Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 009

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 009
Thái hậu coi trọng Ôn Nhã
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


"Tất cả mọi người đều đứng cả lên đi, ai gia trong lúc rãnh rỗi chỉ muốn trồng ít thảo dược, hi vọng không có quấy rầy đến nhã hứng của các ngươi ". Thái hậu nắm lấy tay của Ôn Nhã, cả người toàn bộ khí chất đều thay đổi, cho dù vẫn là thân mặc y phục vải bố thô, nhưng cũng không thể che giấu được toàn bộ khí chất đoan trang cao quý của bà.

"Thần nữ có tội, thần nữ có tội, thỉnh cầu thái hậu khai ân, thái hậu tha mạng a ". Nữ tử mới vừa rồi còn đối với thái hậu nổi giận đùng đùng, liền quỳ xuống trên mặt đất, không ngừng dập đầu, đến nỗi vần trán cũng đã có chút máu."

"Được rồi, ngươi cũng không biết nên vô tội, nhưng có điều, ngươi nên nhớ lần sau khả đừng có tiếp tục phạm vào, cẩn thận ngày nào đó cái mạng nhỏ của ngươi khó giữ ". Thái hậu mắt lạnh nhìn nữ tử kia nói rồi kéo theo Ôn Nhã đi qua, những người khác cũng không dám đi trợ giúp cho nữ tử đó, cũng lập tức theo thái hậu mà rời đi. Biết Thái hậu và các nàng đã đi xa, nữ tử ấy mới dừng dập đầu, trên trán còn loang lổ những vết máu.

Thái hậu tựa hồ rất yêu thích Ôn Nhã, dọc đường đi cùng nàng hỏi han rất nhiều chuyện, liền ngay cả hai người con là con trai ruột và Vân Cẩm công chúa do chính mình nuôi nấng cũng bỏ sang một bên không để ý tới. Ôn Nhã biết thái hậu cũng yêu thích trồng hoa làm thảo dược, nên cũng cùng người thảo luận kỹ xảo bảo dưỡng loài hoa, hai người nói chuyện huyên thuyên đến mức quên cả trời đất, nụ cười trên mặt thái hậu cũng không thể dừng được.

Đi được một lúc đã thấm mệt, Ôn Nhã liền dìu thái hậu vào trong lương đình an tọa.

"Thái hậu, Hoàng thượng cùng Mai phi nương nương đã đến rồi."Chính trong lúc trò chuyện, một vị công công khom người đi tới trước mặt thái hậu bẩm báo.

"Vậy thì thật là tốt quá, tiểu Nhã, ngươi có từng nhìn thấy qua hoàng thượng chưa? "Thái hậu mỉm cười hỏi Ôn Nhã, nàng gật gật đầu, xem như là thừa nhận đã từng gặp qua hắn.

"Tham kiến mẫu hậu, nguyện mẫu hậu trường thọ an khang ". Hoàng thượng cùng Mai Phi đồng thời hướng về thái hậu hành lễ thỉnh an.

Thái hậu mỉm cười kéo tay hoàng thượng về phia mình, cũng không có nhìn qua Mai phi. Hành động vừa rồi Ôn Nhã nhìn ra được, tựa hồ thái hậu hình như có chút không thích Mai phi cho lắm.

"Hoàng nhi, Ôn Nhã ngươi cũng đã biết rồi, vậy ngươi cảm thấy nàng là người thế nào? ". Thái hậu trực tiếp lôi kéo Vân Lâm đến trước mặt của Ôn Nhã, lời nói vừa xuất ra, cả hai người bọn họ đều lo sợ cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra chăng a.

"Có thể làm cho Bình vương gia thu nhận nàng làm nghĩa nữ, vậy nàng ấy hẳn là một cô nương tốt "。Vân Lâm trong lòng căng thẳng, thuận miệng nói, có vẻ sắp có chuyện không tốt xảy ra rồi a.

"Ai gia cũng cảm thấy Ôn Nhã, đứa nhỏ này quả nhiên không tệ, hoàng thượng, hình như vị trí hoàng hậu của hậu cung vẫn còn đang trống, ai gia có ý định tác thành cho hai ngươi đồng thời ngôi vị hoàng hậu đó sẽ chỉ định cho Ôn Nhã, như thế nào? "Nhìn thấy hai người bọn họ đứng cạnh nhau, thái hậu xem càng vừa mắt, càng yêu thích. Lời bà vừa nói ra, cả hai người bọn họ trên mặt đều lập tức biến sắc.

"Trẫm không đồng ý! "Ôn Nhã còn muốn lên tiếng từ chối thái hậu, thì Vân Lâm đã trực tiếp lên tiếng rồi, Ôn Nhã đành im lặng, cứ để Vân Lâm nói chuyện với thái hậu đi, miễn cho nàng khỏi phải đắc tội với bà ấy.

"Trẫm tâm đã sớm có sở chúc, hi vọng mẫu hậu đừng nên làm khó ta ". Hoàng thượng mắt lạnh đảo qua nhìn Ôn Nhã, sau đó lại nhìn xuống phía dưới Mai phi đang quỳ nãy giờ không nói tiếng nào, vừa vặn chạm ngay ánh mắt của Mai phi, Mai phi hoang mang vội vàng cúi đầu.

"Đủ rồi! ". Thái hậu mắt phượng tức giận quát.

"Ngươi đã ngồi ở ngôi vị hoàng đế cũng đã đến mấy năm rồi, thế nhưng lại chưa có hài tử để nói dòng, hậu cung kiêng kỵ nhất chính là chuyên sủng, khuyên như thế nào ngươi cũng đều không nghe, hay ngươi là đang muốn cho ngôi vị hoàng đế sẽ không có người nối nghiệp hay sao! ". Thái hậu giận dữ lớn tiếng quở trách.

"Ai gia đã sớm có nói, không thể để cho ả hồ ly tinh kia nhập cung, ngươi thân là hoàng đế, thiên lý cũng không nghe, trái lại còn uy hiếp ai gia, ai gia không còn cách nào khác, liền làm theo ý của ngươi. Ngươi hiện giờ chuyên sủng ả hồ ly tinh kia, ta cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua. Ngày hôm nay, nếu ngươi còn không nghe theo lời của ai gia nữa, thì ả hồ ly tinh kia lập tức liền đem đi xử trảm! Thái hậu chỉ vào Mai phi, âm thanh tàn nhẫn nói.

"Mẫu hậu, Ngọc mai đến cùng là có chỗ nào không tốt, người tại sao lại đối xử tàn nhẫn như thế đối với nàng, tại sao nhất định phải chia rẽ một đôi uyên ương nhân tình? Người cho rằng, nếu để ta thú hoàng hậu, thì ta liền nhất định sẽ có người nối dòng sao? "Vân Lâm thống khổ nói.

"Ngọc Mai? Nghe được tự danh này, Ôn Nhã không nhịn được, liền nhìn về người nữ tử đang quỳ trên đất, cái nữ tử mà cùng Lôi vương gia ở ngự hoa viên làm loạn lúc nãy cũng gọi là "Ngọc Mai ", nhưng mà "Ngọc mai "tự danh này vô cùng phổ biến, chắc là một cung nữ nào đó cùng tên thôi, hơn nữa nhìn Mai phi nương nương dáng vẻ yêu kiều, dịu dàng, không giống loại nữ tử làm ra loại chuyện đó. Ôn Nhã suy nghĩ một hồi, rồi cũng không chú ý đến Mai phi nữa.

"Đôi nhân tình? Là ngươi đối với ả có tình, nhưng còn ả? Ngươi đừng tưởng mẫu hậu già rồi mắt hoa, rất nhiều chuyện mẫu hậu vẫn là nhìn thấy rõ! ". Thái hậu tức giận đến tay chân đều run rẩy.

"Thái hậu, xin người chớ nên nóng giận, thần nữ địa vị thấp kém, làm sao có thể trở thành hoàng hậu của Vân Đình vương triều? Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly! Nếu Hoàng thượng yêu Mai phi nương nương tha thiết như vậy, thái hậu hà tất không tác thành cho cả hai người bọn họ? "Ôn Nhã dịu dàng an ủi thái hậu, nàng cũng không muốn gả cho hắn, nếu thái hậu có thể buông bỏ, vậy tất cả đều sẽ vui vẻ.

"Thế nào? Hiện tại từ bao giờ lời ai gia nói mọi người đều nghe không rõ sao? 'Tuy là nghe đến câu nói nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly của Ôn Nhã, thái hậu sắc mặt có chút thay đổi, nhưng chạm đến ánh mắt của Mai phi, bà sắc mặt giận dữ lại khôi phục. Rất nhiều chuyện, hoàng thượng không biết, nhưng bà biết, bà cũng không muốn hoàng thượng vì những chuyện như thế mà đau lòng, cho nên mới không nói ra.

"Thái hậu, tiểu Nhã không phải là không muốn nghe lời thái hậu, chỉ là tiểu Nhã muốn trọn đời trọn kiếp yêu một đôi, thái hậu khẩn cầu người tác thành! ". Ôn Nhã vội vã quỳ xuống, khẩn cầu, Bình vương phi cũng nhanh chóng quỳ xuống vì Ôn Nhã mà cầu xin cho nàng.

"Các ngươi.. thực sự là muốn làm ai gia tức chết hay sao? Thái hậu tay run rẩy chỉ vào mọi người đang đồng loạt quỳ xuống, thân thể loạng choạng tựa hồ muốn ngã xuống.

"Mẫu hậu, người đừng quá nóng giận, hoành huynh cùng Ôn cô nương nói không sai, mẫu hậu hà cớ gì lại không tác thành cho bọn họ? 'Lôi vương nhanh chóng đỡ lấy thái hậu, cũng hiếm thấy hắn vì hoàng thượng và Ôn Nhã nói lời hay.

"Tác thành? "Thái hậu đẩy Lôi vương ra, để cho cung nữ bên cạnh đỡ lấy mình. Ai gia cho các ngươi ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu các ngươi không tổ chức hôn lễ thành hôn, vậy thì.. ả hồ ly tinh kia và cả bình vương phủ tất sẽ gặp đại nạn! Các ngươi cứ nhìn mà làm đi! Thái hậu nói xong, nổi giận đùng đùng xoay người toan rời khỏi.

"Còn nữa, đừng tưởng rằng ai gia không biết các ngươi ở sau lưng ai gia làm ra loại chuyện dơ bẩn gì, các ngươi tốt nhất là giữ lại một tí đi! ". Thái hậu nhìn chằm chằm vào Lôi vương nói. Ôn Nhã rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Lôi vương trong nháy mắt liền thay đổi, có điều rất nhanh hắn cũng khôi phục lại nguyên trạng. Thái hậu sau đó cũng mang theo người ly khai khỏi ngự hoa viên, để lại cho mỗi người một tâm sự riêng.

Vân Lâm nâng Mai Phi đứng dậy, tức giận trừng mắt với Ôn Nhã, sau đó liền mang Mai Phi ly khai, làm Ôn Nhã trong lòng cũng nổi giận, đâu phải là nàng muốn thái hậu chỉ hôn, hoàng thượng sao lại sinh khí với nàng?

"Ôn cô nương, thực sự là chúc mừng ngươi rồi, bây giờ có thể chân chính một bước chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, nhưng là ngươi cũng phải nên cẩn thận, đừng có mà ngã xuống đó ". Lôi vương trước khi đi cũng tựa tiếu phi tiếu nói với Ôn Nhã, trong mắt hắn đầy sát ý, Ôn Nhã nhìn thấy rõ ràng.

"Ngày hôm nay, thưởng xuân yến chắc tới đây cũng nên kết thúc, các vị phu nhân và tiểu thư, đều có thể trở về."Vân Cẩm công chúa bất đắc dĩ nói, thái hậu tự mình chỉ hôn, khả người trong cuộc, ai nấy đều không hài lòng, lại nhìn thấy phượng nhan giận dữ của thái hậu, Vân Cẩm cũng không có tâm tư mà có thể tiếp tục mở tiệc nữa.

Các vị phu nhân và tiểu thư, tụm năm tụm ba, từ từ ly khai ngự hoa viên, nhưng ánh mắt các nàng lúc đi về cũng đều nhìn Ôn Nhã, trong đó có ước ao cũng có đố kị hoặc là đồng tình.

"nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly, một đời một kiếp một đôi, Ôn cô nương, nguyện vọng của ngươi thật đẹp, thế nhưng rất đáng tiếc, tiến cung rồi, những thứ như thế sẽ không còn nữa ". Trước khi Ôn Nhã rời đi, Vân Cẩm đột nhiên nói, trong mắt tràn ngập cô đơn.

"Sau khi tiến cung, ngươi liền có thể đến cung của ta hàn vi tâm sự, cũng là ta có thêm một người bạn tốt." Cẩm Vân tựa hồ có thể nghĩ đến tình cảnh của Ôn Nhã sau khi tiến cung, thở dài một tiếng, xoay người ly khai.

"Bây giờ phải làm sao? Tiểu Nhã, đều là nương hại ngươi." Bình vương phi dường như đã hoang mang lo sợ, cho rằng bởi vì chính mình đã mang Ôn Nhã vào cung cho nên mới xảy ra tình trạng khó thể cứu vãn, là nàng đã hại Ôn Nhã rồi.

"Nương, không có chuyện gì đâu, chẳng phải ta còn có thêm thời gian là ba ngày sao, hoặc là chuyện còn có thể có khả năng chuyển biến tốt hơn đó? "Ôn Nhã an ủi, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, hi vọng hoàng thượng có thể thuyết phục được thái hậu a.

"Tiểu Nhã, hay là ngươi rời khỏi đây đi, đi được càng xa càng tốt ". Tuy rằng mới vừa cùng nữ nhi tương nhận không lâu, mặc dù nàng thật sự không muốn rời xa Ôn Nhã, nhưng nàng nghĩ đến Ôn Nhã sắp bị đưa vào cung, vậy thà nàng lựa chọn không nhận lại con mình, để cho Ôn Nhã có thể tiếp tục cuộc sống tự do tự tại ở bên ngoài.

"Nương, ta không thể đi rồi, nếu như ta đi, nương cùng với Bình vương gia toàn bộ sẽ gặp đại nạn, ta không thể mặc kệ mọi người mà bỏ đi được, hơn nữa, trong thiên hạ, đất đều là của vua, ta có thể trốn đi đâu? ". Ôn Nhã nhẹ giọng an ủi Bình vương phi, thái hậu thông minh nhắm thẳng chỗ yếu của nàng và hoàng thượng, hắn có thể sẽ vì Mai phi mà đồng ý hôn sự này, mà nàng.. cũng sẽ giống hắn vì Bình vương phủ mà thỏa hiệp.

Trở về Bình vương phủ là lúc trời đã chạng vạng, Bình vương gia ở trong cung cũng đã có nghe thái hậu chỉ định hôn sự, ban đầu còn không thể nào tin được, nhưng mà khi Bình vương gia mới vừa hồi phủ, ý chỉ của thái hậu liền ban đến, còn có một ngàn cấm vệ quân, trên chỉ danh viết phải bảo vệ hoàng hậu được an toàn, lần này, coi như Ôn Nhã có muốn chạy trốn xem ra là không thể trốn thoát rồi.

"Ngươi thật sự sẽ phải gả cho hoàng thượng sao? "Trong phòng Ôn Nhã, Mặc Khanh lên tiếng hỏi.

"Đã đến nước này, ngươi cảm thấy ta còn có thể làm gì nữa? Ôn Nhã lắc đầu một cái, chuyện này thật sự là thân bất do kỷ rồi.

"Nhưng.. là ngươi không có yêu hắn, hắn cũng không yêu ngươi ". Mặc Khanh cảm giác có chút đồng tình với nàng, hắn còn thiếu nàng một yêu cầu, chỉ cần nàng nói, cho dù là có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, hắn cũng sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này.

"Có lẽ là thế, ta dù sao vào cung rồi có thể sống càng tốt hơn, nhưng mà.. Mặc Khanh, ngươi đi đi, ngươi là người giang hồ, không thể ở đây mãi được."Ôn Nhã nói, bản thân nàng, một người đã mất đi tự do rồi, nàng thật sự không muốn liên luy đến người khác nữa.

"Ngươi nói câu này ra có vẻ hơi muộn rồi! ". Mặc Khanh đột nhiên cười nói, Ôn Nhã vẻ mặt không rõ, "Ngày hôm nay, trước khi rời khỏi hoàng cung, ta mới vừa đáp ứng với giáo đầu làm cấm vệ quân, qua mấy ngày sau sẽ vào hoàng cung báo cáo." Mặc Khanh cười nói, hắn cùng giáo đầu cấm vệ quân không đánh nhau thì không quen biết, vôn hắn cũng định không đồng ý, nhưng khi hắn biết tin Ôn Nhã sắp bị ép làm hoàng hậu, liền ma xui quỷ khiến nhanh nhảu đáp ứng luôn.

"Như vậy cũng tốt, trong cung có thêm người, thêm chiếu cố lẫn nhau." Ôn Nhã cười cười, không có hỏi thêm Mặc Khanh tại sao lại đáp ứng vị giáo đầu kia.

"Ngươi trong lòng đã có người rồi sao? "Qua một lúc lâu, Mặc Khanh đột nhiên hỏi, dưới ánh đèn lờ mờ, Ôn Nhã nhìn không thấy rõ sắc mặc của hắn.

"Chắc hẳn là chưa có rồi ". Cẩn thận suy nghĩ một hồi, nàng hồi tưởng lại những nam nhân nàng đã từng gặp qua chỉ có vài người, nếu nói nàng chung đụng va chạm nhiều nhất cũng chỉ có su huynh và hắn Mặc Khanh, nhưng mà đối với bọn họ nàng cũng chưa từng có động lòng qua a.

"Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, mấy ngày này hẳn là ngươi sẽ rất bận bịu, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa."Nghe Ôn Nhã nói không có, Mặc Khanh khóe miệng mở cong, không tự giác mà nở ra nụ cười duyên, xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng ngọn nến vẫn sáng, mãi đến khi ngọn nến thiêu đốt hết cả sáp đèn, cả phòng rơi vào tăm tối, Ôn nhã vẫn không có lên giường nghỉ ngơi, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, cả người ngồi trên ghế tựa, cô đơn, cảm giác này so với sự cô đơn thường ngày càng thêm lạnh lẽo cô độc đến lạ thường, sợ tiến vào cung rồi, loại cảm giác cô đơn này, sẽ đi theo nàng một đời, cho đến khi nàng chết đi.

............

*sở chúc: là trong lòng đã có người tâm đầu ý hợp và cũng đã dự tính sẵn.

* Nguyện đắc nhân tâm, bạch thủ bất tương ly: nguyện một đời yêu một người, cho tới tuổi già cũng không chia ly.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )