Nghịch lửa
← Ch.14 | Ch.16 → |
Dựa vào người thịt di động ấm áp như lò lửa nhỏ, Lộ Diêu chậm rãi ấm áp lại.
Bàn tay nhỏ mang theo cảm giác mát mẻ, dọc theo cánh tay và lưng áo chậm rãi hướng về phía trước, vòng qua phía sau lưng rắn chắc rộng lớn, nghịch ngợm theo khe hở chỗ nút thắt ở cổ áo sơmi của Cố Dịch Huân mà đi vào, thành công chiếm được điểm nhỏ trước ngực anh.
"Ngô..." Tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo làm cho cả người Cố Dịch Huân giật mình, thét lớn một tiếng, đè lại bàn tay nhỏ bé ác ý của Lộ Diêu, giọng cảnh cáo nói "Đừng nghịch lửa!"
"Em muốn báo thù! Báo thù! Tại anh đánh vào mông em ~" Lộ Diêu đã nhịn quá mức nên bắt đầu hồ nháo, thân thể ở trong lòng Cố Dịch Huân được thể tiến tới ép buộc anh, tay dùng thêm sức mà anh muốn tránh cũng tránh không ra, ánh mắt mở lớn vụt sáng nhìn Cố Dịch Huân, giảo hoạt cười. Tiếp theo Lộ Diêu cúi thấp đầu, cách lớp áo sơmi mở miệng cắn một điểm trước ngực Cố Dịch Huân.
Khí nóng ẩm ướt đang phun ở trên người, trước ngực lại có cảm giác ướt át ấm áp, một chút tê dại cùng đau đớn, Cố Dịch Huân lập tức có phản ứng.
"Nghịch lửa, ân?" Hơi thở nguy hiểm mẫn cảm truyền vào tai Lộ Diêu, dẫn đến một trận run rẩy.
Cố Dịch Huân quay người lại, đem Lộ Diêu đặt ở trên tường thang máy, dùng thân hình cao lớn của chính mình ngăn camera trong thang máy, nhanh chóng cúi đầu cắn cắn môi Lộ Diêu, có thể nghe thấy tiếng hô hấp, nặng nề mà mút vào, giống như muốn hút hết Lộ Diêu vào như không khí lấp đầy trong lồng ngực, hai chân Lộ Diêu như nhũn ra, nội tâm vì đối mặt với hít thở không thông mà khủng hoảng, hai tay ô ô chống đẩy, đánh vào bả vai Cố Dịch Huân. Cố Dịch Huân nhìn cô giãy dụa chẳng những không buông tay ngược lại dùng thân thể rắn chắc càng dùng thêm sức áp hướng Lộ Diêu, cười tà gợi lên bên khóe môi, bàn tay to nâng eo nhỏ của Lộ Diêu làm cho thân thể hai người càng kết hợp chặt chẽ, lưỡi giơ lên mở bờ môi hồng, nhẹ nhàng mà hướng vào miệng Lộ Diêu thổi khí.
Thật vất vả mới buông ra, vẻ mặt Lộ Diêu phi hồng, hai mắt rưng rưng, thở hồng hộc. Trong những điều anh ~ truyền giáo, kỹ thuật hôn môi của chính mình cũng coi như tiến bộ thần tốc, nhưng là khi đối mặt với nụ hôn của anh vẫn như cũ không hề có năng lực chống đỡ. Anh rốt cuộc là đã luyện qua với bao nhiêu người, kỹ thuật hôn mới có thể tốt như vậy? Nghĩ như vậy, trong lòng Lộ Diêu có một chút, một chút khác thường. Anh so với chính mình lớn hơn tám tuổi, từng có nữ nhân là chuyện thực bình thường, nhưng giải thích là một chuyện, tiêu tan lại là một chuyện khác. Tựa như lúc trước đây, mẹ mua cho mình chiếc laptop xinh đẹp, chính mình còn chưa kịp mở ra, lại bị tiểu bằng hữu khác vụng trộm cầm dùng, tuy rằng chính mình cũng có thể dùng, nhưng là trong lòng tóm lại là không thoải mái.
"Đinh", đến tầng 34 có văn phòng tổng tài, thang máy liền mở ra, Cố Dịch Huân ổn định hô hấp làm cho chính mình tỉnh táo lại, liền ôm Lộ Diêu bước ra thang máy đi vào văn phòng.
"Tốt lắm, hai người đừng đánh nữa! Lucifer lên đến rồi." Lâm Á Bá vô lực rống hai người ngây thơ. Thiết Tây Á và Đoạn Thụy vừa nghe vậy liền dừng tay, sửa sang lại quần áo, nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha.
Sau khi Lộ Diêu đi theo Cố Dịch Huân vào cửa thì ngây ra một lúc, không nghĩ tới trong văn phòng còn có người, nghĩ đến vừa mới làm chuyện gì, biết chính mình hiện tại rõ ràng là người vừa bị yêu thương qua, trạng thái này không thích hợp gặp người khác, nên có chút ngượng ngùng cúi đầu. Cố Dịch Huân cũng không nghĩ tới ba người kia còn ở nơi này, lại nghĩ đến vừa mới vội vàng xuống dưới còn chưa kịp nói.
"Mọi người đi làm việc đi." Lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng, thản nhiên mở miệng.
"Lucifer, cô ấy chính là bạn gái mới của anh sao? Em ngàn dặm xa xôi mang theo bao nhiêu thương nhớ đến gặp anh, anh làm sao có thể đối với em như vậy? Chẳng lẽ anh không cần em sao?" Mọi người trong văn phòng đều bất ngờ, từ khi hai người vào cửa, Thiết Tây Á một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên lại bi thương mở miệng, hai mắt mông lung đẫm lệ, thanh âm của cô vốn là mềm mại rõ ràng, nay pha thêm vài phần khổ tình của nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, làm người ta có cảm giác thực chân thật.
Phản ứng của mọi người không giống nhau:
Trong nháy mắt Lộ Diêu có cảm giác như bị sét đánh trúng, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía người vừa nói. Tuy rằng chính mình cũng rất được, cũng gặp qua đại mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng là không thừa nhận cũng không được, người phụ nữ trước mắt này mới là hoàn toàn xứng đáng với hai từ mỹ nữ, cô ấy có phong tình cùng ý nhị mà chính cô và đại mỹ nhân đều không có. Ngũ quan tinh tế yêu dã mà mị hoặc, tóc quăn thật dài cuộn sóng tùy ý hơi rối ở phía sau lưng, dáng người trước sau đều vô cùng nóng bỏng, váy ngắn màu đen liền thân bó sát người làm cho cô ấy thoạt nhìn quyến rũ dị thường, cả người thoạt nhìn thật giống như một bức tranh màu đậm tuyệt đẹp của thế kỷ trước, chính mình so với người phụ nữ này... Thật sự biến thành một chén canh nhỏ đơn giản.
Lúc vừa rồi còn suy nghĩ anh hôn qua bao nhiêu người tình, giờ nhanh như vậy đã có nữ nhân tìm tới cửa sao? Ở trước mặt cô ta và cô thì thế nào! Mắt Lộ Diêu mở to trong veo như nước mà thay đổi bất ngờ, bình tĩnh chuyển hướng nhìn đến Cố Dịch Huân, hiện tại cô nên phản ứng như thế nào? Đi lên tát vào mặt cô ta sao? Không, bình tĩnh, bình tĩnh! Tuy rằng đây là phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu phụ nữ mỗi khi bị tình địch khiêu khích. Được giáo dục tốt nên Lộ Diêu vẫn duy trì lễ nghi đoan trang tao nhã, trong đầu có hàng trăm suy nghĩ, trên mặt lại như trước vẫn bất động thanh sắc.
Cố Dịch Huân ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt thâm thúy của Thiết Tây Á, mâu quang chạm nhau, hai người không cần lý giải mà có gì đó vụt sáng qua. Đôi mắt Cố Dịch Huân sâu thẳm tối đen chỉ có cảm xúc đen tối khó hiểu, trên khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc nhìn không ra hỉ giận.
Lâm Á Bá và Đoạn Thụy lại là vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác nhìn phía Thiết Tây Á. Nếu như hiện tại cảnh tượng biến thành một quyển truyện tranh, người xem sẽ nhìn được ánh mắt hồ nghi của Lâm Á Bá và Đoạn Thụy, trên đỉnh đầu sẽ có hai vòng tròn lớn màu xoay tròn, bên trong viết: Hiện tại là cái tình huống gì?! Thiết Tây Á khi nào thì cùng Lucifer...?
Tất cả mọi người giống như pho tượng bất động tại chỗ không có nhúc nhích, trong văn phòng rộng xa hoa im lặng đến áp lực, mưa gió sắp đến...
← Ch. 14 | Ch. 16 → |