Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 070

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 070
Bức hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


"Vân Lâm, ta không biết hiện tại huynh đến cùng là suy nghĩ như thế nào, hay là chỉ bởi vì huynh cảm thấy hổ thẹn với ta nên mới nói ra những lời như vậy, nhưng nếu huynh thật sự muốn bồi thường cho ta, vậy xin huynh buông thả ta đi, đây mới chính là đều tốt nhất mà huynh bồi thường cho ta ". Ôn Nhã thở dài, nói đến từ rời khỏi, nàng tuy rằng trong tâm cũng không muốn, nhưng nàng biết rất rõ chỉ có thể rời khỏi mới chính là lựa chọn chính xác và tốt nhất cho nàng.

"Nàng đừng hòng mơ tưởng! Vân Lâm tựa hồ có hơi khó chịu, hô hấp cũng bất đầu gấp gáp hẳn lên.

"Huynh mới vừa tỉnh lại, vẫn là nên nghỉ ngơi một chút, ta đi mời đại phu đến xem cho huynh." Nhìn thấy Vân Lâm như vậy, Ôn Nhã cũng không muốn nói thêm gì, không để ý đến Vân Lâm, liền rời khỏi lều vải.

"Đại tiểu thư, vừa mới rời khỏi đại mạc, tại sao người không chịu quay về? Chúng ta cứ thế mà đi như vậy, thật sự không còn liên quan gì sao? Nếu hoàng thượng biết chúng ta rời khỏi, nhất định sẽ tức giận." Cách lều vải không xa, Nguyệt Hồng vẻ mặt hoài nghi nhìn Ôn Nhã, không chào hỏi một tiếng đã liền đi, hoàng thượng nhất định sẽ bị Ôn Nhã chọc đến tức chết.

"Tức giận thì có gì tốt? Ta cùng hắn đã nói rất rõ ràng, ngươi nếu không muốn ở lại đại mạc thì có thể cùng bọn họ quay trở về Vân đình đi ". Ôn Nhã lạnh nhạt nói.

"Đại tiểu thư, người nói gì vậy? Nô tỳ sống chính là người của tiểu thư, chết cũng là quỷ của tiểu thư, bất luận tiểu thư đi đâu, nô tỳ cũng đều sẽ theo ". Nguyệt Hồng vội nói, muốn cho Ôn Nhã thấy, nàng một mực trung thành.

"Nếu như vậy, vậy thì đi thôi". Nhìn lều trại của Vân lâm lần cuối, một lát sau Ôn Nhã liền quay đầu rời khỏi, các nàng đi rồi, đại mạc có thể sẽ cho người đến đây, cho nên nàng cũng đã nhanh chóng phân phó bọn họ mau chóng quay trở về Vân đình.

Chủ tớ hai người cũng đều không có cưỡi ngựa, chỉ là đem theo chút lương khô mang lên đường, quả nhiên không đi được nửa ngày đường, liền gặp phải đại tướng của đại mạc.

"Ôn cô nương, người không có chuyện gì là tốt rồi, đại Mạc vương rất là lo lắng cho người, một mực đợi người quay về ". Tìm thấy Ôn Nhã, tướng lĩnh liền cung kính nói.

"Ngươi là đang nói đùa sao? hắn từng đem ta bỏ lại trong bầy sói, hắn không những không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn nói là lo lắng cho ta? chuyện này quả thật khiến người ta phải cười! ". Đối với tướng sĩ nàng cũng chỉ là cười nói cho qua.

Tướng sĩ kia cũng không biết nên nói gì, định bụng là nịnh đỡ nàng, nhưng kết quả lại bị nàng đáp lại.

"Ôn cô nương, mời lên ngựa, đừng để vương phải chờ đợi, lo lắng ". Tướng sĩ kia vội thu hồi vẻ mặt lúng túng nói.

"Không thể, bổn cô nương ta, mới bị bầy sói làm cho kinh hãi, hiện tại, thân thể có chút không khỏe, nhìn thấy ngựa liền cảm thấy vô cùng sợ hãi. Các ngươi cũng đừng cưỡi ngựa, bồi bổn cô nương ta đi trở về thôi." Ôn Nhã nói, cưỡi ngựa, sẽ khiến cho thời gian nhóm người vân Lâm không kịp trốn thoát, nàng chỉ có thể tận lực giúp hắn kéo dài thời gian.

"Việc này?" Tướng sĩ có chút khó khăn suy nghĩ, tìm thấy Ôn Nhã, là đã lập được công lớn, còn việc bắt giữ hoàng thượng sao có thể sánh bằng.

"Đại nhân." Lúc này, tướng sĩ cạnh bên liền kéo đai tướng sang một bên, Ôn Nhã nhìn thấy bọn họ thì thầm vài câu, lúc đầu đại tướng còn khó khăn suy nghĩ, nhưng sau đó liền gật đầu, cũng không biết bọn họ là đang nói gì.

"Nếu Ôn cô nương muốn đi bộ, vậy thì tùy ý Ôn cô nương ". Hai người sau khi thương nghị, liền quay sang đáp ứng nàng. Ngay ở thời điểm đáp ứng nàng, Ôn Nhã liền nhìn thấy binh sĩ cưỡi ngựa chạy đi trước, sắc mặt nàng có chút khó chịu, nhưng cũng không tiện nói gì, tuy rằng nàng muốn giúp vân lâm, nhưng cũng không thể để cho chúng biết, nếu không sẽ tự tìm thêm phiền phức.

Một đám người liền như thế bắt đầu khởi hành đi, đi hết một ngày cũng còn chưa tới được lều trại của đại mạc, mà các tướng sĩ cũng giữ được bình tĩnh, trên suốt dọc đường cũng không hỏi nàng câu nào.

"Tiểu Nhã! Tiểu Nhã! ". Lúc chạng vạng, Ôn Nhã liền nhìn thấy Mặc Thanh Thu cưỡi ngựa, sắc mặt phong trần mệt mỏi đi đến bên nàng.

"tiểu Nhã, con không sao chứ? Có chỗ nào bị thương hay không?" Từ trên lưng ngựa đi xuống, Mặc Thanh thu liền chạy đến vươn tay hỏi thăm nàng, trên mặt lộ rõ tâm ý lo lắng cùng căng thẳng.

"Người đụng trúng vết thương của ta ". Đối mặt với hắn, Ôn Nhã vẫn là rất là lạnh nhạt, nghe được lời nói của nàng, hắn liền nới lỏng tay ra.

"Người hiện tại đã biết lo lắng cho ta? Sao sớm không tới! Đã muộn rồi a! ". Thấy dáng dấp của Mặc Thanh thu lo lắng, nàng liền nói.

"Độc nhi cũng thật là, lại cư nhiên đẩy con vào trong nguy hiểm như vậy, con cũng đừng trách độc như, kỳ thực hắn có phái ám vệ bảo vệ con, sẽ không để con có nguy hiểm đến tính mạng ". Mặc Thanh thu tựa hồ không nhận ra lời lẽ của nàng, tiếp tục nói. Vốn tưởng rằng Da luật Độc không để ý đến sinh tử của nàng, nhưng sau đó hắn mới biết thì ra Da Luật Độc vẫn phái người bảo vệ nàng phía sau, chỉ cần nhìn thấy Ôn Nhã nguy hiểm đến tính mạng, liền có thể ra tay cứu giúp.

"Xem ra sư phụ cũng thật là bất công, rõ ràng người bị thương là ta, nhưng người lại muốn ta tha thứ cho cái người đã từng tổn thương ta, sư phụ, người có nghĩ, người như vậy có chút quá đáng không?". Ôn Nhã lạnh lùng nói, bọn họ cũng thực sự biết nói đù, chuyện như vậy cũng nói ra được, nàng nghe thật sự rất chói tai.

"tiểu Nhã, ". Mặc thanh thu muốn đến gần ôm lấy Ôn Nhã, nhưng lại bị nàng tránh thoát, trong lòng cảm thấy lạc lõng vô cùng, ngẫm lại, chính hắn cũng đã quá nhẫn tâm, rõ ràng Ôn Nhã chính là thân sinh của hắn, nhưng lại nói với nàng như thế, cũng khó trách Ôn Nhã vẫn không muốn chấp nhận người cha như hắn.

"Đây là dược đã được ta phối chế, thuốc này không chỉ là có thể cầm máu giảm đau mà sau này cũng sẽ không lưu lại vết tích gì ". Mặc Thanh Thu sau khi trải qua dằn xé nội tâm, liền đưa cho Ôn nhã một lọ thuốc kim sang. Nàng vừa nhận lấy liền đánh rơi xuống đất, bình sứ vỡ tan, phấn trắng của dược bị gió thổi bay hòa tan trong tuyết trắng, không lưu lại một chút gì.

"vết thương trên người ta dù có trị hết không để lại vết tích, nhưng còn trong lòng ta thì sao đây, sư phụ?". Ôn nhã nói, Mặc Thanh Thu liên tiếp khiến nàng cảm thấy thất vọng vô cùng, hầu như đối với ông, nàng đã không còn một chút tình cảm nào, vì thế hành động vừa rồi, dù có làm thương tổn đến Mặc Thanh Thu, nàng cũng không cảm thấy thẹn lòng.

Nghe xong lời nói nàng, Mặc Thanh Thu buồn bã, liền lập tức bỏ đi, phảng phất, Ôn Nhã ngày trước, mười mấy năm qua đã không còn.

Theo lời nói của Ôn nhã, mọi người liền tiếp tục cuộc hành trình, mãi cho đến đêm, trăng đã treo lên đỉnh đầu mới nhìn thấy xa xa lít nha lít nhít những cánh lều trại. Tin tức Ôn Nhã trở về, sớm đã có người bẩm báo với Da Luật Độc, cho nên hiện giờ hắn đang ở trong lều vải chờ đợi nàng.

"Tiểu Nhã, muội không sao chứ, đều do huynh không phải, để muội phải chịu khổ ". Nhìn thấy Ôn Nhã, Da Luật Độc liền lập tức nghênh đón, đã chuẩn bị đã lâu, liền nói lời xin lỗi với nàng, nhưng Ôn Nhã vẫn là không để ý hắn, hướng thẳng lều trại của mình mà đi.

"Tiểu Nhã!" Da Luật Độc nắm chặt nắm đấm, hắn biết, lần này tiểu Nhã nhất định sẽ đối với hắn lòng sinh oán hận, thế nhưng hắn không nghĩ tới, tiểu Nhã cư nhiên sẽ không nhìn thẳng sự tồn tại của hắn! Điều này làm cho hắn rất khó nhịn thụ.

"Vương, đại tiểu thư đã bị thương, lại bị dọa đến kinh sợ, hiện tại người đã rất mệt, mời ngài hãy để cho đại tiểu thư nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì, chờ nàng khỏe hẳn rồi hãy nói sau." Da Luật Độc muốn đi vào lều vải, thì bị Nguyệt Hồng chặn lại. Da Luật Độc ánh mắt đầy sát ý nhìn Nguyệt Hồng, nhưng Nguyệt Hồng cũng không hề sợ sệt, không lùi bước, hắn thấy nàng kiên quyết, nên bất đắc dĩ liền không thể làm gì là rời đi.

"Sư phụ." Da Luật Độc vốn muốn hỏi Mặc Thanh Thu, nhưng hắn lại phát hiện sư phụ dáng vẻ có chút sa sút tinh thần, nên cũng không nói gì, liền quay trở về lều trại của mình.

"Đại tiểu thư, không tốt rồi, không tốt rồi! Sau khi nàng quay về Đại mạc chưa được bao lâu, hai ngày sau đó, Nguyệt Hồng liền hoang mang chạy vào.

"Lại xảy ra chuyện gì?". Ôn Nhã lo lắng sốt sắng nói, không phải Vân Đình lại có chuyện gì xảy ra chứ?

"Vương hậu đến! ". Nguyệt Hồng còn chưa kịp nói, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của thị vệ, liền trước cửa lều là Biết Vũ và Kính Hồ còn có mấy thị nữ khác đi vào bên trong.

"Vương hậu, người đây là ý gì?". Những thị nữ kia đều đã đi vào bên trong, Ôn Nhã liền phát hiện có điều gì đó không ổn, trên tay những thị nữ là những đồ trang sức và y phục màu đỏ tươi thắm, đang xếp hang chờ lệnh.

"Chúc mừng muội muội, Vương đã có nói, ba ngày tới sẽ nghênh thú muội, muội cuối cùng đã có thể xuất giá ". Biết Vũ lộ ra nụ cười gượng, trên tay gân xanh cũng đã nổi hẳn lên, khi nghe tin Ôn Nhã sẽ làm nương tử của hắn, trong lòng nàng lúc này cũng rất là khó chịu.

"Việc nô tỳ muốn nói chính là việc này a". Nguyệt Hồng bên cạnh vội nói nhỏ vào lỗ tai của nàng, nàng có thể tượng tượng ra tâm tình của đại tiểu thư bây giờ khổ sở như thế nào a, nhưng nàng cũng không thể làm gì cho đại tiểu thư.

"Da Luật Độc muốn nghênh thú ta? Hắn có từng hỏi qua ý ta sao? Phiền Vương Hậu trở về chuyển cáo với sư huynh, ta tuyệt đối nhất định sẽ không gả cho hắn! hắn đừng mơ tưởng nữa! ". Ôn Nhã tức giận nói, thực sự là quá đáng mà, trước đây còn muốn đem nàng bỏ mặc, bây giờ lại còn mặt dày nghênh thú nàng sao.

"Ôn cô nương, ta tuy rằng không biết giữa ngươi và vương trong lúc đó đã xảy ra vấn đề gì, nhưng ta biết sự thật vương một long một dạ yêu ngươi. gả cho vương, ngươi chắc chắn sẽ được hạnh phúc ". Biết Vũ cố nén đau khổ trong long, nói cho cùng, ai có thể thật sự nguyện ý chia sẻ phu quân của mình chứ?

"yêu ta? Hắn biết cái gì là yêu sao? Hắn chưa bao giờ hiểu được yêu là như thế nào? Ôn Nhã tức giận nói.

"Đủ rồi!" Lúc này, Da luật độc tức giận vén rèm đi vào, có thể ngay từ lúc Biết vũ bước vào, có lẽ hắn đã đứng bên ngoài, cho nên khi nghe những lời nàng liền không nhịn được mới lập tức xông vào.

"Tiểu Nhã, hôn sự này ta đã định, sư phụ cũng đã đáp ứng ta rồi, cho dù nàng muốn không gả cũng phải gả! Nghỉ ngơi thật tốt, sau ba ngày, ta sẽ biến nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất của đại mạc! ". Da luật Độc tức giận nói với Ôn Nhã, hắn nói xong cũng không nhìn đến Vương hậu, trong lòng đầy oán hận bước ra khỏi lều.

"Nữ nhân tôn quý nhất đại mạc sao?" Vậy thì ta là gì? "Da luật độc cư nhiên ở trước mặt Biết vũ nói những lời ấy, khiến cho Biết Vũ cũng cảm thấy lòng đầy đắng cay và chua xót.

Điều mà khiến Ôn Nhã đau lòng nhất, không phải là việc Da Luật Độc bức hôn nàng, mà là Mặc Thanh Thu cư nhiên đáp ứng hôn sự này cho hắn, nàng còn vốn tưởng rằng, trải qua những chuyện lần trước, chí ít ông có thể nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, sẽ không bao giờ đem nàng dâng lên miệng cọp. nhưng mà, nàng không thể nghĩ tới, nàng vẫn là sai rồi, Mặc Thanh Thu căn bản không để ý đến nàng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115 )