Tôi phục vụ em một ngày
← Ch.035 | Ch.037 → |
"Buông ra". Đường Ý kiên quyết nói.
"Đói bụng?"
"Tôi cũng không muốn chết ở đây".
Cằm Phong Sính chà chà trên cổ Đường Ý "Tôi sao có thể để cho em chết?"
"Phong Sính, anh cần gì phải giả vờ bộ dạng tốt bụng như vây?"
Đường Ý đẩy Phong Sính ra, đi thẳng đến xe ăn, mở vài cái nắp lên, thức ăn bên trong vẫn còn hơi nóng.
Phong Sính ngồi đối diện với cô, đem rượu đỏ ướp lạnh mở ra, Đường Ý chỉ lo ăn cơm, Phong Sính rót cho cô một ly rượu đầy cô cũng chẳng để mắt đến.
"Dì nhỏ, sao em lại muốn trốn?"
"Tôi không có trốn".
"Lại còn không có?"
Đường Ý cúi thấp đầu, chậm rãi nuốt xuống, sợ ăn quá nhanh khiến dạ dày khó chịu. Cô khó khăn nuốt xuống, mở miệng nói "Vậy anh nói xem, tại sao tôi phải ở bên cạnh anh, tôi cũng không phải là người gì của anh".
Phong Sính nhếch môi, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt cô, anh một câu vẫn không nói, chỉ nhìn cô chăm chú đến xuất thần.
Đúng vậy, phụ nữ của Phong Sính nhiều vô kể, thừa hay thiếu một người thì có gì quan trọng?
Sau khi no căng bụng, Đường Ý liền lên giường ngủ.
Đèn mở trong phòng khiến cô không ngủ được. Kéo chăn qua đầu, Đường Ý lăn qua lộn lại cuối cùng lại hé chăn ra quan sát Phong Sính.
Đêm nay anh quả thật không giống với bình thường, cứ im lặng ngồi ở đó, không làm khó cô, không nổi điên lên, chỉ uống rượu mà thôi.
Có lẽ chuyện của Phong Triển Niên cũng làm cho anh xúc động. Dù sao mẹ anh qua đời, Phong Triển Niên lại lần lượt thay đổi phụ nữ, Phong Sính bên ngoài thờ ở lạnh nhạt, trái tim cũng dần trở nên lạnh giá.
Sau nửa đêm, Đường Ý đang mơ màng ngủ, cơ thể bị kéo vào lồng ngực rắn chắc, cô giãy dụa vài cái, nhưng nam nhân mạnh mẽ ấn chặt. Cô cũng không còn sức lực để vật lộn với anh, chỉ có thể để mặc anh.
—
Thành phố Lận An, câu lạc bộ cao cấp nào đó.
Đây là lần đầu tiên Tần Du Ninh đến nơi như thế này.
Cô cảm thấy rất mới mẻ, âm nhạc kích động, ánh đèn mập mờ mà khêu gợi, đối với người chưa từng đặt chân đến nơi này như Tân Du Ninh mà nói, cũng rất hấp dẫn.
Tiêu Đằng gọi rượu cho cô, cô cảm thấy rất ngon, không nghĩ đến tác dụng chậm của nó, dường như không thể chịu nổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Du Ninh đỏ rực, vừa nói vừa cười. Tiêu Đằng thấy cô đã say, lúc này mới ôm cô ra ngoài.
Ra khỏi câu lạc bộ, gió lạnh quất vào, Tần Du Ninh lạnh đến mức run rẩy.
Tiêu Đằng cởi áo khoác choàng lên vai cô.
Tần Du Ninh không ngừng cười "Rượu kia rất ngon, thật sự..."
"Em say rồi, đi thôi".
Tần Du Ninh dừng bước không chịu nhúc nhích, hai tay cô ấn vào bả vai Tiêu Đằng "Em, em không say, anh nghe em nói chuyện được không? Tiêu Đằng, anh hãy tin em, em chưa từng thích một người như vậy, cho dù biết quan hệ của anh và Viên Viện, em vẫn không có cách nào từ bỏ. Ba mẹ em không đồng ý em rất khó chịu, tại sao lại muốn em tìm một người môn đăng hộ đối mà không có cảm tình chứ? Em không phải là con gái duy nhất của họ sao? Tần gia vừa không thiếu tiền, em cũng không phải là đứa con phá gia chi tử*, mà anh lại có năng lực, dựa vào đôi tay của mình có gì không tốt?"
*Phá gia chi tử: con, em không lo chính nghiệp, tiêu phí gia sản. Chỉ những người lãng phí tài sản quốc gia.
Tiêu Đằng kéo cô ôm vào lồng ngực "Nhìn em kìa, nói nhiều như vậy lại còn bảo không say?"
"Em thật sự không muốn về nhà, em..."
Bàn tay Tiêu Đằng đè vai cô lại "Được, chúng ta không về, em ngoan ngoãn đi theo anh, không cần nghĩ ngợi gì cả".
Tần Du Ninh say khướt bị đưa vào khách sạn, lễ tân do dự nhìn về phía hai người. Hai tay Tần Du Ninh bám vào cổ Tiêu Đằng, nhìn thấy tình yêu cuồng nhiệt của cặp nam nữ, lúc này lễ tân mới nhẹ nhõm cho thuê phòng.
Lúc Tiêu Đằng làm chuyện này, không hề do dự.
Bởi vì một bước này vốn đã nằm trong kế hoạch của anh, vốn không hề có một sai sót nhỏ.
Anh kiêu ngạo nhưng không tự phụ, thực tế đã không cho anh cơ hội để mở rộng tiền đồ, ngược lại từng bước tước đoạt mọi thứ của anh. Nếu anh không tranh đoạt cả đời này chỉ có thể bị giẫm nát dưới chân.
Thân ảnh hai người quấn quýt nhanh chóng ngã xuống giường. Say rượu mất đi lý trí, thật là một lý do tốt.
—
Hôm sau.
Tiêu Đằng bị Tần Du Ninh đánh thức. Không, phải nói là anh gần như cả đêm không ngủ.
Quần áo bị ném ngổn ngang trên mặt đất, Tiêu Đằng dựa lưng vào đầu giường, khói thuốc quanh quẩn trước mặt anh tạo nên những vòng tròn quái dị mà rối loạn, phảng phất như biến hóa thành một hình bóng quen thuộc, Tiêu Đằng giơ tay bắt lấy gương mặt Đường Ý đang hiện ra trước ngón tay Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng nhắm mắt lại, bóng đèn trên tường phát ra ánh sáng vàng óng dịu dàng nhưng cũng chiếu rõ gương mặt hiểm ác của người đàn ông.
Anh liếc nhìn người nằm bên cạnh, Tần Du Ninh ngủ rất say, nằm yên trên giường, gương mặt nhỏ nhắn an tĩnh ẩn chứa ý cười.
Tầm mắt Tiêu Đằng lại đi xuống, nhìn thấy vết tích trên ra giường trắng tinh.
Tần Du Ninh là lần đầu tiên.
Anh cũng thế.
Tiêu Đằng dập tắt điếu thuốc, anh nằm xuống, cánh tay ôm lấy thắt lưng cô gái. Cô hết say rượu cũng nên tỉnh dậy, Tiêu Đằng hôn hít bờ vai cô, Tần Du Ninh cảm giác hơi ngứa, cử động vài cái mở mắt ra.
Thấy rõ người nằm trước mặt, Tần Du Ninh cũng không giật mình, cô thu hồi tầm mắt nhìn lại mình, sắc mặt chuyển sang đỏ hồng, bàn tay nhỏ nhắn theo bản năng che trước ngực.
"Tối qua đã uống say quá". Con ngươi đen bóng của Tiêu Đằng chăm chú nhìn cô.
Tần Du Ninh vội né tránh ánh nhìn của anh "Chuyện kia, anh hối hận sao?"
"Anh làm việc chưa bào hối hận, còn em?"
Tần Du Ninh khẽ cười "Em cũng không hối hận".
Tiêu Đằng tiến đến hôn môi cô "Vốn là anh còn lo lắng, tối qua anh cứ mặc sức uống rượu, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng anh có thể khống chế nhưng anh không muốn kiềm chế, em có biết tại sao không?"
Tần Du Ninh cúi gằm mặt xuống "Tiêu Đằng, vấn đề này anh còn hỏi em..."
Nam nhân không khỏi bật cười, Tần Du Ninh lấy gối ném vào người anh "Ba mẹ em bên kia anh không cần phải lo lắng, nhưng em sợ Viên Viện..."
"Không có gì phải sợ". Tiêu Đằng nói một câu kết thúc chủ đề này, bởi vì trong lòng anh Viên Viện vốn chẳng là gì.
Trong lòng Tần Du Ninh vẫn còn áy này không thôi, cô và Tiêu Đằng đan mười ngón tay vào nhau, hai người đã quan hệ thân mật, cũng đã rõ ràng hơn mà cô cần có quyết tâm để đối kháng với người nhà.
—
Ánh nắng ban mai lấp lánh trên mặt biển hiện lên những con sóng màu vàng óng ánh. Đường Ý ngủ không ngon, cả đêm đều bị Phong ôm vào ngực, muốn trở mình cũng không được.
Xương sống thắt lưng cô hơi đau, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên rất nhỏ.
Dường như sợ quấy nhiễu đến Phong Sính cho nên tiếng động rất nhỏ.
Đường Ý dựng thẳng lỗ tai lên nghe, cô nhẹ nhàng gỡ tay Phong Sính ra, tối qua anh uống rất nhiều rượu nhất định là còn choáng váng. Đường Ý cẩn thận lướt qua Phong Sính, không kịp mang giày chạy ra ngoài cửa.
"Ai vậy?" Cô đè thấp giọng hỏi.
"Xin chào, tôi mang thức ăn đến, xin hỏi có cần đưa vào không?"
Tay Đường Ý đặt trên nắm cửa, nhớ rõ là cánh cửa bị khóa trái, cô hết sức ổn định tâm trạng nói "Vào đi".
Bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, phục vụ đẩy vào, thấy Đường Ý đang đứng ở cửa, tầm mắt cô ta liền hướng đến giường lớn "Phong thiếu..."
"Xuỵt", Đường Ý vội ngăn lại "Tối qua anh ấy rất mệt, để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt".
"Vâng".
Đường Ý mở rộng cửa ra, cô khẩn trương đi ra bên ngoài, hai tên vệ sĩ đồng thời quét mắt về phía cô.
Tim cô nảy lên một nhịp, ngón tay chỉ vào trong phòng "Tối qua Phong thiếu uống nhiều quá, tôi ra ngoài hóng gió".
Một tên vệ sĩ nghiêng người qua, rõ ràng là không tin cô.
Tầm mắt hắn rơi xuống đôi chân trần của cô.
Phục vụ lui ra ngoài, Đường Ý cũng không nhanh chân bỏ chạy, với bản lĩnh của cô, sao có thể gây sức ép với hai trên vệ sĩ khỏe mạnh này?
Cô đi tới đóng cửa lại.
Đường Ý bảo phục vụ rời đi trước, đợi cô ta đi xa, Đường ý lấy ngón tay cố ý đè thấp cổ áo mình, nơi cỗ tối qua lúc ngủ bị kẻ điên kia cắm một cái "Lúc trước tôi và Phong Sính có chút mâu thuẫn nhỏ, bất quá... đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận, anh ấy thật khó khăn mới hạ hỏa, các người cũng đừng có chọc giận anh ấy".
Nói xong, cô vừa dò xét vừa bước ra.
Vệ sĩ lại tự nhiên không ngăn cản, Đường Ý hít sâu một hơi đi về phía trước, nhìn thấy trên boong thuyền có một bóng dáng người đàn ông cao lớn thon dài, cô muốn chạy đến nhờ giúp đỡ nhưng lại không kịp có cơ hội đó. Đường ý nhìn trái nhìn phải, còn chưa kịp tìm chỗ ẩn nấp đã nghe được tiếng bước chân phức tạp vang lên từ đằng sau.
Đây là vùng biển mênh mông vô bờ, trừ phi mọc cánh mới có thể sống sót.
Ngày sau đó, có nhiều tiếng bước chân chạy tới gần, vài tên cao to đã ra tới nơi, Đường Ý nghiến răng, đột nhiên bước lên ngồi trên lan can "Đừng tới đây!"
Sau khi xác định cô không còn chỗ để trốn, một tiếng bước chân mang theo nhịp điệu nhàn nhã vang lên.
Boom, boom—
Đôi chân thon dài đi đầu rơi vào mắt mọi người, Phong Sính với thân hình cao lớn, vai rộng hông hẹp, gương mặt lại tinh xảo đến mức không có một khuyết điểm, anh vốn là đã được trời cao ưu ái, nếu không sẽ không cho anh một tướng mạo như vậy.
Sự tàn bạo và âm độc của anh lại được bao bọc bởi vẻ ngoài cao quý khiến người khác không thể khinh thường. Hai tính cách này vốn không cùng khí chất nhưng lại vừa vặn dung hợp cùng nhau.
Gió lạnh ngoài biển quất vào, thuộc hạ bên cạnh cầm lấy áo choàng khoác lên vai người đàn ông, bởi vì không cao bằng anh nên phải kiễng chân lên.
Tên còn lại lấy một cái ghế qua, Phong Sính nghạo nghễ vững vàng ngồi xuống, hai tay đặt xuống ghế, chân thon gác lên.
Đưỡng Ý quay đầu nhìn xuống, nhìn về phía người đàn ông xa lạ dưới lan can, cô gửi gắm hi vọng anh tay có thể giơ tay cứu giúp, cho dù kêu lên một tiếng cũng tốt, nhưng đối phương rõ ràng đang ôm tư tưởng ở lại chỗ này xem kịch vui.
Đường Ý không biết, người đàn ông này là một nhân vật hàng hải rất có thế lực, Lệ Cảnh Trình.
Hai tay cô bấu víu vào lan can, Phong Sính ung dung ngồi đó, nhìn chằm chằm cô cười như không cười.
Đường Ý hất cằm "Tôi với anh không quen biết nhau, anh lừa gạt tôi lên thuyền rốt cuộc muốn làm gì?"
"Em và tôi, không quen?" Phong Sính dường như nghe được câu chuyện cười lớn.
Đường Ý nôn nóng vứt anh sang một bên, vẻ mặt cô thản nhiên, chỉ muốn nếu có người đi qua chứng kiến cảnh này ngàn vạn lần đừng nghĩ bọn họ là đôi tình nhân đang cãi nhau, cô thật hi vọng ai đó có thể giúp cô "Tôi và anh vốn không biết nhau, chị của tôi rốt cuộc đã ở đâu, tôi rất lo lắng cho chị ấy".
Phong Sính giơ ngón tay lên, vuốt vuốt chiếc nhẫn phía trên, Đường Ý nhạy bén nhìn thấy chiếc nhẫn kia chính là cái cô bị đoạt mất.
Lệ Cảnh Trình dựa vào lan can tiếp tục xem náo nhiệt.
Ánh mắt Phong Sính hướng về phía cần cổ, nhìn thấy sợi dây chuyền, anh nhấc tay lên, lại thấy chiếc nhẫn kiểu nữ lồng trong sợi dây, gương mặt anh âm u, hừ lạnh nói "Thì ra em vẫn còn đeo nó?"
"Liên quan gì đến anh?"
Hai người tôi một câu anh một câu, đôi mắt Phong Sính dường như kích động, anh tự tay giật lấy dây chuyền trên cổ cô, lại lấy chiếc nhẫn ở ngón giữa tháo xuống sau đó lồng vào trong sợi dây chuyền, ném ra ngoài biển rộng.
Cổ họng anh phát ra tiếng thở dài tiếc hận "Bị nước biển cuốn đi, nhất định là đã tách ra rồi, em còn muốn bọn chúng ở bên nhau đến đầu bạc?"
"Đồ biến thái nhà anh!"
Lệ Cảnh Trình thấy đã đến giờ, anh đứng dậy trở về khoang thuyền.
Đường Ý đưa tay muốn đẩy Phong Sính ra nhưng lại bị ngăn cản trước mặt, hoàn toàn đem cô giam cầm trong ngực, hai chân nới lỏng đứng thẳng, cho đến khi người đàn ông danh tiếng đến bên cạnh, nói nhỏ một câu vào lỗ tai anh.
Phong Sính nhăn trán, hai tay buông ra, đứng thẳng lên "Em muốn đi, bất kỳ lúc nào cũng có cơ hội, nếu không thể chịu đựng nổi, ngoan ngoãn về phòng đợi tôi".
Anh xoay người bỏ cô lại, tựa như có chuyện quan trọng phải giải quyết.
Đường Ý vẫn ngồi trên lan can, lạnh đến phát run. Du thuyền vẫn đang chạy trên mặt biển, cô cũng không thể bảo thuyền trưởng cập bến để cô rời xuống. Đường Ý ôm chặt cánh tay trở lại phòng.
Sau một hồi, mơ hồ cảm nhận được du thuyền đã cập bờ, cô mở cửa sổ ra nhìn, quả nhiên đúng vậy.
Đường Ý vội vàng chạy ra khỏi phòng, bảo vệ trước cửa đã định rút lui, cô chạy đến boong thuyền, thấy Phong Sính đang đứng cùng người đàn ông lạ mặt kia. Du thuyền vừa mới dừng hẳn, Đường Ý liền theo đám người chạy nhanh lên bờ.
Chân lướt trên đường, tốc độ của cô có thể ngang với vận tốc xe hơi. Phong Sính giương mắt lạnh lẽo nhìn thân ảnh ngày càng rời xa của cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Anh cũng không vội đuổi theo cô, sau khi tiễn Lệ Cảnh Trình, Phong Sính trở lại phòng.
Nam nhân ngồi trong ghế salon làm bằng da thật của Ý, tư thế nhàn nhã, âm thanh TV mơ hồ vang lên bên tai. Cũng không lâu lắm, bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi, ngay sau đó cửa phòng bị gõ vang.
Phong Sính cũng không ngẩng đầu "Vào đi".
Đường Ý bị hai tên vệ sĩ lưng hùm vai gấu đẩy vào phòng, cô thở hổn hển, nhất thời không thể nói chuyện, hai tay bị còng lại trước người, Phong Sính ra hiệu bảo vệ sĩ ra ngoài.
Đường Ý giơ cao hai tay, ánh mắt oán hận nhìn anh "Anh, anh có bệnh à?"
Phong Sinh duỗi thẳng chân, tầm mắt sát đến bên cạnh Đường Ý, hương về TV phía sau cô "Em thứ nhất không có tiền, thứ hai lại không quen biết ai ở đây, em còn muốn chạy đi đâu?"
Hai tay Đường Ý giãy dụa nhưng còng nhựa lại càng siết chặt "Tôi cũng không phải là phạm nhân của anh, thả tôi ra".
Thấy anh không đáp lời, Đường Ý càng tức giận. Cô nhận ra rằng cuộc đời này bất hạnh lớn nhất chính là gặp gỡ Phong Sính. Cái tên điên này, mặc cho người khác nói bao nhiêu đạo lý với anh đều không có tác dụng, làm việc tùy ý đã thành thói quen, từ trước đến giờ anh bất kể chuyện gì nên làm hay không nên làm, chỉ biết nên làm như thế nào, trong lòng sẽ thấy thoải mái hơn.
Cô xông lên trước, hai tay nắm thành quả đấm đánh tới anh "Để tôi trở về, tôi phải nói thế nào mới được đây? Anh là đồ thần kinh, buông tôi ra".
Đường Ý thật sự là bị lửa giận đốt cháy. Phong Sính dễ dàng túm lấy cánh tay cô, đem cô ngồi lên chân mình, Đường Ý bị anh giamcầm trong lồng ngực "Mau thả tôi ra, nhanh lên!"
"Nhưng tôi thích em như vậy, ngoan đi, không được sử dụng bạo lực".
Hai tay Đường Ý chống đỡ trước ngực người đàn ông "Anh đưa tôi lên thuyền đến tột cùng là muốn làm gì? Muốn tôi thấy anh bi thương sao? Xin lỗi, tôi thật không nhìn ra".
Phong Sính vuốt ve khuôn mặt Đường Ý "Tôi đến đây là vì có hẹn với người khác, bi thương của tôi? Dì nhỏ, em thật là đã suy nghĩ nhiều rồi, tôi thấy em lúc này nhất định đang rất lo lắng đúng không? Lo lắng cho chị em, lo cho đưa nhỏ trong bụng cô ta?"
"Nếu anh đã biết, mau đưa tôi trở về đi".
Phong Sính khẽ nhếch miệng "Tôi mạn phép – — không thể nghe theo".
"Khốn khiếp!", Đường Ý tức giận mắng chửi. Dù sao cũng đang bị Phong Sính giam giữ, không thể không khuất phục "Anh cứ như vậy trói tôi vào cột cũng phải là cách hay, tôi làm gì cũng khó khăn, anh nhìn xem..."
Môi mỏng Phong Sính tiến đến bên tai cô, anh thổi nhẹ một cái rồi lại nói "Không sao cả, cả ngày hôm nay tôi sẽ phục vụ em, bảo đảm sẽ khiến em vô cùng thoải mái, lưu luyến không muốn về. Dì nhỏ, người khác đợi cả đời cũng không có được cơ hội này, em phải biết quý trọng thật tốt nha".
← Ch. 035 | Ch. 037 → |