Đại kết cục
← Ch.104 |
Sắc mặt Đường mẹ căng thẳng lúc này mới dễ nhìn một chút, bà tiến lên mấy bước, cẩn thận từng li từng tí kéo con gái đứng dậy "Mẹ đến đây, con nhớ, động tác có khác"
"Không khác lắm đã trải giường xong rồi" Đường Ý hướng cái giường chỉ chỉ.
Đường mẹ ý báo cô sau này dừng, Đường Ý đi tới bên người Phong Sính, nhìn thấy mẹ đem chăn trải chỉnh tề, tay Phong Sính đưa tới nắm trong lòng bàn tay cô, giữa hai người mờ ám không ngừng, Đường mẹ đứng dậy nhìn về phía bọn họ "Đi nghỉ sớm một chút, hôm nay Phong Sính cũng uống nhiều rượu, chớ ồn ào"
"Mẹ, chúng con không ồn ào"
"Đi thôi, chúng ta trở về phòng"
Lúc Đường Ý đi ra, Phong Sính muốn kéo tay cô, lại bị cô bỏ qua một bên.
Hôm sau, trời vừa hừng sáng, Phong Sính liền bị Đường Ý lôi khỏi giường. Hai người xuống dưới lầu, Đường mẹ đem cơm đã chuẩn bị bưng lên bàn, hôm qua con lại không ít đồ ăn, sáng nay sao một chút, cũng có thể bày hơn nửa bàn. Hai chị em giúp bày bát đũa, Đường mẹ kéo Đường Ý để cô ngồi "Con ôm đứa nhỏ thì chớ lộn xộn, ngồi đi"
Đường Ý cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, Phong Sính kéo tay cô "Thế nào, còn muốn ói sao?"
Đường ba nghe vậy, tay không khỏi thả chiếc đũa xuống "Phong Sính, anh tính toán lúc nào tới cầu hôn?"
"Cầu hôn?"
"Đương nhiên phải cầu hôn" Đường Duệ chen lời nói "Đây là quy củ nhà chúng tôi, chuẩn bị tốt lễ hỏi cùng mười tám bàn hoa quả bánh ngọt, lễ vật càng lớn, nhà gái lại càng có mặt mũi"
"Cậu đừng nghe Đường Duệ nói bậy" Đường mẹ cắt ngang lời con gái lớn "Chỉ cần có lễ vật là được, tiền lệ gì đó thì thôi, chỉ cần sau này Đường Ý sống tốt là được, ..."
"Không, đây là cậu ấy là" Phong Sính tiếp lời "Mọi người yên tâm, con sẽ bảo người chọn ngày tháng tốt, sau đó sẽ tới cầu hôn, được sự đồng ý của bác và dì, đem Đường Ý giao cho con"
Đường ba không lên tiếng nữa, mấy người ăn xong cơm sáng, liền cùng nhau trở về.
Đường Duệ không đợi đến khi Phong Sính cầu hôn, liền xuất ngoại, chỉ là về sau nhận được điện thoại của mẹ, nhất thời không nhịn được cười, cười đến ngã chỏng vó.
Phong Sính đi cầu hôn, cơ hồ đem cả trong nhà ngoài thôn kinh động, có thể không chấn động sao?
Mười tám bàn hoa quả bánh ngọt, đều là vàng nguyên chất tạo thành, công nghệ điêu khắc hạng nhất, cùng một màu Ferrari chuẩn bị mười tám cỗ. Các chàng trai tây trang giày da dưới ánh vàng rực rỡ bưng mâm trái cây đi vào Đường gia, không ngừng như vậy, còn có hai hàng. Dùng chính cách truyền thống của thôn, một đôi quang gánh có hai rổ, mà bên trong, cư nhiên tất cả đều là giấy bạc. Tám trăm tám mươi tám vạn.
Đường ba ngồi trong phòng khách, trước mặt tựa như một đôi tòa kim sơn, quanh người hàng xóm xem chật ních náo nhiệt, tư thế này, chén trà trong tay ông đều đắn đo chênh vênh. Trước Đường Ý theo anh chào hỏi, nói Phong Sính người này làm việc, có thể có chút đường hoàng, có thể có tiền cũng không nên khoa trương vậy sao?"
Cậu lại tới vào giúp vui, mâm đựng trái cây, trừ vàng ròng hoa quả bánh ngọt ngoại, ở giữa còn xếp vòng tay vàng hình dạng khác nhau "Anh rể, thật tốt, một thứ này chắc phải mấy vạn"
Mặt Đường ba biến sắc "Đều đem trả lại, chúng ta không cần những thứ này"
Sau, Đường Ý thiếu chút nữa ở Úc cư giậm chân "Anh không phải nói chuyện này giao cho anh làm sao? Anh làm cái gì a?"
"Không phải rất tốt sao? Cảm giác thật rất tốt"
"Anh thật muốn có tiền nhàn rỗi, anh có thể chi phiếu a, chính là hình thức mà thôi, ba mẹ cũng sẽ không muốn. Anh anh, anh còn chuẩn bị tiền mặt và vàng. Chuẩn bị liền chuẩn bị, anh cư nhiên chuẩn bị mười tám bàn! Phong Sính, anh..."
Phong Sính giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng "Là chị của em nói, muốn phô trương, anh càng nghĩ, chỉ có như vậy mới đủ, lại phù hợp với phong tục lễ nghi của em bên kia, tiền kia là anh đưa hai ông bà dưỡng lão, sau không phải để ở ngân hàng sao? Về chừng ấy vàng, cũng có thể đổi thành tiền mặt, nếu không cất két sắt cũng được"
"Anh!" Đường Ý tức giận đến không thể giậm chân, cô bên trong phòng đi đi lại lại nổi trận lôi đình, hai tay động tác khoa trương, sắc mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng, Phong Sính liếc nhìn, không khỏi bật cười, đứng dậy lôi cánh tay cô đem kéo đến trong lòng mình "Bà xã, cẩn thận đứa nhỏ, em còn mang thai"
"Anh đi chết đi, anh mới mang thai" Đường Ý đẩy anh ra đứng dậy "Mẹ em mỗi ngày hỏi em, đứa nhỏ ra sao, có sao không, còn nói em nôn ọe muốn tới chăm sóc, một ngày nào đó bị lộ, anh nói phải làm sao bây giờ?"
"Đến lúc đó, gạo nấu thành cơm, sợ cái gì" Phong Sính không sợ, hiện tại điều quan trọng nhất, là nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.
Phong Sính đầu tiên làm, chính là cầu hôn, nhưng Đường Ý nghĩ anh làm chuyện tiền trảm hậu tậu, tự nhiên không chịu nhất thời đáp ứng. Cô cũng coi như nắm bắt thủ đoạn Phong Sính, chuyện giả mang thai là chủ ý của anh, nếu thật bị phát hiện, nôn nóng cùng là anh.
Ngồi ở trong Úc cư, bên cạnh bể bơi phản chiếu bầu trời xanh, màu cánh hoa hồng phấn làm đẹp ở trên mặt hồ, bầu không khí này, Đường Ý mỉm cười, giống như Phong Sính đã rõ ràng những thứ ấy như bảng cửu chương.
Anh săn sóc tỉ mỉ, thay cô rót sâm panh, gió nhẹ bay qua, có cánh hoa rơi vào bả vai Phong Sính, trên đầu, còn có giữa hai chân, cô nhặt lên trong đó có một mảnh lơ đãng mắt nhìn, lại phát hiện mặt trên còn có chữ. Đường Ý để sát nhìn một chút, nhìn kỹ, mặt trên có chữ kim tuyến màu vàng: Hôm nay, gả cho anh được không?
Cô không khỏi liếc nhìn người đàn ông đối diện, Phong Sính đã đứng dậy hướng cô đi tới: "Hôm nay gió đương nhiên thổi lớn như vậy"
"Đây còn không phải là anh nghĩ nó thổi nhiều, nó có thể thổi nhiều sao?"
Vài miếng cánh hoa bay đến, mang theo hương vị làm người ta mê say, Phong Sính tay hướng trước ngực Đường Ý, đem một mảnh cánh hoa nghịch ngợm cầm lên "Tặng em"
Tay Đường Ý, đầu ngón tay vân vê đường viền cánh hoa, lại phát hiện Phong Sính không biết từ đâu biến ra chiếc nhẫn, anh một chân quỳ xuống, hương Đường Ý đưa bàn tay ra "Gả cho anh"
Cô cũng như những người khác, cảm động rất nhiều, liền đưa tay ra.
Phong Sính thay cô mang nhẫn vào, anh ôm hôn cô "Chúng ta ngày mai đi đăng ký, anh đã xem qua, mai là ngày tốt"
Đường Ý không nói gì, chỉ là hay tay ôm cổ anh, Phong Sính nghĩ thầm nỗi lòng này cuối cùng được hiểu rõ, triền miên một đêm, đến khi trời sáng, hai người mới ngủ thật say.
Ngay hôm sau, Đường Ý bị Phong Sính đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở nửa mắt "Làm gì vậy?"
"Đi cục dân chính"
"Đi cục dân chính làm gì?"
Phong Sính đang mặc quần, anh khom lưng tiến đến trước mặt Phong Sính "Tối hôm qua không phải nói rồi sao? Hôm nay đi đăng ký"
Đường Ý quay đầu, cầm gối đắp lên mặt "Ai nói với anh em sẽ đi, em muốn ngủ"
"Em lại đùa giỡn anh sao?"
Đường Ý âm thanh rầu rĩ trong gối truyền đến "Sau này hãy nói đi, em lại không vội"
"Em không vội, anh vội" Tay Phong Sính ôm lấy cô "Chờ ba mẹ em biết em mang thai giả, thế nào cũng mắng anh"
"Kia cũng sẽ không nhắm vào em, em cũng là người bị hại"
Phong Sính hướng thắt lưng cô ôm "Có em!"
Anh đứng dậy bước nhanh ra, mắt Đường Ý len len theo khe hở giữa gối nhìn ra ngoài, khóe miệng cô khẽ cười, nhìn Phong Sính tức giận như vậy đóng sầm cửa lại, cô không khỏi cười to ra tiếng "Ha ha ha..."
Đường Ý lại ngủ, chỉ là ngủ không bao lâu, liền bị tiếng chuông điện thoại liên tục đánh thức. Cô bất đắc dĩ đưa tay lục lọi, ai gọi đến cũng không nhìn, trực tiếp nhận "Alo"
"Alo, Đường Đường, ba mẹ tìm em không?"
"Chị" Đường Ý xoa mặt đứng dậy "Không có đâu, bố mẹ có chuyện gì sao?"
"Em nghe chị nói, chị gọi điện cho bố mẹ, không cẩn thận đem chuyện em mang thai giả lỡ miệng nói ra, ba tức giận ném điện thoại, thế nào cũng tìm đến em?"
"A?" Đường Ý giật mình lập tức ngồi thẳng "Ba mẹ biết?"
"Đúng vậy, chị đáng chết, chị sao lại nói chuyện này, chị nghĩ ba mẹ sẽ tìm đến em hỏi chuyện, em mau chuẩn bị tâm lý thật tốt"
Đường Ý vén chăn lên, cũng không dám chậm trễ, cô sốt ruột cuống quýt mặc dép, lao thẳng tắp ra khỏi phòng. Phong Sính đang ở dưới lầu ăn điểm tâm, nhìn thấy cô đi xuống, cũng không phản ứng, Đường Ý bước nhanh qua kéo tay anh "Đi, đi"
"Đi đâu?" Phong Sính tức giận hỏi.
"Cục dân chính a"
Phong Sính nhìn cô từ trên xuống dưới "Em lại đang định làm gì vậy?"
"Đừng nói nhiều như vậy, ba mẹ khả năng sẽ tới đây lập tức, chị của em nói, bọn họ đã biết chuyện em mang thai giả"
"Thật không?" sắc mặt Phong Sính lộ ra một chút kinh ngạc, đúng lúc quản gia từ bên ngoài trở về phòng ăn, thấy Đường Ý bộ dáng như lửa đốt, càng cảm thấy hiếu kỳ.
Đường Ý dùng sức kéo cánh tay Phong Sính, kéo anh từ chỗ ngồi ra "Nhanh đi đăng ký, nhanh!"
Quản gia mắt hơi mở to, hiện tại con gái thực sự cởi mở, loại chuyện kết hôn chiếm thế chủ động, Phong Sính kéo cô lên lầu thay áo quần, hai người chạy trước khi ba mẹ Đường gia đến, nhanh chóng đến cục dân chính.
Sau một hồi làm thủ tục, cuối cùng cũng xong.
Đường Ý và Phong Sính từ cục dân chính đi ra, cô cầm trong tay tờ giấy màu hồng kia, Đường Ý không khỏi mở ra, ngón tay phất qua mặt trên ảnh chụp chung, miệng cô khẽ đọc "Giấy đăng ký kết hôn.."
Trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, đầu ngón tay nhiều lần vuốt ve giữa hai khuôn mặt, Phong Sính đi phía trước, lại không thấy cô đi cùng, liền xoay người nhìn cô.
Đường Ý cúi thấp đầu, quanh người người đi lại không ngừng, nhưng cô dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, đến khi Phong Sính tới bên cô "Em xem một chút, chúng ta đúng là có tướng vợ chồng"
Đường Ý ngẩng đầu nhìn anh, anh tiến lên muốn hôn cô "Bà xã"
Cô nhịn không được cười nói "Lại kêu một tiếng"
"Bà xã, bà xã"
Đường Ý lại cảm thấy chóp mõi lên men, từ nay về sau, bọn họ danh chính ngôn thuận, cô là bà Phong.
Di động trong túi đột ngột vang lên, Đường Ý vừa nhìn, là điện thoại trong nhà, mắt cô liếc qua giấy đăng ký kết hôn, dù sao gạo đã nấu thành cơm, cô nhận máy, khí thế hiên ngang "Alo"
"Đường Đường, mẹ đây"
Đường Ý đã có chuẩn bị trong lòng "Mẹ"
"Mấy ngày nay con ở nhà sao? Mẹ muốn qua nhà, mang một ít trứng gà cho con, để con bồi bổ thân thể"
"A?" Mấy lời này hoàn toàn ngoài dự liệu của Đường Ý, cô ngẩng đầu lên nhìn Phong Sính cách đó không xa "Mẹ, chị hôm nay có gọi điện cho mẹ không?"
"Không có, hai ngày nay nói là muốn lên lớp học, không gọi cho mẹ, làm sao vậy?"
"Vâng, không có việc gì, không có việc gì"
Đường Ý và mẹ lại nói mấy câu, cúp điện thoại xong, thấy Phong Sính dựa hướng cửa xe nghiêng người nhìn cô cười, Đường Ý đi nhanh đuổi theo, tới trước mặt anh, cô kiểng đầu ngón chân làm bộ muốn bóp cổ anh "Nói, có phải anh hợp tác với chị em, cùng nhau lừa em?"
Phong Sính cười tách tay cô ra "Liền vừa rồi em một mực kéo anh đi đăng ký, kia quản giá còn nhìn thấy"
"Phong Sính!"
"Được rồi được rồi, em là bà xã của nha, có tức giận nữa anh cũng nhận, nhưng phải giữ gìn sức khỏe, chúng ta còn muốn sinh con"
Một năm sau
Đứa nhỏ oa oa chào đời, là một bé gái xinh đẹp, Phong Sính ôm đứa nhỏ hài lòng bên trong phòng đi tới đi lui, Đường ba và Đường mẹ cũng tới, về việc chuyển đi nơi khác, Phong Sính sắp xếp cho họ ở khu gần đó. Hai người tiến vào phòng, Đường Ý còn đang nằm, Đường mẹ đi tới trước mặt Phong Sính "Ô, cháu ngoại mắt thật to"
"Mẹ, nhìn đáng yêu chưa này?" Phong Sính vẻ mặt đắc ý.
"Dễ thương, đáng yêu, đã đặt tên xong chưa?"
"Chưa mẹ ạ" Đường Ý trả lời "Chỉ lấy tên ở nhà, gọi là kẹo nhỏ"
"Không tệ, kẹo, ngọt ngào, là một tên rất hay"
Đường ba cũng đi qua xem "Từ lúc con mang thai đến bây giờ, đã mười mấy tháng?"
Đường Ý nghe nói, kéo chăn giấu nửa gương mặt mình, Phong Sính cũng không tránh khỏi cười khẽ "Này thôi..."
Đường mẹ vỗ cánh tay ông "Chỉ mình ông hiểu được chắc, ông nghĩ rằng chúng ta đều là người không biết gì à?"
"Lấy chuyện mang thai này ra lừa người" Đường ba nghĩ thầm, vẫn là canh cánh trong lòng.
"Con gái còn đang ở cữ, bớt tranh cãi đi, bịt tai lại"
Phong Sính vẫn đang ôm con gái, ngón tay gảy khuôn mặt nhỏ nhắn đứa nhỏ, mới sinh ra được mấy ngày, anh kỳ thực cũng không dám thay tả quần áo cho con, hai ông bà Đường gia đợi một lúc, liền ra.
Đường Ý đeo cái mũ, mẹ nói đúng không thể cảm lạnh "Chị Minh Thiên muốn trở về, em thật muốn rời khỏi chiếc giường này càng sớm càng tốt"
Phong Sính đi qua, đem đứa nhỏ đặt giữa giường lớn, anh nằm bên cạnh con gái, một tay chống nửa người trên, "Em xem con ngủ thật say, trong miệng còn có thể thổi bong bóng"
Đường Ý mỉm cười, cả người cảm thấy rất nhẹ nhàng, cô nhắm mi mắt lại, Phong Sính đem bàn tay nhỏ bé đặt trong lòng bàn tay cô, cô cầm một hồi, liền ngủ.
Trong lúc mơ màng, trên mặt có cảm giác ngứa, Đường Ý mở mắt ra, nhìn thấy Phong Sính khom lưng trên đỉnh đầu cô "Ân? Mấy giờ rồi, có phải hay không bảo bảo muốn bú sữa?"
"Em thật vất vả ngủ một lúc, anh bảo nguyệt tẩu mang con đi phòng nhỏ, anh sợ em bị đói, cho người làm bát canh cá, uống trước rồi ngủ tiếp đi"
Ở tháng này sau sinh, Phong Sính thật đem cô chăm sóc cẩn thận, Đường Ý ngồi dậy, người đàn ông đút từng thìa cho cô, đến khi hết bát, lúc này Đường Ý mới dựa vào hướng đầu giường.
Anh bận rộn đứng dậy, trở lại phòng, thấy cô còn ngồi "Mau nằm xuống đi, thắt lưng sẽ mỏi đó"
Đường Ý nghiêng hướng dựa vào bờ vai anh, Phong Sính thấy vậy, liền nhẹ ôm cô vào trong ngực, bên phòng sát vách, truyền tới tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ, Phong Sính hôn lên đỉnh đầu cô, "Nghe đi, tiểu gia hỏa lại đói bụng"
Cô mi mắt khẽ nhắm, vốn nên là sự việc đau đầu, nhưng cô chỉ cảm thấy cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Đường Ý hai tay ôm thắt lưng Phong Sính "Có anh, có bảo bảo, mặc dù ở cữ rất vất vả, em cũng cảm thấy một loại hưởng thụ khác"
Phong sính cúi đầu hôn mặt cô "Anh càng cảm thấy được hưởng thụ. Đường Ý, anh yêu em"
"Anh chính là thích nói những lời này"
Là ha, anh chính là nói ngọt, nhưng cô không phải cùng với anh một bộ sao?
Cô liền thích anh nói.
Phong Sính cười đem cô ôm vào trong ngực, cuộc đời của anh, cũng chưa bao giờ viên mãn như vậy.
← Ch. 104 |