← Ch.15 | Ch.17 → |
"Ai đối xử tốt với cô ta? Ta không biết cô ấy." Tuyết Chi mặt không đổi sắc nói,
"Lâm Phụng Tử không hiểu là loại người gì, luôn kiếm lý do kỳ quái mà quấn lấy ta. Cô ta nói với huynh ta là tỷ tỷ của cô ấy? Nói thật ta với cô ấy không quen thân lắm."
Hạ Khinh Mi cười nói: "Quả nhiên đúng như lời muội ấy tả."
"Bất quá, Linh Kiếm sơn trang và Tuyết Yến giáo võ công đều từ một nguồn mà ra, tuy rằng Tuyết Yến giáo dùng roi, nhưng biến chiêu vẫn không thay đổi, hơn nữa động tác thoát tục lại xinh đẹp."
"Nếu nói về động tác thanh nhã, thoát tục, ta thấy chỉ có trượng pháp của Nguyệt Thượng Cốc. Trong sơn trang có rất nhiều đệ tử vì yêu thích nhất phẩm "Thần Nguyệt trượng" mà lấy hết dũng khí báo danh vào đại hội binh khí Thiếu Lâm."
"Nguyệt Thượng cốc? Ý huynh là Thượng Quan Thấu của Nguyệt Thượng cốc?"
"Phải, Thượng Quan công tử vừa rồi đã trổ tài trên giang hồ, hiện tại đã sắp thành một trong những người tuấn kiệt của giới võ lâm rồi. Trang chủ đã gia nhập võ lâm từ nhỏ, tuy không vượt nhiều phong ba, bão tố nhưng địa vị vẫn rất vững chắc. Người nói, người rất coi trọng Thượng Quan công tử không chỉ ở tính tình mà còn ở tác phong trên giang hồ, vài năm sau, nhất định sẽ là nhân vật đứng đầu trong võ lâm, nhưng không phải là hào hiệp võ lâm, mà là một đại ma đầu."
"Không lẽ đây chính là nguyên nhân hắn bị trục xuất khỏi Linh Kiếm sơn trang?"
"Không, hắn bị trục xuất vì lý do gì không ai biết, nhưng có thể chắc chắn là hắn đã làm Trang chủ tức giận. Bởi vì lúc trước, mọi người đều thấy Trang chủ chủ động đánh hắn, liền đuổi theo cứu, có người nói là hắn phát hiện được bí mật lớn.
Trên thực tế, không ai biết nguyên nhân là gì."
"Vậy ... Tại sao lúc nãy trên võ đài huynh không biết hắn."
"Ta và hắn chưa gặp nhau bao giờ."
"Không thể nào? Trước kia không phải hắn ở Linh Kiếm sơn trang sao?"
"Đúng vậy, nhưng Linh Kiếm sơn trang rất lớn, ta và hắn không cùng sư phụ, cũng không ở chung một viện. Lúc ở sơn trang có hội họp hay luận võ gì, hắn cũng chưa bao giờ tham gia, đều độc lai độc vãng, nên ta và hắn thậm chí không biết mặt nhau."
"Đúng là quái nhân ..." Tuyết Chi lẩm bẩm nói, "Thời gian không còn sớm, ta phài về phòng rồi, bằng không ngày mai lại không kịp khởi hành."
"Thật ngại quá, ta quên mất thời gian đã không còn sớm." Hạ Khinh Mi đứng lên, lấy một cái "kiếm tuệ" (tuệ: tua phía sau đuôi kiếm) màu đỏ bên hông ra, đưa cho Tuyết Chi, "Ta và Trọng cô nương vừa gặp như đã quen, đây là quà gặp mặt, xin nhận cho."
"A, như vậy sao được, ta không có chuẩn bị lễ ..."
Hạ Khinh Mi cười nói, "Không sao, chỉ là phần lễ mọn, không đáng nhắc đến."
Sau khi tạm biệt, Tuyết Chi cầm kiếm tuệ về phòng, vốn tưởng Mục Viễn đã đi rồi, không ngờ hắn vẫn còn ngồi ở đó. Vừa thấy Tuyết Chi, Mục Viễn lập tức đứng lên:
"Thiếu cung chủ, trưởng lão trong cung vừa mới truyền tin tức, có việc quan trọng, gọi mọi người ngày mai lập tức về cung."
Sáng sớm hôm sau, Tuyết Chi liền dẫn mọi người ra khỏi Phụng Thiên, quay về.
Đến Trọng Hỏa Cung đã là việc của một ngày sau, sau khi về núi, nhìn con sông nhỏ chảy quanh đồi núi và căn lầu trắng, Tuyết Chi muốn đặt mông ngồi trên đất.
Nhưng đúng lúc này, Tuyết Chi lại chần chờ rất lâu, mới chậm rãi bước vào.
Trong chính điện, ba bốn mươi đệ tử có cấp bậc cao đứng hai bên, tứ đại trưởng lão ngồi ở cuối đại điện. Đại sư phụ Sở Vi Lan đang cùng bàn bạc với Tứ đại hộ pháp ở phía sau.
Tuyết Chi vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đảo quanh người đến người nàng. Càng vào bên trong, càng lo sợ.
Mục Viễn cùng tứ đại hộ pháp đi theo một đoạn, nhưng đều dừng lại ở chỗ ngồi của mình.
Vị trí Cung chủ và Nam Cung trưởng lão hiện nay vẫn trống. Vũ Văn trưởng lão ngồi ở vị trí phó cung chủ, yên lặng nhìn Tuyết Chi không nói lời nào.
Vẫn là Ôn Cô trưởng lão nói trước:
"Thiếu cung chủ, lặn lội đường xa có mệt không?"
Trên đầu Tuyết Chi đã có một tầng mồ hôi vẫn cứng rắn nói:" Không hề gì."
Uất Trì trưởng lão mỉm cười nói:" Nếu không có gì, vậy thành tích nhất định rất tốt?"
Nhìn gương mặt tươi cười của Uất Trì trưởng lão, Tuyết Chi liếc một cái, chột dạ.
Nàng nắm chặt tay thành đấm, cúi đầu xuống thấp. Cái gọi là việc gấp, thật ra chính là cùng nhau kết tội. Mọi người đều biết thứ tự của nàng, nhưng không ai biểu lộ cảm xúc gì.
Cuối cùng, vẫn là Vũ Văn trưởng lão phá tan cục diện khó xử, "Thiếu cung chủ, con theo ta đến đây."
Lão chầm chậm cầm gậy lên, bước xuống bậc thang một cách chậm chạp. Qua mấy năm nay, mấy vị trưởng lão tuổi đều đã cao, nhưng Vũ Văn trưởng lão lại 'gừng càng già càng cay', làm kẻ khác không dám đến gần.
Tuyết Chi theo lão một đoạn, đại khái biết ông muốn dẫn mình đến nơi nàng, chợt dừng chân. Vũ Văn trưởng lão phía trước cũng dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại, chờ nàng đi lại rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Đến cuối cửa hông, xuyên qua hành lang gấp khúc, Tuyết Chi đang đứng giữa linh đường của Liệt đại cung chủ Trọng Hỏa Cung.
Linh đường rất lớn, hơn nữa rất cao, nếu đi vài bước ở bên trong, sẽ có tiếng vang lại, chỉ có nhang khói cùng một mảnh tĩnh mịch bao trùm. Trên tường treo đầy di ảnh của cung chủ các đời, phía trước di ảnh là linh bài. Trong đó, không thiếu gương mặt anh khí bừng bừng hay lạnh lùng vô cảm của các nữ cung chủ, nhưng đều là dung mạo của người trên năm mươi tuổi. Cuối cùng, lộ ra bức họa của nam tử trẻ tuổi, cũng là một diện mạo hoàn mỹ, trên linh bài viết hai chữ to: Trọng Liên.
"Qùy xuống." giọng của Vũ Văn trưởng lão như sương như khói trong không trung truyền đến.
Tuyết Chi lập tức quỳ xuống.
"Nơi này bày tất cả linh vị của các vị cung chủ, đều là người đã từng oai phong võ lâm, tung hoành thiên hạ. Phụ thân con năm mười lăm tuổi đã là thiên hạ đệ nhất võ lâm." Vũ Văn trưởng lão hai tay đặt trượng trên đầu, "Trọng Hỏa Cung sở dĩ có hôm nay, đều là nhờ những vị này, dùng huyết và lệ gây dựng nên."
Tuyết Chi cúi đầu không nói.
"Mà con, Trọng Tuyết Chi, sắp mười bảy tuổi, mà ngay cả võ công của Trọng Hỏa
Cung vẫn chưa học xong. Con sắp kế thừa vị trí cung chủ, nhưng ngay cả hạng mười ở anh hùng đại hội cũng không có."
Tuyết Chi vẫn cúi đầu như cũ, không nói lời nào.
"Con thật .... Phụ lòng Trọng Hỏa Cung, con phụ lòng hy sinh của cha con sao?"
Tuyết Chi tay nắm chặt góc áo, đầu ngón tay tái nhợt.
"Con nói xem, con sao có thể phụ lòng bọn họ?" Vũ Văn trưởng lão lại chỉ vào di ảnh của Trọng Liên, giọng có chút run rẩy, "Con sao có thể ... phụ lòng cung chủ?"
Tuyết Chi cúi đầu càng thấp, hay tay run run.
Suy nghĩ lại đi. Nghĩ thông suốt rồi ra đây." Vũ Văn trưởng lão nói xong, xoay người đi mất.
Một khắc này, di ảnh trước mặt dường như trở nên rất cao, rất xa.
Trọng Tuyết Chi quỳ trước di ảnh, một giọt nước mắt rơi xuống.
Gương mặt nghiêm chỉnh của nam tử vẫn mỉm cười như cũ, phong hoa tuyệt đại.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |