Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 19

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"... Cô cũng đâu có mở miệng cầu xin ta cứu".

Tên khốn này xỏ lại ta cái câu vừa nãy ta cãi hắn, hồ ly chết tiệt sao lại nhớ dai như vậy!

Ta tức giận căm phẫn, đột nhiên cửa sổ vang lên tiếng động, dường như bị nạy ra, ta lập tức tràn trề hy vọng, nói không chừng hắn đã bắt đầu nạy cửa sổ chuẩn bị cứu ta ra ngoài.

Đưa tay sờ sờ vào cái mặt nạ trước ngực, thật ra thì đây vốn là đồ của hắn, trả lại hắn cũng không sao, ta suy tư. Một lúc lâu sau phía ngoài cũng không còn tiếng động gì nữa, hắn lại giở trò quỷ gì đây...

Bỗng dưng có một mùi vị nhè nhẹ, từ bên cửa sổ bay đến, mùi thơm bị lỗ mũi ta níu lại, tham lam hít hít.

Đây là... Thịt kho tàu? Không không không, đây tuyệt đối là sườn xào chua ngọt!

Ta đi theo sợi dây mùi thơm vô hình trong không khí, bất tri bất giác đến trước cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài, mặc dù ánh trăng không sáng lắm, nhưng ta liếc mắt một cái liền nhận ra đây là sườn xào chua ngọt mà ta mơ tưởng ngày đêm, khối thịt lắc lắc tạo hình khêu gợi nằm trong đĩa sứ trắng, tựa hồ đang đợi ta đến sàm sỡ.

Ta tự động vươn ngón tay với tới đĩa sứ trắng.

"Muốn ăn không?".

"Muốn".

"Vậy thì đưa mặt nạ đây".

"...".

Dạ Kiếm Ly người này thật gian độc! Hắn nhìn thấy ta đói bụng một ngày, nên mới chuẩn bị cái này làm đòn hấp dẫn trí mạng. Ta chớp mắt nhỏ đầy tội nghiệp, "Huynh cho ta ăn... A không, cho ta đi ra ngoài đi...".

"Cô đi ra ngoài không phải là tiếp tục gây họa sao". Đôi mắt đẹp của Dạ Kiếm Ly hơi hé mở, lười biếng nói: "Ta không nhất thiết phải cứu cô một lần nữa".

"Ta bảo đảm lần sau sẽ cẩn thận mà".

"Cô bảo đảm với ta làm gì? Ta cứu cô chỉ là do bất chợt cao hứng thôi, không có ý khác".

"Biết đâu do huynh nhìn thấy ta nên mới cao hứng thì sao?".

"...".

"Huynh muốn mặt nạ không?".

"Muốn".

"Cho ta sườn xào đi".

"...".

"Mau đi, còn nghĩ gì thế?".

"Cô không muốn đi ra ngoài nữa sao?".

"Muốn".

"Vậy đưa mặt nạ cho ta".

"Huynh đưa sườn xào cho ta trước, ta liền đưa mặt nạ cho huynh".

"...".

Cái đề tài như thế lòng vòng hết một nén nhang, Dạ Kiếm Ly không thể nhịn được nữa, rốt cuộc tức giận nói: "Có tin là ta giết cô luôn không?!".

Ta lắc đầu, "Không tin".

Hắn nhướn một bên lông mày mỹ lệ, dường như sắp vén tay áo lên xông tới làm thịt ta. Ta cười tà ác, như vậy mới đúng là hợp ý ta, huynh xông vào đi ta liền chạy ra.

Nhưng Dạ Kiếm Ly này là một con hồ ly.

Hắn vươn tay cầm lấy một song cửa sổ, nhẹ nhàng kéo một cái, khung cửa sổ rắc một tiếng gãy ra.

Lợi hại... Ta trợn mắt há hốc mồm, trong lòng dâng lên linh cảm xấu. Dây dưa lâu như vậy, Dạ Kiếm Ly lại đột nhiên vui vẻ, e là không phải chuyện tốt lành gì.

Hắn nhảy vào phòng, tà áo đỏ làm tung lên một lớp bụi. Ta lui về phía sau một bước, lại thấy trong tay hắn vẫn bưng dĩa sườn xào, trên khuôn mặt tựa thiên tiên nở nụ cười ngọt, "Ăn đi này".

Ta không rét mà run, mới vừa nãy ở ngoài cửa sổ giằng co lâu như vậy cũng không cho ta ăn mà, bây giờ lại nhảy vào cho ta ăn, nghĩ thế nào cũng thấy có mùi âm mưu. Cho nên ta ngoan ngoãn lắc đầu, "Đa tạ... Hmm... Ta không đói bụng".

"Thật sự không đói bụng sao?".

"Không đói bụng".

"Cũng tốt", hắn cười càng thêm ưu nhã, "Nếu không một hồi sẽ không có mà ăn nữa".

Ta còn chưa kịp nhận ra những lời này là có ý gì, ngón tay Dạ Kiếm Ly đã vươn tới bả vai của ta, ta theo bản năng lùi về phía sau một bước, bàn tay theo thói quen nắm chặt thắt lưng của mình, không cẩn thận kéo phải...

"Viu viu..."

Bà nội nó, hộp ám khí trên đai lưng, Dạ Kiếm Ly sẽ trúng độc châm mất!

Dạ Kiếm Ly xoay người, động tác nhanh như quỷ mị, nhưng với khoảng cách gần như vậy, dù có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng ám khí a.

Quả nhiên động tác của hắn hơi khựng lại, đột ngột té xuống đất, trong lòng ta run lên, hắn... Chẳng lẽ cứ như vậy mà bị độc châm của ta hại chết sao...

Ta xông tới giữ lấy vai hắn, lo lắng gọi: "Tiểu Dạ Tử!".

Hắn bỗng dưng dựa tới, mái tóc đen nhánh xõa ra rũ xuống trên vai ta, ta ngớ người, thầm nghĩ không hay rồi, nhưng mà đã quá trễ, bả vai đột nhiên tê cứng. Dạ Kiếm Ly ngẩng mặt lên cười đến gian trá, trong miệng ngậm một kim châm, dung nhan tỏa sáng gần sát trước mắt ta, tỏa sáng tới mức ta choáng đầu hoa mắt.

Hắn cười lạnh một tiếng, phun kim châm ra, trong tay cầm cái kim chân còn lại. Bà nội nó, lại bị lừa rồi, võ công của hắn rốt cuộc cao tới mức nào a!

"Tiểu Kỷ quả là không tầm thường", Dạ Kiếm Ly cười khẽ, thật kỳ quái hắn lại không tức giận, ta dường như có thể thấy phía sau mông hắn đang len lén vươn ra ngón tay giữa, hưng phấn vung qua vung lại.

Ta bị điểm huyệt rồi, âm thầm than thở tại sao ban đầu ta lại sĩ diện quá mức mà vứt bỏ luôn cái bảo giáp Càn Khôn Vô Cực Hộ Tâm cơ chứ. Bây giờ thì hay rồi, Dạ Kiếm Ly giương đôi mắt đẹp gắt gao nhìn ta, dường như đùa bỡn ta còn vui hơn nhiều so với miếng sườn xào chua ngọt kia.

Hắn vươn ngón tay ngọc, tim ta điên cuồng nhảy dựng lên.

Dạ Kiếm Ly hài hước cười cười, sau đó nhẹ nhàng kéo thắt lưng của ta ra.

Ta nhất thời u mê, làm gì thế! Chẳng lẽ hắn thật sự muốn sàm sỡ ta!!!

Nhưng Dạ Kiếm Ly cũng không hề ngẩng đầu lên, hắn cẩn thận nghiên cứu cái đai lưng kia, sau đó mới nhìn ta một cái. Rồi chậm rãi đẩy cổ áo của ta ra, động tác này chậm đến mức làm ta liên tưởng tới một lão già, hơn nữa ta còn phải chịu đau khổ.

Ta rất đau khổ! Bởi vì ta rất muốn cười...

A, ta làm sao có thể thô tục như thế... Nhưng mà ta không nhịn được a, bị mỹ nam sàm sỡ... Bị mỹ nam sàm sỡ... Đây là mơ ước của biết bao cô gái bình thường... Tiểu Dạ Tử huynh tiếp tục đi, sàm sỡ mãnh liệt hơn chút đi...

(Tiu Ú: -_-)

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng không nhịn được lại nhếch lên một cái.

Dạ Kiếm Ly đang nghiên cứu cái ổ khóa nhỏ đeo trên cổ ta, đột nhiên nghiêng mắt nhìn thấy ta đang cười, lập tức kinh ngạc, ngạc nhiên nói: "Cô cười cái gì?".

"Ta không có cười".

"Hay là đổ dĩa sườn xào này đi...".

"Ta cười! Ta cười ta cười!!!".

"...".

"Tiểu Dạ Tử, huynh phải chịu trách nhiệm với ta".

"Trách nhiệm cái gì?".

Oa, không muốn thừa nhận sao, ta vội la lên: "Đồ cũng đã cởi rồi, huynh còn muốn chối bỏ sao!".

"Không phải là còn có lớp áo lót sao?".

...

Thì ra triều đại này đã phóng khoáng tiến bộ đến như vậy sao...

Mà cũng không sao, đôi mắt ta đảo đảo, "Huynh đang tìm cái gì vậy?".

"Mặt nạ".

"Ta đặt ở trong áo lót...".

Dạ Kiếm Ly nheo mắt, ta lưu manh nói tiếp: "Huynh có thể lựa chọn không tìm nữa".

Hắn nhìn ta, hai gò má trắng nõn nổi lên vệt đỏ ửng khả nghi, lệ sắc khuynh thành.

Dạ Kiếm Ly con hồ ly này cũng biết xấu hổ! Ta mở to mắt nhìn hắn, mặt trời mọc từ phía tây rồi... Nhưng mà, đây rốt cuộc là ai đang đùa bỡn sàm sỡ ai...

Hắn cúi đầu, đột nhiên cười nói: "Tiểu Kỷ quả thật không đơn giản, mỗi lần gặp đều có trò gian trá".

Sao? Ta nhìn hắn chằm chằm.

"Chìa khóa Thiên Kỳ, hộp Cơ Biến, trâm Ngọc Phượng, Lăng Không Câu...", hắn lần lượt kể tên các món ám khí cơ quan trên người ta, "Đáng sợ nhất chính là, còn có Đoạt Mệnh Hoàn... Những thứ ám khí này trên giang hồ cơ hồ đã mất tích từ lâu, cô lấy được từ đâu thế?".

Ta há hốc mồm, những cái tên này là lần đầu tiên ta nghe thấy. Có vẻ như Mộ Dung Ôn Đường thật giàu có...

"Các chủ đại nhân, như vậy cô đã nghĩ kỹ phải đối phó Ứng Thiên Nguyệt như thế nào rồi phải không".

Sắc mặt ta trầm xuống.

Dạ Kiếm Ly cười nói: "Sợ rằng nàng ta còn đang tìm cô đó, Tiểu Kỷ, cô tự giải quyết cho tốt".

Ta vừa định hỏi tung tích Tiểu Hồng, đột nhiên Dạ Kiếm Ly tháo đồ lót của ta ra, trước ngực lập tức ùa tới một cơn lạnh, chỉ còn một cái yếm màu đỏ, ta kinh ngạc ngẩng đầu, Dạ Kiếm Ly cũng chớp thời cơ ngay khi cái yếm nới lỏng, đầu ngón tay lập tức nắm lấy cái mặt nạ lòi ra, sau đó nhanh chóng xoay người lại bỏ chạy, sợi tóc xẹt qua hai má của ta, khẩn trương đến mức hình như đụng phải cái gì đó, đến khi ta chợt hiểu ra thì hắn đã chuồn mất không còn bóng dáng.

Ta hoài nghi làm sao hắn có thể ra tay chuẩn như vậy... Mới vừa rồi không cẩn thận đụng phải da thịt của ta, đầu ngón tay lạnh như băng của hắn còn run rẩy... Nói cho cùng vẫn còn đang xấu hổ sao, ta đột nhiên có cảm giác mình giống như con sói xám, còn Dạ Kiếm Ly chính là con thỏ trắng nhỏ.

Trò sàm sỡ khôi hài kết thúc, nhưng mà hình như ta đã quên mất một việc...

Dạ Kiếm Ly con mẹ huynh! Sao không giải huyệt cho ta a a a a a...

Ta buồn bực đứng trong phòng chứa củi hết nửa đêm, đứng đến mức toàn thân đau nhức, cho đến khi huyệt vị tự giải.

Món nợ này nhất định phải tìm Dạ Kiếm Ly tính sổ! Trong lòng ta tàn bạo mắng chửi, sau đó ta liền phát hiện ra một chuyện còn làm cho cõi lòng ta tan nát hơn: Cái thứ mà Dạ Kiếm Ly đụng phải lúc khẩn trương bỏ chạy, chính là dĩa sườn xào chua ngọt của ta...

Khóc không ra nước mắt, tham ăn là vô tội mà. Nữ chính đã đói bụng đến mức thần kinh hoảng loạn...

Ta chôn cất miếng sườn xào đáng thương, sau đó tốn công tốn sức leo ra khỏi bệ cửa sổ, lúc rơi xuống đất không cẩn thận bị trật chân, mặt mày lại càng nhăn nhó dữ tợn.

Đột nhiên đụng phải cái gì đó mềm mại, ta liếc mắt sang, là một gói giấy, bên trong là mấy miếng điểm tâm tinh xảo.

A, ai lại tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thế này, quả thực là thiên sứ của ta!

Ta ngấu nghiến như hổ đói giải quyết mấy miếng điểm tâm, ăn xong còn dùng cái khăn lụa thêu tên Độc Cô Bạch mà lau miệng.

Đêm nay, vẫn phải tiếp tục chuyện mà đêm qua chưa làm xong.

Chỉ khác cái là, mục tiêu sẽ đổi thành Tiêu Kiến Nhân, cùng với phòng ngủ của lão.

*****

Đêm nay, vẫn phải tiếp tục chuyện mà đêm qua chưa làm xong.

Chỉ khác cái là, mục tiêu sẽ đổi thành Tiêu Kiến Nhân, cùng với phòng ngủ của lão.

Bóng đêm âm u, một cơn gió nhẹ cũng không có. Lòng ta như bị đè nén, tự mình làm cho bản thân cảm thấy đầy căng thẳng, cảm giác như sắp có chuyện xấu xảy ra.

Mà phòng ngủ của Tiêu Kiến Nhân ta chưa từng tới bao giờ, đành phải từ từ lần mò tìm lối đi. Mọi người đã ngủ, cả Tiêu phủ đều u ám, an tĩnh khác thường... Ách, nửa đêm an tĩnh, là chuyện rất bình thường mà.

Nhưng lập tức, chuyện không bình thường đã tới rồi...

Có bóng người từ khúc quẹo hành lang đang vội vã bước qua, nhìn thân hình, hình như là Tam Bát Phượng.

Ta lặng lẽ đi theo sau, đột nhiên dạ dày quặn một cái, một tiếng ợ liền văng ra ngoài.

Tam Bát Phượng quay đầu lại, ta lập tức rụt cổ, bà nội nó, lão nương chỉ ăn có mấy miếng điểm tâm, sao lại ợ thế này. Đang âm thầm tự trách, một tiếng ợ lại xông ra, ta vội vàng che miệng lại.

Nhưng mà Tam Bát Phượng hình như rất lo lắng, quay đầu lại nhìn nhưng cũng không có phát hiện ra ta, liền xoay người vội vã bước đi. Ta một mặt vừa ợ, một mặt không dám đi theo quá gần, thế cho nên khi Tiêu Linh xuất hiện, ta cũng không biết nàng ấy xuất hiện từ đâu.

"Tiểu thư, tiểu thư...".

"Xuỵt", Tiêu Linh đặt một ngón tay lên ra hiệu, trong bóng đêm, bộ váy mỏng màu xanh thủy khiến cho nàng trông như một tiên nữ, "Tiểu Phượng, mang đến chưa?".

"Mang đến rồi", Tam Bát Phượng quay đầu nhìn, ta lại rụt đầu, nhưng không nhịn nổi tính tò mò nhiều chuyện. Rốt cuộc là tại sao bọn họ lại lén lén lút lút như vậy?

"Có bị cha ta nhìn thấy không?".

"Lão gia ở Thư phòng, hẳn là không phát hiện".

"Vậy thì tốt...", Tiêu Linh thấp giọng nói: "Tiểu Phượng, em nói xem, ta làm như vậy có phải rất bất hiếu hay không?".

"Tiểu thư...".

"Con gái bảo bối của cha làm gì vậy? Lại đây, nói cho cha nghe xem".

Tiêu Kiến Nhân chỉ mặc áo ngủ, xuất hiện ở khúc cong hành lang.

Tiêu Linh và Tam Bát Phượng cộng thêm ta cả ba người run lên, bị Tiêu Kiến Nhân bắt tận tay, thật là xui xẻo a. Ta dùng tay áo nhẹ nhàng che mũi, tận lực điều hòa hơi thở, để phòng ngừa Tiêu Kiến Nhân phát hiện ra.

Sắc mặt Tiêu Linh tái nhợt, Tam Bát Phượng cúi đầu, Tiêu Kiến Nhân đưa lưng về phía ta, không nhìn thấy vẻ mặt.

"Cha", Tiêu Linh run giọng nói: "Con về phòng trước".

"Linh nhi", Tiêu Kiến Nhân đột nhiên nói: "Con luôn luôn là đứa con gái ngoan ngoãn có hiểu biết, giúp cha gánh bớt không ít trách nhiệm nặng nề. Con thích Dạ Kiếm Ly, cha cũng tùy con, có điều... Không nên để tình cảm mê hoặc đầu óc".

"Con... Con không có thích chàng", giọng Tiêu mỹ nhân rõ ràng đầy lo lắng.

"Cha tuy là già rồi, nhưng cũng từng trải qua cái tuổi của con. Dạ Kiếm Ly và cha có tình đồng môn, thân phận cậu ta tuy là sư thúc của con, nhưng vẫn ở cùng lứa thanh niên tài tuấn, cả nhân tài tướng mạo, đều được cho là nhân tài kiệt xuất, cũng rất xứng với con gái của cha, nếu con thích cậu ta, cha làm chủ cho con".

... Con gái của ông làm bằng vàng ư, xùy, ta bĩu môi.

Tiêu Linh lại đỏ mặt giải thích mấy câu. Có thể nhìn ra Tiêu Kiến Nhân thật sự thương yêu cô con gái này, lòng ta ghen tỵ, không với tới được tình cảm đó.

Bà nội nó, ông trời cũng cho một người cha bay tới làm chủ cho ta đi.

Hai người dây dưa hồi lâu, phụ tử tình thâm đến mức ta và Tam Bát Phượng đều nổi da gà. Qua một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Kiến Nhân bỏ đi, Tiêu Linh và Tam Bát Phượng từ hành lang gấp khúc quay trở về, ta đi theo.

"Tiểu thư, nô tỳ không rõ", Tam Bát Phượng nghi ngờ nói: "Chỉ lấy cây trâm bạc trước linh vị của phu nhân thôi, nếu lão gia biết sẽ trách tội sao?".

"... Ừm, có lẽ sẽ như vậy", Tiêu Linh nói nhỏ dần rồi bồi thêm một câu: "Cha ta gần đây tâm tình không tốt".

Ta vô cùng thất vọng, thì ra náo nhiệt nửa đêm chỉ là lấy một cây trâm của vợ Tiêu Kiến Nhân a, Tiêu Linh này cũng chuyện bé xé ra to quá đi... Khoan đã! Ta đột nhiên nhớ lại cảm giác kỳ quái mới vừa rồi, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Nếu như Tiêu Linh gọi Tam Bát Phượng đi lấy cho nàng thứ gì, thì trực tiếp đưa đến phòng nàng là được, nếu đã sợ Tiêu Kiến Nhân phát hiện, vì sao lại phải đi qua hành lang để cho lão bắt gặp?

Mà Tiêu Linh thân là con gái của Tiêu Kiến Nhân, hẳn là biết rõ thói quen của lão lúc trở về phòng như thế nào...

Chẳng lẽ Tiêu Linh làm như vậy, là cố ý muốn để Tiêu Kiến Nhân bắt gặp?

... Thật là khủng khiếp, con gái lại dám gạt cha... Nhưng mà tại sao nàng phải làm như vậy? Nàng ở đó đợi Tiêu Kiến Nhân, thoạt nhìn đơn giản giống như đang câu giờ, nhưng nàng câu giờ như vậy là muốn giúp ai?

Ta chợt nhớ ra, hồng nhan họa thủy, Dạ Kiếm Ly con hồ ly tinh dụ người kia.

Lẽ nào là Thư phòng sao?

Từ xa nhìn lại, bên trong Thư phòng một màu đen nhánh, tựa hồ không giống như có người ở trong.

Nhưng dựa theo suy luận kiểu Kỷ... Đúng vậy, các vị không đọc sai đâu, chính là suy luận kiểu Kỷ, quy tắc ngầm của suy luận kiểu Kỷ chính là: Tất cả những gì Tiểu Kỷ nói đều đúng.

...

Được rồi, ta không nói nhảm nữa, như vậy trước khi Tiêu Kiến Nhân gặp phải Tiêu Linh hẳn là mới rời khỏi Thư phòng, lúc này Thư phòng hẳn là an toàn nhất a.

Hơn nữa, theo các loại tiểu thuyết và phim ảnh, cơ quan bí mật gì cũng không tránh khỏi có liên quan tới Thư phòng.

Ta dựa tới gần sát cửa Thư phòng, lắng nghe hồi lâu, cũng không nghe được gì.

"Cúc...cúc...", Ta chu miệng bắt chước tiếng chim hót, chỉ có tiếng vang rung động bầu trời đêm.

Tiếng chim quỷ dị như vậy mà cũng không có ai bị dọa sợ chạy ra ngoài, chắc là thật sự không có ai ở trong.

"Thật là một con chim đỗ quyên họ Kỷ mập mạp".

(*phụt* ... *lau lau màn hình*)

Giọng của Dạ Kiếm Ly đột nhiên vang lên bên tai, ta giật mình té ngã đặt mông lên cửa, đụng mở cửa Thư phòng.

Nhưng không hề thấy bóng Dạ Kiếm Ly.

Đột nhiên một đôi tay từ phía sau ôm lấy ta, ta kinh hãi xoay người lại đá một cước, ám khí Lăng Không Câu bay ra, người nọ nghiêng người né tránh, suýt nữa bị móc trúng bụng.

"Triển Nhan", giọng nói người này trầm thấp dễ nghe, "Cô làm cái gì vậy?".

Hẳn là Tư Mã Hiển Dương!

Ta há hốc mồm, "Cái này, tôi không biết là anh...".

Còn chưa nói hết, ta lại bị anh ta ôm vào trong lồng ngực, "Hôm đó cô ra khỏi Đại Hội Anh Hùng, tôi không nghe thấy tin tức của cô nữa, Các chủ Thanh Phong Các cũng không tìm được cô, Triển Nhan, rốt cuộc cô đã đi đâu?".

Trong lòng ta ấm áp, ở nơi dị giới này, cuối cùng chỉ có Tư Mã Hiển Dương mới thật lòng thành ý với ta. Nhưng ta lại vứt anh ta ra sau ót, khiến cho anh ta lo lắng. Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa thoáng qua trong đầu, ta lại nghĩ tới Tiểu Hồng.

"Các chủ Thanh Phong Các... Đã tìm ta?".

"Cô ấy biết tôi và cô là người quen cũ, nên đã hỏi tôi nhiều lần".

Quả nhiên là ta không chết nàng ta sẽ không yên lòng mà, ta cười lạnh, Tiểu Hồng à, ngươi thật sự là đang sợ ta mà thôi.

"Anh ở Thư phòng làm cái gì?", ta hỏi.

"Tiêu Kiến Nhân này rất giảo hoạt, tôi ẩn núp trong phủ ông ta lâu như vậy, chỉ có được vài cơ hội... Ông ta là đại đệ tử của Tuyệt Địa tiên nhân, võ công e rằng tôi không so nổi... Tôi muốn dò xét cấu kết giữa ông ta và hoàng cung".

Ta đây đã sớm biết, ta bĩu môi. Đột nhiên mượn ánh sáng yếu ớt nghiêng mắt nhìn khuôn mặt tuấn dật của Tư Mã Hiển Dương, mình còn đang ở trong lồng ngực của anh ta, không khỏi đỏ mặt lên, "Anh, anh không cải trang Lương Phi Yến nữa à?".

"Dĩ nhiên phải cải trang, nhưng giờ là ban đêm rồi, ngoại trừ Tiêu Kiến Nhân, cũng không ai có thể phát hiện ra tôi".

Giọng điệu anh ta tràn đầy kiêu ngạo tự phụ, ta đột nhiên buồn cười, Tô Hà tới cổ đại không biết đã bao lâu, cách suy nghĩ làm việc và cách nói chuyện cũng giống như cổ nhân. Không giống ta cho đến giờ khi bước đi vẫn còn thích thọc hai tay vào túi, cái váy ta mặc ở Thanh Phong Các cũng may hai cái túi âm, thoạt nhìn không giống cái gì.

"Triển Nhan?", Tư Mã Hiển Dương nói nhỏ, ta lấy lại tinh thần, "Tôi gần như đã tìm được phương pháp trở về rồi".

"Thật sao?!", trong đầu ta chỉ một thoáng trống rỗng, năm năm nay ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở về, có lẽ là không muốn đối mặt, có lẽ là cam chịu, nhưng mà... Thật sự có thể quay về thế giới kia lần nữa sao?

Đột nhiên có đồ vật gì đó phá không bay đến.

Tư Mã Hiển Dương chợt đẩy ta ra, ta lảo đảo một chút, anh ta lui về phía sau.

Một hòn đá bay sượt qua vạt áo Tư Mã Hiển Dương, cuối cùng khảm sâu vào giá sách.

Cái giá sách này làm bằng gỗ, vậy mà vẫn khảm sâu như thế... Nếu Tư Mã Hiển Dương không đẩy ta ra thì... Ta nuốt nuốt nước miếng.

Tư Mã Hiển Dương phi thân lên, dường như ra tay với người nào đó. Ta lặng lẽ từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy hai cái bóng dây dưa trên nóc nhà, trong đêm tối mờ mịt nhìn không rõ lắm.

Nhưng mùi hương này thì cực kỳ quen thuộc, là Dạ Kiếm Ly. A, suýt nữa đã quên mất hắn còn ở bên ngoài.

Đánh nhau không lâu lắm, mấy chiêu của Dạ Kiếm Ly làm cho Tư Mã Hiển Dương lui nhanh, hắn cũng không đuổi theo, chỉ bỏ đi.

"Không ngờ...", Tư Mã Hiển Dương thở dốc, "Trong phủ này lại còn có nhân vật lợi hại như thế".

Ta không lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn bầu trời đêm. Trước khi Dạ Kiếm Ly bỏ đi, ta thấy rõ ràng hắn đang căm tức ta.

... Nhầm lẫn gì vậy a, ta đâu có chọc tới hắn.

Chẳng lẽ thấy ta được Tư Mã Hiển Dương ôm, hắn... Hắn ghen tị?!

Crypto.com Exchange

Chương (1-52)