Đào hôn
← Ch.070 | Ch.072 → |
" Vương Hậu, làm sao bây giờ? Vương chẳng lẽ muốn phế đi vị trí của người sao?". Biết vũ còn chưa nói gì, Kính Hồ đã cuống lên nói trước, nếu Biết Vũ đã không còn là Vương hậu, vậy nếu để Đại tướng quân, cha nàng biết được sẽ nổi giận, đến lúc đó, đại mạc chưa thể đối mặt với giặc ngoài, lại phải đối mặt với đại họa bên trong.
" Kính Hồ, không sao đâu, vị trí vương hậu chẳng là gì cả, chỉ cần Vương vui vẻ là tốt rồi." Nụ cười trên mặt Biết Vũ giờ còn khó coi hơn là lúc nàng khóc, nhưng nàng vẫn phải cười, bản thân cũng đã từng nói qua, chỉ cần Ôn Nhã đồng ý gả cho vương, nàng liền đem vị trí Vương hậu tặng lại cho nàng ấy, bản thân nàng chủ động là một chuyện, nhưng khi nghe chính miệng Vương nói ra, lại là một chuyện khác, nàng cũng không biết, phải đối mặt với loại chuyện này như thế nào, trong lòng nàng rất đau, rất đau.
" Da Luật Độc, chính là hỗn trứng a! Ta thực sự là mắt bị mù rồi, mới nhìn lầm huynh! ". Ôn Nhã tức giận mắng, nàng không biết nên an ủi Biết vụ như thế nào nữa, nữ tử này đã bị tình cảm tổn thương rồi, cho dù nàng nói nàng không muốn vị trí đó, cũng không thể giảm bớt được nỗi đau của Biết Vũ trong lúc này, nàng ấy yêu Da luật Độc như vậy, nhưng hắn một mực lại không yêu Biết Vũ. Haizz, ái tình, dù cho người đó có mong muốn đối phương như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể nhận đầy vết thương trên người mà thôi.
" Vương hậu, ngươi cũng đừng vội vàng quyết định, ta nói rồi, ta nhất định sẽ không gả cho hắn, cho dù là chết cũng không gả ". Nhìn sắc mặt Biết Vũ đã trắng xám đến độ muốn ngất xỉu, Ôn Nhã không kìm lòng được mà khuyên nhủ.
" Hi vọng Ôn cô nương nói là có thể làm được, nếu để Vương hậu mất đi vị trí này, không chỉ khiến Vương hậu thương tâm, mà còn có thể hại đến tính mệnh của nàng ấy, tình hình bên trong của đại mạc sẽ càng thêm loạn! ". Kính hồ một mặt trịnh trọng, còn quỳ xuống hướng Ôn Nhã dập đầu, khiến cho Ôn Nhã không khỏi có cái nhìn khác về Kính Hồ.
" Ngươi trước tiên phù trợ Vương hậu về nghỉ ngơi đi, cố gắng khuyên nhủ người, chỉ còn có thời gian ba ngày thôi." Ôn Nhã đem Kính hồ nâng dậy, gọi nguyệt Hồng đưa các nàng ra ngoài.
" Da luật Độc, huynh muốn ta gả cho huynh, ta nhất định sẽ không cho huynh được như ý! ". Gả y đỏ tươi, đỏ đến chói cả mắt, Ôn Nhã không nhịn được liền dùm kiếm vẽ cho tan nát, những trang sức kia nàng đều ném ra ngoài, nhưng không lâu sau, lại có người mang đến, nàng lại đem đi vứt bỏ, hình như hăn cũng đã đoán ra hành động của nàng, cũng không ngại cho người đem đến nữa, vứt đến mệt, nàng cũng mặc kệ những thứ trang sức đó và gả y sang một bên.
" Sao! Da Luật Độc muốn nghênh thú Ôn Nhã! ". Mới vừa trở lại Vân đình, Vân Lân còn chưa kịp lấy hơi, liền nghe đến tin tức này thiếu chút nữa khiến hắn phải thổ huyết a.
" Nô tài cũng đã cùng ám vệ ở đại mạc xác minh quá, xác thực là có chuyện này, nghe nói, gả y và đồ trang sức cũng đã chuẩn bị sẵn cho nương nương ". Lý Đức Hải cũng là lo lắng không thôi, nếu để Da luật Độc nghênh thú nương nương, vậy sau này hoàng thượng muốn đem Hoàng hậu quay trở về Vân Đình, e rằng nàng nhất định sẽ bị rất nhiều người khinh thường.
" Đi, phân phó ám vệ tiếp tục theo dõi, còn có, an bài ám vệ, ngày mà Da luật độc nghênh thú nàng, tất cả mọi người liền tổng tiến công! ". Vân Lâm cả giận nói, hắn nhất định sẽ không để Da luật Độc có thể thú Ôn Nhã, tuyệt đối không thể.
Tin tức đại mạc vương nghênh thú Hoàng hậu Vân đình lập tức liền nhanh chóng lan nhanh, rất nhanh toàn bộ Vân đình hoàng cung ai nấy cũng đều biết.
" Oan nghiệt! Oan nghiệt mà! Khụ, khụ, Mặc Thanh Thu, ngươi đến cùng là muốn như thế nào! "Bên trong Vạn tho cung, thái hậu nghe được tin tức này liền vô cùng tức giận và khiếp sợ, trong miệng lúc nào cũng nói là oan nghiệt, ngay cả khẩu khí thở cũng khó, lập tức liền té xỉu, toàn bộ hoàng cung Vân đình liền hỗn loạn cả lên.
" Tiểu Nhã, ngày mai ngươi phải thành gia lập thất, ngày hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, chắc chắn ngày mai con sẽ thật xinh đẹp." Mặc Thanh Thu trên mặt tràn đầy nụ cười, mặc dù trên mặt của nàng giờ đã lạnh như băng, một câu cũng đều không nói với hắn.
Từ lúc hắn bảo dưỡng nàng, ngay cả sinh thần của nàng hắn cũng chưa từng quan tâm, nhưng lần này hắn có thể tham gia hôn lễ của nàng và Da Luật Độc, cho dù là hắn chỉ lấy thân phận sư phụ để tham dự, cũng đủ cho hắn tràn đầy kích động và hạnh phúc, thâm chí khó có thể ngủ.
" Ta biết, cho tới hôm nay, ta đã để con thất vọng về ta, ta cũng không dám hi vọng con có thể nhận ta làm cha, nhưng trong lòng ta thật tâm hi vọng con sẽ được hạnh phúc ". nhìn Ôn Nhã, Măc Thanh thu trong ánh mắt tràn đầy chân thành nói.
Đây là nữ nhi của hắn, hắn xưa nay chưa từng nhìn qua nàng, không ngờ nữ nhi của hắn rất xinh đẹp, nàng hoàn toàn kế thừa hết thảy những ưu điểm của mẫu thân, mỹ lệ, thiện lương, độc lập, có thể nữ nhân khác trên thiên hạ sẽ không ai có thể xinh đẹp hơn nàng. Hắn nhất định sẽ mang lại cho nàng những điều tốt đẹp nhất, bù đắp lại cho những mất mát mà hắn đã không dành cho nàng trong những năm qua.
" Hạnh phúc? Người cho rằng ta gả cho Da luật độc là sẽ hạnh phúc sao? Mang ta gả cho hắn, ta sống không bằng chết! ". Hai từ hạnh phúc này, Ôn Nhã thật mỉa mai, ông còn tư cách để nói hai từ hạnh phúc này sao?
" tiểu Nhã, ta biết con còn rất giận độc nhi, ta cũng đã nói, độc nhi không phải là không để ý đến sống chết của con, huống hồ hắn thật sự rất yêu thương con, gả cho hắn, con sẽ không phải hối tiếc." Mặc Thanh thu cố gắng khuyên nhủ, trước đây hắn chưa từng khuyên bảo ai, vì Ôn Nhã, hắn đã thay đổi rất nhiều.
" Mặc Thanh Thu, hạnh phúc của ta ta tự biết, không phải người nói cái gì thì chính là cái đó, người kỳ thực không cần thiết giả mù sa mưa. Dưới cái nhìn của ta, người thật sự khiến ta phải buồn nôn rồi! ". Ôn Nhã cũng không muốn phí lời với Mặc Thanh Thu, nàng xưa nay không phải là loại người cay nghiệt như thê, nhưng đối với ông, thật sự có phần hơi quá đáng.
" Tiểu Nhã, xem như con không chịu tiếp nhận ta, nhưng ta dù sao cũng là sư phụ của con, con có thể tôn trọng ta một chút được hay không?". Mặc Thanh Thu bị lời nói của nàng, làm hắn có chút bất mãn, hắn chưa từng bị người nói như vậy? nhưng lại nghe từ chính miệng nữ nhi của hắn thốt ra.
" Phụ thân? sư phụ? Người nghĩ quá rồi, từ khi người đáp ứng gả ta cho Da luật độc, từ lúc đó chúng ta nửa điểm quan hệ cũng đều không có! ". Ôn Nhã không nhịn được nói.
" Không đúng, chúng ta vẫn còn có mối quan hệ ". Ôn Nhã đột nhiên nói, nhìn nụ cười nhu hòa của nàng, Mặc Thanh thu trong mắt xuất hiện tia mong chờ.
" Chúng ta giờ đã là kẻ thù! ".
Nụ cười của nàng hiền hòa nhu mì, nhưng lời nói thi tàn nhẫn vô cùng khiến cho Mặc Thanh Thu lảo đảo lùi về sau mấy bước, khó mà tin nổi nhìn Ôn Nhã. Trong mắt nàng ý cười lạnh lùng, cuối cùng Mặc Thanh Thu đã rõ, Ôn Nhã đã không còn là Ôn Nhã trước đây, trong lòng nàng đối với hắn chỉ là hận, nghĩ nghĩ, hắn lảo đảo buồn bã rời khỏi lều vải.
Nếu nói là trước đây, hắn còn tưởng rằng Ôn Nhã chỉ là nổi nóng, giận dỗi nhất thời, chỉ cần thời gian trôi qua, thì tính tình của nàng sẽ thay đồi, nhưng hắn không thể ngờ Ôn Nhã như vậy lại hận hắn, thậm chí coi hắn là kẻ thù! Loại cảm giác mất mát này so với việc năm đó hoàng đến cướp đi nữ nhân mà hắn yêu, càng là đau lòng đến tận xương tủy..
Nhìn Mặc Thanh Thu hồn bay phách lạc rời khỏi, trong lòng nàng cực kì thoải mái, chỉ là sự vui vẻ bất chợt khi nàng chà đạp một người trong lúc tức giận, nhưng không lâu sau những cơn buồn bã và lạc lõng chợt ùa về.
Hai ngày nay, Nguyệt Hồng không ngừng gửi thư báo về tình hình của Ôn Nhã cho hoàng triều Vân đình, mặc dù biết rằng hoàng thượng nhất định sẽ hành động, nhưng đã gần sát ngày cử hành hôn lễ, trong lòng Nguyệt Hồng giờ đã như lửa đốt, đại tiểu thư thì không có chịu ăn chịu uống, Nguyệt Hồng vô cùng lo lắng, nếu như hoàng thượng thật sự không thể ngăn cản được hôn lễ, e rằng đại tiểu thư sẽ tuyệt thực mà chết a.
Rốt cuộc nàng nên làm sao mới có thể ngăn cản được hỗn lễ này? Nguyệt Hồng suy nghĩ đến nát óc rồi.
"Đại tiểu thư, nếu người thật sự không muốn gả cho Da luật Độc, vậy thì bỏ trốn đi ". Khăn tay đã bị Nguyệt Hồng vò đến nát, nàng đến gần nhỏ giọng nói với Ôn Nhã.
" Đào hôn? Ngươi cho rằng ta không muốn sao? nhưng, bây giờ đừng nói là đi ra ngoài, đã rất là khó khăn rồi, xem như là ta trốn được, vậy các ngươi phải làm sao? Các ngươi vì ta cam tâm tình nguyện đi đến đại mạc, ta cũng không thể bỏ mặc ngươi ở lại nơi này ". Chuyện đào hôn không phải là nàng không nghĩ tới, nhưng nếu bị phát hiện, lấy tính tình thô bạo của Da luật độc ra mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người bên cạnh nàng.
" Việc này, đại tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ có biện pháp khiến cho đại mạc vương không giết nô tỳ, cùng lắm chỉ la bị chút xíu thương tổn ngoài da ". Nguyệt Hồng ánh mắt lóe sáng, nàng đã dự liệu, chỉ có nàng mới cứu được đại tiểu thư.
" Là cách gì?" Ôn Nhã liền hỏi.
" Đó chính là hắn vẫn muốn biết bí mật binh khí của Vân đình ". Nguyệt Hồng nói, Ôn Nhã chưa từng nhìn thấy Nguyệt Hồng lại kiên định nư vậy.
" Đại tiểu thư, chờ đến đêm, người liền đổi y phục của nô tỳ, sau đó lặng lẽ rời khỏi, nô tỳ sẽ ở trong lều giả làm đại tiểu thư, người nhất định phải chạy càng xa càng tốt." Nguyệt Hồng kéo Ôn Nhã đến nói.
" nhưng mà, nếu làm vậy, ngươi nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng ". Ôn Nhã không đành lòng nhìn thấy Nguyệt Hồng gặp nguy hiểm.
" Đại tiểu thư, xin người đừng do dự nua, người yên tâm đi, chắc chắn Nguyệt Hồng cũng chỉ là bị thương ngoài da, người nhất định phải chờ đến lúc gặp mặt nô tỳ, đến lúc đó nhất định phải phát lương khen thưởng cho nô tỳ đó ". Nguyệt Hồng giả vờ biểu cảm ung dung nói.
" Nguyệt hồng, đừng nói là phát cho ngươi mấy tháng tiền lương, cho dù ngươi có muốn cả gia tài của Ôn Nhã ta, ta cũng đều đồng ý tặng cho ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi nhất định phải sống sót ". Ôn Nhã không kềm chế được mà ôm lấy Nguyệt Hồng, sống chung với nhau nửa năm, nếu nói không có cảm tình thì là giả rồi, mặc dù Nguyệt Hồng đã từng lừa dối nàng, nhưng nàng biết, tâm của Nguyệt hồng rất là tốt.
"Hảo a, đây mới chính là đại tiểu thư, người nói nhất định phải giữ lời ". Nguyệt Hồng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng trong lòng.
" Sẽ không, ta thề với trời, chỉ cần ngươi còn sống, bất cứ thứ gì trong khả năng của ta, ta sẽ đều tặng hết cho ngươi ".
" Nếu sớm biết có chuyện như vậy, ban đầu ta không nên trở về đại mạc, cho dù có trở về vân đình, chịu người đời dèm pha, cũng không sao, còn hơn hiện tại đã làm liên lụy đến ngươi rồi ". Ôn Nhã áy náy nhìn Nguyệt Hồng.
" Được rồi, đại tiểu thư, người đừng suy nghĩ quá nhiều, mau mau thay y phục đi. Chờ người đã đến nơi an toàn rồi, nhất định phải chuẩn bị cho nô tỳ toàn bộ gia sản của người, nô tỳ sẽ đến lấy! hihihi ". Nguyệt Hồng cười, giục Ôn Nhã mau thay trang phục, hi vọng Ôn Nhã có thể bình an rời khỏi đại mạc.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |