Cừu hận
← Ch.073 | Ch.075 → |
" Nguyệt Hồng cô nương, ngươi làm sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy?". Thấy nàng không có nói, đại thẩm lúc này mới chú ý tới, thấy sắc mặt của nàng xanh xao đến nguy rồi.
" Không, Không có gì, chỉ là có chút sợ a ". Ôn Nhã hơi nghiêng đầu, cố nén trong lòng lửa giận, nàng không thể để lộ danh tính, không phải vậy nàng chết chắc rồi,
" là đại thẩm cân nhắc không chu đáo, cô nương thân thể còn bệnh, lại đi nói chuyện này ". Đại thẩm cười nói, tin tưởng nhìn Ôn Nhã,
" Phiền đại thẩm a, ta có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút ". Ôn Nhã cười cười nói với đại thẩm.
" Vậy có muốn ta dìu ngươi lên giường nằm một lát không?" Đại thẩm hỏi.
" Không cần đâu, ta ngồi đây một lát, đai thẩm người có việc nên đi trước a ". Ôn Nhã từ chối hảo ý của bà, tựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại.
Đại thẩm liền đem một tấm chăn đắp lên cho nàng, sao đó đem bếp than đến gần nàng, rồi mới lặng lẽ rời đi.
" da luật độc, nếu huynh dám giết, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình! ". Sau khi đại thẩm rời khỏi, Ôn Nhã mới mở mắt ra, trong mắt đầy cừu hận! Nhưng hiện tại nàng phải nhẫn, không thể hành động liền được.
" Nguyệt Hồng cô nương, thảo nguyên hiếm thấy ánh nắng mặt trời, đại phu nói, ngươi nên ra ngoài hưởng ít ánh nắng, hoạt động gân cốt một chút a ". Thật khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, đại thẩm liền mang Ôn Nhã từ trong lều đẩy đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn còn lưu lại vết tuyết, có vẻ vẫn còn đặc biệt lạnh, ngay lúc vừa bước ra khỏi kều, đại thẩm cùng Ôn Nhã đều phải nép mình lại, chỉ là lâu lắm rồi mới nhìn thấy ánh nắng, cho nên ánh mắt trời có vẻ hơi chói mắt người.
" Nguyệt Hồng cô nương, ngươi có thấy khá hơn chút nào không?". Zack từ xa đã nhìn thấy Ôn Nhã, tuy trên người nàng cũng mặc vải bố y thô, nhưng so với những người ở đây, vẫn còn đẹp hơn nhiều.
" Cảm ơn ngươi đã làm xe đẩy cho ta, ta đã tốt hơn rất nhiều, có thể bước đi vài bước a ". Ôn Nhã nhìn Zack cười tươi nói, cả gia đình này đối với nàng rất tốt, xem nàng như người một nhà, nàng có thể cảm nhận được đều đó, đây chính là điều mà nàng mong muốn, cuộc sống thanh thản, qua ngày, vui vẻ, thoải mái, không lo không nghĩ..
Nhưng mà... điều gì đến rồi cũng sẽ đến...
" Giá! Giá! " Từ xa tiếng vó ngựa đã vang xa, đi kèm theo là gió thổi lạnh thấu xương, hướng bọn họ mà đi đến, trên lưng ngựa chính là thị vệ của đại mạc vương, Ôn Nhã liếc mắt nhìn cũng đã biết, nàng nhanh nhẹn dùng khăn che lại nửa khuôn mặt của mình.
" Zack, năm nay dê đã bán như thế nào rồi? " Xa xa đã có người gọi tên, rất nhanh, liền thấy ngựa và người đã ở bên cạnh Zack, Ôn Nhã thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải đến tìm nàng.
" Các vị đại nhân, mấy ngày này, thời tiết đông đến, ta không thể lên đường bán dê được ". Zack nhìn những thị vệ kia, cả người đều phát run, đại thẩm nhìn thấy những thị vệ đó, sắc mặt cũng đã đại biến khó coi.
" Không bán được, Zack, ta nói, đầu óc ngươi có phải đã bị gì không? Ngươi cơm trắng đã ăn chưa? Đã lâu như vậy, còn không mau đem bán đi, các ngươi không cần ăn cơm, nhưng quân gia chúng ta thì cần đó! ". Roi da trên tay thị vệ kia quất vào mặt của Zack, hắn hung hãn nói.
Bọn họ phụng mệng đến lấy lương thảo, nhưng dân chăn nuôi đại mạc rất nghèo, nếu có thể giao cho quân lương cũng là đều may mắn, đừng nói là mỗi năm họ đều đến lấy, cả gia đình của Trát Lợi Khắc đã nghèo, nay lại bị bọn chúng cướp bóc như vậy, còn nghèo hơn.
"Vị đại nhân này, năm nay các vị đã đến đây nhiều lần, nhà chúng tôi thật sự đã không còn chút lương thực nào cả ". Đại thẩm bất đắc dĩ nói, bọn chúng chính là ma quỷ hút máu người mà, để giúp họ có cơm no áo ấm, cũng không quên áp bức bóc lột mọi người.
" Trát Lợi Khắc đại thẩm, lời nói này, bà có bất mãn gì sao? Các ngươi chỉ cần cung cấp lương thực cho chúng ta, nhưng bọn ta phải ở trên chiến trường chiến đấu, ngươi nhìn xem, đám huynh đệ chúng ta, mỗi lần tới đây, đều là những khuôn mặt mới, bà có biết, bọn họ giờ đã ở phương nào không? Tất cả bọn họ đều đã chết rồi! Chết hết rồi! ". Thị vệ kia lấy roi quất mạnh lên bãi cỏ, văng bùn lên cả người Ôn Nhã
" Cô nương, không sao chứ." Đại thẩm vội vã móc chiếc khăn tay ra lau cho nàng.
" Khụ khụ, ta không sao ". Ôn Nhã ho khan vài tiếng, kéo tay đại thẩm ra.
" Ôi.. zack, ngươi có phải là đang muốn cưới vợ không? cho nên mới không giao nạp lương thực?". Thị vệ kia liền nhìn đến Ôn Nhã, cười hỏi Zack.
" Không.. không phải như vậy, Nguyệt Hồng cô nương đang bị thương, cho nên mới tạm thời lưu lại nhà ta ". Zack cuống lên, đứng ở phía trước che chắn cho nàng.
" Nếu không phải như vậy, sao lão bà ngươi và ngươi lại căng thẳng như vậy làm cái gì? Tránh ra! ". Thị vệ kia trừng mắt vơi Zack, dọa đến khiến Zack run cả người, nhưng hắn vẫn kiên định đứng đó che chắn cho nàng, nếu để những người này nhìn thấy Ôn Nhã, vậy kết cục của nàng, Zack không dám liên tưởng.
" Zack... ngươi gan to sao, lại dám đối nghịch với bọn ta!". Thị vệ kia liền đá vào người zack, đẩy zack ra một bên.
" Các ngươi là quân súc sinh! Các ngươi làm sao có thể làm như vậy! Mắt thấy con mình bị đánh, đại thẩm run run ôm chầm lấy nàng, không để cho các thi vệ đến gần.
" Đại thẩm, ta khuyên bà, nên tránh ra, bọn ta đang tâm tình rất tốt, nếu không ta sẽ không ta mạng cho bà." Thị vệ kia đến gần uy hiếp những chuyện như vậy, bọn chúng đã từng làm không ít.
" Ta cho các ngươi một ít thời gian, lập tức biến mất trước mặt ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả! ". Vốn không muốn quản, nhưng nhìn thấy bọn chúng ngược đãi như vậy, nếu không cứu bọn họ, hôm nay chắc chắn hai người đó sẽ chết, với lại, dù sao nàng vẫn còn muốn tìm Da Luật Độc tính sổ.
" Đẹp quá! ". Khăn mặt vừ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt của nàng, những thị vệ kia nhìn đến sững sờ.
" Một! ". Ôn Nhã hoàn toàn không để ý ánh mắt những thị vệ kia, trong ánh mắt nàng chỉ toàn là sát khí và lạnh lùng, trên tay cũng đã chuẩn bị ám khí, tuy rằng nàng đang bị thương, nhưng vẫn còn khả năng đẩy nội lực cho ám khí này.
" Cô nương, ngươi sao có thể đánh nổi bọn chúng? Ta cản họ, ngươi mau chạy đi." Đại thẩm đứng che chở cho nàng nói, dưới ánh nhìn của bà, nàng là người nữ nhân yếu ớt, sao có năng lực đối đầu với bọn chúng?.
" Hai! " Ôn Nhã không có nghe lời nói của đại thẩm, mà là đem đại thẩm kéo về phía sau lưng mình, giơ tay phải lên nhắm thẳng đến những thị vệ kia.
" Ồ! Tay của nàng quả nhiên mịn màng rất đẹp! Ta từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua nữ tử nào lại đẹp đến như vậy! " thị vệ kia nhìn cánh tay của nàng liên trầm trồ khen ngợi, bọn chúng liền định đụng vào tay của nàng.
" Ba "! Nàng nói lên tiếng thứ ba, trong tay ám khí liền phát ra, những thị vệ kia chưa kịp phản ứng, liền đã bị những cây kim thép nhỏ bắn trúng, những thị vệ kia ban đầu định chờ thủ lĩnh phân chia, không ngờ hắn đã bị đánh ngục, ngã thẳng xuống đất, không còn hơi thở.
" Chuyện gì xảy ra vậy! ". tất cả mọi người đều kinh sợ, không nghĩ rằng nữ tử này nói được là làm được, nhưng họ không nghĩ ra được thị vệ kia vì sao mà chết.
" Ta đã cảnh cáo các ngươi, còn ngoan cố không nghe, các ngươi rời khỏi đây còn kịp đó ", . Ôn Nhã lạnh lùng nói, nàng không muốn giết người, nhưng không còn cách nào khác.
Những binh sĩ kia nhìn qua nhìn lại, cũng không biết nên làm thế nào, nếu như họ tấn công, không biết sẽ phải chết giống như thủ lĩnh hay không.
" Sợ cái gì! Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ nàng ta sao! ". Một trong bọn chúng lên tiếng nói, chằm chằm nhìn Ôn Nhã.
Ôn Nhã mắt lạnh nhìn bọn chúng, cũng không nói gì, nếu bọn họ muốn chết, thì không nên trách nàng.
Đối mặt với bọn chúng, Ôn Nhã ngồi trên xe lăn, trong nháy mắt, nàng trên tay ám kí tốc độc cực nhanh bắn thẳng vào nhóm binh lính còn lại, không một tiếng động, thân thể của bọn chúng liền ngã xuống đất.
Ôn Nhã một chút cũng không chạm đến bọn chúng, đã giải quyết được cả đám binh lính, nhìn mẹ con Trát Lợi Khắc trợn mắt nhìn mình, nàng cũng không nói gì.
" Làm sao đây? Những người này đều là người của Đại mạc vương, nếu để hắn phát hiện ra, bọn chúng chết rồi, nhất định sẽ bắt tội chúng ta ". Đại thẩm nhìn trên bãi cỏ những thi thể của binh lính, lấp tức liền hoảng hốt, tay chân luống cuống nhìn Ôn Nhã noí.
"Đại thẩm, không cần phải sợ, những người này đều là do ta giết, ta sẽ không để cho những người đó tổn hại đến các người ". Ôn Nhã nói, Zack thì không nói tiếng nào hướng Ôn Nhã đi đến, bắt đầu di chuyển các thi thể đi nơi khác.
" Zack, định làm gì vậy?". Trát Lợi Khắc đại thẩm kinh hoảng nói.
" Xử lý thi thể a ". Zack thầm trả lời, đem các thi thể để vào các thùng đồ, sau đó hắn liền vội vã đẩy xe rời khỏi.
Mỗi một nhóm binh lính đi thu thập lương thảo, đều có ghi lại danh sách, nếu thượng cấp không phát hiện bọn họ trở về, không quá ba ngày sẽ có nhóm khác đến kiểm tra. Ôn Nhã trong lòng rất rõ ràng, chuyện này không phải phi tang các thi thể thì sẽ hoàn toàn yên ổn.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |