Bệnh
← Ch.023 | Ch.025 → |
Trước lúc hôn mê bất tỉnh, Ôn Nhã chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, xoay tròn, đầu cũng lâng lâng, ý thức thì mơ hồ không rõ ràng.
Vân Lâm ôm Ôn Nhã đang trong tình trạng hôn mê vào lòng, một đường cho xe ngựa chạy càng nhanh càng tốt, đi đến Lương Châu biên thành.
"Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương chỉ là cảm mạo phong hàn, cũng không có gì đáng lo ngại ". Bên trong thủ phủ của Lương Châu thành, Vân Lâm cho mời tất cả các đại phu của thành trấn đến xem bệnh cho nàng, bọn họ cùng một lời chẩn đoán là cảm mạo, không gì đáng lo ngại.
"Không đáng lo ngại, vậy tại sao đến giờ nàng ấy còn chưa tỉnh! "Vân Lâm giận dữ, ngay cả Mặc Khanh bị thương nặng cũng đã tỉnh hẳn rồi, chỉ là cảm mạo phong hàn, nàng vẫn còn chưa tỉnh, hắn làm sao mà không nôn nóng, lo lắng được?.
"Nương nương khả là đang gặp ác mộng, cho nên mới không có tỉnh lại, chỉ cần chờ qua hết cơn sốt, thiết nghĩ nương nương liền có thể tỉnh lại ". Đại phu không dám thở mạnh, thấy hoàng thượng tức giận, trong căn phòng, tất cả quan viên lớn nhỏ, hạ nhân đều ào ào quỳ xuống.
"Ác mộng? Vậy ngươi nói xem nàng đến thời điểm nào thì mới có thể hồi tỉnh? Vân Lâm nôn nóng la lên, nhìn Ôn Nhã ở trên giường không có nhúc nhích, trong lòng hắn cảm giác bồn chồn bất an.
"Thảo dân không dám nói chắc, nương nương có thể hôm nay tỉnh, hoặc cũng có khả năng là ngày mai, ngày kia, thậm chí có thể sẽ rất lâu ". Đại phu nơm nớp lo sợ hồi đáp, chỉ lo hoàng thượng mà nổi giận, cái mạng nhỏ này của hắn cũng khó mà giữ được.
"Bỏ đi, các ngươi, tất cả đều lui xuống ". Vân Lâm thở dài, đem tất cả cho lui, "Thậm chí có thể sẽ rất lâu? Rất lâu là bao lâu? Là một năm, hai năm, hay là mười năm, thậm chí là hai mươi năm? Loại chuyện như vậy, ai cũng không có thể bảo đảm. May là hắn đã để ám vệ cấp tốc hồi Vân Thành tìm thái y càng sớm càng tốt tới đây, hiện tại cũng đã trên đường đến, Vân Lâm suy nghĩ, sau đó ngồi xuống bên mép giường của nàng.
Ở trong giấc mộng, Ôn Nhã cảm giác linh hồn đã rời khỏi thân thể, bay đến một nơi vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Xa lạ, là bởi vì nàng chưa bao giờ đặt chân tới nơi này, quen thuộc là bởi vì nàng nhìn cảnh trí nơi đây, tự nhiên trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ, nó trông thật quen thuộc, thật thân thiết, tuy rằng nàng không nhớ được nơi này là nơi nào, nhưng cảm giác trong lòng thì không thể nào đánh lừa nàng được a.
Chỗ nàng đến là một nơi hoàn toàn mới, người ở đây trang phục cùng Vân Đình vương triều rất khác nhau, người nơi này ăn mặc vô cùng mát mẻ, táo bạo, bất luận là nam hay nữ, trang phục đều là lộ chân, lộ tay, Ôn Nhã nhìn đến mà mang tai ửng đỏ cả lên. Nhà cũng thật quái lạ, nàng chưa từng nhìn thấy ngôi nhà lại cao như vậy, còn có các loại phòng nhỏ ở bên trong, lại còn có loại phòng gì đó, làm cho người ta ở từ dưới mặt đất có thể đến tầng cao nhất. Nói ra thật là kì lạ, Ôn Nhã có chút không hiểu, còn cảm giác lại cứ như là lâng lâng, có nhiều chỗ khiến nàng cảm thấy lạ kỳ, tất cả mọi người ở đây đều cho nàng cảm giác mới mẻ, nàng chịu không được liền bay đến nơi có nhiều người ở đó, lại phát hiện ra, người ở đây không thể nhìn thấy mình.
"Chuyện gì thế này? Lẽ nào mình đã chết rồi? Linh hồn đã đến địa phủ chăng? "Ôn Nhã buồn bực nói, nhưng địa phủ làm sao có cảnh tượng như vậy cơ chứ? Ánh nắng chói chang? Gương mặt ai nấy đều tươi cười vui vẻ? Căn bản nơi này không phải là địa phủ, nàng tin tưởng, có lẽ mình đã đến một nơi thần bí nào đó.
Ở nơi này, so với Vân Đình vương triều cũng lớn hơn rất nhiều, lại vô cùng náo nhiệt, người nơi đây không ai nhìn thấy nàng, cho dù nàng giả vờ hét lớn trước mặt người khác, cũng không ai hay biết, loại cảm giác này, giống như lúc ở trên núi vậy, bất luận nàng làm cái gì, cũng không có ai để ý tới, loại cảm giác này rất khó chịu, nàng không biết làm cách nào có thể rời khỏi nơi đây.
"Ôn Nhã, Ngươi nhất định phải tỉnh lại cho trẫm! Trẫm không cho phép ngươi rời đi, cũng không cho phép ngươi có chuyện! ". Thái y của Vân Đình vương triều đã đến rồi, cũng không có biện pháp nào có thể tìm ra nguyên nhân nàng hôn mê, nhìn thấy nàng vẫn là mê man nằm trên giường, Vân Lâm trong lòng lo lắng bất an, không kềm chế được lung lay thân thể nàng mà nói to.
Linh hồn đang bay bổng ở một nơi khác, đột nhiên thân thể bị lay động, nàng cảm giác trời đất quay cuồng, lại còn nghe một âm thanh vô cùng kiên định ở bên tai nàng nói.
Là Vân Lâm sao? Cũng chỉ có hắn mới nói chuyện với nàng bá đạo như vậy a, Ôn Nhã cười cười, ở chỗ này phiêu diêu lâu như vậy rồi, cũng nên quay về thôi, ở nơi đó, còn có rất nhiều người nàng không nỡ xa rời a.
(Ta edit tới đây mới biết thì ra chị ấy cũng là xuyên không tới, mà lúc đầu, không biết vì sao mà mất trí nhớ, sau này mới nhớ ra >.. <)
Vân Lâm ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn nàng cứ như thế mà yên lặng, hắn lại cảm giác không quen, trước đây hắn không thích tính khí của nàng, nàng tính cách rất quái lạ khiến hắn ghét bỏ, nhưng bây giờ nhìn nàng một thân yên lặng, hắn thà tình nguyện thấy nàng như trước đây sẽ tốt hơn.
"Aizz". Vân Lâm thở dài, hắn lúc trước hận không thể làm cho nàng chết đi, nhưng không nghĩ tới, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ như sắp chết của nàng, hắn cư nhiên lại không đành lòng, hay là trong lúc vô tình, nữ tử này đã tiến vào cuộc sống của hắn rồi sao? Nhưng sao lại có thể như vậy được? Lẽ nào, hắn đã thích nàng?.
"Không! Không thể! Ta làm sao có khả năng sẽ thích nàng được, ta chỉ yêu một mình Ngọc Mai, mãi mãi trong lòng chỉ có Ngọc Mai! ". Vân Lâm bị ý niệm trong lòng làm cho sợ hãi, mây mù bao quanh khuôn mặt nhìn Ôn Nhã, sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng, bên ngoài hạ nhân nhìn hắn đi ra, cảm thấy hoàng thượng đang bình thường tại sao lại sinh khí a?
Sau khi Vân Lâm rời đi không lâu, Ôn Nhã mơ màng đã tỉnh lại, nhìn gian phòng xa lạ, không biết là vì sao, trong lòng nàng có chút mâu thuẫn, dường như, nơi này cũng không phải là nơi mà nàng muốn đến, cảm giác kỳ lạ thật.
"Nương nương, người đã tỉnh lại, thực sự là quá tốt rồi, nếu như người không tỉnh lại, hoàng thượng có lẽ sẽ chém đầu lão thần mất ". Lão thái y tuổi già vui mừng nói, hắn đã lớn tuổi rồi, vốn nên ở nhà hưởng thanh phúc, kết quả, hoàng thượng cho thánh chỉ, liền mang hắn một đường từ Vân Thành đến Lương Châu Thành, một đường bôn ba, trắc trở, xương già của hắn sắp vỡ vụn ra, kết quả vừa đến nơi, chẩn đoán không ra bệnh của Hoàng hậu nương nương, ánh mắt của hoàng thượng lúc đó thực sự rất là đáng sợ.
"Hiện giờ đã không sao rồi a."Ôn Nhã cười cười, nhớ tới lời trước đây ở trong mơ nàng nghe được, ngẩng đầu nhìn Vân Lâm đã quay trở lại thăm nàng, nhìn thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị, dường như có chút khó chịu tức giận, đã xảy ra chuyện gì? Nàng hẳn là không có đắc tội với hắn chứ? Nàng trong lòng có chút thấp thỏm bâng khuâng.
"Nếu ngươi đã không có chuyện gì, vậy.. chúng ta lập tức khởi hành hồi cung Vân Thành ". Vân Lâm lạnh lùng nói, Ôn Nhã đã tỉnh lại, hắn trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong vài giây tâm tình hắn lại siết chặt đi.
"Hoàng thượng, nương nương vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn yếu, bây giờ không thích hợp đi xe mệt nhọc." Lão thái y vội vàng nói, trước đây hoàng thượng rất khẩn trương lo lắng cho tình trạng sức khỏe của nương nương, nhưng tại sao giờ lại không để ý đến thân thể nàng a?
"Có chỗ nào không thích hợp? Trẫm ly khai hoàng cung đã nhiều ngày, có lẽ Thái hậu cùng Mai Phi đã sốt ruột lo lắng ". Vân Lâm nói, nhìn ánh mắt của Ôn Nhã đang kinh ngạc nhìn hắn, hắn có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến Mai Phi, hắn liền đem chút cảm giác đó đè xuống trong lòng.
"Nhưng là.. việc này, " Lão thái y nhìn Vân Lâm, lại nhìn Ôn Nhã, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Bổn cung không sao, nên khởi hành hồi cung ". Sau khi kinh ngạc qua đi, nàng lạnh nhạt nói cắt lời thái y, đây mới thực sự là hắn, nàng và hắn vẫn tốt hơn đừng có quan hệ gì.
"Nương nương, nhưng thân thể của người? "Mặc Khanh lo lắng cho nàng, sợ rằng nàng khả không thể chống đỡ nổi.
"Ta thật sự không có chuyện gì, chỉ bởi vì mơ một giấc mơ kỳ quái, cho nên sau khi tỉnh lại có chút mơ hồ."Ôn Nhã cười cười, giấc mơ vừa rồi quá mức kì lạ, cũng quá mức chân thực đi.
Vân Lâm quả nhiên nhẫn tâm, không đợi Ôn Nhã hảo hảo khỏe mạnh, đã chuẩn bị xe ngựa để hồi cung. Ôn Nhã, lão nhân thái y đi cùng một chiếc xe ngựa, Vân Lâm thì cưỡi ngựa, dọc theo đường đi không có nghỉ ngơi, cả ngày lẫn đêm, một đường chạy thẳng về hoàng cung.
"Tiểu Nhã, ngươi rốt cục cũng đã trở về, nghe nói ngươi bị bệnh, thân hình đã gầy đi nhiều rồi, haizz, hoàng nhi, ngươi cũng thực là, không thương tiếc hoàng hậu nương nương gì cả, ai gia làm mẹ nhìn mà đau lòng ". Mới vừa xuống xe, thái hậu liền lôi kéo Ôn Nhã đến hỏi han, còn với hoàng thượng bà cũng không thèm hỏi một tiếng nào.
"Hài nhi bất hiếu, đã để mẫu hậu lo lắng rồi ". Cảm nhận được thái hậu từ tận đáy lòng thật lòng quan tâm nàng, Ôn Nhã dịu dàng cười nói, làm cho nàng cảm thấy khung cảnh lạnh lẽo trong cung, hình như cũng đã ấm áp lên một chút rồi.
"Không nên nói như vậy, ai gia có thông báo cho người của Bình vương phủ rồi, không chừng tí nữa cũng sẽ đến đây, đơi lát nữa, ngươi liền có thể gặp được phụ mẫu rồi ". Thái hậu khuôn mặt hiền lành, dịu dàng nói, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bà đã yêu thích, bà luôn có một cảm giác nàng và Vân Lâm là cặp đôi hảo hợp, nhưng bây giờ nhìn lại, Vân Lâm đối với Ôn Nhã không hề có chút để tâm, bà trong lòng cảm thấy hổ thẹn, đã coi nàng như là khuê nữ của mình mà yêu thương hết lòng.
"Phụ thân và nương sẽ đến đây sao? Thần thiếp cảm tạ mẫu hậu! ". Nghe được phụ mẫu sẽ đến, Ôn Nhã trong lòng rất vui, đã rất lâu rồi nàng không có nhìn thấy mẫu thân, trong còn có nhiều nghi vấn, muốn tự mình tìm hiểu, nếu nương có thể đến đây, vậy thực sự là quá tốt rồi a.
Giấc mộng ấy cứ mãi quấn quanh trong lòng nàng, phải nói là thường xuyên xuất hiện trong giấc ngủ, buổi tối mấy ngày này, nàng đều mơ thấy, có lẽ là ban ngày suy nghĩ, nên đêm mới mơ thấy, nhưng mà mỗi lần nàng tỉnh lại, đầu óc cứ mơ hồ, không thể phân biệt được, nàng rốt cuộc là đang ở nơi nào. Cho nên nàng muốn tìm người hỏi thăm, có ai nhìn thấy qua nơi mà nàng đã nằm mộng không, nếu như là có, nàng nhất định sẽ phải đến đó.
"Ai gia biết ngươi nhất định sẽ vui mừng ". Thái hậu cười nói, liếc mắc nhìn bên cạnh hoàng thượng và Mai phi đang tình chàng ý thiếp, bà chỉ có thể nghĩ nên đối tốt với nàng một chút, mới có thể bù đắp ủy khuất cho Ôn Nhã.
"Ngươi không sao chứ? Nghe nói ngươi bị đánh đến trọng thương ". Bênh cạnh, Vân Cẩm công chúa nhìn Mặc Khanh lo lắng hỏi.
"Tạ công chúa quan tâm, thuộc hạ đã không sao rồi ". Mặc Khanh lạnh nhạt hồi đáp. Vân Cẩm gật đầu, liền trở về bên cạnh thái hậu.
Từ lúc Mặc Khanh ở trạm dịch cứu nàng cùng thái hậu, chỉ cần ở đâu có hắn, ánh mắt của Vân Cẩm liền không tự giác mà dõi theo hắn, cho dù hắn một lần cũng chưa từng để ý đến nàng.
Ngày trước nàng còn cho rằng sẽ tìm một nam nhân chung tình như hoàng huynh hay giống như phụ hoàng, nhưng mà, ngay từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, trái tim nàng đã hướng về hắn rồi, chỉ cần nàng có cơ hội, cho dù hắn không yêu nàng, nàng cũng toàn tâm toàn ý vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, không rời không bỏ.
Nhưng là, tất cả những thứ này đều là mong muốn đơn phương của nàng thôi, với thân phận của nàng, nhất định cùng Mặc Khanh sẽ không có kết quả tốt. Chỉ có thể xa xa nhìn hắn, dõi theo hắn, chỉ mong hắn mạnh khỏe không có chuyện gì, nàng cũng cảm thấy yên lòng.
Bên kia Vân Lâm vẫn cùng Mai Phi tình chàng ý thiếp, dường như hắn chỉ có thể làm như vậy mới không còn để tâm đến Ôn Nhã nữa, nhưng ánh mắt của hắn vẫn thường xuyên nhìn Ôn Nhã, nội tâm bị quấy nhiễu, hắn không ngờ nàng lại gây ảnh hưởng đối với hắn đến như vậy, hắn muốn không chế tình cảm này nhưng đâu thể một sớm một chiều mà có thể khắc chế được.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |