Giẫm một chút, hôn một chút
← Ch.101 | Ch.103 → |
Đường Ý sờ sờ sau lưng "Uh, tại đây ở không quen, hình như phòng có muỗi"
Đường Duệ cười "Công chúa đậu Hà Lan ơi, có muỗi đâu"
Mấy người lần lượt ra, Đường Ý trên hành lang vẫn chưa nhìn thấy Phong Sính, cô về phòng, còn không quên đem cửa phòng khóa lại.
Ngày hôm sau, Đường Ý dậy sớm đi làm, lúc ăn điểm tâm cũng không thấy có Phong Sính, anh so với cô còn dậy sớm hơn. Cô đeo túi, Đường Duệ bảo tài xế chở cô, nhưng vừa nhận được tin nhắn, Đường Ý liền khéo léo từ chối.
Ra ngoài biệt thự Phong gia, đi qua khu vườn trồng cây cảnh, liền thấy xe Phong Sính dừng cách đó không xa. Đường Ý bước nhanh tới trước xe, mở cửa xe ngồi vào "Làm gì ở đây chờ em?"
"Anh nói muốn cùng em ra khỏi cửa, em không chừng lại coi anh thành ôn dịch rồi trốn tránh"
"Kia không giống nhau, bây giờ ba mẹ em còn chưa đồng ý đâu"
Phong Sính nghiêng người, một tay hướng ghế dựa Đường Ý "Hai bác không đồng ý, chẳng lẽ chúng ta vẫn tiếp tục như vậy?"
"Phải chờ một thời gian nữa"
"Kỳ thực, anh có biện pháp"
"Biện pháp gì?"
Phong Sính ghé sát một chút "Chị em cùng ba anh lúc đó một thời gian, ba mẹ em cũng sống chết không đồng ý đó sao? Về sau, không phải tiếp nhận rồi"
"Đấy không phải bởi vì có Gạo?"
"Chính xác" Phong Sính tầm mắt rơi xuống trên bụng cô "Cho nên, cách thức giống vậy, chúng ta có thể tham khảo"
"Không được" Đường Ý nghe, không nói hai lời phản đối, "Ba em lúc đó chính xác nói, chuyện chị của em, lần sau không được phép lặp lại nữa, lời này không phải nói với em sao? Lúc trước liền làm cho ba em tức chết đi được, nếu em lại làm thế, mặt mũi ba em để vào đâu a?"
"Nhìn em tuổi không lớn lắm, nhưng tư tưởng lại cũ kỹ mốc meo" Phong Sính khởi động xe "Em xem một chút bao nhiêu người có con rồi cưới? Người ta còn đem điều này trở thành bản lãnh, trở thành khoe khoang cá nhân"
"Em không muốn" Khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Ý hướng ngoài cửa sổ "Ôm đứa nhỏ lại đi kết hôn, em làm không được"
Phong Sính không nói gì nữa, trong lòng lại muốn, đến lúc đó nhưng không phải do cô.
Chuyện Tần Du Ninh, Đường Ý nói với Đường Duệ, hai chị em trái lại lựa chọn khoan dung, dù sao đầu óc không tỉnh táo, Gạo lại không có việc gì. Nhưng chọc tới Phong Sính, lại không thể nào nói đến khoan hồng độ lượng, Đường Duệ đã hoàn toàn tin tưởng anh, hai đại cổ đông cùng một phe, lực lượng nội bộ công ty Phong gia đủ để đoàn kết lại. Tần gia chiếm đoạt quyền nắm cổ phần, vận hành kinh tế tự nhiên tối tăm mù mịt, chỉ có thể đơn phương duy trì. Mà Phong Sính ban đầu lại khống chế việc cung cấp linh kiện, được mấy lần, Tần gia dần dần vô lực, trên công ty cũng gặp phải tình trạng rớt giá trước nay chưa từng có.
Tần gia.
Tiêu Đằng xách theo đồ đi ra ngoài, Tần Du Ninh mặc đồ thể thao, trên chân một đôi giầy thể thao nhẹ tiện lợi, Tần mẹ từ trong nhà đuổi theo.
"Du Ninh a, hai con đi đâu?"
Tần Du Ninh đứng bên cạnh xe, xoay người đáp "Tiêu Đằng mang con đi leo núi"
"Leo núi?"
"Đúng vậy" Vẻ mặt Tần Du Ninh nhẹ nhõm, mái tóc dài uốn xoăn buộc ở sau ót đơn giản, "Mẹ, mẹ đừng lo cho con, không phải còn có Tiêu Đằng sao?"
Tần mẹ không nói gì nữa, hai đứa kết hôn lâu như vậy đến nay, lần đầu tiên bà nhìn thấy Tiêu Đằng mang theo con gái đi ra ngoài giải sầu du ngoạn, mặc dù chỉ là khoảng cách ngắn, nhưng Tần Du Ninh cao hứng như vậy, bà tự nhiên cũng vui lây.
Tiêu Đằng cúi xuống cài thắt lưng, đứng ở bên cạnh cửa xe, "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Tần Du Ninh"
"Được, hai con mau đi, đi sớm về sớm"
Tần Du Ninh dịu dàng mở cửa trên ghế phụ ngồi xuống. Tiêu Đằng khởi động xe, Tần Du Ninh không khỏi dựa qua bả vai hắn "Tiêu Đằng, chuyện của công ty, em ít nhiều cũng nghe nói, ba có phải cho anh rất nhiều áp lực?"
"Không có, có một số việc muốn thuận theo tự nhiên, chuyện đơn đặt hàng, anh sẽ cực lực giải quyết, chỉ cần anh ở Tần gia một ngày, anh sẽ nhận trách nhiệm này. Thế nhưng Du Ninh, sau này thời gian của anh trọng tâm nhất định sẽ ở bên cạnh em, anh sẽ tận lực theo em"
Tần Du Ninh nghe, không khỏi ôm chặt cánh tay Tiêu Đằng.
Có đôi khi, không quan tâm hạnh phúc đến sớm hay muộn, bởi vì chính nó sẽ chọn thời cơ, đúng lúc tới.
Đường Ý lúc tan việc, không ngờ Phong Sính đến đón cô, anh gần đây rất bận, Đường ba Đường mẹ về nhà, trước khi đi ngàn vạn lần dặn dò, nhất định Đường Duệ phải trông coi Đường Ý, Đường Duệ ngoài miệng đáp ứng, nhưng chính mình lại vì chuyện sắp xuất ngoại, thời gian đâu còn lo lắng cho cô?
Thế là, hai người cứ như vậy công khai ở cùng một chỗ.
Đường Ý ngồi vào trong xe "Xe của em còn ở gara"
"Không sao, sáng mai anh đưa em đi"
"Lúc đầu chị muốn mấy ngày này đi, nhưng trải qua chuyện gạo mất tích, trong lòng chị ấy có rất nhiều cảm xúc, nói muốn qua hết sinh nhật ba lại đi, lập tức chuyển đi nơi khác, lần trước mở tiệc chiêu đãi không thành công, lần này cần mời người nổi tiếng náo nhiệt náo nhiệt"
"Chị em cũng đủ bận rộn đi"
Đường Ý cười rồi thắt dây an toàn "Em trái lại rất hiểu ý của chị ấy, hồi bé, tình cảm quê nhà hương thân cũng không tệ, bà con xa không bằng láng giềng gần thôi, sau này chuyển đi nơi khác, mặc dù là ở trong một tiểu khu, nhưng chung quy không có phương tiện như bây giờ. Anh không sinh trưởng ở đó, sẽ không hiểu"
Phong Sính đang lái xe "Chờ sinh nhật ba em, em mang anh theo cùng đi?"
"Mang theo anh làm gì?"
"Chúc thọ a" Phong Sính nói như lẽ đương nhiên "Chẳng lẽ anh không tính thân thích sao?"
"Ba em nhìn thấy anh, còn có thể vui vẻ được sao?" Đường Ý hướng anh liếc nhìn, Phong Sính nghiêng đầu nhìn cô "Người cả thôn đều chiêu đãi, không có lý do gì lại không chiêu đãi anh"
Đường Ý liếc nhìn bốn phía "Rốt cuộc mang em đi đâu?"
"Em chợp mắt một lúc, tới anh gọi em"
Đường Ý nghĩ thầm khẳng định đường sá không gần, thực sự nhắm mắt dưỡng thần, ngủ thẳng, đang mơ mơ màng màng, bị Phong Sính đẩy vai. Cô mở mắt ra, ngắm nhìn bốn phía, quanh đây cảnh vật có chút quen thuộc, cửa xe mở ra, cánh tay Phong Sính hướng trên mui xe, anh khom lưng, trong mắt sáng rõ óng ánh "Xuống xe"
Đường Ý bị anh dắt tay đi, cô nhìn quanh một vòng "Đây không phải là chỗ vui chơi phong thành sao?"
"Đúng"
Xung quanh quang cảnh ánh đèn lẫn giữa rừng cây xanh, xa xa ngắm cảnh trên thuyền, đèn màu phát ra một lượt, cùng nhau đan xen hiện lên trong ánh mắt sự thích thú, mặc dù đẹp không sao tả xiết, nhưng Đường Ý lại do dự.
Cô đi sau được hai bước, nghĩ đến chuyện trước kia "Đến đây làm gì?"
"Em sợ hãi?"
Phong Sính ôm bả vai cô, đem cô hướng về phía trước, càng là tiếp cận mục tiêu, Đường Ý liền hoảng hốt, bước chân cô càng ngày càng chậm "Chúng ta trở về đi"
"Em không muốn ngồi trên kinh khí cầu nhìn xuống à?"
Đường Ý vừa nghe, hai tay níu chặt ống tay áo Phong Sính "Em không muốn, thực sự không muốn"
"Trông em về điểm này không có tiền đồ."
Nói cái gì Đường Ý cũng không chịu cất bước, Phong Sính thẳng tay chặn ngang đem ôm lấy cô, anh bước nhanh phía trước khinh khí cầu đã chuẩn bị, hai người dừng đi vào phía sau, khinh khí cầu liền chậm rãi bay lên, trong đầu Đường Ý liền nhớ lại cảnh lần trước, cô đứng đó không dám động đậy, Phong Sính từ phía sau ôm hông cô "Sợ cái gì, trên đời không có quỷ"
Khinh khí cầu lên tới bầu trời, phía dưới ánh đèn như ngày thường nhìn thấy sao lốm đốm đầy trời, Đường Ý không thể xem nhẹ cảnh đẹp trước mắt, hai tay cô cầm lấy dây an toàn phía trước "Phong Sính, anh dám lớn tiếng nói anh yêu em sao?"
"Anh có cái gì không dám nói" người đàn ông nói xong, liền thay đổi với hành động "Đường Ý, anh yêu em, dù cho em muốn sao trên trời, anh cũng có thể lên trời hái xuống cho em!"
"Ha ha ha ha!" Đường Ý cười to, xoay người chỉ vào Phong Sính "Hình như làm cho em nghĩ tới cùng đi nhìn mưa rào sấm chớp, Phong Sính, em muốn sao trên trời, anh thật có thể hái cho em sao?"
Phong Sính một tay ôm hông cô, một tay hướng về phía trước giơ cao, "Đương nhiên có thể, chỉ cần em muốn"
"Vậy em liền tin anh 'Nói dối'. Ai cũng biết không có khả năng, nhưng những lời này, ai cũng thích nghe.
Khinh khí cầu không quá hai phút, liền bay hơi nghiêng qua, chỗ vui chơi Phong Sính kiến trúc cao tới chọc trời, so với vòng đu quay còn cao hơn một tầng nhà cao ốc, khinh khí cầu vững vàng rơi ở tầng cao nhất trên tầng thượng.
Đường Ý đi tới trước vòng bảo hộ, cách đó không xa chính là vòng đu quay, góc độ như vậy nhìn lại, tựa hồ là ngang hàng, có loại ảo giác tay có thể chạm tới.
Ở đây so với bất kỳ đâu thích hợp ngắm cảnh, Đường Ý nhìn như mê say, thình lình một giai điệu duyên dáng rơi vào tai cô, cô quay đầu lại nhìn thấy Phong Sính đang loay hoay một đài micro, ở đó có phim điện ảnh Thượng Hải cũ, nó hấp thụ ánh sáng luôn rất cao.
Phong Sính lững thững đi tới, tới trước mặt cô, hướng cô vươn tay "Hội khiêu vũ sao?"
"Anh cũng không phải không biết, em sẽ không"
"Tốt lắm, hiện tại đến thi chỉ số thông minh của em, anh dạy cho em, em theo anh học, em nếu như giẫm lỗi một bước, anh liền hôn em một cái, thế nào?"
Đường Ý không khỏi nhíu mày "Khó sao?"
"Không khó, rất đơn giản"
Tình cảnh này, thật sự thích hợp khiêu vũ, Đường Ý không khỏi bị kích động "Được"
Phong Sính nhẹ ôm chầm cô, dạy cô một ít động tác cơ bản "Theo anh đi, chân trái, chân phải, lùi về phía sau"
Đường Ý không kịp phản ứng một chút, trực tiếp giẫm nát trước mu bàn chân anh, Phong Sính liếc nhìn, Đường Ý còn chưa mở miệng, miệng liền bị anh bịt kín.
Cô đương nhiên không phục "Tiếp tục"
Khóe miệng Phong Sính cong lên, mang theo cô tập nhảy, cô nhảy sai rồi, anh liền hôn cô, trải qua mấy hiệp, Đường Ý nhảy càng lúc càng loạn, cô không khỏi hờn dỗi mở miệng "Anh là cố ý không dạy em tốt?"
"Em tại sao không nói trời sinh em đầu óc ngốc?"
Đường Ý nghe nói, tức giận lại một cước giẫm lên, Phong Sính lùi về phía sau, lại bị cô giẫm hai chân.
Cô khanh khách cười ra tiếng "Em cho anh nói em"
"Xem ra, lần lượt hôn em quá lãng phí thời gian." Tay Phong Sính ôm lưng cô bỗng nhiên hạ dời, anh nghiêng người đem Đường Ý đến bên tường, sau đó dùng sức áp cô trên tường.
Đường Ý ưm một tiếng, lưng đụng có chút đau "Nếu không thể nào, giẫm đều giẫm"
"Vậy đừng dùng phương thức này được rồi"
Ngay từ đầu Đường Ý không nghe rõ ý tứ của anh, đến khi động tác anh hung hãn bắt đầu, dùng N cái hôn, thay đổi một lần hung hăng muốn cô.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |