Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 10

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ta đứng phía sau một cây cột ngó dáo dác, trong lòng không khỏi khinh bỉ lão già Tiểu Tiện Nhân, người này tuy là người trong giang hồ, nhưng phủ đệ của lão trang hoàng tráng lệ, cái thôn nhỏ của ta không thể sánh bằng, thật là đáng giận.

Ai cũng nói rằng tổng bộ Thanh Phong Các ở thành Thiên Thủy là cửu khúc thập bát loan, đại viện cẩm tú thất tiến thất xuất[1], nhưng dĩ nhiên là ta không thể nào tiêu tiền phung phí như vậy, chẳng qua lão Trương từng cứu một cố nhân có một khu nhà có thể ở được, ta không dám xây dựng gì nhiều, cho nên chỉ làm thành một nơi trồng vô số hoa cỏ thảo dược, trồng trọt thời cổ đại cũng thật dễ dàng, nhìn khắp khoảnh núi phía sau hậu viện chỗ nào cũng có thể tùy tiện đào lên trồng trọt. Cũng bởi vậy, nên Thanh Phong Các mới có chút mùi vị tĩnh lặng sâu thẳm, thần bí khó lường. Cho nên những người khác mới cảm thấy Thanh Phong Các không đơn giản a. Vậy mà tên Tiểu Tiện Nhân và Tư Mã Hiển Dương lại phô trương lãng phí như vậy, khiến cho Các của ta giống như một cái hộ nhà nghèo vậy.

Cái gì, các vị độc giả nói ta hẹp hòi sao? Oa ha ha ha ha, ta đâu có, mục tiêu của ta chính là tiêu tiền ít nhất, đạt hiệu quả cao nhất, vậy mới là người thông minh. Ách? Ta rõ ràng chính là keo kiệt ư?! Hừ, tùy các vị nghĩ như thế nào cũng được, ta không thèm nghe các vị nói nữa.

"Thúy Hoa, hoa mà tiểu thư muốn đã hái xong chưa?".

Lưng ta cứng đờ, con mẹ nó chứ, lại bị người ta bắt gặp rồi, nói chuyện phiếm với độc giả các vị quả nhiên làm trễ nãi hết chuyện của ta.

(Tiu Ú: *câm nín nghẹn ngào* ... toàn 1 mình chị tự biên tự diễn cơ mà...)

Con ngươi đảo đảo, ta xoay người sang chỗ khác với tư thế kỳ lạ, một tay bụm mặt, một tay giơ cái giỏ trúc lên thấp giọng mờ mịt nói: "Hái xong rồi".

"Oa...", tỳ nữ kia hoảng sợ lui về phía sau một bước, "Mặt của ngươi sao lại sưng lên to như vậy?".

Nói nhảm, cái trán lão nương đập một cú quá mạng như vậy, không sưng to mới là lạ.

"Bị... Bị ong vò vẽ đốt", ta ngọng nghịu nói.

"Sao lại bị như vậy?", nàng lo lắng nhận lấy giỏ trúc của ta, "Mau cùng ta trở về bôi thuốc".

Bàn tay nhỏ lạnh lạnh nắm lấy cổ tay của ta, cảm giác thật là thoải mái, ta không nhịn được nhìn nàng, da trắng nõn, mắt hạnh má đào, mặc dù không quốc sắc thiên hương bằng Tiểu Hồng, nhưng cũng là mỹ nhân đạt tiêu chuẩn.

Lòng ta đột nhiên trầm xuống, nhìn nàng quan tâm Thúy Hoa như vậy, nhất định là quen biết rõ. Như vậy ta có giả bộ giống đến đâu cũng không duy trì được bao lâu, nhất định sẽ bị vạch trần.

Đang lúc ta còn cân nhắc, thì đã đi đến một căn phòng thấp bé, tỳ nữ kia mở cửa gỗ lim, cánh cửa kêu lên "cọt kẹt" một tiếng, ta thăm dò nhìn vào trong, cái loại giường lớn mà nha hoàn thường ngủ chung đập vào tầm mắt, mấy thiếu nữ cũng ăn mặc trang phục nha hoàn đang khâu vá sửa lại một bộ áo bào hoa lệ.

"Oánh Oánh, sao ngươi đã trở về rồi?".

Tỳ nữ kia lo lắng nói: "Thúy Hoa bị ong vò vẽ đốt, thuốc của chúng ta để đâu?".

Thì ra nàng gọi là Oánh Oánh, ta còn đang lo lắng một lát không gọi được tên nàng. Đột nhiên ánh mắt quét qua mặt bàn, mấy hộp phấn trang điểm và gương đồng đặt lộn xộn phía trên, ta lại nảy ra ý kiến.

"Nhà xí ở đâu?".

"Phía sau cánh rừng bên... A? Thúy Hoa ngươi đi đâu vậy?".

"Tiêu chảy!".

Ta ngồi trên bồn cầu mùi hôi ngút trời, tay chân luống cuống điều chế bột nước.

Có cơ hội nhất định phải đề nghị Tiểu Tiện Nhân đổi lại thành nhà vệ sinh công cộng khoa học, chẳng qua ở thời đại này chắc cũng chỉ có Thanh Phong Các là có loại bồn cầu ngồi chồm hổm cao cấp mà thôi, aiz. Những con ruồi này thật đáng ghét, ta một mặt quơ quào móng vuốt, một mặt vẽ loạn lung tung trên mặt. Hắc, thì ra muốn có làn da trắng nõn cũng không khó, ta lấy gương ra soi mình, ách, hình như còn thiếu một chút, cho nên lại vén thêm một cục phấn bự...

Giằng co một hồi lâu, ta rốt cục mùi thơm đầy người trở lại phòng ngủ nha hoàn, sảng khoái chào hỏi: "Ta đã về rồi."

"Ngươi...", Oánh Oánh thuận miệng trả lời, song vừa nhìn thấy ta, mấy chữ phía sau trong nháy mắt biến thành: "Ngươi là ai?".

"Thúy Hoa a", ta thản nhiên cười, lập tức có tiếng phấn bột xột xoạt rơi xuống.

Được rồi, ta thừa nhận là ta đánh phấn hơi dầy một chút, nếu không như vậy thì chẳng phải là các ngươi sẽ nhanh chóng phát hiện ra lai lịch của ta sao.

Mấy tỳ nữ mắt miệng hình chữ O nhìn ta, Oánh Oánh phản ứng đầu tiên, đi tới kéo tay ta, nói nhỏ: "Muội muội ngày hôm qua vừa tới, nhất định còn chưa quen với nơi này".

Ta đờ đẫn, hóa ra Thúy Hoa là người mới tới đây, vậy lúc nãy ta bận rộn tốn công hóa trang lâu như vậy là uổng phí sao...

Đột nhiên một giọng nữ cười lạnh, "Ta đang tự hỏi hoa mà tiểu thư thích tại sao lâu như vậy còn chưa thấy đem tới, hóa ra là mọi người đang ở chỗ này lười biếng!".

Oánh Oánh cùng mấy nha hoàn vội vàng đứng dậy, ta xoay người lại nhìn, một tỳ nữ ngang ngược đứng ở ngoài cửa.

"Phượng tỷ tỷ, hoa đã hái xong rồi, chẳng qua Thúy Hoa bị ong vò vẽ đốt bị thương", Oánh Oánh cúi đầu nói.

"Chỉ đốt một cái, cũng không chết người", ả ta hừ lạnh: "Ai là Thúy Hoa?".

Ta đi tới phía trước một bước, ả liếc xéo ta một cái vốn là muốn biểu đạt sự khinh thị, chỉ tiếc bây giờ ta trang điểm quá mức rung động lòng người, ả ta nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, sợ hết hồn: "Mặt mày ngươi sao mà như quỷ thế này?!".

Ta giận dữ, cái ả Tam Bát Phượng[2] này làm sao có thể hiểu được, ta vì đại cục mà phải hy sinh hình tượng bản thân. Nhìn bộ dạng ả tiểu nhân đắc chí như vậy, không phải cũng là nha hoàn sao, còn ăn mặc như quỷ đầu đàn!

"Mặt của ta bị sưng, cho nên dùng phấn để che đậy", ta cũng hếch lỗ mũi nhìn ả, "Hoa này lập tức sẽ đưa đến, tiểu thư còn chưa vội, Phượng tỷ tỷ cũng không cần nóng lòng".

Ta còn ráng nhấn mạnh thêm chữ "cũng", Tam Bát Phượng lập tức cảm thấy trong giọng nói của ta có chút khiêu khích, nhẹ nhàng nheo mắt lại. Nhưng mà ta nói có tình có lí, ả không thể bắt bẻ chỗ nào, cũng không biết nói gì, chỉ đành phải hừ lạnh một tiếng: "Ngươi gọi là Thúy Hoa sao? Ta sẽ nhớ". Ngay sau đó nghênh ngang rời đi.

Ta thầm thoải mái quay đầu lại, phát hiện ra bọn tỳ nữ trợn mắt há hốc mồm nhìn ta, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái.

Một ngày sắp trôi qua, ta đã vô cùng quen thuộc hòa đồng với đám nha hoàn trong phòng. Tam Bát Phượng kia bình thường hay ỷ vào mình là nha hoàn riêng của tiểu thư, nên hay bắt nạt những nha hoàn khác, đã sớm khiến nhiều người tức giận. Không ngờ lần này vừa tới ta đã thu hút sự chú ý của mọi người như vậy, có lẽ ta phải học cách ngoan ngoãn một chút, bên trong Tiêu phủ này rất hỗn tạp, không thể cứ khoe khoang nổi bật như ngày hôm nay được, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ làm người ta hoài nghi.

Thì ra Thúy Hoa hôm qua mới vừa bị bán vào trong phủ, tính cách nàng trầm mặc ít nói, không thích giao tiếp với mọi người, cũng không nhiều lời. Về phần vì sao sau khi hái mấy đóa hoa trở về tính tình thay đổi lớn, cũng không ai tra cứu, chỉ cho rằng hôm qua nàng còn nhớ nhà, vậy nên tâm tình trầm lặng mà thôi.

Nghĩ tới đây ta đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, dường như ta đã bỏ sót cái gì rồi thì phải.

Ánh trăng lạnh lẽo, Oánh Oánh ngủ bên cạnh ta, bọn tỳ nữ đều đã phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Ta ngồi phắt dậy, sau đó rón ra rón rén bước xuống giường, cầm lấy một bộ quần áo khoác lên trên người, nhón chân lặng lẽ đẩy cửa ra, sau đó điên cuồng chạy về phía vườn hoa.

Thượng Đế ơi, sao ta lại quên mất Thúy Hoa thật cơ chứ, một cú đập đầu cùng lắm chỉ làm cho nàng ngất đi mấy canh giờ, từ buổi trưa đến bây giờ đã bảy tám canh giờ, nếu như nàng tỉnh lại chẳng phải là chết ta sao?!

Ta đổ mồ hôi lạnh, gió đêm mát mẻ, thổi tới trên người càng rét lạnh thấu xương.

"Cô vẫn còn nhớ tới cô ta à?".

Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai, ta sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Tư Mã Hiển Dương đột nhiên xuất hiện phía trước ta, tựa như anh ta đang thản nhiên tự đắc đứng ở bên kia ngắm trăng, ánh trăng chiếu lên trên mặt anh ta, tuấn mỹ cô độc như một bậc cửu thiên chiến thần.

Ta kinh ngạc nói: "Tại sao anh lại ở chỗ này?".

Anh ta mỉm cười nói: "Nếu tôi không ở chỗ này, cô cũng không thể ở chỗ này".

Ta nghe ra ý tứ châm chọc hàm súc trong lời nói của anh ta, không khỏi đỏ mặt lên. Sai lầm này đúng là quá trí mạng, ta âm thầm nắm chặt quả đấm.

Tư Mã Hiển Dương xoay người lại: "Cô không nên mềm lòng như thế, một tỳ nữ mà thôi, giết chết rồi đem chôn cũng không phải chuyện gì lớn".

Ta lập tức túm chặc lấy ống tay áo của anh ta: "Anh làm gì cô ấy rồi?".

Anh ta ngưng mắt nhìn ta, nói nhỏ: "Triển Nhan à, tôi và cô cũng coi như là đã sống hai đời người, cô còn cho rằng chúng ta có thể trở về làm một người đơn thuần lương thiện sao?".

"Đơn thuần? Lương thiện?", ta cười lạnh, "Trước giờ tôi không phải là người như thế, ở thế giới này, vì lợi ích của bản thân, lục đục với nhau, giết người không thấy máu, nhưng mà nếu có cách giải quyết khác, thì cũng đừng dễ dàng cướp đi tánh mạng của người ta như vậy, huống chi cô ấy cũng vô tội".

Tư Mã Hiển Dương không nói gì, một lúc lâu sau, đột nhiên cười, "Từ khi biết cô tới nay, cũng chưa từng thấy cô kích động như thế, không ngờ chỉ vì một tỳ nữ...".

Ta hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Anh vào đây bằng cách nào?".

"Đi vào bằng cửa chính".

"Không cần cải trang?".

"Có chứ, tôi giả làm Lương Phi Yến".

"Lương Phi Yến? Nhưng hắn là đại hiệp nổi danh...".

"Ừ, nhưng mấy ngày trước đã bị tôi giết, không ai biết hắn đã chết".

"...", ta nhìn tên vô lại khủng bố này, lắp bắp: "Vậy, vậy sao anh không mang theo tôi cùng vào...".

"Lương Phi Yến tự xưng là quang minh lỗi lạc, sẽ không đem theo đàn bà lai lịch không rõ ràng bên cạnh".

Trong lòng ta run lên, không rõ lai lịch... Chẳng lẽ là đang ám chỉ ta?

"Huống chi...", anh ta mỉm cười, "Những cao thủ của Thanh Phong Các, không biết lúc nào sẽ tìm tới tận cửa".

Ta sửng sốt, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra ta để lại ám hiệu cho Thanh Phong Các? Hay là bên Trường Sinh đã xảy ra vấn đề gì rồi?

Ngón tay ấm áp của Tư Mã Hiển Dương xoa xoa hai má ta, "Triển Nhan... Cái thế giới này, người có thể hiểu cô, chỉ có một mình tôi, cho nên, đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa". Ánh mắt của anh ta ẩn dưới tầng bóng ma, nói nhỏ: "Tỳ nữ kia, tôi cho chút bạc, đã đưa về với ông bà".

Ta vẫn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thậm chí Tư Mã Hiển Dương rời đi lúc nào ta cũng không biết.

Cái thế giới này, người có thể hiểu cô, chỉ có một mình tôi.

Không sai, cho nên ta không thích đối mặt với anh ta, cho dù anh ta từng là Tô Hà mà ta thích nhất.

Chỉ có anh ta, biết ta từ đâu tới đây, hiểu rõ bí mật mà ta không muốn bị người khác biết được.

*****

Tiểu thư nhà này thích cái gì không thích, sao lại thích mỗi ngày trong phòng đều phải có bó hoa tươi, cứ như vậy hậu viện có bao nhiêu hoa cũng không đủ cho cô hành hạ a. Ta không yên lòng hái hoa, đột nhiên nhớ ra tiểu thư Tiêu phủ này chính là Tiêu Linh, mỹ nhân đương nhiên phải xứng với đóa hoa tươi, cho nên ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Giương mắt nhìn thấy Oánh Oánh hai gò má ửng đỏ bước vội qua hành lang gấp khúc, ta trời sinh có tính yêu thích mỹ nhân, lập tức chạy tới một cách vô cùng lưu manh.

"Mỹ nhân à, đi đâu vậy?".

"Thúy Hoa, ngươi... Không nên nói bậy".

"Hà hà", ta cười mười phần lưu manh, "Mỹ nhân vẫn không hết đỏ mặt, chẳng lẽ là đi gặp tình lang sao?".

"Đừng nói nhảm!", Oánh Oánh ngượng ngập nói: "Vừa rồi ta ở trong phòng tiểu thư, nhìn thấy một vị công tử...".

"Công tử?", ta lại cười cợt, "Quả nhiên là tình lang nha...".

"Không phải không phải", nàng sợ hãi vội khoát khoát tay, "Đó là khách của tiểu thư, nhưng, nhưng chàng...".

"Người ta thế nào?".

"Chàng thật là đẹp".

Đẹp...

Ta lập tức nổi da gà, đàn ông a, nên anh tuấn phiêu dật giống Tư Mã Hiển Dương mới đúng. Ngoại trừ Dạ Kiếm Ly, ta chưa từng nghe thấy người đàn ông nào có thể dùng từ "đẹp" để hình dung.

Không sai, chắc hẳn là Dạ Kiếm Ly! Nhất định là hắn nhớ Tiêu Linh thân yêu của hắn, ném ta cho Tư Mã Hiển Dương xong liền tới tìm nàng. Cái tên khốn kiếp không có nhân tính này...

Ta cầm một bó hoa tươi to thật mới vừa hái hồi sáng sớm, làm bộ như rất bình tĩnh đi đến Yến Linh Cư.

Ta không có ghen tỵ đâu nha. Trong miệng ta lặng lẽ nhắc đi nhắc lại, ta chỉ đi xem xem Dạ Kiếm Ly có bộ dạng quỷ gì, ta tuyệt không đau lòng, người ta anh hùng mỹ nữ không phải là rất xứng đôi sao, ha ha, ta không ghen tỵ mà ta cũng không đau lòng...

Có mấy nha hoàn ta gặp trên đường, mọi người đều có vẻ mặt đỏ ửng, xấu hổ e lệ muốn chết.

Trong lòng ta đột nhiên căng thẳng, tiếng tim đập dường như lớn hơn gấp mấy lần, càng đến gần Yến Linh Cư thanh nhã, chân ta lại càng mềm nhũn, trong đầu đầy tiếng nổ lùng bùng.

Bình tĩnh một chút, đừng có căng thẳng như vậy chứ, vẻ ngoài đẹp mắt có cái gì đặc biệt hơn người đâu.

Đoạn đường này hình như dài cực kỳ, ta rốt cuộc đứng lại bên ngoài cửa sổ gỗ lim khắc hoa, lắng tai nghe được thanh âm dễ chịu của Tiêu Linh vang ra từ nội sảnh, giọng điệu tựa hồ hết sức kính cẩn.

"Đây là trà Ba Sơn Tước Thiệt phụ thân cất giữ, công tử, mời dùng".

"Làm phiền Tiêu cô nương rồi".

Ơ? Giọng nói này uyển chuyển phù phiếm, thế nhưng không phải là Dạ Kiếm Ly.

Tâm tình của ta lập tức chuyển tốt, Tiêu Linh người ta là nhân vật thần tiên đó nha, làm sao có thể có phản ứng kính cẩn với một tiểu tử mới bước ra đời như huynh cơ chứ, hắc hắc. Nhưng mà mỹ nam này rốt cuộc vẻ ngoài ra sao, ta lại tò mò...

Đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, dùng sức thọc vào giấy dán cửa sổ.

Ách, tại sao thọc không thủng...

Tiểu thuyết võ hiệp toàn là gạt người, ta vô cùng oán hận nghĩ thầm, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì trong tiểu thuyết võ hiệp đều là cao thủ, ta đây đầu ngón tay cũng không có công lực, cũng có khi là giấy dán cửa sổ chỗ này quá dầy đi. Cho nên chuyển sang chỗ khác, dùng sức chọc vào tiếp.

Vẫn là không thể chọc thủng...

Không sao, ta lại đổi chỗ khác.

Cứ như vậy ta đổi năm sáu chỗ, đến ô cuối cùng ở góc cửa sổ, phát hiện ra một cái lỗ ti hí đã được chọc sẵn.

Đáy lòng lập tức trào dâng tình cảm sùng kính vô hạn đối với vị tiền bối nào đó từng rình coi trước, nếu như chưa từng luyện công phu, vậy cũng phải có lực tay lớn lắm a...

Ta kích động nhào tới ghé mắt vào xem.

A, mọi người đi đâu hết rồi?! Vừa nãy rõ ràng còn nghe Tiêu cô nương ở trong khuê phòng, bây giờ đi đâu mất rồi...

"Ngươi đứng ở bên ngoài phòng ngủ của ta làm cái trò gì vậy?".

Ta hoảng sợ giật mình, Tiêu Linh đứng ở cửa nội sảnh tức giận nhìn ta chằm chằm, mày liễu nhíu lại, hiển nhiên hết sức tức giận, ánh mắt xẹt qua ta, chân mày như vẽ dường như giật giật mấy cái.

Bà nội nó, thì ra mới vừa rồi chỉ lo đổi chỗ nhòm lén, rốt cuộc...

Nhưng một hồi lâu không thấy nói gì, Tiêu đại mỹ nhân vẫn là vẻ diễm lệ bắn ra bốn phía như vậy. Ách, bây giờ đó không phải là trọng điểm a! Ta cuống quít khoát tay nói: "Ta không phải là...".

Nhưng Tiêu Linh hiển nhiên đã nhìn thấy cái lỗ nhỏ kia, tức giận nói: "Ta đã cảm thấy có người nhìn trộm, hóa ra là ngươi".

Mặc dù ta thích mỹ nhân, nhưng không có hứng thú đối với mỹ nữ. Ta đen mặt giải thích: "Cái đó, thật sự không phải là ta làm, ta là tới đưa tiên...".

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tiêu cô nương?".

Giọng nói phù phiếm ập tới, ta ngơ ngác nhìn về phía trước. Áo khoác ngoài gấm vóc hoa lệ tung bay phía sau Tiêu Linh, chữ "hoa" của ta còn chưa ra khỏi miệng, vừa nhìn thấy người trước mặt, liền vô thanh vô tức biến mất ở đầu lưỡi.

Ta không nghĩ được phải dùng từ ngữ trau chuốt thế nào để hình dung y.

Người nọ khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, dường như trời sinh ra vốn chỉ dùng để mỉm cười. Mái tóc đen nhánh giống như vải sa tanh hoa mỹ mềm nhẹ bay bay, mắt phượng liếc xéo, con ngươi trong veo mang theo ý cười, ánh mắt phiêu hốt lơ đãng. Chiếc mũi cao xinh đẹp tuyệt trần, càng làm nổi bật lên phong thái băng cơ ngọc cốt, tuyệt mỹ tuyệt luân.

Y khẽ nghiêng đầu, trong khoảnh khắc, phong tình vạn chủng cuốn tới.

Đây là một người đàn ông có thể dùng hai từ "xinh đẹp" và "phong tình" để hình dung.

Ta hơi hơi há miệng, bó hoa tươi trong tay xui xẻo rơi xuống đầy đất, có chút nước miếng chảy ra trên khóe miệng.

Đây chính là vẻ đẹp vượt xa giới tính trong truyền thuyết đó sao?! Tiêu Linh đứng ở bên cạnh y, quả thực chính là chênh lệch giữa chim công và phượng hoàng a, ta không nhịn được muốn rơi nước mắt. Đến cổ đại lâu như vậy, rốt cuộc đã được nhìn thấy mỹ nhân chân chính rồi... Dạ Kiếm Ly chỉ cần có được một nửa sắc đẹp của y là coi như mừng lắm rồi, ta điên cuồng gào thét trong lòng.

Người nọ tựa hồ đã quen với những ánh mắt tham lam như vậy, không để tâm nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ tươi và khuôn mặt của ta, đột nhiên "xì" cười một tiếng, sau đó ráng nín nhịn một chút, nhưng rồi lại không nhịn nổi còn cười lớn hơn.

Ta căm tức nhìn y, người này tại sao một chút lễ nghĩa cũng không hiểu vậy hả! Nhưng ghê tởm nhất chính là...ngay cả khi y cười to như vậy cũng làm rung động lòng người.

Màn đêm buông xuống, ta bị phạt làm lao công, phải chà lau cả Thư phòng, không cho phép ăn cơm tối. Lý do là ta nhìn lén Tiêu Linh, khi ta oán thán càm ràm, mỹ nhân đập bàn đứng lên.

"Bất kể ngươi có nhìn lén hay không, thất lễ trước mặt khách phải chịu trách phạt!".

Ngay sau đó liền đuổi ta ra khỏi phòng.

Tam Bát Phượng đứng một bên cười hả hê, ta không nhịn được muốn phát hỏa, thôi kệ, tiểu nữ tử co được dãn được, chờ đến khi lão nương trở lại địa bàn Thanh Phong Các của mình, không gọi huynh đệ đến cho ả một trận là không được.

Ban đêm, ta chuẩn bị đi dọn dẹp, đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng.

Thư phòng ở đâu...

Ta cốc đầu, cái bộ não này bình thường đâu có ngốc a, sao thời gian này lại giở chứng như vậy. Ta nhìn chung quanh, vừa tới đây không tới hai ngày, ngoại trừ hậu viện này ta cũng chưa đi đâu, biết tìm cái Thư phòng chết tiệt kia ở đâu đây.

Nhưng mà ta quên mất còn có một người. Cho nên ngay lúc ta gặp lại ả, lần đầu tiên ta có cảm giác thật mừng rỡ.

Tam Bát Phượng dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để trả thù, cho nên, ả hếch lỗ mũi lên trời nhìn ta một cái, chế nhạo ta mấy câu, rồi bắt ta đi tới Thư phòng với ả.

"Tiểu thư kêu ta tới giám sát ngươi, sợ ngươi lười biếng".

Tiêu Linh kia có lòng như vậy mới lạ, ta bĩu môi, cười nói: "Đa tạ Phượng tỷ tỷ, Thúy Hoa được sủng mà kinh".

Tam Bát Phượng liếc ta một cái. Thượng Đế làm chứng, ta nói câu đó rất chân thành nha, một chút ý tứ châm chọc cũng không có.

Ta rốt cuộc đã biết, tại sao chà lau Thư phòng bị gọi là làm lao công.

Mụ nội nó, Thư phòng này cũng hơi bị quá lớn đi! Tiểu Tiện Nhân nhà ngươi là một kẻ lăn lộn giang hồ, làm gì mà giữ nhiều sách như vậy hả, muốn đi thi trạng nguyên sao... Ta buồn bực lật một quyển, không biết chữ này là kiểu chữ gì, sao mà vặn vẹo rối rắm như vậy, bảo ta làm sao sắp xếp lại được đây.

Tam Bát Phượng tựa hồ cực kỳ hài lòng với nét mặt của ta, nhưng ngay sau đó tiến lên một bước, một tay chống nạnh, một tay nhấc lên vươn ngón tay chỉ chỉ, quát lên: "Từ hàng này trở đi, mỗi cuốn đều phải lau một lần!".

"A?", vẻ mặt ta như đưa đám, những cuốn sách này cũng rất nhiều năm không ai đụng tới, lau sạch để mà làm gì a...

"Nhất định phải lau toàn bộ sao?", ta ôm hi vọng hỏi.

"Muốn ngươi lau thì lau đi, nói thêm nữa ta vả miệng!", Tam Bát Phượng tàn bạo nói. Ta bẹt môi lầm bầm, không nói gì thêm, đi tới trước giá sách, đột nhiên phát hiện ra không có dụng cụ vệ sinh...

"Cái này, Phượng tỷ tỷ, có thể cho ta mượn một cái khăn lau không?".

Gân xanh trên trán Tam Bát Phượng ẩn nhẫn giật giật, ta nghĩ sao nói vậy, ta thật sự không phải là cố ý mà...

Ta đánh vật xách tới một thùng nước, đặt ở góc phòng, vứt vào cái khăn lau lấy từ Tam Bát Phượng, tiện tay cầm lấy một quyển sách gần đó, chà lau lung tung.

Ách, quyển sách giống như bị hành hạ...

Tam Bát Phượng giận đến mức vung tay lên, ta giơ khăn lau mềm nhũn chuẩn bị chống cự...

"Aiz nha nha, nàng quả nhiên là ở chỗ này".

Giọng nói này cũng mềm nhũn như khăn lau trong tay ta, ta lập tức tê dại nửa người.

Siêu cấp mỹ nam như thiên thần đã gặp ban ngày xuất hiện ở cửa Thư phòng, nụ cười nồng nhiệt.

"Nghe nói nàng bị phạt quét dọn Thư phòng, cho nên ta mới tới xem một chút, hmm?"

Một chữ "hmm" dư âm còn văng vẳng bên tai hồi lâu không tan, có thể phát huy thán từ vô cùng nhuần nhuyễn như thế, không hổ là mỹ nhân. Ta ngẩng gương mặt đầy phấn, cười cười với y, nhưng trong lòng bất mãn, lão nương bị phạt có cái rắm gì liên can đến ngươi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-52)