← Ch.15 | Ch.17 → |
"Nhà vệ sinh ở Hải Thượng Nhân Gia này cũng quá là xa hoa, rộng rãi hết sức, còn có cả sofa, ai ăn no quá thì đến đây nghỉ ngơi cũng không tồi!" Hà Đông vừa soi gương đánh lại son môi vừa nói, "Mạch Mạch, bạn nói xem bọn tư bản có nên bị đánh đổ không, bao nhiêu người nghèo trên không có mảnh ngói dưới không có tấc đất cắm dùi mà trong khu đất vàng này người ta còn làm nhà vệ sinh lớn như vậy".
"Mấy ngày nay bạn nghĩ về chuyện mua nhà đến phát điên rồi à? Người ta xây cái nhà vệ sinh mà bạn cũng khó chịu". Mạch Tiểu Hân bóp chai nước rửa tay cười nói, "Thế nào, đã nói chuyện với bố mẹ bạn chưa? Có mua nhà hay không?"
"Lúc này mới thấy mẹ kế với mẹ đẻ khác nhau thế nào", Hà Đông thở dài nói, "Họ nói phải suy nghĩ thêm, kỳ thực tớ biết họ không nỡ lãng phí chút tiền tích lũy đó vì tớ mà muốn mua cho em trai tớ. Bà mẹ đó của tớ nói con gái không cần lo chuyện nhà cửa, nếu như đàn ông mà ngay cả nhà cũng không mua nổi thì còn nói gì đến chuyện cưới xin. Mạch Mạch, người như tớ đây, thu nhập trung bình, tướng mạo trung bình, điều kiện gia đình trung bình, giống y như nhà A trong hai tòa nhà Văn Cẩm, so với mấy tòa nhà văn phòng bên cạnh thì tốt hơn một chút nhưng đứng bên cạnh nhà B thì lại kém quá xa. Vậy mà người nhà còn mong tớ kiếm được một nhà B, bạn nói xem, đàn ông thu nhập tốt, xuất thân tốt, tướng mạo tốt thì có ai không thích tìm loại người đẹp như bạn chứ!"
"Thấy tớ nghèo bạn vui vẻ lắm à? Không phải bạn làm việc ở nhà B sao? Tớ mới là người làm việc ở cái nhà A kia đấy". Mạch Tiểu Hân cười hì hì nói, không hề coi chuyện làm việc ở nhà A là mất mặt.
"Vậy trợ lý Lục..."
"Trợ lý Lục làm sao rồi? Tớ nói với bạn này, sau này cấm bạn không được làm trò bán bạn cầu vinh thế này nữa". Buổi party lần trước đã mang đến cho cô bao nhiêu là phiền muộn.
"Mạch Mạch, tớ hỏi bạn một việc trước", Hà Đông vừa nghiêm túc vừa thấp thỏm nhìn Mạch Tiểu Hân đang soi gương chải tóc, "Bạn có bao giờ nghĩ đến Mã Tô chưa?"
"Mã Tô?" Mạch Tiểu Hân kinh ngạc nói, "Câu này tớ còn muốn hỏi bạn đấy, hai người các bạn không phải rất hợp nhau sao?"
"Đó là vì tớ đồng ý giúp hắn theo đuổi bạn", Hà Đông lườm cô, "Mấy lần gần đây hắn mời chúng ta ra ngoài chơi bạn đều không có cảm giác gì à?"
"Tớ cho rằng hai người đang lấy tớ làm bình phong". Giống như năm đó còn đi học, Hà Đông cũng thường xuyên đi cùng làm bình phong cho Mạch Tiểu Hân và Ngô Cạnh. Mạch Tiểu Hân sốt ruột đẩy Hà Đông, "Bạn lại thần kinh cái gì đấy, tớ không có cảm giác gì với anh ta, mau nói rõ với anh ta như thế".
"Vậy tốt, bạn đã tỏ thái độ như vậy thì tớ cũng đành làm tiểu nhân lật lọng một hồi vậy. Nhưng mà Mạch Mạch này, hôm nay bạn phải giúp tớ một việc". Hà Đông ôm vai Mạch Tiểu Hân nói, "Bạn biết tớ không có tiền mà, mua nhà tốt nhất phải tìm cách giảm giá hết cỡ, hôm nay tớ đang hỏi giá nhà thì tình cờ bị trợ lý Lục nghe thấy, anh ấy đồng ý giúp tớ giảm thêm một phần trăm so với mức chiết khấu cho nhân viên tập đoàn thông thường. Bạn biết một phần trăm cũng có nghĩa là hàng chục triệu đấy!"
Mạch Tiểu Hân cảnh giác quay đầu lại, "Không phải bố mẹ bạn còn chưa đồng ý mua à? Bạn muốn bắt tớ đến câu Lục Tử Hãn? Bạn còn có nhân tính hay không?"
"Tuyệt đối không phải", Hà Đông hét lớn, "Vốn anh ấy muốn cùng ăn một bữa cơm với riêng bạn, kết quả là bị chị Ngải Lâm phá hoại nên càng đơn giản. Bạn chỉ cần uống giúp anh ấy một chén rượu lúc anh ấy không uống được nữa là được. Anh ấy nói rồi, một chén rượu đổi lấy một phần trăm, Mạch Mạch, dù sao tửu lượng bạn cũng tốt, tớ mà được giảm thêm một phần trăm thì gia đình tớ cũng sẽ đồng ý mua nhà, cho dù là để sau này cho em trai tớ thì ít nhất cũng có hai cái nhà, kiểu gì cũng không sợ bị đuổi ra ngoài nữa", Hà Đông nhìn cô với vẻ đáng thương hết sức, "Tớ chuyển ra khỏi nhà bạn sớm một chút cũng tiện cho việc yêu đương của bạn đúng không?"
"Thật sự chỉ một chén rượu? Sẽ không dễ dàng như vậy chứ?" Mạch Tiểu Hân hỏi nửa tin nửa ngờ.
"Thật sự thật sự, anh ấy đã bảo đảm với tớ".
"Nhỡ đâu tớ uống nhiều thì Đông Đông, bạn phải bảo đảm đưa tớ về nhà nhé, dù sao cũng có chị Ngải Lâm ở đây, bạn mà không bế được tớ thì nhờ chị ấy khiêng cùng là được". Mạch Tiểu Hân suy xét một hồi rồi quyết định đồng ý. Một chén rượu đáng giá như vậy, nếu như mình không uống để Hà Đông phải nay đây mai đó thì cuộc sống của cô sau này nhất định sẽ ngập chìm trong tiếng trách móc của Hà đại tiểu thư. Mấu chốt là cô tin tưởng Hà Đông, Hà Đông sẽ không làm cho cô quá khó xử.
"Bảo đảm bảo đảm, lần trước bạn uống say lúc tốt nghiệp còn không phải tớ cõng bạn về phòng ngủ sao, ngay cả một sợi tóc cũng không cho đám nam sinh nhìn chằm chằm chạm vào một chút".
Đó là bữa tối cuối cùng đêm trước tốt nghiệp, nghĩ đến cảnh mình với Ngô Cạnh từ đây mỗi người một nơi, ngay cả cơ hội nhìn thấy nhau từ xa xa cũng cực kỳ bé nhỏ, cô cực kì đau lòng. Đó là lần đầu tiên cô uống say suốt hai mươi hai năm qua, cuối cùng là Hà Đông từng bước từng bước cõng cô về phòng ngủ. Tình bạn như vậy cả đời này cô đều không quên được. Mạch Tiểu Hân mềm lòng nhìn vẻ mặt xin lỗi của Hà Đông, gật đầu nói: "Bạn yên tâm, câu thì câu, là chính hắn cam tâm tình nguyện cắn câu mà, chẳng liên quan gì với chúng ta. Hơn nữa, bọn tư bản kiếm được nhiều tiền như vậy, nôn ra một chút cho nhân dân lao động cũng là nên".
"Bảo bối, tớ biết bạn không nỡ thấy tớ chịu khổ mà". Hà Đông vui quá ôm lấy Mạch Tiểu Hân thơm một cái khiến Mạch Tiểu Hân khanh khách cười không ngừng.
"Xin lỗi tiên sinh, thật sự xin lỗi..." Hai người đang nói đùa đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nghẹn ngào của phụ nữ, hỗn loạn trong tiếng quát mắng của một người đàn ông. Mạch Tiểu Hân và Hà Đông liếc nhau rồi chạy ra ngoài nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở Hải Thượng Nhân Gia thiết kế cực kì kín đáo, chỗ rẽ trên hành lang nhìn qua chỉ thấy là một tấm đá cẩm thạch màu đen phía sau màn nước róc rách, bên cạnh có mấy cây trúc. Phía sau màn nước là một khoảng rộng đặt một chiếc bàn tứ phương bằng gỗ lim kiểu cổ, hai bên bàn là hai chiếc ghế bành, hai chiếc đèn lồng đỏ một trái một phải treo ở trước cửa nhà vệ sinh nam nữ khiến cho ánh sáng ở nơi này tỏ ra mông lung. Lúc này một người đàn ông đầy mùi rượu đang mạnh tay kéo một cô gái nhỏ gầy về phía nhà vệ sinh nam, cô gái vừa bám chặt góc bàn tứ phương vừa cầu khẩn, "Xin lỗi tiên sinh, đừng như vậy... Đừng như vậy, tiên sinh, tôi làm bẩn áo ngài, cho tôi đền tiền được không?" Quần áo trên người cô gái cho thấy cô là nhân viên tiếp thị của một nhãn hiệu rượu vang.
"Cái áo sơmi này giá bao nhiêu tiền mày biết không? Mày bán rượu một tháng cũng không mua nổi một cái tay áo!" Người đàn ông đó đưa tay nắm lấy vai cô gái, "Đi vào gột giúp tao cho sạch là được, tao không cần mày phải đền, ngoan ngoãn nghe lời nào!"
"Như vậy có gột cũng không sạch, tiên sinh, tôi đền ngài tiền giặt quần áo được không?" Cô gái lí nhí cầu xin, vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay như cái chân giò muối của người đàn ông đó, vừa kinh hoàng nhìn quanh hi vọng có người vào cứu mình.
"Tao cởi ra cho mày giặt". Người đàn ông nói hơi líu lưỡi, "Đóng cửa lại, giặt cho đàng hoàng".
"Không được không được, đây là nhà vệ sinh nam, tiên sinh, ngài tha cho tôi". Cô gái hoảng hốt luống cuống quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Mạch Tiểu Hân và Hà Đông, "Tiểu thư, giúp tôi với, ông ta uống say rồi".
"Người này sao lại như vậy, đền tiền thì đền tiền chứ sao, ai lại kéo con gái nhà người ta vào nhà vệ sinh nam chứ". Hà Đông đứng ở phía trước không nhịn được thầm thì.
"Bán rượu mà làm đổ rượu lên người tao, tao bắt nó giặt cho sạch không được à?" Người đàn ông đó xoay người thấy là hai cô bé liền không hề để vào mắt, đẩy cô bé đó ra tiến lên một bước cao giọng kiêu ngạo nói, "Làm sao? Chúng mày muốn xen vào việc của người khác à?"
Hà Đông sợ đến run rẩy, cô không phải người nhát gan nhưng trước giờ ở nhà vẫn được chiều chuộng, chưa được lịch lãm trong xã hội. Người đàn ông trước mắt này cao to, mùi rượu ngập ngụa, hai mắt đỏ đòng đọc như hung thần ác sát. Loại đàn ông không hề để ý phải trái thế này nói không chừng còn là xã hội đen. Mình cùng lắm chỉ thầm thì một câu mà đã gây nên phiền phức rồi.
Cô bé tiếp thj rượu vang đó mặc dù đã thoát khỏi tay hắn nhưng lúc này vẫn đứng bên cạnh, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Mạch Tiểu Hân muốn ngăn Hà Đông lại nhưng không kịp. Kỳ thực hai cô hoàn toàn có thể lén chạy ra ngoài gọi bảo vệ hoặc quản lí quán, chạy đi chạy lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, xem tình hình này thì cô bé đó còn cầm cự được. Bây giờ người đàn ông này lại hung ác nhìn hai người, giờ muốn làm như vậy cũng khó.
Nhất thời bốn người đều không nói lời nào, tiếng nước chảy trên tường át mất tiếng hít thở căng thẳng của hai bên. Một người đàn ông từ phía sau bức tường bước vào, vừa đi vừa cúi đầu móc điện thoại di động trong túi ra.
"Đừng sợ!" Vừa thấy có người đến Mạch Tiểu Hân đã bạo dạn hơn, cô hít vào một hơi, cầm tay Hà Đông rồi cao giọng nói với cô bé đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt kia: "Tôi gọi công an giúp cô!"
Người đàn ông đang lấy điện thoại di động kia lập tức ngẩng đầu lên.
"Mày nói cái gì?" Người đàn ông say rượu đưa tay định tóm lấy Mạch Tiểu Hân nhưng lại bị người đàn ông phía sau bước tới chặn lại.
Mạch Tiểu Hân thấy người đến bất ngờ lại là Mục Tư Viễn liền lập tức yên tâm hơn nhiều, cũng không để ý đến việc chào hỏi, chỉ tức giận trợn mắt nhìn người kia, âm thanh trong trẻo không hề nhượng bộ, "Nói cái gì à? Tôi nói đừng sợ, tôi gọi cảnh sát giúp cô ấy!"
Mục Tư Viễn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt thay đổi, Hà Đông cảm thấy ánh mắt anh ta có thể xoáy thành một lỗ sâu trên mặt Mạch Tiểu Hân. Vẻ mặt này đúng là hết sức kì lạ, vẻ mặt lẫn lộn cả khiếp sợ, hoài tưởng, an ủi và mừng rỡ, Hà Đông quả thực bị vẻ mặt này của anh làm cho ngơ ngẩn. Hừ hừ hừ, cô vội vã khinh bỉ chính mình, trong thời khắc nguy hiểm như vậy mà mình lại còn có tâm tư ngắm trai đẹp! Nhưng tình cảm trên mặt người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này vẫn không hề che giấu, Hà Đông không nhịn được để ý tới phản ứng của Mạch Tiểu Hân, phát hiện cô vẫn oai phong lẫm liệt đang nhìn người đàn ông say rượu kia không nháy mắt. Hà Đông lập tức xấu hổ vạn phần, chuyển qua cầm tay Mạch Tiểu Hân như an ủi. Đừng nhìn vẻ mặt không hề sợ hãi của Mạch Tiểu Hân, chỉ có Hà Đông mới biết trong lòng bàn tay vừa rồi vẫn nắm chặt tay mình kia đã đầy là mồ hôi, dù sao thì dáng vẻ của người đàn ông đó cũng thật đáng sợ.
Vài giây rất ngắn, Mục Tư Viễn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, xoay người ung dung nói với người đàn ông say rượu đó, "Quấy rầy cảnh sát cũng không tốt lắm đúng không? Vị tiên sinh này, tôi thấy ngài cũng không cần làm khó một cô bé quá, có chuyện gì cứ nói cho đàng hoàng, nơi này có người đến người đi, đừng để mọi người xem chuyện cười", Lại cúi đầu hỏi Mạch Tiểu Hân, "Có chuyện gì vậy?"
"Là tôi không cẩn thận làm bẩn áo sơmi của vị tiên sinh này. Tôi muốn đền ông ta tiền giặt quần áo nhưng ông ấy..." Cô bé tiếp thị bên cạnh sợ hãi nói.
"Được rồi được rồi, nói nhảm ít thôi, đợi lát nữa mang tiền giặt quần áo đến phòng ăn bọn tao đang ngồi". Bị sự xuất hiện của mấy người này quấy rối người đàn ông say rượu đã tỉnh lại một chút. Xem ta chuyện càng ngày càng lớn, vốn muốn mượn rượu tranh thủ chấm mút một tí không ngờ lại mọc ra một gã Lục Vân Tiên, không, không chỉ một mà những ba thằng, đặc biệt là thằng cha bước vào sau cùng này ngoại hình còn cao hơn cả mình, giọng nói bình thản, ánh mắt lại lạnh như băng, nhìn toàn thân trên dưới rõ ràng chính là một người có tiền không chọc vào được. Trời mới biết tại sao loại người như vậy lại cũng thích lo chuyện không đâu. Hắn lập tức thu hết kiêu ngạo lại, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Mạch Tiểu Hân ngẩng đầu nhìn Mục Tư Viễn vẫn đứng bên người, nhẹ nhàng vuốt ngực thở sâu nói: "Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, cảm ơn tổng giám đốc Mục".
"Tại sao lại liều lĩnh như vậy? Loại ma men này mà cũng dám chọc vào". Mục Tư Viễn để ý tới hành động của cô, không nhịn được mỉm cười.
"Kỳ thực em sợ cực kì", Mạch Tiểu Hân nói, "Em không mang điện thoại di động theo người, vừa rồi là dọa hắn thôi, may mà anh đến nếu không tiếp theo em cũng không biết nên làm thế nào".
"Bọn em dám làm việc nghĩa còn anh thì rút dao tương trợ, không cần khách sáo", Mục Tư Viễn cười nói, "Có điều đối thủ quá yếu, anh hùng không có đất dụng võ".
Nhớ tới cảnh người người nọ vội vã chật vật trốn vào nhà vệ sinh vừa rồi Mạch Tiểu Hân liền bật cười hì hì. Đột nhiên nhớ ra mình và Hà Đông ở đây lâu quá rồi, nhiệm vụ giảm giá một phần trăm kia còn chưa hoàn thành, liền vội cáo từ rồi chạy về phòng riêng. Nếu thái tử gia cho rằng các cô mượn lí do đi vệ sinh để bỏ trốn thì Hà Đông thật sự sẽ không mua nổi nhà mất.
Mục Tư Viễn dừng lại ở chỗ rẽ hành lang, đưa tay đẩy cánh cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi tạt vào mặt làm đầu óc đang cưỡi mây lướt gió của anh tỉnh táo lại một chút. Chính anh cũng không thể không bội phục chính mình, vậy mà vẫn có thể ăn nói tự nhiên đúng mực, sắc mặt không đổi, bước chân ung dung bình tĩnh, nụ cười trên mặt không để lộ một chút sơ hở nào như vậy. Chỉ có trời mới biết lúc này đầu óc anh đang quay cuồng như một bánh xe thời gian vận chuyển với tốc độ cao, tư duy củ anh đã trở về với đêm mưa bốn năm trước từ lúc nào rồi.
Đêm mưa đó khi anh bị một đám tiểu lưu manh vây quanh không thoát thân được thì có một cô bé đã đến đứng bên cạnh anh, cô ấy và anh không thân chẳng quen mà cũng chưa từng gặp nhau, nhưng vẫn nhất định không chịu bỏ anh lại. Cô ấy nói với anh, "Đừng sợ, em sẽ báo công an giúp anh". Âm thanh trong trẻo mang theo vẻ căng thẳng và hơi run run đó lại tỏ ra cực kì kiên quyết và nghĩa khí. Lúc đó anh đang cửa nát nhà tan, bạn bè xa lánh, tràn ngập oán hận và tuyệt vọng đối với cuộc sống. Với tâm tình đó anh sao có thể thỏa hiệp trước đám cặn bã của xã hội này được. Chính âm thanh kia đã ngăn cản sự liều mạng của anh lại, trong rất nhiều ngày tháng sau đó anh vẫn không ngừng tự hỏi chính mình, nếu như khi đó cô bé kia bỏ anh mà đi thì anh sẽ làm ra hành động điên cuồng như thế nào? Đáp án chỉ có một, không thể tưởng tượng!
Bốn năm rồi, đèn đường u ám, trời mưa lất phất, xung quanh toàn là tiếng hò hét khiêu khích, trong cảnh hỗn loạn đó anh thậm chí không thể nhìn rõ cô. Cùng với thời gian trôi qua, khuôn mặt cô dần dần trở nên mờ nhạt trong trí nhớ anh, nhưng anh vẫn nhớ giọng nói đó, chính anh cũng không hiểu vì sao 4 năm qua không chỉ không quên câu nói kia mà hơn nữa còn càng ngày càng rõ ràng. Khi đó cô ấy còn đang học đại học, vẫn là một cô bé, nhưng lúc âm thanh trong trẻo đó an ủi anh "đừng sợ" thì anh lại thực sự có thể bình tĩnh lại. Sau này trong rất nhiều ngày tháng gian nan anh vẫn kiên trì tự nói với mình "đừng sợ" như vậy.
Thảo nào anh luôn có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |