← Ch.03 | Ch.05 → |
" Mặc tiểu tử a, lần này ta mang đến cho ngươi một tin tức hảo tốt, bảo đảm ngươi nghe xong sẽ thỏa mãn a..."
"Trương mai công, ngài lại đến nữa a..." nam nhân được gọi là Thạch Mặc bất đất dĩ ở trong nội tâm thở dài, nghĩ thầm tại sao mai công lại đến đây a...
(mai công: bà mối nam)
" Mặc tiểu tử a, ta lần này chính là mang đến cho ngươi một tin tức tốt, ngươi biết lần này người mà ta muốn làm mối cho ngươi là ai không? Đó chính là quản gia Đặng Phúc của quý phủ Lễ bộ thượng thư, hơn nữa còn là cưới chính thất a, này thiên đại hảo sự (việc tốt) ngươi mà cưới được hắn thì cũng phải cảm ơn ta đi."
Này cái nam nhân gọi là Trương mai công cũng đã là một lão nhân tuổi hơn bốn mươi thế mà miệng cười vẫn ha hả, trét phấn đầy mặt đến nỗi tùy thời có thể dễ dàng rớt xuống ầm ầm bất cứ lúc nào.
Mị Ngạn Nhi ở bên cạnh nghe xong cũng hiểu được đôi chút, nguyên lai nam nhân này là tới làm mối a, nàng thật sự có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nam nhân " đặc thù " như vậy mà cũng có người muốn rước về.
Thạch Mặc sắc mặt lúc này cũng thoạt nhìn khó coi.
" Trương mai công, ta đã nói với ngài rồi, ta không muốn thành hôn, ngài cũng vì ta mà đã chửi đến con mẹ nó ngươi rồi, còn về phần thầy tướng số đã nói những lời kia... ta đây một người thô kệch tuyệt sẽ không gả vào đại viện (giàu có, quan lớn), tựu làm phiền người trở về đi."
" Ai... ô ô, Mặc tiểu tử ngươi a... ngươi nói gì vậy a... nhân gia ta chính là làm một việc tốt a, chỉ cần ngươi đáp ứng thôi thì ngay lập tức sính lễ sẽ được gửi đến, ngươi cùng đệ đệ của ngươi sau khi đến đây ta cũng là vì các ngươi mà lo lắng sức khỏe a, trước kia ngươi cái gì cũng chướng mắt, nói cái gì mà không làm thiếp, hiện tại chinh là làm chinh phu, ngươi còn gì mà không muốn a."
" Ta... " Thạch Mặc còn chưa nói xong câu cự tuyệt thì đã bị Trương mai công cắt đứt.
" Còn gì nữa a, ngươi năm nay cũng mười chín tuổi đi, người khác mười lăm mười sáu tuổi cũng đã thành hôn, ngươi nếu bây giờ không lập gia đình thì sẽ không còn ai muốn lấy nguơi nữa đâu, hơn nữa ngươi... ngươi cũng hiểu rõ với tướng mạo này của ngươi nếu không phải nhờ thầy tướng số nói mấy lời kia thì làm sao có việc người khác tới cầu hôn ngươi, đối phương thậm chí còn chấp nhận để ngươi mang theo đệ đệ gả đi, nói muốn cho ngươi cùng đệ đệ ở cạnh nhau, hai huynh đệ đều cùng một phu coi như cũng là chuyện tốt rồi, ngươi cũng đừng do dự, vẫn nên đáp ứng a... "
Trương mai công lời này cũng nói trúng chỗ hiểm, cũng minh bạch làm cho người ngốc kia hiểu được, xuyên thẳng vào sự thật.
Thạch Mặc năm nay cũng mười chín tuổi rồi, ở cái địa phương này mười chín tuổi mà còn chưa lập gia đình thì nhất định là có vấn đề, còn về vấn đề tại sao thì nếu gặp người không biết thì sẽ nghĩ là do tướng mạo, dù sao dung mạo như vậy thật sự cũng không có hỉ cát đi.
Nhưng trên thực tế, Thạch Mặc lớn như vậy còn chưa gả ra ngoài cũng không phải vì không ai muốn, ngược lại hắn còn tương đối nổi tiếng...
Tại sao lại vậy hả?
Nhắc đến đây cũng phải nhớ đến năm năm trước lúc Thạch Mặc mười bốn tuổi, khi đó không biết từ đâu lại xuất hiện một lão thần tiên, bộ dáng tiên phong đạo cốt của y dường như không thuộc về nhân gian khói lửa (mm: ý là địa ngục ấy hở:v...), bất quá cũng dừng ở mức đó thôi, dù sao vẫn chỉ là một lão nhân trong người không còn một xu, sau đó Thạch Mặc cũng giống như đối xử với Mị Ngạn Nhi đồng dạng thiện lương đưa lão vài cái bánh bao...
Lão nhân không hồi báo nhưng lại nói tổ tiên có di huấn, không thể thiếu nợ người khác ân huệ, liền miễn phí Thạch mặc xem một quẻ coi như báo đáp, tính được cái bình thường thì cũng không có gì để nói, ấy thế mà lại tính ra được một cái vấn đề khá lớn, người ta vẫn nhớ cảnh lão nhân kia vuốt vuốt chòm râu thật dài của mình nói:vượng thê(thê tử), vương tử(hài tử(không biết!!)), vượng gia(gia tộc), mặc dù nửa đời trước có điểm nhấp nhô nhưng tuyệt đối là mệnh đại phú đại quý, người lấy được ngươi nhất định sẽ trở nên cực kỳ giàu có!
Kỳ thật, lời này lúc ấy cũng không có gì gọi là quý hiếm, chỉ cần bắt đại một thầy tướng số nào đấy bên đường thì hơn phân nửa cũng dễ dàng nhận được câu nói y chang như vậy, hàng xóm láng giềnh lúc ấy nghe xong về sau cũng vì thế mà chê cười, mà ngay cả bản thân Thạch Mặc cũng không tin được câu nói ấy, hắn năm tuổi tang phụ, bảy tuổi tang mẫu, đệ đệ khi ra đời thì mắt đã không thấy đường, mình khi trưởng thành cũng dị thường khó coi, nếu không phải được vài người hàng xóm có lòng hảo tâm giáo dưỡng thì chỉ sợ cũng không còn sống rồi khôn lớn đến hiện tại, hắn ngày thường chỉ mong có thể nuôi lớn đệ đệ, làm cho đệ đệ được sống cuộc sống hảo hảo quy túc (sung túc:giàu có, còn quy túc có lẽ có nghĩa là cơm đủ no), làm sao mà dám hi vọng xa vời cái gì mà cuộc sống sung túc giàu có...
Chính là về sau có một sự kiện phát sinh khiến người khác không thể không tin lời nói kia của lão nhân chính là sự thật.
Trong quãng thời gian bọn họ còn đang hỗn loạn, lão thần tiên không chỉ vì cái bánh bao của Thạch Mặc mà tính quẻ, lão cũng chỉ vì một bầu rượu mà giúp một cụ ông tính quẻ, cái cụ ông này có chữ phiến (hơi khó hiểu nhưng có nghĩa là 片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) nổi danh là người hiền lành, nhiệt tình hiếu khách, hàng xóm láng giềnh đều nể ông, chỉ là ông bên người lại có một nữ nhi sống không nên thân, về sau lại còn rước về một nam nhân thập phần mạnh mẽ về làm rể, làm cho hàng xóm không khỏi cố ky, có chút không nguyện ý cùng gia đình họ tiếp xúc...
Lão thần tiên lúc ấy sau khi tính xong liền nói với lão nhân câu này, lão nhân thân thể cường tráng đời sau không phải lo, chính là hậu sinh phúc tướng, quan gia cung phụng, bất quá nữ nhi ngươi lại là một người bạc mệnh, còn cái kia con rể tuy sống rất lâu nhưng lại là cảnh đêm thê lương, không người sống chung!
Cái này nửa vế trước ngược lại rất đắt nhân tâm, nhất là câu kia quan gia cung phụng, ý tứ nói phía sau lưng có người làm quan, nhưng mà nửa vế sau lại như thế chửi người, con rễ của nữ nhi cùng lão nhân kia hắn cũng không nguyện ý, nhưng lão nhân lại lo lắng lời đó sẽ làm cho nữ nhi của ông tức giận.
" Lão bất tử ngươi nói gì đó, nói ai không người sống chung, ta đây là có nữ nhân, ngươi còn không mau cút, ngươi mà còn ở đây nói mò ta liềm đem ngươi đánh đuổi ra ngoài." con rể mở miệng nói, bộ dáng đó mạnh mẽ cũng không cần nghi ngờ độ chân thật.
" Ha ha ha, lão nhân ta hiện tại đi ra ngoài, ngươi cũng không cần tức giận, mệnh này là do trời định, tuy chưa hẳn chuẩn xác nhưng đời sau của ngươi ra sao thì ngươi cũng nên tự mình kiểm nghiệm." lão nhân nói xong câu cuối thì cũng nhoáng một cái (rất nhanh) rời đi, trong tay còn cầm vỏ chai rượu, khiến người khác không khỏi bực mình.
Nữ nhi kia mắng vài câu còn chưa tính, thế nhưng sau đó lại đến nhà Phong lão đầu được lão xem quẻ, bọn họ có một nữ nhi, lúc đó cũng đã mười lăm tuổi... sinh ra tướng mạo đường đường(quý khí oai phong thì phải) không giống người thường...
Sự tình cứ thế trôi qua, câu chuyện đó cũng chìm vào quên lãng, chỉ ngẫu nhiên thỉnh thoảng lấy ra để chê cười, nhưng lại không nghĩ đến hai năm sau lại xãy ra một sự kiện làm cho mọi người một lần nữa phải đem quẻ kia ra mà xem lại một lần.
Lúc Thạch Mặc được mười sáu tuổi, cũng đã đến kỳ hôn phối nhưng vẫn không có nhà nào đến hỏi thăm, ngược lại tiểu đệ mười bốn tuổi của hắn lại trỗ mã trở nên rất xinh đẹp, nếu con mắt y không có vấn đề thì chắc có thể dễ dàng gả cho người có gia thế tốt.
Còn về phần Thạch Mặc lúc được mười sáu tuổi thì phía tây Hoàng Thành xãy ra một trận ôn dịch nghiêm trọng, rất nhiều người không giải thích được mà chân bắt đầu phồng to, sau đó lan ra khắp toàn thân, mủ bắt đầu xuất hiện, nói chung là rất khủng bố, nhưng may mắn số lượng người chết cũng rất ít, việc này cũng là nhờ một phần triều đình nhanh chóng trị liệu có quan hệ rất lớn.
Nhưng không may lại ứng nghiệm câu nói của lão thần tiên, nữ nhân kia mệnh bạc qua đời, để lại một nhà già trẻ gái trai mà đi gặp diêm vương...
Hơn nữa sự tình đến đây vẫn còn chưa kết thúc, nam nhân kia thấy thê chủ của mình chết, trong nhà không ai chăm sóc, liền chạy trốn đi theo một nữ nhân khác, để lại lão nhân cùng cháu gái mười ba tuổi sống nương tựa lẫn nhau.
Tuy mười ba mười bốn tuổi cũng coi như trưởng thành, nhưng đối diện với biến cố đột nhiên kéo đến khiến nữ hài vẫn còn có chút không kịp trở tay, chính mình mẫu thân chết, phụ thân thì bỏ trốn theo người khác, cũng chỉ để lại một mình gia gia.
Nếu là người bình thường thì nhất định sẽ không chịu nổi nhưng cũng may cháu gái này cũng là một người quật cường, vì cái nhà này mà đi sớm về trễ làm công, lại không biết như thế nào mà gặp được nhi tử của tiểu đội trưởng cấm vệ quân hoàng thành dưới trướng có một ngàn thủ hạ, thậm chí còn là vừa gặp đã yêu...
Về sau cũng không cần nói nhiều, nữ hài cùng nam hài kia thành hôn, từ nay về sau tiền đồ vô lượng, lão đầu kia cũng theo cháu gái mà chuyển về khu quan gia ở phía đông thành, nghe nói cuộc sống cũng tạm ổn trôi qua, dị thường làm người khác không khỏi hâm mộ a...
Chuyện xưa đến đây là kết thúc, không ai biết nam nhân kia cùng người tình đã bỏ trốn đi đâu, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm người ta tin tưởng lời nói của lão thần tiên kia, sau đó mọi người lại rất tự nhiên nghĩ đến Thạch Mặc đồng dạng được lão thần tiên coi mệnh, phiền toái cũng rất nhanh từ nguyên do đó mà ập đến.
Một số loại người loạn thất bát tao dạng gì cũng có, có vợ hay không có vợ, có nữ nhi hay không có nữ nhi (mm(hiếu kỳ): có nhi tử thì cũng gả cho hắn sao a?), có tiền thì càng muốn có nhiều tiền hơn, không có tiền thì cũng muốn dựa vào hắn mà làm giàu... đều tập trung hết ở nhà hắn, phải nói trong ba năm này, thỉnh thoảng cũng có người đến hỏi thăm, cái chuyện tương tự như thế này cũng không ít lần diễn ra...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |