← Ch.15 | Ch.17 → |
Đói quá......
Khi mọi người ra khỏi cốc, cũng đã là xế chiều. Trải qua trận kịch chiến, ngay cả Nghi Huyên, Thương Hàn cũng có chút mệt mỏi, lại thêm các đệ tử khác cũng đều ở trong trấn nhỏ, mọi người liền quyết định trở về trấn nghỉ tạm một đêm, ngày mai mới bắt đầu quay về phái.
Khi bóng đêm vừa phủ xuống, các đệ tử Dịch Thủy thấy bọn họ quay trở về, đều không khỏi vui mừng. Rồi sau đó, chúng đệ tử nhìn thấy người trong lòng Thương Hàn, chính là Phương Thanh, tất cả đều hoảng sợ không yên. Thương Hàn giải thích sơ qua một chút, chỉ nói nàng là yêu ma biến hình, mà lại có mối liên hệ lớn với Cửu Hoa bảo kính đã mất tích. Chúng đệ tử nghe vậy, sao có thể không tin, đều mắng Cực Thiên Phủ làm việc đê tiện, hơn nữa năm đó Phương Thanh qua đời đã là một việc vô cùng bi thương. Nhưng là đồng môn, thân như tay chân, các đệ tử cũng cố kỵ Lâm Xuyên nên dừng đề tài này lại rất nhanh.
Khi mọi người vào trấn đã thuê một căn nhà cổ. Hiện giờ, liền tìm một gian phòng trống trong đó để bày ra trận pháp trừ ma, lại dùng khóa thần khóa Phương Thanh lại, tạm thời giam giữ tại đó.
Lâm Xuyên thấy hành động của mọi người, vẻ mặt có chút u sầu. Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói lời nào, đến khi mọi việc đã xong hết liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Thời điểm bốn bề đều yên tĩnh, tâm tình hỗn loạn mới có thể bình tĩnh lại. Trong lòng có thật nhiều nghi hoặc, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều. Khiếp sợ cùng bối rối lúc trước vẫn còn tại trong lòng, có một số việc, hắn không dám đụng tới, lại càng không dám đi xác thực.
Không cần nghĩ nhiều nữa, cứ như hiện tại là tốt rồi......
Hắn nhắc nhở bản thân như vậy, sau đó ngồi xuống, chậm rãi sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, khép lại hai mắt.
Nhưng mà, khi hắn vừa nhắm mắt, nàng lại xuất hiện một cách rõ ràng như vậy. Những kí ức được phác họa lại, vì nhớ nhung mà càng thêm sinh động. Hắn cuống quít mở mắt, nhưng cũng đã chậm, chỉ trong khoảnh khắc đó tâm hồn đã bị nàng xâm chiếm. Cảm xúc rối loạn, hồi tưởng lại và khẽ lẩm bẩm một câu, như một lời thì thầm sâu kín: "Ta thích ngươi...... từ cái nhìn đầu tiên khi thấy ngươi đã bắt đầu......".
Lồng ngực chấn động, vô cùng đau đớn. Hắn nằm xuống, cuộn thân mình lại, ôm chặt lấy chính mình. Nhưng bất luận hắn làm thế nào cũng không thể thoát khỏi ý nghĩ ngông cuồng đó, cuối cùng lại chỉ còn là bất lực......
Đau thương và hoảng hốt, thời gian như kéo dài vô tận, cảm giác chậm chạp. Không biết qua bao lâu, hắn mông lung nghe thấy có người gõ cửa. Thần thức chợt tỉnh, hắn lên tiếng, đứng dậy mở cửa.
Trường Cần đứng ở ngoài cửa, bàn tay đang gõ cửa còn dừng lại giữa không trung. Hắn mang theo vẻ mặt tươi cười, nói với Lâm Xuyên: "Sư huynh, đến giờ ăn cơm rồi. Huynh muốn ăn cùng với bọn đệ hay là muốn mang vào phòng ăn?".
"Ăn cùng nhau đi." Lâm Xuyên dứt lời, đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trường Cần nhìn hắn, tươi cười bỗng nhiên có một chút bất an, hỏi: "Sư huynh, sắc mặt huynh rất kém, có phải không thoải mái chỗ nào hay không?".
Lâm Xuyên nghe hắn hỏi như vậy mới giật mình ý thức được, thân thể của mình hơi nóng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt cả quần áo. Hắn nâng tay, lau đi mồ hôi trên trán, hờ hững nói: "Không có việc gì".
Trường Cần nhíu mày, vẫn đều còn do dự, cuối cùng vẫn không kìm được nói: "Sư huynh...... Kỳ thật, Phương Thanh sư bá ra đi cũng đã sáu năm......".
Nghe hắn nhắc tới tên Phương Thanh, lòng Lâm Xuyên chợt đau đớn. Nhưng cho dù sầu não thế nào, cuối cùng hắn cũng không lộ ở trên mặt, chỉ thản nhiên đáp lại: "Đúng vậy".
Câu trả lời này làm cho Trường Cần không khỏi đau thương, "Sư huynh, huynh có biết đệ đang nói cái gì không! Cũng đã sáu năm rồi, đừng có tự tra tấn chính mình được không? Nếu huynh khó chịu thì hãy khóc hết thảy ra đi. Nếu không...... nếu không đệ đánh với huynh một trận cũng được!".
Lâm Xuyên mỉm cười, nói: "Ăn nói kỳ quái......".
"Không kỳ quái!" Trường Cần phẫn nộ nói, "Đệ biết huynh khó chịu. Yêu ma kia hóa thành hình dạng của Phương Thanh sư bá, huynh thấy sao có thể không thương tâm chứ! Đáng giận! Cực Thiên Phủ lại đùa bỡn lòng người như vậy!".
"Trường Cần......" Lâm Xuyên thở dài một tiếng, nói, "Ta không sao. Đi ăn cơm đi".
Hắn không nói thêm lời nào, đi thẳng về phía trước. Trường Cần vội vã đuổi theo, tuy trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng lại không biết nói gì cho phải. Hai người trầm mặc đi được một lát, khi đi qua căn phòng giam giữ Phương Thanh. Mắt thấy bước chân Lâm Xuyên không tự chủ mà đi chậm lại, long Trường Cần cũng như thắt lại, đang muốn khuyên giải vài câu, lại chợt nghe đệ tử canh cửa mở miệng gọi họ.
"Lâm Xuyên sư huynh, Trường Cần sư huynh." Hai đệ tử canh cửa thấy bọn họ, vui mừng lộ rõ trên mặt, bước nhanh về phía họ. Người lớn tuổi một chút tên là Dịch Tu. Hắn mở miệng, nói, "Hai vị sư huynh tới thật đúng lúc. Yêu ma kia kêu đói...... ầy, làm sao mới tốt bây giờ?".
"Đói?" Lâm Xuyên nghe vậy giật mình lặp lại một lần.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Đệ tử còn lại tên Hàm Viễn, nghe Lâm Xuyên hỏi, vội vàng đáp.
Trường Cần nhìn nhìn biểu cảm của Lâm Xuyên, nghiêm mặt nói: "Đừng nghe yêu ma kia nói bậy".
Hai đệ tử vẻ mặt sầu khổ. Dịch Tu lên tiếng: "Nhưng nghe giọng nàng ta hữu khí vô lực, nếu như có chuyện không hay xảy ra thì làm sao bây giờ? Ặc, nhỡ đâu chết đói, chẳng phải là đã chậm trễ chuyện về Cửu Hoa bảo kính sao......".
"Yêu ma chỉ ăn thịt người! Chẳng lẽ đi tìm người để nàng ta ăn hay sao? Hẳn là gian kế, đừng hành động gì là được!" Trường Cần bất mãn cắt ngang lời nói của Dịch Tu.
Thấy hai tên đệ tử vẫn còn khó xử, Lâm Xuyên mở miệng, hỏi: "Hỏi qua đàn chủ chưa?".
Dịch Tu đáp: "Mới vừa đi hỏi, nhưng đàn chủ đã đi nghỉ, dặn không được quấy nhiễu".
"Vậy Nghi Huyên sư thúc đâu?" Lâm Xuyên lại hỏi.
"Đàn chủ sợ yêu ma lại đến quấy rối, lúc nãy đã sai Nghi Huyên sư thúc mang đệ tử đi tuần tra." Dịch Tu trả lời.
Lâm Xuyên trầm mặc, cúi đầu suy nghĩ.
Trường Cần thấy thế, vội hỏi: "Sư huynh, huynh không định mang đồ ăn đến cho yêu ma kia thật chứ? Đây khẳng định là cạm bẫy a, nói không chừng huynh vào đó sẽ bị nàng ta ăn!".
Lâm Xuyên liếc nhìn hắn một cái, nói: "Có pháp trận trừ ma và khóa sắt thần trói buộc, nàng ta có thể làm gì?".
"Điều này cũng đúng." Trường Cần nghĩ nghĩ, "Nhưng mà, chúng ta lấy gì cho nàng ta ăn đây? Nếu không ta đi mua con gà? Có điều chúng ta là người tu tiên, sát sinh không tốt á?".
Lâm Xuyên bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai vị sư đệ vẫn còn ồn ào này, nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi......". Hắn dứt lời, lại dặn dò đệ tử canh cửa, "Các đệ cứ canh chừng ở đây đã".
Đệ tử canh cửa đành phải bằng lòng, ngoan ngoãn quay trở về cửa đứng nghiêm chỉnh.
Lâm Xuyên đi đến phòng ăn với Trường Cần, mất khoảng một lúc mới thoát khỏi hắn, một mình đi tới phòng bếp. Không tốn bao nhiêu thời gian, hắn nhìn thấy cháo gạo tẻ với nấm tươi và măng mùa xuân, trong lòng bắt đầu sinh ra bất đắc dĩ nặng nề. Hắn đem đồ ăn đặt chỉnh tề trên khay, lại chậm chạp không cầm lên. Trong lòng đang có hai luồng suy nghĩ đấu tranh, làm cho hắn do dự.
Thấy cháo và đồ ăn sắp nguội lạnh, hắn ngừng giằng co, nâng khay thức ăn muốn đổ đi. Nhưng khi vừa nghiêng bát đũa, hắn lại không đành lòng. Hắn cố gắng trấn an bàn tay đang run nhè nhẹ của mình, cuối cùng lại nhớ tới câu sau của Hàm Viễn kia "Nhỡ đâu chết đói, chẳng phải là chậm trễ việc về Cửu Hoa bảo kính" mà chịu thua.
Khi Lâm Xuyên bưng khay thức ăn đến trước cửa căn phòng nhỏ kia, vẻ mặt hai người Dịch Tu Hàm Viễn đều như được giải thoát, hai người đồng thời vươn tay, đẩy cửa ra.
Lâm Xuyên mặt lạnh, bưng khay thức ăn trong tay, nói với hai người bọn họ: "Các đệ đem vào đi".
Dịch Tu cùng Hàm Viễn vừa nghe vậy, lại đồng thời lắc đầu.
"Lâm Xuyên sư huynh...... đệ...... bọn đệ đạo hạnh thấp kém, nhỡ mà......" Dịch Tu thành thực nói, "Chi bằng, hay là huynh mang vào đi".
Hàm Viễn gật đầu phụ họa, sợ chuyện này dính đến người mình.
Lâm Xuyên không nói gì, đành phải mang theo thấp thỏm và kháng cự, dứt khoát bước vào phòng.
Bên trong phòng không đốt đèn, cả không gian đều u ám. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mang theo u oán, chỉ nói: "Đói quá......".
Câu than thở này, quen thuộc như vậy. Sáu năm trước, những lời này hành động này hắn cũng đều đã quen. Trong long nhớ nhung không thôi, lại mang theo cảm xúc rối loạn, khiến cho hắn muốn trốn tránh. Hắn nương theo tiếng nói bước thêm vài bước, đặt khay thức ăn trên mặt đất, quay người định đi ra.
Đúng lúc này thì một tiếng oán giận vang lên, cản trở bước chân hắn: "Không với tới".
Hắn nhíu mày quay người, phản bác nàng một câu: "Thế cũng nói ra được!".
Trong bóng tối u ám, giọng nói của nàng mơ hồ mang theo ý cười, "Không với tới thật mà......"
Hắn vì chính phản ứng quá mức tự nhiên của mình mà cảm thấy sợ hãi. Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn dường như cảm thấy có gì đó đè nén. Suy nghĩ yếu đuối nhớ nhung như vậy, khiến cho hắn vô cùng oán giận.
Nhưng sau một lát, hắn liền bình tĩnh lại. Đây không phải là trường hợp đối thoại như sáu năm trước nữa, hiện tại nàng nói 'không với tới', không phải do bị hút hết sức lực, mà là vì bị khóa sắt thần khóa......
Hắn nghĩ đến đây, liền rút Tinh Lưu bảo kiếm. Ánh sáng chợt lóe, cả phòng đều phát sáng. Tay chân nàng bị xiềng xích trói chặt, đừng nói việc đứng lên, ngay cả cử động cũng khó khăn. Nàng nhìn khay thức ăn kia, giãy dụa thật lâu sau, cố gắng nhích tới gần.
Tình cảnh này khiến hắn có chút buồn cười. Nhưng chung quy hắn cũng không có để lộ trên mặt, chỉ lạnh nhạt đi qua đó, đẩy khay thức ăn đến gần nàng thêm một chút.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt ai oán.
Đối mặt một lúc, hắn thở dài một tiếng, đặt Tinh Lưu bảo kiếm xuống đất. Đưa tay bưng chén cháo lên, múc lấy một muỗng cháo, đưa tới bên môi nàng. Khuôn mặt nàng hiện lên ý cười, không khách khí nuốt vào một miếng, rồi sau đó phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Hắn lại múc một muỗng khác cho nàng, hờ hững nói: "Cô là ma vật, không cần phải ăn mới đúng".
Nàng nuốt cháo trong miệng xuống, cũng không đáp lời hắn, chỉ khen ngợi một câu: "Ngon".
Buồn cười, không tự chủ được. Áp lực ban đầu trong lòng chậm rãi biến mất, sinh ra thoải mái đã lâu không có. Hắn phát hiện suy nghĩ của mình thì không khỏi sợ hãi. Hắn vội cúi đầu, thu lại nụ cười.
Nhưng ánh mắt nàng đã sớm bắt được khoảnh khắc đó, còn vô cùng chân thành nói: "Cuối cùng ngươi cũng đã nở nụ cười, thật tốt......".
Trong long hắn khiếp sợ, nhíu mày nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Cô cũng biết tình cảnh hiện giờ của mình chứ?".
Nàng không trả lời, cúi đầu xuống gần tay hắn, lại ăn thêm một muỗng cháo.
Thái độ của nàng khiến hắn luống cuống khó hiểu, "Cô là yêu ma, trên người còn mang theo bảo khí Cửu Hoa bảo kính của phái ta, đợi trở lại Dịch Thủy Đình, cô chỉ còn một con đường chết!".
Nàng nhẹ nhàng cười, nói với hắn: "Vậy ngươi thả ta đi a".
Những lời này thực nằm ngoài dự tính của hắn, nhất thời khiến tim hắn đập mạnh mà loạn nhịp.
Nàng thấy hắn phản ứng như vậy, hỏi: "Ngươi muốn ta chết sao?".
Hắn đáp không được, vẫn trầm mặc như trước.
"Lúc trước vẫn rất tốt mà, đột nhiên lại muốn giết ta......" Nàng ghé lại gần hắn một chút, tiếp tục hỏi, "Vì sao? Đơn giản vì ta nói ta thích ngươi sao?".
Ánh mắt của nàng quá mức trong suốt thuần khiết, làm hắn không thể nhìn thẳng. Hắn dời ánh mắt, nói: "Đủ rồi. Ta không muốn nghe cô nói năng linh tinh nữa......".
Nàng cũng không có ý bỏ qua, "Hay là, bởi vì ta giống sư phụ ngươi?".
Lòng hắn càng kinh hoảng, ánh mắt thoáng chốc tràn ngập đau đớn.
Nàng nhíu mày, mang theo một chút tủi thân, nói: "Ta không hề biến hình, nếu ngươi không tin, dùng kính chiếu ta liền biết".
Yêu ma trên thế gian, mặc dù có thể biến thành các hình dạng khác, mê hoặc con người, nhưng lại không thể giấu nguyên hình qua bảo kính được. Cho nên kính để chiếu yêu, người đời đều biết. —— đạo lý này Lâm Xuyên từ nhỏ đã biết, hiện giờ nghe nàng nhắc tới, lại có chút ngạc nhiên.
Nàng đợi một lát, không thấy hắn cử động, trong lòng hơi hơi có chút mất mát, hít một tiếng rồi chậm rãi nói: "Lâm Xuyên...... ta không lừa ngươi".
Nghe nàng gọi tên mình, cả người Lâm Xuyên cứng đờ. Giọng nói và giọng điệu sao mà quen thuộc đến vậy, tiếng gọi này, hắn đợi đã thật lâu rồi......
Trong lúc hai người đều đang trầm mặc, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Lâm Xuyên cả kinh, hồi phục tinh thần. Hắn vội đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy tràn ngập sắc máu, báo hiệu điềm chẳng lành. Dịch Tu và Hàm Viễn nãy giờ còn canh giữ ngoài cửa đều ngã trong vũng máu, không biết sống chết ra sao.
Hắn khắc chế hoảng sợ trong lòng, bước nhanh về phía cửa, muốn nhìn rõ ràng một chút. Lại nghe thấy một giọng nói từ trong bóng đêm vang lên, ngữ điệu mang theo vài phần quen thuộc, nói với hắn:
"Sáu năm, lại gặp mặt......"
~ Hết~
Lời tác giả: không biết vì sao mà câu chuyện này của tôi hoàn toàn biến thành chuyện kể qua cái nhìn của nam chính....... cứu mạng với......
Hừm, có một độc giả đại nhân hỏi vì sao Phương Thanh sư phụ sau khi sống lại lại trở thành tự nhiên và chủ động như thế?
Thật ra, đây là Cực Thiên Phủ giáo dục tốt!
[ Lệnh chủ: thích hắn liền nhào vào hắn! Hiểu chưa? ]
[ Phương Thanh: = =...... Rõ...... ]
Sự tình chính là như vậy đó......
← Ch. 15 | Ch. 17 → |