Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 027

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 027
Hiểu lầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Bên trong Như Mai cung, Ngọc Mai cùng Lôi vương đang ân ái tình nồng ý thiếp.

"Ngọc Mai, nàng sao có thể cư xử lỗ mãng như thế, cư nhiên lại dùng túy hồng nhan đối phó với Ôn Nhã, nàng có biết ta thật vất vả lắm mới làm ra loại độc dược này, tất cả hầu như ta đều đem cho nàng hết. Hoàng thượng hiện tại đang muốn điều tra rõ chuyện này, nàng tốt nhất là đem những túy hồng nhan còn lại, xử lý cho xong đi, tuyệt đối không thể để cho bất luận người nào hoài nghi chúng ta! ". Vân Lôi trong lòng sốt ruột, hắn vốn định để túy hồng nhan cho Ngọc Mai sử dụng trên những nữ nhân có ý định mê hoặc hoàng thượng, nhưng không ngờ chẳng những Ngoc Mai không nghe theo lời hắn an bài, mà còn dùng để đối phó với Ôn Nhã.

"Túy hồng nhan sớm muộn gì cũng phải sử dụng trên người Ôn Nhã, người khác có thể không biết, nhưng ta thì rõ, nhìn trong ánh mắt của hoàng thượng nhìn nàng không giống với những nữ tử khác, vì địa vì trong cung của ta, vì tương lai hai ta, ta tuyệt đối không thể lưu lại mầm họa này! ". Mai Phi tức giận nói, tuy thái độ hoàng thượng đối với nàng không có thay đổi, nhưng nhìn vào trong mắt hoàng thượng dường như đã không chỉ còn một mình nàng, nàng tuyệt đối không thể để cho loại chuyện kia phát sinh.

"Nếu nàng muốn dùng, thì phải dùng cho tốt, nàng xem, hiện tại Ôn Nhã vẫn bình an vô sự, còn Lâm Tiệp Dư lại có chuyện, đối với chuyện này e rằng Thừa tướng nhất định không chịu giảng hòa, nếu để hắn tra được gì đó, hai chúng ta nhất định sẽ có chuyện ". Vân Lôi giọng điệu có vẻ đã hạ xuống, nhưng vẫn còn chút tức giận.

"Lôi, chàng không nên giận thiếp, những việc thiếp làm đều là vì hai chúng ta a, chàng nghĩ xem, nữ nhi yêu thương của Thừa Tướng dù bất kể là ai hại chết đi nữa, tóm lại, Ôn Nhã nàng ta cũng không tránh khỏi liên can, với tính cách của Thừa tướng nhất định sẽ đến Bình vương phủ làm khó dễ, chỉ cần chúng ta ở bên ngoài, thêm chút củi lửa, chẳng phải chàng liền có thể thu phục được Bình vương gia hoặc là Thừa tướng sao? ". Mai Phi ỏng ẹo, đôi tay ngọc ngà trượt từ bờ vai xuống ngực của Vân Lôi, dịu dàng nói.

Từ gò má nhìn lên, Lôi cùng hoàng thượng thật sự rất giống nhau, một khuôn mặt cương nghị, lạnh lùng, hoàng thượng thì có hơi nhu hòa một ít, nhưng sắc mặt thì đều giống nhau, quả không hổ là huynh đệ ruột thịt, làm hại nàng khi ngủ chung thường không phân biệt được là nàng đang ở bên cạnh ai.

"Chuyện này tự ta biết xử lý, chuyện trước đây chưa làm xong, nàng tốt nhất đừng có tiếp tục có động thái gì, mọi việc phải cùng ta thương lượng trước ". Vân Lôi ôm Mai Phi vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc dài của nàng nói.

"Tất cả đều nghe lời chàng ". Rơi vào nhu tình của Vân Lôi, Mai phi ánh mắt đã lung linh mờ ảo, mị nhãn như tơ, nhu hòa đến độ hoa rơi nước chảy.

"Ta phải đi rồi, mấy ngày này ta muốn đến đại mạc một chuyến, trước khi ta khởi hành, sẽ quay lại thăm nàng ". Vân Lôi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, né tránh ánh mắt nhu tình của nàng, muốn rời đi ngay.

"Chàng phải đi sao?" Mai phi cuống lên, chăm chú lôi kéo ống tay áo của Vân Lôi."Đừng đi, chàng ở lại đây bồi ta đi có được không? Hoàng thượng mấy ngày nay sẽ không đến Như Mai Cung đâu ". Mai phi thấp giọng nói, mỗi lần nàng tức giận, hoàng thượng liền sẽ không còn cách nào khác là rời khỏi Như Mai cung, thời điểm nàng tức giận, cũng chính là cơ hội cho nàng và Vân Lôi gặp mặt nhau.

Từ lần trước ở ngự hoa viên bị người bắt gặp, nàng liền rất ít thấy Vân Lôi đến thăm nàng, nhưng mà đã lâu như vậy rồi, có lẽ hoàng thượng cũng không phát hiện ra chuyện của bọn họ, Mai Phi mới cả gan định hẹn ngày gặp Vân Lôi, vậy mà Lôi vương lại chỉ ngồi một chút liền đi, cũng không thân thiết như trước nữa, trong lòng nàng cảm thấy rất bất an, nàng đã nói hôm nay hoàng thượng chắc chắn sẽ không đến, Lôi nên hiểu rõ tình ý của nàng chứ.

"Ngọc Mai, ta là thật sự có việc, hai ngày nữa ta sẽ quay trở lại thăm nàng có được hay không?" Vân Lôi nhẹ hống giọng nói, đem Mai Phi đang lôi kéo tay áo đẩy ra, xoay người rời khỏi.

"Lôi! Là chàng có phải đã ghét bỏ ta! ". Buông ống tay áo của hắn ra, nhìn bóng lưng Vân Lôi rời khỏi, Mai phi nước mắt mông lung, "Là chàng nhất định đã ghét bỏ ta, chàng ghét bỏ ta vì thân mình nhơ nháp, không muốn chạm vào ta, có đúng không? ". Nghĩ tới đây, Mai Phi trong lòng đau nhói, huynh đệ họ so tài cân sức, nàng vẫn là người đau lòng nhất Vân Lâm thì nhu tình dày vò nàng, Vân Lôi lạnh tình làm cho nàng đau khổ, nếu như không phải vì hắn, nàng làm sao mà đồng ý tiến vào hoàng cung này cơ chứ!.

"Làm sao có thể! Ngọc Mai ngốc, nàng ở trong lòng ta mãi mãi là một nữ tử hồn nhiên ". Vân Lôi thở dài, quay đầu lại, thương tiếc hôn lên trên khuôn mặt đã đầy lệ của Mai phi.

"Ta xưa nay đều không có ghét bỏ nàng, nàng cũng biết rõ trong lòng ta chỉ yêu có mỗi mình nàng, nhưng lần trước ta chưa có tìm được người kia, trong lòng vẫn là luôn bất an, nếu để người khác thấy ta ở trong cung của nàng, nhất định sẽ ảnh hưởng đến nàng, ta không muốn để nàng chịu tổn thương ". Chăm chú ôm Mai Phi vào lòng, để cho nàng nghe được nhịp tim bình tĩnh của hắn, Vân Lôi ôn nhu nói.

"Có thật là như vậy không?" Mai Phi nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng nhìn Vân Lôi, người kia vẫn chưa tìm thấy, lại không báo cáo sự tình cho hoàng thượng, lại không áp chế bọn họ, đáng lẽ sẽ không xảy ra chuyện mới đúng.

"Đương nhiên là thật rồi, nàng không phải không biết bên cạnh hoàng thượng còn có ám vệ, ta lo lắng hoàng thượng sẽ phái ám vệ giám thị nàng, ta chết cũng không xong, nhưng ta không thể để hắn làm tổn hại đến nàng ". Vân Lôi tay lau khô vệt nước mắt cho nàng, đôi mắt nhìn thẳng nàng, khẳng định thẳng thắn nói.

"Thiếp biết tồi, thiếp sẽ cố gắng nghe lời chàng, Lôi, có cơ hội chàng nhất định phải tới thăm thiếp thật nhiều, nếu không như vậy, thiếp sẽ điên mất." Mai Phi không dám nhìn Vân Lôi, mãi đến khi bóng lưng Vân Lôi biến mất, nàng thật lâu cũng chưa cử động qua. Lôi, nếu như ngươi không đến nữa, ta sợ rằng mình sẽ quên mất ngươi, tâm tình của ta thật sự khó chịu, thật khó chịu a, ngươi đến cùng có biết hay không? Ta đến cùng là phải chờ đến khi nào nữa?

"Lôi vương, vào canh giờ này sao vẫn còn lưu lại trong cung?" Lôi vương vừa rời khỏi Như Mai cung, liền gặp ngay Ôn Nhã đang ở bên ngoài tản bộ, Lôi vương vốn định giả vờ như không nhìn thấy, nhưng không ngờ nàng đã cất tiếng nói.

"Vân Lôi tham kiến hoàng tẩu, hoàng tẩu trên mặt người.. làm sao vậy? Dấu ấn bàn tay rõ ràng như vậy, quả thật hoàng huynh đã không biết thương hoa tiếc ngọc rồi sao?" Vân Lôi liếc mắt nhìn thấy trên khuôn mặt của Ôn Nhã có dấu tay, cho dù đã được bột nước che lấp đi, nhưng vẫn thấy rõ ràng.

"Lôi vương vẫn nên mau chóng xuất cung thì tốt hơn, tuy rằng ngươi cùng hoàng thượng là huynh đệ, nhưng quy củ trong cung vẫn là nên tuân thủ, Lôi vương, ngươi không nên hại người khác, nếu không sẽ hại đến chính mình đó." Ôn Nhã cười mỉm nhưng rất lạnh lùng, nhìn theo phương hướng của hắn đi ra, nàng liền biết hắn từ trong cung của Mai Phi mà đi, thậm chí Ôn Nhã cảm thấy bi ai cho Vân Lâm, hắn một lòng trân ái nữ tử ấy, nhưng rất tiếc nàng đã có người trong lòng.

"Hoàng tẩu nói gì vậy, Bản vương cùng hoàng huynh là huynh đệ tình thâm, người sẽ không quản ta muốn xuất cung hay vào cung, hoàng tẩu người quản sao? Hay là hoàng tẩu lo lắng ta gây họa loạn cung đình? "Lôi vương cười tươi, hướng Ôn Nhã mà đi đến, càng ngày càng gần.

"Có điều.. Ta cảm thấy trong cung tổng thể nữ tử chỉ là những người bình thường, nào giống hoàng tẩu, xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa, khí chất lại bất phàm ". Vân Lôi tới gần trêu đùa Ôn Nhã, bên cạnh còn có Nguyệt Hồng, nàng định ngăn cản hắn, nhưng chỉ có thể cúi đầu, không dám manh động.

Xa Xa Vân Lâm đã nhìn thấy Ôn Nhã, đồng thời hắn lại nhìn thấy người mà hắn không muốn nhìn thấy, Vân Lôi há lại cùng Ôn Nhã ở cự li gần như vậy, mà nàng cũng không tránh né, hắn thậm chí còn nhìn thấy tay của Vân Lôi đã đặt trên khuôn mặt nàng, thực sự khiến người ta tức giận! Vân Lâm không nhìn nổi nữa, liền trực tiếp phất tay áo rời khỏi.

""Lôi vương, Có phải lá gan của ngươi quả to lớn không? Cư nhiên lại đối với hoàng tẩu như ta táy máy táy chân ". Ngay lúc Vân Lôi muốn dùng tay sờ lên má nàng, Ôn Nhã đã nhanh tay điểm huyệt đạo của Lôi vương, làm cho hắn không thể động đậy, Vân Lâm ở xa không nhìn thấy cảnh này đã xoay người rời khỏi đó.

"Hoàng tẩu hiểu lầm rồi, Bản vương làm sao dám đối với hoàng tẩu bất kính, chỉ là ta muốn đùa với hoàng tẩu một chút thôi, kính xin hoàng tẩu có thể giải huyệt đạo cho bản vương không?." Lôi vương cười mỉa, hắn tại sao lại bất cẩn nhỉ, hắn làm sao lại quên nữ tử này là người có võ công, hơn nữa thủ pháp thực sự lanh lẹ cao minh, hắn muốn tự giải huyệt đạo cũng không được, một khi hắn vận khí, kinh mạch sẽ đau nhức, khả làm người ta khó chịu đựng được.

"Nguyệt Hồng, gọi mấy thái giám đến đây, nói với họ rằng Lôi vương thân thể không khỏe, không thể đi được, vì vậy bọn họ giúp Lôi vương mang về phủ của hắn đi ". Ôn Nhã không hề để Lôi vương vào mắt, đối với Nguyệt Hồng phân phó nói, Nguyệt Hồng vội vàng lĩnh mệnh mà rời đi, nhưng trên khuôn mặt đã cắn chặt môi lộ ra một tia cười trộm.

"Hoàng tẩu, không nên tàn nhẫn như thế với ta a, dù gì ta cũng là đệ đệ của hoàng thượng, người làm như vậy, không chỉ là làm mất mặt vương tử, cũng là tát lên mặt của hoàng huynh ta một cái đó ". Vân Lôi sắc mặt có chút thay đổi, ngày hôm nay, nếu hắn thật sự được thái giám mang ra cung, vậy hắn làm sao còn có mặt mũi để tiến cung nữa, lại càng cho cả triều đình Vân Thành có chuyện nóng để cười rồi.

"Ngươi nếu đã biết thân là đệ đệ của hoàng thượng, vậy sao ngươi không thể vì hoàng huynh mà suy nghĩ lại, ta không phải là tàn nhẫn, nếu ta thật sự tàn nhẫn, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể an nhiên hòa bình như vậy sao?". Đối với những người phía sau lưng lại dám ngang nhiên làm điều xấu, Ôn Nhã đều không khách khí.

"Ngươi! Ngươi! Được! Được lắm! ". Vân Lôi tức đến nói không thành lời, hắn bây giờ đã hiểu rõ vì sao hoành huynh lại đánh nàng, một nữ tử như vậy nếu ở trong phủ hắn, hắn sớm đã ném ra ngoài cho cho ăn rồi.

Sau khi xử trí Vân Lôi, Ôn Nhã tâm tình thật tốt ly khai khỏi đó, huynh đệ bọn họ đều không phải là người tốt, đặc biệt là Vân Lôi, ngoài miệng huynh đệ tình thâm, nhưng trên thực tế thì lại cùng nữ tử của hoàng thượng gian díu, người như thế đối phó với hắn cũng không cảm thấy có ái náy gì.

Bọn thái giám hay tin Hoàng hậu nương nương triệu bọn họ mang Lôi vương về phủ, liền có chút khiếp sợ, Lôi vương là chiến thần danh tiếng lẫy lừng, sao lại không thể đi được? Nhưng mà khi bọn họ đến nhìn thấy hắn cứ đứng im bất động, theo kinh nghiệm, bọn thái giám điều biết hẳn là đã bị trúng huyệt đạo, còn ai dám làm ra điều này, không cần nói cũng biết. Tuy là hoàng hậu mệnh lệnh bọn họ dùng tay không để mang Lôi vương đi, nhưng mấy tên thái giám không dám, đã đi tìm cổ kiệu lớn đem Lôi vương lên, sau đó liền vội vã rời cung. Trong lúc đó, Vân Lôi sắc mặt đã dị thường khó coi, mấy tên thái giám cũng run đến không dám nói gì.

"Hoàng thượng, người đừng nóng giận, Lôi vương và Hoang hậu sẽ không có chuyện gì phát sinh đâu." Lý Đức Hải ở sau lưng Vân Lâm giải thích, giờ nào không đi, lại một mực đòi đi tìm hoàng hậu, không ngờ lại để hoàng thượng nhìn thấy một màn, toi rồi, hai người thế nào cũng sẽ chiến tranh lạnh nữa mà xem, tâm nguyện của thái hậu có lẽ không xong rồi.

"Đừng chạy!". Một tiếng khẽ kêu lên, một thân yêu kiều mỹ nhân va trực tiếp vào lồng ngực của Vân Lâm, Vân Lâm thân thủ tiếp được, mới không cho người torng ngực của mình ngã xuống đất.

"Người nào to gan như vậy, dám ở trong cung giờ này náo động! ". Lý Đức Hải quát lên, lại bị Vân Lâm ngăn lại.

Trong lồng ngực, nữ tử dung nhan xinh đẹp, bởi vì do chạy mà khuôn mặt đã ửng hồng, trong đêm tối nhìn như mị hoặc người, khi nhìn thấy hắn, nữ tử liền vội vàng cúi đầu, e thẹn, giống y hệt Mai Phi năm đó.

Vương tài nhân trốn ở phía sau cây hoa tùng, nhìn thấy Ngọc mỹ nhân va vào trong lồng ngực của hoàng thượng, nàng sợ đến độ, nhanh chân trốn đi, hoàng thượng hảo không có trách cứ Ngọc tỷ tỷ, nhưng đã mang nàng đến cung của tỷ ấy, đó chính là Bảo Ngọc lâu. Vương tài nhân, đôi tay nắm chặt, cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115 )