Điều tra cẩn thận
← Ch.096 | Ch.098 → |
Da Luật Độc tìm tới nhóm người lúc trước. Đó chính là gia đình nhà Zack. Da Luật Độc không tìm thấy được thứ mình muốn, không thể làm gì khác hơn là mang đoàn người quay về. Nhưng hắn cũng không biết rằng nàng chỉ cách hắn một dặm đường xa gần đó.
Ôn Nhã một mình cưỡi ngựa. Xuyên qua thảo nguyên. Tránh khỏi nơi có người ở. Một đường hướng về Vân đình mà đi.
Thời điểm tiến vào biên thành, là lúc cửa khẩu kiểm tra nghiêm ngặt. Ôn Nhã mang theo tiểu lang kém chút nữa là không thể đi vào. Vì nàng chi chút ít bạc nhỏ, nên mới có thể đem tiểu lang và bản thân đi vào thành.
Hiện tại Biên Thành cũng sẽ đối mặt với chiến sự. Trên đường phố biên thành người người vội vã đi. Trên mặt mỗi người đều mang theo tia sắc lo lắng. Cũng chưa biết ai sẽ là ngọn lựa dấy lên chiến tranh, cũng không biết là sẽ chết bao nhiêu người. Ôn Nhã mang theo tiểu lang, không ở lại biên thành quá lâu lập tức chạy về phía Vân Thành.
Vân Thành, mọi thứ như thường lệ. Mặc kệ bên ngoài biên thành như thế nào, Vân Thành vẫn có cuộc sống phóng túng, vui vẻ. Ngọn lửa chiến tranh không có thiêu đến đây, cho nên mọi người đều không thèm để ý đến. Ôn Nhã dọc theo đường đi, trên người cũng đã hết bạc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đến nơi nào.
" Nhanh. Đi mau. Bình vương phủ phía trước đang ban phát lương thực." Trong lúc nàng đang suy nghĩ không biết nên đi đến nơi nào để nghỉ chân. Đột nhiên nghe được ngừoi bên cạnh chạy về phía cổng Bình vương phủ. Trước mắt mình chính là người phụ thân hiền lành. Ôn Nhã nhẹ nhàng mỉm cười. Cùng theo đoàn người hướng Bình vương phủ mà đi đến.
Trước cửa Bình vương phủ đã có rất nhiều bách tính bình dân tụ tập đông đúc. Đứng ở trước cửa chờ Bình vương phủ cứu tế. Ôn Nhã đứng từ xa đã nhìn thấy Bình vương phi và Bình vương gia sóng vai đứng ở phía trước. Nhìn dáng dấp của bọn họ, có lẽ quan hệ giữa hai người đã hòa hợp rất nhiều.
" Các vị, các vị trước hết yên tĩnh lại một chút, các vị cũng đều biết Bình vương phủ phát lương thực lần này là có một yêu cầu. Cả phủ chúng ta chỉ đều hi vọng các vị có thể chân thành hướng về phía Bồ Tát cầu khẩn, phù hộ cho tiểu thư của Bình vương phủ sớm ngày trở về. Mỗi một người nhận lấy một phần gạo cũng đều có thể khẩn cầu. Đương nhiên, chúng ta cũng không có ép buộc, hết thảy đều là sự tự nguyện của mỗi người ở đây. Nếu như đại tiểu thư có thể bình an trở về, đến thời điểm đó, Bình vương phủ không những chỉ cấp phát lương thực mà còn thưởng tiền." Quản gia của Bình vương phủ đứng trước cửa nói lớn. Ôn Nhã nghe thấy cũng không kìm nén được mà rơi nước mắt.
Không ngờ rằng cha và nương làm như vậy chỉ mong cầu nàng trở về. Lại phát động mọi người ở Vân Thành vì nàng mà cầu khẩn. Ôn Nhã đột nhiên có chút hối hận, tại sao nàng chỉ muốn trốn tránh, nếu như có thể về sớm chút, có lẽ cha và nương sẽ bớt lo lắng rồi.
Nhưng mà. Nàng hiện tại vẫn chưa thể lộ diện. Trước sự tình chưa có điều tra rõ ràng, nàng càng không thể dễ dàng lộ diên. Nhìn Bình vương gia và Bình vương phi từ phía xa. Ôn Nhã rốt cuộc vẫn là xoay người rời khỏi.
" Vương phi. Nàng nhìn gì vậy?" Bình vương gia nhìn Bình vương phi hỏi nhỏ. Định cùng nàng thương lượng về việc cấp phát, nhưng lại đột nhiên thấy nàng nhìn vào đoàn người phía trước mà có chút thất thần.
" Vương gia. Ta thật giống như đã nhìn thấy Tiểu Nhã". Bình vương phi không dám xác định, nói.
"Nơi này làm sao có thể có Tiểu Nhã. Hẳn là nàng đã nhìn lầm". bình vương gia ôm nàng nhẹ giọng nói. Có lẽ nàng đã quá nhớ nhung Ôn Nhã, cho nên mới nhìn lầm. Phía dưới cũng chỉ là bách tính bình dân, căn bản không hề có sự tồn tại của Ôn Nhã.
'Nhưng... vừa rồi thật sự ta đã nhìn thấy người rất giống Tiểu Nhã. Có phải là ta ảo giác không? Nếu không phải làm sao có thể thấy được Tiểu Nhã, có lẽ tiểu Nhã đã bị sát hại, cho nên nàng không có đi tìm ta." Bình vương phi đau lòng nói. Bà rất nhớ Ôn Nhã, vất vả lắm mới tìm thấy nàng về. Bây giờ lại không nhìn thấy nàng. Bình vương phi cũng không biết bản thân có thể tiếp tục chịu đựng nỗi hay không.
" Nàng nghĩ quá nhiều rồi. Tiểu Nhã là cát nhân tự có thiên tướng. Nhất định sẽ không sao." Bình vương nghiêm túc nhìn Bình vuơng phi nói. Ông sợ nhất chính là không tìm được Ôn Nhã, sợ rằng Bình vương phi sẽ là người ngã xuống đầu tiên.
"Hi vọng là như vậy." Bình vương phi chăm chú nhìn Bình vương. Lại nhìn những người kia đang chen chúc nhau lĩnh gạo. Hài tử đáng thương của nàng. Giờ không biết đã như thế nào.
Ôn Nhã lúc này còn chán nản hơn. Trong người không có một đồng. Ngoại trừ những thứ binh khí trên người, cái gì cũng không đáng giá. Do dự mãi, Ôn Nhã liền đem cây thủy chủ đi cầm cố. Dù sao thủy chủ cũng được chế tạo từ thủy tinh thuần. Cho dù nàng không ăn, thì tiểu lang cũng không thể để đói a.
Có tiền rồi. Đương nhiên là phải tìm một chỗ trú chân. Chỗ nào đó không quá ồn ào là được. Vì sợ tiểu lang gây chú ý, nên nàng chọn một chỗ hơi xa một chút.
" Vị khách quan này, ngươi đến để ăn cơm hay là ở trọ". Nhìn thấy Ôn Nhã. Chưỡng quỷ vô cùng nhiệt tình. Vì đây là quán trọ bình thường rất ít người đến, , khó khăn lắm mới có vài người, cho nên phải cố gắng chiêu đãi thật tốt.
"Ở trọ, chuẩn bị cho ta một gian phòng tốt một chút. Và bốn cân thịt, hai cái bánh bao, và một chút rượu". Đem tiểy lang giấu trong bao trang phục. Ôn Nhã dặn dò chưởng quỹ.
" Bốn cân thịt. Nhiều như vậy, cô nương một mình ăn hết à." Chưỡng quỷ có chút không tin, trước mắt mình là đại cô nương, tuy rằng một thân y phục da thú. Có lẽ là từ nơi khác đến. Nhìn kĩ thân hình cũng gầy gò, nhưng cũng không thể ăn hết bốn cân thịt, còn hai cái bánh bao, chưỡng quỷ còn tưởng mình nghe lầm.
" Không sai, chính là bốn cân thịt. Chưởng quỹ, ngươi đừng xem ta gầy nhỏ mà lầm, ta như thế nhưng có thể ăn rất nhiều." Ôn Nhã cười cười, bốn cân thịt là cho tiểu lang. Mỗi ngày chỉ có thể cho nó ăn bốn cân thịt. Nếu để nó ăn quá độ, cơ thể sẽ không tốt.
Chưỡng quỷ ngờ vực. Nhưng miễn là nàng đủ tiền đưa hắn, cũng không nói gì, có tiền thì đạo lý gì cũng như không.
"Chưỡng quỷ, ta muốn hỏi ngươi một chút ít sự việc." Sau khi ăn xong, chỉ có Ôn Nhã và chưỡng quỷ, nên nàng liền muốn hỏi thăm một chút ít tin tức bên ngoài.
"Cô nương, ngươi muốn hỏi gì. Tuy quán ta rất nhỏ, có chút hiu quạnh, nhưng nơi nào náo nhiệt, tin tức gì bên ngoài, ta cái gì cũng biết."
Ôn Nhã liền hỏi, chưỡng quỷ kia cũng không có nói bậy hoặc thêm bớt điều gì.
" À, phải rồi. Ta nghe nói là hoàng thượng của Vân Đình rất tàn bạo, nghe nói là đại phu trị khỏi bệnh cho thái hậu đã bị truy sát, chuyện này có phải là thật không?" Một lát sau, Ôn Nhã mới hỏi vào vấn đề chính.
"Lời này ngươi đừng nói loạn nha." Quách chưởng quỹ cảnh cáo nhìn Ôn Nhã một chút.
"Chuyện này người khác biết có thể là không rõ ràng, nhưng đối với ta thì lại quá rõ ràng. Chái trai ta là nô tài trong cung, chuyện ngày đó hắn cũng biết." Quách chưởng quỹ nhìn bốn phía không người, lúc này mới nhỏ giọng nói.
"Ngày đó, khi đại phu kia chữa trị khỏi bệnh cho thái hậu, Vân Cẩm công chúa đã mời ông ta đến uống rượu, nhưng không biết tại sao, hoàng thương đột nhiên mang người đến bắt vị đại phu đó, có điều ngày ấy, đại phu kia đã trốn thoát." tuy rằng chưỡng quỹ không rõ ràng lắm nhưng một vài điều hắn vẫn nắm chắc.
"Qua hai ngày sau đó, trong một quán rượu ở Vân thành đột nhiên bốc cháy, hoàng thượng liền cho người đi điều tra, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Cháu ta nói chỉ biết là hoàng thượng tự mình dẫn người đuổi theo. Sau khi quay trở lại, đã mang thi thể của vị đại phu kia về, còn việc xảy ra ở trong đó cũng chỉ có hoàng thượng và thị vệ mối biết chính xác được." Chưởng quỹ nói.
"có điều, ta cảm thấy hoàng thượng không giết vị đại phu đó a." Một lát sau, quách chưởng qũy lại tiếp túc nói.
"tại sao lại nói như vậy?" Ôn Nhã hỏi.
"Bởi vì sau khi đại phu kia chết rồi, hoàng thượng còn an táng chu toàn cho đại phu đó, phong một chức quan ngự y nữa, nếu thật sự hoàng thượng giết hắn, thì cần gì trăm phương ngàn kế làm những việc vòng quanh như vậy." Quách chưởng quỹ cảm thấy bên torng nhất định có uẩn khúc.
"Vị đai phu kia được chôn ở nơi nào a. Có thể nói cho ta biết được không?" Ôn Nhã hỏi. Chuyện này xem ra không đơn giản a.
Quách chưởng quỹ biết gì nói nấy. Rất nhanh chỉ cho Ôn Nhã biết nơi chôn cất của vị đại phu đó. Ôn Nhã hỏi thêm vài chuyện nữa, sau đó liền hướng về chưởng quầy nói lời từ biệt.
Cất bước trên đường lớn, Ôn Nhã vẫn cúi đầu, bởi vì dáng người của nàng quá mức lôi kéo sư chú ý của người khác. Khiến cho người ta không khỏi liếc mắt mà nhìn đến, hảo là nàng đã có chuẩn bị đấu bồng, tạm thời cũng sẽ không có ai nhận ra nàng.
Ôn Nhã rất nhanh cũng đã tới nơi tửu lâu đã bị phát hỏa ngày ấy ở Vân Thành. Nơi đây đã thành một bức tường đổ, chỉ còn sót lại tàn viên gạch đá, bởi vì do hỏa thiêu cháy lớn nên không còn đầu mối gì hữu dụng, Ôn Nhã cẩn thận tìm kiếm này nọ, nhưng cũng không phát hiện điều gì khả nghi, nếu có e rằng cũng đã ở trong cung rồi.
Chưởng quỹ đã nói, ngôi mộ của Mặc Thanh Thu cách không xa ngoại thành Vân Thành, đúng là nơi non xanh nước biếc, xa xa Ôn Nhã đã nhìn thấy tấm bia mộ cao cao, chưỡng quỷ đích xác là không có gạt nàng, bia mộ này được đắp cao to và hoa lệ, trên đó còn viết là " Khâm tứ ngự y Mặc Thanh Thu chi mộ". Dưới đề lập mộ là hoàng thượng và Ôn Nhã, điều này cũng không gì là sao bởi vì nàng chính là thê tử của Vân Lâm, Mặc Thanh Thu cũng coi như đã là nhạc phụ của hắn.
"Mặc Thanh Thu, người sao lại dễ dàng chết như vậy chứ, Người vẫn chưa bồi thường cho ta, tại sao lại chết đây?Ta vẫn chưa có tha thứ cho người, người không thể chết được." Ôn Nhã không kìm lòng được mà ôm bia mộ khóc rống, nàng làm sao có thể hận ông ta chứ, vì ông ta là cha nàng, là sư phụ của nàng mà.
"Sư phụ, Người chưa có chết đúng không. Nhất định là người đang trêu chọc ta." Ôn Nhã đột nhiên đứng dậy, nhìn nấm mồ kia, ý nghĩ nghiệm thi càng ngày càng mãnh liệt.
"Sư phụ, ta nhất định phải biết đích xác người có phải đã chết hay không, tiểu Nhã đắc tội rồi." Ôn Nhã hai đầu gối quỳ xuống, quay về phía bia mộ dùng sức dập đầu mấy cái. Mặc Thanh Thu võ công cao như vậy, làm sao có khả năng chết một cách đột ngột như vậy, trong này khẳng định có bí mật gì đó, Ôn Nhã trước sau vẫn không chịu tin rằng Mặc Thanh Thu đã thật sự chết.
Sau khi nàng vái lạy Mặc Thanh Thu, liền tìm một cành cây gần đó, bắt đầu đào móc phần mộ Mặc Thanh Thu.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |