Cảm giác này quá sung sướng
← Ch.099 | Ch.101 → |
Giọng nói Đường Ý có một chút gấp, lời nói như vậy lọt vào tai Tiêu Đằng. Hắn lau khóe miệng, thân thể đau đớn đến nỗi không đứng dậy được, nhưng tai hắn không có nghe lầm, xác xác thực thực, Đường Ý nói với Phong Sính chữ yêu này.
Khóe miệng muốn cười, lại cảm thấy vô cùng châm chọc. Trong miệng mùi máu tươi lan tỏa, làm giọng nói hắn khô khốc khàn khàn.
Phong Sính thừa nhận, lúc đó anh thực sự có bối rối.
Ngây ngốc không phân rõ ảo giác.
Đường Ý khóe miệng cong lên, buông tay ra sau đứng trước mặt anh "Anh thực sự không rõ ràng lắm sao?"
Vẻ kinh ngạc và hưng phấn trong đáy mắt Phong Sính giấu kính một diểm không dư thừa, nếu anh thừa nhận, nói một chút không rõ ràng tâm Đường Ý lắm, không chừng bị người chê cười thành thế nào, anh tại đây móc tim móc phổi, vẫn không rõ trong lòng người phụ nữ nhà mình nghĩ thế nào?
Phong Sính là người thông minh, chuyện nói xấu mình tuyệt đối không làm!
Anh giơ ngón tay thon dài lên, sờ sờ cằm, khóe mắt khiêu khích, chân mày giơ cao, dáng vẻ đắc ý, "Anh đương nhiên rõ ràng, lúc nào đầu óc anh quá hồ đồ, em yêu anh, anh so với ai khác rất rõ ràng"
Đường Ý lôi tay anh "Được rồi, đừng đắc ý nữa"
"Anh cũng yêu em"
Đường Ý phất phất tay "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này" Cô xoay người trở lại bên người Tiêu Đằng "Anh tế nào? Xe cứu thương lập tức tới ngay"
Tiêu Đằng đè lại thắt lưng, tê liệt ngã xuống đất, vẻ nghiêm trọng trên mặt Đường Ý "Có phải đụng bị thương hay không?"
Ánh mắt của hắn liếc nhìn cô, hàm ý một chút cười chế nhạo "Em thật là quan tâm anh? Vẫn sợ anh có chuyện xấu, Phong Sính cũng không thoát khỏi liên quan?"
Đường Ý nghe nói, đáy mắt yên lặng "Tần Du Ninh đâu? Gạo có phải thật ở trong tay hai người?"
Tiêu Đằng không nói lời nào, chỉ là cười, không hề chớp mắt nhìn về phía xa. Đường Ý chú ý tới tay hắn đặt bên hông, ngón tay thon dài, lại vì dùng sức mà tái nhợt, hắn bị đánh lần này khẳng định là rất nặng. Đường Ý ngồi xổm bên người hắn "Anh đừng nhịn nữa, lập tức đi là được"
Mồ hôi hột trên mặt Tiêu Đằng chảy xuống, tiếng hít thở cũng trở nên nghiêm trọng "Chuyện này, cùng Tần Du Ninh không liên quan"
"Tiêu Đằng, anh ôm Gạo đi, thật là vì quyền nắm cổ phần trong tay chị em sao?"
Ánh mắt Tiêu Đằng trợn tròn, tựa hồ hoàn toàn không ngờ Đường Ý sẽ nói ra lời như vậy, hắn khó có thể tin đem tầm mắt khóa chặt Đường Ý "Em chính là nghĩ anh như vậy?"
"Em chỉ là không nghĩ hai người còn như vậy tranh đấu, gạo mất tích, chị em gấp đến độ mất hồn, Tiêu Đằng, đây là phạm pháp anh biết không?"
"Hừ" Tiêu Đằng cười lạnh, không hề đáp lại.
Phong Sính đứng cách đó không xa "Đường Ý, em qua đây"
"Tiêu Đằng, anh nói cho em biết, Gạo rốt cuộc ở đâu?"
Người đàn ông im lặng rất lâu, hai mắt sâu thẳm nhìn về hướng nào đó "Đường Đường, thời gian nếu như quay lại mấy năm trước, em có thể tưởng tượng, sẽ có ngày em chất vấn anh như thế này sao?"
Đường Ý đúng là không tưởng tượng nỗi.
May mà, xe cứu thương đã đến rất nhanh.
Đường Ý khăng khăng muốn đi cùng đến bệnh viện. Tiêu Đằng bị đưa vào phòng cấp cứu, y tá dặn hai người thông báo cho người nhà. Phong Sính nhìn gian phòng trước mặt, Đường Ý đi tới bên cạnh anh "Để em gọi điện cho Tần Du Ninh"
"Em có số điện thoại?"
Đường Ý mở lòng bàn tay ra "Di động Tiêu Đằng, em vừa mới lấy trong xe anh ấy"
Phong Sính cười cười, hướng cô giơ ngón tay cái lên.
Tần Du Ninh nơm nớp lo sợ đợi tin tức, chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy dãy số Tiêu Đằng cô kích động không thôi, vội vàng nghe máy "Alo, chồng à"
"Tần Du Ninh, tôi là Đường Ý"
"Cô? Tiêu Đằng ở đâu?"
"Cô đừng gấp, Tiêu Đằng xảy ra tai nạn, đang trong phòng cấp cứu"
"Cái gì?" Tần Du Ninh quá sợ hãi, cô đứng lên "Bệnh viện đó ở đâu"
"Cô đem con của chị tôi đưa đến, nếu không, chúng tôi đầu tiên đưa anh ấy chuyển viện"
Hai người ở trong bệnh viện không được bao lâu, Tần Du Ninh liền ôm đứa nhỏ vội vội vàng vàng chạy đến. Đường Ý đứng thật xa liền chú ý đến đứa nhỏ cô ấy đang ôm, kích động bước nhanh qua, một phen đem đứa nhỏ trong tay Tần Du Ninh tiếp nhận.
"Bảo bảo"
Gạo đang ngủ, trên đầu là mũ xanh da trời Tần Du Ninh mua cho, Đường Ý khom lưng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Tiêu Đằng đâu?" Tần Du Ninh sốt ruột nhìn bốn phía xung quanh.
"Cô đi theo tôi" Đường Ý ôm lấy đứa nhỏ, ở phía trước dẫn đường.
Bên trong phòng bệnh, Phong Sính hai tay khoanh trước ngực, thân thể cao to dựa bên bệ cửa sổ, anh trên cao nhìn xuống chằm chằm người đàn ông nằm trên giường "Tao nghĩ mày ít nhất cũng phải nửa người dưới bị liệt, không ngờ chỉ là bị thương, thật tốt số"
"Mày trái lại rất thất vọng"
"Loại chuyện bắt cóc mày còn làm ra được, đây không phải sự trừng phạt thích đáng đối với mày sao?"
Ánh mắt Tiêu Đằng lạnh lùng hướng Phong Sính trừng "Vậy còn mày? Mày chẳng lẽ chưa từng làm chuyện giống vậy?"
"Mày đang nói tao với Đường Ý?"
Tiêu Đằng lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Phong Sính không khỏi mỉm cười, khóe mắt hiện lên vẻ cười đắc ý, anh xòe bàn tay ra, tựa như bàn bạc đủ"Tao với mày không giống nhau, mạng tao cũng không tốt như mày, tao trói Đường Ý lại, kia thì thế nào, chúng tao yêu nhau, mày thì sao? Mày chỉ có thể nằm ở đây 'có bệnh' rên rỉ"
Tiêu Đằng không muốn cùng anh cãi cọ, "Chuyện này, Tần Du Ninh từ đầu đến cuối không biết..."
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Tần Du Ninh bước nhanh tiến vào, Phong Sính nhìn về phía Đường Ý theo sau, ánh mắt rơi xuống đứa nhỏ trong lòng cô, chân mày anh co rút nhanh cuối cùng cũng giãn ra, đứng dậy đi về phía sau định bế.
Đường Ý hướng anh cười nói "Đang ngủ"
Phong Sính kìm lòng không được vươn tay, đem đứa nhỏ nhận lấy.
"Tiêu Đằng, anh không sao chứ, đừng dọa em" Tần Du Ninh nhào tới trước giường, vén chăn lên không kiểm tra được.
"Anh không sao, chỉ là thắt lưng bị đụng phải, nghỉ ngơi mấy ngày là được"
"Đứa nhỏ là em làm cho người ta ôm đi, cùng Tiêu Đằng một chút quan hệ cũng không có" Tần Du Ninh hiển nhiên ở ngoài cửa trong nháy mắt, nghe thấy hai người nói chuyện, cô đi lên phía trước mấy bước "Tôi lúc nào cũng cho rằng, đứa nhỏ là con mình. Tiêu Đằng bảo tôi trả lại, tôi không chịu. Mãi đến vừa rồi tôi xuống xe trước, đi trong công viên, ý thức của tôi mới đột nhiên trở về, đứa nhỏ không phải con tôi, con tôi không lớn như vậy"
Hiển nhiên, trong đầu Tần Du Ninh vẫn còn chút loạn, cô cố chấp không chịu thừa nhận chuyện mình đã sẩy thai.
Tiêu Đằng lên tiếng ngắt lời cô "Du Ninh, chớ nói lung tung, qua đây"
"Em không nói lung tung, là thật"
Đường Ý đẩy Phong Sính, ý bảo anh đi ra ngoài trước, người đàn ông thấy tình trạng đó, cũng không có ở lại.
Cửa phòng bệnh khép lại, Đường Ý cười cười "Tôi tin lời cô nói"
Tiêu Đằng hướng mắt liếc nhìn cô, không có nói tiếp. Tần Du Ninh trở lại bên giường Tiêu Đằng, cô ngồi bên người hắn, "Anh nói sau này muốn cùng em sống tốt qua ngày, có thật không?"
Đường Ý không nhìn thấy mặt Tiêu Đằng, nửa người hắn bị Tần Du Ninh che khuất, nhưng người đàn ông lại trả lời rõ ràng vô cùng "Đúng"
"Cùng nhau chung sống, cùng nhau đến già phải không?"
"Đúng"
Đột nhiên Đường Ý cảm giác được, trước nay chính mình chưa có loại nhẹ nhõm này, cô không khỏi khẽ cười, cô đi tới trước giường "Tiêu Đằng, chúc mừng anh"
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô "Anh không muốn dùng đứa nhỏ uy hiếp chị Đường Duệ, chuyện quyền nắm cổ phần, anh cũng không muốn, Đường Ý, anh sớm nên nhận ra em, trước đây thật lâu sẽ lại không yêu anh"
Đường Ý đứng ở bên, không nói gì.
Tần Du Ninh cũng chen lời nói "Chuyện đứa nhỏ, thực xin lỗi"
Đường Ý gật đầu một cái, xem như là chấp nhận, cô xoay người rời đi, đi ra ngoài phòng bệnh, cô nhìn thấy Phong Sính ôm Gạo đứng cách đó không xa.
Cô bước nhanh đón nhận "Đi, chúng ta về nhà"
Đi tới Phong Gia, trước đó Đường Ý không gọi điện thoại thông báo, lúc tiến vào phòng khách, Đường Duệ nhìn thấy hai người, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức lại hét ầm lên "Con, con của tôi!"
Cô bước nhanh nhào tới, dép cũng không mặc, Gạo trong lòng Phong Sính sợ đến mở hai mắt ra, còn chưa thấy rõ ràng thứ trước mặt, liền bị Đường Duệ ôm qua.
Đường Duệ không nhịn được khẽ hôn mặt con, cảm thấy thế cũng không đủ, Đường Ý thấy vậy, chóp mũi không khỏi chua xót, cũng không biết nên khóc hay cười.
Ba mẹ Đường gia cũng kích động không thôi, đối với đứa nhỏ mất mà tìm lại được, lúc đầu cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
"Làm sao tìm được? Tìm được ở đâu vậy?"Sau khi Đường Duệ bình tĩnh, mở miệng hỏi.
"Phong Sính cho người dò la tin tức, biết là bọn buôn người muốn rời khỏi Lận An thị, bị chúng ta giành lại trước một bước"
Đường Duệ vẫn chưa bao giờ nghĩ đến cảnh như vậy, nhưng khi nghe được câu này, đã cảm thấy cảm kích vô cùng "Phong Sính, cám ơn cậu, thực sự cảm ơn cậu"
Người đàn ông liếc nhìn Đường Ý, cô hướng anh nháy mắt, ý tứ xác minh"Xem đi, cho anh làm anh hùng, cái này mọi người đều cảm ơn anh."
Đường ba Đường mẹ quả nhiên cũng nói những lời cảm kích, trong nhà rất lâu không có không khí như vậy, Đường Duệ kêu bảo mẫu làm cơm chiều, Đường Ý qua ngồi trên sô pha, Phong Sính cũng theo sát phía sau, mông ngồi vào bên cạnh cô.
Đường Ý liếc nhìn ba mẹ đối diện, mặt khẩn trương đỏ rần, tay giấu diếm đẩy đẩy chân Phong Sính, bảo anh tránh nghi ngờ.
Mặc dù anh đem đứa nhỏ trở về, nhưng cũng không có nghĩa ba mẹ sẽ đồng ý việc con gái và anh yêu đương.
Quả nhiên, mặt Đường ba lại lần nữa sầm xuống.
Đường Duệ dỗ dành con trong lòng, hoặc chính là không được thân hắn, tống cũng không đủ bộ dáng, Đường Ý cảm thấy bầu không khí lại lâm vào xấu hổ, liền mở tivi. Cô đem âm lượng mở lớn, ba mẹ thích nhất nhìn thấy tin tức thời sự.
Hai ông bà nhìn trên màn hình, Đường Ý quay đầu trừng mắt Phong Sính. Người đàn ông làm bộ không nhìn thấy, thẳng thắn gác chân, cả người rơi vào lưng ghế sô pha, cánh tay hướng phía sau Đường Ý để xuống.
Một trấn ngứa từ sống lưng đi lên, Đường Ý nhịn cười, lúc này muốn đem Phong Sính ấn ngã trừng trị, nhưng cô rụt rè, cô nhìn ba mẹ, thấy ánh mắt ông bà chuyên chú nhìn về phía trước, cô liền đem tay Phong Sính đẩy ra.
Bỗng nhiên, Đường mẹ hô lớn, Đường Ý sợ đến đứng lên.
Đường ba tò mò nhìn cô "Làm gì vậy?"
Đường Ý vỗ vỗ áo quần trên người "Hình như có con kiến cắn con"
Đường mẹ chỉ tin tức trên màn hình "Kia không phải là thôn chúng ta sao? Nhìn nhìn trước con đường ngập nước kia, nhà của chúng ta a"
Đường Ý nhìn sang, quả nhiên là.
"Tin tức phá bỏ và dời đi nơi khác này, lần trước đã nói, tổ chức đi vào từng nhà thăm viếng, cũng không đồng ý phá"
"Vì sao ạ?" Đường Duệ cuối cùng cũng ngẩng đầu nói chuyện "Phá bỏ và dời đi nơi khác là chuyện tốt mà"
"Tốt tốt cái gì, nói là mỗi nhà cấp 100 thước vuông phòng ở, cộng thêm chừng mười vạn tiền bồi thường, có phòng ở, nhưng tiền kia còn chưa đủ trùng tu đâu, lại nói 100 thước vuông phòng ở kia, có thể có trong nhà nhà lầu được không?" Đường ba nói chững chạc đàng hoàng.
"Ba, trong nhà lại không thiếu tiền, có thể phá đi, vừa lúc từ nơi đó chuyển ra"
Ông già lại rất cố chấp "Đương nhiên không được, người cả thôn nói sẽ đoàn kết, nếu ai ký tên trước, sau này còn mặt mũi để ở đâu?"
"Mọi người thật là..." Đường Duệ vừa nghe, không phản đối.
Phong Sính đứng dậy, lấy tạp chí trên bàn trà, tựa hồ như không quan tâm lật giở xem
Đường Ý đối với việc này cũng không quan tâm, liền nghe ba mẹ đối diện kêu "A, lại thay đổi chính sách rồi, ông nghe"
Cô nhìn vào tạp chí Phong Sính đang xem, người đàn ông hướng mắt liếc cô "Xem tin tức đi"
"Làm gì?"
"Bảo em xem, em xem đi, cùng anh ở đó xem náo nhiệt gì"
"Người nào a?" Đường Ý có chút bất mãn, tầm mắt giơ lên rơi xuống màn hình.
Tiếng nữ phát thanh trầm bổng "Theo được biết, công ty lúc trước nhìn trúng mảnh đất này, là muốn xây dựng một tòa sinh thái nghĩ dưỡng..."
Đường Ý nghe được cảm thấy buồn ngủ "Nhưng mà, về sau bởi vì... Tham gia, hơn nữa chính họ đưa điều kiện bồi thường quá thấp, cuối cùng dẫn đến hạng mục này thất bại"
Cô vẫn chưa nghe rõ tên công ty kia, trên màn hình, từ cảnh làng quê quen thuộc biến thành một bảng, mặt trên rõ ràng bày ra điều kiện bồi thường mới nhất.
Đường mẹ kích động đứng dậy, tiến đến trước tivi nghe.
"Dựa theo quy định mới nhất, nếu là những hộ có sổ đỏ, bất kể một nhà một người hay ba người, đều có thể được đến 280 thước vuông nhà lầu, nếu như trong nhà có bốn người, thì lại là 320 thước vuông, nếu như nhà bốn thế hệ, tối đa 420 thước vuông."
"Cái này tốt, cái này được" Đường ba vỗ tay, "Lúc này mới và chính sách quốc gia không sai biệt lắm, thực sự là tin tức tốt"
Đường Ý theo mọi người nhìn lại, tựa hồ không chỉ là như vậy, khoản bồi thường phải huy động một lượng tiền lớn, chủ yếu là những nhà trong thôn và trùng tu đến bồi thường.
"Không lâu trước, XX công ty chấp hành đổng sự bị người tập kích, vây ở trong xe rót xăng thiếu chút nữa ngộ hại, theo người biết chuyện tiết lộ, là bởi vì Phong Sính lúc đó cũng nhìn trúng mảnh đất này da, đang ở kiếm cạnh đoạt, lúc này mới chọc giận thuận gió thượng tầng, tiện đà có mua giết người người này một loạt hành vi, bây giờ chuyện này, cảnh sát đang ở tra rõ. Nhưng rất hiển nhiên, đó cũng không phải không có lửa thì sao có khói thuyết pháp, bây giờ XX công ty thành công giật giải, đối với phá bỏ và dời đi nơi khác bồi thường khoản một chuyện càng sâu được dân tâm ủng hộ..."
Đường Ý há miệng, nghe lâu như vậy, mới nghe ra cái công ty kia, cư nhiên là của Phong Sính.
Đường Duệ cũng kinh ngạc, đến khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh, Phong Sính ở mỗ cái thương vụ tiệc rượu bị chụp được, tây trang giày da, anh tuấn cao ngất, phong độ nhẹ nhàng gì gì đó không phải nói.
Đường ba Đường mẹ nhìn nhau, sau đó tầm mắt hướng về Phong Sính.
Đường Ý và Đường Duệ đồng thời, nhìn về phía người đàn ông.
Phong Sính thu về tạp chí, ánh mắt mọi người đều lướt trên mặt anh, cảm giác này....
Quá sung sướng!
← Ch. 099 | Ch. 101 → |