Truyện:Nguyện Ước Trọn Đời - Chương 89

Nguyện Ước Trọn Đời
Trọn bộ 90 chương
Chương 89
Ngoại truyện: Bạch Tiểu Kiều (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lên 5 tuổi, Trình Tiểu Kiều có thêm một người cha ruột thịt.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, cô bé đã khá hiểu chuyện, khi biết thân thế thật sự của mình, cô bé không quá bài xích đối với chuyện này, cũng không hề cảm thấy bất công hay tủi thân. Điều duy nhất khiến cô bé buồn lòng là Bạch Nặc Ngôn luôn ở bên ngoài rất lâu và cực kỳ ít về nhà, nhưng khi vừa về đến nhà, Bạch Nặc Ngôn sẽ đưa cô bé đi chơi, hoặc mua rất nhiều đồ ăn linh tinh rồi hai mẹ con cùng nhau ăn. Không giống với mấy người lớn xung quanh, Bạch Nặc Ngôn rất thích ăn vặt, Trình Tiểu Kiều cảm thấy về điểm này cô bé rất giống mẹ nhé.

Đối với người đàn ông có tên Trình Nghi Triết, Trình Tiểu Kiều cũng không hề xa lạ, cô bé đã từng xem qua ảnh rất nhiều lần, cho nên buổi học hè hôm đó, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Trình Nghi Triết, cô bé mới đi theo anh. Cô bé nghĩ, chắc chắn anh đến để tìm mẹ, hơn nữa lần này về nhà mẹ cũng có vẻ không vui.

Cô bé rất ít khi hỏi Bạch Nặc Ngôn về cha ruột mình, vì cô bé không quan tâm, cô bé rất yêu mẹ mình, cô biết nếu muốn nói thì mẹ đã nói rồi, nếu mẹ đã không muốn nói ra, thì dù cô bé có hỏi thế nào, chắc chắn mẹ cũng sẽ không nói.

Bạch Nặc Ngôn không quá quan tâm đến thành tích học tập của cô bé.

Còn cha ruột cô bé cũng đối xử rất tốt với cô bé, chuyện gì có thể tự làm thì sẽ đích thân làm, và cha cũng không bao giờ bắt ép cô bé phải tuân theo ý cha.

Vì vậy cuộc sống của cô bé cũng không quá thay đổi, mỗi ngày đều trôi qua rất êm đềm.

Trong lòng của cô bé luôn ghi nhớ lời dạy của Bạch Nặc Ngôn, cho dù những lời đó có thể sẽ khiến rất nhiều người không đồng tình. Bạch Nặc Ngôn tương đối theo chủ nghĩa cá nhân, cuộc sống không thể dựa vào cha mẹ hay người yêu, vì người đáng tin nhất chính là bản thân. Cha mẹ rồi sẽ già yếu, lúc đó người thân duy nhất của mình là chồng và con trai, rất không công bằng ở chỗ, cả cuộc đời cha mẹ đều hi sinh cho con cái, nhưng đến cuồi cùng vẫn không phải là người thân thiết nhất đối với con, thế nhưng đó chính là sự thật, không ai có thể trốn tránh. Suy nghĩ của Bach Nặc Ngôn vô cùng đơn giản, con người sống không làm hại người khác, ngược lại cũng không nên bạc đãi chính bản thân, bất kể là cái gì đều sẽ có ranh giới cuối cùng, kể cả tình yêu.

Khi Trình Tiểu Kiều chưa tròn 5 tuổi, Bạch Nặc Ngôn đã từng đưa cô đến nhà một người thân ở rất xa, xe khách không đến tận nơi nên còn phải đi bộ. Lúc đó vì còn rất nhỏ, Bạch Nặc Ngôn từng hỏi cô bé:

- Mẹ đưa con đến đây làm gì nào?

- Để đi thăm nhà người thân ạ.

Cô đang dần dần thực hiện lời hứa đối với chính bản thân cô.

Nhưng con đường thực sự rất xa, ánh mặt trời chói chang liên tục dội xuống đỉnh đầu.

Trình Tiểu Kiều nhanh chóng cảm thấy khát khô cả cổ, miệng như muốn nứt toác ra. Cô bé nghĩ, hẳn mẹ cũng khát khô rồi.

Con đường đó rất rất dài, cô bé không nhấc nổi chân nữa, nên Bạch NẶc Ngôn phải cõng cô trên lưng. Lúc đó, cô bé nghĩ, mẹ chắc chắn rất yêu cô bé, nếu không đã mệt như vậy sao mẹ còn cõng cô trên lưng chứ. Trước mặt là một sườn núi rất cao, Trình Tiểu Kiều nhìn sang, chợt thấy hoảng hốt, thật sự rất cao, lại còn toàn là bậc thang dốc, không biết phải đi bao lâu mới đến.

Nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn cõng cô bé, từng bước từng bước leo lên từng bậc thang. Lưng áo mẹ đã ướt đẫm, khiến Trình Tiểu Kiều rất muốn khóc.

Khi lên đến đỉnh núi, Bạch Nặc Ngôn dừng lại, nói dừng lại một chút, mồ hôi toát ra nhiều, gặp không khí lạnh, rất dễ bị cảm.

Mặt chời vẫn tỏa nắng chói chang.

Trình Tiểu Kiều không tình nguyện đi tiếp, cô bé cảm thấy sắp chết mất, miệng đã đã khát khô lắm rồi, cảm thấy chỉ cần thêm một giây nữa thôi là có thể chết ngay tại chỗ. Hai mẹ con đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến một cửa hàng. Bạch Nặc Ngôn mua hai hộp kem, cửa hàng này quá nhỏ, đến nước cũng chẳng có, nghe nói vì trẻ con ở đây cũng không bao giờ mua nước. Bạch Nặc Ngôn đưa cho Trình Tiểu Kiều một hộp kem, rồi nhìn cô bé cuống lên ăn, mẹ chỉ cười cười.

Thế nhưng Trình Tiểu Kiều nhận ra, mẹ chỉ nhìn cô bé ăn, dù mẹ cũng rất khát, nhưng chẳng ăn chút nào. Sau khi cô bé ăn xong, Bạch Nặc Ngôn mới nói:

- Nhất định con phải nhớ thật kỹ cảm giác này.

Từ đó về sau, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ cảm giác đó, cảm giác sắp chết khát lại được ăn một que kem.

Có một năm hạn hán kéo dài, có người còn bị chết khát trên đường.

Nhưng Bạch Nặc Ngôn không hiểu tại sao Bạch Nặc Ngôn phải chờ đến khi cô bé ăn xong mới nói câu đó.

Nhưng rất lâu về sau, Trình Tiểu Kiều mới hiểu được, đó là Bạch Nặc Ngôn đang tự nói với chính bản thân rằng, trên thế giới, không có gì đau khổ bằng cảm giác sắp chết, không có gì hạnh phúc bằng khi sắp chết khát lại được người ta đưa cho một que kem.

Ranh giới cuối cùng của con người chính là sinh mạng.

Bạn có thể rất yêu, rất rất yêu một người, có thể rất rất đau khổ vì người đó, nhưng liệu có đau khổ bằng cảm giác sắp chết đâu cơ chứ?

Người đó nói rất yêu rất rất yêu bạn, nhưng như vậy có hạnh phúc bằng lúc bạn sắp chết khát lại được cho một que kem không?

Chúng ta luôn đặt tình cảm lên một vị trí quá cao, lại quên rằng, vật chất mới là bản chất của tất cả sự vật.

Từ đó, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ, bất kể là ai, đều không quan trọng bằng sinh mệnh của chính mình.

Điều đó không có nghĩa là đối phương không quan trọng, mà chỉ là nhắc nhở bản thân, phải luôn giữ cho nội tâm được kiên định mạnh mẽ.

Vì vậy Trình Tiểu Kiều rất yêu mẹ mình, mẹ luôn để cô bé tự lựa chọn, tự quyết định, thậm chí dù sau này có thất bại thì chính bản thân cô bé đã tự đạt được một cái gì đó bằng chính khẳ năng của mình, những kinh nghiệm trong cuộc sống không phải ngẫu nhiên sẵn có mà cần phải qua rất nhiều trải nghiệm mới có thể rút ra được bài học.

Vì vậy, Trình Tiểu Kiều cho rằng mẹ rất yêu cha, có lẽ cả cuộc đời này mẹ sẽ chỉ yêu duy nhất một người là cha thôi, nhưng nếu không có được, mẹ cũng sẽ không cố chấp gượng ép bản thân. Bởi vì Bạch Nặc Ngôn từng vô tình nói rằng, điều quý giá nhất đối với phụ nữ chính là thời gian, cho dù phải dành bao nhiêu thời gian để chờ đợi một tình yêu, cũng không cần phải bỏ ra nhiều thời gian đến thế chỉ để chờ đợi một người không yêu mình, không ai phải dành cả cuộc đời để chứng minh mình yêu người nào đó nhiều đến mức nào. Nếu thực tế không thế có được, nếu không còn cách nào khác, thì đành phải buông tha, sẽ không có một ai vì thiếu một người nào đó mà không thể sống nổi, sẽ luôn có thể gặp được người tiếp theo.

Mỗi lời nói của Bạch Nặc Ngôn, Trình Tiểu Kiều đều luôn ghi lòng tạc dạ.

Từ khi trong nhà có thêm một người đàn ông, nụ cười trên khuôn mặt mẹ cũng xuất hiện nhiều hơn.

Trình Nghi Triết cũng không quan tâm cha mẹ hay trò chuyện cái gì, chỉ cần không liên quan đến cô bé, cô bé sẽ tự chơi đồ chơi của mình.

Trình Nghi Triết không ngừng tẩm bổ cho Bạch Nặc Ngôn, lại thường đưa Bạch Nặc Ngôn đến bệnh viện, sau này cô bé mới biết, là cha muốn sinh thêm một đứa con, hẳn phải là con trai rồi.

Trình Tiểu Kiều rất coi thương cha nhé, chẳng lẽ cha không biết mẹ vốn không thích con trai sao?

Thời gian đầu, Trình Nghi Triết rất hay ngồi ngắm Bạch Nặc Ngôn đến ngẩn ngơ, khiến Trịnh Tiểu Kiều còn lo lắng, không biết có phải cha bị tẩu hỏa nhập ma, muốn có con đến phát điên rồi không nhỉ.

Cuối cùng, Trình Nghi Triết đành bỏ cuộc, Và thế là, đến lúc đó Trình Tiểu Kiều mới nhận ra mình yêu người cha bị tẩu hỏa nhập ma đến mức nào, vì khi cha không còn tẩu hỏa nhập ma nữa, liền bắt đầu hành hạ cô bé. Đầu tiên là học tập, mỗi ngày đến đúng giờ, cha sẽ kiểm tra bài tập, mỗi ngày đều xem thời khóa biểu của cô bé, ngoài ra ngày nào cô bé cũng phải luyện chữ nữa chứ. Trình Tiểu Kiều nhớ đến muốn khóc, vội vàng chạy vào mách mẹ, cô bé hi vọng người cha luôn coi lời mẹ như thánh chỉ này sẽ thỏa hiệp, sẽ từ bỏ ý định bồi dưỡng cô bé thành một học sinh xuất sắc.

Ngoại trừ tức phát khóc, Trình Tiểu Kiều chẳng biết phải làm gì.

Điều quan trọng khiến cô bé càng muốn khóc đó là, đến năm cô bé 20 tuổi, mẹ lại mang thai.

CÔ bé tức muốn chết.

Sao mẹ không mang thai sớm một chút chứ, để cha tàn phá mấy chục năm tuổi thơ của cô bé, cho dù sự tàn phá của cha là muốn tốt cho cô bé, nhưng bỏ qua đi, cô bé phải xả ra mình đã từng đau khổ như thế nào đã.

Thế nhưng lại là một cô con gái.

Vậy mà Trình Tiểu Kiều cảm thấy cha không hề buồn bực, cha đặc biệt chiều chuộng cô con gái này, điều này khiến Trình Tiểu Kiều cảm thấy ghen tị.

Ở trong phòng sinh, BẠch Nặc Ngôn còn buồn bực:

- Còn chưa siêu âm là con trai hay con gái, sao anh đã biết là con gái, còn mua trước bao nhiêu là quần áo dành cho bé gái, không mua chút quần áo nào cho bé trai thế hả?

- Đấy là giác quan thứ sáu của anh nhé.

Trình Nghi Triết ôm cô con gái rượu trong lòng nhất định không buông.

Bạch Nặc Ngôn tức muốn chết:

- Đặt xuống đặt xuống ngay, không được bế như vậy. Trẻ con được bế nhiều sẽ thành quen, nhất định sẽ suốt ngày đòi bế đấy.

- Thì đã sao, con gái anh, anh yêu anh quý, anh cứ bế đấy...

Trình Tiểu Kiều lại oán trách cho số phận hẩm hiu của mình, nhưng cô bé nhớ lại ngày bé cha cũng suốt ngày bế cô bé, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng rất công bằng mà.

Thế nhưng, tiểu gia hỏa này chẳng giống cô bé chút nào. Mẹ kể rằng hồi bé cô rất ầm ĩ, còn tiểu gia hỏa thì vô cùng yên lặng, rất ngoan ngoãn.

Trình Tiểu Kiều lại nhìn mọi người trong nhà, tự nhiên lại cảm thấy rất hạnh phúc, dù sâu trong một góc khác tận đáy lòng, vẫn có một sự chua xót nhẹ nhàng.

*****

Từ nhỏ đến lớn, Trình Tiểu Kiều đều được Trình Nghi Triết cho học tại những nơi tốt nhất, từ trường tiểu học trọng điểm, sơ trung, cao trung trọng điểm, cho đến đại học cũng là trọng điểm. Nhất là sau khi cô em gái Trình Tiểu Li ra đời, gia đình càng hòa thuận, ngay cả ông nội vốn ít khi ra ngoài cũng suốt ngày chạy đến bế cháu gái. Trình Tiểu Li là một cô bé rất ngoan ngoãn đáng yêu ngay từ khi còn nhỏ, nên tất cả mọi người đều cho rằng sau này cô bé sẽ trở thành một thục nữ. Thế nhưng Trình Tiểu Kiều lại không nghĩ thế, cô cảm nhận được từ cô em gái toát ra một khí chất đặc biệt, bên ngoài thì ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại rất xấu xa nhé, nhưng mà cô thích.

Nếu phải tìm một điểm không hoàn mĩ của Trình Tiểu Kiều, thì đó chính là chàng trai Lạc Thừa Diễn.

Lạc Thừa Diên là nam sinh đẹp trai và tài hoa nhất trường đại học. Trong trường, Trình Tiểu Kiều luôn lạc quan yêu đời, nhưng không quá hướng ngoại. Nếu có ai đó hỏi cô rằng, tại sao cô có thể luôn vui vui vẻ vẻ như vậy, cô sẽ trả lời, bởi vì chẳng có chuyện gì đáng để cô buồn hết. Nhưng khi chàng trai này xuất hiện, bằng cách của riêng mình, đã khiến cô cảm thấy ưu thương. Lần đầu tiên trong đời, Trình Tiểu Kiều cảm thấy bản thân thật kém cỏi, lần đầu tiên giữa biển người mênh mông cô tìm kiếm một ai đó, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã biết rằng, cô không thể không dõi theo anh.

Cái cảm giác này, thật không sao nắm bắt được.

Có lẽ vì chính bản thân cô đã chờ đợi Trình Nghi Triết rất lâu, nên nhận thức của cô đối với đàn ông bình thường đã sớm trở nên biến dị, cô cho rằng trái tim thiếu nữ cô luôn ôm ấp cũng sẽ cập bến rất muộn màng.

Mỗi khi nhắc đến cái tên Lạc Thừa Diễn, tai Trình Tiểu Kiều sẽ tự dựng thẳng lên để nghe ngóng những lời đồn đại về anh mà bản thân cô cũng không thích. Vì đằng sau cái tên Lạc Thừa Diễn luôn có một cái tên khác là Bách Dĩnh. Hai chữ Bách Dĩnh này, cả đại học D không ai là không biết không người nào không quan tâm. Bách Dĩnh được biết đến là một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, là người đạt danh hiệu “Hoa khôi của trường đại hoạc D” mà không ai dám tranh cãi. Trong trường đại học D có một danh ngôn: Bạn có thế không biết ban lãnh đạo nhà trường, nhưng bạn không thể không biết Bách Dĩnh.

Trình Tiểu Kiều thừa nhận, trong nội tâm cô quả thật có ghen ghét với cô ta, sao trên đời lại có một người được hưởng ưu đãi đến điên đảo như thế chứ.

Tình sử của Lạc Thừa Diễn cũng rất sạch sẽ, chỉ có một mình Bách Dĩnh, thử nghĩ mà xem, đã ôm mỹ nhân xinh đẹp nhất trong lòng thì còn nghĩ đến ai nữa ?

Trình Tiểu Kiều cảm thấy, vì có Lạc Thừa Diễn, lòng dạ cô lại càng xấu xa hơn. Vì cô luôn muốn Bách Dĩnh phạm sai lầm gì đấy, cho dù có như vậy Lạc Thừa Diễn cũng không biết đến cô. Thế nhưng gia cảnh Bách Dĩnh cũng không tồi, nên cô nàng cũng không ham tiền hay khoe của, tính tình cũng tốt, hiền lành dịu dàng, cũng chẳng hề điêu ngoa vô lý, thành tích học tật xuất sắc, không phải là loại con gái chân dài não ngắn. Được rồi, Trình Tiểu Kiều thừa nhận, bản thân cô thật nhàm chán.

Thế nhưng cô không thể cầm lòng, muốn quan sát cuộc sống của Lạc Thừa Diễn, không thể không tìm hiểu thông tin của anh chàng này.

Trận đấu nào Lạc Thừa Diễn có tham gia, Trình Tiểu Kiều đều đến xem.

Cô cho rằng, cô thật sự đã biết yêu.

Trong một thời gian dài, Trình Tiểu Kiều nắm rõ cả quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lạc Thừa Diễn. 6 rưỡi sáng anh sẽ chạy bộ ở sân thể dục, 7h sẽ ăn sáng ở căng tin tầng 2, đôi khi anh đi một mình, đôi khi sẽ đi cùng Bách Dĩnh. Sau đó anh sẽ lên lớp, thỉnh thoảng anh cũng chơi bóng rổ, đá bóng. Anh thích làm luật sư, nhưng gia đình không đồng ý, nên đành phải học tài chính, nhưng anh cũng không hề chống đối.

Có rất nhiều quan điểm của anh giống với Trình Tiểu Kiều, thỉnh thoảng khi đang chạy bộ, Lạc Thừa Diễn vô tình gặp các cô. Vì thế anh rất đau đầu, lịch trình tập thể dục buổi sáng bị hủy, biến thành buổi tối. Vào các buổi tối, sân trường cũng không bật đèn đường, nên hình ảnh Lạc Thừa Diễn chạy thường lẫn trong bóng tối. Trình Tiểu Kiều cùng vài cô bạn đến sân thể dục, ngồi trên băng ghế, nhìn theo Lạc Thừa Diễn. Một bóng dáng màu đen chuyển động, không rõ ràng, nhưng vì đã dõi theo anh quá lâu, cô có thể nhớ kỹ từng động tác, từng đặc điểm của anh. Đó là một cảm giác rất kỳ diệu khi nhìn thấy anh trong bóng tối.

Trình Tiểu Kiều cũng không tình nguyện để bản thân trở nên hèn mọn như thế, trong khi bên cạnh anh lại có một cô gái vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa Trình Tiểu Kiều cũng không đủ đê tiện để cướp anh từ tay bạn gái, nên cô chỉ có thể âm thầm tìm hiểu anh. Trong lòng cô thầm chờ đợi sẽ có một ngaỳ anh và Bách Dĩnh chia tay, thậm chí cô còn mơ mộng anh sẽ chia tay vì cô, sau đó vừa vặn gặp nhau và nhất kiến chung tình.

Nhưng nhất kiến chung tình thì không, nhưng vừa gặp đã ghét thì có.

Hôm đó Trình Tiểu Kiều cùng bạn học đến thư viện mượn sách, nhưng quyển sách cô cần tìm chỉ còn một cuốn duy nhất, cả cô và cô nàng hoa khôi đều cùng lúc cầm lấy quyển sách đó. Đối phương dù sao cũng chưng cái bảng hiệu mỹ nữ nổi danh, hậm hực rút tay về. Có lẽ vì sẵn ghen ghét, Trình Tiểu Kiều nói :

- Sách này chúng tôi thấy trước.

Bách Dĩnh nhẹ nhàng cười, mỹ nữ cười lên, tức cảnh sinh tình nha:

- Tôi thật sự rất cần quyển sách này, bạn có thể nhường cho tôi trước được không? Tôi hứa là đọc xong sẽ trả lại ngay.

Trình Tiểu Kiều nhìn lại dáng vẻ hiền lành của Bách Dĩnh, trong đầu lại lập tức xuất hiện hình ảnh của nhân vật nữ xấu xa, khẩu phật tâm xà:

- Không được.

Giọng nói của Trình Tiểu Kiều vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ, bạn học bên cạnh lại lôi kéo vạt áo cô.

- Có chuyện gì xảy ra ?

Mội giọng nói lướt qua, của một người vừa tiến đến trước mặt cô.

Đó là lần đầu tiên Trình Tiểu Kiều đứng cùng Lạc Thừa Diễn ở một khoảng cách gần đến thế, nhưng trong một tình huống như thế này, lòng cô run run, nhưng vẫn không chịu rút tay về.

Bách Dĩnh cười với Lạc Thừa Diễn:

- Không có gì, em muốn mượn một quyển sách, nhưng cùng lúc các bạn ấy cũng tìm quyển này.

Lúc đó Lạc Thừa Diễn quét mắt về phía cô, nhưng cô không dám nghênh đón.

Cô bạn học nhìn thấy Lạc Thừa Diễn, cũng cười cười:

- Em cũng không cần dùng gấp, anh cứ lấy trước đi, không có vấn đề.

- Vậy cảm ơn bạn nhé.

Bách Dĩnh ngọt ngào nói.

Trình Tiểu Kiều cúi đầu, ánh mắt dõi theo đôi giày của Lạc Thừa Diễn, đó chỉ là một đôi giày thể thao rất bình thường, hoàn toàn không tương xứng với gia thế của anh. Khi Bách Dĩnh và Lạc Thừa Diễn đi khuất, Trình Tiểu Kiều mới nhận ra, tay mình đẫm mồ hôi.

Cô bạn học đứng bên cạnh lải nhải:

- Ôi, Lạc Thừa Diễn đẹp trai quá đi mất, còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, đứng chung với Bách Dĩnh thật xứng đôi, phải không?

Trình Tiểu Kiều cúi đầu không nói.

Thật sự rất xứng đôi.

Cô có tư cách gì mà đòi đánh cắp chứ.

Cô bạn lại tiếp tục:

- Có lẽ lúc nãy anh ấy đứng bên cạnh xem chúng ta, không biết có bị ấn tượng xấu không nhỉ?

Trình Tiểu Kiều nhíu mày, không lên tiếng nữa.

Anh sẽ có ấn tượng xấu với cô ư?

Nhưng tưởng tượng luôn khác xa với thực tế, thật sự rất rất xa, xa đến mức không ai dám nghĩ đến.

Lần đầu tiên Trình Tiểu Kiều gặp Lạc Thừa Diễn là một ngày nghỉ trong kỳ tập quân sự vào năm thứ hai. Khi cô đến thao trường, lần đầu tiên được nhìn thấy bóng dáng ấy, thật kỳ lạ, tất cả sinh viên đều mặc quân trang và đội mũ, nhưng ánh mắt cô lại chuẩn xác tìm thấy anh. Lạc Thừa Diễn cũng đứng trong đội ngũ, anh đang náo động để xin huấn luyện viên được nghỉ giữa giờ, mọi người cùng ra ngoài uống nước. Nụ cười của anh vô cùng rực rỡ, xua tan những xấu xa trong tâm hồn người xem.

Trình Tiểu Kiều đã nghĩ rằng, tại sao lại có một nụ cười tinh khiết và trong sáng đến thế chứ.

Cô thích nụ cười ấy, không còn nghi ngờ gì nữa.

À, ngay từ lần đầu tiên, đã giống như là một sai lầm cực lớn.

Trình Tiểu Kiều còn nghĩ rằng, cô sẽ coi Lạc Thừa Diễn là bí mật trong cuộc đời cô, dù sao hai người cũng không có cơ hội bên nhau.

Người con gái bên cạnh anh, quả thật là một áp lực quá lớn.

Lần cuối cùng Trình Tiểu Kiều gặp Lạc Thừa Dĩnh là khi anh đang nhận bằng tốt nghiệp, một mình anh mặc áo sơ mi trắng đứng giữa hàng người mặc lễ phục tốt nghiệp. Rất nhiều người xin chụp chung với anh, anh cũng không hề từ chối một ai.

Sau khi kết thúc buổi lễ, rất nhiều nữ sinh hẹn riêng anh để tâm sự, anh chỉ cười thản nhiên, nhưng vẫn giữ một khoảng cách như cũ với họ.

Cho đến cuối cùng, Lạc Thừa Diễn chỉ lưu lại cho Trình Tiểu Kiều một bóng lưng, nhưng khi bóng dáng chiếc áo sơ mi trắng anh mặc ngày càng xa dần, cô thật muốn lao đến để nói với anh: “Em thích anh từ rất lâu rồi.”

Cô chỉ muốn nói cho anh biết, chỉ để nói rằng cô thích anh, cô không dám nghĩ anh sẽ đáp lại cô.

*****

- Mẹ ơi, dường như con đã thích một người.

Trình Tiểu Kiều ngã vào lòng Bạch Nặc Ngôn, thở dài than vãn, cô luôn tâm sự tất cả mọi thứ với mẹ.

- Con thích anh chàng đó ở điểm nào?

- Con cũng chẳng biết nữa, mỗi khi nhìn thấy anh ấy con sẽ cảm thấy xôn xao, con sẽ cuống quit, cảm giác đó thật rất rất vui mẹ ạ.

Bạch Nặc Ngôn nhìn lại Trình Tiểu Kiều:

- A, sao mà giống với lúc cha con nhìn thấy Tiểu Li thế nhỉ.

Được rồi, mẹ cứ trêu chọc cô đi, kể từ khi nhà có thêm Tiểu Li, tất cả tâm tư tình cảm của cha đều dành hết cho Tiểu Li mất rồi, nghiễm nhiên quên mất sự tồn tại của cô con gái này và cả người vợ đang trong thời kỳ tiền mãn kinh đây nữa.

Ấy chết, nói thế thì hơi oan cho cha quá, đấy chỉ là tương đối, tương đối thôi đấy nhé.

Bởi vì Bạch Nặc Ngôn chưa bao giờ thiên vị em gái cô hết, ngược lại mẹ càng đối xử với con gái lớn tốt hơn, như để bù đắp phần không công bằng của cha đối với em gái nhỏ vậy.

Tối hôm đó, Bạch Nặc Ngôn nhìn lên trần nhà, nói với Trình Nghi Triết vừa bước vào phòng:

- Hình như Lạc gia có quan hệ rất thân thiết với Trình gia đúng không?

Trình Nghi Triết vừa dỗ Tiểu Li ngủ xong, nghe thấy cô hỏi, anh vừa thay quần áo vừa buồn bực:

- Sao em lại hỏi chuyện này?

Năm đó, Lạc gia gặp chuyện không may, trên thương trường tình hình rất căng thẳng, có thể hình dung bằng một từ nhà tan cửa nát cũng không khoa trương. Chồng bà Dương Bách Sam vừa mất, vừa phải đối mặt với nợ nần, mặc dù bà xuất thân là con thứ ba của một vũ công không tên tuổi, nhưng một người phụ nữ vươn lên được vị trí này cũng khiến người ta phải kính nể. Khi Lạc gia gặp nạn, toàn bộ họ hàng thân thích đều tránh né, nếu ngày đó Trình gia không ra tay thì chắc chắn Lạc gia không thể có ngày hôm nay.

Bây giờ đột nhiên đề cập đến vấn đề này, Trình Nghi Triết tự nhiên phải suy nghĩ. Đương nhiên Lạc gia sẽ phải ghi nhận ân tình của Trình gia, một khi đã là thị trường của Trình gia, Lạc gia sẽ tuyệt đối không xâm phạm, họ sẽ phát triển trên một bầu trời riêng.

Đứng từ góc độ đó, Trình Nghi Triết cũng rất bội phục người lãnh đạo hiện tại của Lạc gia, Lạc Thừa Hiên. Anh là người vừa gan dạ vừa sáng suốt, đồng thời cũng rất quyết đoán không ai sánh bằng.

Câu hỏi của Bạch Nặc Ngôn khiến Trình Nghi Triết kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy thật kỳ diệu, nếu nhìn vào hoàn cảnh của Lạc gia ngày đó, không ai có thể tin rằng họ sẽ có ngày hôm nay, tuy nói một cách dễ nghe là trợ giúp, thực chất chính là người ăn no nhường chút bánh thừa cho kẻ chết đói, không hề có bất kỳ lợi tâm nào.

- Tự nhiên cảm thấy thế giới thật thần kỳ, tựa như một vòng tuần hoàn vậy, cho nên, sống trên đời phải luôn làm việc tốt.

- Cảnh giới suy nghĩ của em người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Trình Nghi Triết leo lên giường, bắt đầu lần mò quần áo cô, Bạch Nặc Ngôn cực kỳ buồn bực:

- Anh thật là, càng già càng hư...

- Anh đang phục vụ em đấy chứ, phụ nữ ngoại tứ tuần bỗng nhiên mạnh như hổ nhé...

- Em nhổ vào...

- ...

Suốt đêm, Trình Tiểu Kiều nằm trong phòng không sao ngủ nổi, cô nghĩ đến câu hỏi mẹ từng hỏi cô, tình cảm của cô đối với Lạc Thừa Diễn là thích hay chỉ là hâm mộ, nhưng cô không sao trả lời được, cô cũng không dám chắc mình có thể duy trì được bao lâu.

Cuộc sống đại học của Trình Tiểu Kiều sau đó rất nỗ lực, nhưng vẫn trở nên thật buồn tẻ vô vị.

Cô tự hạ lệnh cho bản thân không được nghĩ về Lạc Thừa Diễn nữa, coi như tất cả đã kết thúc. Cứ như vậy cô an an ổn ổn trải qua mấy năm đại học, ông trời dường như lại trêu chọc cô.

Một lần nữa cô gặp lại Lạc Thừa Diễn.

Ngày đó cô vừa tốt nghiệp đang thực tập ở một công ty, và Lạc Thừa Diễn cũng giữ một chức danh nhỏ ở đó. Tất nhiên Trình Tiểu Kiều biết rõ thân thế của Lạc Thừa Diễn, con trai thứ ba nhà họ Lạc, giá trị không thể tầm thường, toàn bộ Lạc gia hiện nay đều do Lạc Thừa Hiên chống đỡ nhưng Lạc Thừa Hiên rất kỳ vọng vào người em trai này, bởi vậy khi về công ty nhà mình, Lạc Thừa Diễn chỉ giữ một chức nhỏ, thậm chí anh càng phải làm việc vất vả hơn những người bình thường khác.

Trình Tiểu Kiều cảm thấy mình mắc một căn bệnh là bệnh rình mò.

Cô luôn nắm rất rõ giờ nghỉ và giờ tan tầm trưa của Lạc Thừa Diễn.

Nhưng cô không làm một cái gì, chỉ âm thầm dõi theo anh.

Thậm chí cô còn biết anh ăn gì hàng ngày, cái ghế nào anh từng ngồi, chỗ nào anh vừa đi qua, chỗ nào anh thường ngồi xuống...

Cô thích ngắm nhìn anh cười đùa trò chuyện với các đồng nghiệp. Nụ cười của anh vẫn tinh khiết như thế.

Quan trọng nhất là, cô không nhìn thấy Bách Dĩnh xuất hiện. Cô vô tình hỏi thăm và được biết Lạc Thừa Diễn hiện tại đang độc thân.

Cả cơ thể cô như vừa được tưới xăng, chỉ cần gặp một mồi lửa, sẽ lập tức hừng hực bốc cháy.

Cô phát hiện ra, dù cô không làm gì, nhưng cô sắp điên lên mất.

Trình Tiểu Kiều tìm gặp mẹ, nhưng Bạch Nặc Ngôn không hề ngạc nhiên hay hiếu kỳ đối với yêu cầu của cô. Lần đầu tiên Trình Tiểu Kiều nói ra yêu cầu của mình, Bạch Nặc Ngôn chỉ yên lặng lắng nghe tất cả những hứng thú, yêu thích cùng gia thế của đối phương, sau đó Bạch Nặc ngôn cảm thấy Lạc Thừa Diễn cũng là kiểu đàn ông mà chính cô khá thích. Vì vậy cô nói với Trình Tiểu Kiều rằng, khi nào cô cảm thấy thích anh chàng này đến mức không thể kiềm chế được nữa, thì hãy đích thân đến nói với cô.

Trình Tiểu Kiều nói rất nhiều, kể về anh, kể cả những suy nghĩ của cô.

Rất ít mẹ con có thể thân thiết như hai người, thích nói gì thì nói, không phải giấu diếm bất cứ chuyện gì.

- Con muốn lấy anh ta à?

Cuối cùng Bạch Nặc Ngôn chống cằm nói.

Trình Tiểu Kiều gật đầu, không ai biết, cô đã gật đầu bằng tất cả dũng khí.

- Con nghĩ kết quả sẽ như thế nào?

Bạch Nặc Ngôn bình tĩnh nhìn con gái.

- Cái gì cơ?

- Sẽ có hai kết quả, một là có chết anh ta cũng không đồng ý cưới con. Hai là, anh ta sẽ nhận lời cưới con.

Kết quả rất đơn giản.

- Nếu như là trường hợp thứ nhất, con sẽ như thế nào? Cuộc sống không phải là tiểu thuyết, khi con thích một ai đó, chỉ cần ngoáy bút một cái là người con thầm thích hóa ra cũng thích con từ lâu.

Trình Tiểu Kiều hạ quyết tâm:

- Nếu như vậy, con sẽ hoàn toàn hết hi vọng.

Rồi cô lại nhìn mẹ:

- Cho dù đau khổ, cũng không chết được, chỉ khó chịu một chút thôi.

Dù sao vẫn không bằng cảm giác sắp chết đến nơi, cực kỳ vô vọng.

Bạch Nặc Ngôn gật đầu:

- Còn nữa, nếu là trường hợp thứ hai, nếu may mắn, có lẽ con sẽ được ở bên anh ta lâu hơn, có khi anh ta cũng sẽ thích con, nhưng có khi anh ta lại càng ghét con hơn, vì con đã dùng địa vị để ép buộc anh ta cưới con, nên anh ta sẽ ác cảm với con, dù các con có kết hôn, trong lòng anh ta cũng chẳng có con, hơn thế, không lâu sau anh ta sẽ có người phụ nữ khác bên ngoài, trong lòng anh ta sẽ có người khác.

Bạch Nặc Ngôn nhìn lại con gái mình, bất kể là cái gì, cô đều tự đặt ra khả năng xấu nhất có thể xảy ra, để xem bản thân liệu có chấp nhận được một kết quả như thế không.

- Dù sao con cũng sẽ thử một lần.

Trình Tiểu Kiều thở dài:

- Có lẽ con đang gượng ép chính bản thân mình, nhưng dù thành công hay thất bại, con cũng không muốn buông tay.

Bạch Nặc Ngôn vỗ vai cô, mỗi khi yêu một ai đó, tế bào não đúng là chết đi không ít.

Khi Trình Tiểu Kiều ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Trình Nghi Triết đang trêu chọc Tiểu Li, vì vậy ê a nói:

- Cha ơi, cha thiên vị thế, chỉ quan tâm đến con gái nhỏ thôi.

Trình Nghi Triết vừa bế Tiểu Li, vừa lắc lư:

- Chị gái con càng ngày càng giống mẹ con, rõ ràng vội vội vàng vàng vào gặp mẹ không thèm để ý đến chúng ta, vừa quay lại đã chụp cho chúng ta cái mũ to đùng, ôi chúng ta thật đáng thương.

Trình Tiểu Kiều đi tới, nhận Tiểu Li từ tay Trình Nghi Triết:

- Cha ơi, cha xem cha giỏi chưa kìa, nuôi Tiểu Li vừa nặng vừa ngoan.

Trình Nghi Triết nhìn Trình Tiểu Kiều:

- Về nhà vội vàng như thế, có phải có chuyện gì không?

Cô lắc đầu:

- Vẫn tốt ạ.

- Thực tập có thuận lợi không?

- Vẫn bình thường ạ.

Trình Tiểu Kiều lại ôm Tiểu Li, trầm giọng nói:

- Có nhiều việc, không cần phải nói qua mẹ con đâu.

Trinh Tiểu Kiều Sững sờ, sau đó gật đầu.

Trình Nghi Triết trở lại phòng, Bạch Nặc Ngôn trao đổi với anh ý định của cô, Trình Nghi Triết cư nhiên phản đối. Bất kể trong lòng người đàn ông nào đều có suy nghĩ chống đối, dù ngoài mặt có đồng ý, trong lòng cũng không muốn, cũng sẽ nảy sinh khúc mắc. Nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn kiên trì, Trình Nghi Triết không nói gì thêm. Đúng là con gái anh rất giỏi, rất biết tìm chỗ dựa để anh không sao phản bác được.

Chưa đến vài ngày sau, Trình Nghi Triết và Bạch Nặc Ngôn cùng đích thân đến Lạc gia làm khách. Sau khi về nhà, liền thấy Trình Tiểu Kiều đang trêu chọc Tiểu Li. Cô đang nghĩ, có phải lúc nhỏ, cô cũng đáng yêu như vậy, vô ưu vô tư. Nhưng bất kể chuyện gì đều có hai mặt, cô nghĩ muốn có được những cảm xúc này, nhất định phải trả giá bằng một cảm xúc khác. Trình Nghi Triết nhanh chóng về nhà khiến Trình Tiểu Kiều càng khẩn trương hơn.

Bà Dương Bách Sam vẫn chưa trả lời, đại khái nói còn thăm dò suy nghĩ của con trai, trong khi Trình Nghi Triết chỉ hơi gợi mở suy nghĩ của mình, không hề nhắc đến mối giao tình của hai nhà trong nhiều năm nay.

Nhưng Trình Nghi Triết càng sốt ruột, cuộc sống càng khó khăn hơn.

Thế nhưng cũng không kéo dài quá lâu, chỉ vài ngày sau bà Dương Bách Sam đã cùng Lạc Thừa Diễn đến thăm nhà, nhưng cô lại xấu hổ trốn trong phòng không dám ra. Từ đầu đến cuối cô đều không dám đi ra. Bạch Nặc Ngôn bị cô con gái vô dụng dọa rồi, gọi đến N lần cũng nhất định không ra. Trình Tiểu Kiều cảm thấy bản thân chưa bao giờ khẩn trương đến thế, quá thuận buồm xuôi gió, thứ cô muốn nhanh chóng có được. Cô đứng trên sân thượng, nhìn Lạc Thừa Diễn đang chơi đùa với Tiểu Li. ANh quay lưng về phía cô, nên cô không sao thấy được biểu cảm của anh. Cô chỉ nhìn thấy anh ôm lấy Tiểu Li, Tiểu Li dường như rất thích anh, còn hung hăng hôn vài cái lên mặt anh.

Đột nhiên, Tiểu Li quay về phía cô kêu lên:

- Chị!

Ngay trước khi Lạc Thừa Diễn quay đầu lại, Trình TIểu Kiều đã chạy ngay vào phòng mình.

Sắc mặt cô giống hệt những đám mây đang bay trong buổi xế chiều, một màu đỏ rực.

Crypto.com Exchange

Chương (1-90)