← Ch.37 | Ch.39 → |
Bạch Nặc Ngôn tự thừa nhận cô lòng dạ hẹp hòi, tâm địa xấu xa. Giờ phút này cô đang vụng trộm suy đoán tâm trạng Trình Nghi Triết có đặc biệt khó chịu đến nỗi anh ta có thể dìm cô chết đuối luôn không. Suy nghĩ này lại khiến cô tự nhìn lại chính mình, nếu thật sự cô có chết đi, khóc cho cô khẳng định chẳng có mấy người. Đầu tiên chắc là cậu, rồi đến mẹ. Cô giơ mấy ngón tay lên, cố gắng nhớ lại xem ngày còn đi học cô có chơi thân với đứa bạn nào không. Nghĩ mãi cuối cùng cô mới nhớ ra một người, có thể tạm tính lên là 3 người có thể vì cái chết của cô mà rơi nước mắt. Rồi cô nhớ ra có một chuyện buồn, hồi đó cô cãi nhau với cô bạn học đó, đến mức không nhận làm bạn bè, vì vậy người thứ ba có thể khóc vì cô nháy mắt đã bị thủ tiêu (có phải Giang Tang Du không nhỉ?). Sự thật này khiến cho cô vô cùng buồn bực. Ngày trước trên tivi có phát một bộ phim kể về một cô gái muốn sống lại phải thu thập đủ 3 giọt nước mắt của những người yêu cô, nếu chuyện này mà xảy ra với cô, chắc là cô xuống thẳng địa ngục luôn chứ khỏi phải tìm.
Có thể cô cứ chết đi như vậy, sẽ không phải gặp lại Mạnh Tân Duy, không phải gặp gỡ Giang Tang Du cũng như Trình Nghi Triết.
Và cô sẽ sắp đặt cho họ một kết cục theo ý thích của cô.
Mạnh Tân Duy sẽ gặp được một cô gái tài mạo song toàn, tâm tính hiền lành lương thiện, vừa đoan trang, lễ phép lại nhẹ nhàng, đến Giang Tang Du cũng phải tự ti khi đứng cạnh. Và Mạnh Tân Duy sẽ cùng cô gái may mắn đó sống hạnh phúc bên nhau trọn cuộc đời.
Giang Tang Du sẽ gặp phải một gã lăng nhăng đa tình, sau đó yêu chết mệt hắn ta, sau nhiều bi kịch rối ren, anh ta cảm động trước tình yêu của cô mà cải tà quy chánh, sau đó vượt qua thử thách mà sống hạnh phúc bên nhau. Cô đúng là một con người mâu thuẫn. Có lẽ vì cô không thích Giang Tang Du nên cô không muốn cô ta lúc nào cũng được tốt đẹp, nhưng ít nhất kết cục cuối cùng vẫn là được hạnh phúc.
Còn cái người đàn ông tên trình Nghi Triết đó á, cô sẽ khiến cho anh ta đen đủi gặp phải một cô nàng chẳng được điểm nào, không đúng, phải là một người thua kém cô gấp 1 vạn lần, như vậy lòng cô mới được thanh thản.
Dù sao cô cũng không ghép Mạnh Tân Duy cho Giang Tang Du, cũng không cho phép Giang Tang Du thỏa mãn ảo tưởng ban đầu của Trình Nghi Triết. Ba người bọn họ không ở bên nhau, cô mới thấy hợp lý.
Cô đúng là một cô gái nhàm chán không hề thú vị, nên cô không cho phép đầu óc mơ mộng linh tinh nữa.
Trình Nghi Triết cũng tự rơi vào một tâm trạng trầm tư đến một nơi xa xăm nào đó.
Đầu óc anh nhanh chóng quay lại thời điểm lần đầu tiên anh gặp gỡ với Giang Tang Du, hoàn cảnh lúc đó cũng không hề lãng mạn chút nào.
Anh thường không để ý đến mọi người xung quanh, mà nhìn mấy đôi uyên ương tình cảm ngọt ngào trong trường anh cũng không có bất kỳ cảm xúc gì. Con gái theo đuổi anh cũng không ít, những lá thư tình mờ ám chuyển đến tay anh không ngừng, thậm chí anh phải nhiều lần đổi số di động. Lúc nào, trong đầu anh cũng có một suy nghĩ rất biến thái, anh hi vọng người con gái ở bên anh sẽ do chính bản thân anh theo đuổi, cho nên anh không thích những cô gái quá chủ động.
Bạn bè thường nói cuộc sống đại học của anh quá tịch mịch, nhưng anh không thấy vậy, anh còn có rất nhiều việc cần làm, đầu tiên anh phải thực tập trong xí nghiệp, ở đây anh không được thiên vị thân phận, họ sắp xếp cho anh làm ở vị trí nhân viên thực tập hạng bét, để anh có thể tự nhận ra những thiếu sót bất cập cần thay đổi.
Những kỷ niệm mơ hồ hiện về trong tâm trí.
Đôi mắt anh mỗi lúc một thâm trầm, đầu anh gối lên hai cánh tay, anh không động đậy,
Bạch Nặc Ngôn bò đến bên cạnh anh, ôm nửa người anh, một chân cô đè lên đùi anh, tay cô không ngừng vẽ vẽ mấy vòng tròn trên ngực anh.
Lúc tâm trạng vui vẻ, anh nhớ ra cô thường nói: " Em sẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa anh"
Trình Nghi Triết để kệ cô tự nghịch trò của cô.
Hồi đó có một nhóm bạn có quan hệ khá thân tổ chức một dạ hội hóa trang, cứng rắn bắt anh phải tham gia, để tránh mất hết cả mặt mũi, anh đành phải không cam tâm tình nguyện đến. Anh đeo một cái mặt nạ che nửa mặt, ngồi một góc cố gắng nhất có thể giảm bớt ảnh hưởng của mình. Anh còn đang nghĩ cách trốn thoát khỏi hiện trường, anh không muốn lãng phí thời gian với những con người xa lạ. Anh cố tình chiếm một vị trí khuất nhất, để không ai có thể thấy được tâm trạng cuả anh.
Dạ hội này thu hút rất nhiều người, cảm giác không thể nhìn rõ diện mạo đối phương giống như đang đánh cược, may mắn có thể gặp được hoàng tử và công chúa.
Đối với những con người bản thân không rõ, sẽ luôn khiến người ta tràn ngập sự kích thích hiếu kỳ.
Đến thời điểm Trình Nghi Triết chuẩn bị rời đi. Có một chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra.
Một cô gái bị ai đó đẩy về hướng ghế salon, có lẽ người đẩy không để ý đến cường độ và phương hướng, khiến cô gái ngã trực tiếp vào ngực anh.
Đó cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc thân mật với một nữ sinh đến vậy, sự va chạm này làm cho làn da anh lan tỏa một cảm giác ấm áp.
Tâm trạng thật kỳ diệu khiến anh không đẩy cô ấy ra.
Gặp gỡ như vậy, một người đàn ông không bao giờ tin vào duyên phận như anh cũng phải mỉm cười suy ngẫm, đó cứ như là một chuyện rất đỗi bình thường.
Cô bạn đó dường như nhận ra có gì không ổn, lập tức đứng dậy, động tác quá gấp khiến váy cô quét lên bàn rượu, mép váy bị ướt mất một mảng.
Trình Nghi Triết không biết cô có buồn bực hay không, cô đứng một lúc mà không nói một câu nào.
Mặc dù trang phục của cô đã không còn chỉnh tề, nhưng dù một người không hay để ý đến quần áo như anh vẫn có thể nhận ra, bộ váy cô mặc rất đắt tiền, nên cô tỏ ra hơi khó chịu.
Tâm trạng anh cũng không tệ, vì vậy anh mở miệng:
- Rượu của anh làm bẩn váy em, nên anh sẽ đền em.
Cô nữ sinh kia xoay người nhìn anh, ánh mắt dữ dội. Cô đeo mặt nạ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, cái mũi và cái miệng. Ánh đèn mờ ám khiến anh cũng không thể nhận ra cảm xúc ẩn sâu trong đôi mắt kia.
Anh hối hận vì đã ngồi ở vị trí này.
Bóng lưng của cô, xứng đáng được ca ngợi là " Lưng ảnh sát thủ trái tim"
Anh tự loại bỏ một số lời nhắc nhở hảo tâm trước đó anh nghe được, một cô gái sở hữu một bóng lưng tuyệt đẹp, có thể phía trước là một khuôn mặt như khủng long.
Hai lông mày anh nhíu lại, anh đứng đậy ngăn cản cô:
- Sao không ngồi thêm chút nữa?
Cô không nói một câu, trong khi anh lần đầu tiên trong đời chủ động như thế, lôi cô ngồi xuống bên cạnh anh. Anh muốn ngồi bên cạnh cô thêm một chút nữa, thậm chí cảm giác được chạm vào cánh tay cô cũng làm cho tâm trạng của anh ngây ngất tuyệt vời. Thì ra cảm giác gặp gỡ một người khác phái lại kỳ diệu đến thế, ít nhất anh đã bị hấp dẫn đến mức không thể thoát ra.
Khiến cho toàn bộ thế giới đều như chuyển động quanh anh, trong lòng Trình Nghi Triết cảm thấy thật không dễ chịu.
Cô thà tình nguyện nghịch di động chứ không thèm nói chuyện cùng anh.
Cảm giác này, vô cùng khó nói.
Anh uống vài ly rượu, suy nghĩ cách xử lý tình huống kỳ diệu này như thế nào.
Lúc anh còn chưa kịp nghĩ ra, cô đã toan rời đi, anh cảm thấy vô cùng tức giận, dũng khí không biết từ đâu tới, anh kéo tay cô lại, trực tiếp đẩy cô ngã xuống ghế salo, trắng trợn tấn công, hôn lên môi cô.
Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Có lẽ vì quá khiếp sợ, toàn thân cô cứng ngắc.
Nụ hôn này khiến tâm hồn anh trở nên mềm yếu, anh lạc vào một thế giới khác lạ, một giây đó, anh tự nói với bản thân đây chính là cô gái anh tìm kiếm.
Có thể vì quá khiếp sợ, cô gái đáp lại anh bằng một cái tát, sau đó chạy mất.
Bao nhiêu năm nay, cô là người duy nhất dám bạt tai Trình Nghi Triết, nhưng chuyện đó cũng chẳng khiến anh tức giận.
Khi chuyện cũ phát lại trong tâm trí, đến bây giờ anh vẫn có thể nhớ rõ cảm giác tim đập rộn ràng, trong nháy mắt đã khơi lên toàn bộ nhiệt tình của anh, cô dường như có thể gọi là một chấp niệm không nên có.
Có thể bây giờ ngẫm lại chuyện này, thật không giống với tác phong thông thường của anh.
Hơn nữa chuyện đó rất mất mặt.
Anh tự động quên đi cảnh tượng đó.
Bạch Nặc Ngôn tiếp tục vẽ những vòng tròn trên ngực anh.
- Sao anh không nói gì thế?
- Hả?
Anh bắt được tay cô:
- Em nói chuyện nhẹ nhàng với người khác như vậy, thật hiếm có đấy.
- Vì em muốn biết làm thế nào mà Giang Tang Du mê hoặc được anh, mặc dù xét về mọi mặt thì cô ấy cũng không tồi, nhưng cũng không phải là người tốt nhất. Hơn nữa không phải tất cả mọi người đều thích kiểu con gái lương thiện dịu dàng, rất nhiều người thích kiểu nồng nhiệt quyến rũ nhé. Vì sao anh lại chọn cô nàng ngoan ngoãn đấy thế?
Anh nhăn mặt, không muốn mở miệng.
Trong đầu thoáng nhớ về một vấn đề cô đã từng hỏi anh đã không trả lời. Kết quả là đầu tiên cô hỏi ba lần, ngày hôm sau cô hỏi bốn lần, ngày thứ ba hỏi tám lần, ngày qua ngày, anh vừa nghe thầy giọng cô đã muốn đá cho một cái.
Cô luôn có biện pháp hành hạ anh, khiến anh muốn làm chuyện xấu, nhưng anh lại không muốn đi đến ranh giới cuối cùng, nên mới yên lặng chấp nhận.
Nhìn xem, anh rất thiệt thòi.
Anh bất đắc dĩ mở miệng:
- Trường đại học mở một liên hoan văn nghệ chào đón tân sinh viên, cô ấy là người dẫn chương trình. Lúc đó anh vô tình nhìn thấy cô ấy trên lễ đài, rõ ràng trên sân khấu còn có rất nhiều người khác, nhưng anh lại chỉ nhìn thấy cô ấy. Cô ấy là cô gái đặc biệt nhất, chiếm hết ánh nhìn của anh.
Thật ra nguyên nhân chính là anh thấy bộ váy cô đang mặc trên người, buồn cười nhất là vạt váy bị khâu lên một chút, tạo cảm giác càng trẻ trung tươi mát.
Anh còn đang nghĩ, nhà thiết kế nhìn thấy tác phẩm của mình bị lãng phí như vậy, có khi còn tự xin bái phỏng, dù sao thiết kế nổi tiếng kia cũng chỉ xứng đáng để một cô gái đầy khí chất như thế mặc, bây giờ lại còn sửa lại thiết kế của người khác...
Anh luôn không nhớ đến các buổi dạ tiệc, nhưng lần này anh phá lệ.
Chính bản thân anh cũng cho rằng, đây có phải là nhất kiến chung tình không?
Nếu lúc này bóng lưng của cô gái khiến anh động lòng đó mang một diện mạo xấu xí, vậy anh có tình nguyện theo đuổi không, đáp án của anh dĩ nhiên là từ chối. Có lẽ vì bất kể dung mạo hay tính tình của Giang Tang Du đều phù hợp với mong đợi của anh, nên họ mới dùng dằng quanh quẩn nhiều năm nay.
- Cứ như vây?
Dường như Bạch Nặc Ngôn vừa nghe được một câu chuyện bán tán rất buồn cười, khiến cô nhiệt huyết sôi trào:
- Cô ấy đứng trên sân khấu, anh đứng dưới sân khấu, sau đó anh đối với cô ấy "nhất kiến chung tình"?
Anh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đề tài này:
- Cứ cho là vậy đi.
Cô không vui, ôm anh chặt hơn, áp lên người anh:
- Em kể cho anh một bí mật nhé.
- Gì?
Anh giống như là ngoài ý muốn.
- Lần đầu tiên em nhìn thấy anh cũng vậy.
Anh nhíu mày, chờ đoạn tiếp theo.
Cô tiếp tục:
- Nhưng lúc đó, em cho rằng anh là một kẻ háo sắc, cứ liên tục đứng trước mặt em, vướng mắt em. Tâm trạng em không tốt, vì vậy hung hăng đạp cho anh một cái.
Trên thực tế là cô không chấp nhận một người nghiêm túc theo đuổi Giang Tang Du, nhất thời ngứa mắt, liền đá cho một cái.
Trình Nghi Triết khóe miệng run rẩy:
- Anh còn đang tự hỏi có ai thiếu đạo đức dẫm lên chân anh.
Lúc đó bữa tiệc vừa kết thúc, mọi người tản đi, anh không tìm thấy người vừa đạp anh.
Thì ra cái người đầu sỏ gây chuyện lại ở ngay bên cạnh.
Cô leo lên người anh, hôn lên môi anh, giọng cô rất tội nghiệp.
- Ấn tượng đầu tiên của em đối với anh chính là thiếu đạo đức đấy.
Chênh lệch như vậy, làm sao có thể khiến người ta cam lòng đây!
← Ch. 37 | Ch. 39 → |