Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 39

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Vậy thì...", ta cười mờ ám, "Tiểu Dạ Tử, huynh có nguyện ý cùng ta lên núi làm thổ phỉ không?".

"Thổ phỉ?", Dạ Kiếm Ly ngẩn người, "Ai làm thủ lĩnh?".

Ta đang lo lắng không biết hắn có đồng ý hay không, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ hỏi một câu như vậy, cho nên cũng đần mặt, "Ách, đương nhiên là ta".

"Ta biết mà, cô là thủ lĩnh, bọn ta bán mạng cho cô, vậy chia phần ta thế nào?", Dạ Kiếm Ly hừ lạnh một tiếng.

"Cái này... Ta tám huynh hai!".

"Ta bảy cô ba!", Dạ Kiếm Ly nhướn mày.

"A? Ta mới là thủ lĩnh mà", ta vùng vẫy, "Hay là, ta sáu huynh bốn?".

Dạ Kiếm Ly hé miệng nhưng không thèm nói gì, ta có linh tính xấu, thôi bỏ đi, không thả con cá nhỏ thì không bắt được con cá to.

"Năm năm mỗi người một nửa!", ta vươn ra năm đầu ngón tay, vẻ mặt thống khổ, "Không thể nhiều hơn nữa!".

Khóe miệng hắn giật giật, suýt nữa phì cười ra tiếng. Có cái gì đó không đúng a, bây giờ là lúc lo lắng về chuyện chia cho hắn bao nhiêu tiền sao? Cái cần lo lắng là...

"Ta nghĩ là...".

...

"... Được".

"Huynh nói cái gì?", ta mở to hai mắt nhìn hắn.

"Được", Dạ Kiếm Ly cười ngượng ngùng, đôi mắt phượng trong trẻo cong lại như vầng trăng non, cánh môi đỏ tươi khẽ mở, vẻ mặt ấm áp.

Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ không đồng ý, định đùa giỡn hắn một chút rồi thôi, ai mà ngờ hắn lại gật đầu dễ dàng như vậy, cho nên bối rối tới mức cảm thấy tay chân dư thừa không biết làm gì, trái tim cũng nhảy binh binh trong ngực.

"Chờ đến sau khi những chuyện này kết thúc...".

Dạ Kiếm Ly đột nhiên im bặt, ta thấy lạ ngẩng đầu lên, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh xuất hiện một thiếu niên áo đen, hẳn là Úy Phong, thị vệ thân cận của Độc Cô Bạch. Hắn kính cẩn thấp giọng hành lễ, "Tam điện hạ, Quận chúa".

Không khí tốt như vậy bị hắn cắt ngang, Dạ Kiếm Ly hiếm lắm mới hào phóng với ta một lần, lỡ sau này không ai thèm lấy ta thì làm sao bây giờ hả? Ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, cáu gắt: "Chuyện gì?".

"Điện hạ căn dặn, sương sớm rất lạnh, xin Quận chúa giữ sức khỏe".

Ta ngẩn người, Dạ Kiếm Ly bĩu môi một câu chua lòm: "Hai người đúng là ân ái quá nha".

A a a, ta biết mà, người ta nói đời người khó khăn là chuyện đương nhiên, nhưng vì sao đời sống tình yêu cũng phải ảm đạm như vậy hả? Ta đau lòng nhìn Dạ Kiếm Ly phẩy tay áo bỏ đi, tức giận quay lại trừng mắt, mới phát hiện ra tên thị vệ kia đang nhìn ta chằm chằm, giống như cũng đang tức giận ta.

Hiện tại không có ai bảo kê, cái tên Úy Phong này võ công hình như không tệ, vẫn nên khách khí một chút thì tốt hơn. Cho nên, ta chần chừ, "Ngươi...".

"Đây là Kim Thiền Bảo Giáp điện hạ đưa cho Quận chúa", căm hận trong mắt Úy Phong chợt lóe lên.

Ta nhìn xuống bộ áo màu vàng trong tay hắn, tò mò chọc chọc ngón tay, "Cho ta hả? Làm chi vậy?".

Căm phẫn trong mắt Úy Phong bùng phát, "... Đây vốn là bảo vật huynh đệ chúng ta liều mạng đoạt lấy cho điện hạ, vậy mà điện hạ chỉ nghĩ đến an nguy của Quận chúa, mong Quận chúa vào ngày đại hôn nhất định phải mặc".

Kỳ hạn nửa năm đã sắp đến, nửa tháng sau là tới ngày đại hôn, hiểm nguy rình rập chắc chắn không cần phải nói. Trong lòng ta chấn động, nhận lấy bộ Kim Thiền Bảo Giáp, Độc Cô Bạch cuối cùng vẫn đối xử thật tốt với ta.

Không phải từ lúc bắt đầu đã tốt sao? Hơn nữa lại còn là quá tốt, ta làm sao mà không nhận ra cơ chứ. Chẳng qua, từ trước đến giờ, ta chỉ muốn làm bộ như không biết.

Ta hiểu vì sao Úy Phong ghét ta, cho nên nhét trả lại hắn, khẽ mỉm cười, "Vật bảo vệ tính mạng này, để cho hắn dùng vẫn tốt hơn".

Lần này đến lượt Úy Phong kinh ngạc, hắn không nói gì nữa, ta gật đầu, xoay người đi tỏ vẻ không có gì bận tâm, "Ta cũng từng có huynh đệ, bọn họ cũng giống các ngươi, vì trung nghĩa dù nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc, nhưng mà...", ta nhịn nhẫn một lúc mới tiếp tục nói: "Nếu Độc Cô Bạch gặp chuyện không may, các ngươi không nguyền rủa ta mới lạ. Nhưng nếu ta chết... Những người đau lòng cho ta, đã không còn trên cõi đời này nữa".

Úy Phong ngây ngốc, muốn cầm lấy Kim Thiền Bảo Giáp cũng không được, mà không cầm cũng không xong.

Ta cười cười, "Thiên hạ này, bớt đi vài người đau lòng cũng tốt".

Ta đóng cửa phòng, đầu óc vẫn còn đắm chìm trong không khí khoa trương vừa rồi, lời nói đầy tính nhân văn như vậy, hình như là... giả tạo quá mức rồi hả?

A a, muốn Tiểu Kỷ ta không sợ chết, trừ phi gà trống biết đẻ trứng a.

Ta mắc mớ gì mà lại giả vờ cao thượng đem trả lại bộ Kim Thiền Bảo Giáp thế này? Hối hận quá a... Cao thượng đúng là ma quỷ.

Mà cũng nhờ Úy Phong nói ta mới tỉnh ra, gần đây ta đắm chìm trong nhi nữ tình trường, đầu óc lơ là, quên mất mình đang ở trong tình thế nguy hiểm đến mức nào, bao nhiêu kẻ đang nhìn ta như hổ rình mồi. Ta nghĩ đến đây, cảm thấy nóng máu, đến ngày đại hôn, không cần biết kế hoạch của Dạ Kiếm Ly là thế nào, chắc chắn phải tìm cho mình một con đường lui trước đã.

Từ sau hôm trung thu, ta cũng chưa gặp lại Tiểu Hồng, nghe nói là về nhà với lão gia gì đó, lí do thật hay, nàng ta làm gì còn lão gia nào, chắc là đến trú ẩn trong hang ổ của Lộ Văn Phi. Độc Cô Bạch hình như đã vào cung rồi, nghĩ đến bộ dạng của Tiêu Thái hậu, ta chợt cảm thấy lo lắng, có khi nào hắn sẽ gặp chuyện không may? Ta ra khỏi phòng tìm hỏi nha hoàn, mới biết Dạ Kiếm Ly cũng vừa hồi cung, nói không chừng là hai mỹ nam đi cùng nhau.

Bọn họ đều đi rồi.

Trong lòng ta đột nhiên có cảm giác vừa khủng hoảng như mưa gió nổi lên mà vừa trống rỗng.

Dạ Kiếm Ly và Độc Cô Bạch, cũng không phải là đèn dầu đã cạn, thật ra thì hai người bọn họ ta không cần phải lo lắng cho ai, người mà ta nên lo lắng nhất chính là bản thân ta cùng các huynh đệ. Cái thế giới này quá điên cuồng, có khi giết người đoạt mệnh, thi thể chôn cất xong rồi, cũng có người tới đào lên đòi lấy lại công bằng, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Ta lấy lại bình tĩnh, ôm một dĩa đầy điểm tâm, trở về phòng tiếp tục buồn bực suy nghĩ kế sách.

Đã năm ngày, không hề có tin tức của Độc Cô Bạch và Dạ Kiếm Ly, bên trong Bạch phủ hết sức yên tĩnh, không khí có hơi quỷ dị.

Thế nhưng bên ngoài đô thành lại là bầu không khí hân hoan khác hẳn, còn có mười ngày là đến lễ đại hôn của hoàng tử, nhà nhà giăng đèn kết hoa, hai bên đường dán giấy đỏ, không khí rất vui vẻ náo nhiệt.

Hai không khí trái ngược nhau khiến cho người ta có cảm giác xấu, ta trốn ở trong phòng không dám ra khỏi cửa, thường xuyên nghe lén bọn hạ nhân tám sau lưng ta, tin đồn mới nhất ta mới nghe được là "Điện hạ chắc chắn là đã chán Quận chúa, bỏ trốn cùng Nguyệt cô nương".

Ta còn mong cho bọn họ bỏ trốn thật, như vậy còn bớt được một gánh nặng. Ta không nhịn được lầm bầm, thành công hù dọa hai nha hoàn đang nói nhảm bỏ chạy, lụm lên một cái giỏ xách chứa đầy táo, cắn rốp một cái, ăn ngon lành.

Một quả táo còn chưa ăn hết, Đào Nhi đã lén lén lút lút đẩy cửa vào, vẻ mặt đắc ý không cần nói cũng biết.

Ta nhìn thấy nàng như vậy, vui vẻ nghênh đón, "Được rồi sao?".

Đào Nhi gật đầu, ta mừng rỡ nhảy dựng lên, "Năm mươi lượng bạc mà mua được một chiếc thuyền đi biển, Đào Nhi em đúng là thiên tài!".

"Em chỉ làm theo lời Quận chúa căn dặn", Đào Nhi cười híp mắt, "Đồ dùng đủ cho hai mươi ngày, cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng mà...".

"Nhưng mà cái gì?".

"Đại nương bán áo tơi[1] ở chợ, nhất quyết không chịu giảm giá, cuối cùng vẫn phải trả hai mươi tiền một cái".

Ta nhíu mày, "Có mũ trùm không?".

"Ách... Không có".

"Hai mươi tiền mà còn không có mũ trùm!", ta rống lên: "Bà ta sao không đi làm ăn cướp luôn đi!".

"Xuỵt...", Đào Nhi giơ ngón tay, "Quận chúa, bình tĩnh, cẩn thận tai vách mạch rừng".

Ta khụ một tiếng, lập tức ngậm miệng, trong lòng vẫn không thoải mái. Đào Nhi cười hì hì, "Quận chúa, người có tới năm trăm lượng bạc, vài ba cái áo tơi cũng chỉ mất có vài lượng bạc, sao mà...".

"Đây là bạc của điện hạ các ngươi mà", ta thở dài, "Ngày sau nếu có cơ hội nhất định sẽ...".

"Chà, Quận chúa từ lúc nào đã trở nên hào phóng như vậy...".

"Vớ vẩn, ta nói là nếu thôi, em nghĩ rằng có thể có cơ hội thật sao?".

Đào Nhi nở nụ cười khanh khách, cười một lúc, dần dần đổi thành vẻ mặt trầm ngâm.

"Quận chúa, người... Thật sự không muốn mang Đào Nhi theo sao?", nàng cúi đầu, kéo kéo tay ta.

Trong lòng ta cảm động, nếu nói ta muốn đi Tây Trạch một mình, chắc chắn là đang nói xạo, nhưng mà chuyến đi này nguy hiểm vạn phần, Đào Nhi cũng chưa chắc giúp được gì, có khi còn liên lụy đến nàng. Nàng cứ ở lại chỗ này, dù cho thiên hạ đổi chủ, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến một nha hoàn nho nhỏ.

Ta lắc đầu.

"Người vẫn chưa tin tưởng Đào Nhi sao?", nàng ấm ức dẩu môi, "Mẫu thân đã mất, Quận chúa cũng bỏ đi, còn lại có một mình Đào Nhi...".

Lòng ta đau xót, ôm chầm lấy nàng, nói nhỏ: "Nói nhảm gì đó, bây giờ em giúp ta làm mấy chuyện này, tiết lộ ra ngoài là chuyện lớn mất mạng như chơi. Nếu không tin tưởng em, ta làm sao dám nói cho em biết?".

Đào Nhi lẩm bẩm: "Quận chúa cứu mạng Đào Nhi... Chỉ mong sau khi Quận chúa cứu được huynh đệ, đừng quên nơi này còn có Đào Nhi nguyện ý vì người vào sanh ra tử, vậy là được rồi".

Trong lòng ta lại chấn động, không thể tin được Đào Nhi ngây thơ tinh khiết ngày nào, ánh mắt từ trong trẻo đã trở nên thâm sâu, trải qua bao nhiêu biến cố, nàng đã lột xác hết bao nhiêu lần? Nhưng người gây ra nỗi đau đến tận xương tủy này, cuối cùng là ai?

"Từ sau chuyện của Tiểu Hồng, ta không còn tin tưởng ai nữa", ta thấp giọng, "Nhưng ta hứa với em, nếu như ta có thể sống sót trở về từ Tây Trạch, ta sẽ dẫn em đi... Tuyệt đối không bỏ em ở lại đây một mình!".

Đào Nhi lập tức nở nụ cười vui mừng, "Thật không?! Quận chúa, người không có lừa gạt Đào Nhi phải không?".

"Dĩ nhiên rồi, ta chưa bao giờ lừa gạt...", ta khẽ mỉm cười, "Huynh đệ của ta".

(Tiu Ú: mọi người đừng ngạc nhiên vì sao Đào Nhi là nữ mà lại gọi là "huynh đệ" nha, ở đây ý là "người nhà của ta")

*****

Một ngày trước hôn lễ, ta một mực bị ép phải rời khỏi Đào Nhi, bị một bà thím trung niên phe phẩy khăn tay đỏ tự xưng là Hạnh Bà đến đón đi, ngồi cỗ kiệu đến một gian lầu các nồng nặc mùi son phấn chết người, mấy nha hoàn hành lễ với ta xong, lập tức khiêng ta lên tầng lầu cao nhất, thật là sức lực mạnh mẽ a.

Tiêu Thái hậu muốn diệt khẩu sao hả? Ta kinh hoàng chớp hai con mắt nhỏ, Hạnh Bà đứng phía sau cười duyên, tiếp tục vẫy vẫy khăn tay đỏ.

"Quận chúa a, người đừng có thẹn thùng nữa, mấy nha hoàn trong lầu này đều là người từng trải!".

Ta còn chưa kịp nói gì, liền bị người ta lột sạch sẽ, ném thẳng vào trong thùng gỗ, hầu hạ người khác cưới hỏi sao mà phải thô tục như vậy? Ta nhìn những cánh hoa trôi bồng bềnh trên mặt nước, ngồi yên cho các nàng chà tới chà lui.

"Lão thân đây có số tốt, không uổng cái tên này, bao nhiêu công chúa và tiểu thư mà lão thân từng hầu hạ, đâu có ai là không hồng hào xinh đẹp đâu?", Hạnh Bà hất cái khăn tay sang một bên, tư thế rất giống tú bà ở kỹ viện.

Ta miễn cưỡng nhếch khóe miệng, còn Hạnh Bà thì cười tươi đến mức lộ cả hàm răng, "Nhìn dáng người của Quận chúa nương nương, hắc hắc, vừa nhìn là đã thấy rất có hậu. Gả cho Nhị điện hạ rồi, nói không chừng, sang năm là có thêm một tiểu điện hạ".

Bà ta đang chê bai ta thì có, ta bực bội quay mặt đi, lại bị Hạnh Bà hiểu lầm rằng ta xấu hổ.

"Aiz ui, tính tình của Quận chúa, thật là khác so với bên ngoài đồn đại nha".

Ta lập tức hăng hái trở lại, "Bên ngoài đồn đại ta thế nào?".

"Bên ngoài... Ừm, nói rằng Quận chúa tự nhiên, hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, hoạt bát... Đặc biệt hoạt bát".

Mấy chữ cuối cùng nghe cũng còn lọt tai, trong lòng ta cười trộm, Hạnh Bà này rõ ràng là sợ đắc tội với ta, chứ ta biết rõ bên ngoài đồn đại rất khó nghe. Nói chuyện một lúc thì được lôi ra khỏi thùng gỗ, giơ lên cánh tay bị các nha hoàn chà xát nãy giờ, quả thực là sắp phát sáng luôn rồi.

"Da Quận chúa thật đẹp a", Hạnh Bà vẫn lải nhải nịnh nọt, "Để lão thân truyền cho Quận chúa vài bí mật khuê phòng, Quận chúa chắc cũng biết da đẹp rất là có lợi...".

"Bí mật khuê phòng hả?", ta đen mặt, "Thôi không cần đâu".

Ta đây là người hiện đại, lẽ nào lại không hiểu biết nhiều bằng bà, ách, chỉ là chưa từng "thực hành" thôi...

"Quận chúa người không cần phải xấu hổ nữa", Hạnh Bà trưng ra vẻ mặt ta hiểu ta hiểu, tiếp tục bá láp: "Các vị công chúa tiểu thư trước, người nào cũng ngại ngùng không nghe, cuối cùng ai cũng phải chạy theo lão thân hỏi xin bí quyết nắm giữ trái tim của vị hôn phu...".

Ta nhướn mày, suýt chút nữa là quên mất, hôn lễ xong là phải động phòng! Trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ta và Độc Cô Bạch ở trên giường, vội vã dùng sức lắc đầu.

Cứ cho là ta có thể đánh lại hắn đi, nhưng dù gì hắn cũng là đàn ông mà, lỡ đâu hắn cậy mạnh thì biết làm sao bây giờ? Mà thật ra thì mỹ nam như hắn, ta cũng đâu có bị lỗ... Ách, không được, sao ta có thể nghĩ như vậy... Ta còn có Tiểu Dạ Tử của ta, nhất quyết không thể động phòng với Độc Cô Bạch!

Trong lúc ta suy nghĩ lan man, Hạnh Bà cũng đã truyền đến bí quyết thứ n, ta cuối cùng chỉ nghe thấy cái gì mà máu đỏ, liền gật đầu, "Hiểu rồi".

Hạnh Bà lộ ra nụ cười "trẻ nhỏ dễ dạy", tự mình ra tay thoa phấn lên mặt ta, ta nhìn vào gương đồng, giật mình sợ hãi đến mức nhảy về phía sau một bước, "Quỷ a!".

Hạnh Bà vô cùng không hài lòng khi nghe ta lên tiếng chửi rủa kiệt tác của bà ta, vừa đi vừa cằn nhằn liên tục, khóe mắt ta giật giật, nhìn bản thân mình cả người khoác tơ lụa đỏ thẫm, câm nín nghẹn ngào.

Mắt thẩm mỹ của người Đông Lăng thật là khác xa Tây Trạch, này thì má đỏ hồng, này thì môi đỏ tươi, này thì bộ váy cưới đỏ chói, ngoại trừ gương mặt đánh phấn trắng bệch, còn lại cái gì cũng toàn màu đỏ a...

Nhìn bộ dạng ta thế này, cho dù vào động phòng, chắc Độc Cô Bạch cũng mất cả hứng.

Nói cho cùng thì ăn mặc dọa người thế này cũng giống như một loại cải trang, ta nghĩ như vậy liền thấy thoải mái đôi chút, nhưng trong lòng dần dần căng thẳng, ngồi bên trong kiệu chỉ có thể nhìn thấy tấm màn kiệu đỏ sẫm, ta phải ngồi đây suốt một ngày đêm đợi đến sáng mai tiến cung, thế cứ ngồi như vậy đợi địch tới đánh mình hả?

Mà quá đáng nhất chính là, tại sao lại không được ăn cơm a a a, Quận chúa xuất giá thì cũng là người mà!

Ta nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ một lúc đã lăn ra ngủ, mơ thấy một giấc mộng quỷ dị, trong mộng, Dạ Kiếm Ly đưa cho ta một đóa hoa vô cùng xinh đẹp, ta đặt đóa hoa đó trong lòng bàn tay, tự dưng nó lại biến thành một con vịt béo nướng giòn chảy mỡ, ta đói quá đưa lên miệng cắn một phát, hóa ra lại cắn trúng ngón tay của mình, đau đến mức gào lên một tiếng giật mình tỉnh lại.

Cỗ kiệu lắc lư! Ta len lén vén rèm lên, ánh mặt trời sáng rỡ, dân chúng đổ ra hai bên đường phố xem náo nhiệt. Khó trách ta thấy đói như vậy, đã nhịn ăn tới sáng rồi còn gì!

Chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách giữ mình tỉnh táo, binh tới tướng đỡ, nước dâng đất chặn, ta ngồi đây suy nghĩ lung tung thì cũng không làm được gì, việc có thể làm bây giờ là đi một bước hay một bước.

Bên ngoài có tiếng kim loại va chạm rổn roảng, ta lại len lén vén rèm lần hai, lúc này mới phát hiện ra, hai hàng thị vệ đi mở đường hai bên, tất cả đều trang bị vũ khí đầy đủ, ngày đại hôn của hoàng tử, theo lý mà nói thì không được đem vũ khí theo a, vì sao bọn họ... Tâm trạng ta nặng nề, tuy rằng ta biết hôn lễ này chắc chắn sẽ không suôn sẻ, nhưng mà đến mức phải đánh giáp lá cà sao?

Sau đó mới cảm thấy, mình thật là ngây thơ chậm tiêu đến cực điểm.

Khăn voan đỏ trùm kín mít, ta bị một người nắm tay dẫn đi từ từ về phía đại điện. Bàn tay này ấm áp, có hơi thô ráp, ta cũng không đoán ra người này là ai, chỉ đành từ từ bước theo hắn về phía trước.

Đi một lúc lâu thì dừng lại, trên trán đã toát ra mồ hôi, từ khe hở bên dưới khăn voan đỏ, nhìn thấy đối diện là một đôi giày màu đen dưới ống quần màu đỏ thêu chỉ mạ vàng, người đó nhận lấy bàn tay ta, cảm giác mềm mịn lạnh như băng, tim ta nhảy thót lên.

Là Độc Cô Bạch.

Hắn kéo tay ta, dường như có chút khó chịu, ta len lén vùng vẫy một cái, hắn lại càng nắm thật chặt, thậm chí ta cảm thấy có chút đau đớn. Ta không nhìn được xung quanh, không biết đã đi đến đâu rồi, không thể làm gì khác hơn là phải tiếp tục đi theo hắn.

Nhưng từ hai bên có tiếng người chúc mừng chúc phúc không ngớt, hình như là đã đến chỗ có bá quan văn võ, nơi này nhất định là rất đông người, chỉ tiếc là ta bị che mặt không thấy được gì, cũng nhờ vậy mà bớt áp lực.

Ta vừa đứng lại, trên đỉnh đầu liền bay xuống một câu: "Nhất bái thiên địa".

Hôn lễ của hoàng tử cũng y xì một khuôn như vậy thôi sao? Ta sửng sốt, theo hướng Độc Cô Bạch lạy một lạy. Trong lòng không ngừng lảm nhảm: Quan Âm Bồ Tát, Nguyệt Lão, Phật Như Lai, đệ tử Triển Nhan chỉ là bị người ta ép lạy, các người đều là thần tiên nhất định phải thấy cho rõ ràng a...

Lạy ba lạy xong, lại không nghe thấy câu tiếp theo "Động phòng hoa chúc", ta bắt đầu nghi ngờ, chắc là quy củ hoàng gia không có đơn giản như vậy, dù sao cũng phải ráng nhìn quanh một chút.

"Hôm nay là ngày song hỉ lâm môn", giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Thái hậu đột nhiên vang lên, "Cái hỉ thứ nhất là đám cưới của Nhị hoàng tử, cuối cùng ai gia cũng nhẹ được một nỗi lo, không phụ lòng Tiên Đế uỷ thác lúc lâm chung...".

Nghe thật là thúi, ta không kiềm được nổi giận, bà cho dù có tận tay giết chết hắn cũng không hề khách khí thì có!

"Cái hỉ thứ hai chính là, hôm nay ta muốn đem ngôi vị Thái tử, sắc phong cho Tam hoàng tử...".

Bà ta lại còn muốn sắc phong Niệm Vãn!

Độc Cô Bạch đột nhiên ho khan vài tiếng, hắn không nói gì, nhưng vẫn đủ để ngắt lời Tiêu Thái hậu. Tiếng ho rất nhẹ, thậm chí là yếu ớt, nhưng thành công làm cho cả đại điện rơi vào yên tĩnh.

"Mẫu hậu, Đông Lăng bao đời nay, chỉ có huynh trưởng đã thành thân mới được phong làm Thái tử...".

Tiêu Thái hậu lại không hề tức giận, chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đương nhiên hiểu rõ, Niệm Nhi mặc dù là hoàng đệ của ngươi, nhưng cả hai cũng sinh cùng năm, hôn phối cũng đã tổ chức sớm hơn ngươi...".

"Tam đệ chỉ cưới thiếp, không được tính là chính thức thành thân, huống chi...", Độc Cô Bạch thản nhiên, "Cũng chưa có con nối dõi".

"Ngươi...", Tiêu Thái hậu lúc này mới tức giận, "Muốn đem luật pháp ra dọa ta sao?".

"Nhi thần không dám".

Trước giờ Độc Cô Bạch một thân ốm yếu bệnh tật, chưa từng chống đối lại Tiêu Thái hậu như vậy, khiến cho hôm nay bà ta cũng không biết đối phó thế nào. Ta đang mải suy nghĩ, các vị đại thần bên dưới cũng xì xào bàn luận, đột nhiên vang lên một giọng nói ngọt ngào.

"Mẫu hậu, người đang làm gì vậy?".

Niệm Vãn! Là Dạ Kiếm Ly? Hay là chính y?

Tay ta giật giật, lại bị Độc Cô Bạch nắm thật chặt, dường như là sợ rằng một khi buông lỏng tay, ta sẽ lập tức biến mất.

"Niệm Nhi, mau lại đây", Tiêu Thái hậu nói nhỏ.

Niệm Vãn cũng không trả lời bà ta, giọng nói vẫn ngọt ngào, "Nhị ca, huynh muốn làm Thái tử sao?".

Những lời này nghe có vẻ ngây thơ, nhưng trong thời khắc giương cung giơ kiếm này, nghe vừa kỳ lạ mà vừa đáng sợ.

Độc Cô Bạch khựng lại một chút, ta thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười bình tĩnh trên khóe môi hắn.

"Ta... Không muốn".

Lần này quả thực ngoài dự đoán của mọi người, ta há hốc miệng, tiếng xì xào bàn tán lặn mất tăm, Tiêu Thái hậu cầm quyền đã lâu, các quan viên trong triều đương nhiên sẽ không đứng về phía hắn, nhưng hắn cũng đã tính toán rõ ràng, nói không chừng hắn thật sự có thể đoạt được ngôi vị Thái tử. Tiêu Thái hậu là người phản ứng đầu tiên, bà ta cất cao giọng: "Như vậy là tốt, vậy chiếu thư phong Thái tử liền...".

"Mẫu hậu", Độc Cô Bạch lại lên tiếng, đây đã là lần thứ hai hắn ngắt lời Thái hậu, ngay cả ta cũng cảm thấy sát khí tỏa ra, lạnh sống lưng.

"Nói", giọng điệu của bà ta, rõ ràng là đang cố gắng nhẫn nại.

"Lẽ ra Nhi thần lên làm Thái tử mới đúng quy củ, nhưng Nhi thần cam lòng nhường lại cho hiền đệ. Chỉ xin mẫu hậu đồng ý với Nhi thần một thỉnh cầu".

Ta bỗng dưng cảm giác được hắn định xin cái gì, trong đầu ong ong muốn nổ tung.

"Xin mẫu hậu cách chức Nhi thần và Quận chúa thành dân thường, cấp cho một căn nhà nhỏ ở vùng sơn dã, thiên hạ này không còn liên quan đến chúng ta, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp không bao giờ làm phiền mẫu hậu nữa, xin mẫu hậu thành toàn".

Trong đại điện không còn bất kỳ tiếng động nào.

Ngón tay ta run rẩy, Độc Cô Bạch nhẹ nhàng nhấc khăn voan lên, ta chậm rãi nhìn thấy nụ cười bên khóe môi hắn, sau đó là ánh mắt dịu dàng như nước.

Chính là đôi mắt này, đen như mực, từ lần đầu gặp gỡ, ta không cách nào quên được.

Người đứng trước mặt ta, vô cùng tuấn tú, hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay ta, nụ cười vẫn ấm áp như mùa xuân.

"Hòa Nhan".

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người ta.

"Ta không cần thiên hạ này", hắn nói nhỏ: "Ta chỉ cần nàng, có được không?".

Crypto.com Exchange

Chương (1-52)