Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 18

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cỗ xe ngựa này cũng giống như tất cả các cỗ xe ngựa khác, vấp phải một cục đá là lắc tới mức mông nảy lên cao hơn một thước. Chỉ có giá nửa đồng tiền quả nhiên không ra cái gì, nhưng mà bây giờ ta nghèo đến mức không còn đồng xu dính túi, đành phải chen chúc ở cái chỗ chật hẹp gần chết này cùng với một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.

Chỉ nghe một tiếng "bụp" rất nhỏ, một mùi hôi thối tràn ngập, mọi người bên trong xe ngựa toàn bộ bịt miệng bịt mũi, ta một mặt bịt mũi một mặt ngạc nhiên liếc về phía cô gái bên cạnh, như thể chỉ có ta là nghe thấy nàng...

Cô gái kia cũng bụm mặt, làm bộ như cũng là người gặp nạn.

Ta dùng ngón tay chọt chọt nàng, nhỏ giọng nói: "Cô nương, ăn nhiều khoai lang à?".

...

Cô gái kia trong bụng quýnh lên, tức giận nói với ta: "Ngươi nói nhảm gì đó?".

Mọi người trong xe ngựa toàn bộ nhìn sang, khuôn mặt cô gái kia lúc đỏ lúc trắng, tức giận nhìn ta chằm chằm. Ta đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp vô cùng, nhìn hết sức quen thuộc.

"Cô nương đi Tô Châu tìm người thân sao?".

Cô gái ngẩn ra, cũng không tức giận nữa, "Ta tới tìm biểu tỷ để nương tựa...".

"Biểu tỷ của ngươi... Tên là Oánh Oánh sao?".

Cô gái kia ngạc nhiên nói: "Làm sao ngươi biết?".

Cái thế giới này thật là nhỏ a, một cái đánh rắm cũng có thể gặp được người quen.

Thì ra nàng là biểu muội của Oánh Oánh, tên là Xuân Thủy. Lần này đi đến Tiêu phủ để làm nha hoàn, ta liền nhào qua bấu lấy nàng: "Xuân Thủy, ta là Thúy Hoa, là bạn của tỷ tỷ ngươi, ta vốn cũng là nha hoàn của Tiêu phủ...".

Tìm được người quen, ngồi xe ngựa cũng bớt cảm giác xóc nảy. Xuân Thủy hoạt bát nói nhiều hơn so với Oánh Oánh, nàng và Oánh Oánh đều đến từ nông thôn, vì giúp cha Xuân Thủy chữa bệnh mà bán thân làm nha hoàn.

Ta thì bịa ra một câu chuyện về bản thân với nữ chính có tình cảnh cực kỳ bi thảm không thua gì phim Hàn, cảm động đến mức nước mắt Xuân Thủy như sông Hoàng Hà vỡ đê, không cách nào lau hết.

"Sau đó thế nào?", nàng lau nước mắt, "Tuấn Hi ca ca ra sao?".

"Đã chết", hai tay ta nắm lại, kể xong một câu chuyện tình yêu sống chết cực kỳ cảm động.

Phía sau truyền đến một tiếng nức nở, ta sợ hết hồn, thì ra là những bà tám bên trong xe ngựa đều đã nghe trộm chúng ta nói chuyện...

Phu xe đột nhiên thò đầu vào nói: "Cô nương thân thế đáng thương như vậy, nửa đồng bạc này ta không thu nữa".

Ta đờ đẫn nhận lấy đồng bạc, ý nghĩ điên cuồng xoay tròn trong đầu, lần sau phải thêu dệt một câu chuyện càng thảm hơn, nói không chừng còn được cho tiền.

Một buổi chiều hoàng hôn, cuối cùng đã tới bên ngoài cửa sau của Tiêu phủ, ta cùng với Xuân Thủy xuống xe ngựa, từ xa đã trông thấy Oánh Oánh đứng chờ.

"Xuân Thủy!", nàng lo lắng gọi: "Muội cuối cùng cũng... Vị cô nương kia là... Thúy Hoa?".

Ta mỉm cười với Oánh Oánh, đã qua nửa năm, cảnh cũ người cũ, tất cả đều không có gì thay đổi.

Nhưng ta, đã không còn là Tiểu Kỷ khi xưa.

Tổng quản kinh ngạc nhìn ta, ấn tượng trong mắt lão, ta chính là Tiểu Thúy Hoa Tử bị tiêu chảy rồi chơi trò mất tích trong Đại Hội Anh Hùng.

"Khấu trừ tiền lương nửa năm!", tổng quản gầm thét.

Ta ngây người, tiền tháng của ta a... Tiền a tiền a tiền a...

Ôm lấy bắp đùi tổng quản, ta một phen nước mũi một phen nước mắt, khóc ròng nói: "Nô tỳ thuở nhỏ nhà nghèo...".

Chỗ này lược bớt vài đoạn mấu chốt như: phim Hàn, bi tình, bệnh nan y, sinh ly tử biệt, tai nạn, uẩn khúc.

Tổng quản hiển nhiên có chút động lòng, "Chuyện này... Ta sẽ không bẩm báo Minh chủ, sau này ngươi phải làm việc đàng hoàng".

Ta đứng ngẩn người, đây thật sự là quản gia máu lạnh ngày đó sao?

"Ta có năm mươi lượng ở đây, trước hết ngươi gửi về nhà cho bà ngoại chữa bệnh đi".

...

Ta quyết định rồi, sau này phải dựng một gánh hát đặc biệt chuyên kể chuyện cổ tích, biết đâu chừng có thể chỉ một đêm đã phát tài.

Bà đầu bếp nói: "Ngươi con heo nhỏ này, chạy mất lâu như vậy, tổng quản không có đánh gãy chân ngươi hả?".

Bà đang rửa rau, bàn tay to vỗ lên thớt một cái, hai con dao sáng loáng bỗng nhiên bay lên, ta sợ hãi lui về phía sau một bước, bà đầu bếp cũng không ngẩng lên nhìn, cứ vậy mà đưa tay đón dao, sau đó chuyên tâm băm thịt.

Ta trơ mắt cục thịt trước mắt dần dần biến thành thịt nát, cẩn thận nuốt nước miếng, nịnh hót: "Ta chỉ nghỉ dài hạn... Mà, đã lâu không gặp, đao pháp của lão nhân gia ngài vẫn xuất thần nhập hóa như vậy a".

Bà đầu bếp đắc ý nói: "Muốn học sao?".

Ta sợ cắt trúng ngón tay lắm! Trong lòng lầm bầm một câu, nhưng trên mặt cười nói: "Dĩ nhiên là muốn".

"Vậy thì bớt nịnh hót đi, làm việc cho ta".

Ta bĩu môi đến bên cạnh bếp lò ngồi xổm xuống, nhặt lên một củ khoai tây, dùng sức bào vỏ.

Tại sao ta lại bị phân đến nhà bếp làm việc a... Ta hung hăng đào một củ khoai tây lên hành hạ.

Đầu bếp nữ liếc ta một cái, giễu cợt nói: "Tổng quản nói, nhìn ngươi rất ham ăn".

...

Trong mắt ta, thức ăn đều là rất khêu gợi.

Có lẽ, ta rốt cuộc đã tìm ra một mặt gợi cảm của mình???

* * *

Oánh Oánh và Xuân Thủy đã một năm không gặp nhau, hai người chui trong chăn líu ríu giống như hai con chim sẻ động dục (*phụt*...). Ta liếc cặp mắt gấu mèo buồn ngủ, hai vị đại tỷ a, ta phải chờ các ngươi ngủ rồi mới đi ra ngoài thám thính được, có thể ngủ lẹ giùm ta không...

Ta ở trong chăn cởi lớp áo lót, đột nhiên đụng tới cái vòng xích trên tay phải, trong lòng thót lên một cái, món đồ chơi này nguy hiểm như vậy, không biết mình đụng trúng có sao không, cho nên ta cẩn thận sờ sờ thử, cảm giác trơn nhẵn, ngoại trừ một chút văn hoa cổ in chìm trên mặt trang sức, còn lại không có gì khác so với những cái vòng bình thường.

Nhưng mà, cởi ra nhìn thử, cái vòng xích này kích thước cũng không dày lắm, có thể đặt được bao nhiêu cơ quan ám khí bên trong chứ?

Ta âm thầm đánh giá, lúc nhìn lại thì thấy Oánh Oánh và Xuân Thủy đã ngủ mất, cho nên ta thay quần áo dạ hành, len lén ra khỏi phòng ngủ.

Lại quên không có mang giày, lần này không phải là không muốn mang giày, mà là ta quên mất...

May là ở thời cổ đại không có mảnh vỡ thủy tinh, ta bộ dạng xun xoe bắt đầu chạy chậm chậm, đi thẳng tới Yến Linh Cư của Tiêu Linh.

Có một câu nói: Đêm khuya người không yên lặng[1].

Nói thế không sai, trong phòng Tiêu Linh vẫn còn ánh nến, ta dựa người tới cửa, cái lỗ thủng hồi trước đã sớm không còn, nhưng lần này ta đã có kinh nghiệm, tìm đến cái vị trí mỏng nhất, đủ để dùng sức chọc thủng.

Lúc này chọc thủng thành công, nhưng mà nơi này ban đêm yên tĩnh, tiếng động phát ra cũng hết sức chói tai.

Ta lập tức cúi người xuống, cảm giác có một luồng chưởng xẹt qua trên đỉnh đầu, sợ đến mức không dám hít thở.

"Không phải là chàng...", Tiêu Linh lẩm bẩm, giọng nói ngọt ngào mà réo rắt thảm thiết.

"Tiểu thư, đã trễ thế này, Dạ công tử ngài ấy...", là giọng của Tam Bát Phượng.

"Ta biết... Nhưng mà, nhưng mà chàng đã nói muốn tới gặp ta...".

Ta bĩu môi, hai người này quả nhiên có cấu kết, Tiểu Dạ Tử làm hại mỹ nhân si tình đến mức này, xem như không hề đơn giản. Lòng ta khó chịu, đã sớm quên mất mục đích tới đây, quyết định phải đợi Dạ Kiếm Ly xuất hiện.

"Oa, tiểu thư, có người nhìn lén!", Tam Bát Phượng thét chói tai, đoán chừng đã phát hiện ra cái lỗ ta chọc thủng.

Ta liền lăn một vòng trốn vào trong bụi cây, Tiêu Linh phá cửa sổ ra, rút kiếm đâm. Ta vặn vẹo thân thể thành đủ loại hình hài, khó khăn lắm mới tránh thoát mấy nhát kiếm.

"Là ai?".

Ta ôm đầu, không biết mình có bị phát hiện chưa. Đột nhiên tay phải rờ trúng một vật trơn nhẵn bóng loáng, ta khẳng định mới vừa rồi vật này không có ở đây, chẳng lẽ là có người cố ý để đây cho ta phát hiện? Trong đầu ta lướt qua vô số ý nghĩ, đột nhiên cảm thấy... Vật này, giống như một cái mặt nạ.

Một cái mặt nạ bạch ngọc.

"Tiêu cô nương", giữa bầu trời đêm đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe, "Dạ mỗ tới trễ, xin thứ lỗi".

Trường kiếm của Tiêu Linh "keng" một tiếng rơi trên mặt đất.

Ta quay đầu lại.

Hồ nước trong bằng phẳng như tấm gương, bỗng có ánh đỏ, chậm rãi gợn sóng lăn tăn.

Ánh nến màu hoàng hôn hắt qua cửa sổ, yếu ớt nhuộm màu lên thiếu niên vừa đột ngột xuất hiện từ không trung.

Rất yếu ớt, thậm chí không thể nhìn rõ mái tóc hắn, không thể nhìn rõ ánh mắt hắn.

Nhưng mà, vậy là đủ rồi.

Dạ Kiếm Ly.

Huynh quả nhiên, di thế phong hoa, hoảng nhược thiên nhân

*****

Dạ Kiếm Ly.

Huynh quả nhiên, di thế phong hoa, hoảng nhược thiên nhân[2].

Ta ôm mặt nạ bạch ngọc.

Thiếu niên kia nhìn ta cười khẽ, không phải là nhìn Tiêu Linh, mà là nhìn ta.

"Dạ công tử, Dạ công tử... Chàng, chàng...".

Tiêu Linh sao lại cà lăm thế, ta vừa nhìn vừa có chút hả hê, đã quên mất mới vừa rồi mình cũng trợn mắt há hốc mồm chẳng khác gì nàng ta.

"Ta làm sao?", Dạ Kiếm Ly chậm rãi nói.

"Chàng... Chàng rất giống...".

"Rất giống Niệm Vãn phải không?".

Hắn vừa dứt lời, đột ngột bước qua chắn trước người ta, ánh nến bỗng sáng rực, chiếu lên khuôn mặt mỹ ngọc của hắn.

Ta quá sợ hãi.

Thiếu niên này tóc đen như mực, mắt phượng lạnh lùng, chỗ mi tâm có một vết đỏ dường như ông trời ban tặng. Giống như một gương mặt ta đã từng quen biết nhưng bỏ đi vài phần mị hoặc, ngoài tuyệt sắc còn có thêm tuấn dật, thiếu niên này như một vị thần tiên không nhiễm bụi trần, nhưng bộ áo đỏ lại giống như sứ giả Tu La đến từ Địa Ngục, đường vân trên áo như dòng máu tươi, hoa lệ cực kỳ.

Mới vừa rồi bị khí chất của hắn mê hoặc, nên ta không kịp bắt bẻ, nhưng sau khi thấy rõ ràng mặt mũi của hắn thì...

Hắn... Lại giống Niệm Vãn như đúc!

Nhưng mà, bảo đảm sẽ không có ai nhận lầm hắn thành Niệm Vãn.

Nói cách khác, nét phong tình và mị hoặc của Niệm Vãn, không thể tìm được nửa phần trên người thiếu niên này.

Nếu có người có thể dung hòa giữa lãnh ngạo và nhiệt huyết, giữa thánh khiết và yêu dị, giữa tinh khiết và tà khí một cách hoàn mỹ.

Như vậy, người đó chỉ có thể là Dạ Kiếm Ly.

Vì để miêu tả lại cho các vị độc giả vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tiểu Dạ Tử, ta đã vắt hết toàn bộ sức suy nghĩ rồi đó nha.

Dĩ nhiên, thời gian ta miêu tả lâu như vậy, Dạ Kiếm Ly và Tiêu Linh cũng không nhàn rỗi. Chắc là bởi vì Dạ Kiếm Ly đứng chắn phía trước ta, che lại tầm mắt của Tiêu mỹ nhân, nên ta mới may mắn sống sót.

Dạ Kiếm Ly thản nhiên dịch một bước nhỏ sang phải, không để lại chút nghi ngờ, che chắn cho ta càng kín. Lòng ta mừng rỡ, Tiểu Dạ Tử vẫn biết phương hướng cách mạng, không uổng công ta sùng bái hắn.

"Tiêu cô nương, tại sao cô không nói nữa?".

Ta không nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Linh, chỉ nghe Tam Bát Phượng vội nhắc: "Tiểu thư!".

"A, ta... Xin lỗi, thật là thất lễ, Dạ công tử, mời vào trong".

"... Được", Tiêu Linh vừa dứt lời, Dạ Kiếm Ly lập tức hớn hở đồng ý. Ta khó chịu đưa tay len lén kéo vạt áo của hắn, Dạ Kiếm Ly cứng người lại, đột nhiên tay áo phất một cái, ống tay áo màu đỏ tung bay, chà xát làm đau khóe mắt ta.

Đang âm thầm ảo não, chợt thấy hắn đưa một bàn tay ra sau lưng, vừa bước vào cửa phòng, vừa vươn ra một ngón tay trắng nõn thon dài.

Chuyện không có gì đáng nói, rất đẹp lòng đẹp mắt. Nhưng mấu chốt là ở chỗ, ngón tay hắn vươn ra là ngón giữa...

Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ ẩn nhẫn đột nhiên phát ra trong lỗ tai ta.

"Phát Du!".

...

Dạ Kiếm Ly con mẹ huynh! Huynh mới f*ck! Cả nhà huynh đều f*ck!

(Tiu Ú: em chết với 2 anh chị mất... -_-)

Trong khoảnh khắc này ta đã hiểu ra cái gì gọi là "tự gây nghiệt thì không thể sống", có phải ta đã dạy hư một đứa trẻ ngoan hay không...

Hôm nào đó phải trịnh trọng nói cho Dạ Kiếm Ly hiểu, cái động tác và từ ngữ thô lỗ này tuyệt đối không thể dùng tùy tiện với những cô gái trẻ tuổi có văn hóa có ăn học như ta.

(Tiu Ú: Tiểu Kỷ à... chị "có văn hóa có ăn học" bao giờ thế hả -_-)

Ta cúi người xuống lui về chỗ mới vừa rồi rình coi, Tiêu Linh đã chỉnh trang lại áo váy. Tam Bát Phượng giương đôi mắt hạnh gắt gao nhìn Dạ Kiếm Ly, chỉ thiếu không chảy nước miếng.

Ta đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Niệm Vãn, cũng là y ở chung với Tiêu Linh, nhưng không khí hôm đó không giống tối nay chút nào. Tiêu Linh đỏ hai gò má cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, hoàn toàn không giống phong thái mỹ nữ cao cao tại thượng như ngày thường.

Nhưng cái tên Dạ Kiếm Ly kia thật quá tự nhiên, hắn tà tà ngồi dựa bên cạnh cái bàn gỗ lim, nói nói cười cười, cứ như người mà cô nương nhà người ta ngồi đợi trong khuê phòng đêm khuya không phải là hắn vậy.

Ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Chàng tuyệt lệ nho nhã, nàng quốc sắc thiên hương.

Như vậy quả là một bức tranh đẹp.

Nhưng mà, còn ta thì là cái gì?

Hồ nước Bích Thủy yên lặng không gợn sóng, ta nghĩ ngợi, trong bụng cảm thấy thê lương. Trong tay nắm thật chặt mặt nạ bạch ngọc, băng lãnh thấu xương.

Đêm đó ta ôm cái mặt nạ này, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, một đêm không chợp mắt.

* * *

"Ngươi con heo nhỏ này, buổi tối không lo mà ngủ, lại làm cái trò gì vậy?", bà đầu bếp thấy quầng thâm trên mắt ta, con dao thái thịt lập tức đập xuống, cái đầu cá "phập" một tiếng bay ra.

Ta sờ sờ lên cổ mình, rụt đầu lại, "... Gần đây... Hay bị mất ngủ".

Bà đầu bếp ném cho ta một khối nhầy nhụa như đống phân, thấp giọng nói: "Đem cái này về nấu, một ngày uống ba lần".

Ta sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên nhận ra bà ấy là đang quan tâm ta. Bà đầu bếp mặc dù là người hơi ích kỷ, cộng với hơi dữ tợn một chút, nhưng thật ra thì đối xử với ta cũng không tệ.

Ta có chút cảm động, "Đầu bếp đại thẩm...".

"Ta họ Hắc", bà đầu bếp nheo mắt, con dao trật đi một chút.

Mặc dù gọi Hắc đại thẩm nghe rất thân thiết, nhưng ta vẫn thích gọi bà là bà đầu bếp, đơn giản rõ ràng dễ hiểu, còn nói lên nghề nghiệp và giới tính, quá dễ cho mọi người cùng hiểu.

Phía ngoài đột nhiên có một nhóm người kéo tới, ta không để ý đến, bà đầu bếp đi ra ngoài xem, mọi người bên trong nhà bếp vẫn bận rộn, ta vẫn ngồi ở đó dùng sức gọt đống khoai tây chất chồng như ngọn núi nhỏ dường như cả đời cũng không gọt hết.

Bà đầu bếp tay cầm một túi đồ về, bọn hạ nhân lập tức bu lại.

"Đây là cái gì vậy...".

"Đại đệ tử của lão gia từ Tây Phiên mang về... Hình như tên là Lang Đào gì đó".

"Đỏ đỏ, nhìn có vẻ rất ngon".

"Nhưng mà chưa có ai ăn thử, lỡ đâu có độc thì sao".

"Vậy cũng không thể đặt ở đây được ha?".

"...".

Ta đẩy đám người ra, ra sức chen vào, nóng lòng nhìn rau quả kỳ dị của Tây Phiên.

Trong nháy mắt, ta đờ đẫn.

Lang Đào kia quả màu đỏ đỏ rất đẹp, nếu như không biết thì nhìn thấy rất giống như có độc.

Nhưng mà ở hiện đại nó có một cái tên khoa học, tên là Phiên Gia, thường gọi là — cà chua.

A, đã hơn năm năm rồi không nhìn thấy cà chua!

Ta nhào tới, cầm một trái lên xoa xoa, luống cuống nhét vào trong miệng, vừa chua vừa ngọt, chắc hẳn là quả thiên nhiên không bị ô nhiễm, mùi vị ngon hơn nhiều so với cà chua hiện đại.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, ngay cả bà đầu bếp cũng quên mất phải mắng ta. Từ phía sau có một gã sai vặt điên cuồng lao đến, quát: "Cái quả Lang Đào kia đại sư huynh nói là chỉ dùng để trang trí, ăn vào sẽ bị điên! Không thể ăn a a a a...".

Ta đang muốn dạy dỗ bọn cổ nhân không có kiến thức này, chợt thấy trước mặt lóe lên ánh đao, sắc mặt bà đầu bếp trầm xuống, "Ngươi cái đồ con heo tham ăn! Bắt đến phòng chứa củi cho ta!".

Bà đầu bếp chính là lão Đại trong nhà bếp này, ta bị hai gã sai vặt mập mạp cường tráng khiêng lên, trong bụng sợ hãi: Chẳng lẽ muốn đem ta đi làm thịt để chấm dứt hậu hoạn?

"Đại ca à, chúng ta thường ngày giao tình không tệ...".

"Ai giao tình không tệ với ngươi?!".

"Thật thật giao tình không tệ mà...".

"Hừ, ai mà không biết Thúy Hoa cầm năm mươi lượng bạc của quản gia, rất ấn tượng".

Thì ra những người này đều đang ghen tỵ với ta đây mà, ta chợt hiểu ra, vừa định nói ta sẽ chia cho hắn một nửa, thì đã bị người ta ném xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, đau đến mức mặt mày ta cau có dữ tợn.

Mùi gỗ nồng đậm, ta dán tai vào cửa phòng củi, từ rất xa vang đến tiếng của bà đầu bếp: "Bắt nó ở trong phòng chứa củi bỏ đói hai ngày, không phát điên thì thả ra".

Ta bỗng có cảm giác mình biến thành kẻ bệnh nhiễm virus SARS.

Không giết ta thì tốt thôi, nhưng mà nhất định phải bỏ đói ta hai ngày sao... Nhân đạo a, nhân quyền a, lần đầu tiên nghe nói ăn cà chua sẽ bị điên a...

Một ngày, ta nhàn rỗi đến sắp chết, trên mặt đất đầy nét vẽ nguệch ngoạc của ta.

Vào đêm, bên trong phòng chứa củi tối đen, ta gõ cửa: "Cho ta một cây nến đi!".

Không ai để ý đến ta.

Ta lại gõ gõ, lớn tiếng quát: "Cây nến cây nến cây nến a a...".

Đột nhiên có một người nói: "Cô cần cây nến làm gì? Tính thiêu cháy phòng chứa củi sao?".

Ta trả lời theo bản năng: "Đó chẳng phải là tự sát sao hả?!".

"Cũng đúng, Tiểu Kỷ rất sợ chết, làm sao có thể làm chuyện như vậy?".

"Cám ơn quá khen!".

Ta đột nhiên chợt nhận ra, giọng nói này...

"Huynh tới đây làm gì?", ta tựa vào cạnh cửa.

Cửa gỗ nhẹ nhàng rung lên, hình như Dạ Kiếm Ly vừa ngồi xuống, cùng ta lưng tựa lưng cách một cánh cửa, "Đây là thái độ cô đối đãi với ân nhân cứu mạng sao?".

Không đề cập tới chuyện này thì thôi, nhắc tới ta lại tức giận nghĩ đến Tiêu Linh.

"Ta cũng không có cầu xin huynh cứu...".

"Vậy hẳn là Dạ mỗ xen vào việc của người khác rồi", hắn khẽ cười nói: "Khuôn mặt của ta vốn không thể để cho Tiêu cô nương nhìn thấy, vì cứu Kỷ Các chủ kinh tài tuyệt diễm, cô cũng biết ta phải lừa người ta mà...".

Phòng chứa củi đột nhiên sáng lên một chút, ta có chút kích động quay người lại, "Đâu có ai nói huynh bắt buộc phải gỡ mặt nạ xuống đâu".

"Ta đã từng hứa với cô, lần sau, nhất định thẳng thắng gặp nhau".

Aiz, bởi vậy những thứ như là "một câu nói bằng một gói vàng, không giữ lời sẽ phải chết" quả nhiên là ngu ngốc, thông minh như Dạ Kiếm Ly cũng sẽ chết kiểu ngu ngốc như vậy, ta không nhịn được có chút buồn cười, cũng có chút hạnh phúc.

Rốt cuộc hạnh phúc là cái gì, ta lại không rõ lắm.

"Ngày mai Tiêu cô nương sẽ mở tiệc, sẽ phải gặp cha nàng ấy".

"Rồi sao?".

"Ta tới lấy lại mặt nạ".

"Phòng chứa củi này khóa kỹ, làm sao huynh lấy?".

"Cô đưa cho ta qua cửa sổ là được mà?".

"Không được".

"...".

"Ta mắc tiểu, làm sao bây giờ?".

"...".

"Huynh tới được nơi này, không lẽ không thể cứu ta ra ngoài sao?!".

"... Cô cũng đâu có mở miệng cầu xin ta cứu".

Tên khốn này xỏ lại ta cái câu vừa nãy ta cãi hắn, hồ ly chết tiệt sao lại nhớ dai như vậy!

Crypto.com Exchange

Chương (1-52)