Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 068

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 068
Tế Lang thần
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


"Nhã Nhi, mặc kệ ta như thế nào, nàng nhất định phải sống ". Vân Lâm suy yếu gượng cười nói với Ôn Nhã, có thể khiến cho nàng liều mình cứu hắn, lại có thể cùng nàng đồng sinh cộng tử, hắn cảm thấy, ngày hôm nay nếu có chết cũng không uổng phí.

Vân Lâm khiến cho nàng trong nháy mắt lệ đã rơi đầy mặt, rõ ràng là kẻ đáng ghét, đáng hận, nhưng lại làm cho nàng đau lòng và khổ sở như thế.

Lập tức Da Luật Độc liền cho thị vệ áp giải Vân Lâm đi, còn chính mình thì mang Ôn Nhã khống chế lên lưng ngựa, một đường hướng về nơi thảo nguyên sâu xa đi đến.

Thảo nguyên sâu xa rộng rớn là nơi tụ tập của bầy lang sói, là nơi ít người bình thường có thể đi đến đây. Dọc đường Ôn Nhã còn nhìn thấy dưới đống tuyết trắng xóa và đám cỏ khô là những bộ xương của những động và con người đi lạc vùi lấp phía dưới.

"Gào gừ! "Theo tiếng tru là một con sói đầu đàng xuất hiện dưới tầm mắt của mọi người, ánh mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm nhóm người Da Luật Độc, đặc biệt là Vân Lâm, bởi vì máu tanh trên người hắn kích thích khứu giác của bọn chúng càng đậm.

Theo tiếng tru dài của con sói đầu đàn, dần dần, càng ngày càng nhiều con sói đến tụ tập xung quang, hai mắt lóe sáng nhìn nhóm người bọn họ. Khiến cho nhóm thị vệ của Da Luật Độc cũng run sợ.

"vương, bầy sói đã đến gần đủ, nếu đợi thêm nữa, e rằng chúng ta muốn rời đi cũng là rất khó ". Thị vệ bên cạnh run rẩy nói, nếu khônh nhanh giải quyết e rằng sớm muộn ngay cả bọn họ cũng đều là bữa ăn cho bầy sói này.

"Da Luật Độc, muội cầu xin huynh, đừng nên làm vậy, huynh thả hắn đi đi, bất quá huynh có thể bắt hắn ký kết hiệp định sau này không tiếp tục xâm phạm đại mạc nữa, hay là để hắn cắt đất bồi thường cho huynh cũng được mà ". Ôn Nhã khóc lóc nói, vân lâm đang bị thương rất nặng, làm sao có thể đối đầu với nhóm lang này, khẳng định hắn nhất định sẽ chết a.

"Không xâm phạm đại mạc? Cắt đất bồi thường sao? Những thứ đó có gì là tốt, hắn chết rồi, toàn bộ thiên hạ đều là của ta, ta vì sao lại còn muốn giữ lại một mối họa về sau? ". Da Luật Độc cười lạnh nói, phất phất tay, ra hiệu cho người mang Vân lâm đi.

"Da Luật Độc, muội sẽ giết huynh, cả đời này muội cũng sẽ không tha thứ cho huynh ". Ôn Nhã tức giận nói với Da Luật độc, sư huynh đã không còn là sư huynh đáng yêu của nàng như trước nữa. Da Luật Độc như vậy, làm cho nàng cảm thấy vô cùng xa lạ, cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Vân lâm bị thị vệ ném trên bãi cỏ phía trước, bầy sói liền từ từ đi tới, cảnh giác nhìn nhóm người của Da luật độc, lại quay nhìn Vân Lâm, chậm rãi từ từ b ước tới chỗ Vân Lâm.

"Da Luật Độc! ". Ôn Nhã lớn tiếng gọi to, trên tay ám khí bắn ra, làm cho hắn có cảm giác nguy cơ sắp đến, liền không hề nghĩ ngợi nhiều, đẩy Ôn Nhã ra khỏi người mình, Ôn Nhã dựa vào sức đẩy của Da Luật độc, lập tức bay đến bên người của Vân Lâm bảo hộ hắn. Trên thân thể của Da Luật Độc liền đã cắm mấy cây kim nhỏ, tuy không có thương tổn đến chỗ yếu, nhưng cũng là cho sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.

"Ôn Nhã, Muội! Tại sao lại có thể đối với ta như vậy! ". Da luật Độc bưng vết thương trên người, không thể tin nhìn Ôn Nhã, hắn vẫn cho là, nàng chỉ nói là muốn giết hắn, nhưng không nghĩ, nàng lại có thể ra tay với hắn.

"Vương, người sao rồi? Có muốn bắn cung hay không?" Thị vệ đỡ lấy Da Luật Độc nói.

Ôn Nhã nhìn thấy bọn họ đang hướng cung tên về phía mình, trong lòng căng thẳng vô cùng, chân hơi lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn là kiên định một mực bảo vệ Vân Lâm. Nhiều cung tên như vậy, cự li lại ngắn, bản thân nàng cũng không nắm chắc có thể ngăn trở được hết những cung tên đó hay không, lại nói không biết có thể bảo vệ nổi Vân lâm hay không nữa.

"Không cần, chúng ta đi thôi! ". Nhìn bầy sói đang dần dần tiến về phía Ôn Nhã, hắn ánh mắt kiên định nhìn nàng một lần nữa, mặc dù Ôn Nhã thương tổn hắn, nhưng hắn vẫn không đành lòng giết nàng, nếu như nàng có thể trốn thoát khỏi bầy sói thì coi như là mạng nàng lớn vậy. Da luật Độc liền nói với thị vệ hạ xạ tiễn xuống.

"Muội tự lo lấy! ". Sau khi nói với Ôn Nhã, hắn liền cưỡi ngựa ly khai, cho dù binh viện Vân Lâm có đến, cũng không thể cứu kịp hắn, còn Ôn Nhã, nàng tự cầu phúc vậy.

Sau khi nhóm người Da luật độc rời đi, những con sói liền hướng theo đó mà đuổi theo, những con còn lại thì hướng Ôn Nhã càng ngày càng gần.

"Ôn Nhã, hiện tại bầy sói đã ít đi, nàng mau chạy đi ". Vân lâm gắng gượng đứng dậy, nắm tay đẩy Ôn Nhã nói.

"Vân Lâm, lần trước huynh cứu ta từ trong bầy sói, lần này đến phiên ta cứu huynh ". Ôn Nhã cười, đem chủy thủ nhét vào tay của Vân Lâm, chính mình lấy bảo kiếm ra, chuẩn bị giao đấu với bầy sói.

Rốt cục, trong nhóm sói cũng đã có một con hành động, hướng tới Vân Lâm mà chạy đến. Ôn Nhã tay mắt lạnh lẹ, một kiếm liền giết chết con sói đầu, kết quả những con khác cũng liền chạy đến tấn công, mùi máu tanh ngập tràn trên đám cỏ khô. Bởi vì càng đáng càng đông, Ôn Nhã rốt cục cũng sắp trụ không nổi, liền phát ám khí, nháy mắt kim châm nay ra giết chết đám sói.

Sói là một loài động vật thông minh, cũng bởi vì chúng thông minh mà nàng ra tay cũng có kiêng kỵ, nhìn những con lang chết trước mặt mình, nàng lẳng lặng chờ đợi nhóm sói kế tiếp.

"Ôn Nhã, bên trong ám khí số lượng kim thép có giới hạn, nhiều nhất chỉ có thể phát ra thêm mười kim nữa, nàng nên dùng ít một chút, nếu không dùng hết rồi, sẽ không còn đối phó kịp." Nhìn thấy đám sói bị nàng hạ ngục, Vân Lâm liền nói với Ôn Nhã, đáng lẽ hắn cũng có ám khí, nhưng từ khi bị bắt đã bị lấy đi mất hết.

"Mười kim? Mặc kệ, huynh mau đi tìm cỏ khô để châm lửa, sói rất sợ lửa, có lửa chúng ta liền có thể chống đỡ được thêm một thời gian ". Ôn Nhã từ trong người lấy ra hỏa chiết tử đưa cho Vân lâm, tuy rằng trên thảo nguyên cỏ khô rất nhiều, nhưng vừa có một trận tuyết lớn, trên đất đều là đọng tuyết, cho nên muốn đem cỏ khô nhen lửa quả là chuyện không dễ dàng gì.

Trên đất, số cỏ khô ướt rất nhiều, Vân Lâm đã nhiều lần nhen lửa nhưng chưa được, ngược lại xem chút nữa là ướt luôn hỏa chiết tử. Qua một lúc khó khắn, cuối cùng cũng chỉ có khói, khói bay dầy đặc, khiến cho bầy sói cũng bắt đầu sợ sệt, dần dần lui về phía sau.

"Nơi đó có khói, chính là nhóm người hoàng thượng rồi! ". Nguyệt Hồng đang chờ người, liền thấy khói bay dầy đặc, cấp tốc hướng về nơi đó chạy đến.

"Không có lửa, ta thật vô dụng, Ôn Nhã, nàng mau chạy đi ". Vân Lâm cuống lên, bản thân Ôn Nhã cũng đã bị sói làm thương tôn, tình huống có chút không ổn.

"Không sao, kiên trì chút nữa, kiên trì một chút là sẽ tốt rồi, chúng ta nhất định sẽ đợi được viện binh tới ". Kim thép được phát ra 6 cây, Ôn nhã kiên định ở bên cạnh Vân Lâm.

Tình huống bây giờ, đối với bầy sói mà nói, chính là thịnh yến, mùi máu tanh chính là thịnh yến mỹ thực, cho dù là thi thể của đồng bọn nhưng chúng không cần biết, chỉ cần có máu, có thịt, bất luận là con mồi gì chúng cũng đều gặm nhấm. Cho nên, Ôn Nhã càng giết nhiều sói, thì những con sói khác càng bị kịch thích, càng hưng phấn.

"A! ". Ôn Nhã lần thứ hai bị sói làm tổn thương ở cánh tay. hiện tại cánh tay đã đau đến mất đi tri giác.

"Lẽ nào chúng ta hôm nay thật sự phải chôn thây dưới miệng của sói sao? Nhã nhi, nàng cùng ta chết, nàng có hối hận không?". Vân lâm ôm lấy Ôn Nhã hỏi.

"Hối hận? Đương nhiên là sẽ hối hận a, ta còn trẻ, cũng chưa muốn cùng huynh chết đâu nha!". Ôn Nhã nhịn đau nói, nàng không muốn chết, cũng không hi vọng Vân lâm chết

"Cẩn thận!". một con sói khác đột nhiên ập tới phía Ôn Nhã, Vân Lâm ở bên cạnh cũng không biết khí lực của mình từ đâu mà có, một cái vươn mình, liền đem Ôn Nhã bảo hộ ở dưới thân.

"Cho dù chết, ta cũng phải để nàng biết, trừ phi là ta chết trước, không thì ta sẽ không để bất kì ai có thể làm tổn hại đến nàng ". Ở trên cao nhìn xuống Ôn Nhã, rõ ràng chờ đợi ở phía trước chính là cửa tử, nhưng hắn vẫn lộ ra nụ cười nhìn nàng, trong nháy mắt khiến Ôn Nhã lệ rơi đầy mặt.

"Oành oành ". Liên tiếp hai tiếng, ngay ở thời điểm Vân lâm bọn họ tưởng là chết chắc rồi thì tự nhiên con sói ban nãy liền ngã trên mặt đất, trên thân đã có mũi tên của vân đình xuyên qua.

"Hoàng thượng! Nương nương! Các người không sao chứ! "Xa xa Nguyệt hồng nhìn thấy Vân Lâm bọn họ ngã trên mặt đất nhìn thấy con sói đang chuẩn bị tấn công, liền vội vã cho cung tên, bắn hạ kịp thời.

"Lần này được rồi, huynh không cần phải làm một trang anh hùng nữa ". Ôn Nhã đỏ mặt đẩy Vân Lâm ra, hành động vừa nãy của Vân Lâm thực sự đã cảm động đến nàng, nếu hắn thật sự chết đi, nàng cũng không muốn sống.

Nhóm người của Nguyệt Hồng cũng đã tấn công bầy sói, bởi vì trong tay của bọn họ có binh khí xa tiễn, nên cũng khiến bầy sói sợ hãi không ngừng lui lại, nhóm của bọn họ tạm thời cũng đã an toàn.

"Chúng ta đều không sao rồi, thật tốt, Tiểu Nhã, khi chúng ta hồi vân đình, hai ta nên cố gắng bắt đầu lại, lần này ta nhất định sẽ đối tốt với nàng ". Vân lâm nỉ non nói, rốt cục cũng té xỉu trong lồng ngực của Ôn Nhã.

"Vân lâm! Vân lâm! ". Nhìn thấy Vân lâm ngã xuống, trong lòng Ôn Nhã lo lắng, bất an, tim nàng giống như đã bị ai lấy đi mất một nửa.

"Nương nương, người mau lên ngựa, chúng ta lập tức đưa hoàng thượng đến nơi an toàn." Thị vệ tiếp nhận Vân lâm từ trong tay Ôn Nhã, sau đó trợ giúp nàng lên ngựa, còn về phần bầy sói, vì e ngại binh khí cũng đã lùi về hang rất nhiều, một số ít đuổi theo bọn họ, bởi vì không đuổi kịp nên không thể làm gì khác hơn là phải quay trở về hang. Trên thảo nguyên khắp nơi ngập tràn mùi máu tanh, thật lâu vẫn chưa tản đi.

Đi theo nhóm người của Nguyệt Hồng, Ôn Nhã được mang đến một nơi cách không xa thảo nguyên, đó chính là một cái lều vải của những người dân chăn nuôi, bên trong cái gì cũng không có chỉ có một chiếc giường nhỏ đơn sơ.

"Vân lâm hắn thế nào?. Trong đám người còn có ngự y, Ôn Nhã không thể không giật mình, Vân Lâm tựa hồ đã chuẩn bị rất đầy đủ.

"Nương nương xin yên tâm, hoàng thượng tuy rằng bị trọng thương, nhưng vẫn không đến nỗi phải trí mạng." Ngự y trả lời.

"Đại tiểu thư, ngày hôm nay, thực sự dọa chết nô tỳ rồi, nếu như người cùng hoàng thượng có bất trắc gì, vậy nhóm nô tỳ vạn tử cũng khó thoát tội." Biết hoàng thượng cùng Ôn Nhã không có chuyện gì, Nguyệt Hồng cũng là thở phào nhẹ nhõm.

"Thật sự là rất mừng, các ngươi đến thật đúng lúc, nếu không phải vậy, bọn ta nhất định sẽ chết chắc rồi. Vân đình vương triều cũng chết chắc." Ôn Nhã cười cười, lần này, cùng hắn đồng sinh cộng tử, cũng là lần đầu tiên tiếp cận cửa sinh tử, thật khiến cho nàng phải suy nghĩ, đúng là còn sống thật là tốt, chí ít trên đời còn có nhiều thứ và nhiều chuyện tốt đep đang chờ nàng phía trước.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )