Truyện:Ngoài Ý Muốn Đã Yêu Lại Rồi - Chương 07

Ngoài Ý Muốn Đã Yêu Lại Rồi
Trọn bộ 12 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Warning: Chương này có cảnh miêu tả 𝐪uⓐ-𝓃 𝖍-ệ thể xác giữa hai nhân vật chính. Hãy suy nghĩ kĩ trước khi đọc

*

Một ngàn ba trăm sáu mươi lăm ngày.

Hôm nay, mình hai mươi bốn tuổi. Chắp tay lại, mỉm cười nhắm mắt, mình lặng lẽ cầu nguyện.

Nguyện vọng thứ nhất, hy vọng cha mẹ nuôi thật khoẻ mạnh, vĩnh viễn hạnh phúc â-𝖓 á-❗.

Nguyệt vọng thứ hai, hy vọng Duật ca ca sống tốt, có thể tìm một người vợ tốt chăm sóc mình.

Nguyện vọng cuối cùng, hy vọng rằng... mình sẽ không lại yêu anh nữa.

.

.

.

Đó là nụ 𝒽*ô*п của người đàn ông dành cho phụ nữ.

Đầu lưỡi người đàn ông xâm chiếm cái miệng nhỏ ngày một sâu, không cho cô cơ hội thoát ra mà cắn cắn, khéo léo đảo qua đảo lại lưỡi. Bàn tay ôm chặt lấy cô, hơi thở đàn ông nóng rực bức ép cô, làm cho cô không thở nổi, mà cũng không thể cự tuyệt.

Đào Tâm Nha chỉ có thể yếu đuối thần phục, bàn tay nhỏ bé không tự chủ mà tóm lấy quần áo của anh, hơi t𝖍_ở 🌀_ấ_ρ gáp, t𝒽*â*ⓝ ⓣ*♓*ể mềm nhũn dán chặt vào 𝐧ɢ-ự-🌜 anh, cái miệng nhỏ nhắn bị anh ♓ô_ⓝ đến nỗi gần như tê dại.

Thiếu nữ ɱề.𝐦 𝖒ạ.𝖎 cùng ngọt ngào lập tức khiến gợi lên trong anh 🅓ụ·🌜 𝐯·ọ·п·🌀 muốn nhúng chàm. Hơn nữa, tiếng 'ưm' lí nhí phát ra trong lúc lơ đãng thật giống như một con mèo nhỏ điềm đạm đáng yêu, thế nên lại càng làm cho người ta muốn h⛎𝓃.🌀 𝖍.ăn.𝐠 khi dễ cô.

Nguyên Duật Nhượng không muốn đè nén ◗ụ-𝖈 ѵọп-𝐠 trong lòng nữa. Anh khao khát cô đã lâu. Một khắc kia anh đã biết Nha Nha chính là của mình, anh liền đem cô ôm chặt vào lồng n𝖌ự·𝖈, chứng minh đây không phải là mình đang mơ, rồi 🍳●⛎ấ●п 🍳𝖚●ý●𝐭 ♓ô-ռ càng lúc càng kịch liệt, gần như muốn nuốt gọn cô

Đào Tâm Nha căn bản không thể phản kháng. Ngay từ thời điểm bị ép hô*ⓝ*, cô liền lâm vào kinh ngạc. Rồi trong khi 𝐡ô*𝖓*, bị sự thành thục của anh cuốn lấy nên đã liên tiếp bại lui. Cô chỉ có thể gắng gượng hít thở, tránh cho bản thân bị mê muội.

Nhưng cô không biết rằng, cách ứng phó 𝖙.𝐡â.п 𝐦.ậ.𝐭 như vậy đã chạm vào ngọn lửa trong lòng anh. Anh mạnh mẽ nút lấy đầu lưỡi của cô, không cho cự tuyệt mà chiếm đoạt tất cả. Thiếu nữ ngây ngô, non nớt 𝖙𝖍*â*ռ т*𝐡*ể khẽ 𝖗_𝖚_𝓃 𝖗ẩ_ÿ, căn bản không thể chống cự.

Nguyên Duật Nhượng đem thiếu nữ kéo vào trong lòng, đặt cô ngồi lên trên đầu gối, gần sát với ⓣ●♓●â●п 𝖙●ⓗ●ể, để anh có thể ngửi được mùi hương thơm ngát ở trên người cô. Mùi thơm thuần khiết như vậy làm cho người ta muốn phá hư, tiêm nhiễm vào hương vị nam nhân.

Anh khẽ cắn cái miệng nhỏ nhắn đến sưng tấy, bàn tay to luồn xuống phía dưới áo lông, từ từ thăm dò lên bên trên, rồi nắm giữ bộ п●🌀●ự●↪️ sữa được ngăn cách bằng một lớp áo 𝐧gự·𝖈.

Bộ nℊ.ự.ⓒ của cô rất nhỏ nhắn, phong doanh (*) m.ề.Ⓜ️ ⓜạ.❗ vừa vặn để đàn ông có thể nắm giữ bằng một tay. Nguyên Duật Nhượng thích loại cảm giác như vậy, đặc biệt là da thịt của cô còn trắng bóng như sữa, chỉ cần dùng một chút lực thì sẽ để lại dấu tích.

Lần trước giúp cô thay đồ ngủ thì anh đã ⓥ·ц·ố·𝐭 𝐯·𝐞 những nơi thơm tho mềm mịn trên người cô. Đúng...! Ngày đó, chính anh đã lập kế cho cô uống say. Giúp cô thay áo ngủ không phải nữ giúp việc, mà là anh.

Khi đó anh đã xác định, anh muốn khắp nơi trên 🌴●hâ●п 𝐭♓●ể của cô có dấu vết của mình. Anh sẽ không để cho cô rời đi nữa. Sự tồn tại của cô tuyệt đối không phải là một hồi mộng tưởng xa vời đối với anh.

Phát hiện 𝐧🌀ự.𝐜 của mình bị đ_.ⓝ.𝐠 𝐜.ⓗ.ạ.ɱ, Đào Tâm Nha liền giật mình, có chút thanh tỉnh trong cơn mê loạn. Cô tóm lấy cánh tay anh: "Đừng...!"

"Xuỵt! Đừng sợ." Anh 𝒽ô-n cô, nhẹ nhàng ◗*ụ ◗*ỗ: "Anh sẽ không làm thương tổn em đâu!"

Nói xong, đầu lưỡi lại quấn lấy lưỡi cô, từ từ thăm dò vào cái miệng nhỏ rồi khẽ tăng thêm lực đạo ⅼiế_Ⓜ️ láp, luồn lách trong đó, không cho cô cơ hội nào để kháng cự.

Khi đang dụ hoặc ♓·ô·n 〽️ô·𝒾, thấy bàn tay của cô khẽ buông lỏng, Nguyên Duật Nhượng liền thừa cơ hướng lên trên, lột ngay cái áo n𝖌*ự*↪️ của cô ra, bàn tay ấm áp trực tiếp nắm lấy khuôn ռɢ●ự●𝖈 ⓜ·ề·m ɱạ·❗, xinh xắn.

Anh nhào nắn nhũ thịt non mịn, ngón tay cái vân vê xung quanh hồng mai (*), 𝐜-ọ ⓧ-á-𝐭 từng điểm từng điểm một, mãi cho đến khi hồng mai nhô lên. Hai ngón tay của anh kẹp lấy nó rồi day nhè nhẹ, bàn tay không quên giày vò những vùng xung quanh, tỏ ra hết sức yêu thích làn da thịt ⓜề_𝖒 ɱ_ạ_𝖎 ở dưới tay.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi anh còn muốn thưởng thức toàn bộ т-h-â-𝖓 🌴-𝐡-ể cô.

Buông cái miệng nhỏ nhắn có vài sợi chỉ bạc vương ở trên môi, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương đang ửng đỏ, con ngươi thanh khiết ẩn ẩn sương mờ khiến cô có một loại զ-ⓤ-🍸-ế-𝖓 𝓇-ũ không nói nên lời. Đôi mắt màu hổ phách của anh đã chuyển thành đen thẫm, mơ hồ toát ra ánh lửa.

Anh kéo áo lông của cô lên, do trong xe có máy sưởi nên anh không lo cô sẽ bị lạnh. Nhìn bộ п*gự*c Ⓜ️.ề.𝖒 ɱạ.ℹ️, anh liền cúi đầu ngậm lấy bên trái.

Đầu lưỡi ⓛ-i-ế-ⓜ nhũ thịt trắng như tuyết, thỉnh thoảng anh khẽ cắn một cái, liền nghe thấy cô phát ra tiếng rên nhè nhẹ như đang làm nũng, khiến anh càng đắc chí trêu ghẹo.

Anh ngậm lấy hồng mai, đầu lưỡi tà ác gảy nhẹ ⅼ.ê.𝐧 đỉ.ⓝ.♓, hàm răng khẽ cắn, rồi lại dùng lực ⓜú_✞ chùn chụt.

Cả hai vú đều được anh dùng phương thức đối đãi giống nhau, bầu vú in lại dấu 𝐡_ô_𝓃 và dấu răng màu đỏ, còn phần đầu vú sau khi bị anh thỏa sức du ngoạn thì càng tươi đẹp như hoa, thấm đầy ԁâ*m mĩ.

Đào Tâm Nha cắn chặt môi, nhưng cũng không ngăn được tiếng ⓡ●ê●𝖓 𝖗●ỉ. Cô biết là mình nên đẩy anh ra, nhưng cả người cô lại mềm nhũn, không còn chút khí lực nào.

Cô hoàn toàn cảm nhận được đầu lưỡi ẩm nóng của anh, một loại cảm giác nói không nên lời từ dưới hạ phúc lan tỏa khắp toàn thân, làm cho cô sợ hãi bất an.

Bàn tay của anh đưa dần xuống, nhẹ nhàng sờ mó cái quần lót ôm sát cặp đùi 𝐪-⛎γ-ế-ռ 𝐫-ũ của cô. Chỉ có điều, anh không thích cái cảm giác tiếp xúc qua lớp vải này, bàn tay bèn kéo mạnh một cái, theo đó, chiếc quần lót mỏng manh gần như bị anh xé rách.

"A! Làm sao anh.... Ối!"

Cái miệng nhỏ nhắn lại bị ngăn chặn. Anh lấy phương thức như lúc trước để 𝐝_ụ ⓓ_ỗ cô trước khi cô kịp phản kháng, 𝖙●𝖍●â●𝓃 ✝️𝐡●ể đang căng thẳng một lần nữa lại trở nên m.ề.〽️ 𝖒ạ.ı, mà bàn tay của anh thì vẫn tiếp tục men theo bắp đùi, vuốt dần lên trên, rồi bao phủ lấy hoa khẩu mỹ lệ.

Luồn qua lớp quần lót mỏng manh, đầu ngón tay liền đ-ụ-𝐧-𝐠 𝖈-𝒽ạ-m đến nơi thâm sơn cùng cốc của cô.

Hoa khẩu nhạy cảm sớm đã độ*𝓃*🌀 t*ìп*𝐡, quần lót thấm đẫm nước.

Phát hiện này làm cho Nguyên Duật Nhượng vô cùng thích thú, bàn tay anh từ từ 𝖙♓.â.m 𝖓.♓.ậ.🅿️ vào trong quần lót, xoa nhẹ nhúm lông tơ đã được cắt tỉa gọn gàng. Anh không ngừng dùng ngón tay 𝐦.ơ.n 𝐭гớ.ⓝ nơi cửa động ẩm ướt, dùng sức 𝐜-ọ ❎á-т hai cánh hoa mềm.

"Ư...ư...!" Đào Tâm Nha đưa hai tay túm chặt vào quần áo của anh, ngượng ngùng khép chân lại. Nhưng cô không hề biết, làm như vậy chỉ càng làm cho anh 🎋í🌜●♓ т𝐡í↪️●♓ hơn.

Anh không ngừng dùng tay miết hai cánh hoa, đôi lúc lại vuốt dọc hai bên mép động nộn thịt đó, đầu ngón tay nhiều lần như vô tình cọ vào hạt châu làm cho cô 𝖙h·ở g·ấ·🅿️ liên tục.

Ngón tay anh cũng không có thừa sức tiến vào mà chỉ vuốt nhẹ hai mép hoa đó, khi thì miết nhẹ khi thì c-ọ ×-á-т mạnh, đôi lúc mạnh bạo vo vê hạt châu, đôi lúc lại nhẹ nhàng 𝐦-ơ-𝓃 ✞-𝐫-ớ-п động khẩu... Không cho cô được thỏa mãn triệt để nhưng lại vừa đủ để cô cảm thấy sự sung sướ·n·𝖌 của tình dục.

Ⓣ𝒽â_п т♓_ể non nớt của cô làm sao chịu đựng nổi sự k●í●🌜●h †●hí↪️●𝐡 của anh? Hạt châu đỏ tươi đang được ngón tay anh trêu ghẹo nhất thời trở nên cương cứng, cả người Đào Tâm Nha cũng theo đó mà r_⛎_𝐧 r_ẩ_𝐲, một dòng nước chảy ra cửa động, làm cho trong xe tràn ngập một mùi hương mị hoặc.

Lần đầu được hưởng thụ cảm giác cao trào khiến trong lòng Đào Tâm Nha tràn ngập dư vị còn đọng lại. Cô mệt mỏi thả lỏng ⓣ·hâ·𝖓 𝖙·♓·ể, đôi má độ·n·🌀 𝐭·ìп·♓ kiều diễm, khóe mắt ư●ớ●✞ á●ⓣ, như vẫn còn đó cảm giác 🎋.í𝐜.♓ 𝐭♓í.🌜.♓ vừa rồi.

"Có sao không?" Nguyên Duật Nhượng nhẹ lau nước mắt rơi xuống của cô, giọng nói khàn khàn 𝖌·ợ·1 ↪️ả·ɱ.

Đào Tâm Nha cuối cùng cũng bình tĩnh lại, phát hiện áo lông mình bị đổ lên bầu vú phía trên, mà cô ngồi ở trên người anh, đôi tay nhỏ bé còn nắm chặt quần áo của anh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra... Trời đất, tay anh đang ở trong váy cô.

Cô mặt đỏ tai hồng hét, nhanh chóng kéo áo lông lại, vội vàng rời khỏi đùi của anh, nhưng †*h*â*ⓝ †*♓*ể của cô vẫn vì cao trào vừa xong mà mềm oặt, càng cố lại càng hoảng.

"Đừng nhúc nhích." Nguyên Duật Nhượng ôm chặt eo cô, khẽ cắn lỗ tai cô."Em còn động đậy, tôi coi như em muốn tôi tiếp tục."

Đào Tâm Nha cứng đờ, cô ngu ngốc đến mấy cũng cảm nhận được lửa nóng đang ở dưới mình. Điều này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, nhưng cũng không dám lại nhúc nhích, chỉ sợ 𝐤.í𝒸.♓ ⓣ♓í.🌜.ⓗ anh.

"Anh, tay anh..." Tay anh vẫn ở trong váy không chịu buông ra.

"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em." Lời tuy nói như vậy, nhưng bàn tay ở giữa lưng lại di chuyển trong áo lông, rồi phủ lên cái bụng 𝐦ề.ⓜ ⓜ.ạ.ⓘ.

Đào Tâm Nha kích động tóm lấy tay anh. Bụng của cô có chút thịt đấy! Không phải, đây không phải trọng điểm... Mắt tròn hơi giận, càng giống vẻ thẹn thùng, như con thỏ nhỏ bị bắt nạt, đáng thương nhìn anh.

Nhưng cô lại không biết như vậy chính là làm cho người ta càng muốn có được cô, khi dễ cô.

Nguyên Duật Nhượng âm thầm hít sâu, cố gắng áp chế dục hoả đang dâng trào, rút tay ra khỏi váy ngắn, lấy mấy tờ giấy ăn giúp cô lau mặt.

"Làm sao giờ? Quần lót của em đã ẩm ướt hết rồi, còn muốn mặc không?" Anh sờ bị thoát đến đại chân, nhìn quần lót dâu tây. Vừa mới mật dịch từ cô trào ra hơn một nữa đều dính ở chiếc quần này.

Đào Tâm Nha đỏ bừng mặt, nhanh chóng mặc lại quần. Tuy rằng vải dệt ẩm ướt mặc vào sẽ không thoải mái, nhưng có còn hơn không. Lại nhớ tới nguyên nhân khiến chiếc quần bị như thế này, cô cảm thấy nhục nhã không dám ngẩng đầu.

Trời ạ! Tại sao chuyện lại thành ra thế này... Duật ca ca sao có thể làm loại chuyện này với cô?

"Anh, anh sao lại..." Cô ⓒ.ắ.𝐧 〽️.ô.ⓘ, định trách cứ anh, nhưng lại nghĩ đến mình cũng không hề phản kháng, thậm chí còn đạt cao trào trên tay anh, liền lo lắng vô cùng."Anh, anh đã có bạn gái......"

Nguyên Duật Nhượng nhướn mày, "Ai nói với em tôi có bạn gái?" Anh hỏi, bàn tay khẽ vuốt trên cặp đùi trắng noãn, legging bị anh xé bỏ không thể cứu vãn được.

"Em ám chỉ Elena?" Anh đoán, thấy cô không phủ nhận, anh nhếch môi, đầu lưỡi khẽ 𝐥ℹ️_ế_ⓜ lỗ tai nhỏ.

Cảm giác ngưa ngứa làm cho Đào Tâm Nha không nhịn được run người.

"Ai nói với em Elena là bạn gái tôi? Elena là thư ký của tôi, cũng chính là bạn bè của tôi."

Đào Tâm Nha không hiểu ý của anh, không phải anh thích Elena sao?

Nguyên Duật Nhượng dùng tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Anh nhìn cô, nghiêm túc nói với cô: "Tôi cùng Elena chia tay xong cũng chỉ là bạn bè, không có gì mờ ám. Cô ta chưa từng là bạn gái tôi."

Trong năm năm kia, anh cùng Elena cùng vào cùng ra, nhưng đó là vì công việc. Elena là thư ký của anh, đương nhiên phải đi theo anh. Anh biết trên truyền thông, tạp chí viết gì nói gì, nhưng đối với mấy việc nhàm chán này anh không có hứng thú, hơn nữa khi đó anh cũng không cảm thấy nên giải thích gì với cô.

Dù sao lúc ấy, anh vô cùng căm hận cuộc 𝒽*ô*п nhân kia.

Mà bây giờ anh lại hối hận. Nếu khi đó anh đối xử tốt với cô là được rồi, anh sẽ không mất đi cô. Còn giờ, cho dù cô đã trở lại, nhưng trong lòng vẫn cho rằng anh yêu Elena, thậm chí còn muốn tác thành cho anh cùng Elena.

Cô của ngày xưa đâu? Thực sự bây giờ không cần anh nữa sao?

Nếu không phải cô cho rằng anh vẫn áy náy với cô, có phải cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh? Tựa như hai năm nay, cô tách biệt cuộc sống có anh mà đi tiếp. Không còn giàu có, vất vả tiết kiệm sống qua ngày, nhưng lại rất vui vẻ, như là đối với tất cả những gì trong quá khứ đều không còn gì để lưu luyến, cũng không hề lưu luyến anh.

Nghĩ vậy, ánh mắt anh tối sầm lại, anh đột nhiên phẫn nộ 𝒽ô.ⓝ cô. Nụ ♓ô*𝓃 thô bạo làm cho cô không kịp phản ứng, miệng lưỡi bị dùng sức cắn nuốt. Cô nhẹ giọng nức nở, lại bị anh chặn lại, cuối cùng chỉ có thể vô lực yếu đuối ở trong lòng anh, mặc anh 𝐡●ôп●.

Hồi lâu, anh mới buông cô ra, mà cô đã sớm bị ♓ô*𝐧 đến toàn thân như nhũn ra, không cảm nhận được chút lực nàc trên người.

"Buổi sáng ngày kia tôi sang đón em."

Đào Tâm Nha kinh ngạc, hô hấp vẫn chưa ổn định. Cô sợ hãi nhìn anh, không biết tại sao, chỉ cảm thấy dường như anh đang tức giận. "Làm... Để làm gì?"

"Tới nhà tôi trang trí cây thông Noel, tiện thể đón Giáng Sinh." Từ khi cô rời đi, hàng năm tới lễ Giáng sinh, cây thông Noel kia không được bày biện gì, bởi không có người động vào nó, vì nó mà treo những vật trang trí xinh xinh lên trên cây.

Đào Tâm Nha im lặng. Nghĩ đến lễ giáng sinh trước kia, cây thông Noel luôn do cô phụ trách. Cô sẽ treo lên ấy những đồ trang trí lấp lánh màu sắc, làm cho cây thông Noel lấp lánh toả sáng. Ở phía dưới sẽ là những hộp quà, túi kẹo được đóng gói. Trên giấy bọc sẽ viết tên những người giúp việc trong nhà, mà mà quà của người cô yêu nhất, ở trên bàn cơm cô sẽ tự tay tặng.

Rõ ràng là quá khứ đẹp đã xa vời, nhưng lại có cảm giác như mới ngày hôm qua...

Đào Tâm Nha yên lặng gục đầu xuống, không dám nhìn anh."Không được, ngày đó trường có tiệc Noel vào buổi tối." Kỳ thực cô chẳng có hứng thú gì với bữa tiệc này, năm trước chỉ do bị Nia kéo đi.

Thật ra, cô không muốn cùng anh thân thiết quá mức. Chuyện phát sinh hôm nay đã như là chệch khỏi đường ray, anh còn nói Elena không phải bạn gái anh... Đào Tâm Nha cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn.

"Thật à? Vậy cũng được!" Nguyên Duật Nhượng cũng không miễn cưỡng, nhưng vẫn thở dài."Mẹ tôi nhất định sẽ thất vọng. Bà rất quý cô. Từ khi Nha Nha rời cõi đời này, lễ Noel nhà tôi rất hiu quạnh. Tôi nghĩ có sự xuất hiện của em, mẹ nhất định sẽ vui vẻ."

Lời nói này làm cho Đào Tâm Nha áy náy vô cùng."Được... Ngày kia anh đến nhà đón tôi đi!"

"Được?" Nguyên Duật Nhượng kinh ngạc."Không phải em muốn đi tiệc Noel sao?"

"Không có gì, đối với bữa tiệc đó tôi không có hứng."

Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe môi, che giấu tươi cười chiến thắng, 𝐡ô-п đôi môi non mềm, ♓●ô●п má."Ngày mai tôi có việc, không đến trường tìm em được. Nếu có người hỏi em, phải nói là có bạn trai rồi, nghe chưa?" Anh biết rõ ở Scott Will cô có được hoan nghênh như thế nào. Chắc chắn có một đống thằng nhóc muốn làm bạn trai đêm vũ hội Noel của cô.

"Bạn trai?" Đào Tâm Nha kinh ngạc ngẩng đầu, bạn trai của cô từ đâu ra vậy?

Mà Nguyên Duật Nhượng không để ý giải trừ nghi hoặc của cô."Tôi nói muốn theo đuổi em, sờ cũng đã sờ, mà em lại không hề cự tuyệt, điều này chẳng phải tỏ ý em đã đồng ý với tôi hay sao?"

"A?" Đào Tâm Nha sửng sốt.

"Nói sau, tôi cũng đã giải thích, tôi và Elena chỉ là bạn." Anh cười, rất dịu dàng vuốt sợi tóc vương trên má cô."Cô bé ngốc, tôi đã có bạn gái, tại sao lại còn muốn theo đuổi em? Chẳng nhẽ tôi lại là cái loại đàn ông này sao?"

Ánh mắt anh nhìn cô rất yêu chiều, nhưng Đào Tâm Nha lại có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm, cô lắc đầu theo bản năng.

Nguyên Duật Nhượng vừa lòng mỉm cười, ♓ô*n cái miệng nhỏ nhắn một cái, "Cô bé ngoan, bây giờ hiểu lầm đã được sáng tỏ, có lẽ em nên yên tâm thôi? Sáng ngày kia ra đứng trước cửa chờ tôi, nhớ chưa?"

Đào Tâm Nha ngoan ngoãn gật đầu, mà của cô nhu thuận rước lấy nam nhân vài hạ trác ♓ô𝓃·, cô bị hô●𝐧 đến mơ mơ màng màng, căn bản không kịp nhìn ra người đàn ông này chỉ tốt ở vẻ bề ngoài.

Tình huống này là sao đây? Đào Tâm Nha toàn bộ mờ mịt.

Chờ đến khi Đào Tâm Nha tỉnh táo lại, cô đã thành bạn gái Nguyên Duật Nhượng. Không đến một ngày, toàn bộ Scott Will truyền nhau tin ấy, ồn ào huyên náo.

Đào Tâm Nha không biết tin tức này lấy từ đâu ra, cô bất ngờ trở thành nữ nhân vật chính, các thiên kim trong trường đều ռ🌀.h.❗.ế.𝓃 г.ăn.𝐠 oán hận, mà các nam sinh cõi lòng tan nát.

Cô gái Phương Đông của bọn họ bị đoạt đi rồi, tuy rằng đối phương là người đàn ông già kia, nhưng điều kiện của hắn ta thạt tốt quá. Không bàn đến gia thế tôn quý, chỉ có vẻ tuấn mĩ quý khí kia cũng đã khiến bọn họ thua. Sau đó, theo trường học truyền đến giới thượng lưu, cuối cùng ngay cả mấy tạp chí lá cải cũng đã biết chuyện.

*

"Không sao chứ?" Nguyên Duật Nhượng nhẹ lau nước mắt cho cô, giọng nói khàn khàn ℊ-ợ-ı 🌜-ả-𝐦. Đào Tâm Nha cuối cùng cũng bình tĩnh lại, áo lông bị vén lên trên bộ n-🌀-ự-𝐜 sữa, mà cô còn ngồi trên người anh, đôi tay nhỏ bé còn nắm chặt quần áo của anh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra... Trời đất! Tay anh còn đang đặt trong váy cô.

Cô đỏ bừng mặt, nhanh chóng kéo áo lông xuống, vội vàng rời khỏi đùi anh. Nhưng 𝖙ⓗ.â.𝐧 †♓.ể cô vẫn mềm oặt vì vừa cao trào, càng cố lại càng luống cuống.

"Đừng nhúc nhích." Nguyên Duật Nhượng ôm chặt eo cô, khẽ cắn lỗ tai cô."Em còn động đậy, anh sẽ nghĩ rằng em muốn tiếp tục đấy."

Đào Tâm Nha cứng đờ, cô có ngốc đến mấy cũng cảm nhận được ngọn lửa nóng rực bên dưới. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ, không dám nhúc nhích nữa, chỉ sợ κ·íc·𝒽 ✞♓í𝐜·𝐡 anh.

"Anh, tay anh..." Tay anh vẫn ở trong váy không chịu buông ra.

"Yên tâm, anh sẽ không làm gì em." Lời tuy nói như vậy, nhưng bàn tay ở giữa lưng lại di chuyển trong áo lông, rồi đặt lên vùng bụng m.ề.𝖒 Ⓜ️.ạ.𝖎.

Đào Tâm Nha kích động tóm lấy tay anh. Bụng cô hơi bị dư mỡ! À không, cái đó không quan trọng... Đôi mắt hơi giận dỗi, càng giống thẹn thùng, như con thỏ nhỏ bị bắt nạt, đáng thương nhìn anh.

Nhưng cô lại không biết càng như vậy lại càng làm cho người ta muốn có được cô, ăn 𝒽●𝒾●ế●🅿️ cô.

Nguyên Duật Nhượng âm thầm hít sâu, cố gắng áp chế dục hoả đang dâng trào, rút tay ra khỏi váy ngắn, lấy mấy tờ giấy ăn lau mặt giúp cô.

"Làm sao giờ? Quần lót của em đã ẩm ướt hết rồi, còn muốn mặc không?" Anh nhìn chiếc quần lót dâu tây bị tuột đến đùi. Lúc nãy, hơn một nửa mật dịch của cô đều bị dính vào nó.

Mặt Đào Tâm Nha đỏ rực, nhanh chóng mặc lại quần. Tuy rằng vải ẩm ướt mặc vào không thoải mái, nhưng có còn hơn không. Lại nhớ tới nguyên nhân khiến chiếc quần bị như thế này, cô cảm thấy nhục nhã không dám ngẩng đầu.

Trời ạ! Tại sao chuyện lại thành ra thế này... Duật ca ca sao có thể làm chuyện này với cô?

"Anh, anh sao lại..." Cô 𝒸●ắ●𝖓 𝐦●ô●i, định trách cứ anh, nhưng lại nghĩ đến mình cũng không hề phản kháng, thậm chí còn đạt cao trào trên tay anh, liền lo lắng vô cùng."Anh, anh đã có bạn gái..."

Nguyên Duật Nhượng nhướn mày, "Ai nói với em anh có bạn gái?" Anh hỏi, bàn tay khẽ vuốt trên cặp đùi trắng noãn, chiếc quần bị anh xé nát đã không thể quay lại.

"Em ám chỉ Elena?" Anh đoán, thấy cô không phủ nhận, anh nhếch môi, đầu lưỡi khẽ 𝖑ⓘ●ế●ɱ lỗ tay nhỏ.

Cảm giác ngưa ngứa làm cho Đào Tâm Nha không nhịn được run người.

"Ai nói với em Elena là bạn gái anh? Elena là thư ký của anh, cũng chỉ là bạn thôi."

Đào Tâm Nha không hiểu ý của anh, không phải anh thích Elena sao?

Nguyên Duật Nhượng dùng tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Anh nhìn cô, nghiêm túc nói với cô: "Anh cùng Elena chia tay xong cũng chỉ là bạn bè, không có gì mờ ám. Cô ta chưa từng là bạn gái anh."

Trong năm năm kia, anh cùng Elena cùng vào cùng ra, nhưng đó là vì công việc. Elena là thư ký của anh, đương nhiên phải đi theo anh. Anh biết trên truyền thông, tạp chí viết gì nói gì, nhưng đối với mấy việc nhàm chán này anh không có hứng thú, hơn nữa khi đó anh cũng không cảm thấy nên giải thích gì với cô.

Dù sao lúc ấy, anh vô cùng căm hận cuộc ♓-ô-𝓃 nhân kia.

Mà bây giờ anh lại hối hận. Nếu khi đó anh đối xử tốt với cô, anh sẽ không mất đi cô. Còn giờ, cho dù cô đã trở lại, nhưng trong lòng vẫn cho rằng anh yêu Elena, thậm chí còn muốn tác thành cho anh cùng Elena.

Cô của ngày xưa đâu? Thực sự bây giờ không cần anh nữa sao?

Nếu không phải cô cho rằng anh vẫn áy náy với cô, có phải cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh? Tựa như hai năm nay, cô tách biệt cuộc sống có anh mà đi tiếp. Không còn giàu có, vất vả tiết kiệm sống qua ngày, nhưng lại rất vui vẻ, như thể không hề lưu luyến quá khứ, cũng không hề lưu luyến anh.

Nghĩ vậy, ánh mắt anh tối sầm lại, anh đột nhiên phẫn nộ 𝒽·ô·п cô. Nụ 𝒽ô_ռ thô bạo làm cho cô không kịp phản ứng, miệng lưỡi bị dùng sức cắn nuốt. Cô nhẹ giọng nức nở, lại bị anh chặn lại, cuối cùng chỉ có thể vô lực yếu đuối ở trong lòng anh, mặc anh 𝐡*ô*n*.

Hồi lâu, anh mới buông cô ra, mà cô đã sớm bị ♓ô.𝐧 đến toàn thân như nhũn ra, không cảm nhận được chút lực nàc trên người.

"Buổi sáng ngày kia anh sang đón em."

Đào Tâm Nha kinh ngạc, hô hấp vẫn chưa ổn định. Cô sợ hãi nhìn anh, không biết tại sao, chỉ cảm thấy dường như anh đang tức giận. "Làm... làm gì?"

"Tới nhà anh trang trí cây thông Noel, tiện thể đón Giáng Sinh." Từ khi cô rời đi, hàng năm tới lễ Giáng sinh, cây thông Noel không được trang hoàng gì. Bởi không có người động vào nó, vì nó mà treo những vật trang trí xinh xinh lên trên cây.

Đào Tâm Nha im lặng. Nghĩ đến lễ giáng sinh trước kia, cô luôn phụ trách trang trí cây thông Noel. Cô sẽ treo những đồ trang trí lấp lánh màu sắc lên đó, làm cho cây thông Noel lấp lánh toả sáng. Ở phía dưới sẽ là những hộp quà, túi kẹo được đóng gói. Trên giấy gói sẽ viết tên những người giúp việc trong nhà. Còn quà của người cô yêu nhất, cô sẽ tặng trên bàn cơm.

Rõ ràng là quá khứ đẹp đã xa vời, nhưng lại có cảm giác như mới chỉ ngày hôm qua...

Đào Tâm Nha yên lặng gục đầu xuống, không dám nhìn anh."Không được, ngày đó trường có tiệc Noel vào buổi tối." Kỳ thực cô chẳng có hứng thú gì với bữa tiệc này, năm trước chỉ do bị Nia kéo đi.

Thật ra, cô không muốn cùng anh thân thiết quá mức. Chuyện xảy ra hôm nay dường như đã chệch khỏi đường ray, anh còn nói Elena không phải bạn gái anh... Đào Tâm Nha cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn.

"Thật à? Vậy cũng được!" Nguyên Duật Nhượng cũng không miễn cưỡng, nhưng vẫn khẽ thở dài: "Mẹ anh nhất định sẽ thất vọng. Bà rất quý em. Từ khi Nha Nha rời cõi đời này, lễ Noel nhà anh rất hiu quạnh. Anh nghĩ nếu em đến, mẹ nhất định sẽ vui vẻ."

Đào Tâm Nha nghe vậy, cảm thấy vô cùng áy náy: "Được... Ngày kia anh đến nhà đón tôi đi!"

"Được?" Nguyên Duật Nhượng kinh ngạc."Không phải em muốn tham gia tiệc Noel sao?"

"Không có gì, tôi không có hứng thú với nó."

Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe môi, che giấu niềm vui chiến thắng, ♓.ô.ռ lên đôi môi ɱề_ɱ ⓜ_ạ_ℹ️."Ngày mai anh có việc, không đến trường tìm em được. Nếu có người hỏi em, phải nói là có bạn trai rồi, nghe chưa?" Anh biết rõ ở Scott Will cô có được hoan nghênh như thế nào. Chắc chắn có một đống thằng nhóc muốn làm bạn trai của cô trong đêm vũ hội Noel.

"Bạn trai?" Đào Tâm Nha kinh ngạc ngẩng đầu, bạn trai từ đâu ra vậy?

Mà Nguyên Duật Nhượng không để ý giải đáp nghi vấn cho cô."Anh nói muốn theo đuổi em, sờ cũng đã sờ, mà em lại không hề cự tuyệt. Chẳng phải em đã đồng ý ư?"

"Hả?" Đào Tâm Nha sửng sốt.

"Nói sau, anh cũng đã giải thích, anh và Elena chỉ là bạn." Anh cười, rất dịu dàng vuốt sợi tóc vương trên má cô."Cô bé ngốc, nếu như anh đã có bạn gái, tại sao lại còn muốn theo đuổi em? Chẳng nhẽ anh lại là loại đàn ông này sao?"

Ánh mắt anh nhìn cô rất yêu chiều, nhưng Đào Tâm Nha lại có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm, cô lắc đầu theo bản năng.

Nguyên Duật Nhượng vừa lòng mỉm cười, ♓ô-ռ cái miệng nhỏ nhắn một cái, "Cô bé ngoan, bây giờ hiểu lầm đã được sáng tỏ, yên tâm rồi chứ? Sáng ngày kia ra đứng trước cửa chờ anh, nhớ chưa?"

Đào Tâm Nha ngoan ngoãn gật đầu. Bộ dạng nhu thuận của cô khiến anh không nhịn được lại ♓ô*𝐧 vài cái, cô bị 𝒽_ô_𝐧 đến mơ mơ màng màng, căn bản không kịp nhận ra anh chàng này chỉ tốt mã mà thôi.

Sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Đào Tâm Nha hoàn toàn mờ mịt.

Chờ đến khi Đào Tâm Nha tỉnh táo lại, cô đã thành bạn gái Nguyên Duật Nhượng. Không đến một ngày, toàn bộ Scott Will truyền nhau tin ấy, ồn ào huyên náo.

Đào Tâm Nha không biết tin tức này lấy từ đâu ra, cô bất ngờ trở thành nữ nhân vật chính, các thiên kim trong trường đều ⓝɢ_𝐡❗ế_n 𝖗_ăⓝ_🌀 oán hận, còn các nam sinh tan nát cõi lòng.

Cô gái Phương Đông của bọn họ bị đoạt đi rồi, tuy rằng đối phương là lão già kia, nhưng điều kiện của hắn ta đúng là tốt quá. Chưa nói đến thân phận tôn quý, chỉ cần nhìn vẻ ngoài tuấn mĩ kia cũng đủ để hạ đo ván bọn họ rồi. Sau đó, từ trường học truyền đến giới thượng lưu, cuối cùng ngay cả mấy tạp chí lá cải cũng đã biết chuyện.

Công tử danh môn cao quý yêu thương cô bé lọ lem bần cùng, loại chuyện tình yêu cổ tích này lại khiến người ta thích thú vô cùng. Đặc biệt vị công tử này còn có scandal với cô thư kí lâu năm.

Tình yêu tay ba nửa thật nửa gia làm mọi người tha hồ đoán già đoán non. Trong trường học có người nói rằng thủ đoạn hồ ly tinh của Đào Tâm Nha thật cao tay, người thất tình thì thút thít nỉ non búp bê thiên sứ của bọn họ bị cướp mất rồi...

Một ngày ngắn ngủn, Đào Tâm Nha đã nghe thấy đủ loại chuyện, làm đương sự là cô phải dở khóc dở cười.

Mà người kinh ngạc nhất là Nia. Cô ấy kéo Đào Tâm Nha, truy hỏi xem tin đồn này có phải là thật hay không?

Đào Tâm Nha căn bản không biết nên nói như thế nào. Thật ra cô cũng không biết Nguyên Duật Nhượng đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ có thể nói là tiệc Noel cô không đi được, bởi cô sẽ tới nhà họ Nguyên.

Cô biết Nia mong chờ tiệc Noel này như thế nào, còn luôn giúp cô chọn bạn tiệc, đánh giá nam sinh nào thích hợp với cô.

Nghe được Đào Tâm Nha sẽ tới nhà họ Nguyên vào ngày Noel, Nia hét lên.

"Ôi! Trời ơi, Tâm Tâm, Nguyên Duật Nhượng kia theo đuổi cậu thật sao! Tớ đã bảo rồi, Tâm Tâm nhà tớ đáng yêu như vậy, có thằng đàn ông nào không thích chứ? Tiệc Noel này có là cái gì đâu! Mấy thằng loắt choắt kia làm sao so được với Nguyên Duật Nhượng? Không nói đến gia sản, chỉ riêng về diện mạo đã không bằng rồi."

Nhà họ Nguyên đấy! Mấy người kia có thể là công tử quý tộc, mà Nguyên Duật Nhượng lại là công tử quý tộc biết bao người phụ nữ theo đuổi. Tuy rằng từng kết ♓ô_ռ_, nhưng mị lực mê người kia một chút cũng không giảm!

*

"Câu muốn đi nhà Nguyên đón Noel? Mặc thế này sao?" Nia trừng mắt nhìn váy jean và áo len vàng trên người Đào Tâm Nha. Hơn nữa mái tóc cột đuôi ngựa kia càng làm cho khuôn mặt bụ bẫm giống trẻ con, khiến cô có cảm giác muốn té xỉu.

Con nhóc thế này thì ◗*ụ ⓓ*ỗ đàn ông kiểu gì?

Nia không thể chịu được, gọi điện thoại kêu mấy người tư vấn thời trang, "Đúng rồi, mang mấy bộ âu phục quý tộc vào đây, đừng ⓠ⛎.yế.𝐧 𝓇.ũ quá." Khuôn mặt Tâm Tâm vốn không hợp với vẻ 𝐪ц-🍸-ế-n 𝓇-ũ! "Chiều cao 1m55, ba vòng 32, 25, 36 (*)... Ừ, thân hình trẻ con thế đấy, đừng quên chọn giày. Cỡ 35 là vừa!"

(*) Số đo 3 vòng: Được tính theo chiều dài của inch, tức số đo thật của Tâm Tâm là: 81 – 63, 5 – 91, 5 =]] Chắc thế =))

Sau đó không để ý sự kháng nghị của Đào Tâm Nha, vứt đi mớ quần áo rẻ tiền trên người cô, rồi cùng mấy nhà tư vấn trang điểm cho cô.

Cuối cùng, Đào Tâm Nha đến trễ nửa giờ. Cô hoang mang rối loạn đi xuống tầng dưới, tay cầm túi xách màu hồng nhạt, co ro đứng trước mặt Nguyên Duật Nhượng.

"Xin lỗi, tôi đến trễ." Cô chạy tới nên hơi thở còn chưa ổn định.

Nguyên Duật Nhượng nhướng mày nhìn cô. Cô đội nghiêng chiếc mũ nồi màu kem nhỏ nhắn, mái tóc xoăn nâu buông xõa, trên người áo choàng hai lớp màu hồng nhạt, đôi ủng cao màu cà phê, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì chạy gấp, ánh mắt ngập nước, đôi môi căng mọng ngọt ngào như thoa mật...

Cô như vậy, trông vô cùng nữ tính, vẻ đẹp của thiếu nữ cùng phụ nữ hòa quyện vào nhau, thật dễ gợi lên 𝒹ụ●𝒸 𝐯●ọ●𝓃●🌀 của đàn ông.

Nguyên Duật Nhượng ôm cô, cúi đầu 𝒽-ô-𝖓 lên đôi môi.

"A..." Đào Tâm Nha hừ nhẹ, nụ h●ô●n bất chợt khiến cô không kịp phản ứng. Trong miệng giờ là hơi thở quen thuộc của anh, đầu lưỡi cực nóng du ngoạn trên cánh môi, khiến cho son bóng trên môi bị nuốt hơn, anh mới buông cô ra.

"Như vậy tốt hơn nhiều." Nhìn cô còn đang thiếu hô hấp, anh lại 𝐡ô●𝖓 cái miệng nhỏ nhắn mấy phát. Anh yêu đôi môi sạch sẽ như vậy. Vẻ kiều mị của cô chỉ để anh nhìn thấy là tốt rồi! Ngón tay phủ lên má, vừa lòng khi thấy khuôn mặt nhỏ ngoại trừ son bóng, không có lớp phần dày cộp. Làn da cô vốn đã tốt, không cần trang điểm nhiều.

Mở cửa xe cho cô, Nguyên Duật Nhượng ngồi vào ghế lái, đạp chân ga, một tay điều khiên vô lăng, tay phải vẫn nắm tay cô.

"Ai giúp em trang điểm?" Quần áo trên người cô đều là hàng hiệu, hơn nữa còn rất mới. Anh không cho rằng cô có thể tự mua quần áo như thế này.

"Nia bắt tôi mặc. Cô ấy còn nói tôi chính là điển hình hủ 𝐥·ậ·⛎ kiết xác, mới bị bắt nạt ở trường." Mặt Nguyên Duật Nhược lạnh vài phần. "Ai bắt nạt em?" Tiểu công chúa của anh sao có thể bị người khác khinh thường?

Đào Tâm Nha không phát hiện ra anh không vui, vẫn oán giận."Tại anh chứ ai! Chả hiểu sao, trong trường có ai lại tung tin đồn rằng tôi là bạn gái anh... Bực mình, không hiểu ai lại tung tin đồn bậy như vậy!"

Đương nhiên chính là anh khiến người khác truyền tin đó. Cô là của anh, anh làm sao có thể cho người khác cơ hội? Mấy thằng nhóc thối tốt nhất nên tránh xa cô.

Nhưng lời của cô lại làm anh mất hứng, càng nắm chặt tay cô.

"Tung tin đồn? Là tin đồn thôi sao?" Thừa dịp đèn đỏ, anh dừng xe, mắt lạnh nhìn cô.

Hình như anh đang tức giận. Đào Tâm Nha rụt vai, cúi mắt, không dám hé răng. Nguyên Duật Nhượng hừ nhẹ, cầm tay cô cắn một cái.

"A!" Anh cắn mạnh làm Đào Tâm Nha bị đau, thở nhẹ một cái, muốn rút tay về, nhưng anh cũng không cho.

"Đào Tâm Nha, em nói xem, em có phải là người yêu của anh không?"

"Tôi, tôi..." Đào Tâm Nha quanh co, không biết nên trả lời thế nào, khóe mắt nhìn thất đèn xanh, cô vội vàng nói: "Xanh, đèn xanh."

Ai ngờ Nguyên Duật Nhượng không thèm để ý, vẫn cố chấp nhìn cô, muốn cô nói ra đáp án. Xe ở phía sau thấy xe phía trước không đi, ấn còi.

Đào Tâm Nha quay đầu nhìn xe bị chặn ở đằng sau, tiếng còi xe vang lên không ngừng, còn có người thò đầu ra mắng to, cô vội vàng: "Xe đằng sau đang giục..."

Thấy anh vẫn không để ý tới, cô bất đắc dĩ 🌜ắ·n ɱ·ô·❗, lại thấy đằng sau đã có người xuống xe, cô vội nói: "Được rồi! Tôi là bạn gái của anh! Mau lái xe!"

Nếu chuyện Duật ca ca cản trở giao thông đăng báo, nhất định sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của anh. Nhận ra cô đang lo lắng, Nguyên Duật Nhượng cảm thấy vui vẻ hơn, cuối cùng cũng đạp chân ga. Đào Tâm Nha nhẹ nhàng thở ra. Anh nhìn thấy hết biểu cảm của cô, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Nha Nha của anh vẫn thật quan tâm đến anh.

Đến nhà họ Nguyên, Trần An Mai nhìn thấy Đào Tâm Nha liền vui vẻ không thôi, ngay cả Nguyên Thành Hồng thấy cô bé này đến cũng rất cao hứng. Trần An Mai kéo Đào Tâm Nha cùng ăn bữa sáng với bọn họ. Thấy cha mẹ nuôi vui mừng, Đào Tâm Nha cảm thấy việc mình đến đây là đúng.

Ăn xong bữa sáng, Đào Tâm Nha bị Nguyên Duật Nhượng kéo đi trang trí cây thông. Cởi ra áo choàng, bên trong cô mặc một chiếc váy eo cao màu trắng, váy ngắn phiêu dật, tay áo dài có thêu viền ren, thiết kế tinh xảo khiến phần 𝖓●𝐠●ự●𝖈 được bó sát, thắt lưng thắt chặt khiến thân hình nhỏ nhắn trở nên cao gầy. Nia trang điểm làm cô trở nên xinh đẹp lại không mất chất ngọt ngào vốn có.

Trang trí xong ở dưới, đến phần trên, Đào Tâm Nha trèo lên thang, sau đó lúng túng nhìn chiếc váy đang mặc, cô vội vàng leo xuống.

Mà anh chàng đứng ở dưới đưa đồ cho cô cũng ngẩng đầu lên, thấy cô làm vậy liền nhướn mày."Làm sao vậy?"

Anh còn hỏi cô làm sao? Cô không tin anh không nhìn thấy!

Đào Tâm Nha khép hai chân lại, khép chặt váy lại, mặt đỏ lên trừng mắt nhìn anh.

Nguyên Duật Nhượng bừng tỉnh hiểu ra, trấn an cô."Yên tâm, anh sẽ không làm để người khác đến gần, không có người thấy." Anh không phải là người sao? "Anh quay lưng lại cho tôi." Cô xấu hổ thét gào phẫn nộ.

Anh cũng bày bộ mặt vô tội, "Anh mà quay lưng, ai đưa đồ cho em?"

"Gọi Shary lại đây!" Shary nữ giúp việc lâu năm ở nhà Nguyên, nhưng Đào Tâm Nha vài lần đến đây cũng chưa gặp lại. Bây giờ vì ở tình thế cấp bách nên gọi tên, cô không phát hiện ra cái gì không đúng, nhưng Nguyên Duật Nhượng lại biết rõ ràng cô đã lòi đuôi.

Nhưng anh không vạch trần mà vẫn trêu học cô."Không cần, anh muốn tự mình giúp em."

"Nguyên Duật Nhượng!" Đào Tâm Nha tức giận đến dậm chân, mặt đỏ bừng, bộ dạng lại không có chút lực sát thương nào, ngược lại đáng yêu đến không chịu được.

Nguyên Duật Nhượng nở nụ cười."Anh còn cười? Cấm cười!"

Mà hai ông bà họ Nguyên ở phòng khách nhìn hai người như vậy, liếc nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Rất lâu rồi bọn họ không thấy con mình vui như vậy.

"Mình à, anh nói A Nhượng nó có thể không..." Trần An Mai lo lắng nhìn chồng.

Nguyên Thành Hồng ngậm tẩu hít một hơi, cầm lấy tay vợ, ý bảo bà đừng nghĩ nhiều."Không đâu, cô nhóc và A Nhượng chỉ mới quen biết..."

"Nhưng lần trước A Nhượng để nó ở trong phòng Tâm Tâm." Từ sau khi Tâm Tâm qua đời, con trai không cho người khác động vào phòng Tâm Tâm, cho dù giúp việc vào quét dọn, cũng không được thay đổi bất cứ thứ gì trong phòng, tất cả đều phải giữ nguyên.

Nhưng lần trước A Nhượng để cho tiểu cô nhóc ngủ ở phòng Tâm Tâm, điều này làm bà và chồng rất kinh ngạc. Bây giờ lại thấy thái độ của A Nhượng đối với cô bé này, cây thông Noel này A Nhượng chỉ cho phép Tâm Tâm động vào, giờ lại để cho cô bé trang trí... Điều đó khiến bà không khỏi suy nghĩ sâu xa...

"Có lẽ là bởi vì cô nhóc cùng tên với Tâm Tâm, hơn nữa cô nhóc lại dễ được cảm tình như vậy, có thể A Nhượng để ý đến nó."

Nghe chồng nói, Trần An Mai càng lo lắng."Con bé không phải là Tâm Tâm, hơn nữa còn Elena thì sao? Nó đã chờ thằng bé nhiều năm như vậy! Không được, em đi nói chuyện với nó."

Nói xong Trần An Mai đứng dậy. Nguyên Thành Hồng giữ chặt vợ mình."Đừng vội, muốn nói thì để đến tối. Khó có lúc con vui vẻ như vậy, đừng phá hư không khí hiện tại."

Trần An Mai nhìn hai người đùa giỡn ầm ĩ. Thực sự, đã rất lâu bà không thấy nụ cười trên gương mặt con trai, kể từ khi Tâm Tâm qua đời...

*

(*) Phong doanh: Bộ 𝓃🌀●ự●𝐜 của con gái.

(*) Hồng mai: Núm vú...

Chương (1-12)