Đại chiến bắt đầu
← Ch.071 | Ch.073 → |
" Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?". Ôn Nhã mới vừa đi ra khỏi lều vải, liền bị một nhóm thi vệ ngăn cản.
" Hồi bẩm các vị đại nhân, nô tỳ phụng mệnh đại tiểu thư, đi sưu tầm ít lá tuyết thủy, dùng để pha trà cho hôn lễ ngày mai ". Ôn Nhã tận lực ép âm thanh nói.
" Nếu là đi hái lá tuyết thủy, sao ngươi lại dùng khăn che mặt làm gì?" Thị vệ kia liền nói, muốn dùng tay xả đi khăn che mặt của Ôn Nhã.
" Ngoài kia ồn ào quá! Nguyệt Hồng, ngươi nhớ mang theo khăn che mặt, đừng để lạnh làm hỏng đi khuôn mặt đó, ngài mai ngươi nhất định không được làm mất mặt ta, cho nên phải giữ kĩ khuon mặt của mình! ". Nguyet hong giong nói từ trong lều vang ra, may mà trời giá rét, nên cũng không thể nghe được rõ ràng âm thanh của hai người.
" Các vị đại nhân, đừng làm khó nô tỳ, giờ trời đang lạnh, nếu chậm trễ, chỉ sợ càng không hái được lá tuyết thủy, với lại nếu nô tỳ không đeo khăn che mat, chỉ sợ trời lạnh sẽ làm cho da mặt của nô tỳ xấu đi, đại tiểu thư trách tội, đến lúc đó, nô tỳ thật thảm a ". Ôn Nhã giả vờ khóc lóc than thở.
" Đại tiểu thư của ngươi, tính khí quả nhiên bất thường, lại đi làm khó dễ hạ nhân, ngươi mau đi đi, đi sớm về sớm, không khéo đại tiểu thư ngươi lại trách tội ". Cùng làm nô tài, thị vệ đối với nàng có chút đồng tình, với lại sống chung với Ôn Nhã mấy ngày qua, cũng đã biết tính khí của đại tiểu thư này rất khó chịu, cho nên cũng không hoài nghi, liền cho nàng lui đi.
Ôn Nhã hướng nhóm thị vệ thi lễ, mới vội vội vàng vàng rời khỏi, Nguyệt Hồng có nói, chỉ cần nàng rời khỏi, liền sẽ có người tiếp ứng.
Nguyệt Hồng vận y phục của Ôn Nhã, tóc tai rối bờ nằm nghiêng trên giường, ở dưới gối lấy ra thanh chủy thủ sáng lấp lóe.
" Đại tiểu thư, người nhất định phải đi thật xa, lần này, nhóm nô tỳ dùng tính mệnh để báo đáp người ". Nguyệt Hồng nhỏ giọng nói, kế hoạch đào hôn không chỉ riêng một mình Ôn Nhã biết mà còn có các tỳ nữ của Vân đình tham gia, chủ yếu là muốn cho Ôn Nhã có thể trốn khỏi đại mạc càng xa càng tốt.
Từ lều trại của Vương Hậu đi ra, Da luật độc đi ngang qua lều của Ôn Nhã, nhìn thấy bên trong có vẻ rất yên tĩnh, trong lòng có chút khó chịu, ngày hôm nay sao nàng lại không quấy nữa?
" Sao rồi? Bên trong có chuyện gì xảy ra không?". Da luật độc hỏi thị vệ, thị vệ cung kính đáp lời là không có việc gì phát sinh, thời gian qua đã lâu, cho nên nhóm thị vệ cũng đã quên bẵng chuyện nô tỳ xin đi hái lá tuyết thủy.
" Tiểu nhã, muội đã ngủ chưa? Ta có thể đi vào hay không?". Da luật độc ở bên ngoài lều hỏi, bên trong rất nhanh đã có người nói với ra, hắn nhấc mành lên, nhìn xuyên thấu qua bình phòng, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Ôn Nhã đang nằm quay lưng trên giường.
" Hồi bẩm vương, tiểu thư sau khi tức giận, thật vất vả lắm mới ngủ được, nếu vương không có việc gì quan trọng, vậy vẫn chờ đến ngày mai, hôn lễ tái kiến đại tiểu thư a". Thị nữ nhỏ giọng nói, chỉ sợ đánh thức Ôn Nhã bên trong.
" Uhm, vậy cũng được, các ngươi nên chăm sóc thật tốt cho nàng, nhất định không được nửa điểm sai sót ". Mành đã thả xuống hắn cũng không thể nhìn thấy tình huống bên trong, Da luật độc đành phải nói với thị nữa kia, thị nữ kia cũng cung kính hành lễ, sau đó xoay người đi vào.
"hình như thiếu mất đi cái gì đó?". Da luật Độc rời khỏi lều vải của Ôn Nhã, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ ra được, hắn luôn cảm thấy mơ hồ hình như vắng đi một thứ gì đó.
" Trời lạnh như vậy, thân thể muốn đông cứng a, vậy mà nàng ta lại cư nhiên để Nguyệt Hồng cô nương đi ra ngoài hái lá tuyết, còn bản thân lại ấm áp đi ngủ ". Lúc này, ở bên cạnh lều vải khác, một thị vệ vừa mới thay ca nói.
" Nguyệt Hồng! Phải rồi, không thấy Nguyệt Hồng! ". Nghe được lời nói của thị vệ, hắn lúc này mới phát hiện ra.
" Mau! Lập tức đi tìm Nguyệt Hồng trở về đây! Nếu không tìm thấy, các ngươi cứ mang đầu tới gặp ta!. Sau khi gọi thị vệ kia đến tra hỏi, hắn liền phát giác ra, Nguyệt Hồng đó chính là Ôn Nhã.
Đem theo thị vệ đi vào lều trại của Ôn Nhã, Da luật độc quả nhiên phát hiện người nằm trên giường lại lchính à Nguyệt Hồng, ở thời điểm Nguyệt Hồng muốn tự sát, hắn trong nháy mắt đã cươp đi thủy chủ của nàng, đồng thời phế bỏ tay chân của Nguyệt Hồng.
Trong lều vải, đã qua một canh giờ, Nguyệt Hồng đau đớn đến ngất đi, lửa bếp đã nguội, nhưng vẫn chưa có tin tức của Ôn Nhã.
" Vương! Không tốt rồi, biên cảnh cấp báo, Vân đình hướng đại mạc tiến công!. Chưa có tin tức của Ôn Nhã, liền nhận được tin tức của biên cảnh.
" Được! Rất tốt! ". Đôi tay của Da luật độc cũng đã nổi đầy gân xanh.
" Đem người của Vân đình toàn bộ nhốt lại, không được giết chết! " Da luật độc nhìn nguyệt hồng mê man nằm đó, hắn liền bước qua thân thể nàng rời đi.
" sư phụ, chiêu này thật sự hữu dụng sao?". Nhìn đám đại quân Vân đình bị trói phía trước, Da luật độc không xác định hỏi.
Những người bị trói kia, có cả nam lẫn nữ, trẻ có già có, còn có những lão nhân ngoài tám mươi tuổi, còn có những hài tử mới ra đời, những người này, là tù binh lần trước, khi Vân đình tấn công, quân lính đại mạc đã bắt được, có hơn mấy trăm người. Hắn vốn định là đem đi giết sạch, để phải đỡ hao phí lương thực của đại mạc, nhưng lại bị sư phụ ngăn cản, nói rằng, lưu lại sẽ có hữu dụng, hôm nay có thể đem ra phát huy tác dụng rồi.
" Vân đình hoàng đế với ngươi không giống nhau, ngươi thì sinh tử, muốn giữ thì giữ, muốn đoạt thì đoạt, còn hoàng thượng của Vân đình hắn phải đế ý đến bá tánh dân chúng mới có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế. Những người này đều là con dân của vân đình, nếu Vân Lâm để ngươi động thủ, không cần chúng ta ra tay, vị trí hoàng đế của hắn nhất định sẽ không ngồi được lâu." Mặc Thanh Thu giải thích.
Binh khí và lương thảo của đại mạc không có thể sánh bằng Vân đình, nhưng bọn họ đang có một tấm khiên lớn, chỉ cần Vân đình muốn phát chiến, thì chưa chắc là được, ngược lại có thể dẫn đến hậu quả tự sinh tự diệt!
" Sư phụ quả không hổ danh là sư phụ, ngay cả cách này mà cả đồ đệ cũng không nghĩ ra." Da Luật Độc ảo não nói, Mặc Thanh Thu thần sắc có chút âm u, nếu Ôn Nhã ơ đây mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không để bọn họ làm ra loại chuyện tán tậ lương tâm như vậy. Đi rồi cũng tốt, chí ít những nghiệp chướng này, Ôn Nhã cũng không cần phải chia sẽ cùng bọn hắn.
" Tướng quân, ở phía trước có nhóm binh sĩ bị trói, là người của Vân đình ta, hơn nữa cũng có mật báo nói lại, bọn họ chính là con dân của Vân đình, không thể ngờ, binh sĩ đại mạc lại dùng cách này để đối phó với chúng ta, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Các tướng sĩ của chúng ta không thể ra tay với bách tính dân ta a! ". Binh sĩ nói với Manh rộng.
" Chết tiệt! ". Manh rộng cưỡi ngựa, nôn nóng đi tới đi lui, nếu bây giờ tấn công, sẽ không tốt, nhưng nếu không tấn công thì cũng không được.
" Nhanh! Đi bẩm báo với hoàng thượng ". Loại chuyện này hắn không thể làm chủ được.
"Đi! Dừng lại! Các người mở to hai mắt mà nhìn xem, xem vị hoàng thượng anh minh của các ngươi có thể cứu các ngươi hay không! ". Ở bên kia đại mạc, các tướng sĩ dùng roi đánh vào nhóm người, hét to nói.
" Bá tánh Vân đình? Muốn tiến công phải giết hết người của mình?" Vạn thọ cung, Vân Lâm vấn an thái hậu liền nghe được tin tức này, nếu việc này không xử lý được, hắn chính là tội nhân thiên cổ rồi.
" Lâm nhi, nếu những người kia chỉ còn lại thể xác, vậy không thể tính là bách tính của Vân đình, bá tánh con dân Vân đình vừa có tình người, vừa có linh hồn, không phải một đám người chỉ là công cụ giết người ". Thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nói.
" Nhi tử biết rõ ". Cẩn thận nhìn thái hậu, Vân lâm thở phào nhẹ nhõm, trước mắt, chỉ có thể làm vậy, hắn nhanh chóng viết một phong thư, lấy tốc độ nhanh nhất truyền đến tướng quân Manh rộng.
" tướng quân! Hoàng thượng muốn từ bỏ nhóm người kia. Nhưng đó chính là bách tính Vân đình a! Chúng ta sở dĩ xuất chiến cũng là vì bảo vệ bá tính con dân của chúng ta, bảo vệ người thân của ta! Chúng ta sao có thể ra tay với bọn họ được! ". Phó tướng cầm trong tay thủ dụ của Vân Lâm, thần sắc kích động nói, đồng thời cũng ngầm phản đối.
" Ta biết, tất cả mọi người đều không ai muốn làm tổn thương đến bá tính con dân, tất cả mọi người trong lòng ai nấy đều khó xử, nhưng mọi người hãy nhìn bọn họ xem, họn họ đã bị bọn chúng hành hạ đến không còn biết mình là con dân của Vân đình nữa, thậm chí bọn họ cũng không biết chúng ta là ai, cho dù hôm nay chúng ta không tổng tiến công, nhưng đại mạc sẽ tiếp tục biến họ thành những người điên. lần sau khai chiến, lại đem bọn họ ra làm bia đỡ, các ngươi cho rằng điều đó là thật sự tốt cho bọn họ sao?". Manh rộng giải thích.
" Cho dù chúng ta một ngày có thể cứu bọn họ ra, nhưng bọn họ cũng không thể trở lại cuộc sống trước đây, bọn họ đã không còn ý thức của một con người. chúng ta cứu họ ra, chỉ làm họ có một cuộc sống đầy thống khổ, dằn vặt, người không ra người, cho đến ngày chết ". Nhìn thấy tướng sĩ trầm mặc, Manh rông tiếp tục nói.
" Chuyện chúng ta cần làm là không tàn sát bá tánh dân ta, mà chúng ta phải đem họ thoát khỏi sự thống khổ hiện tại ". Mạnh rộng tiếp tục nói, cho bọn họ một chút thời gian, các tướng sĩ nhất định sẽ hiểu rõ vấn đề hiện tại.
Rất nhanh, tinh thần của tướng sĩ Vân đình đã bắt đầu có chuyển biến, từ thấp thỏm lo âu, dần dần bình tĩnh lại.
" Con dân bá tánh Vân đình ở bên kia đối diện xin hãy lắng nghe! Nếu như linh hồn của mọi người vẫn còn, xin hãy tha thứ cho các tướng sĩ chúng ta, vì bảo vệ con dân bá tánh, chúng ta thực sự không thể không từ bỏ mọi người, nếu như mọi người bên đó có tâm nguyện gì, hãy lớn tiếng nói ra, Manh rộng ra đảm bảo, sẽ giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện!." Thúc ngựa đi trước, Manh rông hướng về phía đại mạc hô to.
Những ánh mắt vô hồn ban nãy, cũng không có một tia sinh khí, lời nói đã phát ra thời gian một nén hương, bá tánh bên kia cũng không có phản ứng gì, Manh rộng đành nhẫn tâm quay đầu lại, ý định muốn bọn họ tỉnh lại đã trở nên vô vọng.
" Bắn cung! Mạnh rông nghẹn ngào đưa ra quyết đinh, cho dù trận đấu này bên bọn họ có thắng, nhưng để chiến thắng mà giết cả bá tánh con dân của mình, thật sự quá nhẫn tâm.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |