Cuộc gặp gỡ khó xử của Phong đại thiếu
← Ch.033 | Ch.035 → |
Phong Sính rón rén đi vào phòng, ánh trăng bên cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người nằm trên giường.
Đường Ý hoàn toàn không nghĩ đến Phong Sính sẽ hạ mình tới đây, vậy nên cô thấy mệt cũng tự đi ngủ.
Phong Sính cúi người xuống, vén chăn lên, từ từ nằm xuống bên cạnh Đường Ý.
Anh thật muốn nhìn xem, sáng mai khi thức dậy, Đường Ý phát hiện anh nằm ở đây sẽ có biểu hiện như thế nào.
Đường Ý đặt phòng tiêu chuẩn, có hai chiếc giường, một lớn một nhỏ.
Phong Sính ôm eo Đường Ý, cánh mũi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, lúc nãy từ đại sảnh đi vào đã ngửi được mùi này. Khách sạn này trang bị cũ kỹ, phòng ốc nhỏ hẹp, Phong Sính không thể nằm được nữa, anh sợ không sạch sẽ, đột nhiên cảm thấy toàn thân hơi ngứa.
Phong Sính vội ngồi dậy, bàn tay đẩy vai Đường Ý "Dậy đi".
Đường Ý còn đang say giấc, giọng ngái ngủ "Ai vậy?"
Phong Sính hừ lạnh, cô còn muốn ai ở trên giường của mình?
Anh xoay người bật đèn ngủ trên đầu giường.
Đường Ý bị ánh sáng chiếu vào mắt, hai tay che mắt lại "Ai vậy? Đang ngủ mà".
Giọng nói nũng nịu, vừa nghe đã biết chưa tỉnh ngủ. Phong Sính giữ chặt cổ tay cô, đặt hai tay lên gò má "Nhìn cho rõ xem tôi là ai?"
Cô chớp mắt vài cái, lúc này mới tỉnh táo, thấy rõ người trước mặt, Đường Ý không khỏi cau mày "Sao anh lại ở đây?"
Phong Sính kéo cô đứng dậy, tóc dài lõa xõa trên vai. Cô ngồi bên cạnh anh, đầu óc choáng váng, gương mặt mệt mỏi "Tôi buồn ngủ quá, để tôi ngủ trước đã".
"Còn muốn yên ổn ngủ sao?" Phong Sính đẩy đẩy cô vài cái.
Tóc quất vào mặt làm Đường Ý hơi đau "Buông tôi ra, anh phát điên gì vậy?"
"Chơi trò mất tích thật tốt, chị em chỉ hận không thể đến nhà tôi gây sự. Tôi không cho em ăn không cho em mặc đầy đủ sao? Lại để em chạy đến nơi thế này ngủ?"
Đường Ý bị anh lắc lắc làm cho khó chịu, Phong Sính chế trụ vai cô nhấc lên "Anh nói rõ ràng cho tôi".
Ánh mắt cô khóa chặt trên mặt Phong Sính, anh nheo mắt lại "Tâm tư em đang bất ổn, có phải đã gặp chuyện gì, hay người nào sao?"
"Đúng vậy, tôi đã gặp Tiêu Đằng".
Phong Sính rùng mình, đột nhiên đẩy cô ra.
Đường Ý mất thăng bằng liền ngã xuống giường, Phong Sính lại lôi mạnh chăn ra khiến cô lại lăn xuống đất.
Đường Ý vuốt nơi cánh tay bị đau do té xuống "Phòng này là tôi thuê, anh ra ngoài đi".
"Tôi không đi, cùng lắm thì tôi mua lại chỗ này".
"Phải, Phong Sính anh nhiều tiền, chuyện thích làm nhất chính là đốt tiền".
"Em đang rủa tôi đấy à?"
Đốt tiền?
Đường Ý khó khăn bò dậy, lên giường ngồi.
Phong Sính nhìn nghiêng qua cô, cười nham hiểm "Lúc tối đã gặp Tiêu Đằng sao? Xuân tình nhộn nhạo như vậy".
Đường Ý đối nghịch với anh "Cần gì phải hỏi nhiều như vậy, tôi thấy Phong Sính anh đúng là đoán việc như thần". Cô tiến đến, tựa như muốn chạm vào mặt Phong Sính "Tiêu Đằng đúng là đang qua lại với Tần tiểu thư, trai tài gái sắc, thật xứng đôi".
"Cho nên em mới trốn đến đầy buồn chán một mình?"
"Tôi không đau lòng, tôi chỉ nghĩ, bây giờ Tiêu Đằng đã có Tần tiểu thư làm chỗ dựa, anh muốn làm gì, Tần gia sẽ không bỏ qua. Vậy tôi còn ở bên cạnh anh để làm gì chứ?" Quả thật, vấn đề này đã làm vướng víu Đường Ý hơn nửa đêm.
Sắc mặt Phong Sính chợt trở nên lạnh rét, một chút thời gian hòa dịu cũng không có. Đường Ý cuối cùng cũng hiểu được, cái gì gọi là trở mặt còn nhanh hơn đọc sách.
"Vì vậy, em muốn bỏ đi?"
"Phải, tôi không hiểu, thật sự không hiểu bản thân có gì đặc biệt có thể khiến cho Phong đại thiếu gia là anh giữ lại suốt mấy tháng. Tôi nghĩ không ra vì sao anh còn chưa cho tôi rời đi, không hiểu được vì cái gì tôi lại không có được cuộc sống của chính mình? Nghĩ không ra tôi dường như đã không còn lý do gì ở bên cạnh anh nữa".
"Nhìn trái tim đang rung động của em kìa, Tiêu Đằng đã hứa hẹn với em điều tốt đẹp gì sao? Bộ dạng của em bây giờ còn có thể trở về bên cạnh hắn ta sao? Huống chi, em thật sự không lo lắng những chuyện khác sao? Công việc của em chỉ mới ổn định thôi? Còn có người nhà, nếu biết em đã ở cùng tôi mấy tháng qua thì sao?"
Phong Sính lúc nào cũng bắt thóp được điểm yếu của Đường Ý, đây cũng chính là nguyên nhân anh chắc chắn cô không dám làm loạn.
Đường Ý mím chặt môi, trong mắt có vẻ sững sờ, dáng vẻ cô như vậy giống như đang tập trung suy xét. Phong Sính cười khẽ, cô muốn được đắc ý, anh sẽ để yên sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Ý bỗng đến gần Phong Sính, chóp mũi như muốn chạm vào nhau, Phong Sính hơi nheo mắt, khóe miệng khẽ cong lên "Nghĩ đến hậu quả rồi sao? Không sao, tôi chỉ là muốn thức tỉnh em mà thôi. Trước khi tôi chán em, em nên ngoan ngoãn chờ đợi cho tốt. Tôi không muốn sử dụng thủ đoạn gì đùa bỡn em, em cũng biết tôi ghét nhất là làm mấy chuyện như vậy. Bất quá, nếu như em kịp thời suy nghĩ cẩn thận, tôi..."
Đường Ý thở ra một hơi, cố ý phả vào mặt Phong Sính.
"Chết tiệt!" Phong Sính nghiêng mặt xích ra "Em uống rượu sao?"
Lúc này anh mới chú ấy thấy mấy lon bia nằm trên tủ.
Đường Ý nghiêng người, vẫn giả vờ sáp đến Phong Sính "Anh muốn tôi mất việc làm, cùng lắm tôi sẽ về nhà làm ruộng. Về phần người nhà của tôi, sau khi anh nói chuyện này ra, tôi sẽ tố cáo với anh rể rằng anh ép buộc tôi, đây mới chính là sự thật. Tôi mới là người được cảm thông, cho dù ba mẹ tôi biết được cũng là có ý kiến với ba anh. Phong Sính, tôi không muốn quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, anh thích làm gì thì làm đi".
Cô bật cười, trong mắt Phong Sính giống như người thần kinh. Đường Ý ép chặt đầu gối của mình, lại lần nữa hà hơi vào mặt Phong Sính.
Ánh mắt cô mơ màng, buồn cười nhìn chăm chú Phong Sính "Tôi hạ quyết tâm như vậy, anh còn có thể ngăn cấm tôi thế nào?"
Phong Sính lại xích ra, mặt xanh mét "Đừng có thổi hơi vào tôi, miệng đầy mùi rượu, muốn chết sao?"
Đường Ý cười cười khoác tay lên vai Phong Sính "Không chịu được, không chịu được thì anh đi đi".
Nam nhân bắt lấy cổ tay cô, bàn tay đảy vai cô, chợt ấn Đường Ý vào trong chăn.
Cánh tay cô bị anh kẹp sau lưng, đau đến nhíu mày.
Phong Sính kéo lại lưng quần của cô "Đi".
Một tay Đường Ý níu chặt ra giường "Tôi không đi".
"Quay về Ức Cư, tôi đảm bảo tối nay không đụng đến em, được không?"
Đường Ý trừng mắt với anh "Anh cũng không phải chưa từng chạm qua, anh nói đụng hay không đụng có gì khác nhau sao?"
Đầu gối Phong Sính đè xuống giường, cả người chúi về phía trước, Đường Ý cảm giác cơ thể đều bị anh ấn xuống giường.
Anh hạ môi mỏng bên tai cô "Chuyện kia cho em chọn, trở về hay ở tại đây muốn em, lựa chọn đều như nhau".
Cánh tay Đường Ý ê ẩm, không dám lộn xộn, cô nghĩ rất nhanh "Anh không phải rất kén chọn sao? Ở nơi như vậy, anh có thể xuống tay với tay sao?"
"Mau trả lời tôi".
"Tôi sẽ không trở về với anh".
"Được lắm!"
Bàn tay Phong Sính lần xuống sau lưng cô, khiến cho Đường Ý giữ nguyên động tác nằm sấp.
Đường Ý giãy dụa thắt lưng vài cái, Phong Sính giật giật, giường nằm phát ra âm thanh kót két, nam nhân dừng lại một lúc lâu. Lúc này còn chưa bắt đầu đã có tiếng động như vậy, đợi lát nữa không biết còn ầm ĩ dữ dội đến mức nào.
Phong Sính đối với nơi hoan ái, trước giờ luôn rất cầu toàn.
Đây quả thật đang khiêu khích anh đến ranh giới cuối cùng.
Anh có cảm giác giường ngủ không sạch sẽ, chăn không sạch, tất cả vật dụng cũng không được khử trùng tốt, ngay cả không khí xung quanh cũng không được thanh khiết.
Đường Ý rút tay về, xoay người nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích "Chỗ này không thích hợp với Phong thiếu, anh vẫn là nên đi nhanh đi".
Phong Sính khẽ chớp mắt "Tôi còn chưa thử làm qua ở những nơi thế này, không biết chừng có thể tạo nên cảm giác kích thích khác đây".
Coi như anh bất chấp tất cả, muốn cho Đường Ý từ bỏ ý định không tốt trong đầu, lại lần nữa xoay người cô lại.
Đường Ý không ngờ, anh thật sự muốn cô tại đây.
Đường Ý cắn chặt răng, cố nén sự khó chịu, với tay đến đầu tủ "Mang, bao vào..."
"Muốn mang tự em mang!" Phong Sính kéo tay cô lại.
Chiếc giường kia đã sớm lỏng lẻo rồi, không thể chịu được hành động lớn như vậy.
Tiếng động mờ ám vang lên bên tai Phong Sính, thật sự đem đến kích thích không nhỏ.
Anh càng lúc càng hoang dã, càng điên cuồng. Đường Ý vùi mặt vào khủy tay, vất vả chịu đựng đến lúc yên tĩnh, Phong Sính xoay người nằm bên cạnh.
Đường Ý vội đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài, thấy nam nhân không có lấy mảnh vải che thân, cứ như vậy nằm trần truồng trên giường.
Anh ngại phòng tắm không sạch sẽ nên không chịu tắm rửa, ngại chăn có mùi lạ cũng không chịu đắp.
Đường Ý lười biếng mặc kệ anh, cô tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Phong Sính.
Người đàn ông lăn qua lăn lại, Đường Ý vốn không ngủ được mở mắt ra "Nếu thấy không ngủ được, anh có thể đi".
"Đi đi đi, em còn nói thêm câu nữa, tôi sẽ lại muốn em thêm một lần".
Chó cắn Lã Động Tân. *
Chó cắn Lã Động Tân: không phân biệt tốt xấu; không biết người có lòng tốt. Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm.
Anh vốn là thái tử gia, thật sự không cần thiết phải chịu cảnh này.
Đường Ý rất mệt, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Phong Sính thấy bên cạnh không có động tĩnh, anh khẽ đẩy bả vai Đường Ý "Sao em không hỏi hai ngày nay tôi đã làm gì?"
Đáp lại anh chỉ có tiếng hít thở trầm ổn của Đường Ý.
Phong Sính kề mặt vào cần cổ Đường Ý, xác định cô đã ngủ. Anh có chút ảo nảo, vỗ vỗ xuống đầu vai cô.
Đường Ý mơ màng lên tiếng "Tránh ra, đừng làm phiền tôi".
Anh thật muốn muốn cước đạp cô xuống đất.
Phong Sính lật người, ngẫm nghĩ một chút vẫn tiến tới bên người cô thủ thỉ "Còn nhớ lần trước thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc không? Tôi đã thay em trút giận. Ông trùm X giấu mặt bây giờ còn đang nằm viện, nói không chừng sau này sẽ trở thành phế nhân".
Đường Ý ngủ rất say, hơn nữa lúc này có uống chút bia, cô thực sự không nghe rõ Phong Sính đang nói gì.
Nam nhân lại nằm xuống bên cạnh, cánh tay tự nhiên ôm lấy eo Đường Ý. Trước đó, anh nằm một mình trống không trên giường lớn, không có Đường Ý bên cạnh, anh làm cách nào cũng không ngủ được. Bây giờ, sự trống rỗng trong lồng ngực đã được lấp đầy, Phong Sính cũng cảm thấy rất buồn ngủ, từ từ nhắm mặt lại.
—
Hôm sau.
Khi Đường Ý tỉnh dậy, Phong Sính vẫn còn đang ngủ rất say.
Cô nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi cánh tay anh, Đường Ý ngồi dậy, gõ gõ đầu. Cô nhặt lấy quần áo trên mặt đất đi vào phòng tắm. Mở cửa ra, bên ngoài trời đã sáng hẳn.
Đường Ý lại rón rén đi đến tủ TV cầm lấy túi xách. Phong Sính cả đêm không đắp chăn, cũng không sợ lạnh, lồng ngực cường tráng cùng với đường nét thân thể khỏe mạnh không chút giấu diếm khoe ra trước mặt người khác.
Đường Ý nhìn thấy khăn giấy bị ném đầy trên mặt đất, cô nghiến chặt răng, chậm rãi mở tủ ra, bên trong có hai hộp bao cao su. Đường Ý lấy ra, xé mở từng cái, sau đó ném toàn bộ vào thùng rác.
Cô mở cửa rời đi, cũng không lấy thẻ phòng.
Đang định đóng cửa lại, vừa hay nhìn thấy người tạp vụ Khiến Viên đang đẩy xe đến, trên xe chất đầy ra giường, chăn đệm cần giặt sạch.
Đường ý dừng tay lại, cánh cửa được hé ra một đoạn nhỏ.
Cô đeo túi đi qua, nhìn thấy tạp vụ Khiết Viên liền chủ động chào hỏi "Chào buổi sáng, phòng 1002 đã trả rồi, toilet hình như hơi rỉ nước, dì đến kiểm tra nhé".
"Vâng".
Khách sạn nhỏ không có nhiều quy tắc như những khách sạn cao cấp, tạp vụ đẩy xe vào phòng, vừa lúc vào dọn dẹp bên trong, lát nữa đỡ phải vòng lại.
Tạp vụ đẩy cửa đi vào, Phong Sính vẫn còn đang nghiêng người ngủ say. Bà bước vài bước lên phía trước "Ôi trời!"
Tiếng kêu làm Phong Sính mở mắt, tạp vụ Khiết Viên vội xoay người chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Phong Sính ngồi dậy, toàn thân vẫn trần truồng như cũ, mới vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng thét chói tai, đảo mắt nhìn xung quanh mới phát hiện ngay cả Đường Ý cũng chẳng thấy đâu.
Cầm lấy y phục lần lượt mặc vào, Phong Sính sờ sờ đầu, đầu tóc rối bời, bộ dạng ngái ngủ vẫn có mấy phần gợi cảm.
Đồ dùng rửa mặt trong khách sạn anh đương nhiên không sử dụng, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Phong Sính liền nghênh ngang ra ngoài.
Anh chưa bao giờ tự mình đăng ký ở khách sạn, cho dù là quản lý các khách sạn cao cấp, chỉ cần anh muốn ở liền được sắp xếp ở phòng Tổng thống. Anh đến đại sảnh, dì tạp vụ Khiết Viên đỏ mặt đang nói gì đó với lễ tân.
Thấy Phong Sính định rời đi, lễ tân liền đứng dậy "Xin chờ một chút".
Anh dừng bước "Có nhìn thấy cô gái ở cùng phòng với tôi không?"
Lễ tân lắc đầu "Không, không thấy. Xin hỏi anh muốn trả phòng sao?"
"Ừm". Phong Sính không nhịn được hừ một tiếng, lại muốn bước đi.
Lễ tân lần nữa lên tiếng "Thật ngại quá, chúng tôi cần kiểm tra một chút, anh làm mất thẻ phòng rồi sao?"
Phong Sính nhíu mày "Phiền phức như vậy làm cái gì? Chẳng phải đã có tiền thế chân rồi sao?"
"Thật xin lỗi, trong khách sạn của chúng tôi có rất nhiều thứ đáng tiền".
Phong Sính nghe vậy, cười lạnh "Chỗ các người như vậy cũng được gọi là khách sạn sao?"
Lễ tân cầm lấy bộ đàm "A lô, dì ơi, phòng 1002 trả phòng, dì đến đó kiểm tra đi".
Cùng lúc đó, một cặp đôi trẻ cũng đi xuống, cậu nhóc nam sinh đưa thẻ phòng "Trả phòng".
Cô gái nữ sinh kéo tay bạn trai, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
"Lát nữa muốn đi đâu ăn cơm?"
"Tùy anh".
Phong Sính còn đang suy nghĩ về Đường Ý, một trận tạp âm vang đến bên tai, lễ tân cầm lấy bộ đàm, Phong Sính nghe được giọng nói phổ thông còn chưa chuẩn của tạp vụ Khiết Viên "Cái gì cũng không thiếu, chỉ là hai hộp bao cao su đã được dùng hết, đừng quên tính tiền cái này".
"Hai hộp?" Lễ tân bối rối "Dì không nhìn lầm chứ?"
"Thật mà, thật mà, trên mặt đất còn vứt đầy khăn giấy... Những người trẻ tuổi này thật là, tiền khăn giấy cũng phải tính với anh ta".
Phong Sính cười cười, thầm nghĩ cặp đôi trẻ này thật là mãnh liệt, cả đêm hai hộp, thân thể cậu nhóc này cũng không sợ bị ép khô sao?
Vậy mà cặp đôi này sẽ khi nghe nói còn che miệng lại cười.
Lễ tân ho nhẹ hai tiếng, dù sao cũng còn trẻ tuổi "Khách phòng 1002, anh nghe rồi đấy, tôi cần khấu trừ tiền hai hộp bao cao su, sẽ đưa cho anh biên nhận".
Phong Sính nghiêm mặt "Cô đang nói chuyện với tôi?"
"Đương nhiên".
"Ông xã ông xã, thật là người mạnh mẽ nha, dùng luôn hai hộp, mà sao lại không thấy cô gái kia ở đây?"
"Tám phần là đã bỏ chạy rồi!"
Phong Sính gõ tay trên bàn, đối mặt với lễ tân đang đưa tiền ra, anh lại không đưa tay nhận lấy "Tôi lại chưa từng dùng qua hai hộp đó, tiền này coi như tình vào chi phí dọn dẹp của các người đi".
Không cần nghĩ anh cũng biết, chuyện này là do Đường Ý bày ra.
Không thể không nói cô thật trẻ còn, muốn cho anh mất mặt mới được sao? Phong Sính anh da mặt dàu đến du thuyền đụng vào cũng không thể phá hỏng, còn sợ mấy hộp áo mưa này sao?
Phong Sính sải bước ra ngoài, phía sau còn vang lên giọng nói kiềm nén "Cô gái phòng 1002 tôi gặp, cô ấy nói với tôi trả phòng rồi, bảo tôi vào dọn dẹp. Tôi đi vào, ai da, liền thấy người đàn ông đó không mặc quần áo nằm trên giường, liệu tôi có đau mắt hột không đây".
Bước chân Phong Sính đột nhiên dừng lại trước cửa, cơn giận của anh lên đến đỉnh điểm, vừa rồi cũng không có nhìn kỹ người tạp vụ Khiết Viên kia, lần này quay đầu lại nhìn, là một bác gái chừng năm mươi tuổi. Anh âm thầm bùng phát, nôn ra một ngụm máu mới rời đi.
Anh không sợ bị người ta nhìn thấy, nhưng tốt xấu gì người xem cũng phải thầm khen ngợi mới đúng chứ?
—
Đường Ý thật lớn mật, không chỉ làm anh như vậy lại còn xem như không có việc gì tiếp tục đi làm.
Một thời gian sau, Phong Sính vẫn không tìm cô, thật khiến cô được thanh tĩnh.
Cô còn cho rằng, lúc đó cô cùng với Phong Sính cứ như vậy mà kết thúc.
Buổi sáng đã đến công ty, còn chưa tới giờ làm việc, Đường Ý theo thói quen mở website xem tin tức.
Trước đây, đều có thái độ thờ ơ với các tin đồn, cho đến khi Phong Triển Niên cũng một cô gái xa lạ ôm nhau xuất hiện trên tiêu đề, Đường Ý lập tức cảm thấy như bị sét đánh. Cử chỉ hai người vô cùng thân mật, mà ngẩng đầu nhìn lên phía trước rõ ràng là nào đó trên danh nghĩa của Phong gia.
Đường Ý thắt ngực cứng miệng.
Trong lòng cô luôn cảm thấy may mắn, nghĩ đến tính sử phong lưu trước kia của Phong Triển Niên sau khi gặp Đường Duệ đã có thể triệt để từ bỏ. Tay chân cô lạnh lẽo dựa vào ghế, Đường Ý lại cảm thấy không thể có chuyện này nhưng câu nói trên website đã miêu tả sự việc như thật, không giống như được biên soạn thêu dệt.
"Em cũng xem tin tức này à?" Một nam đồng nghiệp đến gần "Bất quá, đây cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì, đàn ông giàu có đều đa tình, chỉ khổ thân bà xã đang mang bầu của ông ta".
Đường Ý cầm chuột đóng cửa sổ website, không có dũng khí xem lại lần thứ hai.
Cả ngày, cô làm việc gì cũng hốt hoảng.
Tan việc, Đường ý xuống lầu, do dự không biết có nên đến Phong gia xem Đường Duệ thế nào.
Mới đi qua đường cái, tiếng xe thắng lại vang lên bên tai, Đường Ý nhìn thấy Phong Sính nhanh chóng xuống xe, sải bước đến bên cô. Đường ý vội vàng xoay người, mới chạy được vài bước đã bị Phong Sính túm cổ tay lại "Chạy nhanh như vậy làm gì?"
"Anh buông tôi ra".
"Lại còn có tâm trí đi dạo ở đây, ba tôi và chị em đánh nhau, xảy ra tai nạn chết người rồi!" Sắc mặt Phong Sính lo lắng, lớn giọng nói.
Đường Ý vừa nghe vậy, quên mất phản kháng liền bị Phong Sính kéo chạy đi.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |