trước mắt trời đất đảo lộn, hình như cậu ngã vào một vòng ôm của người nào đó. Một giây kế tiếp, liền bất tỉnh nhân sự.

Người đàn ông áo đen cầm đầu thấy có thêm ba người tới, hơn nữa lại nghe thấy dưới lầu truyền đến không ít tiếng bước chân, không cam lòng mắng một câu "Shit! Hôm nay thật CMN xui xẻo. Rút!" Sau đó, năm sáu người đàn ông vạm vỡ còn lại cũng ném vũ khí trong tay xuống, liền theo bóng dáng của tên cầm đầu từ bên cầu thang trốn thoát.

Tiểu Hữu phân phó mấy bảo vệ sau lưng đuổi theo đám người tập kích thiếu gia nhà hắn, sau đó liền ôm lấy Hạ Vũ Hiên đã ngất xỉu xông xuống cầu thang.

Tô Y khóc đỡ Tô Nhiên mang sắc mặt tái nhợt, tay lại không cẩn thận chạm đến vết thương sau ót của anh, máu đỏ tươi một mảnh!

******************************~~

Nửa tiếng sau, Tô Y một mình ngồi trên ghế dài hành lang bệnh viện nhân dân, nước mắt không ngừng chảy.

Bàn tay của cô lạnh lẽo. Cô cũng không có kiên cường được, hơn nữa phát hiện anh trai cùng với Hạ Vũ Hiên đang muốn mừng sinh nhật còn đang ở trong phòng giải phẫu, thương thế không rõ.

Cô đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước. Lạc Vũ bị viêm ruột thừa phải giải phẫu, cũng là ở chỗ này, cô cũng ngồi ở trên cái ghế dài này, nhưng khi đó bên cạnh còn có người ở cùng cô. Mà hôm nay, người kia lại đang ở trong phòng giải phẫu, sống chết chưa biết.

Cô không có dư thừa tinh lực để suy nghĩ tiếp những chuyện khác. Cô chỉ có thể một lần lại một lần ở trong lòng cầu nguyện cho anh trai cùng Hạ Vũ Hiên bình an, không cần có chuyện gì.

Không biết qua bao lâu, Tô Y nghe được tiếng cửa phòng giải phẫu mở ra. Mở đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy được Lục Hàn Tịch một thân đồng phục giải phẫu, tháo khẩu trang ra vô lực dựa vào vách tường, giơ tay lên hung hăng đấm một cái vào lồng ngực mình.

Tô Y đè nén nhịp tim đang đập cuồng loạn, nhanh chóng đứng dạy khỏi ghế dài, chạy đến bên cạnh anh, đỡ anh, khẩn cấp hỏi: "Anh trai em thế nào? Anh ấy không sao chứ? Mau nói cho em biết! Em muốn đi vào xem anh ấy."

Lục Hàn Tịch mở đôi mắt chứa đầy nước mắt, bắt ngược lại cánh tay của Tô y, bi thương nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Y, Là anh vô dụng! Tô Nhiên, cậu ấy —— Cậu ấy sau này có thể là người thực vật!"

—— Người sống đời sống thực vật? Cụm từ này ngày trước mỗi lần cô nói giỡn đều dùng đến cụm từ này, cho nên hôm nay ứng trên người anh trai sao?

Không thể nào!!!

Trái tim giống như bị đá nhọn đâm vào, vỡ toang ra máu!

"Anh nói bậy! Em muốn vào xem anh ấy!" Tô Y hất tay Lục Hàn Tịch ra, nước mắt liều lĩnh tràn ra bên ngoài. Cô không tin! Cô tuyệt đối không tin!

"Tiểu Y, em không thể đi vào ——" Lục Hàn Tịch thét lên một nửa rốt cục buông tha.

Tô Y đột nhiên đẩy cửa phòng giải phẫu của Tô Nhiên ra, từng bước từng bước nặng nề đi tới. Trên người anh cắm đầy đủ loại ống, trên đầu còn quấn rất nhiều băng gạt. Anh cứ như vậy lẳng lặng nằm đó, giống như đối với âm thanh bên ngoài hồn nhiên không hay biết.

Tô Y chưa bao giờ biết trái tim có thể đau như vậy. Cô đau đến nổi không muốn sống!

Không! Không thể nào! Buổi trưa hôm nay anh còn hoàn hảo. Nhất định là nghĩ sai rồi. Tôi Y quỳ gối trước giường Tô Nhiên, bắt lấy cánh tay anh, dùng sức lắc."Anh! Anh tỉnh lại đi! Em là Y Y! Anh mau mở mắt ra nhìn em!"

Không có trả lời.

"Anh! Anh không cần rời bỏ em cùng mẹ!"

Vẫn không có trả lời.

"Anh! Anh là đang gạt em đúng không?! Anh mau dậy đi! Về sau em nhất định nghe lời anh. Tất cả đều nghe theo anh. Chỉ cần anh khỏe mạnh ————"

Tô Y cuối cùng khóc đến nói không ra lời. Nhưng mà Tô Nhiên vẫn như cũ không nhúc nhích, yên tĩnh giống như không tồn tại.

Tô Y cứ như vậy nằm bên mép giường tuyệt vọng khóc. Cô chợt đau đớn ý thức được, có lẽ cô phải thử tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Cảm giác đột nhiên có người vỗ nhẹ trên lưng một cái, Tô Y ngẩng đầu, đôi mắt hàm chứa lệ tha thiết nhìn Lục Hàn Tịch."Anh ấy ——vẫn còn cơ hội sao?"

Lục Hàn Tịch gần như tuyệt vọng lắc đầu, ánh mắt nhìn về nơi khác, giọng nói thê thảm."Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm..... Cho đến một ngày tất cả mọi người đều quên lãng cậu ấy, cậu ấy vẫn còn lẳng lặng nằm ở chỗ này."

Tô Y chảy nước mắt liều mạng lắc đầu."Nói bậy! Sẽ không ai quên lãng anh ấy! Em sẽ mãi ở cùng anh ấy!"

"Nhưng tương lai em còn phải gả cho người khác, phải kết hôn sinh con. Em sẽ có cuộc sống của mình. Em sẽ không muốn bận tâm đến một người thực vật." Lục Hàn Tịch nói tới chỗ này, giọng nói cũng nghẹn ngào. Tô Y nắm lấy dra trải giường của Tô Nhiên mà gào khóc."Không! Em không lấy chồng! Em không kết hôn! Em chỉ muốn anh trai —— Như vậy là tốt rồi!"

Giọng nói bi phẫn của Lục Hàn Tịch từ phía sau vang lên: "Nói bậy gì vậy! Làm sao em có thể không lấy chồng! Em còn trẻ như vậy, em không thể bởi vì cậu ấy mà làm trễ nãi hạnh phúc của bản thân."

"Anh không hiểu!" Tô Y nghẹn ngào cắt đứt lời của Lục Hàn Tịch. Chảy nước mắt gằn từng chữ: "Anh ấy ở trong lòng em so với cái gì khác đều quan trọng hơn."

————

Tuyết rơi hoa nở, thời gian lưu chuyển.

Khi hai người tóc hoa râm ngồi trên xích đu nhìn trờ đêm đầy sao.

Thì còn nhớ hay không?

Đã từng có người tuyên bố với toàn bộ thế giới:

Anh ấy ở trong lòng tôi so với cái gì khác đều quan trọng hơn.

"Anh ấy ở trong lòng em so với cái gì khác đều quan trọng hơn."

Em có biết, những lời này so với linh đan diệu dược còn có hiệu quả nhiều gấp mấy lần hay không?

Em có biết, những lời này so với bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào cũng làm cho anh cảm thấy hạnh phúc hay không?

Em có biết, chờ những lời này, anh đã chờ bao nhiêu năm rồi hay không?

Cô gái ngốc! Không cần khóc nữa. Vươn cánh tay phải không có bị thương khẽ vuốt ve đỉnh đầu của cô. Tóc cô vẫn mềm mại như vậy, trên người của cô vẫn là mùi hương molly thanh nhã thơm ngát như cũ. Nhưng mà, có thứ gì đó đã không giống như trước.

Cô ngốc này, rốt cục thông suốt.

Ngày đêm ở bên cạnh, một tấc cũng không rời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-72)