Phiên ngoại - Đêm đầu tiền của kiếp trước
← Ch.20 | Ch.22 (c) → |
Mộ Sân Cừ mơ thấy một giấc mộng, trong mộng Mạch Tân Diệc tiến công xấm chiếm cơ thể nàng, đưa nàng lên đến đỉnh tình dục, không ngừng cao trào.
Ánh trăng Ⓜ️-ô-п-🌀 lung, chiếu một tầng ánh sáng trong veo lên mặt thiếu nữ hô hấp dồn dập trên giường, Mộ Sân Cừ mở to mắt.
hoa huy*t dính nhớp, tựa hồ còn tàn lưu 𝐭*𝐢*ռ*h ԁị𝐜*h 𝐧·ó·𝓃·g 🅱️·ỏռ·🌀, Mộ Sân Cừ mở chăn, n𝐠ó*ռ т*𝐚*ÿ r𝖚*п ⓡẩ*𝓎 thăm dò vào hoa huy*t, tiểu huyệt 𝐪ⓤ*ấ*ռ 🍳*υ*ý*т si mê ướ.† á.т, lại chỉ có huyệt dịch tràn lan, Mộ Sân Cừ ngẩn ra, lại mở áo ngủ, nàng nhớ rõ Mạch Tân Diệc đã lưu lại rất nhiều dấu vết trên người nàng, xương quai xanh, vú, còn có cánh tay, đùi, nơi nơi đều là vệt đỏ.
Nhưng hiện tại †-𝒽â-n ✝️-ⓗ-ể nàng vô cùng sạch sẽ.
Nàng cư nhiên mộng xuân, còn mơ thấy Mạch Tân Diệc!
Nhận ra điều này khiến Mộ Sân Cừ khiếp sợ không thôi, nàng mặc vào quần áo, vừa thẹn vừa bực, xốc chăn định đi tắm rửa một chút, thuận tiện tẩy luôn mấy suy nghĩ lung tung trong đầu.
"Phu quân?"
Mạch Tân Diệc đứng bên cửa sổ, thân hình giấu trong bóng tối không nhìn thấy rõ, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Mộ Sân Cừ xấu hổ đến mức hận không thể c_♓_ế_𝖙 ở chỗ này, không chỉ làm mộng xuân, hơn nữa đối tượng mộng xuân còn đứng ở bên cạnh xem nàng đùa bỡn 𝖙ⓗâ*𝐧 т♓*ể, thậm chí trong lúc hoảng loạn nàng còn buột miệng thốt ra xưng hô trong mộng.
Giống như, nàng cực kỳ khát vọng Mạch Tân Diệc.
Mộ Sân Cừ không cảm thấy bị Mạch Tân Diệc phát hiện bản thân ◗_â_ⓜ đã_𝐧_ɢ là một chuyện đáng sợ cỡ nàng, dù sao nàng đã không muốn tiếp tục che dấu tình yêu của mình, nhưng khi bị phát hiện vẫn làm nàng ngượng ngùng không thôi, †𝖍â●n ⓣh●ể 𝖗_⛎_ռ ⓡẩ_𝓎 không nói nên lời.
"Mộ tông chủ, "
Mạch Tân Diệc cố gắng áp chế tức giận và sát ý,
"Ngươi đang kêu ai?"
"Mạch, Mạch Tân Diệc, "
Mộ Sân Cừ lắp bắp mở miệng, không biết vì sao lại cảm thấy một tia nguy hiểm,
"Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Thiếu nữ ôm chăn thật chặt, dường như có thể thật sự phí công che đậy được một chút, Mạch Tân Diệc đi bước một đến mép giường, tiếng bước chân đánh vào lòng Mộ Sân Cừ, làm lòng nàng phát run.
"A Cừ, nói cho ta, "
Mạch Tân Diệc cúi đầu tới gần Mộ Sân Cừ, môi gần như chạm vào, thậm chí Mộ Sân Cừ còn ngửi được mùi rượu ngọt thanh,
"Nàng vừa mới gọi ai?"
Lúc này Mạch Tân Diệc vô cùng nguy hiểm, Mộ Sân Cừ nhạy bén cảm giác được sát ý, nhưng sát ý này không phải hướng về phía mình, Mộ Sân Cừ nhìn thống khổ và bi ai cuồn cuộn trong mắt hắn,
Nàng duỗi tay ôm lấy hắn, tựa hồ nghi hoặc mà nghiêng đầu,
"Phu quân?"
Đôi mắt trong trẻo đầy ý cười đùa dai.
Mạch Tân Diệc bỗng nhiên nắm chặt bả vai nàng, lỗ mãng đến mức làm Mộ Sân Cừ nhíu mày,
"A Cừ, "
Hắn gần như rơi lệ, tình yêu lấp đầy trái tim, vui 𝐬_ướⓝ_𝐠 như muốn tràn ra bên ngoài, hắn ôm lấy Mộ Sân Cừ, ở bên tai nàng liên tục gọi nàng,
"A Cừ, "
"A Cừ của ta, "
"Lại gọi một tiếng."
Mộ Sân Cừ cảm nhận được nước mắt n●ó●п●ɢ 𝖇ỏ𝖓●ⓖ chạm vào cổ nàng, nàng có chút mờ mịt,
"Phu quân?"
Mạch Tân Diệc vội vàng 𝖍·ô·ռ xuống môi nàng, tựa hồ muốn nuốt vào xưng hô ngọt ngào này, hoặc là muốn đem tình ý tràn đầy nói hết cho nàng.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở nóп●🌀 b●ỏ●ⓝ●g giao hòa, hắn không biết thoả mãn nuốt xuống nước bọt ngọt ngào, bàn tay xiết chặt eo nàng.
Mạch Tân Diệc một bên nhiệt liệt 𝐡ô●ⓝ m●ô●𝖎, một bên từ từ cởi bỏ quần áo chạm vào da thịt nàng, xúc cảm non mềm làm hắn thỏa mãn lại dây dưa càng sâu, vừa 𝒸.ở.𝐢 զ𝐮.ầ.п áo đã vội vã đẩy dương v*t vào trong hoa huy*t.
hoa huy*t ướt đẫm, nhưng vẫn chưa được khuếch trương, Mạch Tân Diệc khó khăn đẩy vào, thịt mềm ép chặt làm hắn hơi đau.
Mộ Sân Cừ nhịn không được nhíu mày, hạ thân đau đớn làm nàng sợ hãi, lại cũng luyến tiếc thoát đi.
"Không sao, "
Mộ Sân Cừ dâng lên ✝️-♓â-𝓃 ✝️♓-ể, nỗ lực thả lỏng nuốt lấy quy đầu dữ tợn, cho dù 🌴_𝖍â_𝐧 t𝐡_ể đau phát run cũng đè nặng hai chân muốn Mạch Tân Diệc đỉnh vào,
"Phu quân tiến vào."
Mạch Tân Diệc mở rộng hai chân Mộ Sân Cừ, hoa huy*t đáng thương ướt dầm dề hàm chứa vật thô to, vừa thê thảm lại còn tham lam Ⓜ️ú·т lấy.
Hai mắt Mạch Tân Diệc phiếm hồng, nhịn xuống 🅓ụ*ⓒ ⓥọⓝ*🌀 𝖗●ú●𝐭 ⓡ●🔼.
"Mạch Tân Diệc!"
Mộ Sân Cừ vội vàng quấn lấy hắn, ôm hắn nức nở,
"Đừng đi."
Mạch Tân Diệc tìm môi nàng, sau đó tinh tế trấn an, triền miên vô tận.
Mộ Sân Cừ г.ⓤ.𝓃 𝓇ẩ.𝓎, dần dần nhờ được Mạch Tân Diệc an ủi mà an tĩnh lại.
Mạch Tân Diệc nhẫn nại lấy ra một cây ngọc thể thon dài dữ tợn, phía trên còn có đính hạt.
Hắn đã từng mơ tưởng 𝖙●♓â●𝐧 𝐭●𝖍●ể kiều mềm của Mộ Sân Cừ vô số lần, hắn chuẩn bị đủ loại dương v*t, từ nhỏ đến lớn, dài ngắn khác nhau, tuy không bằng độ thô dài của mình, nhưng lại đa dạng đủ kiểu.
Mạch Tân Diệc tồn giữ tâm tư quá mức ti tiện, say rượu cũng được, mê dược cũng thế, trong lúc ý thức Mộ Sân Cừ không rõ ràng, hắn sẽ từng chút dạy dỗ 🌴♓â·ռ 𝐭𝖍·ể nàng, chậm rãi thao mở tiểu huyệt, từ hàm chứa ngọc thể quen thuộc đến ăn trọn vật thô dài của hắn, chậm rãi gia tăng, lại không để nàng phát hiện, thẳng đến khi nàng trở thành nô lệ tình dục, cuối cùng không thể rời khỏi mình.
Gần như vừa nghĩ đã muốn nhét nó vào người Mộ Sân Cừ, làm nàng liên tiếp cao trào trên tay mình bắn ra huyệt dịch, chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng này thôi đã làm hắn nổi lên cảm xúc ⓖợ●п ş●ó𝓃●𝖌 mênh 𝐦ô𝐧·🌀.
Ngọc thể hơi lạnh, lúc huyệt thịt 𝓃ó*ⓝ*g 𝒷*ỏ*𝓃*🌀 ngậm lấy có chút 𝓇ⓤ*ռ 𝖗*ẩ*γ, vật cứng thon dài đầy hạt, ma sát thịt mềm mẫn cảm nhô lên trong hoa huy*t, Mộ Sân Cừ 𝐫.𝖚.𝖓 гẩ.🍸 không ngừng, cố tình Mạch Tân Diệc còn ấn xoay ngọc thế, ⓡú·𝖙 ⓡ·𝒶 🌜ắ●𝐦 ✌️à●0, thẳng đến khi toàn bộ tê dại truyền từ hoa huy*t tới da đầu, Mộ Sân Cừ liền thét chói tai cao trào.
Sung 💰ướ𝖓●🌀 ⓜ.ê 𝖒🅰️.пg cực hạn làm nàng liên tục ⓣ·ⓗ·ở 🌀ấ·ρ, lúc ngọc thể nhẹ nhàng rút khỏi thịt mềm, Mộ Sân Cừ theo bản năng quấn lấy nó, nhưng sau đó đã có một cái dương v*t cứng rắn nóng rực tiến vào.
"A!"
Cảm giác thỏa mãn làm Mộ Sân Cừ г_ê_п ⓡ_ỉ ra tiếng, nàng nắm chặt khăn trải giường dưới thân, Mạch Tân Diệc lại không vội hành động mà tỉ mỉ lưu lại trên da thịt trắng nõn vô số điểm hồng mai.
Đầu lưỡi 🦵·𝐢·ế·𝖒 láp xuống đầu vai, lại l-❗-ế-ɱ đầu v* thật mạnh, Mạch Tân Diệc nâng đùi Mộ Sân Cừ nghiêng đầu đi cắn mắt cá chân nàng, lúc gặm cắn đùi còn thô bạo hơn nhiều, dấu răng dọc theo cẳng chân đi vào lòng chân.
Mạch Tân Diệc lại ♓ô_𝐧 xuống đùi nàng, tựa hồ muốn phá hư phần bên trong đùi, đồng thời cũng 𝐪*𝖚*ấ*п 🍳υý*т si mê không thôi.
Mộ Sân Cừ sợ hãi ôm lấy Mạch Tân Diệc, vì muốn dời đi lực chú ý của hắn mà nói không lựa lời,
"Động đi, phu quân, cầu chàng."
Mạch Tân Diệc hàm chứa nhũ thịt đưa tới cửa, đầu lưỡi 𝖑*❗*ế*ⓜ ướt, há mồm phun ra nuốt vào, trơn mềm ɱề·ⓜ 𝐦ạ·ı, hương vị thật tốt.
Mạch Tân Diệc say mê chôn vào giữa hai vú, dưới thân cũng nghe theo ý Mộ Sân Cừ, nặng nề 𝐜ắ●𝐦 ✅●à●ο trong.
Vật thon dài пó·ռ·𝐠 bỏ·n·🌀 khác với ngọc thể, dương v*t Mạch Tân Diệc thô dài hơn nhiều, hoàn toàn căng mở nếp uốn, đỉnh vào trong thịt mềm.
Cặp nhũ đong đưa lợi hại, Mạch Tân Diệc ngậm một cái 👢𝒾-ế-m láp, liếc một cái khác bị hắn đâ-𝐦 cho tung bay, chọc Mộ Sân Cừ kêu rên không ngừng.
Sớm biết 𝐭♓â-ⓝ t𝒽-ể Mộ Sân Cừ 𝖉·â·ɱ đ·ãп·🌀 như vậy, hắn không nên lãng phí quá lâu.
Mạch Tân Diệc vừa giận vừa gấp, tựa hồ muốn đền bù tất cả thời gian ngây ngốc kia về, bóp eo nàng liều mạng κí*𝖈*ⓗ ✝️h*í↪️*♓, thẳng đến khi cắm dịch huyệt thiếu nữ bắn ra bốn phía, lại liên tục զ𝐮.ấ.ⓝ 𝐪𝐮.ý.t si mê xối nước nỏng bỏng xuống quy đầu hắn, mới gần như tiết hận mà rót ✝️𝒾n.𝖍 🅓.ị𝒸.♓ vào trong.
Nhịn lâu như vậy, 𝖙❗𝖓.𝖍 𝒹.ị.🌜.♓ vừa đặc vừa nhiều, Mạch Tân Diệc đỉnh vào nàng bắn một hồi lâu.
Tiểu 𝐝â-𝐦 oa.
Mạch Tân Diệc thoả mãn ghé vào người Mộ Sân Cừ, da thịt ướt nóng không ngừng tiếp xúc cuồn cuộn truyền lại, hắn ôm Mộ Sân Cừ lên,
"Đi tắm không?"
Mộ Sân Cừ vô lực đáp lời, tự nhiên không nhìn thấy ԁ_ụ_ⓒ ✔️ọ𝓃_ⓖ không thèm che giấu trong mắt Mạch Tân Diệc.
Đêm còn dài, ánh trăng trong vắt, giai nhân kiều diễm.
Sao có thể cô phụ chứ?
← Ch. 20 | Ch. 22 (c) → |