Truyện:Nghe Nói Ta Sẽ Chết Trên Tay Nàng - Chương 14

Nghe Nói Ta Sẽ Chết Trên Tay Nàng
Trọn bộ 22 chương
Chương 14
A Cừ, vợ của ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-22)

Mộ Sân Cừ cầm đầu Thiên Sơn tông, trong khi vô số tông môn nhỏ truyền thừa cho hiền tài, năm đại tông môn lại chỉ truyền thừa cho huyết mạch trong gia tộc, và cũng bởi vì năm đại tông môn luôn chiếm cứ tài nguyên tốt nhất, về lâu về dài cũng luôn đè đầu cưỡi cổ các tông môn khác.

Mộ Sân Cừ muốn ⅼ·ậ·✞ đ·ổ quyền uy phía trên, Mạch Tân Diệc muốn 𝖇_á_o 🌴ⓗ_ù cho gia đình, hai người xem như tìm được mục tiêu chung.

Màn đêm tối tăm, ánh trăng lặng lẽ xuyên qua cửa sổ chiếu vào bóng dáng dây dưa trên bàn, tiếng ⓡê*п 𝓇*ỉ mất hồn tràn ra đứt quãng, làm ánh trăng xấu hổ đến mức tránh ra sau mây. Mộ Sân Cừ ngồi ở trên bàn, công văn ban ngày chưa xử lý xong bị đẩy ra, Mạch Tân Diệc nâng một chân nàng, hoa huy*t rộng mở, vừa hô_𝓃 nàng vừa 𝖍цⓝ·𝖌 h·ăп·🌀 thao nàng.

Mộ Sân Cừ mờ mịt, ôm bả vai Mạch Tân Diệc kêu rên, giọng điệu càng thêm phóng đãng làm Mạch Tân Diệc va chạm nhanh hơn, nhanh chóng mở ra đường đi co rút liên tục, hoa dịch bị đ●â●m cho bắn nước, lưu ở trên bàn khiến ɱô𝓃_🌀 Mộ Sân Cừ ướt đẫm.

"Tông chủ."

Cửa bị gõ hai cái, Mộ Sân Cừ theo bản năng kẹ·🅿️ 𝐜𝐡ặ·† eo Mạch Tân Diệc, mị thịt cũng liều mạng quấn chặt.

Mạch Tân Diệc đỏ mắt, ôm Mộ Sân Cừ xuống, 𝓇ú*т ⓡ*🅰️ dương v*t bắt nàng thay đổi tư thế, tay ôm eo nàng, sau đó lại đi vào thật mạnh từ phía sau.

Mộ Sân Cừ cố gắng đè nén tiếng ⓡ*ê*ⓝ г*ỉ vào miệng, nhỏ giọng cầu xin,

"Chậm, chậm một chút."

Mạch Tân Diệc không nói, cúi đầu Ⓜ️.ú.✞ đầu vai trắng nõn tạo ra vệt đỏ rõ ràng, điểm đỏ hồng chi chít trên da thịt trắng nõn, trông vô cùng mê hoặc.

Tiếng đập cửa vẫn chưa từ bỏ vang lên vài cái, vừa ngừng lại đã mở cửa định vào, Mạch Tân Diệc nghe thấy tiếng cửa mở chợt thoáng nhíu mày, nếu người nọ tiến vào, đi chừng chục bước là sẽ lập tức nhìn thấy t𝐡â·ռ ✞𝖍·ể trắng nõn của Mộ Sân Cừ.

Động tác tiếp theo còn chưa thực hiện được thì cửa bỗng nhiên bị đóng mạnh, người gõ cửa bị văng ra, Mạch Tân Diệc cúi đầu nhìn ngón tay Mộ Sân Cừ, khóe miệng giương lên, cúi đầu ấn xuống đó một cái dấu răng nho nhỏ,

"Mộ tông chủ thật khí phái."

Mộ Sân Cừ dùng tay chống vào cạnh bàn, lồng ռ-ɢ-ự-↪️ ấm áp dựa sát người nàng, một cánh tay đặt bên hông, một tay khác vỗ về xoa bóp vú, nàng chủ động nhấp người ăn dương v*t của Mạch Tân Diệc, hoa huy*t dục cầu bất mãn liên tục ↪️●ⓗả●🍸 n●ướ●c,

"Phu quân..."

Mạch Tân Diệc chậm rãi làm, vú mềm trong tay cũng thuận theo, đầu v* gắng gượng 𝓇·⛎·𝓃 ⓡẩ·ÿ, hắn cắn vành tai Mộ Sân Cừ một cái, tiếng kêu phu quân lập tức càng thêm dụ hoặc,

"Khi nào A Cừ gả cho ta."

Mộ Sân Cừ chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy vừa nóng vừa khát, nhưng cố tình vật cứu rỗi duy nhất lại ác liệt không chịu thỏa mãn, nàng lấy lòng 🎋ẹ-𝓅 𝐜♓ặ-✞ huyệt thịt nuốt hắn,

"Phu quân... A!"

Mạch Tân Diệc bị bộ dạng phóng đãng cầu hoan này đốt lửa cháy cả ruột gan, dương v*t cũng lớn hơn một vòng, hắn ôm eo Mộ Sân Cừ, đ_â_𝖒 ѵ_à_🅾️ thật mạnh.

Động tác thọc vào r·ú·𝐭 𝐫·🔼 vừa nhanh vừa vội làm Mộ Sân Cừ thỏa mãn r.ê.𝓃 𝓇.ỉ, thậm chí lúc dương v*t 🌜ắ_𝖒 νà_ⓞ còn chủ động dựa sát, Mạch Tân Diệc buông tay bên hông ra, đặt ở cặp vú đong đưa không ngừng, xoa bóp nhũ thịt tràn ra từ khe hở, xúc cảm vừa non vừa mềm trơn trượt chọc Mạch Tân Diệc càng thêm dùng sức, hận không thể đâ_〽️ thật sâu vào ⓣ·𝒽·â·𝓃 ⓣ♓·ể nàng, cứ như vậy mà cả đời không xa rời nhau.

Mộ Sân Cừ kêu rên liên tục, nước mắt treo ở lông mi, đuôi mắt ửng đỏ, toàn thân nàng 𝐫·⛎·𝓃 rẩ·𝐲, sau đó thân mình đột nhiên cứng đờ, †♓*ở 𝐝*ố*c liên tục, rồi lại vô lực mềm nhũn, dựa vào cánh tay hắn đứt quãng т♓-ở ⓓố-↪️.

Mạch Tân Diệc cúi đầu cắn thịt mềm trên lưng nàng, tay thưởng thức nhũ thịt non mềm, t·𝒽â·𝖓 †h·ể vừa mới cao trào bị bao phủ đầy hơi nước, vừa thơm vừa nóng,

"Khi nào A Cừ gả cho ta?"

Lúc này Mộ Sân Cừ mới phản ứng, giọng nói vô cùng thoã mãn,

"Chờ đến khi ta trở thành tông chủ, "

Mộ Sân Cừ quay đầu lại đối diện với Mạch Tân Diệc, khóe miệng giương lên nụ cười thỏa thuê đắc ý, cao ngạo giống như phượng hoàng giương cánh,

"Ta muốn được gả cho chàng dưới sự chúc phúc và cảm thán của mọi người."

Lời của Mộ Sân Cừ làm Mạch Tân Diệc rung động không thôi, hắn cúi xuống 𝖍*ô*ռ Mộ Sân Cừ, trong truyện, Mộ Sân Cừ cũng đứng đầu tông môn, mà so với hiện tại, tuy rằng quá trình khác biệt, nhưng cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển, hắn đã chứng kiến Mộ Sân Cừ trưởng thành, cũng sẽ chính mắt chứng kiến nàng đi lên vị trí tối cao.

"Được, " Mạch Tân Diệc tách khỏi môi Mộ Sân Cừ lộ ra chỉ bạc tinh tế, "Ta chờ nàng."

"Nhưng mà A Cừ, " Mạch Tân Diệc tùy tay lấy ra một tờ giấy đã bị hoa dịch thấm ướt trên bàn, "Ta muốn nàng tự tay viết thiệp mời."

Mạch Tân Diệc còn ở trong t.♓.â.ⓝ тh.ể nàng, lấy một cái bút lông chưa bị làm ướt đưa cho nàng,

"Hơn nữa ta muốn nhìn ngay bây giờ."

Mộ Sân Cừ biết Mạch Tân Diệc không có ý tốt, nhưng vẫn dung túng hắn được một tấc lại tiến một thước, giấy bị thấm nước, Mộ Sân Cừ cũng không để bụng, đề bút chuẩn bị viết lên vài chữ.

Mạch Tân Diệc đột nhiên dùng lực, đâ●𝖒 thật mạnh vào cổ tử cung, Mộ Sân Cừ lập tức chật vật 𝐭_♓_ở ◗ố_c, ռ𝖌●𝒽ⓘế●п 𝖗ăռ●𝖌 nghiến lợi nói,

"Mạch Tân Diệc!"

"A Cừ ngoan, ta sai rồi."

Nắm chặt bút viết, vốn Mộ Sân Cừ không tin lời hắn, nhưng lòng hiếu thắng đã bị 𝖐_í_c_𝖍 ⓣ_ⓗ_í_𝒸_♓, nàng cũng không muốn từ bỏ, giấy ướt đẫm trong tay đã bị vạch qua một đường, nàng lấy một tờ giấy mới, nắm tay bên hông cảnh cáo, lại vươn tay chuẩn bị viết.

Mạch Tân Diệc nhìn nét chữ sắc bén, chậm rãi thọc vào 𝖗ú·† 𝐫·🔼, còn Mộ Sân Cừ thì kiệt lực điều chỉnh thân hình, cố gắng khắc chế 𝓃-ⓖó-𝖓 ✞🅰️-ⓨ ⓡυ-𝐧 𝓇ẩ-ⓨ do 𝖐.ⓗ𝐨á.ı 𝖈ả.Ⓜ️ tràn ngập ở huyệt khẩu truyền đến, ✝️_𝖍â_ռ ✞_𝐡_ể căng thẳng dùng sức viết chữ.

Đến khi nét bút cuối cùng kết thúc, Mạch Tân Diệc ngậm lấy vành tai Mộ Sân Cừ đ*â*Ⓜ️ một cái thật sâu, thậm chí còn cố tình t·♓·ở d·ố·𝖈 thật mạnh ở bên tai nàng.

Mộ Sân Cừ tức giận bị động tác thọc vào г-ú-𝐭 𝓇-🅰️ mạnh mẽ liên tiếp quấy rầy, nàng kiệt lực ổn định 𝐭𝐡â.п т.♓.ể bị đ*â*〽️ về phía trước, cuối cùng ngay lúc cửa tử cung mẫn cảm bị đâ●𝖒 mở liền nhịn không được thấp giọng 𝐫ê*𝖓 r*ỉ.

Mạch Tân Diệc cắn đầu vai nàng, đôi tay giam trụ eo và ⓝ_𝖌_ự_↪️ nàng, thao nàng vừa sâu vừa nhanh. Cặp n🌀ự*↪️ đong đưa cọ vào cánh tay, nhũ thịt non mềm ma sát cơ bắp sắn chắc rõ ràng, mà thịt huyệt ướt nóng cũng quấn chặt dương v*t thô tím, Mạch Tân Diệc cảm giác hồn phách của bản thân cũng sắp bị hút ra mất, cuối cùng hắn đ_â_〽️ thật mạnh vào cửa tử cung kiều mềm, sau đó phóng tất cả ✞ı●𝖓●𝒽 𝐝●ị●ⓒ●ⓗ vào trong.

Từng luồng hỗn hợp dịch huyệt và ⓣ·ïn·𝒽 𝖉·ị𝐜·h bị khóa chặt ở tử cung, ⓣⓗâ_n ✞𝖍_ể nàng г·ц·𝖓 rẩ·𝖞 không ngừng, mực bút trong tay rớt xuống giấy một giọt thật đậm, nhưng lại không có người nào để ý.

Mạch Tân Diệc rất thích dáng vẻ Mộ Sân Cừ bị thao nở rộ, huyệt thịt chủ động ⓜ*ú*𝖙 vào trấn an, ✞-𝖍â-п 𝖙-𝒽-ể trắng nõn г-⛎-𝐧 𝐫ẩ-ⓨ trong lòng ռ.🌀ự.ⓒ hắn, thịt mềm ma sát cơ bắp săn chắc, phá lệ thoải mái.

Mạch Tân Diệc lấy bút ra, cầm tờ giấy mới, nắm tay Mộ Sân Cừ viết xuống từng nét từng chữ y hệt những gì Mộ Sân Cừ vừa viết,

"Ngày hôm nay tổ chức 𝐡ô.ռ lễ, lương duyên đã kết..."

Nét chữ của Mạch Tân Diệc sắc bén hơn nhiều, không hề che giấu uy nghi cường mạnh, hắn nắm tay Mộ Sân Cừ, vừa viết vừa thì thầm đọc bên tai nàng.

Thẳng đến khi hoàn thành chữ cuối cùng, hắn ném bút sang một bên, âm thanh 𝓇⛎●ⓝ rẩ●𝐲 cắn tai nàng,

"A Cừ, vợ của ta."

Mạch Tân Diệc kêu tên nàng không ngừng, như muốn khắc nàng vào sâu trong xương cốt.

Bụng nhỏ Mộ Sân Cừ hơi hơi phát trướng, mỗi lần bị đ_â_Ⓜ️ 𝐯_à_ⓞ đều có thể nghe được tiếng nước đong đưa, Mạch Tân Diệc thao nàng như điên, ✝️·𝐡·ở 🌀ấ·ρ kịch liệt, dính sát vào nàng, dương v*t thoáng rời khỏi một chút đã lại lần nữa đi vào hoàn toàn, tinh hoàn đánh bạch bạch vào 𝐦·ôռ·𝖌 Mộ Sân Cừ, tựa hồ chúng nó cũng muốn chen vào đi, tử cung bị căng đến mở rộng, cửa huyệt nho nhỏ khó khăn nuốt vào, thịt mềm bị bắt mở ra.

Trong đầu tràn ngập k·♓ⓞ·á·❗ ↪️ả·ⓜ, Mộ Sân Cừ không ngừng 𝖗.ê.𝖓 𝐫.ỉ, nước mắt liên liên, một lần lại một lần không thể kiềm chế nở rộ dưới sung ⓢ_ư_ớ_ռ_ɢ quá mức kịch liệt.

Chương (1-22)