Thay đổi lớn
← Ch.084 | Ch.086 → |
Khi bọn Cổ Hạo Nhiên về tới Y Dương thôn sắc trời cũng đã gần tối, toàn bộ người của Cổ gia trước giờ chưa từng cùng chơi đùa như vậy, tâm tình ai nấy đều hưng phấn dị thường, trong nơi ở chi chi cha cha không ngừng bàn tán, buổi tối Liên lão bản của Y Dương thôn và đám người tổ chức đại hội cùng nhau đãi tiệc bọn người ở Tề quận rồi, bọn Cổ Hạo Nhiên vui vẻ với kiến nghị của Lý chưởng quầy, hợp bọn đi tham gia lễ hội đèn lồng tối nay.
Trên phố ở Tề quận đâu đâu cũng là người, hoa đăng mỹ lệ được bày khắp nơi, ngọn lửa thỉnh thoảng lại chiếu rọi vào đêm tối khiến nó trở nên xán lạn chói mắt, đoàn người to lớn của Cổ gia phải cố hết sức mới đi cùng nhau được. Người thật sự quá đông, đi cùng nhau có, đi một mình có, cả gia đình cùng nhau chen trên con phố đông nghịt tựa hồ như một giọt nước cũng không lọt.
"Điệp Y, nhìn này, hoa đăng này đẹp, tặng nàng." Cổ Hạo Nhiên nắm tay Điệp Y chạy tới trước quầy bán lồng đèn, thấy một cái lồng đèn tám góc bên trên vẻ một chú thỏ cười tươi như hoa, bất giác cười hờ hờ đưa tay lấy tới đặt vào tay Điệp Y, Cổ Hạo Danh bên cạnh cũng đang lựa liền nhịn không được cười thành tiếng nói: "Tiểu lục, mắt nhìn của đệ thế nào vậy? Quá tầm thường rồi."
Cổ Hạo Nhiên lườm Cổ Hạo Danh một cái nói: "Huynh thì biết gì, cái lồng đèn đáng yêu như vậy huynh dám nói nó tầm thường, không có mắt nhìn." Điệp Y đưa tay cao lên nhìn vào trong tay hình vẽ trên đó thật sự tương đối đáng yêu, liếc mắt nhìn qua những chiếc lồng đèn khác treo trên quầy. Điệp Y nhẹ nhàng lấy tiền trả sau đó cầm lấy một cái lồng đèn đưa cho Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y lại mua cho hắn một cái, khuôn mặt liền không ngừng tươi như ánh xuân, đắc ý quét mắt nhìn qua đám huynh đệ một cái vui vẻ cười hờ hờ nói: "Vẫn là Điệp Y của ta tốt nhất, tặng ta một cái lồng đèn rất.. đẹp."
Bọn Cổ Hạo Ảnh bên cạnh nghe thấy thanh âm khác thường của Cổ Hạo Nhiên, bất giác đều quay đầu lại, vừa thấy liền cười thành tiếng, Cổ Hạo Dương ra vẻ đường hoàng gật đầu nói: "Mắt nhìn của Điệp Y không tệ, đệ và động vật vẻ trên chiếc đèn này có chút giống nhau."
Cổ Hạo Nhiên liên tục đưa mắt nhìn lên chiếc lồng đèn trong tay, làm rất tỉ mỉ hình vẽ trên đó cũng rất được, trên đó bốn mặt là bình phong mỗi mặt là một chú heo tròn mủm mỉm, bốn loại tư thái có ôm bụng ngủ, có đang ăn thức ăn, hình dáng đó còn đáng yêu hơn chú thỏ trong tay Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên bất giác giật giật khóe môi, thấy lão bản và mọi người xung quanh đang nhìn hắn cười, trong nhất thời không biết nói gì mới tốt.
"Sao, không thích?" Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên trầm mặc trừng mắt nhìn lồng đèn, trong lòng vô cớ có chút vui.
Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y hỏi vậy, lập tức quay đầu cười híp mắt nhìn Điệp Y nói: "Thích, sao không thích được chứ, chỉ cần là nàng tặng, là gì ta cũng thích." Vừa nói vừa siết chặt cánh tay của Điệp Y, trong ánh mắt thấp thoáng sự ôn nhu say chết người.
"Dí, tiểu lục nhà chúng ta thường ngày thích tự tôn, kiêu ngạo bá đạo đi đâu mất rồi? Sao bây giờ chỉ thấy một người ôn nhu như nước đứng trước mặt mình vậy? Có phải đã nhìn nhầm người rồi không?" Phương Lưu Vân đứng phía sau nhìn Cổ Hạo Nhiên cười hờ hờ.
Cổ Hạo Nhiên quay đầu đi, đôi mắt híp lại tựa như uy hiếp nói: "Lão nương, con không ngại để người đi tìm người khác mà người cho rằng đúng về đây." Nói xong không dây dưa chút nào quay đầu lại, vẻ mặt liền nhanh chóng thay bằng nụ cười rạng rỡ nhìn Điệp Y.
"Chà, chà, chà, cảm tình thật là có vợ rồi quên luôn mẹ a."
"Cha, quản tốt thê tử của người, hôm nay sao nói nhiều như vậy. Điệp Y, chúng ta tới phía trước dạo, nghe nói phía trước có một hòn đá nhân duyên, chúng ta cũng tới đó bái vậy." Cổ Hạo Nhiên một câu nói nói với hai người, ngữ khí rõ ràng là chuyển ngoặc, nói xong vẻ mặt ôn nhu đầy ý cười kéo Điệp Y dẫn đầu đi về phía trước.
Phía sau bọn Cổ Hạo Ảnh và Cổ Hạo Dương bất giác đều cười ồ lên, vừa cười Cổ Hạo Nhiên biến hóa trăm tám mươi độ, cũng vừa sải bước đi theo sau.
"Mua pháo hoa, mua pháo hoa, chế tác tinh mỹ, mua một cây tặng người thân yêu nhất a." Cổ Hạo Nhiên nghe được tiếng rao, liền kéo Điệp Y chạy tới quầy nhỏ đó.
"Cho ta một cây, phải là đẹp nhất."
Người bán pháo hoa thấy hai người bộ dạng như thiên tiên đang đứng trước mặt, vẻ mặt liền tươi cười nói: "Khách quan mua pháo hoa cho phu nhân a, cái này, cái này, đây đều là pháo hoa đẹp nhất ở chỗ tôi, có thể đại diện cho tình ý của khách quan đối với thê tử của người." Vừa nói vừa đưa cho Cổ Hạo Nhiên một cây pháo hoa lớn.
"Tiểu lục, từ lúc nào thích mấy thứ này rồi? Nhưng mà rất nhiều năm rồi không bắn qua, cũng cho ta một cây." Cổ Hạo Ảnh đã tới bên cạnh Cổ Hạo Nhiên vừa trêu cười Cổ Hạo Nhiên, vừa chọn một cây từ trên quầy.
"Đã mua thì đều mua một cây, chúng ta cũng náo nhiệt náo nhiệt." Bọn Cổ Hạo Danh đều chạy qua đây, Cổ Hạo Nhiên bất giác lườm một cái, đây là tặng cho người yêu thương nhất, bị đám người này nói như toàn bộ đều là trò chơi để qua tết, tức chết người mà.
"Dza, các vị khách quan đây đều là người một nhà mà, chỗ ta có một cây pháo hoa lớn nhất, vốn là chuẩn bị để dành cho gia đình tiểu đây bắn, nhưng mà tiểu đây chưa từng gặp qua một gia đình ai nấy đều tuấn tú xinh đẹp như vậy, nhìn thôi tâm tình cũng trở nên tốt hơn rồi, hì hì, tiểu lắm lời rồi. Pháo hoa này một nhà quây quần cùng một chỗ rồi bắn, có thể thay cho lời chúc phúc tốt đẹp trong gia đình, hôm nay nhường cho các vị vậy, nhưng mà có hơi đắt, vì chỉ có một cây này." Người bán hàng rong thấy bọn người Cổ Hạo Dương bộ dáng trưởng thành rất giống nhau, nhìn khuôn mặt của mấy người họ bất giác choáng váng liền đem hết tài sản của nhà mình nhường lại.
Bọn Cổ Hạo Dương bất giác hờ hờ cười, cảm thấy trưởng thành với bộ dáng dễ nhìn cũng không có bất lợi gì, sau đó tính tiền xong rồi cầm đi một đống pháo hoa. Cổ Hạo Nhiên tức trào máu trừng mắt nhìn bọn Cổ Hạo Dương, nghiêng đầu nói với Điệp Y: "Nhưng ta mua cho người ta thương yêu nhất."
Điệp Y nãy giờ luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người bán hàng rong, nghe được lời này mới quay đầu lại nhìn vẻ mặt chân thành của Cổ Hạo Nhiên, trong đôi mắt ngập tràn tình ý, lẫn trong đó là sự ôn nhu và ấm áp, khiến toàn thân nàng đều cảm thấy ấm áp, không phải cơ thể ấm mà là ấm từ trong tim, loại cảm giác này giống cảm giác được người khác ôm trong tay như trong ký ức ban đầu, cảm giác giống như được quan tâm và yêu thương vô điều kiện vậy, thậm chí còn sâu đậm nóng bỏng hơn chúng. Điệp Y trong nhất thời nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cổ Hạo Nhiên, làm thế nào cũng không rời được.
Cổ Hạo Nhiên nhìn vào đôi mắt có thể khiến linh hồn người ta đắm chìm trong đó, nhẹ nhàng nghiêng đầu phủ lên đôi môi hồng bạc đó ôn nhu hút vào, nhẹ nhàng cắn xé, không khiến người ta mê loạn, chỉ có tình ý nồng nàn, chỉ có tâm ý trân trọng yêu thương bảo vệ người trước mắt, một nụ hôn đau đớn, nói là không cố ý, chi bằng nói nó là một lời thề một lời cam kết, một kẻ tình ý sâu đậm từ lâu đã nung nấu tới bây giờ.
"Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão." (thơ cổ: Nắm tay nhau đi hết quãng đời) Cổ Hạo Nhiên ôm chặt lấy Điệp Y, sau nụ hôn tràn đầy tình ý, thì thầm lời hứa hẹn bên tai Điệp Y. Điệp Y tuy không hiểu câu này có ý gì, nhưng trong lồng ngực Cổ Hạo Nhiên lại mau chóng nói lên hàm nghĩa trong đó, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười khó có thể phát hiện.
"Này, tiểu lục, các người làm gì thế? Còn không mau lên cùng." Phía trước Cổ Hạo Danh đã sắp không theo kịp đám người, thấy bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y không theo cùng, bất giác ở phía trước gào lên.
Cổ Hạo Nhiên giật mình hoàn hồn lại, mới phát hiện họ đã biểu diễn trước mặt hàng vạn người, sắc mặt bất giác hơi ửng đỏ kéo Điệp Y chạy về phía trước nhưng không ngờ người Ảnh Thúc so với người Thánh Thiên còn cởi mở hơn, đã có thể tổ chức lễ hội long trọng như vậy, đương nhiên họ có cách nhìn đối với những chuyện này, cho nên mọi người nãy giờ vây xem họ vẻ mặt đều mỉm cười gật đầu với họ, trên mặt lộ ra vẻ chúc phúc chân thành, dường như cảm thấy những chuyện này căn bản chỉ là chuyện nhỏ, tự nhiên như ăn cơm uống nước vậy.
Bọn Hồng Tịnh và Phong theo hai người Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, bất giác vừa che miệng cười, vừa kinh ngạc với phản ứng của người Tề quận, thái độ này thật sự ngoài dự đoán của người ta, nhưng không biết vào ngày này những đôi tình nhân đều sẽ nhận được lời chúc phúc của bất kỳ người nào, nhưng ngoài ngày này ra trên phố xuất hiện loại sự tình không được cổ vũ này, vậy thì lại là một cách đối đãi khác rồi.
Điệp Y vừa bị Cổ Hạo Nhiên kéo chạy tới tụ tập cùng bọn Cổ Chấn, vừa quay đầu nhìn về người bán rong đang lạnh lùng nhìn, không phải nàng đa nghi, trên người bán hàng rong đó thật sự mang cho nàng cảm giác không đúng, không cần biết hắn che đậy tốt như thế nào, khí tức băng lạnh đó nàng tương đối quen thuộc, vào ngay phút đầu tiên bị nàng phát giác, trực giác của Điệp Y trước giờ luôn nhạy bén, đó là một loại nhạy bén của việc lâu ngày rèn luyện nên, có thể cảm nhận được nguy hiểm ở giây phút đầu tiên.
"Sao thế, nàng đang nhìn gì vậy?" Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y nghiêng đầu về sau nhìn bất giác hỏi.
Điệp Y quay đầu lại nửa buổi trời chậm rãi lắc đầu: "Không có gì." Khí tức trên người nam tử đó giống với nàng, nhưng mà không có sát khí, chính vì không có sát khí mới cứu hắn một mạng, nếu có, Điệp Y chắc chắn sẽ giết hắn ngay phút đầu tiên..
Người bán pháo hoa đó thấy bọn Điệp Y đã đi xa, bất giác cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi, vừa nãy lúc ánh mắt sắc bén của nữ nhân đó nhìn hắn, dường như có một loại cảm giác nanh vuốt sắc nhọn đã sắp cáu xé hắn vậy, toàn bộ ngụy trang của mình ở trước mặt nàng dường như đều không có tác dụng, may mà, việc mình lần này không phải là giết người, nếu hắn có sát khí, chắc chắn ngay phút đầu tiên sẽ bị nữ nhân đó xé thành mảnh vụn, người bán hàng rong vừa áp chế không nổi, vừa mau chóng dọn hàng rời khỏi.
Trên bãi cỏ bằng phẳng ven bờ có rất nhiều người đang đốt pháo hoa, Cổ Hạo Ảnh tìm một bãi cỏ cách xa với người khác một chút, đem tất cả pháo hoa xâu thành một chuỗi để bắn, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ chói mắt nở rộ trong đêm, trong nháy mắt sinh mệnh được đốt cháy ra những tia sáng rực rỡ, sau đó biến mất mãi mãi.
Cổ Hạo Nhiên hơi chau mày nói: "Một thoáng đã biến mất, không hay, thứ này không thể đại diện cho tâm ý của ta, thứ này không bắn vẫn hơn." Vừa nói vừa đem cây pháo hoa duy nhất cầm trong tay không xâu thành chuỗi với bọn Cổ Hạo Ảnh, vứt bừa xuống hồ. Điệp Y ngược lại không có nhiều cấm kỵ, pháo hoa chẳng qua chỉ là thứ dễ coi, có thể đại diện cho cái gì được chứ, bản thân cũng không phải là thứ tồn tại vĩnh viễn, không có tư cách đại diện cho thứ gì cả.
"Lâm Dã, ở đây có phải là nơi cuối cùng như người đó nói?" Lâm Dã đứng bên cạnh Điệp Y đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa, thấy Điệp Y đột nhiên hỏi hắn, bất giác trầm mặc một lúc, bừng tỉnh ý của Điệp Y chỉ câu nói vừa nãy của người bán hàng rong pháo hoa là lời chúc phúc cho cả nhà, tuy không biết sao Điệp Y lại hỏi như vậy, Lâm Dã vẫn như cũ gật gật đầu nói: "Có nói như vậy."
Điệp Y lắng nghe rồi chau mày, thì nghe thấy Cổ Hạo Danh bên cạnh nói: "Tới đây, tới đây, vây thành vòng tròn, ta nghe nói pháo hoa chúc phúc cho cả gia đình này phải có tất cả mọi người vây lại cùng nhau bắn, mau lên, vây lại đây chúng ta cùng bắn, hy vọng tất cả người nhà chúng ta đều hạnh phúc vui vẻ, sức khỏe dồi dào." Bọn Cổ Hạo Dương nghe Cổ Hạo Danh nói như vậy, vẻ mặt đều tươi cười chạy tới.
Bọn Cổ Hạo Nhiên liền vây thành một vòng tròn lớn, bọn Phong đứng bên cạnh mặt lộ vẻ tươi cười nhìn cảnh này, hay cho cảnh toàn gia đoàn kết, huynh hữu đệ cung.
Màu sắc rực rỡ của pháo hoa đang thể hiện những tư thế tuyệt sắc của nó trong không trung, bọn Cổ Hạo Ảnh, Linh Tịnh vẻ mặt đều tươi cười nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, mấy quả cầu hoa màu sắc sặc sỡ đang nở rộ trong không trung sau đó, ống pháo hoa to lớn đột nhiên thay đổi, từng quả cầu nhỏ xanh có, hồng có, tím có rơi ra từ ống pháo hoa, đang nhảy trên đất, không có quy trình những thứ xoay quanh ống pháo hoa lại rơi loạn xạ như vậy.
"Hì hì, dọa ta giật cả mình, pháo hoa này làm được tốt." Thanh Nhu bị dọa giật mình vỗ vỗ ngực nói.
Từ lúc những quả cầu màu sắc sặc sỡ nhảy ra từ ống pháo hoa, một mùi hương nhàn nhạt cũng theo đó mà tản ra, mùi vị rất giống mùi lưu huỳnh cháy, e là phải tương đối cẩn thận mới có thể phân biệt được, bọn Cổ Hạo Danh ai nấy đều nói nói cười cười không chút phát giác vẫn cười nói như trước, Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đứng chỗ đầu hướng gió, lúc này gió nhẹ đang thổi từ dưới lên, thoạt đầu cũng không chú ý tới, Cổ Hạo Nhiên cười chỉ Bạch Thiên nói: "Dưới chân tam tẩu, sắp bị quấn vào váy rồi, ha ha." Bạch Thiên vội vàng vừa nhảy vừa cười.
Điệp Y sắc mặt không thay đổi gì đứng yên tại chỗ, nhìn những người trong nhà khác đang cười đùa vui vẻ, cảnh tượng này nàng trước giờ chưa từng hy vọng qua, bây giờ cả nhà của Cổ Hạo Nhiên đã đem những thứ này cho nàng, tình yêu, tình thân, sự ấm áp của gia đình, bảo vệ của huynh tẩu, không có nghi ngờ không có thủ đoạn, chỉ có toàn tâm đối đãi mọi thứ khiến nàng như đang trong mơ, trong lòng đã vô tình thừa nhận sự tồn tại của họ, thật sự có một loại cảm giác tương đối thoải mái.
Cổ Hạo Nhiên thấy khóe môi Điệp Y mang theo nụ cười nhàn nhạt như có như không, bất giác vui mừng ôm lấy Điệp Y nói: "Sau này chúng ta sẽ rất hạnh phúc, chúng ta.." Một cơn gió ngược hướng thổi tới, ngửi mùi trong gió, vẻ mặt Điệp Y đột nhiên đại biến, một tay bắt chặt lấy Cổ Hạo Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy lăn sang một bên, vừa lớn tiếng gọi bọn Cổ Chấn: "Tránh xa, có độc."
Bọn Cổ Chấn Cổ Hạo Dương đứng bên cạnh trước là kinh hãi, tiếp đó không nghĩ nhiều đều muốn lùi về sau, Điệp Y đã lên tiếng thì không cần biết nó có độc hay không trước cứ tránh đã rồi nói, Điệp Y chưa bao giờ đùa kiểu này, nhưng không ngờ nhảy lên sau đó hoàn toàn vô lực nặng nề ngã xuống đất. Cổ Chấn sắc mặt liền đại biến, Phương Lưu Vân và ba nữ hài tử bên cạnh vội vàng lùi sau mấy bước, chân vô lực ngã xuống đất, mấy người thần sắc vô cùng kinh hãi.
Nghiêm trọng nhất là mấy người bọn Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Thanh đứng cuối ngọn gió, giật mình sau đó vận nội lực nhưng ngay cả sức nhảy lên cũng không có, sau tiếng gọi của Điệp Y ngay cả động đậy cũng không có, liền từ từ ngã xuống đất, Thanh Nhu hoàn toàn không biết võ công càng nặng hơn nôn ra một ngụm máu tươi, liền ngất đi.
Mọi thứ đều diễn ra trong nháy mắt, bọn Phong đứng bên cạnh đều biến sắc, toàn bộ hộ vệ đứng sau Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, lúc này thấy việc xảy ra đột ngột, sắc mặt ai nấy đều đại biến ngã xuống, vừa bịt mũi vừa cố chạy tới chỗ bọn Cổ Hạo Viễn nắm lấy mấy người họ chạy nhào về phía bọn Điệp Y.
Độc hương huy tán nhanh biến mất càng nhanh hơn, nháy mắt trong đêm tối đã không còn khí tức giống với mùi khói, thấy Điệp Y là người phát hiện sớm nhất sắc mặt âm trầm như nước buông Cổ Hạo Nhiên ra nói: "Sao rồi?"
Cổ Hạo Nhiên lăn một vòng ngồi dậy trước là nhìn bọn Cổ Hạo Dương toàn bộ đã lui tới đây, sắc mặt đại biến, hít sâu một hơi chống người ngồi dậy nói: "Không sao." Liền chạy về phía bọn Cổ Chấn, đôi mắt Điệp Y trầm xuống, nếu không việc gì sao phải chống người mới có thể ngồi dậy? Bản thân mình có kháng thể với những loại khí độc này, người trước mắt không một ai có loại thể chất này.
Sau đó Điệp Y trầm ổn đứng dậy vẻ mặt lãnh khốc nói: "Hoảng gì chứ? Phong, dẫn theo người bao vây chỗ này lại ứng phó chuyện tiếp theo, Băng Kỳ, thông báo cho Nguyệt đường điều động toàn bộ lực lượng có ở đây, đem thuốc giải độc tốt nhất tới đây, nhanh lên." Vì trước đây Cổ Hạo Nhiên có làm ăn ở Ảnh Thúc, cho nên một bộ phận lực lượng của Nguyệt đường cũng được đưa tới đây.
Điệp Y lần này trầm giọng phân phó bọn Phong và bọn hộ vệ sắc mặt đã tương đối khó coi, Cổ Hạo Nhiên bên đó đã chạy tới bên cạnh bọn Cổ Chấn liên tục nói: "Sao rồi?"
Cổ Chấn và bọn Cổ Hạo Dương lúc này đã được bọn hộ vệ đặt cùng một chỗ, Cổ Chấn một tay ấn lồng ngực vừa chậm rãi nói: "Không chết được."
Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Danh thấy Cổ Hạo Nhiên nhìn qua đây, đều cười khổ lắc đầu nói: "Trước mắt còn chưa chết được, sau này thì khó nói rồi."
Còn Cổ Hạo Thanh và Cổ Hạo Viễn là người trúng độc nặng nhất nhíu chặt mày, làm tư thế ngồi thiền không mở miệng chỉ chậm rãi lắc đầu.
Cổ Hạo Nhiên lại nhìn về bọn Phương Lưu Vân Hoa Cẩn, thấy tuy toàn thân vô lực nằm trên đất, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, duy chỉ có Thanh Nhu hôn mê khí tức hỗn loạn. Còn Mộng Tầm, Mộng Tâm may mắn tránh được nạn này vì đêm đã khuya nên đã ngủ say được Lâm Dã và Hồng tịnh ôm trong tay, lúc này vẫn đang ngủ trong vòng tay của hai người sắc mặt trắng nhợt.
Phụt, trong lúc Cổ Hạo Nhiên đang thay đổi suy nghĩ Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Thanh cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Cổ Hạo Nhiên liền lạnh lẽo, bắt chặt lấy hai người lo lắng nói: "Cố lên, cố lên, chúng ta lập tức rời khỏi." Cổ Hạo Viễn nhẹ gật đầu nói: "Không sao."
Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu thấy Điệp Y đang thản nhiên đứng yên tại chỗ quay lưng về phía họ, liền soạt một cái đứng dậy lo lắng nói: "Điệp Y!" Cơ thể cầm cự không vững có chút lắc lư, Điệp Y quay đầu lại vỗ lên vai Cổ Hạo Nhiên như ra lệnh nói: "Ngồi xuống."
"Còn ngồi cái gì chứ?" Chúng ta không rời khỏi nơi đây tìm đại phu, còn đợi gì chứ? Cha mẹ bọn họ không cầm cự nổi nữa rồi."Trong lòng Cổ Hạo Nhiên vô cùng lo lắng, tình hình hiện tại sao có thể ngồi yên tại chỗ được.
Điệp Y vẻ mặt lạnh lẽo dùng sức ấn Cổ Hạo Nhiên ngồi xuống đất nhìn chằm chằm hắn nói từng câu từng chữ:" E rằng hỗn loạn, bây giờ còn có thể chạy được sao? "Lời vừa dứt trong bóng đêm mười mấy đạo thân ảnh bức về phía bọn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên thấy bọn Phong đã mau chóng vây thành một vòng tròn ngăn cản bọn họ, cũng không biết từ lúc nào, ở phía xa xa đám người đốt pháo đã biến mất không thấy, không nhịn được hít sâu mấy hơi, áp chế cảm xúc hỗn loạn, nhưng chuyện sinh mạng của cả nhà làm thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi, đây là toàn bộ người nhà họ a, sao có thể bình tĩnh được.
" Băng Kỳ canh chừng tốt cho ta."Điệp Y thấy người tới ai nấy đều võ công cao cường, mấy người bọn Phong còn được, còn các hộ vệ khác của bọn Cổ Hạo Viễn vì lo cho an nguy của thiếu gia họ, ra tay tuy vừa nhanh vừa mạnh, lại có nhiều hơn mấy phần gấp gáp, đâu đâu cũng lộ ra sơ hở để người tới tập kích, trong một lúc lại không cách nào giải quyết được đối thủ, Điệp Y bất giác lớn tiếng nói:" Bình tĩnh lại cho ta, bây giờ giống cái gì! "Nói xong, đoản đao trong tay mau chóng sát nhập vào trong đám người.
Ngửi thấy mùi vị cổ quái giống với mùi cơ thể trước đó mình ngửi thấy, trong nháy mắt đó Điệp Y liền biết đằng sau khí độc này chắc chắn có người theo cùng, đây là vấn đề thường thức. Chỉ có Cổ Hạo Nhiên vì lo lắng quá nên quên mất chiêu phía sau này, nếu để hộ vệ một người mang theo một người rời khỏi, vậy thì đối mặt với cảnh vật lộn vô cùng khó khăn, lãng phí thời gian và sức lực như vậy, chi bằng ở yên tại chỗ giải quyết xong sau đó mau chóng gấp rút lên đường.
" Cha mẹ hai người phải cố cầm cự, ca, kiên trì."Cổ Hạo Nhiên lúc này cũng biết phải giải quyết xong mấy đối thủ này rồi mới có thể rời khỏi, cũng không nhiều lời nữa, bất giác chỉ có thể đả khí cho những người bị trúng độc tương đối nặng.
" Tiểu lục, đừng lo lắng, bọn ta trước mắt đều không chết được, độc này trong nhất thời không lấy mạng bọn ta được, bây giờ trước hết là phải làm rõ những chuyện này rốt cuộc là ai làm."Cổ Hạo Viễn hít sâu một hơi miễn cưỡng mở miệng nói. Ở Ảnh Thúc bọn họ không gây thù chuốc oán với ai, sao lại có người nhằm vào cả nhà của họ mà ra tay, quá tàn độc rồi, lại muốn mạng của cả nhà họ.
" Loại sự tình này Điệp Y sẽ giải quyết, nhị ca, đây rốt cuộc là độc gì? "Cổ Hạo Nhiên biết mình chẳng qua chỉ hít phải một hơi, bây giờ cơ thể cũng bắt đầu trở nên ngày càng vô lực, đám người trước mặt trúng độc tương đối nặng, không cần nghĩ cũng biết không quá lạc quan rồi, bất giác bỏ mặc tình hình đánh giết xung quanh, hỏi chuyện mình quan tâm nhất.
Cổ Hạo Viễn chau mày trầm mặc nửa buổi, Linh Tịnh bị trúng độc tương đối nhẹ ở bên cạnh đang dựa lên người Cổ Hạo Ảnh đột nhiên nói:" Chắc là Mặc Công."
" Mặc Công! "Cổ Hạo Nhiên mặt liền đại biến thất thanh thốt ra.
Cổ Hạo Viễn nhìn Linh Tịnh và Cổ Hạo Nhiên chậm rãi nói:" Ta cũng cảm thấy có chút giống."Bọn Cổ Hạo Dương nãy giờ tương đối chịu đựng nhìn nhau một cái, sự ảm đạm trong ánh mắt nhàn nhạt lộ ra. Cổ Hạo Nhiên nói với Linh Tịnh:" Tẩu chắc chắn? Loại độc này không phải là đùa."Tuy đều biết Linh Tịnh là nhân vật bác lãm quần thư, học sâu hiểu rộng nhất trong Cổ gia, nhưng lúc này Cổ Hạo Ảnh lại hy vọng Linh Tịnh nhầm.
Linh Tịnh suy nghĩ một lúc cắn răn nói:" Ta nhớ ta từng thấy qua ở trong sách, Mặc Công, trong mùi hương có mang theo mùi khói, trúng độc này toàn thân không còn sức lực, năm ngày sau bắt đầu thổ huyết, mười ngày sau toàn thân bắt đầu thối rửa, mười lăm ngày sau nếu không giải độc toàn thân sẽ chảy máu mà chết. Mặc Công này là thứ quý hiếm, không dễ điều chế, giải độc càng không dễ, cho tới nay chưa từng thấy qua thuốc giải."Nói tới đây trên mặt Linh Tịnh lộ ra vẻ xám ngắt, cắn răng không nói nữa.
Cổ Hạo Thanh lúc này trừng to mắt nói:" Ta và nhị ca hít tương đối nhiều, cho nên tình trạng bây giờ đã là tình trạng của sau năm ngày, Linh Tịnh có lẽ cũng từ điểm này mà nhìn ra, ta tuy chưa từng thấy qua loại độc tố này, nhưng chắc là nó rồi."
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bất giác nắm chặt ngọn cỏ bên cạnh, Mặc Công này là cực phẩm trong độc dược, căn bản không phải bất kỳ ai cũng có thể có được. Độc của nó không phải bất kỳ thuốc giải độc nào cũng có thể giải được độc của nó, nhưng khuyết điểm cũng là mùi của nó rất dễ ngửi ra. Nhưng hòa cùng mùi lưu huỳnh trong pháo hoa, căn bản giống hệt nhau, làm gì có thể phân biệt được. Sự nhầm lẫn này bằng với việc phải bồi thường bằng tất cả tính mạng con người, Cổ Hạo Nhiên nghĩ tới đây bất giác ngẩng đầu nhìn Điệp Y, lúc này vừa khéo Điệp Y đang hướng mặt về phía Cổ Hạo Nhiên bên này, liếc mắt thấy sự bi thương và tuyệt vọng, trong lòng đột nhiên căng thẳng, thủ hạ càng không lưu tình ra sức tàn sát.
Sát phạt, nghiêng về sát phạt, tuy người đến võ công cao cường, nhưng họ đã tính sai một bước, tưởng rằng toàn bộ người của Cổ gia đều không còn khí lực chỉ là cá chậu chim lồng, chỉ cần đưa tay ra bắt là được, cứ cho là đám hộ vệ đó có bạt mạng, người bên này cũng hoàn toàn có thể đối phó được. Làm sao biết được gặp phải một sát thần nhận biết được hàng, lúc này thấy Điệp Y như dùng lưỡi liềm cắt lúa vậy, sự giết chóc hoàn toàn không mang theo bất kỳ cảm tình nào, đến cả sát thủ như bọn họ cũng cảm thấy khiếp sợ, bất giác đưa mắt nhìn nhau ra hiệu.
" Bao vây chúng cho ta, một tên cũng không được bỏ sót."Điệp Y là người thế nào, trong nháy mắt liền cảm giác được sự thay đổi của mấy người này, làm gì để lại cho bọn chúng một con đường chứ. Kẻ địch có giá trị phải để lại, không có giá trị căn bản không cần suy nghĩ tới sinh tồn của chúng, mà nhân thủ ở phía đằng xa xa đang cố chạy qua đây, là người của Nguyệt đường nhận được tin nên gấp rút tới.
" Dẫn lên đây."Điệp Y để lại một tên giống như tên cầm đầu, và một tên cảm thấy ý chí tương đối yếu đuối, bẻ gãy các khớp xương tháo cằm, không nhiều lời, trực tiếp vứt cho người của Nguyệt đường.
" Thu dọn xong mọi thứ rời khỏi rồi nói."Điệp Y liếc mắt nhìn mấy huynh đệ Cổ gia sắc mặt trắng bệch cắn răng chịu đựng, tuy trong lúc sát phạt, nhưng thi thoảng cũng nghe được vài câu đối thoại của họ, vào giây phút đó vừa khéo nghe được nội dung không cần mạng. Còn lúc này tuy đã giết sạch đám người này, nhưng khó đảm bảo phía sau còn có người hay không. Ảnh Thúc không phải là địa bàn của họ, không thể lưu lại nơi này lâu, nói xong một tay tóm lấy lưng Cổ Hạo Nhiên vác lên vai liền chạy về phía trước, Cổ Hạo Nhiên bất giác nói:" Ta có thể đi được Điệp Y, ta không sao."
" Câm mồm."Điệp Y đầu cũng không ngẩng lên lạnh giọng nói, có chuyện hay không có chuyện nàng còn không biết sao? Thứ này hít phải một hơi thì đã đủ để lấy mạng người. Còn các hộ vệ khác mỗi người vác một người, theo người của Nguyệt đường dẫn đường liền mau chóng rời khỏi.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |