Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 30

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 30
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Quãng đường đi này gian khổ không thể nào nói hết được, đi được một nửa lộ trình thì Tiểu Âu Âu bất ngờ bay được trở lại như một kỳ tích, nhưng hóa ra là bị một con chim biển khác dụ dỗ, hừ cái con chim mê gái này, cũng may là từ ngày nó đi theo ta nó cứ mập lên không ngừng, mang theo nó cũng không tiện, nên như thế cũng là kết cục tốt nhất cho nó. Tiểu Âu Âu lưu luyến lượn vài vòng quay đầu nhìn ta, sau đó cùng bạn gái của nó nghênh ngang rời đi, trong lòng ta hiểu, nhưng vẫn có cảm giác mất mát.

Không có thuốc chống say của Tiểu Tương Tử, ta ói đến mức quỷ thần thiên địa cũng phải khiếp sợ, thường xuyên đang nói chuyện liền phun ào ào lên đầu lên mặt người bên cạnh, mấy lần sau lúc ta nói chuyện chẳng còn ai dám ở cạnh ta, tất cả đều chạy vào góc phòng sợ hãi nhìn ta, sợ bữa cơm trưa trong bụng ta sẽ giáng xuống đầu bọn họ.

Cuối cùng hơn nửa tháng sau cũng đã tới bến tàu Đông Lăng, cả bọn thị vệ và ta đều thở phào nhẹ nhõm.

Lần này tới đây bên cạnh ta chẳng có một nha hoàn nào, đành tự mình ngồi trước gương rồi bôi son trát phấn dựa theo trí nhớ, cuối cùng trở nên thê thảm đến nỗi không dám nhìn, hic, thôi cứ như vậy đi. Nhưng mà nếu một Quận chúa lại phải tự mình vén rèm lên nói chuyện thì rất là mất thân phận, ta hắng giọng, chờ thị vệ Đông Lăng tới.

"Tại hạ Văn Viễn, Hải Quan Tướng quân, cung nghênh Hòa Nhan Quận chúa".

Lòng ta chấn động! Đây là giọng nói của Lộ Văn Phi, không phải là hắn đang ở Tây Trạch sao? Sao lại trở về Đông Lăng trước ta một bước?

"Nhị điện hạ thân thể bệnh nhẹ, không thể tự mình nghênh đón, kính xin Quận chúa bao dung".

Lòng ta nghi ngờ, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ "Ừm" một tiếng, giọng điệu mềm nhũn nhão nhẹt.

Chắc là cũng đã nổi da gà, thị vệ Tây Trạch nói: "Thuộc hạ hộ tống Quận chúa tiến cung".

Từ trên thuyền vang ra tiếng vận chuyển đồ đạc, ta vén một góc rèm, hai con mắt lập tức tỏa sáng lấp lánh như đèn pha: Bà nội nó, đây chính là đồ cưới của lão nương, Tư Mã Đồng Lạc quả thật là hào phóng... Nhưng hòa thân là để tương trợ cho Độc Cô Bạch, những thứ này cuối cùng cũng thuộc về hắn, nghĩ tới đây, ta bày ra vẻ mặt như đưa đám.

Lộ Văn Phi người này cũng được lên làm Tướng quân, thăng quan tiến chức nhanh ghê nhỉ, nhưng nghe người ta nói là Nhị hoàng tử kia không có quyền lực gì, có thể thấy được bản thân hắn cũng tốn không ít thời gian. Ta ngồi đằng sau cửa sổ khinh bỉ liếc hắn một cái, nhớ lại Lộ Văn Phi hồi trước, lúc đó ta không hề phát hiện ra hắn lòng lang dạ thú như thế, nói cho cùng thì... Đều là vì Tiểu Hồng sao?

Lần này ta đặt điều kiện, cũng không biết Tư Mã Đồng Lạc có làm được hay không, nếu như Tiểu Hồng theo vào cung thật, thì bọn ta không cần chơi trò tìm tìm trốn trốn khắp nơi nữa, mà ưu thế dường như lại còn thuộc về ta, nàng ta một lòng thầm thương Độc Cô Bạch, ta lại trở thành vợ của Độc Cô Bạch, lão nương hết lần này tới lần khác không để cho nàng đạt được ý nguyện, hình như ta hơi thủ đoạn... Nhưng mà không muốn cũng phải làm thôi.

Trong lòng ta cười lạnh, Ứng Thiên Nguyệt, ngươi tự cầu phúc cho mình đi. Nhưng đến cả ông trời cũng chẳng thương xót ngươi đâu!

Ta mải mê suy nghĩ, cỗ kiệu đi rất nhanh, nhưng ta cũng không bị say xe nữa. Đã đi hơn nửa ngày, cỗ kiệu này hẳn là không nhanh bằng xe ngựa. Nghĩ đến xe ngựa, ta đột nhiên lại nhớ tới Tư Mã Hiển Dương, trong lòng tự dưng cũng không cảm thấy buồn cho lắm, dường như ta đã có linh tính trước là anh ta có âm mưu, dù sao đi nữa ta cũng chưa bao giờ đặt anh ta trong lòng, nên cũng không cảm thấy đau khổ.

Trời dần tối, một mảng ráng đỏ như thiêu đốt ở phía chân trời, ta chỉ cảm thấy nó giống như một viên kẹo đường thật to, lúc này mới sực nhớ ra là cả ngày rồi chưa được ăn gì. Sao kết cục của ta lần nào cũng là đói bụng thế này... Đến rồi đến rồi! May mà ta đã nhìn thấy một góc cung điện rực rỡ, cỗ kiệu dần dần chậm lại, đi thêm một lát, cuối cùng cũng dừng lại.

Dường như đang diễn ra nghi thức long trọng nào đó, ta không dám vén rèm lên nhìn, chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo của bà Tiêu Thái hậu đang nói cái gì mà "Hai nước giao hảo...", "Sau khi hòa thân thì càng thêm thân...", ta cũng không quan tâm tới cho lắm, chẳng qua, sau khi trở về từ Tây Trạch, ta thấy giọng nói của bà ta có vẻ thân thiết hơn nhiều, chắc là do quan hệ với Tư Mã Đồng Lạc. Sau đó có rất nhiều người, hẳn là đám văn võ bá quan, đột nhiên cao giọng hô: "Cung nghênh Hòa Nhan Quận chúa".

Ta thoáng chốc sợ đến líu quíu tay chân, giờ ta phải làm sao cho đúng?

Rèm cửa được một bàn tay tái nhợt vén lên.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt ấm áp đến cực đỉnh, cùng một khuôn mặt nhã nhặn như ngọc.

Hắn khoác trên người bộ quần áo tuyết trắng, một hạt bụi nhỏ cũng không dính, cực kỳ không phù hợp với khung cảnh xa hoa nơi này.

Vô cùng không phù hợp, có lẽ là bởi vì giọng nói của hắn quá nhỏ nhẹ, bởi vì ánh mắt của hắn quá dịu dàng.

Bởi vì khóe miệng hắn cong lên nụ cười mỉm, ấm áp đến mức dường như không thứ bóng tối nào có thể chạm tới.

Độc Cô Bạch nhẹ nhàng gọi: "Hòa Nhan".

Ta không tự chủ được nữa, vươn tay ra đặt vào lòng bàn tay hắn, đứng dậy khom lưng chui ra khỏi kiệu, ráng đỏ đang từ từ tản đi, mặt trời sắp lặn, trời đất lâm vào một màu mờ ảo.

Độc Cô Bạch nhìn lên phía trước, hai bên đều là quan viên đang hành lễ. Sắc mặt ta nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, ráng bước từng bước nhỏ, bắt chước hắn đi thẳng về phía trước, trong lòng căng thẳng không chịu nổi, đầu óc kêu ong ong.

Độc Cô Bạch đột nhiên ho sù sụ mấy cái, sắc mặt tái nhợt, ngón tay lạnh như đá, cũng không biết giữa bọn ta ai là người đang dìu ai đi nữa, ta không dám ghé mắt nhìn, chỉ dám từ từ đi thẳng về phía trước.

Hắn... Tại sao chỉ muốn một mình ta?

Dọc theo đường đi, đã vô số lần ta nghĩ đến vấn đề này, ta từng vô tình gặp hắn trong hoàng cung hai lần, bây giờ xem ra, có lẽ hắn đã biết rõ thân phận của ta. Hắn còn quen biết Tiểu Hồng, biết hiện nay nàng là Các chủ Thanh Phong Các, hẳn là cũng biết ta mới thật sự là Các chủ. Nhưng bây giờ quyền lực gì đều nằm trong tay Tiểu Hồng, hắn muốn ta thì được lợi ích gì?

Trong lòng ta xuất hiện một chút oán hận, nếu không phải do hắn, ta đâu có bị ép tới tình cảnh như thế này.

Cuối cùng đã đi tới trước điện, ta quỳ xuống tham kiến Tiêu Thái hậu, bà ấy lại không nhận ra ta, mặc dù đây là việc đã định trước trong kế hoạch, nhưng mà dù gì thì ta cũng từng làm cho người ta ấn tượng khó phai đến thế cơ mà...

Tiêu Thái hậu trò chuyện mấy câu, tiếp đãi ta không chút chậm trễ, nhưng lại vô cùng xa cách với Độc Cô Bạch, cực kỳ không muốn nhìn thấy bộ dạng của hắn. Ta liếc nhìn hắn, lại thấy hắn ho khan vài tiếng, vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, không hề nói gì.

"Hôm nay trong cung thiết đãi yến tiệc, tẩy trần cho Quận chúa".

Ta mừng rỡ ngẩng đầu, các cung nữ hai bên nối đuôi nhau bưng mâm thức ăn vào, mùi thơm xông lên mũi. Ta lập tức có cảm giác như mình vừa đặt chân lên thiên đường, nhớ lại lúc trước phải đứng sau lưng Hoắc tiên sinh ăn lén ăn lút, bà nội nó, rốt cuộc ta đã có thể quang minh chính đại ngồi ở chỗ này ăn uống rồi, đời người thật là sung sướng, thật là thoải mái a.

Ta vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Bạch, văn võ bá quan tất cả cũng ngồi vào bàn tiệc, Tiêu Thái hậu ngồi ở phía trên không ngừng lầm bầm lầu bầu, lời nói lạnh nhạt tỏ vẻ cao thượng nghe chẳng khác gì mấy bà già nội trợ, nhưng thật xui xẻo là ta không thể không chú ý lắng nghe, đành phải liếc một con mắt lên theo dõi, một con mắt còn lại nhìn bàn đồ ăn trước mặt mà chảy nước miếng.

Không khí như bị đè nén, tay ta căng thẳng cẩn thận cầm chặt đôi đũa, cố gắng không tạo ra tiếng đũa va vào chén.

Thế này quả thực là rất biến thái a a a, Tiêu Thái hậu dài dòng một hồi thì nói xong, ngoại trừ tiếng rót rượu lúc bắt đầu bữa tiệc ra, sau đó chẳng còn một chút tiếng động nào nữa, hầu hết mọi người chỉ hớp vài ngụm rượu chứ không ăn, hơn nữa còn lén la lén lút nhìn vẻ mặt Tiêu Thái hậu và Độc Cô Bạch như mấy tên trộm, Tiêu Thái hậu chỉ nhấp vài hớp rượu, Độc Cô Bạch từ đầu đến cuối chỉ khụ khụ không ngừng. Nếu không phải ta đã đói đến mức bụng dính vào lưng, thì trong cái bầu không khí như thế này, ta cam đoan rằng một chút khẩu vị cũng không còn.

"Ôi chao nha nha...", từ ngoài điện đột nhiên có tiếng nói quen thuộc, "Ta lại đến chậm rồi".

Thừa dịp tất cả mọi người đều ngoái nhìn ra cửa điện, ta chộp ngay cái đùi gà trước mặt, phập một phát gặm một miếng thật lớn. Sau đó mới bắt đầu nhận ra, giọng nói đó thật sự là rất quen tai a...

"Tham kiến mẫu hậu", một thiếu niên trang phục lộng lẫy bước vào điện, nụ cười đọng trên khóe môi của y, cặp lông mày phong tình kiều diễm.

Niệm Vãn!

"Đã lớn như vậy rồi mà cứ hay đến trễ!", Tiêu Thái hậu giả vờ tức giận nói: "Niệm nhi, mau tới tham kiến hoàng tẩu tương lai của con đi, là Hòa Nhan Quận chúa".

Trong miệng ta ngậm đầy thịt, tay đầy dầu mỡ, sững sờ ngay tại chỗ. Bà nội nó, Tiêu Thái hậu và đám quan lại bọn họ không nhận ra ta, nhưng Niệm Vãn nhất định sẽ nhận ra!

"A...", Niệm Vãn cười khanh khách xoay người nhìn ta, "Vị này chính là... Ơ?".

Ta lập tức cao giọng nói: "Tham kiến Tam hoàng tử", vừa nói xong liền len lén nháy mắt với Niệm Vãn.

Niệm Vãn trợn mắt há hốc mồm nhìn ta, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Cô...".

"Ta là Hòa Nhan", ta nhét tay xuống dưới váy chùi chùi dầu mỡ, cười đầy uy hiếp.

"Niệm nhi, sao lại nhìn chằm chằm hoàng tẩu như vậy, thật không có quy củ", Tiêu Thái hậu quát lên.

Niệm Vãn lại không thèm để tâm tới.

"Tam đệ", Độc Cô Bạch đột nhiên khẽ nói: "Mẫu hậu đang nói chuyện với đệ đó".

Ta nhìn sang bên cạnh, hắn lại ho mấy cái, ánh mắt trong sáng vô cùng. Niệm Vãn ngẩn ra, đột nhiên lại cười rộ lên, không nói thêm gì nữa, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thái hậu.

Yến tiệc đêm nay sóng ngầm mãnh liệt, ta đói bụng đến mức không thể để ý nổi hình tượng của mình nữa, ăn uống ngồm ngoàm như kẻ sắp chết đói, thật lâu sau này sử sách Đông Lăng ghi lại, Quận chúa Tây Trạch xuất thân từ dân tộc man di, lỗ mãng vô lễ, lại còn tham lam thức ăn ngon của Đông Lăng.

Rất nhiều năm sau, khi ta đọc được đoạn sử sách đó, ban đầu có chút tự đắc gật gật đầu. Sau đó thì...

"Kẻ nào viết sách! Chém chém!!!".

...

Thế cho nên, Quận chúa Tây Trạch, dang tiếng vang xa.

*****

Bữa yến tiệc kết thúc rất trễ, ta và Độc Cô Bạch cùng ngồi trên một cái kiệu, dường như sau này ta sẽ phải ở lại phủ của hắn bên ngoài cung. Đi chưa tới một canh giờ, kiệu dừng lại, một tỳ nữ tiến lên đỡ ta xuống xe ngựa, trong bụng ta khó chịu, tối nay chắc lại không ngủ ngon được rồi, aiz.

Hmm, phủ đệ bên ngoài cung của Nhị hoàng tử cũng khá lớn, nhưng mà quá mộc mạc, hoàn toàn không giống như chỗ ở dành cho bậc vương tôn. Độc Cô Bạch ho khan vài tiếng, dịu dàng nói: "Nơi này so với hoàng cung, đơn sơ hơn một chút, nàng chịu khổ rồi".

Ta không tự chủ cũng buột miệng khách khí theo: "Không sao không sao, vậy là tốt rồi, năm đó ta còn...".

Ách, suýt nữa thì lộ, ta lúng túng ngậm miệng đứng yên.

Độc Cô Bạch cười cười, không nói gì, chỉ căn dặn tỳ nữ bên cạnh: "Đưa Quận chúa về phòng nghỉ ngơi".

Tỳ nữ kia đáp một tiếng, ta vừa định xoay người đi, thì nghe thấy một giọng nói ngọt ngào từ xa đang vội vàng chạy đến gần.

"Điện hạ, ngài trở lại rồi...".

Trái tim ta căng thẳng như bị bóp chặt.

Quay đầu lại, bóng người đang chạy về phía Độc Cô Bạch đột nhiên cũng dừng lại tại chỗ. Nàng ấy nhìn ta, khuôn mặt mỹ lệ bởi vì khiếp sợ mà trở nên nhăn nhúm.

Tiểu Hồng.

Ngón tay của ta khẽ run, chỉ có cắn chặt hàm răng mới có thể kiềm chế mình không hận đến hét lên.

Độc Cô Bạch dường như không phát hiện ra ta và Tiểu Hồng có gì khác thường, ho mấy cái, nhẹ nói: "Hòa Nhan, đây là ta tỳ nữ thân cận của ta, Nguyệt Nhi".

Nguyệt Nhi? Độc Cô Bạch rõ ràng là biết quan hệ giữa ta và Tiểu Hồng, nếu không hắn đã không biết ta là Các chủ Thanh Phong Các, nhưng mà tại sao bây giờ... Trong lòng ta nghi ngờ không thôi.

Tiểu Hồng sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc cúi đầu, nói: "Ngươi... Ngươi chính là Hòa Nhan Quận chúa".

Dường như là hỏi nhưng cũng là khẳng định, tuy nàng nhìn Độc Cô Bạch, nhưng những lời này đều là đang nói với ta. Hóa ra nàng cũng không biết chuyện ta là Quận chúa Tây Trạch, trong đầu ta lướt qua vài ý nghĩ, thật ra thì ta vẫn tưởng rằng sau khi nàng ngồi lên cái ghế Các chủ sẽ khoa trương thanh thế khắp nơi, vậy mà đến bây giờ trên giang hồ không hề có một chút tiếng tăm gì, Thanh Phong Các quả thực đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, chỉ có ta là vẫn đuổi giết nàng không ngừng, nhưng ta không cách nào tìm được Tiểu Hồng, hóa ra là vẫn núp ở chỗ của Độc Cô Bạch, nàng ta tham vinh hoa phú quý công danh lợi lộc, nhưng đã nóng lòng đến như thế sao.

Ta cười lạnh một tiếng, "Ta chính là Hòa Nhan, thế nào, Nguyệt Nhi cô nương có gì chỉ giáo?".

Nàng ta cắn môi, trong lòng hiểu rõ, địa vị của chúng ta chênh lệch quá nhiều, "Nguyệt Nhi không dám".

"Không dám?", ngươi có cái gì mà không dám? Ta nhìn nàng chằm chằm, nếu như có thể nhìn chết được nàng thì thật là tốt quá.

Độc Cô Bạch lại ho khụ, Tiểu Hồng bước lên phía trước đỡ lấy hắn, đôi mắt ứa lệ nhìn người trước mặt đầy thương tiếc, "Điện hạ, ban đêm gió rét, Nguyệt Nhi đỡ ngài trở về phòng".

Ta đột nhiên hiểu ra, Tiểu Kỷ a Tiểu Kỷ, sao lần này mày lại chậm hiểu tâm tư con gái nhà người ta thế này? Nếu một cô gái có thể liều lĩnh mọi thứ chỉ để ở lại bên cạnh một chàng trai, như vậy, chỉ có một nguyên nhân mà thôi.

Ta xông qua đỡ lấy Độc Cô Bạch, cười rực rỡ với hắn, "Để ta đỡ chàng đi".

Cánh tay Tiểu Hồng cứng ngắc rũ xuống, ánh mắt di chuyển từ gương mặt ta xuống cánh tay Độc Cô Bạch bị ta nắm chặt, dường như có chút buồn bã.

Ta thầm đắc ý trong lòng, vịn Độc Cô Bạch bước vào trong.

Phòng ngủ của hắn giống hệt như phong cách cổ xưa trong tưởng tượng của ta, ngoại trừ những thứ cần thiết thì chẳng dư ra món đồ trang trí nào, trên bàn đặt một cái lư hương với những nét điêu khắc cổ, đang tỏa ra làn khói đàn hương nghi ngút.

Đột nhiên ta liếc tới cái giường nhỏ trong góc phòng, kiểu xếp chăn bông này ta vừa nhìn là đã thấy quen, nhưng mà...

"Các ngươi ngủ chung một phòng sao?", ta kinh ngạc kêu lên.

Khóe miệng Độc Cô Bạch cong lên, ho khan vài tiếng, nói: "Thân thể của ta không khỏe... Có khi nửa đêm, khụ khụ, Nguyệt Nhi phải chăm sóc ta...".

Tiểu Hồng lắc lắc vạt áo, vẻ mặt căng thẳng nhìn hắn, ta lập tức đoán ra được suy nghĩ trong lòng nàng.

"Một cô nương chưa lấy chồng, làm như vậy sẽ tổn hại danh dự của nàng ấy, chi bằng cứ để ta ở đây chăm sóc điện hạ đi", ta thản nhiên, nhưng lời nói thì như sét đánh ngang tai ai đó.

"Không!", Tiểu Hồng kêu lên, đột nhiên nhận ra mình thất thố, cúi đầu nói: "Ta luôn chăm sóc điện hạ, biết rõ thói quen của ngài... Sợ rằng Quận chúa...".

"Thói quen?", ta cười ác độc, "Loại thói quen này, dần rồi ta cũng sẽ quen".

Sắc mặt Tiểu Hồng cứng đờ, nhìn Độc Cô Bạch mong giúp đỡ, trong mắt lộ ra nét đau khổ.

Độc Cô Bạch ôn hòa nói: "Giường này quá nhỏ... Hòa Nhan, nàng thật sự không ngại sao?".

Ta chỉ nghĩ đến chuyện có thể làm cho Tiểu Hồng đau khổ, cái gì cũng không thèm để ý, gật đầu như băm tỏi.

Sau đó, bọn hạ nhân, bao gồm cả Tiểu Hồng, đều đi ra ngoài.

Sau đó, chỉ còn lại ta cùng Độc Cô Bạch đứng trong phòng.

Sau đó, ta chợt nhận ra mới vừa rồi ta nhất định là bị teo não, nếu không sao lại muốn ở chung phòng ngủ với ông xã tương lai, hơn nữa còn phải ở đến nửa năm.

Ai tới giết ta đi.

Ta nhìn theo gương mặt xinh đẹp hơn cả con gái của hắn, không tự chủ được, lui về phía sau một bước.

"Mọi người ai ngủ giường nấy, không liên quan gì nhau, cứ như vậy đi, ngày mai gặp", ta dùng tốc độ ánh sáng tót vào cái giường nhỏ trong góc.

Độc Cô Bạch cười ôn hòa, tay phải nắm lại thành hình quả đấm, đặt lên khóe miệng, nhẹ nhàng ho khụ.

Ta vẫn len lén liếc hắn, đột nhiên phát hiện ra, cho dù là lúc ho khan, bờ môi của hắn cong lên vẫn rất đẹp.

Cứ như vậy mà cười sao?

"Đã không muốn, vì sao phải ép buộc mình?".

Hắn nhẹ nhàng nói, tim ta giật thót lên.

Một cơn lửa giận đột ngột bùng lên trong lòng, ta đứng lên bên cạnh giường, lạnh lùng nói: "Tại sao ta phải làm như vậy, không phải ngươi là người biết rõ nhất sao?".

Độc Cô Bạch nhìn ta, vẫn mỉm cười như cũ: "Bởi vì nàng ấy cướp đi tất cả của nàng".

Chuyện đau xót như vậy hắn lại nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, đột nhiên ta cảm thấy không thể tha thứ được.

"Không phải là của ta, là của bọn ta", ta ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, vẻ mặt dữ tợn nói: "Tìm được cơ hội, ta sẽ giết cô ta".

Độc Cô Bạch không cười, nhưng sắc mặt vẫn thoải mái, "Hòa Nhan...".

"Đừng gọi ta là Hòa Nhan", ta cứng đầu cứng cổ lạnh giọng bắt bẻ hắn, "Ngươi biết rõ ta là ai".

Độc Cô Bạch lại càng ho nặng, ta không chút thương hại, nói tiếp: "Tại sao ngươi khăng khăng đòi cưới ta?".

Hắn lại ho khan vài tiếng, không nhìn tới ta, trên gò má tái nhợt nổi lên vệt đỏ ửng nhàn nhạt.

Chẳng lẽ là vì ho nhiều quá sao? Ta lập tức chẳng còn chút khí thế mắng chửi nào nữa, đột nhiên có cảm giác mình đang bắt nạt người ta... Nhưng nhìn sắc mặt hắn, hình như cũng không đau khổ lắm.

Chẳng lẽ là đang xấu hổ? Ta suy nghĩ, đầu đầy hắc tuyến.

Nhưng mà, lúc này Độc Cô Bạch chỉ đứng đó, hai mắt khép hờ, lông mi tạo thành một lớp bóng râm. Vẻ mặt giống như con vật nhỏ đang sợ hãi, làm cho người ta kìm lòng không được, muốn bước tới trấn an hắn.

Ta cố nhịn xuống mong muốn bước tới sờ mặt hắn, ra vẻ nghiêm túc hắng giọng mấy cái, rồi vội vàng chui lên giường nhỏ.

Một lúc lâu sau, ánh nến phụt tắt, bên kia có tiếng quần áo xột xoạt, ta vẫn mở mắt trừng trừng nằm trên giường suy nghĩ lung tung. Độc Cô Bạch này...

Không phải là hắn muốn câu dẫn ta đó chứ...

Chắc chắn lại là một đêm không ngủ.

Do những chuyện vừa xảy ra, nhưng quan trọng hơn nữa, là do ta đã ăn quá nhiều.

Aiz, mỗi lần như thế này đều tự hứa với lòng, lần sau không được như vậy nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy thức ăn ngon là lại kìm lòng không được mà ăn sống ăn chết, có lẽ kiếp này của ta đã định trước là phải chịu nỗi đau khổ ngọt ngào như vậy.

Cái giường này thật sự là quá chật a, dáng người của ta tất nhiên cũng không nhỏ nhắn xinh xắn như Tiểu Hồng. Nhìn bộ dạng nàng, dường như cũng rất hòa đồng với người trong phủ. Trong lòng ta lóe lên vài ý nghĩ hành hạ nàng, sau đó lại lắc đầu vì cảm thấy vẫn chưa đủ ác độc, nhưng vấn đề là làm sao để không bị nàng ta thủ tiêu trước, đây mới là mấu chốt.

Ta nhớ tới những món ám khí, hẳn là vẫn còn để trong xe chở đồ cưới, hình như đặt ở trước phủ, tối nay tốt nhất là nên đoạt về, nhưng mà nơi này ta không quen, ta không dám hành động tùy tiện.

Đột nhiên ta nhớ Tiểu Âu Âu, suy nghĩ một hồi mới nhận ra, cho dù con chim mập kia suốt ngày lẽo đẽo theo cắn tóc ta liều mạng đòi ăn, nhưng chỉ số thông minh của nó không có cao đến mức có thể giúp chủ nhân cướp đồ.

Nghĩ đến động vật biết cướp đồ sẽ nghĩ đến Đại Hoàng, nghĩ đến Đại Hoàng thì lại nhớ tới lão Trương, Tiểu Liên, sau đó là mọi người trong thôn, trong lòng lại ứa đau, vốn là như vậy, càng không muốn nghĩ tới, thì càng khó khống chế được mình, vì vậy càng phải nhắc nhở bản thân, Tiểu Kỷ, thứ mà mày gánh vác trên lưng, không chỉ là tính mạng của một mình mày đâu.

Không cần phải nhìn thấy, chỉ cần suy nghĩ đến bọn họ, đã đủ để lòng ta có thêm dũng khí.

Còn có huynh ấy...

Cái bộ dạng ngây thơ ngẩn người ngày đó, mỗi đêm đều hành hạ tâm trí ta.

Hắn bị kẹt ở Tây Trạch, thật ra thì chỉ cần hắn muốn, chuyện trốn lên thuyền hòa thân của ta hoàn toàn không thể làm khó được hắn.

Nhưng mà hắn không làm, như vậy, ta không thể không nghĩ là hắn tránh mặt ta.

Bởi vì không thích, bởi vì không biết phải dùng cái vẻ mặt gì để tiếp tục đối mặt nhau.

Cứ như vậy mà trôi qua, có lẽ, không bao giờ còn gặp nhau nữa.

Nhưng mà...

Tại sao, ta vẫn nhớ đến phát khóc thế này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-52)