Cô gái bị thương
← Ch.17 | Ch.19 → |
Sáng sớm người hầu lên lầu gọi Lộ Diêu ăn điểm tâm, gọi hồi lâu mà không thấy trả lời, liền đẩy cửa vào phòng xem, vừa nhìn thấy liền sợ tới quá mức kinh hãi.
Nguyên lai Lộ Diêu ngày hôm qua mạo hiểm gió lạnh đi dạo nửa ngày ngoài đường, lại ở dưới lầu công ty Cố Dịch Huân chờ một hồi lâu, hơn nữa bởi vì quan hệ của Cố Dịch Huân và Thiết Tây Á mà tích tụ đau đớn ở ngực, nên nửa đêm liền bắt đầu sốt cao. Thời điểm người hầu phát hiện ra thì Lộ Diêu đã nóng đến ý thức mơ hồ, sắc mặt ửng hồng, cái trán lại nóng đến dọa người. Người hầu chạy nhanh báo cho quản gia Triệu biết, lão Triệu coi như bình tĩnh, chỉ huy người hầu giúp Lộ Diêu mặc quần áo, sau đó dặn lái xe đưa Lộ Diêu đi bệnh viện, cuối cùng gọi điện thoại báo cáo cho Lộ Viễn.
Lộ Viễn đang cùng Cố Dịch Huân đàm luận chuyện công việc và cuộc sống, nhận được điện thoại cũng quên luôn chào hỏi Cố Dịch Huân, vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Cố Dịch Huân thấy Lộ Viễn luôn trầm ổn mà thần sắc lại kích động như thế, nhất định là Lộ Diêu đã có chuyện, nên vội hỏi: "Diêu Diêu làm sao vậy?" Sự quan tâm bộc lộ rõ trong lời nói.
"Sốt cao phải đến bệnh viện, tôi phải đến đó ngay." Chỉ để lại những lời này, không đợi Cố Dịch Huân phản ứng, người đã biến mất ở phía sau cửa.
Cố Dịch Huân ở văn phòng quá sốt ruột, mặt mày anh tuấn chỉ trong thoáng chốc đã nhăn cơ hồ thành không nhận ra. Muốn đi xem cô gái nhỏ, lại không thể đi, một khi đi thì những gì cố gắng lúc trước liền thành kiếm củi ba năm đốt một giờ, không đi, mỗi 1 phút trôi qua nội tâm đều là giày vò. Sớm biết sẽ như vậy, anh thà rằng vẫn sủng cô tùy theo cô, vì sao muốn cô phải hiểu được đáp lại? Hiện tại rất tốt, giờ muốn gặp không thể gặp! Loại cảm giác này... Shit! Cố Dịch Huân giơ chân đá lên một cái ghế, thật không tốt!
Xem ra trong cuộc đời của chính mình lại có nhiều hơn hai cái là lần đầu tiên. Lần đầu tiên lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng, lần đầu tiên nguyện ý phí võ mồm cùng người khác giải thích, gặp được cô, anh mới hiểu được hàm nghĩa khắc sâu của câu "Ngàn năm đạo hạnh một khi tán" [1].
Cố Dịch Huân còn ở trong văn phòng rối rắm, mà Thiết Tây Á đường chính cơ hồ có thể coi như ngẩng cao đầu mà nện giày cao gót rêu rao khắp nơi, từ đường lớn đi tới, phong tình vạn chủng mỉm cười phóng điện làm đổ vô số trai lẫn gái ở ven đường. Bởi vì vừa từ bên ngoài tiến vào, cô còn mặc áo khoác, nên che khuất đường cong, vô số đàn ông bị hấp dẫn lại chỉ có thể trừng mắt nhìn người đẹp, chỉ có thể nhìn áo khoác da báo bó sát người che khuất đi đôi núi trắng tuyết đầy đặn của cô cùng váy ngắn và tất chân màu đen bao vây cặp đùi đẹp thon dài, cho dù là như thế, cũng làm cho cô thoạt nhìn mị hoặc như một con rắn lộng lẫy, mị hoặc lòng người!
"Đông, đông, đông" tiếng gõ cửa vang lên, không nhanh không chậm. Thiết Tây Á đẩy cửa ra rồi đi vào.
"Hi, Lucifer! Sự tình tiến triển thuận lợi sao? Tiểu công chúa của anh phản ứng như thế nào? Muốn hay không em lại đến làm một kích thích nữa?" Thiết Tây Á nghiêm trang hỏi Cố Dịch Huân. Bình thường ra vào các nơi xa hoa truỵ lạc, tránh không được xã giao cùng các loại phú thương và người nhiều tiền, Thiết Tây Á luôn muốn giả một bộ mềm mại tiếng nói thì ngọt ngấy, liền chính cô cũng nhanh quên thanh âm chân chính của chính mình nghe thế nào. Mà nay thanh âm và dáng điệu đi đứng kệch cỡm đã thay hẳn vẻ thuần khiết tự nhiên, Cố Dịch Huân và chính cô nghe xong đều có chút không quen.
Cố Dịch Huân ngồi ở sau bàn đá cẩm thạch bóng loáng, mày nhíu lại, không có lên tiếng. Thiết Tây Á nhìn phản ứng của anh, cảm thấy đã hiểu rõ sự tình, không khỏi cười hỏi: "Hối hận việc đã làm sao?"
Cô từ nhỏ liền ở nơi các loại phong nguyệt thường xuyên qua lại, đã nhìn quen các loại trò chơi tình cảm của đàn ông và phụ nữ, hoặc uốn mình theo người, hoặc gặp dịp thì chơi, hoặc diễn giả làm thật, hoặc bộc lộ chân tình... Cô thờ ơ lạnh nhạt một hồi lại một hồi yêu, đã sớm luyện được một đôi mắt rực lửa tinh tường. Chỉ liếc mắt một cái, cô liền nhìn ra vấn đề của lão đại và tiểu công chúa của Lộ thị! Nếu Lucifer không đành lòng, vậy làm cho cô ấy đến đây là tốt rồi, trên đời này chân ái khó tìm, như cô có thể thúc đẩy một đôi tình nhân chân chính thì quá tốt, huống chi người đó lại là lão đại mà cô vô cùng kính trọng, lão đại giúp cô nhiều như vậy!
Cố Dịch Huân bị đoán trúng tâm sự, có một cái chớp mắt quẫn bách. Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Thiết Tây Á, ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, "Nhiệm vụ giao cho cô đã hoàn thành?"
"Lão đại, việc này không phải cần thời gian mới làm tốt sao? Hôm qua mới giao nhiệm vụ, em chính là dụng binh lại thần tốc, mà các cô ấy trong nháy mắt cũng đã bày đại pháp, anh cũng nên cho người ta thời gian đóng gói hành lý đi? Yên tâm, em phái Nhã Di đi, cô ấy rất giỏi về loại việc châm ngòi giá họa này!"
"Tốt, tôi đã biết! Cô có thể đi ra ngoài."
"..." Thật đúng là không lưu tình chút nào a, Thiết Tây Á lắc lắc đầu đi ra ngoài, giúp anh việc bận tâm lớn như thế mà lại đối xử với tôi như vậy!
Khi Lộ Diêu hạ sốt tỉnh lại đã là chạng vạng, trong mũi đều là mùi tiệt trùng, nhìn quanh bốn phía phát hiện chính mình đang ở trong bệnh viện.
Mình đây là bị làm sao? Chậm rãi nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra lúc trước, Lộ Diêu cảm thấy loại cảm giác đau đớn như bị ngàn mũi kim đâm vào trái tim đã trở lại, ngực giống như có cái gì đó đè nặng đến khó chịu, nghĩ ngồi dậy nhưng là cả người một chút khí lực cũng không có, đành phải nằm ở trên giường nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
Vào màu đông bầu trời lúc chạng vạng càng thêm ảm đạm, đám mây bị gió lạnh mãnh liệt thổi bay không còn một ít nào, toàn bộ bầu trời như một mảnh vải dệt cổ xưa vốn màu xanh nay bị tẩy thành một màu trắng...
Thiết Tây Á đi vào phòng bệnh cao cấp, chỉ thấy Lộ Diêu đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn là thân thể mảnh khảnh nay giấu trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình nên càng lộ rõ vẻ đơn bạc. Ổn định lại tâm thần, Thiết Tây Á cố ý tạo ra tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất, khí thế giương cao đến gần bên giường bệnh, khiến cho Lộ Diêu chú ý.
"Tôi hiện tại không muốn gặp chị, phiền toái chị đi ra ngoài." Lộ Diêu có chút suy yếu nói.
"Yên tâm, sẽ không làm phiền cô lâu đâu, tôi nói xong sẽ đi." Thiết Tây Á buông bó hoa bách hợp trong tay xuống, nhìn thẳng Lộ Diêu, "Cố là của tôi, mời cô rời khỏi anh ấy."
"Chị muốn tôi rời khỏi tôi liền phải rời khỏi sao?" Nhìn bộ dáng Thiết Tây Á cực kỳ giống phu nhân chính thức tới giữa cửa nhà người ta mà diễu võ dương oai bộ dáng, tay Lộ Diêu đặt ở phía dưới chăn nhanh chóng nắm thành nắm đấm.
"Cô không yêu anh ấy vì sao còn muốn luẩn quẩn bên người anh ấy?" Thiết Tây Á ngược lại biểu lộ chân tình, ủy khuất lên án.
"Chị làm sao mà biết tôi không yêu anh ấy?" Lộ Diêu bởi vì phẫn nộ, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, Cố Dịch Huân, anh thế nhưng để chị ta đến khi dễ tôi như vậy? Bắt buộc chính mình bình tĩnh, nhất định không thể khóc, nhất định không thể ở trước mặt chị ta bị mất mặt.
"Yêu sao? Cô cẩn thận ngẫm lại phương thức hai người ở chung, đó là đang yêu sao? Cô đối với tình yêu của anh ấy có đáp lại cùng trả giá sao? Cô sẽ bởi vì anh ấy và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ mà giống như tôi thương tâm đến tan nát cõi lòng sao?" Thiết Tây Á nói giống như đó là sự thật, một đao xẹt qua tâm Lộ Diêu.
Thiết Tây Á vẫn nhìn chăm chú vào biểu tình của Lộ Diêu, thấy thần sắc Lộ Diêu lúc này lại bỏ thêm một ít kích thích, tiếp tục nói, "Không phải mỗi một người đàn ông đều giống như ca ca hai mươi tư tuổi tốt bụng của cô, có thể không hề nửa câu oán hận mà sủng cô bao dung cô, chấp nhận cô tùy hứng làm nũng hay đùa giỡn và tính tình đại tiểu thư của cô, đàn ông cũng sẽ mệt. Khi cô nhận sự đối xử tốt của anh ấy, cô có nghĩ tới cô có thể cho anh ấy cái gì sao? Cô đã cho anh ấy cái gì?!" Câu nói cuối cùng, Thiết Tây Á tăng thêm ngữ khí.
Lộ Diêu hoàn toàn bị những lời nói của Thiết Tây Á hỏi trúng, mờ mịt không biết phải làm sao, thanh âm của Thiết Tây Á lại truyền vào trong lỗ tai, "Tôi hy vọng cô cẩn thận suy nghĩ, nhìn lại lúc trước Cố đã đối tốt với cô mà trả tự do cho anh ấy. Làm cho anh ấy hiểu được như thế nào là tình yêu và chiếu cố của bạn gái dành cho anh ấy!" Thiết Tây Á đánh giá kích thích không sai biệt lắm, còn lại phải xem tiểu công chúa nghĩ như thế nào, vì thế dừng câu chuyện tại đây.
"Tôi đã nói xong, không quấy rầy cô nghỉ ngơi, tạm biệt." Thiết Tây Á nói xong, tiêu sái xoay người rời đi, tóc xoăn thật dài cuộn sóng ở không trung vẽ ra một độ cong xinh đẹp, trên hành lang dài của bệnh viện lại truyền đến thanh âm "bộp bộp" của giày cao gót.
Thiết Tây Á đi rồi, Lộ Diêu chịu đựng từng trận quặn đau trong lòng, tinh tế nhớ lại những lời vừa rồi của Thiết Tây Á. Yêu sao? Sẽ bởi vì anh mà đau lòng, bởi vì anh mà thương tâm, thế này, chính là yêu sao? Lộ Diêu sau khi hạ sốt vốn là đầu óc choáng váng toàn thân vô lực, hiện tại đầu óc lại loạn thành một đoàn mơ hồ, liền cảm thấy chỗ huyệt thái dương trướng đau đớn, suy sụp té ngã ở trên giường.
Lộ Viễn từ khi thấy Thiết Tây Á đến vẫn đứng ở ngoài cửa, nhìn vẻ mặt rối rắm mê hoặc lại mờ mịt của em gái mà âm thầm thở dài, tình yêu quả nhiên có thể làm người ta trưởng thành, Diêu Diêu rốt cục đã đi ra ngoài tòa tháp bảo vệ của anh, từ nay về sau không còn là cô gái thiên chân không hiểu thế sự! Chung quy, mỗi người đều phải trưởng thành, như vậy... Cũng tốt!
Đi ra khỏi bệnh viện tràn đầy mùi hương tiệt trùng, Thiết Tây Á hít một ngụm khí lạnh tươi mát vào thật sâu, kích thích này hẳn là mạnh đi? Lucifer, anh hẳn là nên cảm tạ tôi! Vì tiểu công chúa của anh, vai người ác này tôi thật sự làm được rất tốt, thật đúng là làm cho vạn người phỉ nhổ! Á Bá, A Thụy và A Hạo mỗi ngày nhìn tôi đều là thần sắc không rõ, ánh mắt lóe ra, ai...
Nhìn lên phòng lớn trên lầu của bệnh viện ở trước mắt, Thiết Tây Á dưới đáy lòng yên lặng cảm thán: Tiểu công chúa, cô cũng thật hạnh phúc! Cô có ca ca yêu thương cô như vậy, lại có người đàn ông thâm tình với cô như thế, tôi hâm mộ cô đến mức ghen tị. Thiết Tây Á như nhìn thấu mọi phồn hoa của hồng trần mà tự nhiên mỉm cười một chút làm người ta đau lòng thê lương, cũng làm cho vô số đàn ông thần hồn điên đảo bởi vẻ mị hoặc trên gương mặt cô.
Kỳ thật tâm tình Thiết Tây Á giờ phút này là một loại phức tạp khôn kể. Đối với Cố Dịch Huân tâm cô không phải không nhúc nhích một chút nào, một người đàn ông giống như thiên thần đột nhiên đứng ở trước mặt bạn, cứu vớt bạn từ trong nước lửa, thử hỏi có người phụ nào không động tâm? Cho dù như Thiết Tây Á đã nhìn quen các loại phong nguyệt của tình cảm nên sớm đã không ôm hy vọng, sau khi ngoài miệng nói tuyệt vọng, đáy lòng đối với vương tử đã cứu vớt công chúa từ trong nước lửa lại ẩn ẩn có một tia chờ mong. Chính là, sau đó cô dần dần phát hiện, người đàn ông thiên thần này không phải vương tử, mà là hào quang vạn trượng bao la (tức mặt trời trên cao), ngay tiên nữ cũng không dám mơ tưởng đến thần thái dương cao vời này, vậy nên phụ nữ bình thường như cô lại càng không thể, không thể là người phụ nữ có thể nhúng chàm anh! Dần dần, tình cảm của cô đối với Cố Dịch Huân từ ái mộ biến thành kính trọng. Mà nay, cô vẫn ngưỡng mộ kính trọng anh như thần thánh, vì anh mà có thể biến thành người khác, sẽ vui sướng sao? Chưa nói tới, thương tâm? Cũng không đến mức, cái loại cảm giác này... Không quan hệ đến tình yêu, chính là trong lòng cảm thấy trống rỗng và mất mát.
"Hy vọng hai người hạnh phúc!" Thiết Tây Á phát ra một tiếng giống như thở dài nỉ non.
——————————————————————-
[1] Ngàn năm đạo hạnh một khi tán: Bao nhiêu đạo hạnh tu luyện ngàn năm chỉ trong một sớm một chiều mà tan biến.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |