Cậu chủ Phong lừa gạt, cưỡng đoạt, trò nào cũng giỏi
← Ch.004 | Ch.006 → |
"Đây là phòng của tôi."
Đường Ý miếng pizza vừa cắn nghẹn cứng ở cổ họng, thiếu chút nữa thì nghẹn chết chính mình." Anh ngủ ở đây?"
"Đương nhiên."
"Anh không giam giữ tôi?"
"Giam giữ mà."
Đường Ý cầm pizza ném qua, nam nhân quay đầu đi, đối với ánh mắt phẫn nộ của cô xem như chưa nhìn thấy.
Phong Sính đứng dậy kéo xe ăn đến trước cửa sổ, anh đưa tay đẩy rèm cửa. sau khi ngồi vào vị trí của mình, anh đem đồ ăn gì đó bày sẵn trên bàn, còn có thêm một bình rượu đỏ ướp lạnh.
"Uống chút chứ?"
Sự đề phòng trong mắt Đường Ý không giảm, cô lắc lắc đầu.
Ai biết bên trong có hay không hạ cái gì dược?
Cô giật lại ghế, ngồi đối diện Phong Sính, cầm lấy cái khay, không ngừng gắp thức ăn từ trên bàn. Phong Sính nâng ly thủy tinh đến bên miệng, xuyên qua màn nước song sánh của ly rượu đỏ mà ngắm nghía người đối diện.
"Tôi cho cô ăn chưa?"
Đường Ý cầm dĩa cắt một miếng bò bít tết cho vào miệng " Anh mà để tôi chết đói, ai mang tới cho anh năm mươi vạn?"
Sau khi Phong Sính vắt chéo đôi chân dài, kinh hoảng vài cái."Cô có biết cô đi theo bạn trai cô có bao nhiêu nguy hiểm không?"
Cô hung hăng trợn mắt nhìn anh.
"Năm mươi vạn, cậu ta nhất định sẽ phải mắc nợ để chuộc cô? Đây chính là chân ái mà các cô nữ sinh như cô thường nói hả?"
"Phong đại thiếu, chẳng lẽ anh thật không biết xấu hổ mà nhận số tiền kia? Chuyện này truyền ra ngoài, anh không sợ bị chê cười sao?"
Phong Sính da mặt dày, "Ai dám cười tôi, tôi đem miệng người đó khâu lại."
Đường Ý cố nén khẩu khí, cô nắm chặt dĩa trong tay, " Công ty Tiêu Đằng mới bắt đầu, việc buôn bán khó tránh khỏi sẽ có nguy hiểm, nhưng anh ấy chịu khổ, cũng có năng lực, chúng tôi sớm muộn cũng gặp được ngày tốt đẹp nhất."
"Có thể coi như có ngày cậu ta quay trở lại đầy cường thế, tôi muốn bóp chết cậu ta, vẫn như bóp chết một con kiến."
Đường Ý lập tức cảm thấy mỹ vị trong miệng hóa thành vị đắng, " Không phải anh thật sự *muốn* tôi chứ?"
" Cô thấy tôi như đang đùa giỡn sao?"
Đường Ý cười, muốn bản thân thoải mái thêm chút, "Anh không cảm thấy mối quan hệ này rất loạn sao? Chị gái tôi sẽ cùng ba anh kết hôn, anh lại muốn ta, kỳ thực tôi biết, anh tính toàn trăm phương ngàn kế tính như vậy, đơn giản là vì mối quan hệ của tôi và chị gái, nhưng anh cũng đâu cần coi Tiêu Đằng như người trong cuộc chứ?"
"Cô đúng thật là mềm hay cứng đều dùng."
"Như anh vậy, bắt nạt tôi, " Đường Ý dùng dĩa tạo những đường vẽ trong chén tạo thành những âm thanh ken két, "Anh không sợ tôi sẽ nói với anh rể sao?"
Phong Sính cánh tay đập nhẹ xuống bàn ăn, nhìn rượu đỏ trong ly vọt tới bên miệng ly."Cô nói đi, đừng tưởng rằng ông ấy ngủ với chị cô là ông ấy sẽ thay cô đối phó, huống hồ, bọn họ còn chưa kết hôn mà, ba ta chơi đùa nữ nhân cũng không ít."
Đường Ý kéo qua bàn ăn, sau khi lấp đầy một bụng thức ăn, đứng dậy đi tới trước giường, cô mở tivi, ngồi dưới đất không nhúc nhích.
Phong Sính ăn cơm ước chừng cũng phải hơn một tiếng, chỉ có hai người còn giả bộ ưu nhã làm gì chứ. Đường Ý đưa mắt nhìn động tác Phong Sính thưởng thức rượu. Có một số người, từ trong xương cốt đã toát ra khí chất khiến người khác không thể bỏ qua, Phong Sính chính là như vậy. Nhưng anh lại lãng phí một khuôn mặt đẹp, một cuộc sống từ nhỏ cẩm y ngọc thực, điều đó cũng không đem anh đóng gói thành một công tử cao quý, khiết nhã, ôn hòa, ngược lại lại là một kẻ lừa gạt, tinh thông mọi thứ.
Phong Sính chú ý tới ánh mắt của Đường Ý ánh mắt, anh đặt ly rượu xuống, "Còn không đi tắm?"
Mặt cô biến sắc, "Tắm cái gì?"
"Đi ngủ không muốn tắm sao?"Đường Ý ôm chặt hai vai mình, "Không phải anh nói để Tiêu Đằng đi thu xếp tiền sao? Đừng chạm vào tôi!"
Cô nhìn thấy anh duỗi chân, có ý muốn đứng lên, Đường Ý nhanh lùi bước ra gần cửa."Đừng tới đây!"
Phía sau, bỗng nhiên có động tĩnh.
Một tiếng đinh, cửa phòng được mở ra. Đường Ý thoáng giật mình, nhưng phản ứng cực nhanh, khi đối phương đẩy cửa phòng ra, cô đi về hướng đó, muốn chạy đi.
Nhưng rất nhanh cánh tay cô bị một bàn tay khác kéo lại, ngay sau đó Đường Ý bị Phong Sính giam cầm trong lồng ngực. Sau khi cánh cửa hoàn toàn rộng mở, cô gái vừa đặt một chân vào trong phòng nhìn thấy màn này, há hốc miệng kinh ngạc.
Sau một lúc lâu, cô ta mới có phản ứng, hét chói tai, "Cô là ai, sao cô lại ở nơi này?"
"Tôi là người bị bắt cóc."
Cô ta tay vẫn còn đang cầm thẻ quẹt để mở cửa, "Trói, bắt cóc?"
"Phong Sính bắt cóc tôi!"
Cô ta buông thõng tay phải, trong mắt bỗng nhiên dồn nén bao nhiêu là tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm cực đậm nhăn nhó xụ thành một đống, gót giày cao gót mười cm hung hăng dẫm trên mặt đất tạo thành âm thanh lanh lảnh. Chỉ thấy cô ả duỗi thẳng tay chỉ về hướng bọn họ."Được lắm, Phong Sính, thì ra anh cũng chơi trò này với nó, anh nói anh chỉ trói mình em mà!"
Đường Ý nghe thấy, không khỏi lắc đầu mạnh, "Không phải trói người, là bắt cóc thật sự, mau cứu người đi!"
Cô ta đem thẻ quẹt vứt thẳng về phía trước, "Hồ ly tinh, vui sướng chết cô đi, cô kêu đi, không ai thèm phản ứng."
Cô này đầu óc có bệnh sao?
Đường Ý giãy giụa mấy cái, thật vất vả mới tìm được một tia hi vọng, nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp phải người đầu óc không bình thường. Phong Sính đem cô ôm đến ném trên giường, cô gái kia vẫn đứng đó, trên mặt giả bộ như đang khóc, nhưng cô ta lại không ầm ĩ, cũng không náo loạn, xoay người bước đi.
Đường Ý cho rằng, nếu không thì cùng cô đánh nhau một trận, khi náo loạn còn có cảm giác mình tồn tại cũng cho cô tranh thủ thêm chút thời gian.
"Này!" Đường Ý muốn đứng lên, "Cứu mạng!"
Cô ta đi ra bên ngoài, đồng thời giả bộ thương tâm, lại còn không quên đóng cửa cho bọn họ!
Bởi vì lúc trước kia khi theo Phong Sính, bọn họ đã đưa ra điều kiện, cô ta muốn thứ gì, Phong Sính đều có thể thỏa mãn, nhưng một khi Phong Sính có mục tiêu mới, cô ta không được làm phiền cũng không được gây náo loạn, phải ngoan ngoãn bước đi, như vậy Phong Sính mới có thể thay cô ta an bài con đường sau này.
Nữ nhân khóc lớn thành tiếng, tiếng khóc càng lúc càng xa, Đường Ý bàn tay dùng sức vỗ xuống giường lớn, Phong Sính ngồi dậy, "Thế nào, rất thất vọng?"
"Tôi lại nghĩ rằng cô ta sẽ xông thẳng vào phòng cho anh hai cái bạt tai."
"Cô ta dám."
Ánh mắt Đường Ý lơ đãng đảo qua mặt đất, nhìn thấy thẻ mở cửa phòng cô gái kia vừa vứt xuống. Trong phút chốc mắt cô sáng ngời, cô vội vã chuyển hướng nhìn, cũng không biết Phong Sính nhìn thấy không, vừa rồi tình thế quá hỗn loạn, nói không chừng anh ta cũng quên mất chuyện này.
Phòng này, khóa trái cửa nên nhất định phải dùng thẻ mới có thể mở được cửa phòng. Đường Ý trong lòng suy tính, cô hướng người dịch theo mép giường, Phong Sính đem nhất cử nhất động của cô thu vào trong mắt, chỉ là không vạch trần, cô đặt đôi chân xuống nền đất, đi qua, đi qua, dùng chân giẫm lên thẻ mở cửa phòng. Nhưng dưới ánh mắt của Phong Sính, cô không dám cúi người xuống nhặt. Đường Ý hơi thu chân lại, lại bắt đầu nói quan hệ với Phong Sính "Phong đại thiếu, tôi nói anh nói thẳng đi, kỳ thực chị gái tôi lúc mới nói chuyện yêu đương với ba anh được thời gian ngắn, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội lắm, dù sao tuổi tác chênh lệch hiện rõ vậy, lại còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, chính là chị ấy sợ tương lại, bị người khác chỉ trỏ, nói chị ấy là vì tiền mới chịu tiến vào Phong gia."
Phong Sính ngồi bên cạnh Đường Ý bên cạnh, một tay anh chống trên giường lớn, "Chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến phương diện này?"
"Chị tôi rất thiện lương, thực sự, từ nhỏ chị đọc sách là được rồi, nhưng ba tôi không quan tâm chúng tôi. Sauk hi chị ấy đi làm, bớt ăn bớt dùng, tiền lương nhận được đều cố gắng tiết kiệm, bình thường dù cho cùng tôi đi dạo phố, chị ấy cũng không dám mua bất cứ đồ hàng hiệu nào, cho dù chị ấy được anh rể cho tiền, cũng chưa bao giờ hoang phí." Đường Ý nghĩ đến vẻ nơm nớp lo sợ của Đường Duệ, tự nhiên đau lòng không ngớt, "Chính là chị ấy sợ các anh cảm thấy, chị ấy là vì tiền mới yêu anh rể..."
"Thả lưới dài, bắt cá lớn, cô hiểu sao?"
Đường Ý nghe nói vậy tâm tình không khỏi kích động, "Chị của tôi sẽ không như vậy, chị ấy sẽ cố gắng, tự lực cánh sinh."
"Tự lực cánh sinh?" Phong Sính tựa như nghe thấy một câu chuyện cực kỳ buồn cười, "Làm nữ nhân của Phong gia, cô rằng cô ta còn có quyền xuất đầu lộ diện? Nguồn kinh tế bị cắt đứt, cô ta có thể dựa vào ai? Cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, sẽ phải ra ngoài xã giao, kết giao cũng là những tầng lớp thượng lưu, vậy nhìn bộ dáng của cô ta hiện giờ đi, có thể đi ra ngoài được sao? Đến lúc đó, trang sức hàng hiệu, xe, phòng ở, bên nào có thể hạ xuống?"
Đường Ý á khẩu không trả lời được, đúng vậy, Đường Duệ được gả cho một người không bình thường. Cô cho rằng không cần những thứ đó, nhưng ở Phong gia đó là cơ bản nhất.
"Không phản đối?" Ngón trỏ Phong Sính men đến cằm cô, "Cuối cùng cũng có thể thấy hình ảnh ngậm miệng của cô."
"Vì sao anh lại phản đối như vậy? Ba anh cũng còn trẻ, ông ấy cũng không thể sống cô độc hết quãng đời còn lại, anh cũng đâu có thể ích kỷ như vậy."
"Muốn tìm, có thể, " Phong Sính khóe miệng nhếch lên, "Chỉ cần không tìm chị cô là được."
"Anh cố tình, " Đường Ý chống mắt đối chọi với ánh mắt của Phong Sính "Chị tôi nói, trước khi kết hôn sẽ làm công chứng tài sản, như vậy anh thấy hài lòng chưa?"
"Có tiền hay không, tôi không sao cả, " Phong Sính cẩn thận nghiền ngẫm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Ý, "Phong gia có nhiều tiền như vậy, dù cho đem hết mà cho chị cô, tôi cũng vẫn có thể ở Lận An thị xoay chuyển được, nhưng, chính là, tôi không ưa chị cô, tôi nhìn thấy cô ta đã thấy chướng mắt, làm sao giờ?"
Đường Ý thật muốn vung một cái tát, sau đó cô cực kỳ ẩn nhẫn làm ra vẻ muốn khóc. Hai chân Đường Ý mềm nhũn, ngồi sững trên mặt đất, "Anh đừng nhằm vào chị tôi, Phong thiếu..."
Bàn tay Đường Ý rơi xuống phía dưới mông, đem thẻ mở cửa phòng nhét vào túi sau. Cô nghĩ ắt hẳn Phong Sính sẽ không phát hiện, Đường Ý xoa xoa viền mắt, " Chị tôi cũng không dễ dàng gì, anh để cho bọn họ ở cùng nhau đi?"
Phong Sính giấu kín ý cười ở khóe mắt, thiếu chút nữa bật ra tràng cười." Tôi đi tắm đã."
Anh đứng dậy đi về phía phòng tắm, Đường Ý cũng không hỏi anh tắm làm cái gì, chỉ cần Phong Sính có thể tạm thời đi khỏi tầm mắt của cô, cô liền A di đà phật.
Nam nhân sải bước đi vào toilet, cửa vừa đóng lại, Đường Ý liền vội vàng đứng dậy.
Cô rón ra rón rén xông tới cửa, tay xoay nắm cửa, quả nhiên cánh cửa vẫn im lìm. Đường Ý nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm chỗ để quẹt thẻ, nhưng bên cạnh trừ tường chính là chốt mở, cô lấy thẻ phòng, thử ở chốt mở cũng không được, cửa vẫn như cũ, không hề biến chuyển.
Sau một hồi lăn qua lăn lại, vẫn như cũ. Cô gấp đến độ lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, trong phòng tắm tiếng xả nước vẫn tiếp tục như cũ, nhưng sau đó cửa bỗng nhiên mở ra. Dưới tình thế cấp bách, Đường Ý lại nhét thẻ phòng trở lại túi sau. Phong Sính chỉ quấn hờ khăn tắm quanh hông, trên người vẫn còn đọng một vài giọt nước, cũng không lau khô. Tóc anh ướt sũng phủ xuống trán, nhìn có vẻ cực kỳ biếng nhác.
"Cô ở đây làm gì?"
Đường Ý thu tay khỏi chốt mở, "Tôi vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc, có khi bạn gái anh vẫn chưa đi."
Phong Sính bước về phía trước, Đường Ý lui về phía sau, gót chân đã đụng đến cánh cửa, nam nhân đã đi đến trước mặt, một tay chống trên cửa phòng, một tay kia ôm eo cô.
Cô kinh ngạc kêu lên, "Anh làm gì đấy?"
Tay anh vòng qua vòng eo nhẵn nhụi, rồi trực tiếp bao phủ mông Đường Ý "Đây là cái gì?"
Đường Ý xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp cũng gấp gáp, cô tức giận quát, "Anh không có sao? Anh không biết đây là cái gì sao?"
"Uy hiếp tôi?"
"Tôi không hiểu anh nói cái gì."
Phong Sính xoa nhẹ, thẻ phòng chạm đến Đường Ý, cô nghĩ, anh biết rồi.
Đường Ý cắn răng "Anh đùa giỡn lưu manh?"
"Cô cầm đồ vật không nên cầm, vậy nên tôi muốn lấy lại thôi."
Phong Sính lại đút tay vào túi quần cô, Đường Ý đè lại bàn tay anh "Tôi có thể lấy cái gì của anh? Đây là của thẻ xe bus của tôi, anh nhân cơ hội động chạm tôi còn chưa tình, lại còn muốn tìm cái gì."
"Thẻ xe buýt, thật không?" Đầu ngón Phong Sính đã chạm đến một cạnh của thẻ phòng."Dù cho bây giờ tôi cho cô đi, cô biết chỗ quẹt thẻ phòng ở đâu không?"
Đường Ý bất động đè lại tay anh, "Trải qua đêm nay, nói không chừng bạn trai cô vì cứu cô, đã bán thân."
Tiêu Đằng lo lắng, Đường Ý có thể cảm nhận được. Nếu đổi lại vị trí là cô, cô khẳng định cũng sắp nổi điện. Đường Ý đẩy bàn tay Phong Sính đang muốn tiến về phía ngực."Nói lời tốt đẹp tí."
"Có lời tốt đẹp nào cần nói?" Phong Sính nhìn chằm chằm gương mặt dưới thân, Đôi lông mày thanh tú của Đường Ý nhíu chặt, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn mờ càng nổi bật, nhìn có hơi trắng bệch, nhưng chìm trong ánh mắt này, anh bỗng nhiên không thể khống chế cảm xúc, vươn ngón tay kéo cằm Đường Ý, môi mỏng một chút liền chuẩn xác che lại đôi môi cô.
Đôi mắt cô cả kinh, con ngươi giật giật, một tay kia rời khỏi túi quần cô, chuyển thành kìm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đem chúng đặt trên ván cửa.
Anh cắn cánh môi Đường Ý, hơi dùng sức, cô cảm thấy đau liền há miệng ra. Trong miệng lên tiếng ưm ưm, đầu cô bắt đầu lắc lư, nửa người trên của Phong Sính đè lên phía trước, giữa hai người gắn kết không có kẽ hở, Đường Ý cảm thấy không khí trong nồng ngực như bị hút cạn, cô càng khát vọng được hô hấp. Phong Sính vẫn nhắm chặt mắt, anh luôn luôn tự tin, đối phó với nữ nhân cũng như chuyện ăn một bữa sáng, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm cô, phát hiện trên mặt Đường Ý không có chút nào biểu hiện của sự hưởng thụ hoặc tập trung, trái lại, nhìn thế nào cũng thấy cô có vẻ khổ sở.
Phong Sính có thể tưởng tượng đến màn hôn môi của Đường Ý cùng Tiêu Đằng, chắc cũng có nhiều tình cảm?
Trong mắt anh hiện lên căng thẳng, ngón tay chạm lên gò má cô, trong nụ hôn rõ ràng mang theo bá đạo bạo ngược, Đường Ý hừ nhẹ một tiếng, đau đớn, mướn nhấc chân đá anh.
Phong Sính đã sớm phòng bị, bàn tay anh đã nhanh chóng chui vào bên trong túi quần, nhanh chóng lấy lại thẻ phòng rồi lui người đi.
Đường Ý hai tay che miệng, mắt đầy hận ý, cô làm bộ nhổ nhổ.
Sắc mặt Phong Sính càng phát ra gay gắt, Đường Ý vuốt đôi môi sưng đỏ, nhất thời ngay cả nói cũng không nên lời.
Phong Sính giơ ngón trỏ lên, đặt nó nhẹ nhàng đậu trên khéo môi, động tác này đi vào trong mắt Đường Ý, tràn ngập trêu chọc.
Cô đưa tay đè chặt cánh môi, để cảm giác đau đớn bớt đi chút, sau đó mới, đãi đau đớn giảm bớt một chút hậu, này mới mở miệng, "Anh điên rồi!"
"Chỉ nếm thử vị của cô thôi, cô ăn của tôi, ngủ chỗ tôi, trả chút lợi nhuận không được sao?"
" Anh quả thật không thể nói lý, " Ánh mắt Đường Ý dời về phía thẻ phòng trong tay anh, "Trả lại cho tôi."
"Muốn?"
Phong Sính giơ cánh tay lên, vẻ mặt mang đầy mị hoặc và đường hoàng phản chiếu trong mắt Đường Ý, nghĩ rằng anh ta có ý muốn trả lại. Ngón tay anh lại chui vào khăn tắm, sau đó thẻ phòng cũng theo đó mà chui vào.
"Tự mình đến lấy đi."
← Ch. 004 | Ch. 006 → |