Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 33

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ta chậm rãi bước tới gần, "Ta còn mặc cung trang, làm sao mà được phép ra khỏi phủ? Ngươi từ đầu đến cuối cũng không định dẫn ta đi thay quần áo... Có lẽ là...", ta cười lạnh, "Ngươi hoàn toàn không muốn dẫn ta ra khỏi phủ chăng?".

Đôi môi tỳ nữ run run, hiển nhiên hết sức sợ hãi. Ta đã không còn cái vẻ cà lơ phất phơ nữa, lộ rõ sát ý trong mắt.

"Nô tỳ... Nô tỳ...", nước mắt nàng trào ra nhanh như vỡ đê, đột nhiên quỳ sụp xuống la lên: "Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng!".

"Ai sai ngươi tới?", giọng ta lạnh lẽo, không một chút thương hại.

"Nô tỳ... Nô tỳ không biết...", nàng khóc ròng, "Người nọ chỉ nói muốn nô tỳ dẫn Quận chúa tới cửa sau... Nếu không, nếu không Đào Nhi và mẹ nàng sẽ...".

"Ngươi đừng có hòng gạt ta", ta đặt con dao gần sát cổ nàng, lưỡi dao sắc bén cứa lên da thịt thiếu nữ non mịn, nàng khóc đến mức co quắp người, thật sự không giống như là đang nói dối, ta lại hỏi: "Vậy người đó vóc dáng ra sao?".

"Nô tỳ cũng không biết... Chỉ nhớ rõ hắn che mặt, rất cao rất gầy... A, trên tay hắn có một vết sẹo rất dài!".

Lộ Văn Phi!

Quả nhiên là Tiểu Hồng không kềm nén được a, nhưng bây giờ nàng ta thích Độc Cô Bạch, Lộ Văn Phi cái hạt giống si tình đó có lẽ còn chưa biết chuyện này, ta đây nhất định phải nói cho hắn biết, oa ha ha.

Nhưng mà tình huống bây giờ, lão Trương Tiểu Liên bọn họ đều không ở bên cạnh ta, lại đang có người trăm phương ngàn kế muốn đưa ta vào chỗ chết, tuyệt đối không thể không chút chuẩn bị mà đi đến cái bữa tiệc Hồng Môn đó.

Cho nên, chỉ có người đó là giúp được ta.

Mặc dù ta không dám chắc, nhưng nhất định phải thử một lần.

Vừa nghĩ tới chuyện phải đối đầu với Lộ Văn Phi, sắc mặt của ta rất là dọa người. Vì muốn làm cho mình cười tự nhiên một chút, khóe miệng của ta căng hết gân ra.

Tỳ nữ nọ dẫn ta đi tới cửa sau, khoảng cách chỉ còn có mấy bước, tim ta đập binh binh.

Thường ngày, cửa sau là nơi canh gác lơi lỏng, bây giờ lại không có một ai. Mặc dù đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng mà cảm giác biết rõ núi có hổ vẫn đi vào núi quả là rất kinh hãi.

Quả nhiên, mới vừa đặt chân ra cửa sau một bước, một tia chớp trắng lập tức đánh xuống, ta nghiêng người nhưng cũng không kịp né tránh, ai ngờ đâu đường kiếm kia không phải là hướng về phía ta! Tỳ nữ dẫn đường hét nhỏ một tiếng, lập tức ngã gục. Vết thương trên cổ ồ ồ chảy ra máu tươi, nhìn cũng biết là không sống nổi.

Ta kinh hãi, xông lên đỡ lấy thân thể của nàng, "Này! Này!".

Một người đang sống sờ sờ! Một người mới nãy còn quỳ gối trước mặt ta khóc lóc, bây giờ đã chết.

Đã chết, một từ tuyệt vọng.

Ta run rẩy đứng lên, sớm biết như thế... Sớm biết như thế... Đã không bảo nàng dẫn đường!

Một thanh kiếm lạnh lẽo từ phía sau vụt tới đặt lên vai ta, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Các chủ, đã lâu không gặp".

Ta chậm rãi xoay người, Lộ Văn Phi mặc một bộ áo đen, mặt mũi lạnh lùng, càng tàn bạo hơn so với người trong trí nhớ của ta. Ta lấy lại bình tĩnh, đến khi ngẩng đầu đã có vẻ mặt trấn tĩnh, nở một nụ cười, "Tiểu Lộ Tử a, đã lâu không gặp".

Hắn kéo ta lại gần, cảnh giác nhìn bốn phía. Đây là lần đầu tiên ta ở trong lồng ngực mỹ nam mà lại cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm, lo lắng không biết người đó có ở gần đây hay không, nếu như nhìn thấy cảnh này thì ta chết chắc rồi.

"Nơi này gió lớn, mời Các chủ đến hàn xá một phen".

(hàn xá: ngôi nhà nhỏ xoàng xĩnh – Hmm cái này bạn Ú vẫn thường nghe trong phim kiếm hiệp, người ta vẫn nói là hàn xá, tệ xá, v. v... có ý khiêm tốn về ngôi nhà của mình, mà nếu dịch luôn thành ngôi nhà nhỏ thì nghe nó mất phong cách kiếm hiệp quá ạ... Ai có góp ý gì thì cứ nói nha!)

Đoạn đường này lại là bay tới bay lui trên nóc nhà, nếu không phải một tay Lộ Văn Phi còn đang đặt trên tử mạch của ta, có thể cho ta đi gặp Diêm vương bất cứ lúc nào, thì ta đã sớm ói khắp người hắn.

Trời ạ, đã thế lại còn bay đến hai canh giờ! Tiếp tục như thế này, không biếtngười đó có tới kịp không a, trán ta rỉ ra mồ hôi lạnh, lựa lúc đang bay ngang một rừng cây, ta nhỏ giọng đề nghị: "Ta, ta muốn đi tiểu".

Lộ Văn Phi phát ra một tiếng thở kỳ quái phía sau tai ta, hư hư thực thực giống như đang cười, nhưng chuyện này không có khả năng.

Thấy hắn không ngừng lại, giọng nói của ta hơi cao lên chút xíu, "Ta còn muốn đại tiện! Này... Ta muốn lắm rồi không nhịn được?! Đã sắp... A...".

Lộ Văn Phi quả nhiên vội vàng đáp xuống, sau đó nhanh chóng đẩy ta ra, vẻ mặt hắn chán ghét ghê tởm. Ta cười, "Đại tiện đó nha... Ngươi đi xa một chút có được không?".

Hắn không động đậy, chỉ đứng nhìn ta. Cho nên ta cũng bất động.

Qua một lúc thật lâu, hắn rốt cuộc xoay người sang chỗ khác, như vậy là được rồi sao? Phải câu giờ cho người đó tới a...

Lại qua một lúc thật lâu thật lâu, hắn khẽ nghiêng đầu, thấy ta vẫn ngây ngốc đứng đó, trên trán lập tức giật giật mấy sợi gân xanh, xông lại níu lấy cổ áo của ta, tức giận quát: "Cô rốt cuộc có đi...".

"Không có", ta cười híp mắt, nói: "Vừa bị táo bón".

...

Hắn định vươn tay cho ta một cái tát, rồi lại ép mình thu tay trở về, vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Nhưng mà ta cũng không rảnh chú ý tới những thứ này, giằng co nãy giờ cũng cả nửa canh giờ, như thế chắc cũng đủ rồi.

Cho nên, ta lại tiếp tục hành trình bay tới bay lui trên nóc nhà, điều duy nhất khác với lúc nãy chính là: Ngón tay bấm trên mạch của ta, hình như dùng lực mạnh hơn một chút.

Đến nơi, Lộ Văn Phi chậm rãi thay quần áo, ta thảnh thơi ngồi một bên, châm chọc hỏi: "Tiểu Lộ tử a, hôm nay ngươi đã là Hải Quan Tướng quân, tại sao trở về phòng ngủ của mình mà cũng phải nhảy trên nóc nhà xuống vậy, hử?".

Hắn thay một bộ triều phục của Tướng quân, ánh mắt cũng không dao động, "Các chủ không phải cũng trở thành Quận chúa Tây Trạch rồi sao? Làm việc nói chuyện, vẫn không có khuôn phép không có quy tắc như vậy, mồm mép không nhịn được".

"Ta vẫn luôn hòa ái dễ gần như thế mà", ta cười, có cảm giác dường như chúng ta vẫn còn ở trong thôn, hắn đang cùng Diệp Vô Trần lao tâm lao lực suy nghĩ kế đối địch, còn ta thì cực kỳ ăn không ngồi rồi ở bên cạnh ăn nho, sung sướng không còn gì để nói.

Nhưng mà, thời gian đã thay đổi, cảnh vật cũng thay đổi, người vẫn còn là người, nhưng chúng ta, không quay lại như lúc đó được nữa.

Trong mắt ta dâng lên sát khí, chỉ cảm thấy khi hắn quay lưng về phía ta, có trăm phương nghìn cách có thể xử lý gọn hắn. Không biết kiểu chết nào là chậm rãi nhất khổ sở nhất đây ta?

"Nếu không phải là Tiểu Hồng nói, ta thật sự không thể tin được cô lại chạy đến Tây Trạch, còn lên làm Quận chúa".

Ta quay đầu đi, trong bụng nhanh chóng suy nghĩ, hắn vẫn gọi là Tiểu Hồng, không phải là Nguyệt Nhi sao?

"Ta thấy rất kỳ lạ nha, tại sao ngươi lại thả rông cho cô gái mà mình ái mộ hết lòng, để nàng cả ngày ở bên cạnh một người đàn ông khác", ta cố ý nói.

"Bởi vì nàng ấy muốn như vậy".

Giọng nói rất bình tĩnh, không có bất kỳ băn khoăn nào.

"Tình cảm không tốt cũng không nên cưỡng cầu... Cho nên...", ta treo đầu dê bán thịt chó, nhanh chóng đổi đề tài, "Không nên lợi dụng Đào Nhi, chuyện này không có liên quan đến nàng...".

"Lợi dụng?", một bên lông mày anh tuấn của hắn nhướn lên, "Nàng ta cam tâm tình nguyện làm con tin, bởi vì Tiểu Hồng đã cứu mạng mẹ nàng ta".

Ta ngẩn ra, trong lòng trống trải, không nói được đó là cảm giác gì.

Hẳn là đã quen bị phản bội chăng.

"Thật là ngu ngốc, nàng ta không biết suy nghĩ, vì sao mẹ nàng ta vẫn đang khỏe mạnh, Tiểu Hồng vừa tới liền bị bệnh, lại nhân lúc đó tốt bụng cứu mạng mẹ con nàng ta?", hắn giễu cợt, "Bởi vì trước đó Tiểu Hồng đã hạ độc thôi".

Lý trí của ta bị nhấn chìm trong nháy mắt.

"Các ngươi không nên ác độc quá mức, xem tất cả mọi người là kẻ ngốc sao?!", ta xông tới túm lấy cổ áo của hắn, nước bọt phun như mưa đầy đầu hắn, "Trả Đào Nhi lại cho ta!".

Nụ cười ngụy trang đã sớm mất tăm mất tích, toàn thân ta phừng phừng ngọn lửa tức giận và căm hận.

"Trả lại cho cô? Nàng ta hình như cũng không phải là của cô", hắn hài hước cười lên, lại đột nhiên kinh ngạc trừng to mắt. Đó là bởi vì ta len lén khởi động cơ quan ám khí, bao nhiêu ngân châm toàn bộ đều bay đến ghim vào người hắn.

"Cảm thấy trêu ta rất vui sao?", ta từ trên cao nhìn hắn quỳ rạp trên mặt đất, "Cảm thấy ta giống như con chuột nhắt không biết gì sao, rất dễ giết chết sao? Lộ Văn Phi a, ngươi có biết sai lầm lớn nhất của Tiểu Hồng là gì không? Chính là hôm đó ở trong rừng không một đao giết chết ta, còn sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là hôm nay lúc bắt được ta cũng không một kiếm làm thịt ta!".

Môi hắn lộ ra màu độc xanh tím, "Cô... Quả nhiên...".

"Ta là con chuột nhắt, ta nhát gan mà vô dụng", ta nhìn hắn, giống như là đang nhìn một con kiến hôi, "Nhưng ngươi đừng quên, con chuột nhắt này từng giây từng phút đều muốn bò lên thân thể của ngươi, cắn đứt cổ họng của ngươi!".

Ta tức giận nói, trong lòng điên cuồng xao động, đại thù đã báo được một nửa, chẳng lẽ dễ dàng như vậy sao? Nhưng rõ ràng là hắn đã trúng mấy cây độc châm, hẳn là không sai.

Phía sau đột nhiên có cơn gió thổi qua, ta mạnh mẽ quay đầu lại, xuất hiện hai gã dẫn theo một thiếu nữ, chính là Đào Nhi. Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn thẳng ta. Gã đang lôi kéo nàng nhìn thấy Lộ Văn Phi té trên mặt đất, liền một kiếm đập vào khúc xương trên lưng ta, lập tức đau nhức truyền khắp toàn thân, trong đầu một mảnh đen tối, ta cố gắng chống đỡ, đá chân lên, ám khí Lăng Không Câu trên chân trong nháy mắt đá nát lồng ngực gã, máu tươi phun ra, Đào Nhi sợ đến mức thét chói tai.

Thật ra thì ta đây chỉ biết đánh đấm mấy chiêu khó coi, chẳng qua là do ám khí lợi hại, lại thêm sau lưng bị đánh trúng chỗ đau nên phát khùng. Ánh mắt ta buông lỏng, nhưng dường như xuất hiện ảo giác: Hắc khí trên mặt Lộ Văn Phi, đang chậm rãi tan mất? Hắn đứng lên!

"Cô vẫn giống như trước kia", hắn nhẹ nhàng bước đến gần, "Tất cả vì những chuyện liều mạng nhàm chán... Một Đào Nhi mà thôi, mạng của nàng ta có quý bằng mạng của cô sao? Lừa gạt bọn tỳ nữ của cô, ta sớm đã đặt gian tế nằm vùng trong Bạch phủ, ai vô dụng thì giết, cô đã đoán ra nàng ta, cần gì phải bao che cho nàng ta nữa".

"Các chủ", gã còn lại đang giữ Đào Nhi kính cẩn nói: "Nha đầu này ở bên ngoài nghe lén, xử trí như thế nào?".

Các chủ? Trong khoảnh khắc đó, ta còn tưởng rằng gã đang gọi ta.

"Nếu Quận chúa đã muốn...", Lộ Văn Phi giễu cợt, "Vậy thì trả nàng ta lại cho Quận chúa thôi. Các ngươi lui ra đi".

Gã đẩy cửa đi ra. Ta nhìn chằm chằm Lộ Văn Phi, rốt cuộc không chịu nổi đau đớn, vịn vách tường chậm rãi ngồi bệt xuống.

"Sao vậy? Nghe thấy hai chữ Các chủ, kinh ngạc à?", hắn châm chọc, "Thật thú vị, không phải sao? Các chủ thật đang ở chỗ này, nhưng bọn họ lại không biết. Không cần nhìn ta như vậy, người muốn giết cô chính là Tiểu Hồng, không phải là ta, cô đối với ta vẫn còn giá trị lợi dụng, ta sẽ không giết cô, nói cho cô biết cũng không sao".

Ta đau đến mức cả người run rẩy.

"Cô muốn biết làm sao ta trúng độc mà không chết? Rất đơn giản, bởi vì ta giải được Phá Thiên Ấn, luyện được võ công đệ nhất thiên hạ, sau đó chuyển giao nó cho Tư Mã Tướng quân. Bây giờ ta bách độc bất xâm, cũng không ai có thể làm gì được ta nữa. Các chủ Thanh Phong Các chính là ta, Tiểu Hồng nhượng lại, Kỷ gia của cô cũng thuộc về ta, nàng ấy chỉ muốn tìm Ngân Hàng của cô, tìm được tiền rồi thì mỗi người một nửa. Các chủ a, lúc mới bắt đầu ta cũng rất sợ, nằm mơ cũng thấy Túc Sát một kiếm đến giết ta, nhưng mà hôm nay, ta không còn phải sợ nữa... Nói đến đây rồi...", hắn dương dương đắc ý nói: "Ngân Hàng rốt cuộc ở đâu?".

Bà nội nó, tình huống thế này quả thực hỏng bét so với tưởng tượng của ta. Lộ Văn Phi có phải là kẻ si tình gì đâu, nhìn dáng vẻ của hắn, cùng với bộ dạng ngày hôm đó giải vây cho Tiểu Hồng ở Tĩnh Tâm Điện, quả thực như là hai người khác nhau. Nếu sớm biết hắn không cần Tiểu Hồng chết sống thế nào, khi đó ta đã một dao kết liễu Tiểu Hồng cho xong, hại ta còn tưởng rằng hắn ở gần đó nên không cách nào dám ra tay.

"Ta không nói cho ngươi, không nói cho ngươi, không — nói — cho — ngươi!!!", ta nhịn cơn đau tối sầm mặt mũi, rống lên hát như Tiểu Long Nhân.

Mắt hắn lạnh lẽo, "Ta không giết cô, cô không sợ ta sẽ hành hạ cô sao?".

"Hành hạ?", ta cười lạnh, "Một người hai bàn tay trắng, có cái gì để hành hạ? Hơn nữa... Ngươi cho rằng ta ngốc đến mức một người một ngựa đi tìm cái chết sao?".

Hắn đứng phắt dậy, một giọng nói vang lên ngoài cửa: "Tướng quân, Nhị hoàng tử ở phòng khách chờ ngài".

Lộ Văn Phi trừng mắt, ta cười đến gian trá. Độc Cô Bạch a a a a, ngươi rốt cuộc đã tới, không uổng công lão nương khổ sở chống đỡ lâu như vậy. Trong lòng nhẹ nhõm, cũng biết là không chịu đựng được nữa, ý thức của ta từ từ mơ hồ, chậm rãi lạc vào trong bóng đêm.

*****

Lộ Văn Phi trừng mắt, ta cười đến gian trá. Độc Cô Bạch a a a a, ngươi rốt cuộc đã tới, không uổng công lão nương khổ sở chống đỡ lâu như vậy. Trong lòng nhẹ nhõm, cũng biết là không chịu đựng được nữa, ý thức của ta từ từ mơ hồ, chậm rãi lạc vào trong bóng đêm.

Kinh nghiệm trước giờ cho ta biết, ta nhất định là đang ở bên trong xe ngựa, nếu không thì đâu có buồn nôn chết đi được như thế này.

Mùi thơm gỗ đàn hương bay quanh quẩn trước mũi, ta tham lam hít một hơi, toàn thân vẫn đau nhức, hình như là đã đấu đá với Lộ Văn Phi, lần này không thể làm thịt hắn, thật bực bội a...

"Hòa Nhan".

Ta kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt thanh tú, đột nhiên phát hiện ra mình đang nằm trên đùi Độc Cô Bạch, ngủ say đến mức mất hết hình tượng, nước miếng chảy theo vạt áo của hắn, vẽ thành một cái bản đồ địa hình đảo Hải Nam.

Ta lúng túng ngồi dậy, "Cái này... Xin lỗi...".

Độc Cô Bạch dịu dàng cong khóe miệng, "Chắc nàng mệt lắm rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút đi".

Ta gật đầu cho có lệ, đầu óc vẫn mơ màng không hiểu gì. Sau khi ta nói những lời cay độc quá đáng với Độc Cô Bạch, ta lại chạy về bảo hắn giúp ta, hắn không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, phái theo rất nhiều người bảo vệ ta từ phía sau, lại còn tự mình đến phủ Hải Quan Tướng quân đi tìm Lộ Văn Phi, trong lòng ta thấy thật ấm áp, đột nhiên nhớ ra, "Đào Nhi đâu?".

"Ở phía sau, bên trong kiệu", hắn nói nhỏ: "Yên tâm đi".

Ta lại nằm xuống trên đùi hắn, trong đầu không biết là đang suy nghĩ mông lung gì, nằm xuống rồi mới cảm thấy hình như là không ổn, lại có chút ngại ngùng, đành phải ráng dùng sức giữ cái đầu không đè nặng hắn, cảm giác nghe tiếng tim đập của hắn gần trong gang tấc, khiến cho tim ta cũng không yên.

Hắn vuốt nhẹ mái tóc của ta, nhẹ đến mức cảm thấy ngưa ngứa, cũng không ai nói gì. Lúc này ban đêm gió thu lạnh xào xạc, nhưng lại có vẻ ấm áp dễ chịu như ánh nắng mặt trời. Thật là kỳ lạ, buổi sáng ta còn ở trong phòng cãi lộn với hắn đến khàn cả giọng. Chỉ sau một khắc, bọn ta lại có thể quên mất lập trường đối nghịch nhau, cứ như vậy chung sống yên tĩnh.

Một lúc lâu.

"Hòa Nhan".

"Sao?".

"Khóc sao?".

"Không có".

"Tại sao không khóc?".

"Tại sao phải khóc?".

"... Nét mặt của nàng bây giờ, cũng giống như hôm đó, yên lặng quá mức thì không giống như nàng".

"Hôm đó?".

Ta nhẹ nhàng hỏi, sau đó giương mắt nhìn hắn, trong lòng lại bình tĩnh cực kỳ.

"Hôm đó", hắn nhàn nhạt lặp lại, sau đó dường như chỉ là lơ đãng nhắc tới, "Nguyệt Nhi giết nàng, ta ở trong rừng phong nhìn thấy nàng... Là hôm đó".

Ta lập tức ngồi phắt dậy, kinh ngạc nhìn hắn.

Vẻ mặt Độc Cô Bạch như thể hắn chỉ thuận miệng kể lại một chuyện cỏn con chẳng quan hệ gì với hắn.

"Không sai", hắn nhìn ta, "Người mang nàng từ trong rừng phong về, không phải là Tam đệ, là ta".

Mang về? Đem ta nhét vào kiệu của Niệm Vãn trên đường hồi cung, là hắn làm?

Thật là quá đáng...

"Trên đường cái! Lỡ như ta bị xe cán chết thì làm sao hả?!", ta tức giận nhìn hắn chằm chằm.

"Khi đó đã quá nửa đêm, huống chi lúc đó nàng cũng chẳng khác gì người chết", hắn nhẹ nhàng nói, định nói tiếp cái gì đó, nhưng ta cắt ngang mở miệng muốn hỏi, không ngờ cỗ xe chợt nảy lên một cái, hắn đột nhiên té vào lồng ngực ta, trong khoảnh khắc, mỹ nam ưu nhã tuấn tú bị ta ôm trọn. Ta còn chưa kịp đẩy ra, một thanh kiếm xuyên vào chỗ hắn vừa mới ngồi, đâm xẹt qua lỗ tai ta chỉ chệch đi một chút xíu.

Chẳng lẽ là Lộ Văn Phi phái truy binh tới? Đầu óc minh mẫn của ta lập tức bay trở về, ta kéo Độc Cô Bạch nấp xuống, tránh né đường công kích thứ hai, lúc này mà vén rèm lên thì không khác gì tự tìm đường chết, hai bên tai đều là tiếng vũ khí va chạm lẻng xoẻng, xem ra hai phe đã ra tay rồi. Xuống tay quyết liệt như thế, hẳn là nhằm về phía ta. Ta xoay người lại kinh hoàng nhìn Độc Cô Bạch, nhưng hắn không hề bối rối, trong lúc thế này mà vẻ mặt hắn dường như có ý muốn trấn an ta, ngón tay lạnh như băng vững vàng nắm lấy tay ta.

"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng".

Giờ này phút này, bốn mắt nhìn nhau, cảnh tượng động lòng người như thế, ta cũng rất muốn phối hợp đáp lại lời Độc Cô Bạch rằng ta tin tưởng hắn. Nhưng mà... Thật sự là lá gan của ta nhỏ quá nên ta không dám tin đâu a, đại ca à ngươi nghĩ đây là sân khấu diễn kịch sao hả? Nói chơi với lão nương còn chưa đủ vui sao, ngươi còn muốn diễn trò cho ai nhìn a.

Ta thống lĩnh Thanh Phong Các bốn năm, biết rõ quy củ ám sát của đám sát thủ. Nghe thấy tiếng binh khí xa dần, chắc chắn là dẫn tới không ít người, một số dụ đám cao thủ hộ vệ tới chỗ xa, một số lợi hại nhất ở lại giải quyết đối phương. Ta đã chảy mồ hôi lạnh đầy lưng, bàn tay vẫn còn đang nằm trong tay Độc Cô Bạch, muốn rút ra, nhưng làm thế nào cũng không có sức rút ra.

Chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc.

Một giây khi ta còn đang suy nghĩ lung tung, một mũi phi tiêu bay xẹt qua đỉnh đầu, ta cùng với Độc Cô Bạch lập tức cúi đầu xuống, sau đó, sát thủ liền dễ dàng tìm ra vị trí bọn ta đang núp, từ phía ngoài rèm, một đao chém xuống.

Đến lúc ta ngửi thấy mùi máu tanh, thì đã không còn kịp nữa.

Khi ngọn đao kia chém xuống, nhìn thấy ta sắp mất mạng dưới lưỡi đao, Độc Cô Bạch lại cong khóe miệng.

Thật ra thì cũng rất kỳ lạ, trong tình huống nguy cấp như vậy, ta lại có thể nhìn thấy nụ cười không màng danh lợi của hắn giống như mọi ngày.

Hắn cứ cười, cho dù có lẽ hắn cũng không thích cười đâu.

Thậm chí ngay cả khi hắn chắn trước thân thể ta, trên lưng hắn phụt ra một vòi máu tươi. Hắn vẫn đang cười.

Nếu nàng thích, chết thì có làm sao?

Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.

Ta vẫn cho là ngươi đang diễn trò, nhưng ngươi lại dùng mạng của mình để diễn tròn cái vai này.

"Độc Cô Bạch!", ta sợ hãi hét lên, dù biết đám sát thủ có lẽ vẫn chưa rời đi, "Độc Cô Bạch! Độc Cô Bạch! Có ai không...".

Lần đầu tiên ta gọi tên hắn, không ngờ lại là lúc như thế này.

"Đừng khóc", hắn cười yếu ớt.

Ta bây giờ mới phát hiện ra trên mặt mình ươn ướt, hẳn là bất tri bất giác chảy nước mắy. Ta quẹt tay lau lung tung, rồi nắm chặt tay hắn, "Ngươi muốn giả bộ làm người tốt! Có cơ hội để xài khổ nhục kế là xài liền sao?! Cứu ta thì thế nào, ta sẽ không báo đáp ngươi! Ngươi đừng có mong a... Cho nên ngươi...".

"Ta... Không phải là... Cứu nàng...", vẻ mặt hắn không có chút đau khổ, như thể hắn chẳng hề bị thương, "Bọn họ... Là muốn giết ta".

"Kẻ nào ăn no rỗi việc muốn giết ngươi?".

"Thái hậu".

"Thái hậu? Bà ta ăn no sao...", ta đang muốn nói nhảm để phân tán sự chú ý của hắn, nhưng không ngờ chính mình lại quên mất chuyện chính trước.

Thái hậu! Tiêu Thái hậu!

"Ngươi nói là...".

"Đúng vậy", hắn vốn là đang bình tĩnh nằm trong lòng ta, không ngờ lại nhếch khóe môi, lạnh nhạt, an tĩnh, vừa giống như thường ngày, nhưng lại vừa không giống.

Nụ cười này, quá bi thương.

"Thái hậu", hắn chậm rãi nói: "Mẫu thân ruột của ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết".

Đám sát thủ kia chắc là nghĩ rằng đã ra tay thành công nên không đuổi theo, nói thật ta cũng không dám chắc bọn họ có thành công hay không, bởi vì tay Độc Cô Bạch càng ngày càng lạnh. Bọn hộ vệ đã trở về, ta biết bọn họ hết sức trung thành đối với Độc Cô Bạch, hận không thể tự đâm mình mấy đao lấy cái chết tạ tội, ta mắng muốn chết bọn họ, đem hắn trở về phủ trước rồi muốn đâm chết gì thì cứ việc đâm. Sau đó một đống hộ vệ to con đều không lên tiếng nữa, cõng Độc Cô Bạch khinh công trên nóc nhà, ta cũng được cõng trên một tấm lưng rộng, nhìn thấy rõ ràng vành mắt đỏ hoe của bọn họ.

Đêm đó Bạch phủ như muốn nổ tung, ta vẫn nắm tay Độc Cô Bạch, bởi vì hắn cứ nắm tay ta thật chặt không chịu buông ra. Ta không ngừng nói chuyện với hắn, sợ hắn mất đi ý thức thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Đã gọi thái y rất nhiều lần, nhưng vẫn không có ai tới, mụ nội nó đám thái y không phải là phục vụ suốt hai mươi bốn giờ gọi tới là tới liền sao?!

Nhưng ngay sau đó ta gõ đầu mình một cái, ta bị nhũn não rồi, là Tiêu Thái hậu phái sát thủ, giết không chết thì làm sao có thể truyền thái y tới chữa trị cho hắn. Mà bây giờ tìm đâu ra đại phu cao tay đây? Ta căng thẳng đến độ ứa ra đầy mồ hôi.

"Có một người", lão quản gia đột nhiên lên tiếng, "Lão nô không có quyền thả người đó ra, nhưng chỉ cần Quận chúa nói một câu...".

"Thả! Thả ngay!", ta quát: "Là người hay là chó cũng phải thả, mau dẫn người đó tới đây!".

Lão quản gia vẻ đen mặt nhận lệnh rời đi.

Nhưng mà, nếu người đó thật sự là chó, ta cũng không kinh ngạc đến thế này.

"Trường Sinh!", ta lao tới, không còn rảnh để hỏi lão vì sao lại ở chỗ này, "Trường Sinh! Mau mau cứu hắn!".

Trường Sinh nhìn ta một cái thấu hiểu, cũng giống như trước kia, không hề hỏi ta vì sao lại ở đây, lập tức tiến lên bắt mạch, cứu người cũng có nghĩa là chạy đua với tử thần, chậm trễ nửa giây cũng không được.

Ta vẫn ngồi bên cạnh Độc Cô Bạch, theo dõi hơi thở của hắn yếu ớt đến mức dường như không còn thở nữa. Hai bên thái dương của Trường Sinh rỉ ra mồ hôi hột. Một lúc sau, lão nói ra một cái tên dược liệu quỷ dị, bọn hạ nhân trong phủ tựa như phát điên, lập tức lục soát từng nhà trong thành để tìm mua, cảm giác này rất giống với lúc còn ở trong thôn, trong lòng ta đau xót. Năm đó ta ăn nhiều đến độ bị đau dạ dày, vừa nôn mửa vừa sốt rần lên, Trường Sinh lại không có ở đó, trong thôn hỗn loạn cả lên, Tiểu Hồng và Tiểu Liên trông chừng ta hai ngày một đêm mới hạ sốt, cả thôn cũng nhịn đói theo hai ngày một đêm, chuyện tình như thế quả thật khó tưởng tượng.

Ta nghĩ đến quá khứ, vừa ấm áp vừa đau khổ, cặp mắt nhòe nhòe mơ hồ.

Trường Sinh bắt đầu thu dọn hòm thuốc.

Ta nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi?".

"Vết đao rất nặng, nếu không phải có ta ở đây, chậm trễ nửa canh giờ thôi là hết cách. Chỉ có điều, cổ độc trong cơ thể của Nhị hoàng tử đã thấm vào tâm mạch, sức khỏe lại càng kém, một trận gió rét cũng đủ để lấy đi tánh mạng của hắn".

"Cổ độc đó không thể giải được sao?".

"Cổ này là một loại cổ lạ của Miêu Cương, khi trúng cổ thì chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực, tuy không phát bệnh, nhưng nhiều năm tích lũy lại, bệnh càng nặng thêm, phương pháp giải cổ lại rất khó. Triêu Thánh Môn từng lấy chuyện chữa trị mắt của ngươi để trao đổi, muốn ta trị liệu cho một người, người đó chính là Nhị hoàng tử. Thật ra thì hắn chỉ cần không đụng đến cổ độc nữa, điều trị theo cách của ta, thân thể khôi phục thành người bình thường thì chắc chắn không thành vấn đề... Nhưng mỗi tháng Thái hậu ban thưởng hắn một chén thuốc, mang danh là ban tặng để điều trị thân thể...".

"Không phải là mỗi tháng hắn đều uống đó chứ...", ta mở mắt trừng trừng.

"Nhị hoàng tử biết rõ hơn bất cứ ai, đó là một chén thuốc độc", Trường Sinh chậm rãi nói: "Nhưng hắn vẫn uống, mỗi lần đều uống không chừa một giọt".

"...", trong lòng ta đau nhói.

Hắn nói, hắn sống hai mươi năm nay, vốn là dư thừa.

Độc Cô Bạch a, hai mươi năm, mỗi ngày ngươi phải sống trong sự căm hận của mẹ ruột, hai mươi năm phải sống như thế nào?

Làm sao ngươi còn có thể cười như không màng chuyện đời như vậy?

"Nhị hoàng tử đối nhân xử thế rất tốt, đối với ta rất lễ phép kính trọng, nên ta cũng ở lại đây tập trung tìm phương pháp giải cổ. Cho đến khi Tiểu Hồng tới đây, ta gặng hỏi nàng tung tích của ngươi, biết ngươi bị Lộ Văn Phi ám toán, nhưng thân thể của Nhị hoàng tử còn cần ta giải cổ, cho nên Tiểu Hồng buộc phải giam lỏng ta. Nhị hoàng tử hình như cũng không muốn như vậy... Đây là một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, có thể làm cho hắn tỉnh lại chốc lát, khả năng sống sót của Nhị hoàng tử... Sợ rằng không lớn".

Crypto.com Exchange

Chương (1-52)