Món ngon dâng tới miệng (CaoH)
← Ch.05 | Ch.07 → |
Mộ Sân Cừ lắc 𝐦·ô·𝖓·𝐠 muốn bị dương v*t c.ắ.𝖒 ѵà.𝐨, ngứa ngáy lan tràn từ hoa huy*t đến toàn thân, †_r_𝖆 ⓣấ_ⓝ như có như không khiến nàng không thể không khao khát cầu xin,
"Động đi, "
𝐌*ô𝖓*🌀 thịt non mềm cọ vào đùi Mạch Tân Diệc, chất lỏng đầy tràn tích táp dọc theo nơi kết hợp làm ướt hai chân Mạch Tân Diệc,
"Chàng động đi mà!"
Mộ Sân Cừ nâng lên một chút, lại 𝐡ⓤ-𝖓-ⓖ ⓗ-ăռ-𝖌 ngồi xuống, nhưng vẫn không cảm thấy giảm bớt chút nào, nàng lấy lòng ⓗ_ô_n lên cằm Mạch Tân Diệc, 🦵●𝖎●ế●Ⓜ️ lung tung đôi môi dính đầy mùi rượu, lại dùng răng khẽ cắn,
"Cầu chàng, "
Mạch Tân Diệc nắm eo Mộ Sân Cừ hơi đỉnh lên chút, Mộ Sân Cừ lập tức mềm xuống, ghé vào vai hắn т𝖍●ở ℊấ●ⓟ, còn lấy lòng cọ cọ hắn.
Mạch Tân Diệc vuốt tóc nàng, thấy nàng giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong п𝖌ự*ⓒ, thường thường vươn đầu lưỡi ⓛ*ℹ️*ế*𝐦 xương quai xanh của mình, xúc cảm ướt nóng 〽️ề*Ⓜ️ mạ*ℹ️ làm hắn cảm thấy có chút ngứa.
Nắm chặt eo Mộ Sân Cừ, Mạch Tân Diệc bắt đầu nhanh chóng thọc vào r·ú·t r·𝒶, hắn không dùng kỹ xảo gì, thậm chí bởi vì Mộ Sân Cừ đang quỳ, mỗi lần đỉnh vào đều theo bản năng nâng eo lên, cho nên Mạch Tân Diệc cắm cũng không tính là sâu, nhưng cũng chính vì như vậy, gần mấy trăm lần Mộ Sân Cừ mới 𝓇*υ*𝓃 𝖗ẩ*🍸 tiết thân.
Một dòng chất lỏng thật lớn xối ra, hoa huy*t liều mạng xoắn chặt 〽️_ú_𝖙 vào, nóng muốn 𝐜♓ế*𝐭.
Mộ Sân Cừ mới vừa cao trào cho nên 𝐭-h-â-𝓃 ✞-𝒽-ể vô cùng mẫn cảm, đặc biệt lúc Mạch Tân Diệc ngậm lấy vành tai, nàng càng r_⛎_𝖓 𝓇_ẩ_γ lợi hại,
Mộ Sân Cừ †*h*ở gấ*ρ, trên người nổi lên hơi nước ướt nóng, tay Mạch Tân Diệc nhè nhẹ vỗ lưng khiến nàng phá lệ thoải mái.
"Ăn nho không?"
Sao cơ?
Mộ Sân Cừ nhớ tới thứ vừa rồi ma nữ 🍳-υ🍸ế-𝖓 ⓡ-ũ tinh tế đ●ú●ⓣ vào miệng Mạch Tân Diệc, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nàng ghé vào vai Mạch Tân Diệc, thanh âm rầu rĩ nói,
"Không ăn."
"Đừng, "
Cảm giác dương v*t 𝐜_ắ_ɱ ✔️_à_0 thực thoải mái, giống như được liên kết chặt chẽ an ủi, cho nên lúc Mạch Tân Diệc 𝖗ú.𝖙 ⓡ.a, Mộ Sân Cừ theo bản năng giữ lại, huyệt thịt cũng vô ý xoắn chặt, bao lấy dương v*t ♓_⛎_ⓝ_𝖌 ⓗăⓝ_🌀 ɱú.† vào.
〽️.ô𝐧.𝖌 Mộ Sân Cừ bị nâng lên, đường đi ướt nóng mẫn cảm đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét vào một thứ lạnh lẽo mượt mà, hoa huy*t mới vừa cao trào sao có thể chịu nổi loại 🎋●í●𝒸●♓ 𝐭●♓●í●↪️●ⓗ này, Mộ Sân Cừ г.υ.ռ rẩ.𝖞 tựa vào lòng 𝐧_ℊ_ự_𝒸 Mạch Tân Diệc.
"Ăn, ta ăn." Đừng nhét vào nơi đó.
"Thật sự muốn ăn?"
Khoé mắt Mộ Sân Cừ tnhiệt khí nóng bức bọt nước, ánh mắt hiện vẻ cầu xin,
"Thật sự muốn ăn."
Lại một quả nho hơi lạnh tiến vào, Mộ Sân Cừ bắt lấy tay Mạch Tân Diệc,
"Không phải thế này, "
Giọng nói của nàng mang theo 𝖗*𝐮*𝓃 rẩ*ⓨ, m·ô·n·𝖌 cọ vào căn dương v*t nóng rực giữa hai chân Mạch Tân Diệc,
"Muốn cái này tiến vào."
Mạch Tân Diệc nhướng lông mày, "Vậy không ăn nho nữa sao?"
"Không ăn, không phải, ta ăn, "
Đầu óc Mộ Sân Cừ vô cùng mơ hồ, không biết làm cách nào mới có thể làm Mạch Tân Diệc biết nàng muốn ăn nho ăn bằng miệng chứ không phải nhét vào huyệt, liền khóc thút thít ѵⓤố·t 𝖛·ⓔ ⓟ·ⓗâ·ⓝ ⓣ𝒽â·𝓃 của Mạch Tân Diệc muốn được chỗ đó ↪️ắ*ⓜ ѵ*à*𝖔,
"Chàng tiến vào đi... Ô ô ô.... Cầu chàng."
hoa huy*t ướt mềm ấm áp, đỉnh đến chỗ sâu đụng phải quả nho hơi lạnh, loại cảm giác này thực kỳ diệu, Mạch Tân Diệc ôm eo Mộ Sân Cừ ấn xuống, đẩy quả nho vào càng sâu, nếp uốn tham lam bị căng ra, đỉnh đến cửa tử cung.
"A!"
Mộ Sân Cừ quá mức mẫn cảm, dường như không chịu nổi lại thêm một đợt 𝖐_𝒽ⓞ_á_1 ⓒ_ả_ⓜ, 𝐭●h●ở 🅓●ố●c trộn lẫn tiếng khóc,
"Không, từ bỏ... Ô ô ô..."
Vỏ quả nho hơi lạnh, bị nhiệt độ nóⓝ.g 𝒷ỏ.𝖓.ɢ bao phủ rất nhanh đã trở nên ấm áp, Mạch Tân Diệc vừa mới thọc vào ⓡú-т 𝓇-a được một chút đã khiến cho т●𝖍●â●ⓝ †●ⓗ●ể ⓜề_m ⓜ_ạ_ⓘ trong lòng п.ɢ.ự.𝖈 không nhịn được 𝓇ⓤ-𝐧 𝓇ẩ-𝓎, hắn đem quần áo trượt xuống lột ra, đôi môi chạy dọc theo đầu vai trắng nõn, Mộ Sân Cừ thoải mái tựa vào người Mạch Tân Diệc, híp mắt, thở ra khí nóng phả vào cổ hắn.
Mạch Tân Diệc nâng cằm Mộ Sân Cừ, dưới ánh mắt 𝖒.ê m.ⓐ.𝖓g phủ đây hơi nước của nàng liền cắn một quả nho nhìn nàng,
Mộ Sân Cừ lập tức hiểu rõ ý hắn, nàng ngồi dậy, quả nho trong huyệt bởi vì động tác của nàng mà hơi đỉnh vào cửa tử cung mẫn cảm, nàng cứng còng thân mình, lại bị ấn eo không thể thoát đi.
Thật cẩn thận tới gần môi Mạch Tân Diệc, Mộ Sân Cừ dùng đầu lưỡi đi câu lấy quả nho kia, trong miệng Mạch Tân Diệc còn có vị cay nồng của rượu mạnh, Mộ Sân Cừ không thích lắm, đầu lưỡi thật cẩn thận cuốn lấy quả nho nhưng không chạm vào răng hắn.
Mạch Tân Diệc vô cùng an tĩnh, chỉ có tay du tẩu sau lưng nàng, lúc chạy xuống 〽️·ô·ռ·🌀 thì hơi niết một chút, miệng cũng không quấy rối, dễ dàng cho nàng câu quả nho ra.
"Ngọt không?"
Vị ngọt tràn ra từ môi răng, Mộ Sân Cừ cắn mở lớp vỏ hơi mỏng Ⓜ️ú_𝐭 lấy thịt quả non mềm,
"Ngọt."
"Ta nếm thử."
Ý tứ của Mạch Tân Diệc chắc chắn không phải là muốn nếm thử quả nho, nhưng Mộ Sân Cừ không muốn đưa đồ trong miệng mình cho người khác ăn, vì thế nàng nhai vài cái liền trực tiếp nuốt quả nho xuống.
"Hết rồi."
"Hết rồi?" Mạch Tân Diệc nhướng mày, "Ta tìm xem."
Cạy ra hàm răng Mộ Sân Cừ, đầu lưỡi của Mạch Tân Diệc chui vào như đang thật sự tìm đồ vật, Mạch Tân Diệc tinh tế 𝖑1*ế*ⓜ thịt trong khoang miệng, hàm trên hơi lạnh có chút ngứa, Mộ Sân Cừ hơi nghiêng đầu tránh né, lại bị bàn tay 𝖈ắ_𝖒 𝖛à_0 trong tóc phía sau giữ chặt, hai bên khoang miệng cùng hàm răng bị tỉ mỉ ⅼ●ℹ️●ế●〽️ láp, ngay cả phía dưới đầu lưỡi cũng không buông tha, tìm lưỡi ⓜề·ⓜ Ⓜ️·ạ·❗ mà 🌜.ọ ✖️á.t.
Mộ Sân Cừ ô ô cự tuyệt, Mạch Tân Diệc lại giống như xem đầu lưỡi Mộ Sân Cừ thành quả nho, vòng quanh Ⓜ️.ú.t vào, Mộ Sân Cừ không nghi ngờ nếu như bị hắn câu lấy đầu lưỡi qua kia, nhất định sẽ bị hắn cắn một ngụm để thử xem liệu sẽ có thịt quả và nước nho bắn ra không.
"Ưm ưm..."
Mạch Tân Diệc Ⓜ️*ú*𝐭 nước bọt trong miệng Mộ Sân Cừ nuốt xuống, hương vị rượu mạnh xâm nhiễm hơi thở Mộ Sân Cừ, cay xè khiến hốc mắt thiếu nữ mờ mịt hơi nước, rồi lại đáng thương chảy xuống tóc.
Đại điện trống rỗng, ngọn đèn dầu chiếu sáng, phía trên đài cao là hai bóng dáng 𝖙h*â*𝖓 ⓜậ*ⓣ dây dưa, quần áo màu đen đồng dạng quấn quanh nhau, dường như hợp thành một thể, thiếu nữ nằm bò loã lồ eo lưng, được ánh sáng ôn hòa bao phủ, khoé mắt thấm ra hơi nước, đuôi mắt đuôi lông mày đều là phong tình, làn tóc hơi hơi lay động ở vòng eo tinh tế, cọ vào bàn tay.
Thiếu nữ vô lực ghé vào vai nam nhân thở phì phò, Mạch Tân Diệc vỗ về tóc nàng, "Quả thật rất ngọt."
Mộ Sân Cừ nửa híp mắt, cọ tới cọ lui trên vai hắn, hoa huy*t hơi nóng, đường đi tham lam c-♓ả-y 𝐧-ư-ớ-↪️ không ngừng, dọc theo đùi nhiễm ướt ghế, cảm giác ngứa ngáy khó chịu vẫn luôn lan tràn từ nơi đó đến 𝐧𝐠ự●𝒸, vô cùng khó chịu.
Mạch Tân Diệc như biết nàng khát cầu, thẳng lưng đỉnh từng đợt vào, khác với vừa nãy, lần này Mạch Tân Diệc đè lại eo m_ô_n_ɢ muốn trốn, bảo đảm mỗi một lần đỉnh nhập đều cắm thẳng đến cửa tử cung.
Tiếng hoảng hốt 𝓇●ê●𝐧 𝓇●ỉ của Mộ Sân Cừ vang khắp đại điện trống trải, ánh nến tựa hồ cũng bị câu dẫn mà lấp loé đón ý nói hùa.
"Ha... A..."
Quả nho bị chạm vào dễ như trở bàn tay, vỏ quả rõ ràng non mềm nhưng vẫn không nứt, Mộ Sân Cừ cảm thấy căng trướng khó chịu, nàng muốn Mạch Tân Diệc nhanh kết thúc, lại không dám để hắn cứ như vậy mà r.ú.𝐭 𝖗.𝒶, lỡ như lại bị nhét vào thêm một quả nho nữa nàng thật sự sẽ không chịu nổi.
hoa huy*t xoắn chặt, Mộ Sân Cừ tựa đầu bên tai Mạch Tân Diệc thở ra tiếng, nghe càng câu dẫn,
"Phu quân, nhanh lên..."
Đây là ngươi tự tìm, ánh mắt Mạch Tân Diệc bị phủ kín bóng tối, nhanh chóng đảo lạn hoa huy*t non mềm, lộn xộn đè ép quả nho ở bên trong.
"A!"
Quả nho bị hoa huy*t ép nứt, dịch quả bên trong chưa hấp thu nhiệt vẫn còn hơi lạnh tuôn ra phun vào cửa tử cung, k_í↪️_𝐡 t♓í🌜_𝒽 đến mức toàn thân Mộ Sân Cừ phát run, hỗn hợp thịt quả và nước nho bị dương v*t 𝐜_ắ_𝐦 v_à_⭕ kéo ra ngoài, Mộ Sân Cừ thất thần mà khóc thút thít, vô lực ngã vào người Mạch Tân Diệc, ô ô nói không ra lời.
Mạch Tân Diệc dùng ngón tay móc ra thịt quả bên trong, thẳng đến khi đã sạch sẽ mới lần nữa cắm dương v*t vào trong, lại cởi ra hoàn toàn quần áo trên người Mộ Sân Cừ, hắn ôm thiếu nữ rời khỏi chỗ ngồi.
"Không, dừng lại đi."
Mạch Tân Diệc không tỏ ý kiến, vừa rồi còn quấn lấy như châu như bảo, hiện tại đã ghét bỏ như giày cũ, thật là lươn lẹo.
Theo từng bước chân, dương v*t 𝐜_ắ_Ⓜ️ ✔️à_𝐨 cửa tử cung non mềm có quy luật. Mộ Sân Cừ sợ hãi giãy giụa, lúc nãy quả nho tiến vào cửa tử cung vẫn không bị đỉnh mở ra, nhưng là theo bước đi, đã có xu thế mở.
"Phu quân!"
Mộ Sân Cừ 𝖗⛎●п 𝖗ẩ●𝓎 nói, nỗ lực câu lấy cổ Mạch Tân Diệc trèo lên trên, Mạch Tân Diệc cũng mặc kệ nàng, đỡ 𝐦ô.𝖓.🌀 ôn hoà ⓗ●ô●𝖓 lên tai nàng,
"Sao vậy?"
Vừa nãy Mạch Tân Diệc không đi vào hoàn toàn, hắn cũng không đẩy quả nho vào trong tử cung, có thể đi vào chỉ có ✞1·𝖓·𝖍 🅓ị·𝒸·ⓗ của hắn.
"Ta, ta mệt, "
Mộ Sân Cừ vịn lấy người Mạch Tân Diệc gắt gao như gấu koala, sợ trượt xuống dù chỉ một chút,
"Chúng ta 🦵ê-п ⓖ𝒾-ư-ờ𝓃-ɢ được không."
"Không thích."
Mạch Tân Diệc hơi rời khỏi một chút lại ♓υ.𝐧.𝖌 h.ă.п.ɢ 𝐜*ắ*ɱ và*𝑜, đường đi bị thao mở phá lệ thuận theo, gắt gao quấn lấy hắn, Mộ Sân Cừ bị đỉnh không chịu được, tuột xuống từng chút,
"Không, không cần... A!"
Mộ Sân Cừ co rút cả người, cửa tử cung mở ra một cái miệng nhỏ, nhưng dương v*t vẫn không buông tha, mỗi lần lui ra đẩy vào càng đỉnh cho mở lớn hơn chút, càng tiến vào càng sâu hơn một đoạn.
"Đau... Ô ô ô..."
Tử cung khẩn trí mẫn cảm kiều nộn, bị đỉnh mở đau đến mức khuôn mặt nhỏ của Mộ Sân Cừ trắng bệch, nàng trừng mắt giãy loạn hai đùi loạn, chống 𝐧𝐠·ự·🌜 Mạch Tân Diệc muốn xuống, Mạch Tân Diệc ôm nàng, hợp lại linh khí an ủi nàng,
"Bảo bối ngoan, chờ ta làm xong, cái gì cũng nghe theo nàng."
Mộ Sân Cừ không náo loạn, ghé vào bên tai Mạch Tân Diệc khóc sướt mướt, "Thật không?"
Lời nói của nam nhân trên giường nào phân biệt được thật giả, thấy Mộ Sân Cừ an tĩnh phối hợp, Mạch Tân Diệc nhẹ nhàng thọc vào 𝐫ú·𝐭 𝖗·🔼, ngón tay xoa bóp cái 〽️●ô●𝓃●🌀 non mềm.
Mộ Sân Cừ thuận theo hết mức, cho dù đau cũng chỉ nhẹ hừ một tiếng, làm Mạch Tân Diệc nghe thấy càng cuồn cuộn dục hỏa, ấn eo nàng trên cây cột bên cạnh ♓u.ⓝ.🌀 ♓ă.𝐧.𝐠 𝒸.ắ.ɱ 𝖛à.0 bên trong.
Mộ Sân Cừ khó khăn kiễng mũi chân, một chân khác bị nâng cao lên, â·𝐦 𝖍·ộ mở rộng bị ấn thao.
Nếp uốn bị căng mở, huyệt thịt tham lam Ⓜ️.ú.t vào lấy lòng, cửa tử cung sau khi bị thao mở liền phá lệ nhiệt tình, 𝐦*ú*т chặt dương v*t tiến vào, Mộ Sân Cừ bị thao đến hai mắt mê ly, rưng rưng nước mắt, chỉ có thể vô thức kêu ê ê a a.
Ánh nến lay động, bóng cây cột bên cạnh gắt gao dây dưa với hai thân ảnh, thiếu nữ kiều mềm bị bóng dáng cao lớn che đậy không thấy rõ, chỉ có thể ngẫu nhiên thấy được đuôi tóc xược qua da thịt không ngừng.
Đại điện đầy tiếng т𝖍_ở 𝖉ố_𝐜 𝐫ê●п 𝖗●ỉ, tiếng da thịt va chạm, tiếng nến n*ổ 𝖙𝐮*𝐧*🌀, bị tiếng nước che lại nghe không rõ ràng.
"A... Chậm một chút..."
Mộ Sân Cừ xin tha không được, Mạch Tân Diệc càng đâ●𝐦 ✌️à●🅾️ sâu hơn, bụng thiếu nữ bị đỉnh nhô lên nho nhỏ, da thịt vừa phục hồi lại như cũ đã rất nhanh lại bị đỉnh cao, cửa tử cung kiều nộn không biết co rút phun ra hoa nước bao nhiêu lần, chỗ ɢi-🅰️-o 𝖍-ợ-𝐩 tích táp ↪️𝖍ả*𝐲 ռướ*c thành một vũng, ánh vào cảnh tượng ◗â*𝖒 loạn dương v*t thô to căng mở hoa môi rồi bị nuốt trọn.
"A!"
Mộ Sân Cừ cuộn lại mũi chân, làn tóc vẽ ra một đườ·𝖓·g ↪️·𝐨ռ·ℊ giữa không trung, cổ cao cao ngước lên, huyệt thịt co rút bị ngang ngược đỉnh mở, Mộ Sân Cừ liên tục 𝖗*𝖚*ռ 𝐫*ẩ*ÿ, đột nhiên chất lỏng 𝓃ó●𝖓●🌀 ⓑỏ●𝓃●𝐠 bắn vào làm nàng càng 𝓇⛎.ռ гẩ.🍸 lợi hại hơn, gắt gao dựa vào lòng 𝐧_🌀_ự_𝖈 Mạch Tân Diệc, nước mắt không tự giác tràn ra, thấm vào quần áo Mạch Tân Diệc.
Mạch Tân Diệc ôm lấy eo Mộ Sân Cừ, 𝐭𝐢n-𝒽 ԁị🌜-h hoàn toàn đi vào tử cung nhỏ xinh non mềm, ✞*❗*𝓃*𝒽 ◗ị*𝖈*♓ vừa đặc vừa nhiều bắn thật lâu, tràn đầy tử cung kiều nộn, lúc ⓡú_𝐭 ⓡ_🅰️ còn chảy theo đường đi khép kín do cửa tử cung không kịp đóng, phần ⓣ*1𝖓*h ◗*ị*𝐜*𝒽 ở lại bên trong trướng đến bụng nhỏ hơi hơi phồng lên.
Mộ Sân Cừ còn đang run, Mạch Tân Diệc 𝒽.ô.n xuống tóc nàng, mang theo ý trấn an, nàng mơ màng sắp ngủ, nhưng nghĩ tới hứa hẹn vừa rồi của Mạch Tân Diệc, nàng liền vực dậy tinh thần,
"Phu quân, "
Mạch Tân Diệc thoả mãn ngửi tóc nàng, lười biếng đáp,
"Ừ?"
"Ta muốn đến Mặc Lâm tìm huyết kiệt thảo."
Đây là lý do thoái thác mà Mộ Sân Cừ đã sớm chuẩn bị tốt, đã biểu hiện ý định bản thân muốn rời đi, nhưng không quá mức lộ liễu, tiến có thể đánh, lui có thể giữ, quá hoàn mỹ!
Động tác của Mạch Tân Diệc dừng lại một chút, nếu hắn nhớ không lầm, trong đầu truyện, sau khi Mộ Sân Cừ bị đẩy xuống vách núi thì gân mạch cũng bị hao tổn, dựa theo đan thư mà tìm huyết kiệt thảo chữa thương, không ngờ vừa lúc vị sư huynh đẩy nàng xuống cũng bị thương do luận võ trung, cũng cần loại dược kia.
Mộ Sân Cừ không chỉ nhường huyết kiệt thảo, còn tặng đan dược đã luyện xong.
Tại loại thời điểm này mà còn nghĩ đến nam nhân khác đúng là một chuyện vô cùng khó có thể chịu được, giọng điệu Mạch Tân Diệc quả nhiên lạnh xuống rõ ràng,
"Mộ Sân Cừ, "
Mộ Sân Cừ có chút lo lắng, ngẩng đầu nhìn hắn,
"Nếu có người thương tổn ngươi, còn cướp dược chữa thương của ngươi, ngươi vẫn sẽ cho sao?"
Thương tổn ta? Mộ Sân Cừ âm thầm cắn răng, ngươi đang nói chính ngươi sao.
Nhưng nàng vẫn không biểu hiện ra một chút bất mãn, miễn cho Mạch Tân Diệc không tín nhiệm nàng.
"Nếu ta thích hắn, ta chắc chắn sẽ cho hắn."
"Phải không?"
Đáy mắt Mạch Tân Diệc cuồn cuộn mây đen, hắn ⓝ*ɢh𝐢*ế*𝓃 гăⓝ*🌀 nghiến lợi nhìn chằm chằm Mộ Sân Cừ,
"Ngươi nói ngươi thích hắn?"
Hình như Mạch Tân Diệc không phải đang nói về hắn. Mộ Sân Cừ lộp bộp một chút trong lòng, trực giác nói cho nàng, nếu nàng không thể tìm một lý do nào tốt hơn thì đừng hòng mơ rời đi được.
"Chàng, vì sao chàng muốn thương tổn ta?"
Chuyển thủ thành công, Mộ Sân Cừ tự khen mình một chút dưới đáy lòng, nhưng trên mặt lại bày vẻ khổ sở thương tâm,
"Ta thích chàng như vậy, vì sao chàng lại thương tổn ta?"
Mạch Tân Diệc chán nản, tuy rằng ngay từ đầu hắn muốn 𝖌ℹ️.ế.✞ nàng, nhưng trên thực tế không phải hắn đã cứu Mộ Sân Cừ rồi sao, cứu nàng trên đường cũng tính nha, "Ta thương tổn ngươi khi nào?"
Mộ Sân Cừ không thuận theo cũng không buông tha, "Vậy vì sao chàng lại nói như vậy?"
"Đi!" Mạch Tân Diệc cắn chặt răng, chém đinh chặt sắt nói, còn không phải là huyết kiệt thảo thôi sao, "Ta và ngươi cùng đi."
【 tác gia có lời nói: 】
Trên thực tế trong truyện tiểu cô nương đã 𝐡υ_n_𝐠 𝒽_ă_п_𝖌 hố sư huynh một phen.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |